Chương 6: Liễu Chính đệ đệ rất mạnh sao?


Bên trong thạch thất tĩnh lặng của Công Pháp Đường, những luồng linh khí mang sắc lam nhàn nhạt, tựa những dải lụa vô hình, đang uốn lượn rồi cuộn chảy vào thân ảnh một thiếu niên đó là Liễu Chính.


Linh khí, ban đầu còn e dè, giờ đây như thủy triều vỡ bờ, ào ạt xộc vào tứ chi bách hải, len lỏi qua từng thớ thịt, gột rửa và tôi luyện từng tấc kinh mạch trong cơ thể hắn.


Một sự đau đớn tột cùng, thống khổ đến co rút, vặn xoắn từng tế bào, hiện rõ trên gương mặt non nớt nhưng cương nghị của Liễu Chính. Mồ hôi thấm đẫm y phục, hàm răng nghiến chặt đến bật máu tự lúc nào.


Nhưng ngọn lửa ý chí, niềm tin mãnh liệt phải vượt qua cái bóng quá lớn của người tỷ tỷ kia, đã biến hắn thành một mãnh thú bị thương, điên cuồng cắn nuốt lấy nỗi thống khổ này, tham lam hấp thụ từng tia linh khí.


Hình ảnh Liễu Như Yên vẻ bình thản đến đáng sợ, dễ dàng áp chế mình tại gian phòng chọn công pháp lại hiện về, cào xé tâm can hắn.


Cái cảm giác ngỡ rằng đã chạm tới đỉnh cao, đã vượt qua được mục tiêu lớn nhất đời mình. .. rồi bỗng chốc nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh tự mình tô vẽ rằng từ đầu đến cuối, mình vẫn chỉ là kẻ lẽo đẽo chạy theo sau. ..


Nó như một mũi dao xoáy sâu vào lòng kiêu hãnh của một thiên tài mới nổi.


"Khốn kiếp! Ta hận! Hận bản thân bất tài, hận ông trời bất công! "

"Vì sao chứ? Rõ ràng thiên phú của ta vượt trội, ta tự nhận mình không hề thua kém ai! Ta đã nỗ lực đến nhường này! "

"Vậy mà cớ sao, đứng trước bóng hình ấy, ngay cả dũng khí ngẩng đầu đối mặt cũng tan biến? Từ trước đến nay. .. vẫn luôn là như vậy! "


Không! Hắn không cho phép mình thất bại thêm một lần nào nữa!


"Cuộc tranh tài này. .. kẻ chiến thắng nhất định phải là ta! "


Ghen tị, tự ti, mặc cảm tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy như được nung chảy, hòa quyện, rồi ngưng tụ lại thành một nguồn động lực cuồng bạo, thôi thúc Liễu Chính phá vỡ mọi giới hạn.


Càng thất bại, càng đau đớn, ý chí của hắn lại càng trở nên sắt đá.


Tâm tính thiếu niên ấy, qua một đêm dường như đã trưởng thành thêm nhiều phần. Nhưng mục tiêu khắc cốt ghi tâm thì vẫn vẹn nguyên, thậm chí còn cháy bỏng hơn xưa.


Liễu Chính dường như đã thay đổi song cũng chẳng có gì thay đổi. Hắn vẫn là hắn, chỉ là kiên định hơn xưa.


Công pháp được Liễu Chính vận chuyển đến cực hạn. Khí huyết trong người sôi trào, kinh mạch căng như dây đàn, không ngừng giãn nở, tựa như một con mãnh thú bị xiềng xích đang gầm gào tìm kiếm sự tự do tuyệt đối.


Cuối cùng như phá kén thành bướm một tiếng gió rít gào trầm đục từ sâu trong cơ thể Liễu Chính bùng phát. Linh khí cuộn trào rồi mạnh mẽ khuếch tán ra tứ phía.


Hắn mở bừng mắt. Trong con ngươi ánh lên vẻ ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng chuyển thành cuồng hỉ.


"Ta. .. ta đột phá rồi! Đây chính là Khai Mạch tầng bảy sao? "


Cảm nhận sức mạnh dồi dào chưa từng có đang căng tràn trong từng thớ thịt, từng đốt xương, Liễu Chính chậm rãi nắm chặt đôi bàn tay.


Sự tự tin đã mất dường như quay trở lại. Ánh mắt hắn giờ đây chỉ còn sự kiên định và một ngọn lửa chiến ý bừng bừng.


"Tỷ tỷ, lần này, ta nhất định sẽ không thua! "


. ..


Tiếng bước chân từ Công Pháp Đường vọng ra từng bước vững chãi, rõ ràng mang theo một khí thế hiên ngang.


Liễu Chính xuất hiện.


Huy chương trên ngực hắn tỏa ra lam quang rực rỡ. Dòng chữ hiển thị thời gian hoàn thành khảo hạch:"Một khắc. "


Trong số những người đã bước ra, đây là thành tích xuất sắc nhất.


Đám đông thanh thiếu niên xung quanh không khỏi ồ lên trầm trồ, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ngưỡng mộ, có cả chút ghen tị. Vài thiếu nữ, gương mặt ửng hồng, không giấu được vẻ sùng bái.


"Là Liễu Chính thiếu gia! Không hổ danh thiên tài tư chất lục phẩm, e rằng trong lứa chúng ta không ai sánh bằng! "

"Đúng vậy! Nghe nói Liễu Mặc cũng phải mất đến hai khắc, thiếu gia chỉ cần một khắc đã hoàn thành! "

"Liễu Chính ca ca thật oai phong! Ta. .. ta muốn sinh bảo bảo cho huynh ấy! "


Một giọng nói trong trẻo, có phần bạo dạn, vang lên từ phía Liễu Đào một trong những tiểu mỹ nhân hiếm có của Thanh Sơn trấn.


Giữa đám đông, Liễu Mặc âm thầm nghiến răng ken két, gương mặt hiện rõ vẻ khó chịu pha lẫn không cam lòng.


"Hừ, có gì mà tự mãn chứ? Chẳng qua chỉ hơn ta một khắc! Nếu không phải bị con tiện nhân Liễu Như Yên kia đánh lén, ta tuyệt đối không thua hắn! "


Giờ phút này, Liễu Chính chính là tâm điểm của mọi sự chú ý, tỏa sáng rực rỡ như một vì sao giữa ban ngày. Một sự tồn tại khiến người khác khó lòng với tới.


Rồng trong loài rồng, phượng giữa bầy phượng. Dùng những mỹ từ ấy để hình dung hắn lúc này cũng không hề quá lời.


Tại Liễu gia, hắn tuyệt đối là niềm hy vọng chói lọi nhất.


Hắn mỉm cười, tận hưởng trọn vẹn những lời tán dương, những ánh mắt ngưỡng mộ. Hắn thậm chí còn khẽ dang rộng vòng tay, như muốn ôm trọn lấy vinh quang này một chút ngạo khí tiềm ẩn của một thiên tài cuối cùng cũng có dịp bộc lộ.


Thế nhưng. ..


Giữa không khí hân hoan đó, không một ai trong đám đông kia nhận ra sắc mặt tái mét, khó coi đến cực điểm của Liễu Cản, người đang đứng lẫn trong nhóm trưởng lão.


Và các vị gia lão khác, khi liếc nhìn Liễu Cản, trên môi lại nở những nụ cười đầy châm chọc và thâm ý.


Bất chợt, một giọng nói trong trẻo nhưng có phần bất mãn vang lên, phá vỡ bầu không khí:


"Các người vội ăn mừng cái gì chứ? Như Yên tỷ tỷ còn chưa ra ngoài kia mà! "là Liễu Mi.


Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng, rồi lại chuyển hướng về phía cánh cửa Công Pháp Đường vẫn đang im lìm.


"Nói cũng phải. .. Liễu Như Yên hình như vẫn còn ở trong đó. "

"Hừ, chưa ra thì đã sao? Chắc là sợ mất mặt nên trốn luôn rồi cũng nên! Với cái tư chất Nhị phẩm của nàng ta, e rằng lúc này vẫn chưa luyện hóa nổi một tia linh khí nào đâu! "


Tiếng cười rộ lên, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất trần đời.


"Đùa chắc! Liễu Như Yên chưa ra thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể vượt qua được thiên tài tư chất lục phẩm hay sao mà chờ với đợi! "


Một thiếu niên vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa nói.


Liễu Mi tức đến đỏ mặt, nhưng không tài nào phản bác lại được những lời lẽ đó, chỉ có thể giậm chân bực bội tại chỗ.


Đứng giữa vòng vây tán thưởng, Liễu Chính thoáng chút chột dạ khi nghe nhắc đến tỷ tỷ. Nhưng rất nhanh, hắn đã trấn tĩnh lại.


Hắn tự nhủ, cho dù thân thủ của Liễu Như Yên có phần hơn người, nhưng xét về tư chất tu luyện, hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong.


Không một ai để ý. ..


Ở phía sau, cánh cửa nặng nề của Công Pháp Đường đang từ từ hé mở. ..


Một bóng hình nhỏ nhắn, nhưng toát lên vẻ kiên định lạ thường, chậm rãi bước ra.


Và chỉ trong một thoáng chốc ngắn ngủi tất cả các gia lão có mặt đều không hẹn mà cùng rùng mình, ánh mắt đồng loạt hướng về phía thiếu nữ ấy. ..


Bị một luồng khí tức vô hình nhưng cực kỳ đặc biệt đang lặng lẽ lan tỏa từ trên người nàng thu hút hoàn toàn. ..


Liễu Như Yên bước ra ánh mắt kiên định. Gió thổi nhè nhẹ bay vạt áo, mái tóc đung đưa theo gió. Bầu trời dần ngả về đêm bóng tối dần phủ suống nhưng những người có mặt ở đây lại không thấy tối chút nào.


Chỉ thấy quanh thân Liễu Như Yên tràn ngập lam quang sắc từng dòng linh khí cuồn cuộn không ngừng du tẩu quanh cơ thể nàng. Phía trước ngực hiện lên thời gian khảo hạch.


"Là nửa khắc! "Giọng nói gấp gáp xen lẫn chấn kinh của Liễu mặc.


Mọi người đồng loạt nhìn về phía ngực Liễu Như Yên, có người chấn kinh , có đờ đẫn, cũng có phẫn nộ. Cảm xúc tộc nhân chuyển biến không ngừng.


"Không thể nào sao có thể? "Liễu Chính bàng hoàng nhìn về phía Liễu Như Yên, không thể tin được sự thật trước mắt. Tay hắn run rẩy không tự chủ siết chặt.


"Nhất định là gian lận, Liễu Như Yên tư chất nhị phẩm sao có thể vượt qua con trai ta được chứ. "Liễu Cản trên lầu các vẻ mặt tức giận hai tay nắm chặt lan can, ánh mắt căm tức nhìn về phía Liễu Như Yên.


Nghe được lời nói của Liễu Cản, đám tộc nhân lập tức hùa theo.

Khi nãy những người chê bai Liễu Như Yên thần sắc khó coi lập tức muốn tìm lại mặt mũi không ngừng đặt điều, vu khống


"Đúng vậy, tư chất nhị phẩm sao có thể hấp thu linh khí nhanh như vậy, nhất định là dùng thủ đoạn đê hèn nào đó không muốn người biết. "


"Nếu như nàng ta nhanh như vậy tại sao không ra ngay từ đầu, mà bây giờ mới chịu ra. Chắc chắn có uẩn khúc. "


"Ta đồng ý, Liễu Chính ca ca không thể thua tiện nhân đó được. "


Quần tình phẫn nộ phản phất tìm được sợi dây cứu mạng, thanh âm bàn tán không ngừng lớn.


"Tỷ tỷ, tuy không biết làm sao tỷ gian lận được nhưng mọi người đều có mặt ở đây. Nếu tỷ nhận lỗi đại gia nhất định tha thứ. "Liễu Chính không chấp nhận kết quả này, trực tiếp khẳng định nàng gian lận.


Chỉ có Liễu Mị từ đầu đến cuối kiên định tín nhiệm không ngừng thanh minh.


Không có tiếng cổ vũ, hâm mộ, chỉ có những lời bàn tán trách móc, với ánh nhìn xa lạ.


"Đoàn kết ư? .Thật nực cười. "Nhìn thấy các tộc nhân đoàn kết nhất trí như vậy. Liễu Như Yên ung dung đối mặt, mặt lại không gợn sóng.


Quả nhiên cho dù ở đâu cũng vậy, con người vẫn luôn là sinh vật bầy đàn. Chỉ cần ý kiến số đông chiếm đa số thì sai cũng nghiễm nhiên thành đúng.


Chúng nhân đồng tâm, bất quá vì sợ hãi mà nắm tay nhau.


Đoàn kết suy cho cùng cũng chỉ là một đám người yếu đuối tự cho là đúng dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm sự an toàn mà thôi.


Kiếp trước có lẽ nàng sẽ đau đớn, chua sót trước lời lẽ cay nghiệt của tộc nhân, hiện tại nhìn lại một khắc này nàng chỉ cảm thấy nực cười.


Đúng lúc này Liễu tộc trưởng đứng dậy nhìn về phía Liễu Như Yên với ánh mắt thâm thúy.

"Đủ rồi, mọi người im lặng. "Giọng vị tộc trưởng già vang lên, tỏa ra uy áp vô hình.


Tất cả mọi người nghe thấy đều im bặt không còn phát ra tiếng động nữa.


"Thủ tịch Trưởng lão, mau đọc kết quả đi. "


Một vị lão nhân từ từ bước ra vẻ mặt nghiêm túc đọc rõ kết quả người thắng cuộc.


"Người thắng cuộc lần này là Liễu Như Yên. "


Nghe đến đây một người không phục liền lên tiếng.


"tại sao rõ ràng nàng ta chỉ có tư chất nhị phẩm tại sao lại có thể giành giải nhất được. "


"Ngươi đang nghi ngờ phán quyết của các gia lão hay sao. "Vị lão nhân mở miệng đáp với giọng cảnh cáo.


Thanh niên lập tức cúi đầu phủ nhận, không nói thêm nửa lời.


"Ta biết, ở đây có rất nhiều người không hiểu nhưng sự thật bày ra trước mắt, đây là sự thực. "


"Bọn ta đã kiểm tra kĩ càng Liễu Như Yên không hề gian lận. "


"Nếu có ai dị nghị có thể tìm gặp tộc trưởng đối chất. "


Không ai giám lên tiếng, trước thực lực tuyệt đối mọi chiêu trò chỉ như diễn kịch tầm thường.


Liễu Chính, nghe lời tuyên bố của vị lão nhân như sét đánh ngang tai. Không thể tin được, hắn nhìn thấy Liễu Như Yên bước ra vốn còn hy vọng mong manh rằng đấy là nàng gian lận cố gắng hết biện pháp tìm lý do hợp lý giải lý.


Giờ phút này Liễu chính vô lực đứng tiếp, ngồi quỵ xuống đất trực tiếp ngất đi. Liễu cản lập tức lao vào.


"Chính nhi con sao rồi. "Giọng nói gấp gáp đầy lo lắng từ người cha.


Liễu cản bế con mình lên, cưỡi kiếm bay về phía y quán trong tộc.


Trước sự chứng kiến của tộc nhân Liễu Như Yên bước lên đài cao nhận được phần thưởng cho thử thách lần này.


"Thấy sao! Như Yên nhà ta lợi hại nhất, giờ tin ta rồi chứ. "Liễu Mị huyênh hoang đắc ý như thể mình mới chính là người đứng đầu vậy.


Từng hạt mưa xuân, tý tách rơi trên những tán cây, mưa không lớn lại làm giảm đi không khí căng thẳng của cuộc thi.


Hai thiếu nữ che ô, khuất dần dưới những hàng cây rậm rạp.


Liễu Mi dắt tay nàng đi trên những lát đá cũ trở về tiểu viện nhỏ phía bắc. Lúc này trao thưởng cũng đã kết thúc một lúc lâu, tộc nhân cũng đã phân tán ai về nhà nấy.


"Như Yên hôm nay ngươi quá ngầu rồi, lúc ngươi bước ra sắc mặt đám tộc nhân đó khó coi biết bao. "liễu Mi dí dỏm không ngừng nói bên tai nàng.


( Tiểu viện là nơi ở của tộc nhân bình thường nằm phía ngoài của gia tộc, liễu như yên vì tư chất kém không có bối cảnh nên đã dọn ra ở tiểu viện).


"Như Yên tộc trưởng muốn gặp mặt nói chuyện riêng với ngươi. "Giọng nói từ vị thủ tịch pháp đường vang lên.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
    💭

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!

Loading...