Chương 5: Công pháp tàn khuyết


"Như Yên, bên này! "Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ hoài xuân vang lên, là Liễu Mi. Nàng vội vàng bước về phía Liễu Như Yên, khẽ lau trán, thở dốc:"Phù, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Nơi này đông người quá, làm ta mệt chết! "


Giữa đám thiếu niên đang cười nói ồn ào, một giọng nữ thanh thoát vang lên, xuyên qua tầng tầng tiếng ồn.


Liễu Như Yên thần sắc đạm nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt, nhàn nhạt nói:"Là Liễu Mi sao. "


"Ngươi lúc nào cũng làm biểu cảm lạnh nhạt đấy, không thấy chán sao? "Giọng điệu Liễu Mi có chút trách móc.


Đúng lúc này, thanh âm của vị thủ tịch Công Pháp Đường một vị gia lão mặc đạo bào cất lên:

"Nếu đã đến đông đủ rồi thì chuẩn bị bắt đầu khảo hạch thôi. "


Lão nhân lấy từ trong tay áo một cuộn trục nhỏ, từ tốn đọc quy tắc:

"Như các ngươi đã biết, người hấp thu, ngưng luyện ra linh khí của bản thân đầu tiên sẽ là người thắng cuộc. "


"Muốn hấp thu linh khí thuộc tính của bản thân thì cần công pháp tương thích. Nếu công pháp xung đột thuộc tính, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hẳn các ngươi đều hiểu rồi chứ? "Lão nhân tiếp lời, ánh mắt sắc bén lướt qua đám thiếu niên.

"Vì vậy, cần phải lựa chọn công pháp phù hợp với bản thân. Đằng sau là Công Pháp Đường, mỗi người chọn một loại công pháp, cố gắng học thuộc pháp môn vận chuyển theo chu thiên, ngưng luyện ra linh khí của riêng mình. "


"Nhưng để đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi, "vị lão nhân nói tiếp, giọng điệu mang theo vẻ thâm sâu"ta và các gia lão quyết định bày bố một vài trận pháp nhỏ trong mỗi kệ sách của Công Pháp Đường, làm một phần thử thách. Như vậy, cho dù người có tư chất thấp, nếu thông ải nhanh, cũng có cơ hội giành thắng lợi. Thử thách này không chỉ đòi hỏi thiên phú, mà còn cần ngộ tính và may mắn của mỗi người. "


"Sau khi chọn lựa công pháp xong, các ngươi có thể vào thạch thất khu riêng biệt trong Công Pháp Đường nơi linh khí dồi dào, thích hợp cho tu luyện. "

Lão nhân chỉ tay về phía một dãy cửa đá ẩn mình, phù văn lập lòe trong bóng tối.

"Ai tu luyện, ngưng luyện ra linh khí xong, chiếc huy hiệu này sẽ cảm nhận được dao động linh khí trong cơ thể, từ đó phát sáng, đồng thời hiển thị thời gian bên trên. Người có thời gian ngắn nhất, không nghi ngờ gì, là người thắng cuộc. "


Nghe xong, ánh mắt các thiếu niên thiếu nữ không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ.


"Không ngờ các gia lão suy nghĩ kỹ lưỡng như vậy. Nếu mình may mắn thông qua thử thách sớm, chẳng phải nhanh chân hơn người khác một bước, tu luyện sớm hơn hay sao? "Ai nấy đều thầm tính toán.

"Đúng vậy, như vậy mình có thể giành quán quân cũng không phải là không có khả năng. "


"Ngươi nghe thấy không? Vì cuộc thi hôm nay, cả thạch thất bình thường phải trả phí cũng được mở luôn rồi! "Tiếng xì xào của Liễu Mi vang lên bên tai Liễu Như Yên.


Đối với thiếu niên mà nói, đây là trăm lợi không một hại. Dù không chiến thắng, họ cũng có thể câu chút thời gian ở trong thạch thất tu luyện.


"Nếu đã nghe rõ thì cuộc thi chính thức bắt đầu! "Giọng nói của vị lão nhân vang lên từ tốn.


Nghe được lời này, hàng loạt người liền ồ ạt xông vào Công Pháp Đường. Trong đó dẫn đầu nhất là Liễu Chính khai mạch lục phẩm với thể chất vượt xa người đồng lứa.


"Như Yên, chúng ta cũng mau vào thôi! "Liễu Mi thấy Như Yên vẫn đứng dậm chân tại chỗ, vội kéo tay nàng đi vào.


Bước vào Công Pháp Đường, bên trong là một không gian rộng lớn, với đủ các giá sách nguy nga, được chia làm sáu khu. Mỗi khu có gắn tấm bảng riêng biệt, đặt tên là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, và một khu"thuộc tính khác".


Liễu Như Yên là phong thuộc tính. Đồng dạng, Liễu Mi là băng thuộc tính. Rất nhanh, hai người liền đi vào khu"thuộc tính khác".


Kệ sách được xếp ngay ngắn, thoảng mùi hương gỗ vân đằng nhẹ, dịu dàng lan tỏa trong không khí. Ngửi thấy mùi hương, Liễu Như Yên lập tức bịt mũi, nhanh chóng chạy về phía trước. Liễu Mi thấy vậy liền chạy theo sau:

"Đợi ta với! Ngươi chạy đi đâu vậy? "


Kiếp trước, ngay sau khi cuộc thi kết thúc, nàng từng nghe qua về cách phá giải các thử thách trong khảo hạch, được một vị gia lão giảng thuật:


"Khi bước vào gian sách, nếu ngửi thấy mùi hương gỗ vân thì rất có thể đã trúng phải ảo giác. Muốn thông quan phải dựa vào xúc giác nhạy bén, chú ý các vách ngăn. Đi theo vết bớt đóng dấu trên các vách ngăn, tự khắc tìm được đường ra. Vì khi trúng ảo giác, khung cảnh trước mắt không còn là thật, chỉ có thể dùng tay cảm nhận từng vết bớt mà men theo. "


Nhớ đến đây, Liễu Như Yên chậm bước lại, nhắm chặt mắt. Hai tay nàng đặt sang hai bên vách tường, lần mò không ngừng. Rất nhanh, nàng liền tìm thấy vết bớt.


Cứ như thế, Liễu Như Yên lần theo các vết bớt chỉ dẫn trên tường.


Liễu Mi từ đầu đến cuối luôn bám chặt mép áo Liễu Như Yên không rời. Trải qua mấy năm làm bạn, nàng hiểu rõ: hành động của Liễu Như Yên tuyệt đối không vô lý.


Cứ thế, hai người liền vượt qua thử thách đầu tiên.


Bên trong, Liễu Như Yên cùng Liễu Mi rất nhanh đã đi đến một gian phòng lớn. Nơi này chứa đầy những quyển công pháp đa dạng vô số. Chỉ thấy một vài thanh niên đang vây chặt một người, mà trên tay người đó chính là một quyển công pháp Hoàng giai thượng đẳng.


"Liễu Chính tư chất lục phẩm thì sao? Chúng ta liên thủ lại, chưa chắc không có phần thắng! "Liễu Mặc, cháu trai Đại trưởng lão, hét lớn, lập tức chỉ huy đám thanh niên xung quanh vây chặt Liễu Chính, không cho hắn cơ hội chạy thoát.


Từ xa chứng kiến cảnh trước mắt, ánh mắt Liễu Như Yên trầm xuống:

"Xem ra, e rằng ta phải ra tay rồi. "


Kiếp trước, sau khi Liễu gia bị diệt tộc, vô tình phát hiện ra một quyển công pháp vô phẩm cấp được giấu kỹ trong gian phòng này. Ký ức ấy, khắc sâu như khắc cốt.


Ánh mắt nàng băng lãnh, bước chân không nhanh không chậm, từng bước tiến về phía trước.


Liễu Mặc nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại chưa kịp phản ứng, liền nhận ngay một cú đấm thẳng vào mặt.

Hắn gào lên tức giận, định phản công, nhưng không có lấy cơ hội nào hoàn trả. Thân pháp đối phương nhanh đến quỷ dị, mỗi động tác đều như ảo ảnh, linh hoạt, xảo diệu, né tránh mọi đòn tấn công của hắn.


Từng người một, dưới tay nàng ngã xuống như rạ. Không ai có thể cản bước.


Chẳng mấy chốc, cả gian phòng chỉ còn lại một mình Liễu Chính.


Thiếu niên ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt, không thể tin nổi:

"Là. .. tỷ tỷ sao? "


"Sao tỷ ấy lại muốn giúp ta? "Hắn nghi hoặc. "Không đúng. .. nhất định tỷ tỷ muốn tranh công pháp với ta! "


Hắn hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng. Trong lòng hắn có một tiếng gầm:

"Ta muốn chứng minh với tỷ rằng ta đã hoàn toàn khác trước! "


Liễu Chính gầm lên, tung một quyền toàn lực về phía Liễu Như Yên. Nhưng nàng không hề chớp mắt, chỉ nhẹ nghiêng người, tay bắt lấy bắp tay hắn, dưới chân tung cước đá mạnh vào chân trụ.

Mượn lực phản lực, hắn bị xô ngã mạnh xuống sàn.


Nằm bệt dưới đất, Liễu Chính muốn vùng dậy phản kháng. Nhưng giọng nói lạnh tanh của tỷ tỷ truyền đến bên tai:


"Cút. "


Ngẩng đầu lên, đối diện là ánh mắt vô cảm, vẻ mặt vô biểu, chỉ có sát khí vô hình như lưỡi đao bủa vây.

Trong lòng Liễu Chính run lên. Một nỗi sợ hãi bản năng dâng trào. Hắn biết nếu còn khinh suất, người trước mặt hoàn toàn có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào.


Không dám chần chừ, Liễu Chính vội bò dậy, cầm lấy quyển công pháp vừa giành được, chạy ra khỏi gian phòng.


Bên ngoài, Liễu Mi thấy vậy liền vội vã chạy vào, lo lắng nhìn xung quanh chỉ thấy toàn thân thể nằm bất tỉnh dưới đất, còn Liễu Như Yên thì đứng giữa phòng, dáng vẻ bình tĩnh như thể chưa từng có gì xảy ra.


"Như Yên a! Ngươi không sao chứ? "Liễu Mi quan tâm hỏi han.


"Bắt lấy! "Liễu Như Yên ném về phía nàng một quyển công pháp Hoàng giai thượng đẳng, tên là Băng Luyện Pháp.


"Những kẻ dưới đất phiền ngươi giúp ta kéo ra xa một chút. "


Liễu Mi nhìn xuống, đám người nằm la liệt suối sàn. Khoé môi nàng dật dật vài cái, mặc niệm những kẻ khi nãy.


"Các ngươi thật sự sui xẻo à! "


Sau một hồi sắp xếp, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Liễu Như Yên bước đến một ngăn tủ, khởi động cơ quan ẩn.

Sau vài thao tác quen thuộc, một quyển công pháp cổ xưa hiện ra Vô Thượng Kinh.


Đây là một công pháp không phân phẩm cấp, thích hợp cho mọi thuộc tính. Tác dụng duy nhất: tinh luyện linh khí. Thậm chí so với pháp môn minh tưởng thông thường còn kém hơn, vì không có pháp môn hấp thu linh khí.


Đối với người khác, nó là thứ vô dụng.


Nhưng đối với nàng, ở hiện tại, đây là bảo vật vô giá.


Với tư chất nhị phẩm, cho dù có lấy được công pháp thượng đẳng, nàng cũng không thể theo kịp tốc độ tu luyện của Liễu Chính.

Muốn vượt qua, chỉ có một con đường đi lối khác.


Kiếp trước, nàng đã nghiên cứu vô cùng kỹ về cách vận hành linh khí. Kết hợp tri thức vật lý từ Địa Cầu, nàng từng bước xây dựng một phương hướng tu luyện hoàn toàn mới-thử nghiệm bắt đầu từ đây.


Với suy đoán của Liễu Như Yên Vô Thượng Kinh này, chắc hẳn là tàn quyền bị thiếu sót.


Sở dĩ vậy vì khả năng tinh luyện linh khí của cuốn công pháp tàn quyền này tinh thuần hơn bất kỳ công pháp nào nàng từng thấy qua chỉ là thiếu mất pháp môn hấp thu mà thôi.


Cầm trên tay quyển trục, Liễu Như Yên với kinh nghiệm hai đời làm người, hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này tự tạo pháp môn thay thế riêng.


Liễu Như Yên nhếch môi cười nhẹ:


Nếu như dùng tư duy Địa Cầu để giải thích.


"Vô Thượng Kinh. .. không dùng để tu luyện thông thường.

Nó là một bộ phương trình về chuyển hóa năng lượng ở cấp độ nguyên bản.

Nhiệt động lực học sinh mệnh. Bản chất linh khí.

Nếu ta có thể kết hợp'linh hồn học'và'năng lượng sinh học'từ Địa Cầu với nguyên lý'tinh luyện'của nó. ..

Có lẽ ta có thể tạo ra một'lò phản ứng lạnh'. .. hoặc một'máy gia tốc linh khí'ngay trong cơ thể.

Bỏ qua giới hạn của tư chất. Vượt qua kinh mạch hữu hạn. "


Nàng thu quyển trục, đi đến một góc vắng lặng của Công Pháp Đường.

Ngồi xuống tĩnh tọa, không lập tức mở công pháp, nàng nhắm mắt, thả lỏng tâm trí bắt đầu minh tưởng theo cách của riêng mình.


Không phải tiếp nhận linh khí một cách thụ động như bao thiếu niên khác.


Trong đầu nàng, không phải hình ảnh của linh khí bay lượn, mà là bản đồ năng lượng của vũ trụ. Một đại dương vô tận của các hạt vi mô, mỗi hạt có cấu trúc và tần số riêng, trôi nổi không ngừng.


Cơ thể nàng không phải thân xác, mà là một cỗ máy tinh vi, đang học cách vận hành.


Không"bắt sóng"nàng phát xạ. Từ trường ý thức và năng lượng sinh học từ cơ thể nàng phát ra trường lực vô hình, như một nam châm khổng lồ đang hoạt động trong không gian.


"Bắt đầu rồi. "


Một dòng linh khí đầu tiên không ồ ạt tràn vào cơ thể nàng như người thường.

Chúng bị kéo lại, tụ hội bên ngoài cơ thể, hình thành một vùng chân không linh khí cục bộ.

Lấp lánh như một tiểu vũ trụ chỉ mình nàng cảm nhận được.


Tư chất nhị phẩm là giới hạn của kênh dẫn.

Cưỡng ép tiếp nhận chỉ dẫn đến bạo thể.


Nhưng nàng không cần phải làm vậy.


Vùng chân không linh khí ấy chính là phòng thí nghiệm di động hoàn hảo. Tại đó, nàng vận dụng Vô Thượng Kinh để tinh luyện và nén ép từng hạt linh khí.


Dưới sự khống chế tỉ mỉ, từng hạt linh khí bị phân rã, tạp chất bị loại bỏ. Chỉ còn lại dạng năng lượng cực kỳ tinh khiết, cô đặc.


Sau đó, nàng khống chế từng dòng linh khí tinh luyện ấy, cho chảy vào cơ thể một cách từ từ và ổn định.


Linh khí ấy không chỉ nuôi dưỡng kinh mạch yếu ớt, mà còn đảm bảo nàng duy trì tốc độ hấp thu phù hợp với giới hạn tư chất.


Liễu Như Yên có linh căn là thiên linh căn, linh khí tinh luyện đương nhiên là thuộc lớp cao cấp.


Không đơn thuần là hấp thu.

Nàng đang tái định nghĩa việc tu luyện.

Biến nó thành một hành vi khoa học.

Một cách thao túng định luật vật lý của thế giới.

Biến"thiếu hụt tư chất"thành lợi thế tuyệt đối.


Chỉ có linh khí tinh khiết nhất, đã qua chọn lọc nghiêm ngặt, mới được phép bước vào cơ thể nàng.


Người bình thường, ở tu vi khai mạch đến luyện khí, hấp thu linh khí vào trong thể nội rồi mới tinh luyện, như vậy hiệu suất quá thấp.


Câu hỏi đặt ra, trong vô số năm tháng phát triển nghiên cứu tìm tòi, chẳng lẽ không ai từng thử qua cách của Liễu Như Yên sao?


Điều đó không khả quan. Tại sao lại nói chỉ từ khai mạch đến luyện khí mới có tác dụng?


Vốn dĩ từ trúc cơ trở lên cơ thể tu giả đã trải qua bước thăng hoa cao độ, tiến hóa lên sinh mệnh tầng thứ cao hơn. Ở cảnh giới đấy hấp thụ linh khí lại là khái niệm khác.


Vốn dĩ không có tác dụng nhiều, vậy tại sao cần phải chuyên tâm nghiên cứu chứ.


Còn ở khai mạch hay luyện khí, đều là hải tử mới trưởng thành. Học cách kiểm soát linh khí tinh luyện ra sao còn cần mài dũa, thì sao có thể nghĩ sâu xa tìm tòi được đây.


Mà Liễu Như Yên thì khác, nàng có kinh nghiệm cùng kiến thức. Liễu Như Yên tu luyện cùng cảnh giới căn bản không gặp bất kỳ trở ngại nào, nàng hoàn toàn có thời gian đặt tâm trí lên việc lớn lao hơn. Trên hết nàng là xuyên qua rồi mới trọng sinh, tư duy cùng người bản địa sẽ có khác nhau.


Dù là nhà bác học đại tài hay là tông sư nghiên cứu trận pháp, dù là thế giới nào đi nữa. Điểm chung chẳng phải chính là ý tưởng sáng tạo hay sao?


Liễu Như Yên ở thế giới này, điều nàng nghĩ đến căn bản không mấy ai nghĩ tới. Thật sự có người nghĩ đến cũng không biện pháp thực hiện, muốn làm được như Liễu Như Yên yêu cầu quá cao.


Trừ khi là như nàng trùng sinh về quá khứ nếu không, có người chỉ dạy ngươi cách này, ngươi có nắm chắc học được không?


Ngay cả các gia lão trong tộc, cách kiểm soát linh khí, tinh luyện chúng còn thua xa Liễu Như Yên hiện tại.


Cho dù là kim đan tu sĩ, muốn đạt đến trình độ của Liễu Như Yên còn thua xa mấy phần.


Từng khắc từng khắc, thời gian trôi qua.


Không lâu sau, một vài thiếu niên lần lượt bước ra khỏi Công Pháp Đường, sắc mặt uể oải đều là những người có tư chất thấp, không thể vượt qua khảo hạch tham ngộ công pháp.


Tiếng thở dài hòa lẫn vào tiếng gió rít nơi sườn núi, len lỏi qua từng phiến đá, làm lòng người chùng xuống. Trên khuôn mặt mỗi người, đều là vẻ thất vọng không che giấu nổi.


"Đáng tiếc thật. .. tư chất ta quá kém, ngay cả trận pháp cũng không vượt qua nổi. "

Một thiếu niên ngồi tựa vào gốc cây, giọng trĩu nặng, ánh mắt mờ đục như mất hết hy vọng.


"Cũng không hẳn chỉ do tư chất đâu. Ngươi xem Liễu Tứ kìa, thiên phú hắn cũng tệ như ngươi thôi mà vẫn vượt được ải. "Người bên cạnh khẽ lắc đầu, như vừa thở dài vừa chia sẻ một chút an ủi.


Rơi vào ảo cảnh, thứ nhìn thấy chưa chắc là thật. Người chưa từng trải, không có kinh nghiệm, muốn vượt qua chỉ có thể dựa vào vận khí.


Chẳng mấy chốc, lại có thêm một đoàn người khác bước ra. Trên ngực bọn họ, đồng loạt đeo huy hiệu phát sáng, bên trên hiển thị thời gian hấp thu linh khí - kết quả của cuộc khảo hạch.


"Thế nào? Các ngươi đều thành công sao? Thật lợi hại đó! "Một thiếu niên khác lên tiếng, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.


"Hừ, còn phải hỏi à? Nhìn lại xem bản đại gia là ai? Khảo hạch nhỏ nhoi, ta chỉ chớp mắt liền vượt qua! "


Không khí dần trở nên náo nhiệt. Khi hoàng hôn phủ xuống sân luyện, các thiếu niên thiếu nữ đã lục tục tụ lại. Người thì háo hức bàn luận về công pháp mình lựa chọn, kẻ thì cùng nhau đặt cược xem ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng.


"Ta cá Liễu Chính sẽ đoạt giải nhất. "

"Ta cũng nghĩ vậy, tư chất lục phẩm mà! "

"Đợi ta, ta theo cược luôn! "


Trong mắt phần lớn tộc nhân, Liễu Chính là thiên tài nổi bật nhất trong thế hệ trẻ. Đến cả một số thiếu nữ cũng thầm ngưỡng mộ, tìm mọi cách tiếp cận hắn.


Tại lầu các cao nhất, nơi các trưởng lão và tộc trưởng ngồi giám sát, ánh mắt của họ lúc này đồng loạt dừng lại trên tinh bàn. Đây là pháp khí đặc biệt dùng để hiển thị kết quả tu luyện.


Một vị gia lão không nhịn được dụi mắt, như thể không tin vào điều vừa thấy.


Trên tinh bàn cái tên"Liễu Chính"xuất hiện rõ ràng. .. nhưng lại xếp thứ hai.


"Sao. .. sao có thể như vậy? "

"Không thể nào! Chính nhi rõ ràng là tư chất lục phẩm, tại sao lại chỉ đứng hạng hai? "


Liễu Cản siết chặt tay, sắc mặt tái xanh như nuốt phải đá lạnh. Hắn không thể chấp nhận được chuyện này.


Hắn đập mạnh vào bàn, mặt đỏ bừng lên vì giận:

"Nhất định có gian lận! Con tiện nhân kia sao có thể đứng đầu? Tộc trưởng, người còn chờ gì nữa, mau đuổi nàng ta ra khỏi Công Pháp Đường đi! "


Giọng hắn run lên, tức giận lấn át lý trí. Tay hắn không khỏi siết chặt hiện đầy gân xanh.


Phía các gia lão, sắc mặt ai nấy đều tràn đầy kinh ngạc, có người chấn động thật sự, có người lại mỉm cười đầy ẩn ý.


"Bình tĩnh, "một vị gia lão cất giọng, ánh mắt nheo lại.

"Chờ cuộc khảo hạch kết thúc, chân tướng tự khắc sáng tỏ. "


Đúng lúc này, một đoàn người khác từ trong Công Pháp Đường bước ra. Hai thiếu niên vất vả khiêng một người trên vai chính là Liễu Mặc.


"Mặc nhi! "Đại trưởng lão lao tới, kinh hãi. "Ai đánh con ra nông nỗi này? Không lẽ là tiểu tử Liễu Chính? "


"Không. .. là. .. là Liễu Như Yên. .. "Giọng Liễu Mặc đứt quãng, ánh mắt vừa nhục nhã, vừa oán độc.


"Là con bất tài, xin gia gia trách phạt. .. "

Dù miệng nói thế, nhưng trong lòng hắn âm thầm thề độc:


"Liễu Như Yên, thù này. .. ta nhất định trả đủ! "


Tin tức như sét đánh ngang tai. Cả khán đài rơi vào yên lặng đến nghẹt thở.


"Ta không nghe nhầm đấy chứ? Liễu Như Yên lại đánh bại được cả Liễu Mặc? "


"Không thể nào. .. tu vi của Liễu Mặc là Khai Mạch tầng bốn đỉnh phong. Còn nàng. .. có tu vi gì? "


Không khí lập tức bùng nổ thành một trận bàn tán xôn xao.


Trên cao, tộc trưởng Liễu gia vẫn bình thản như cũ.

Ông lặng lẽ nhìn vào tinh bàn, ánh mắt như soi thấu vạn vật.

Một tia sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt.


"Quả nhiên. .. lão phu không nhìn nhầm. "


Khóe miệng khẽ nhếch, tộc trưởng bật cười nhẹ một nụ cười đầy hàm ý.


Trong một góc tĩnh lặng gian mật thất đường. Liễu như yên ngồi tĩnh tọa xung quanh cơ thể bao trùm bởi tầng linh khí dày đặc, chỉ thấy trên trán nàng nhỏ dọt lấm tấm mồ hôi.


"Chỉ một chút nữa là. .. .có thể thành công. "Liễu như yên nhắm chặt mắt tập trung cao độ.


Bên trong thạch thất yên tĩnh, linh thạch gắn trên tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng tại trung tâm. Ánh sáng giao thoa với làn sương mỏng do linh khí hội tụ, mờ mịt như sương khói, lại lặng lẽ mà đầy áp lực.


Linh khí xung quanh cơ thể nàng tụ lại ngày một dày, dần dần hóa thực chất, như từng sợi tơ mềm mại không ngừng vờn quanh thân thể. Từng sợi một, chui vào huyệt vị, nhập vào kinh mạch đã được tinh luyện từ trước.


Cứ như vậy, từng tầng, từng tầng kinh mạch được đả thông.


Quá trình này vô cùng thống khổ, nỗi đau do linh khí tràn vào ép căng từng đoạn kinh mạch như từng nhát đao cắt vào gân tủy. Thân thể Liễu Như Yên khẽ run rẩy, mồ hôi tuôn ướt sống lưng, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhắm nghiền, nét mặt không gợn chút dao động.


Chỉ cần sơ sẩy một bước, chính là tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục.


Ầm.

Một tiếng vang trầm nhẹ trong cơ thể như chuông đồng ngân lên giữa đêm khuya.


Khai Mạch tầng ba.


Nàng không dừng lại.


Một đợt linh khí khác lại ồ ạt rót vào, càng thêm tinh thuần, càng thêm mãnh liệt. Kinh mạch vừa khai thông chưa lâu lập tức bị dòng linh khí cường đại làm cho căng đầy. Ba đoạn kinh mạch chính bắt đầu rung động, như có thứ gì đang phá kén mà ra.


Liên tục vận chuyển công pháp, tinh chuẩn điều khiển từng luồng linh khí, Liễu Như Yên không hề dám lơi lỏng dù chỉ nửa hơi. Dù ý chí có vững vàng đến đâu, sắc mặt nàng vẫn dần tái đi, hơi thở trở nên nặng nề.


Thời gian trôi qua từng khắc.


Linh khí xoay chuyển, tụ rồi tán, tán rồi lại tụ.


Ầm.


Khai Mạch tầng bốn.


Vẫn chưa đủ.


Nàng tiếp tục dẫn dắt linh khí vào sâu bên trong, bắt đầu tôi luyện những đoạn mạch ẩn nằm sâu dưới lớp tủy. Đau đớn càng thêm rõ rệt, như từng mũi kim châm vào cốt tủy. Nhưng gương mặt nàng vẫn bình tĩnh đến lạ.


"Vẫn chưa đủ. .. Ta còn có thể chịu đựng được. "


Khoảng hai canh giờ trôi qua.


Ầm.


Một tiếng chấn vang cuối cùng đánh tan toàn bộ tạp chất trong kinh mạch.


Khai Mạch tầng năm.


Linh khí xung quanh dần tan đi. Không gian trong thạch thất trở nên nhẹ nhàng như được rửa sạch. Từng tia sáng từ linh thạch hắt lên, chiếu vào thân thể thiếu nữ đang ngồi yên bất động.


Nàng mở mắt.


Chậm rãi đứng dậy, một chút nhăn mày vì đau đớn. Gắng gượng thân thể điều dưỡng khí tức.


"Một chút đau đớn mà thôi không cản được ta. "


Liễu Như Yên bước dần từng bước đi về phía cửa thạch thất. Chậm rãi nhưng lại vô cùng vững chắc.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
    💭

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!

Loading...