Chương 8: Tu hành gian nan
Một bóng hình mờ ảo, xuất hiện ngay sau lưng tộc trưởng, toàn thân áo đen, đứng nép vào góc tường, không nhìn rõ mặt mũi.
"Tộc trưởng không định điều tra nàng ta tiếp hay sao? "Là giọng nói của thân tín tộc trưởng.
"Không vội , chuyện ngươi theo dõi đã sớm bị lộ, hiện tại cũng không cần thiết nữa. Ngươi nhớ kỹ, bất kể Như Yên làm gì cũng đều là việc của con bé. Không tổn hại đến lợi ích gia tộc, vậy thì không cần quản nữa. "Tộc trưởng nói xong, trực tiếp quay vào thư phòng.
"Nhưng về tu vi của nàng ta thì sao? Chỉ với tư chất nhị phẩm, trong một ngày đột phá tam tầng, đạt tới Khai Mạch ngũ tầng điều này không phải rất kỳ lạ sao? Nhất định có huyền cơ. "
Bước đi tộc trưởng chậm lại, tỏ ý muốn đuổi khách, phất tay, mở giọng thiếu kiên nhẫn:"Một chút cơ duyên mà thôi, còn không lật được sóng gió gì. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Không có mệnh lệnh của ta thì không được hành động. "
Thanh niên áo bào đen thấy thế, định nói lại thôi, quyết định rời khỏi:"Vậy ta xin cáo lui. "Nói xong, cơ thể hắn ta dần dần hòa làm một với bóng tường, tiêu thất.
Ào ào ào. ..
Hạt mưa lớn trừng hạt đậu rơi xuống dày đặc, đập vào thân trúc trên lầu, phát ra tiếng vang giòn.
Trong hồ nước tiểu viện, mặt nước bị mưa đánh vào không ngừng tạo những gợn sóng lăn tăn. Cá ở trong hồ vui sướng mà bơi qua bơi lại, thủy tảo ở đáy ao chập trờn.
Bầu trời u ám, toàn bộ bầu trời đều bị màn mưa dày đặc bao phủ.
Trong căn phòng mờ tối, Liễu Như Yên khẽ nhìn ra cửa sổ, trống tay lên bàn. Liễu Như Yên lặng lẽ ngồi đấy, nhìn cơn mưa lớn bên ngoài. Trong lòng thở dài:"Đã ba ngày, ròng rã ba ngày đêm. "
Đêm ba ngày trước, nàng mang vò rượu ra khỏi gia tộc, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Nhưng lúc đêm khuya đến, mưa to như trút nước nổi lên.
Dưới bờ sông, con suối đều bị ngập. Trên đồi núi, đường vốn khó đi, mưa lớn làm việc tìm kiếm càng trở nên vất vả.
Vốn là tìm kiếm không có kết quả, còn hại bản thân ướt sũng.
Nước mưa có thể nhanh chóng rửa sạch mùi rượu. Đồng thời, nếu cưỡng ép tìm kiếm, rất dễ để người ta nghi kị.
Lúc trước cố tình biến bản thân thành bộ dáng buông thả để che đậy sự thật. Nhưng ngàn vạn lần không được đánh giá thấp trí thông minh của con người. Nhất là ta vừa mới giành được giải thưởng, càng phải cẩn trọng hơn.
Rơi vào đường cùng, Liễu Như Yên dừng việc tìm kiếm hẳn.
"Cứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được linh tằm tửu tủy luyện chế độc trùng. Chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu tu luyện Vô Thượng Kinh. Lúc trước, trong công pháp đường, lợi dụng linh khí dày đặc, một hơi đột phá tam cảnh, hơn nữa vô cùng vững chắc. Mấy ngày kế tiếp vẫn có thể dùng linh thạch tu luyện, chỉ là chi phí hơi cao mà thôi. "
"Thiên hữu phong vũ bất định, nhân sinh nan tránh trắc trở.
Thế gian sự, hà sự thập toàn?
Vạn sự thường hữu khúc chiết chi lý, mạc dĩ nhất thời chi bất toại nhi sinh oán than. "
(Trời có mưa gió chẳng ngờ, người sống khó tránh trắc trở. Việc đời, có đâu thập toàn thập mỹ? Muôn sự thường có uẩn khúc, chớ vì một lúc không như ý mà sinh oán hờn. )
Tâm tình của Liễu Như Yên rất bình tĩnh, trăm năm gột rửa đi tính nóng nảy của nàng.
Nàng đóng cửa chính và cửa sổ lại, ngồi xếp bằng trên giường, từ từ nhắm hai mắt, thả lỏng tâm thần.
Sau một khắc, trong đầu xuất hiện cảnh tượng kinh mạch của bản thân.
Kinh mạch là mạng lưới huyền diệu trong thân thể tu sĩ, như thiên hà thu nhỏ, uốn lượn khắp cơ thể, nối liền đan điền, ngũ tạng lục phủ, xương cốt tủy tạng, cho đến tận tứ chi bách hài.
Bề ngoài, kinh mạch chẳng hiện hình trong mắt phàm nhân, nhưng khi thần thức nội thị, sẽ thấy hàng trăm hàng ngàn sợi quang tuyến mờ nhạt, ẩn hiện như tơ lụa ẩn dưới tầng mây. Có chỗ thẳng tắp như tiễn xạ, có chỗ xoắn xuýt như rễ cây cổ thụ. Trong trạng thái tĩnh, chúng trông như khô cạn, lặng yên bất động. Nhưng một khi linh khí vận chuyển, sẽ bừng sáng như lôi điện xuyên qua mạch lạc, từng đạo hào quang lưu chuyển không ngừng.
Mỗi một người sinh ra đã mang theo kỳ kinh bát mạch, tám mạch chủ đạo nối thông âm dương ngũ hành, là cơ sở căn bản để dẫn linh khí nhập thể. Ngoài ra còn có chi mạch phụ, vô số nhỏ nhặt nhưng quyết định khả năng tinh luyện và phân phối linh lực.
Kinh mạch phàm thể thường thô ráp, chằng chịt điểm tắc. Linh khí tiến vào như nước gặp đá, vừa chảy đã dừng. Phải qua tu luyện lâu dài, mài giũa khắc khổ, dùng linh khí tẩy rửa từng đoạn, đả thông từng khúc, mới khiến kinh mạch từ đục thành trong, từ cứng thành mềm, từ yếu thành mạnh.
Khi kinh mạch đã tinh luyện đến cực điểm, không chỉ linh khí có thể tự do tuần hoàn, mà còn có thể chịu được linh lực cường đại va chạm, thậm chí một lần rót vào mấy trăm năm linh lực mà không nứt vỡ. Có truyền thuyết kể rằng, đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, kinh mạch đã chuyển hóa thành linh văn ngũ sắc. Mỗi khi pháp lực vận hành, ánh sáng trong thân thể tỏa ra ngoài da, như thần linh giáng thế.
Đối với tu sĩ, kinh mạch chính là căn cơ, là đạo lộ của linh khí, là cầu nối giữa thân và đạo. Người có kinh mạch rộng lớn, thông suốt, tinh thuần thì dễ tu, tiến nhanh. Người bị đứt mạch, nghẽn đoạn, dù có thiên tài tuyệt đỉnh cũng khó thể vượt qua.
Mà Liễu Như Yên, kinh mạch của nàng với sự gia trì của Vô Thượng Kinh ngày một rắn chắc, ngày một mở rộng. Một số huyệt vị tắc nghẽn từ lâu cũng dần lưu thông trở lại.
Ngoài trời vẫn đổ mưa, tiếng mưa xào xạc như linh khí vờn quanh, quấn chặt Liễu Như Yên liên miên không dứt.
Không ngừng tôi luyện gân cốt, huyệt vị của nàng. Quá trình này cũng không dễ chịu. Nỗi đau do hấp thụ linh khí cải tạo kinh mạch như xé rách từng thớ thịt, lục phủ ngũ tạng của nàng. Sắc mặt Liễu Như Yên dần tái nhợt đi.
Một khắc, hai khắc, ba khắc. .. Liễu Như Yên kiên trì cố gắng, không ngừng vận chuyển công pháp, đẩy những dòng linh khí tinh thuần nhất vào trong cơ thể. Phá rồi lại lập, cấu trúc phân tử trong kinh mạch liên tục bị phá hủy rồi lại dựng lại, cứ lặp đi lặp lại. Nếu không phải tâm tính Liễu Như Yên kiên định, e rằng đã ngất từ lâu.
Thể xác đau đớn, sự giày vò tinh thần do nó mang lại còn đáng sợ hơn.
Trong lòng, Liễu Như Yên không khỏi cảm thán:"Tu hành gian nan, người nghịch thiên lại càng gian khổ gấp bội. "
Lại tiếp tục qua hai canh giờ nữa, luồng linh khí quanh người nàng dần tiêu tán. Nàng mở mắt, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cảm nhận cơ thể mình mạnh hơn một chút, liền cảm thấy hết thảy trả giá đều đáng.
Lúc này, mưa cũng dần lắng xuống, rồi dừng hẳn. Nàng mệt mỏi, lập tức nằm xuống giường, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ mê man, đến khi tỉnh lại trời đã tối rồi.
Trời tối đêm đen khiến lòng người cô tịch.
Liễu Như Yên từ trong cơn mê mang tỉnh giấc, gian phòng tối thui chỉ có ánh sáng le lói qua khe cửa sổ. Nàng thông qua ánh sáng nhỏ, nhìn đến đôi bàn tay nhỏ nhắn.
Nguyệt Quang xuyên phá một điểm, len lỏi chiếu lên nửa khuôn mặt nàng. Mờ mờ ảo ảo, không rõ ngũ quan.
Ngồi dậy lau đi giọt mồ hôi còn đọng trên trán.
Liễu Như Yên chỉnh lý tâm tình, đem tầm mắt hướng ra xa.
Bên ngoài tiếng côn trùng, vang vọng đêm đen.
Tiểu viện nhỏ trong khu rừng, sáng đèn đột nhiên. Ánh sáng từ gian nhà nhỏ hất ngược lại nguyệt quang, chiếu sáng xung quanh căn nhà.
Trăng sáng trên trời, dịch chuyển không ngừng. Nguyên bản từ hướng đông bắc nay đã là chính bắc. Trăng lên đến đỉnh, sáng tỏ tâm tình.
Liễu Như Yên bước ra khỏi cửa, nàng đi đến cạnh bờ hồ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ghế dựa.
Ghế dựa dài, dựa lưng vào ghế liền nhìn thấy quang cảnh trên bầu trời.
Dưới bờ hồ nhỏ, lăn tăn gợn sóng. Gió thổi liu xiu lá liễu theo gió uốn mình rơi xuống nước. Dao động khi rơi lại tạo làn sóng nhỏ, trùng điệp va chạm với mặt nước lăn tăn. Mặt nước dao động, trăng tròn rung nhè nhẹ, ẩn ẩn có vết tích tan vỡ.
Trên mặt đất, Liễu Như Yên ngẩng đầu nhìn lên quang cảnh rộng rãi phía trên.
Tinh không vô ngần, ngàn vạn mà tính tinh quang lấy nguyệt làm trung tâm hiện ra trong ánh mắt nàng.
Đồng tử màu tím, điểm điểm lấp lánh sáng tỏ như sao trời.
Liễu Như Yên tâm thái thản nhiên, tận tình ngắm trăng.
Điều này làm nàng nhớ đến cố sự nhỏ tại địa cầu.
Trái đất có câu truyện khỉ mò trăng.
Khi lũ khỉ đụng tay vào ánh trăng dưới mặt nước, ánh trăng liền tan biến. Vớt mãi, hoài chẳng được nên mặt mày nhăn nhăn.
Chỉ là trăng dưới nước mà thôi!
Trăng nghìn thu vẫn đẹp, vì không thuộc về ai. Hồn khát khao chiếm giữ.
Ta một đời theo đuổi, chạy theo mặt trời phía xa.
Vừa thấy bờ hạnh phúc, hoàng hôn phủ xuống đời.
Danh lợi tình mộng mị, ở dưới đáy nước trăng ngà mê hoặc.
Con người trên thế gian này cũng vậy. Nhìn thấy ánh trăng, đều nghĩ đó là trăng thật mà không biết đó chỉ là trăng dưới đáy giếng.
Trăng trong mắt, trăng trong lòng mà thôi.
"Minh Nguyệt tùng gian chiếu
Thanh Tuyền thạch thượng lưu
tử sinh nguyện thành chân nguyệt
xuất Thiên Sơn, tề Vân Hải, chiếu cổ tân. "
"Cao cao tại thượng hành tẩu hắc ám chư thiên. "
Liễu Như Yên nằm trên ghế dựa, ngâm nga câu thơ.
Cảm nhận không gian xung quanh.
"Đêm nay trăng thanh gió mát, thật thích hợp để luyện kiếm. "
Nói xong nàng đứng dậy, lấy từ trong nhẫn trữ vật một thanh kiếm gỗ.
Kiếm gỗ làm từ gỗ mộc, bề ngoài đơn giản nhưng cầm rất chắc tay.
Liễu Như Yên đứng thẳng người, hít thở đều đều.
Nàng đây là đang luyện kiếm kĩ.
Dù sao trùng sinh lại, nàng cũng chưa luyện lại kiếm bao giờ, vẫn cần thời gian thích ứng.
Chỉ thấy trên tay nàng, thanh kiếm gỗ không ngừng chuyển động, từng nhịp có trật tự.
Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển mà không thừa thãi.
Cách cầm, nắm vô cùng vững chắc. Mỗi lần vung đều rất có lực.
Đây đều là những động tác cơ bản làm nóng người mà thôi.
Lật đi lật lại trong đầu một lúc, Liễu Như Yên đem trong đầu những kiếm kĩ thích hợp với thời điểm hiện tại nhất.
"Có rồi! "
"Đây là ta kiếp trước sở học qua, kiếm chiêu theo thực lực của chủ thể mà mạnh lên. "
"Có nét tương tự vạn kiếm quy tông, nhưng mà chỉ là vẻ bề ngoài tinh túy chân chính vẫn kém vài phần. "
"Dùng cho ta hiện tại, đã vô cùng tốt rồi. "
Kiếm kĩ này tên là phong vân phân hình kiếm.
Tên như ý nghĩa, dùng phong thuộc tính làm cơ sở, kiếm chiêu biến hóa phân tách kiếm khí.
Linh khí càng nhiều, tinh thần lực, độ thành thạo càng cao thì phong kiếm biến ra càng nhiều.
Không có hạn mức cao nhất.
Ta kiếp trước dựa vào kiếm kĩ này kết hợp với kiếm đạo sở ngộ, liền có thể phát huy tám phần uy năng giống với vạn kiếm quy tông.
Tám phân, vạn kiếm quy tông là bậc nào kiếm kĩ.
Hơn nữa phong vân phân hình kiếm, ta liền có thể ngộ ra rất nhiều chiêu thức khác.
"Phong chi cực lạc nhật diệu. "
"Phong chi cực vẫn sát. "
Còn có kết hợp với nhiều loại đấu kĩ khác nữa, tuyệt đối là kiếm kĩ hữu dụng nhất của ta.
"Quyết định vậy đi. "
Rất nhanh nàng tiến vào trạng thái tập trung cao độ, nhớ lại cách vận hành dẫn khí.
Theo thời gian, quanh thân nàng bao phủ một lớp khí lưu.
Gió xung quanh không tự chủ mà tập hợp lại, làm lá rụng cũng cuốn theo.
Lá theo gió mà bay, gió theo kiếm mà xuôi.
Từ trong người, nàng đem linh khí từ trong cơ thể truyền vào kiếm gỗ.
Kiếm gỗ tách ra một thanh phong kiếm.
Thanh phong kiếm chuyển động, theo ý niệm của Liễu Như Yên mà bay xung quanh.
Khi di chuyển phong kiếm mang theo một làn gió nhẹ.
Tuy phong vân phân hình kiếm hiện tại chỉ là Hoàng giai cao cấp, nhưng cũng chỉ tu sĩ mới thi triển ra được.
Khai mạch cảnh chủ yếu rèn luyện kinh mạch, linh khí không đủ để trèo trống phong kiếm thi triển ra.
Còn nàng vì sử dụng công pháp đặc biệt, là vô thượng kinh.
Chính là nguyên lý tụ tập linh khí xung quanh cơ thể. Lợi dụng điều này, nàng kết hợp với kinh nghiệm trưởng khống linh khí kiếp trước hoàn toàn có thể thi triển ra tới.
Đây là lợi thế của nàng, cùng cảnh giới chỉ dựa vào lợi thế tầm xa, Liễu Như Yên hoàn toàn có tư bản để kiêu ngạo.
Tiếp đến một đoạn thời gian, Liễu Như Yên không ngừng luyện tập kiếm pháp.
Dần dần đắm chìm trong đó, đây là một loại tập trung cao độ.
Nơi mỗi đường kiếm xuất ra nhanh như gió, uyển chuyển như lá thu. ( Mùa thu thì lá rụng)
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!