Chương 9: Nhiệm vụ đầu tiên
Sáng sớm hôm sau, Liễu Như Yên tỉnh giấc. Ánh bình minh xuyên qua song cửa sổ, nhuộm vàng một góc phòng, mang theo hơi lạnh se sắt của buổi sớm sau cơn mưa. Nàng lập tức thu dọn hành trang, chuẩn bị tiến đến Nhiệm vụ Các.
"Hết cách rồi, hiện giờ linh thạch không đủ để duy trì tu luyện. Ta chỉ có thể nhận nhiệm vụ gia tộc, coi như kiếm thêm một khoản chi tiêu. Dù sao, thân thể này vẫn chưa phát dục hoàn toàn, cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Thuận tiện trên đường, ta cũng có thể tìm kiếm Linh Tằm Tửu Tủy. "
Vốn dĩ với tu vi Liễu Như Yên hiện tại, việc ra bên ngoài vẫn là có chút nguy hiểm. Nhưng tiết tấu không theo kịp biến hóa, ai bảo nàng được tộc trưởng tặng phù lục cơ chứ. Bùa chú như vậy, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng là có cơ hội thoát thân. Liễu Như Yên tay cầm nhẫn trữ vật, cất thật kĩ trong lớp áo y phục trước ngực. Một chút đồ vật không cần thiết hoàn toàn có thể để bên ngoài. Dù sao như vậy cũng tránh hồ nghi.
Nghĩ đoạn, nàng bước ra khỏi phòng, lưng đeo một chiếc túi nhỏ đựng vài vật dụng thường ngày.
Khung cảnh tiểu viện sau mưa mang một vẻ tinh khiết lạ thường. Từng giọt sương đêm vẫn còn đọng trên lá trúc, lấp lánh như châu ngọc dưới ánh mặt trời. Không khí trong lành, ẩm ướt mơn man làn da, mang theo mùi đất và cỏ cây dịu mát.
Mở ra cửa lớn tiểu viện Liễu Như Yên xuất phát đi đến thành trấn.
Thành trấn này không nhỏ so với kiếp trước ở địa cầu những đại thành trì to lớn trong sách sử còn muốn lớn hơn mấy phần.
Từ chân núi đi xuống thành trấn đường đi cùng không xa.
Chủ yếu có chút gập gềnh khó đi.
Đối với nàng mà nói thì không thành vấn đề gì.
Vốn dĩ có thể sử dụng bộ pháp nhanh chóng di chuyển nhưng Liễu Như Yên lại thích cảm giác chậm rãi này hơn, cảm nhận không khí cảnh vật xung quanh khiến tâm tình nàng thư thái rất nhiều.
Thời gian của nàng không nhiều, không phải là tu luyện thì cũng là suy nghĩ kế sách. Quả thật không có mấy khi thư gian, Liễu Như Yên chung quy hiện tại cũng là người thường.
Thư giãn thoải mái tâm tình một chút ngược lại có lợi cho tu luyện suy nghĩ cũng thông thoáng hơn rất nhiều.
Dương quang sương sớm, chiếu qua khe lé tạo từng vết sáng lốm đốm trên đường đất. Mặt đất còn ẩm ướt được tia sáng chiếu vào lờ mờ có thể thấy loáng thoáng sắc màu.
Con đường phía trước cũng trở nên đẹp lạ thường.
Có thể nói không hổ là thế giới tu tiên, tự nhiên cảnh sắc cũng không giống nhau.
Liễu Như Yên nhìn đi nhìn lại bao lần vẫn vẹn nguyên như cũ ưa thích khung cảnh này.
Thế giới này quả nhiên vẫn rất đẹp làm người như say như mộng.
Đi qua chân suối, bước xuống thềm đá chớp mắt không còn cảnh núi non yên tĩnh thay vào đó là tiếng huyên náo phủ đệ Liễu gia.
Từ chân núi trở xuống một đoạn trung tâm thành trấn này vẫn là thuộc phủ đệ Liễu gia.
Liễu gia có thể nói chính là chúa sơn lâm ngự trị núi thanh sơn này.
Khu vực xung quanh chân núi ở chủ yếu chính là con cháu chi mạch các gia lão, nhà cửa san sát nhau to lớn sa hoa.
Ba đình lầu trạm khắc đường vân tinh sảo mái ngói cong vút, cột gỗ đằng vân nhà nhà đều như vậy, tưởng tượng mức độ xa sỉ phồn hoa nơi đây lớn đến mức nào. Nhưng nơi đây chủ yếu cũng là thuộc sở hữu con cháu gia lão trong tộc, còn về những chi mạch không thuộc dòng chính đương nhiên sẽ sinh sống ở nơi khác. Phân tán khắp nơi trong thành thuận tiện nhiệm vụ của mình hoặc là sống trong các phủ đệ kia làm nha hoàn lính lác gì đó.
Gia tộc Liễu gia nhân khẩu tính có ngàn người gần như kiểm soát toàn bộ thanh sơn trấn công việc từ nhỏ đến lớn đều có bóng dáng của họ Liễu.
Thoạt nhìn thì uy phong chẳng qua cũng chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.
Bước một chân nữa qua cổng, ban đầu là nền đất ẩm thấp đã được thay thế bằng gạch đá trơn nhẵn.
Chầm chậm mà tiến đi qua từng phủ đệ. Ngược lại gây ra sự chú ý.
Trên đường đi, không ít người nhìn nàng bằng ánh mắt nghi kỵ kiêng dè.
Họ tụm năm tụm ba, từng đám nhỏ trong góc bàn tán.
"Này, nghe nói gì chưa? Liễu Như Yên hình như đã đột phá trong đợt khảo hạch vừa rồi đấy! "
"Thật ư? À! Ta cũng láng máng nghe gia gia nói có vẻ như nàng thăng liền mấy tầng cảnh giới. "
"Này huynh, có biết nàng ấy đột phá bao nhiêu tầng không? "Một thiếu nữ hỏi người bên cạnh.
"Cái này ta cũng không rõ. Trưởng bối trong nhà ta đâu có nhắc đến con số cụ thể. "Thiếu niên gãi đầu trả lời.
"Nếu không phải trưởng bối nhắc đến, ta còn chẳng tin nàng tiến bộ nhanh vậy. "
"Hơn nữa, lại là đột phá ngay trong khảo hạch, ngay cả Liễu Chính e rằng cũng khó bì kịp. "
"Đúng là kỳ lạ thật. Huynh xem, có khi nào thiên phú của nàng không phải nhị phẩm mà là cao hơn chăng? "
"Hừ, ta thấy chỉ là lời đồn thổi vớ vẩn thôi. Các gia lão nói vậy chắc hẳn là muốn thúc đẩy chúng ta tu luyện mà thôi. Nếu nàng thật sự đột phá liên tiếp nhiều cảnh giới như thế thì sao còn ở cái tiểu viện tồi tàn đó chứ? "
"Nói cũng phải. Một thiên tài như nàng hẳn phải được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, chứ không phải ở đây rồi. "
Liễu Như Yên lúc này đang là chủ đề bàn tán của đám thanh thiếu niên trong tộc. Kẻ nói nàng gian lận, người lại bảo đây là chiêu trò của các gia lão nhằm kích thích hậu bối chăm chỉ tu luyện. Dù là gì đi chăng nữa, trong mắt thế nhân, nàng cũng đã dựng lên một hình tượng vô cùng thần bí.
"Mấy ngày qua, xem ra tin tức về việc ta đột phá đã lan truyền khắp tộc rồi. Mặc dù sớm chuẩn bị che giấu khí tức rất kỹ, nhưng suy cho cùng, thân là Khai Mạch cảnh, khí tức ẩn giấu vẫn khó thoát khỏi ánh mắt dò xét của mấy lão già. "
Đối với tiếng nghị luận của các tộc nhân, Liễu Như Yên chỉ coi như gió thoảng qua tai, chẳng hề để tâm đến. Ánh mắt nàng lướt qua những dãy nhà cổ kính, mái ngói rêu phong, hướng về phía trước, nơi những cây đại thụ sừng sững vươn mình, tựa những cột chống trời.
Đến nơi đây đã là khu vực sinh hoạt của cư dân trong trấn. Trung tâm hoạt động của thành trấn tuy không xa hoa như Liễu phủ nhưng lại sinh ý dạt dào, vô cùng náo nhiệt.
Vì là sáng sớm nên hai bên đường có thể thấy những tiệm màn thầu, mỳ cải nhiều vô cùng.
Liễu Như Yên chen qua đám đông tiến đến một quán bánh bao nhỏ, chủ quán bầy bán trên một chiếc xe kéo.
"Lão bản! Cho ta hai chiếc bánh bao nhân thịt. "
Chủ quầy vui mừng tươi cười đáp lại.
"Đợi chút! Đợi chút! Của quý khách xong ngay đây. "
Nói rồi chủ quầy nhanh tay mở nắp nồi ra khói trắng nghi ngút, lấy bên trong hai chiếc bánh bao.
Trả tiền xong, nàng nhận được hai cái bánh mình cần.
Chủ quầy không quên vẫy tay tạm biệt hẹn nàng lần sau đến.
Liễu Như Yên không đáp, chủ yếu là nghĩa vụ của họ mà thôi.
Ngược lại cái bánh thơm lừng trên tay càng làm nàng để ý hơn. Sáng nay chưa ăn gì nhân tiện hiện tại vừa thích hợp.
Lấy ra trong gói giấy một cái bánh bao, nàng cắn một miếng lớn, bên ngoài mềm mềm cắn một miếng nước thịt chảy ra hoà quyện trong khoang miệng.
Liễu Như Yên trên đường vừa đi vừa ăn, lòng nàng thầm nghĩ.
"Quả nhiên, Liễu tộc trưởng vẫn có thủ đoạn. Chắc hẳn ông ta đã tốn không ít công sức mới dẹp yên được đám gia lão trong tộc. Tuy nhiên, như vậy càng tốt. Không ai tìm ta phiền phức, ta có thể chuyên tâm tu luyện. "
Bên trong suy nghĩ còn ngoài mặt thiếu nữ lại hiện vẻ vui thích với chiếc bánh bao vừa rồi, trông không giống một người có thể suy nghĩ đến việc nghiêm túc.
Phía trước lại đụng đến một lễ hội nhỏ, nàng nhanh chóng ăn hết cái bánh bao còn lại.
Nàng tập chung nhìn về phía tiếng chống kèn phát ra.
"Vừa hay thử luyện tập lại một chút bộ pháp. "
Liễu Như Yên siết chặt dây buộc túi nhỏ sau lưng, thân ảnh khẽ nghiêng, bước chân liền như lướt gió. Con đường lát đá còn loang nước, mỗi lần nàng điểm mũi chân, giọt nước bắn tung như mưa bụi.
Tại trên con phố đông đúc Liễu Như Yên bước nhanh vượt qua đám đông chen chúc.
Đoàn hội múa lân náo nhiệt vô cùng, người người tụ tập đông đúc không thôi.
Chỉ trong nháy mắt thân thủ nàng nhanh nhẹn, phiêu miểu thân pháp đạp gió nhảy cao thậm trí cao hơn cả đầu lân nhảy trên cột một cái khoảng lớn.
"Mẹ nhìn kìa là tiên tỷ tỷ bay! "Một hài tử lanh lợi hiếu kỳ chỉ phía trên không chung.
Không chỉ có hài tử nhìn thấy mà tất cả những người có mặt tại đó đều thấy.
Người múa lân bên trong miệng há hốc một phen trầm trồ nhìn lên.
Liễu Như Yên trên không từ trên cao có thể nhìn thấy tòa kia Nhiệm vụ các phía xa.
Cho đến lúc đáp xuống đất tốc độ cũng không giảm, chạy một mạch lướt nhanh qua các quấy hàng.
"Lão bản cho ta muốn mua sợi dây truyền này, trông thật đẹp nha! "
Chưa kịp để vị thiếu phụ này dứt lời từ bên cạnh lướt nhanh bóng hình, gió từ dư tốc thổi qua làm bay đi mái tóc giả trên đầu phụ nữ, để lộ một cái đầu hói bóng bẩy.
Người dân qua đường nhìn đến cũng phải ôm bụng cười.
Một màn xấu hổ làm vị thiếu phụ này tức giận vô cùng, muốn tìm kẻ gây ra sự việc lại chỉ có thể bất lực, căn bản không thấy bóng hình người chạy qua.
Cứ như là một cơn gió thổi mạnh qua vậy.
Một đoạn đường phía trước đều là như vậy.
Vốn dĩ thân thể nhỏ nhắn nên vô cùng dễ dàng luồn lách qua được.
Từng góc phố ngõ ngách, qua hàng vải rồi đến phố đông lại rẽ phải tiến về của Tây.
Chỉ khi chạy đến một ngã ba lớn, nàng giảm tốc chậm lại, trên thân không dính chút bụi bẩn nào, tóc có hơi rối ngược lại càng làm nàng nổi bật trước đám đông.
Thời gian không sớm nhanh chóng đi đến.
Nhiệm Vụ Các
Đi thêm một đoạn, nàng đã đến Nhiệm vụ Các. Nơi đây, không khí náo nhiệt khác hẳn sự yên tĩnh của khu tiểu viện. Tiếng người ồn ã, bước chân vội vã, cùng những lời bàn tán xôn xao hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng đặc trưng của nơi giao dịch.
Khắp nơi, tộc nhân, lính đánh thuê và thương nhân tấp nập qua lại, phảng phất mùi thảo dược, mùi bụi đường và cả chút mùi máu tanh từ các chuyến săn ma thú. Các đoàn lính đánh thuê và các thương nhân thường tụ tập ở đây. Lính đánh thuê nhận các nhiệm vụ như hộ tống giao hàng, săn bắt ma thú để đổi lấy vật tư, còn các thương nhân thì nhập về những hàng hóa mới, chất lượng nhất, bởi lẽ ma thú săn được đều được đem đến đây kiểm tra thẩm định đầu tiên.
Nói là nơi nhận nhiệm vụ, nhưng nơi này càng giống một khu chợ nhỏ vậy.
Rất nhanh, nàng đã đến nhiệm vụ các.
Nơi đây cũng là một trong những sản nghiệp của Liễu gia.
Chính là dùng để lịch luyện tử đệ trong phủ, là nơi kiếm thu nhập của các dong binh hoặc trao đổi hàng hóa cho các thương nhân.
Tòa lầu các cao tầng có tận bốn lầu nguy nga.
Được xây từ gỗ đàn hương trăm năm, mái ngói xanh thẫm cong vút, ở giữa treo tấm bảng son son thiếp vàng.
Ba chữ"Nhiệm Vụ Các. "Đập vào mắt Liễu Như Yên.
Nàng không do dự bước chân đi vào.
Bước qua ngưỡng cửa, một luồng hơi ấm cùng hương gỗ đàn hương trầm mặc ùa tới, át đi phần nào mùi máu tanh và bụi đường ngoài kia. Không gian bên trong rộng rãi, trần cao, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang phản chiếu xuống nền gạch bóng loáng. Tiếng bàn bạc, mặc cả, ghi chép xen lẫn tiếng giấy tờ sột soạt vang lên không ngừng.
Phía bên trái là quầy tiếp nhận nhiệm vụ, sau một tấm quầy gỗ lim bóng loáng là mấy vị quản sự mặc y phục xanh thẫm, thần sắc nghiêm nghị. Mỗi khi một tộc nhân hoặc lính đánh thuê tiến đến, họ liền nhận lệnh bài, ghi vào sổ và giao lại bản nhiệm vụ được niêm phong bằng sáp đỏ.
Bên phải là khu giao dịch vật phẩm. Những túi da, hòm gỗ và thùng sắt xếp chồng thành hàng. Một thương nhân trung niên đang mở nắp thùng, để lộ bên trong là vài chiếc nanh ma thú còn vương máu tươi, khiến không ít người ghé mắt nhìn. Xa hơn chút, có vài bàn ghế gỗ để các đoàn đội ngồi bàn bạc, chia nhau phần thưởng hoặc thương lượng nhiệm vụ chung.
Khác với bên ngoài lầu các, tuy cũng vô cùng náo nhiệt nhưng trong đây lại mang không khí dân dã xen lẫn một chút phong trần.
Liễu Như Yên tìm cho mình một gian quầy.
Phía trước mắt nàng là một vị thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, khoảng hai mươi năm tuổi.
Nàng là quản sự nơi đây, tên gọi Nhã Phi.
Nhã phi mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, tô điểm cho vóc dáng nảy nở của nàng. Nói sao nhỉ, trong cái nhìn của Liễu Như Yên, Nhã Phi có bồng đào vô cùng sung mãn, chính là nam nhân thỏa đáng ước mơ nữ nhân lý tưởng.
Chưa kịp để Liễu Như Yên mở miệng, từ bên phải đối diện đã vang lên thanh âm.
"Vị này muội muội là muốn đến đây nhận nhiệm vụ sao? "
Nhã Phi niềm nở, một tay dang ra tỏ vẻ cung kính.
Liễu Như Yên cũng không vòng vo thêm nữa, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Xin hỏi tỷ tỷ có nhiệm vụ nào hái thảo dược không? "
"Hái thảo dược sao? Hình như là còn một số nhiệm vụ như vậy. "Nhã phi chống cằm suy tư.
Tức khắc liền nhớ ra.
Lấy trên bảng đen một số thẻ nhiệm vụ.
Nàng tỷ mỉ chọn lựa, muốn tìm ra những nhiệm vụ phù hợp nhất cho Liễu Như Yên.
Một cái là nhiệm vụ đi hái Thực Tuyết thảo, một cái khác thì là nhiệm vụ đi hái Trần quả, những cái còn lại không phải Linh Chi cũng là Nấm Mộc Linh.
Hái loại thảo dược nào không quá quan trọng, cái nàng muốn tìm chủ yếu chính là một thương đội tên Thiết Mã Lang.
Vào kiếp trước nghe nói có một thiếu niên thần bí ở thương đội này vô tình tìm được động phủ bảo tàng của một vị cường giả kim đan.
Lúc các gia lão tộc nhân tam tộc phát hiện ra, trong động phủ chân truyền đều đã bị người lấy mất. Về sau vị thiếu niên này nhờ vào truyền thừa để lại trong động phủ.
Chính là một vị kim đan cường giả danh chấn một phương.
Liễu Như Yên tất nhiên biết trước điều này, chi bằng cố gắng nhân lúc còn sớm tìm đến vị thiếu niên này. Nói không chừng có thể đoạt truyền thừa trong tay hắn.
Nàng di động mắt cuối cùng chú ý đến một tấm thẻ đặt ở góc bàn.
Cầm lên tay bên trên có ghi"thảo dược cỏ phấn trắng cùng đoàn Thiết Mã Lang săn bắn. "
"Nhã Phi tỷ ta muốn chính là nhiệm vụ này, phiền tỷ sắp xếp một chút. "
"Được vậy muội làm một chút thủ tục là có thể suất phát. "
Thủ tục cũng không nhiều chỉ cần báo tên, niên linh, tu vi cùng một vài sở trường bản thân mà thôi.
Không mất bao lâu, trên tay Liễu Như Yên cũng cầm được tấm lệnh bài, chính là để nhận biết nhiệm vụ đã được phát hay chưa, người nhận là ai?
Đối với nhiệm vụ lần này, bản thân nàng tương đối hài lòng, dù sao ngay lần đầu tiên đã may mắn như vậy.
Không biết là phúc hay là hoạ, chỉ biết điều này cũng tiết kiệm không ít thời gian của nàng.
Liễu Như Yên đối với quản sự mở miệng cảm tạ.
"Đa tạ tỷ tỷ, ta xin cáo từ tại đây. "
"Không có gì, là chuyện ta nên làm mà thôi. "Nhã Phi xua tay cười nói.
"Muội muội lên đường cẩn thận. "
Trước khi Liễu Như Yên bước ra khỏi cửa lầu các, Nhã Phi tác phong chuyên nghiệp, vẫy tay chào quý khách.
Cho đến khi hình ảnh thiếu nữ đi xa, hành động của nàng cũng dừng lại.
Từ bên tai Nhã Phi vang lên thanh âm"Nhã Phi lên thư phòng gặp ta. "
Nhận được chỉ thị về sau, nàng liền sai người tiếp quản tạm thời nơi đây, nhanh chân bước lên lầu trên.
Mở cửa một gian phòng, chỉ thấy vị lão giả đang đứng chắp tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vị lão giả này mặc một bộ áo bào trắng, chất liệu thượng hạng.
Không nghi ngờ gì, đây chắc hẳn là một vị gia lão trong tộc.
Từ đằng xa Nhã Phi bước tới, cung kính khom lưng hành lễ.
"Nhã Phi xin bái kiến gia lão. "
Nhã Phi mặc một bộ sườn sám, một cái cúi người lại triển lộ hoàn mỹ đường cong thân thể, xuân sắc lấp ló sau áo.
Chỉ là liếc mắt một cái ánh mắt ông ta bình tĩnh không chút ba động, thản nhiên ngồi xuống bàn.
Giọng nói khàn khàn phát lên.
"Miễn lễ đi. "
Nhận được cho phép Nhã Phi đứng thẳng người lại nhưng vẫn vô cùng cung kính.
Từ trong mắt nàng nhìn rõ diện mạo người ngồi đối diện.
Vị này trước mắt tên là Liễu Trắc, nắm giữ quản lý thương vụ của gia tộc, mà gian nhiệm vụ các này cũng là một phần trong đó.
Liễu Trắc nhẹ giọng nói.
"Nhã Phi mấy năm nay ngươi cố gắng ta đều nhìn trong mắt. "
"Ngươi yên tâm, chỉ cần tiếp tục cố gắng muốn thăng chức cũng không phải là không có khả năng. "
"Bẩm thưa ngài Nhã Phi có được ngày hôm nay đều là ngài nâng đỡ, chỉ là bổn phận mà Nhã Phi nên làm thôi. "
Liễu Trắc gật gù tỏ vẻ hài lòng, thật sự là biết cách ăn nói.
"Nhã Phi thiên phú tu luyện không xuất chúng, ngược lại rất biết cách lấy lòng nam nhân, nếu không phải ta đã già trải đời lâu e rằng đã bị yêu tinh này câu đi mất. "Nghĩ đến đây Liễu Trắc cũng vào việc chính, với tính cách thông minh của Nhã Phi ắt hẳn hiểu ý tứ trong lời nói của lão.
"Nhã Phi a! Tiểu cô nương tên Liễu Như Yên ngươi cũng biết đi. "
"Trong khoảng thời gian tới hẳn sẽ gặp qua lại nơi này nhiều lần. "
"Ngươi chú ý một chút, nghe ngóng hành tung nàng ta. "
"Chỉ cần làm tốt, sẽ không thiếu phần của ngươi. "
Nhã Phi chắp tay hành lễ"là việc tiểu nữ nên làm. "
"Rất tốt! Vậy thời gian tới chú ý một chút, ta không ở lại lâu công việc như nào thì tiếp tục. "
Nhã Phi lần nữa cúi chào rời khỏi gian phòng.
Trong gian phòng chỉ còn mình Liễu Trắc.
"Liễu Như Yên, ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi giấu bí mật gì? "
Trở lại về phía Liễu Như Yên, nàng ta đi trên phố người đông nghìn nghịt. Tiếng buôn bán, nói chuyện rôm rả không ngừng.
Đi trên đường, lòng nàng thầm nghĩ.
Đối với trước mắt, xác định thân phận thiếu niên đấy, kết thân rồi tìm hiểu manh mối sau.
Nếu có thể thì diệt trừ ngay từ trong trứng nước, cơ duyên đều là của ta.
Đoạt trước tiên cơ sớm có phương án chuẩn bị. Chẳng qua cũng phải đề phòng mấy lão già trong tộc, thời khắc đều chú ý đến nàng.
Vẫn là phải cẩn thận, biết được tình báo đối phương mới có thể tính toán đối sách.
Thôi thì nhìn một bước tính một bước, không việc gì phải vội, chỉ cần giả trang ra một bộ mặt thiếu nữ thông minh mới lớn. Chính là loại khẩu vị mấy lão gia hoả rất thích thao túng.
Liễu Như Yên sau một hồi tìm kiếm cũng tìm được thương đội Thiết Mã Lang.
Thương đội chính là đội xe vận chuyển hàng hóa, nhưng những thương đội này là bên thứ ba, tự do đi lại nhận nhiệm vụ người khác dao cho mà không thuộc quyền quản lý của gia tộc nào.
Thường ngày không phải giao hàng chính là nhận nhiệm vụ săn bắt ma thú, một chút việc vặt.
Chỉ thấy đoàn người đông đúc có khoảng hai ba mươi người.
Liễu Như Yên hiển nhiên là người cuối cùng tiến đến.
"Thật xin lỗi, làm phiền mọi người đợi lâu rồi. "Nàng chấp tay nở nụ cười áy náy.
Đoàn trường từ bên trong nhóm người bước ra nhìn về phía Liễu Như Yên.
Ánh mắt hồ nghi dò xét một hồi, thật sự là một đứa trẻ thường thường không có gì lạ.
Lòng hắn thầm nghĩ như vậy lên tiếng đáp.
"Không sao không sao! Nhiệm vụ cũng không gấp. "
"Mọi người đều là người làm ăn, về sau trên đường tận lực phối hợp là được. "
Đoàn trưởng cười cười nói với Liễu Như Yên.
"Vậy như yên phiền mọi người chiếu cố rồi. "
Một hồi hỏi han đoàn người tập hợp đông đủ lập tức khởi hành xuất phát.
"Ay da! Lần này hi vọng có thể săn được con trư giác đấy a. "Một vị thanh niên thân thể cường tráng duỗi vai, lim
dim mắt nói.
"Chỉ bằng chút bản lĩnh của ngươi? Lại có thể bắt được ai. "
"Ta thấy lão bát ngươi vẫn là nên về nhà đốn củi đi thôi. "
Một người trung niên đi đến vòng tay qua cổ người thanh niên biệt danh lão bát này. Trên miệng chứa ý cười, trêu ghẹo một phen cả đoàn cười phá lên.
Liễu Như Yên đứng bên trông thấy cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
nụ cười này hiện lên trong mắt một thiếu niên, lại là như vậy đẹp. Thiếu niên cuối hàng dõi theo chỉ là không ai hay.
Tiếng cười nói giảm đi không khí căng thẳng, mọi người từ trên xe ngựa xuất phát ra khỏi cửa thành.
Đi qua cửa thành cao lớn, chính là con đường dẫn ra bên ngoài kì cảnh rộng lớn.
Con đường lớn chính vì là đường giao lộ cho nên ma thú xung quanh đã được giải quyết sạch sẽ hầu như sẽ không suất hiện, muốn đi săn ma thú phải đi sâu vào rừng rậm.
Mà bên trong cũng không có như vậy an toàn vận khí sui xẻo gặp phải ma thú cao giai chỉ có nước chờ chết.
Mệnh trung chú định ai có thể đoán trước.
Đoàn dong binh lên đường xuất phát, bên trong xe tiếng người nói chuyện rộn ràng.
Sương sớm đã tan, nước đọng đã khô, hoa cỏ trớm nở.
Đi về phía rừng sâu thăm thẳm, bánh xe kẽo kẹt sóc nảy liên hồi.
Ở trong xe vì giảm bớt nhàm chán, có người kể về chiến tích hành trình đi săn của mình, cũng có vẻ kinh nghiệm chiến đấu các thứ.
Mỗi người ở đây đều hiển lộ ra huyết khí phương cương nhiệt huyết, vô cùng sung mãn.
Đối với các đại hán nam tử này Liễu Như Yên mảy may không chút chú ý.
Nàng ngồi cạnh cửa sổ trống tay nhìn ra ngoài.
"Bằng không ta liền bảo đoàn trưởng đổi một xe khác ngồi. "
Ý nghĩ này loé lên, Liễu Như Yên cảm thấy có khả thi.
Nàng nhớ phía trước có một xe trở mấy người trẻ tuổi, ắt hẳn là người mới.
Nghĩ kĩ một hồi Liễu Như Yên lại thấy nên để dừng chân nghỉ rồi xin sau.
"Dù sao cũng là đoàn đội, ta cũng phải suy nghĩ cho mọi người, hiện tại nói chuyện này ngược lại gây phiền phức không đáng có. "
Nàng cũng chỉ đành thở dài, vì chu tính lâu dài sau này nhất định phải ẩn nhẫn.
Phóng xa tầm mắt đoàn xe cũng đã chạy ra khỏi thanh sơn trấn một khoảng xa, từ đây nhìn lại chỉ thấy lờ mờ tòa thành.
Từ đường lớn đoàn dong binh rẽ sang một đường nhỏ đi sâu vào rừng.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!