Chương 7: Đối chuyện tộc trưởng
Trời đã dần về đêm, mặt trời cũng đã lặn, mưa ngày càng nặng. Tiếng lá cây xào xạc sen lẫn tiếng gió thổi vi vu, khiến bước chân cũng nặng thêm mấy phần.
Sau khi từ biệt Liễu Mị, nàng đi theo thủ tịch Trưởng lão đến gian phòng tộc trưởng.
Đi qua những phiến gạch cũ, bước lên hành lang u tịch đến thẳng trung tâm Liễu gia nơi ở của tộc trưởng. Một quả lầu các không quá nguy nga nhưng vô cùng uy nghiêm.
Đi qua hành lang, những tộc nhân khi thấy nàng đều nhìn nàng với ánh mắt dò xét nghi kị.
"Xem ra chiến thắng của ta ở công pháp đường vẫn có chút tác dụng. "Ít nhất Liễu Như Yên không lo có kẻ tìm phiền phức tới cửa.
Rất nhanh đi hết hành lang đến một gian phòng là của tộc trưởng.
"Tộc trưởng đang đợi ở trong mau vào đi". Nói xong thủ tịch trưởng lão liền thuấn di rời khỏi nơi đây.
Liễu Như Yên Bình tĩnh mở chậm cánh cửa. Bên trong là một thư phòng ngăn nắp sạch sẽ, trang trí đơn điệu cổ pháp nhưng lại có một mỹ cảnh khác. Mùi giấy mực hòa quyện với mùi trà khiến tinh thần không khỏi thanh thản.
Vị tộc trưởng ngồi trên bàn trà ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Liễu Như Yên.
Chỉ thấy vị lão nhân già dặn trước mặt nhẹ phất tay ấm bình pha trà lập tức bay đến.
"Nếu đến rồi thì ngồi xuống đây đi". Ông vừa nói vừa từ tốn rót trà.
"Vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh rồi. "
Nàng bước nhẹ đến bàn trà ngồi vào phía đối diện. Hương Trà thoang thoảng lượn lờ bốn phía.
"Liễu tộc trưởng không biết ngài cho gọi vãn bối đến đây là có chuyện cần thưa? "
Tộc trưởng khẽ nhấp một ngụm trà mở miệng đáp.
"Được rồi, không cần quá câu nệ chúng ta là người cùng tộc huống chi ta và cha con khi xưa cũng là bạn vong niên. "
"Vậy Như Yên xin thất lễ rồi. "
Nói xong nàng nhẹ cầm tách trà đặt lên môi mỏng khẽ uống.
"Thấy sao! Trà này không tệ chứ. "
"Trà này khi chạm đầu lưỡi có vị đắng, càng về lâu sau lại có chút ngọt dịu nhẹ. Đắng là khi bắt đầu, ngọt khi ta đã hiểu. Hương Trà lá sen khi uống làm người tâm tình thanh lương. "
"Quả thật là trà ngon. "Nhấp một ngụm trà như cảm nhận được dòng suối nhỏ yên tĩnh mà cuồn cuộn.
"Tiểu cô nương lý giải của ngươi rất không tệ. "
"Thật là có cái nhìn độc đáo, e rằng ở phương diện trà nghệ cũng không thua kém lão phu là bao. "
"Tộc trưởng quá khen ta cũng chỉ biết chút da lông mà thôi. "
"Vậy không biết lý giải trà nghệ của tiểu cô nương đến trình độ gì, lão phu quả thật rất tò mò. "
Nhìn qua khe cửa sổ, mưa xuân tí tách rơi trên nền đá. Liễu Như Yên ánh mắt nặng trĩu tay xao nhẹ chén trà.
Trà không vội vàng, người uống trà cũng không nên hấp tấp. Mỗi lần nhấp môi là khoảnh khắc tạm dừng nhịp sống gấp gáp. Chậm rãi hơn, hiểu thấu lòng mình, nghĩ sâu xa hơn.
Có người uống trà để tỉnh táo, cũng có người uống trà để quên đi muộn phiền. Người hữu tình mỗi chén trà là một cuộc đối thoát giữa người và thế giới. Đơn giản mà chân thực, tĩnh lặng mà thấm thía.
"Lý giải rất hay, ta thật không tưởng tượng nổi với độ tuổi của con lại có những suy nghĩ sâu xa như vậy. "
"Nếu chỉ xét về trí tuệ, con là người mà ta thấy xuất sắc nhất. "
Nhìn vào thần sắc đạm nhiên của Liễu Như Yên, trong ánh mắt tộc trưởng hiện lên một tia ẩn ý sâu xa.
"Nếu như đám lão già trong tộc có được một phần tâm tính như con, thì bộ xương già này đã sớm được yên tâm đôi phần. "
Ông khẽ thở dài, giọng trầm hơn một chút:
"Hiện tại tình hình gia tộc, bề ngoài tưởng chừng cường thịnh, nhưng bên trong đã mục rỗng đến tận xương tủy. Lục đục nội bộ, tranh đấu quyền lợi không ngớt, bao năm rồi vẫn chẳng thể dẹp yên.
Hậu bối tuy thiên tư không tệ, nhưng tâm tính lại nông cạn, rất dễ bị người ngoài lợi dụng.
Trong số đó. .. chỉ có con là khiến ta thấy yên lòng. "
"Như Yên con thấy gia tộc Liễu Gia ta như thế nào? ". Tộc trưởng vừa hỏi ánh mắt vô thức liếc nhìn chén trà của Liễu Như Yên.
Đứng trước câu hỏi vị tộc trưởng đã đến tuổi xế chiều, nàng bình tĩnh không vội đáp lời. Lòng thầm nghĩ"đã để lộ ý định rồi sao".
Liễu Như Yên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ánh mắt không nhìn thẳng mà dõi qua làn mưa ngoài cửa sổ.
"Gia tộc, cũng như tách trà này vậy không thiếu hương, không thiếu vị. Có khi đậm, có lúc nhạt, nhưng cuối cùng vẫn là nơi sinh ra, nơi gắn bó. "
Nàng dừng lại một chút, giọng nói vẫn điềm tĩnh:
"Với người trong cuộc, gia tộc là bầu trời, là ràng buộc, cũng là chốn yên thân. Có người cảm thấy bị trói buộc, có người lại lấy đó làm kiêu hãnh. Nhưng dù là ai đi chăng nữa. .. cũng không thể tùy tiện đoạn tuyệt. "
Một làn gió nhẹ thổi vào, vạt áo trắng khẽ lay. Nàng nói thêm, rất khẽ:
"Vãn bối. .. chưa từng hận gia tộc. Chỉ là. .. không dám tin. "
"Ha Ha , ta chỉ hỏi một chút mà thôi. Nào nào không nói chuyện này nữa. Trà cũng nguội rồi để ta rót chén mới chúng ta tiếp tục trà đạo".
Cứ như vậy hai người tuy không cùng trí hướng, lần đầu gặp mặt lại có điểm tương đồng trong mắt họ.
"Hôm nay lão phu rất vui, quả nhiên anh tài xuất thiếu niên a. "
"Không đúng! Không đúng! Là thiếu nữ mới phải. "
"Tộc trưởng quá lời rồi, về chuyện của ta vẫn mong tộc trưởng không quá nhọc lòng. Ta tuyệt đối trung thành với gia tộc. "
"Chuyện này ta xin thề với đạo tâm nếu có phản bội gia tộc bị tâm ma quấn thân, vĩnh viễn đọa lạc vào bóng tối. "
"Nghe được những lời này của con là ta yên tâm rồi. "Lão tộc trưởng vuốt râu cười nhẹ.
"Từ bây giờ con có thể tự do ra khỏi tộc, nhưng nhớ kĩ nhất định phải cẩn thận. "
"Vãn bối đã biết, xin cáo lui tại đây. "Nàng cúi chào nhẹ bước ra khỏi gian phòng.
Tộc trưởng trầm ngâm suy nghĩ, tay lão không khỏi khẽ vuốt râu. Cuối cùng ánh mắt kiên định, như thể đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
Hắn khẽ ho khan hai tiếng, mở giọng nói"Như Yên, chậm đã! "
Liễu Như Yên bước được nửa bước chân ra khỏi gian phòng thì đột ngột dừng lại. Chấn định tâm tình bản thân, nàng khẽ quay người lại chấp tay cung kính đáp.
"Tộc trưởng còn có việc gì phân phó. "Nàng khí định thần nhàn, không chút gợn sóng.
Biểu hiện của Liễu Như Yên khiến tộc trưởng càng tin chắc quyết định của mình là đúng.
"Như Yên a! đây là ta một chút lòng thành, cũng là bù đắp những năm này khó khăn của con. "
Từ trong tay áo, tộc trưởng lấy ra một chiếc nạp giới. Nạp giới lơ lửng trong lòng bàn tay vị lão nhân cao tuổi.
"Nạp giới a! Thời điểm hiện tại đối với ta quả thật là tài bảo lớn. "Liễu Như Yên nhìn chiếc nạp giới lơ lửng trong lòng bàn tay tộc trưởng, không khỏi động tâm.
Nạp giới này tuy chỉ là loại hạ phẩm, ở thời điểm hiện tại đối với Liễu Như Yên mà nói, cũng đã là thiên đại ban ân. Giờ khắc này, Liễu Như Yên hiển lộ ánh nhìn chăm chú, tập trung vào bảo vật trước mắt.
tộc trưởng nhìn ngay thấy ham muốn trong ánh nhìn của nàng, không khỏi cười thầm trong lòng. Ông từ tốn phất tay, một làn gió nhẹ đẩy chiếc nhẫn về phía Liễu Như Yên.
"Như Yên ! Con cũng là ta Liễu gia huyết mạch dòng chính, năm xưa thúc phụ con làm quả thật quá đáng, lão đầu ta cũng rất áy náy. "Tộc trưởng vẻ mặt có chút u sầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên trong lòng không khỏi cười nhẹ, một chút trò vặt nhỏ lại muốn qua mặt nàng sao? Năm xưa không có tộc trưởng ngấm ngầm cho phép phía sau, thì sao thúc phụ nàng lại có thể làm càn như thế chứ. Trong lòng nàng cũng chỉ nghĩ, bên ngoài nhẹ nhàng đáp lại"vậy thì vãn bối xin nhận! ."
Nói xong nàng cũng nhanh chóng nhận lấy nạp giới, đeo nó lên tay. Nạp giới đen tuyền, hoa văn đơn giản đem cho người ta cảm giác huyền ảo. Tuy chỉ là
Nạp giới cấp thấp, diện tích chứa đồ không quá lớn nhưng đặt ở gia tộc tu tiên nhỏ cũng được coi là chân quý.
Nhận thấy Liễu Như Yên đã nhận giới chỉ. Tộc trưởng cũng hài lòng gật đầu nhẹ.
"Lần này thật sự là phát đạt! "Liễu Như Yên sau khi rời khỏi gian phòng tộc trưởng thầm nghĩ trong lòng.
"Tâm tư thật sự là nhiều! Chẳng qua đối với ta hiện tại, xác thực rất có ích. "Đối với nạp giới tộc trưởng tặng, bản thân nàng vẫn là có chút ngoài ý muốn. Dù sao kiếp trước khi nàng giác tỉnh tư chất chỉ là nhị phẩm tộc trưởng đối với nàng cũng không để tâm như vậy.
"Là do tính cách ta đã thay đổi sao? "
"Có lẽ kiếp này tâm tính của ta trưởng thành hơn rất nhiều, lý trí thực dụng hơn, dù sao đây hẳn là điều mà tộc trưởng muốn. "Nghĩ đến kiếp trước nàng lúc đấy suy cho cùng cũng chỉ hơn mười tuổi thiếu nữ, nếu như cộng thêm cả thời gian sống ở địa cầu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ gần ba mươi mà thôi. Kiếp trước, mới mười tám tuổi cũng chỉ mới bước chân ra ngoài xã hội, thì bất ngờ xuyên đến thế giới này, mười năm sinh sống đều là hình dáng hài nhi thật sự là chưa trải sự đời tiểu cô nương. Cùng với những người sống gần ba mươi niên kỉ sở địa cầu so sánh, nhân sinh nàng trải qua không đáng nhắc tới.
Liễu Như Yên bước đi trên hành lang tiếp tục suy nghĩ. "Chẳng qua kiếp này ta đã khác xưa, có được kinh nghiệm từ kiếp trước, tự nhiên là tâm tính tuyệt luân người đồng lứa không cách nào so sánh. Lại càng vừa ý tộc trưởng, huống chi cả hai đời tộc trưởng đều chú ý đến ta từ sớm. "
Suy nghĩ đến đây, nàng vô thức dơ chiếc nhẫn lên.
Nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, Liễu Như Yên cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Bên trong vậy mà có ba tấm bạo hoả phù, cùng với tật phong phù. Phù lục chỉ cần rót vào một tia linh khí có thể dẫn bạo uy năng của tấm phù. Những tấm phù lục này chất lượng đều rất tốt, hơn nữa là đích thân tộc trưởng vẽ ra. Bạo hoả phù, uy lực cũng đủ để trọng thương tu sĩ luyện khí trung cấp nếu không chú ý. Với uy lực như vậy, Liễu Như Yên cũng có thêm cho mình một lá bài tẩy.
Cứ vậy, nàng bước đi ra khỏi phủ đệ, đến trước cửa nàng lấy chiếc dù đặt bên mép cửa. Nhìn sắc trời vẫn không có giấu hiệu ngừng mưa, Liễu Như Yên cũng không bận tâm trực tiếp lấy dù che mưa đi về hướng tiểu viện của mình.
Nhìn từ xa thấy bóng lưng liễu như yên, tộc trưởng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Liễu Như Yên quả thật có tài, không phải tư chất mà là trí tuệ của nàng. Từ lâu liễu tộc trưởng đã muốn bồi dưỡng nàng trở thành nòng cốt đầu não của gia tộc.
Nhưng mà ai ngờ Liễu Như Yên lại chỉ có tư chất nhị phẩm cơ chứ? Vốn dĩ là muốn lợi dụng tình cảm thúc phụ đang rạn nứt, lôi kéo Liễu Như Yên về phía mình, chiêu trò này của các gia lão. Thân là tộc trưởng cũng nhắm một mắt mở một mắt, cho dù là phe phái nào Liễu Như Yên cũng có thể đem lợi ích cho gia tộc. Hiện tại đã khác Liễu Như Yên chỉ có tư chất nhị phẩm, nguyên bản tộc trưởng cũng đang định đặt tâm tư lên Liễu Chính. Chẳng qua, Liễu Như Yên triển lộ ra thiên phú lại khiến ông có ý tưởng khác.
"Xem như nhìn không lầm người đi! "
Nhìn vào thành quả bồi dưỡng trước mắt của mình, vị tộc trưởng già không khỏi hiện lên tia vui mừng.
"Liệt tổ liệt tông a cuối cùng ta không phục sự kì vọng bồi dưỡng một nhân tài trẻ tuổi cho gia tộc, như vậy Liễu gia liền có thể trường tồn thêm mấy trăm năm. "
Thế đạo này vô cùng khắc nghiệt đấu đá lẫn nhau là truyện thường tình, muốn đứng vững gót chân nhất định phải không ngừng bồi dưỡng thiếu niên ưu tú. Mà ưu tú ở đây không chỉ tư chất, liễu tộc trưởng nhìn xa hơn thế ông muốn bồi dưỡng một người có trí tuệ, tâm tính, lý trí gần như vô cảm nhưng lại không quá tuyệt tình.
Liễu Như Yên trong mắt ông chính là nhân tố thích hợp nhất. Nàng có đủ mọi yếu tố nếu thiếu chỉ cần tạo dựng dần dần bồi dưỡng là được. Về phần phản bội sao? Có Liễu Mị cái tình bạn này, cho dù Liễu Như Yên vô tình đến đâu cũng sẽ có mối liên hệ với gia tộc, những năm này sinh hoạt, thậm trí cả những cuộc gặp gỡ đều là một tay tộc trưởng sắp đặt.
Trái ngược với vẻ vui mừng của vị tộc trưởng, Liễu Như Yên vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Muốn so diễn kĩ lão già vẫn còn kém ta một chút. "Khoé môi nàng khẽ nhếch lên đường cong nhạt, ánh mắt hiện ánh tím quỷ dị.
Trên đường về nước mưa xối xả. Chiếc ô trên tay cũng thêm phần nặng trĩu vì nước mưa.
Con đường được lát đá mài, đêm mưa nước chảy càng làm bề mặt đá trở nên trơn nhẵn.
Liễu Như Yên đi cũng có chút khó khăn. Vì gian phòng tộc trưởng được xây ở trên một ngọn núi, còn tiểu viện nàng lại ở phía Bắc, cho nên đường đi khá hẻo lánh. Nếu muốn đi đường khác, lại phải đi một đoạn đường vòng qua chính sảnh gia tộc. Tất nhiên Liễu Như Yên cũng không muốn phiền phức như vây, đường khó đi một chút.
Liễu Như Yên với thân pháp nhanh nhẹn, hoàn toàn không thành vấn đề gì.
"Nhanh nhanh về một chút, hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy? Thật sự có chút đói. "
Đi xuống núi, lại qua vài phủ viện. Nàng bước qua một biệt phủ, trên bảng ghi phủ đệ Liễu Cản. Cửa phủ đệ đóng chặt, hạt mưa rơi trên mái ngói chảy xuống bậc thang, từng bậc từng bậc cho đến mặt đất.
Nhìn từ bên ngoài biệt phủ, trên tầng thượng vẫn còn lập lòe ánh nến.
Liễu Như Yên ngoái nhìn một lần rồi thôi. Một đoạn nữa, liền là khu rừng dưới sườn núi. Vì địa hình núi thanh sơn có chút đặc biệt ngoài đỉnh núi và sườn núi ra, thân núi lại như vùng trũng. Thành một khu vực bằng phẳng sinh sống của các gia lão cao tầng trong tộc cùng với các kiến trúc quan trọng.
Dưới sườn núi cũng không quá dốc, đi về phía Bắc một đoạn là đến tiểu viện của nàng rồi.
Liễu Như Yên về được đến nhà, trời cũng vừa lúc tạnh mưa. Giờ khắc này trên quần nàng có chút bẩn, lem nhem bùn đất. Liễu Như Yên gập dù vảy đi nước trên nắp dù.
Đi vào trong nhà nàng đặt chiếc dù ở góc cạnh cửa. Mở đèn dầu, chỉnh lý một chút đồ đạc.
Liễu Như Yên ra cửa sau đến góc bếp , lấy nước ấm từ trước được đun trong nồi.
Ào ào ào. .. .
Hương khói lượn lờ tứ phía, nước ấm trong bồn xào xạc. Liễu Như Yên cởi bỏ y phục, cả người nàng ngâm trong nước.
Cũng chỉ để lộ phần đầu mà thôi.
Tiếng nước chảy tý tách, nước trượt trên thành chậu chảy xuống nền gạch.
"Thật sự là thoải mái! "Liễu Như Yên nhắm mắt dưỡng thần, tận hưởng cảm giác thư giãn hiếm hoi trong ngày.
"Hiện tại thế cục phức tạp, có lẽ ta cũng nên tránh đầu sóng ngọn gió thì hơn. "
"Nhưng vẫn cần phải chuẩn bị một số thứ, dù sao hiện tại tu vi của ta còn quá thấp. "
Thiếu nữ nhắm mắt một hồi, vẫn là đang suy nghĩ biện pháp hiệu quả.
Liễu Như Yên vừa nghĩ, cũng không quên tắm rửa sạch sẽ. Dù sao nữ nhân, cần phải giữ thân thể sạch sẽ là rất bình thường.
Nghĩ vậy, nàng cũng không muốn để suy tư cuốn trôi khoảnh khắc thảnh thơi hiếm hoi này.
Chỉ thấy nàng từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, tập trung vào công cuộc tắm rửa chính.
Khoảng nửa thiên sau, thân ảnh nhỏ nhắn từ trong chậu nước bước ra.
Vội lấy khăn lau, lau khô toàn thân một lượt. Tấm khăn mỏng ướt át vắt lên thành che.
Y phục mặc tốt về sau, Liễu Như Yên lục lọi từ trong gian bếp phía sau nhà.
Vài chiếc màn thầu đã nguội, màn thầu nhân thịt, chiếc bánh to bằng bàn tay.
Liễu Như Yên cúi người xuống, lấy bên cạnh một ống trúc. Ống trúc rỗng ruột, nàng điều khiển một ít gió thổi nhẹ vào miệng ống. Rất nhanh theo từng luồng gió đi vào trong bếp lò, tiếng lửa cháy tí tách vang lên.
Lửa cháy không lớn, một phần vì cấu tạo của bếp. Bếp đang hình khối, bao quanh bằng đất nung chỉ có một đầu thông lên trên là nơi đặt nồi.
Ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng cơn gió kèm theo vẫn chưa tan. Gió thổi nước bay, tóc nàng dưới cơn gió nhẹ, lất phất hạt sương nhỏ li ti đọng xuống nền nhà.
Bên ngoài chính là khu vườn nhỏ, khu vườn trồng các loại rau, củ, quả.
Liễu Như Yên đổ nước, hái rau tất cả đều chỉ là vài đường cắt gió đơn giản. Dưới sự khống chế linh khí tinh sảo, từng bó rau được cắt tỉa gọn gàng không dính nước bẩn.
Nàng đem rau rửa sạch một lượt, bỏ vào nồi nước đun sôi. Cho chút muối, muối này là muối tinh. Vì là người xuyên không. Ở địa cầu, nàng cũng từng học qua một chút cách tinh luyện muối tinh.
Quay sang nồi hấp, bánh bao đã nóng. Liễu Như Yên đem bánh bao đã hâm nóng lên đĩa.
Phía bên kia nổi canh đã sôi một lúc, rau cũng đã chín.
Từ sau bếp, Liễu Như Yên đem vào trong nhà một đĩa bánh bao, lại thêm một bát canh, cùng với một cái bát nhỏ.
Ngồi xuống ghế, một bữa ăn đơn giản cũng đã chuẩn bị tươm tất. Bữa ăn đơn xơ, nhưng đối với Liễu Như Yên hiện tại lại là mỹ thực nhân gian. Nàng cầm một vài bánh bao cắn một miếng lớn, nhân thịt bên trong lộ ra.
Bánh bao nóng hổi, không đợi bánh bao đặt xuống. Nàng quay sang múc cho mình một bát canh nhỏ. Bánh bao thịt được nước canh rửa trôi xuống đường ruột.
Một ngụm lại một ngụm, Liễu Như Yên vừa ăn mắt cũng sáng thêm vài phần. Dần dần trên bàn, từng chiếc bánh, nước canh ngày một ít dần.
Liễu Như Yên ăn xong, ngồi dựa vào ghế. Tay xoa bụng nhỏ thỏa mãn với bữa ăn.
Từ khi rời khỏi Liễu phủ. Đây là sinh hoạt, bữa ăn thường ngày của nàng.
Sau bữa ăn ấm bụng, Liễu Như Yên không lập tức nghỉ ngơi. Nàng đặt chén đũa sang một bên, tay lại với lấy mấy ống trúc đặt trên bàn, tiếp tục công việc còn dang dở.
Trời cũng đã muộn, tất nhiên hiện tại cũng không phải lúc nàng nghỉ ngơi. Vẫn còn nhiều việc phải làm, phải tranh thủ từng giây từng phút.
Dưới ánh nến lấp lóe, tay Liễu Như Yên đặt trên bàn gỗ, thao tác vô cùng Lưu loát như thể đã làm hàng ngàn lần vậy.
Trên bàn, một vài ống trúc, khối đá, dưới đôi tay trắng trẻo được đục đẽo tỉ mỉ. Một tay nàng cầm đục, một tay cầm dao nhỏ.
Ngoài trời mây đã lui, trăng đã lên đỉnh, trăng sáng vằng vặc. Thi thoảng tiếng cây lao xao, một vài chiếc lá uốn lượn theo gió mà bay cạnh mép cửa xổ. Còn tóc nàng cũng phiêu phù theo gió nhỏ.
Liễu Như Yên bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trăng đã lên cao rồi sao? "nàng khẽ thì thầm.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa, rọi lên dung nhan thanh tú.
Nàng nhìn trăng sáng lặng yên,
Trăng ngoài khe cửa nhớ nghiêng dáng người.
Cả khu rừng nhỏ đều chìm trong một không khí yên tĩnh.
Yên tĩnh này không phải là tĩnh trong tĩnh lặng, mà là yên trong yên bình.
Một đêm dài cứ thế trôi qua. Nhìn ra xa thanh sơn trấn nhuộm lên một màu xám tối, lác đác đốm vàng như đom đóm đậu cành thu.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN