Chương 4: Chuẩn bị khảo hạch
Gian học đường của Liễu gia tọa lạc ở một góc khuất trên sườn núi, tách biệt khỏi những ồn ào của phủ chính, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ quanh năm xanh tốt. Kiến trúc của nó không phô trương như lầu các của tộc trưởng, mà mang một vẻ cổ kính, trầm mặc toát lên sự trang nghiêm và bề thế của một truyền thừa đã trải qua nhiều thế hệ.
Bên trong là một trung niên nhân mặc đạo bào màu xám, cổ pháp mà trang nhã, chậm rãi giảng bài:
"Con người là vạn vật chi linh, linh khí là tinh hoa trời đất được thiên địa thai nghén mà thành. Linh khí có mặt khắp mọi nơi, chúng sinh sôi nảy nở xung quanh chúng ta. Từ trong mỗi sinh vật sống trên phiến thiên địa này đều được tẩm bổ bởi linh khí.
Trải qua bao thế hệ tổ tiên nghiên cứu cùng với sự sinh sôi nảy nở không ngừng, các bậc tiên hiền đã mày mò, từng bước khám phá ra sự ảo diệu của linh khí, biến chúng thành sức mạnh bản thân. Đây là hành động đoạt thiên địa tạo hóa vì bản thân sở dụng. Người đã mở khai khiếu, vận dụng linh khí trời đất, khai thông kinh mạch, luyện hóa bản nguyên trời đất, chúng ta gọi là tu tiên.
Tu tiên, kỳ thực là hành vi nghịch thiên.
Đấu trời, vì muốn đoạt tạo hóa, mưu cầu trường sinh.
Đấu người, vì lòng người hiểm ác, sát cơ trùng trùng.
Đấu tâm, vì nếu tâm không vững, sẽ lạc lối giữa sương mù, mãi mãi không thể quay đầu.
Con đường tu hành phải tự mình bước đi. Tâm tính nếu không kiên định, sớm muộn cũng rơi vào vong lộ. "
"Mà các ngươi, bảy ngày trước trong khai khiếu đại điển, đều là người thức tỉnh tư chất, bước lên con đường tu hành. "
Thanh âm trung niên nhân không to không nhỏ, chậm rãi nói.
Đối diện với người đàn ông là hơn chục thanh thiếu niên tập trung tinh thần nghe giảng.
Sự thần kỳ cường đại của người tu hành, những thanh thiếu niên này đều hiểu. Mỗi một lần giảng bài đều là kinh nghiệm quý báu của người đi trước, có ích cho con đường tu hành sau này của bọn họ. Vì vậy, thứ đạo sư giảng giải đều có sức hấp dẫn to lớn đối với những thanh thiếu niên.
Lúc này, một vị thiếu niên giơ tay lên hỏi:
"Bẩm đạo sư, khi ta còn nhỏ chỉ biết khai khiếu thức tỉnh tư chất gọi là khai mạch cảnh. Phía trên gồm có luyện khí, trúc cơ. Vậy những cảnh giới cao hơn nữa được gọi là gì? "
"Câu hỏi rất hay, có tinh thần ham học hỏi. "Chỉ thấy trung niên đạo sư chấp hai tay sau lưng, giả bộ cao thâm mở miệng đáp:
"Cảnh giới tu hành được phân chia vô cùng nghiêm ngặt. Từ thấp đến cao chia thành: khai mạch, luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thân, luyện hư, hợp thể, độ kiếp, đại thừa, cuối cùng là đột phá thành tiên hay còn gọi là vĩnh sinh chi cảnh.
"Trong đó, mỗi cảnh giới lại phân ra các tiểu cảnh giới khác nhau. Ở giai đoạn đầu, tức khai mạch cảnh, chính là tư chất đã thức tỉnh, đối ứng với từng tầng khai mạch. Ví dụ: Liễu Chính thức tỉnh tư chất lục phẩm tiên thiên, chính là khai mạch lục tầng. Lên phía trên còn có nhiều cách phân tầng khác nhau, hiện tại thực lực các ngươi còn yếu, không vội biết đến. "
"Nếu sau này các ngươi nỗ lực tu hành, tấn thăng luyện khí, trúc cơ vẫn là có thể. Tất nhiên tư chất càng cao, tấn thăng xác suất càng lớn. "
"Tư chất nhất phẩm, cả đời vô pháp đột phá cảnh giới. Từ nhị phẩm đến tam phẩm, đều có thể tấn thăng đến luyện khí, nếu có cơ duyên, thậm chí có thể đột phá trúc cơ tất nhiên còn phải dựa vào thuộc tính linh căn người thức tỉnh giả. "
"Từ tứ phẩm đến ngũ phẩm, đều có thể đột phá trúc cơ. Hơn nữa, đều là đỉnh cao trong cảnh giới trúc cơ, thậm chí là chạm đến cảnh giới kim đan. "
"Từ lục phẩm trở lên, mỗi người đều là truyền kỳ. Cụ thể như nào, ta đều không rõ. Gia tộc chúng ta rất may mắn thức tỉnh được một tư chất lục phẩm. Có lẽ trong tương lai, mọi người đều có thể trực tiếp nhìn thấy một truyền kỳ về vị thiếu niên thiên tài đó. "
Nghe đến đây, rất nhiều người không tự chủ được mà liếc về phía Liễu Như Yên ngồi ở trong góc phòng cạnh cửa sổ.
Chỉ thấy Liễu Như Yên ngồi nghiêm chỉnh, cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại không phải lắng nghe đạo sư giảng bài.
"Xem kìa, còn có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh cơ đấy. "Có người nói nhỏ, giọng mỉa mai.
"Đáng tiếc, một tiểu cô nương xinh đẹp lại bị ngốc. E rằng khai khiếu không phải cũng làm nàng ngốc rồi đi. "Tiếng chế diễu từ một người khác.
"Người khác khai khiếu để thức tỉnh tư chất tu hành, còn nàng khai khiếu vậy mà lại đần đi. "Một người khác phụ họa nói.
"Đã như vậy mấy ngày rồi, còn không trở lại bình thường sao? "
"Ta nghe nói mấy ngày hôm nay, đêm nào nàng cũng ra ngoài một mình, cả đêm không về. Đến ngay cả phòng ở cũng không thèm dọn, đồ đạc lộn xộn, vung vãi khắp nơi. Những người cùng phòng ở với nàng hôm qua liền dọn đi hết. "
(Vì thức tỉnh tư chất kém, nguyên nhân Liễu Cản không trực tiếp hạ sát nàng mà đuổi nàng ra khỏi phủ. Hiện nay nàng cùng tộc nhân bình thường không khác biệt là mấy, dù sao không có cái danh thiên tài, nàng chẳng là gì cả trong mắt cao tầng gia tộc nàng hoàn toàn bị lãng quên. )
"Ai, đả kích quá lớn. Thiên tài nhiều năm như vậy, không ngờ kết quả chỉ là một nhị phẩm. Haha. "
"Nhị phẩm thì cũng thôi đi. Đây còn là thiên linh căn cao cấp nhất, với độ thuần linh căn cao như vậy, luyện hóa linh khí đến năm nào mới được? So với nhất phẩm, ta cảm thấy còn phế vật hơn. "
Nghe được tiếng bàn tán cười đùa của các thanh thiếu niên, lông mày đạo sư khẽ nhíu lại, sắp thành nếp nhăn.
"Được rồi, im lặng hết đi. Còn ra thể thống gì nữa? Muốn tu hành, ngay cả chút tâm cảnh còn không có vậy? "
Nghe được tiếng quát của đạo sư, mọi người ngay lập tức nghiêm chỉnh lại. Vị đạo sư vô thức nhìn về phía Liễu Như Yên, khẽ thở dài. Lúc trước vì mang danh thiên tài, nhiều người sẽ thấy hành động của Liễu Như Yên là tâm tính kiên định. Nhưng giờ đây, vứt bỏ đi danh lợi, Liễu Như Yên trong mắt người trung niên nhân chính là buông thả.
Đúng vậy, chính là buông thả bản thân, mặc người bàn tán.
"Thiên tài năm ấy, có lẽ đã vĩnh viễn mất đi rồi a. .. "Vị trung niên nhân thầm nghĩ trong lòng, có chút mất mát.
Bất quá, Liễu Chính hiện lên như mặt trời ban trưa, thắp sáng hy vọng mới cho Liễu gia, cũng làm nguôi ngoai đi phần nào tâm tình tiêu cực trong lòng vị đạo sư.
Liễu Như Yên tư chất nhị phẩm, nhưng tốc độ tu hành so ra mà nói còn thua cả nhị phẩm thông thường vì nàng còn sở hữu thiên linh căn. Còn đệ đệ nàng Liễu Chính, tư chất lục phẩm, mới là trọng điểm gia tộc bồi dưỡng.
Liễu Như Yên trong góc phòng vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rơi vào trầm tư:
"Mấy ngày hôm nay ta mua rất nhiều rượu, ban đêm thường đi quanh khu rừng một lượt, đáng tiếc vẫn không tìm được Linh Tằm Tủy Tửu. "
(Linh Tằm Tủy Tửu là một loại rết dài hơn hai thốn. Chúng phóng ra các sợi tơ thoáng nhìn như tằm non mới nở, có khả năng gây tê liệt, ảo giác nhẹ, không gây nguy hiểm. Chúng rất thích rượu và thường bị thu hút bởi hương thơm từ rượu. Thường được chế biến làm các món ăn đặc sản. Vì tính đặc thù của chúng, loài này cũng vô cùng hiếm hoi do môi trường sống khắc nghiệt và săn bắt quá nhiều bởi con người. Tuy nhiên Linh Tằm Tửu Tuỷ sau nhiều năm săn bắt như vậy, thậm chí bọn chúng sớm đã thích nghi và nhận biết với mùi rượu. Cũng vì thế cho nên một số thương nhân tham lam, không tiếc giá cao mua lấy vài trinh nữ trẻ tuổi lấy huyết tinh nồng đậm để giẫn dụ. Cách này tuy tà môn nhưng đích xác tác dụng thật sự lớn. )
Liễu Như Yên thở dài một hơi, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh trời xanh, mây trắng hiện lên trước tầm mắt, phía xa xa là những ngọn núi rừng liên miên không dứt. Gió xuân nhè nhẹ thổi, tán cây đung đưa theo gió. Từ đây có thể nhìn thấy cây liễu bên cạnh bờ suối dưới chân núi. Dòng nước xanh biếc phản chiếu bóng hình mờ ảo của mây trời.
Liễu Như Yên mang theo tâm sự, lòng nghĩ vẩn vơ. Vốn nàng muốn lợi dụng mùi rượu để bắt Linh Tằm Tủy Tửu, để luyện chế độc trùng. Chỉ tiếc, mấy ngày đã qua vẫn không có kết quả.
Một phương diện khác, giảm đi sự chú ý của cao tầng trong tộc đặc biệt là thúc phụ nàng vốn là có địch ý. Hiện nay tình thế vô cùng bất lợi, biến bản thân trở nên vô dụng, buông thả, trở thành trò cười trong mắt thế nhân ngược lại càng giảm sự cảnh giác của đối thủ. Biến bất lợi bản thân thành lợi thế. Không có cái danh thiên tài trong mắt thế nhân, ta sẽ càng mờ nhạt.
"Liễu Cản trong thời gian tới hẳn sẽ chú tâm đến con trai hắn. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để tăng cao thực lực. "
Bất chi bất giác lớp học đã đến hồi kết. Học đường đạo sư cuối cùng thông báo.
"Các phương pháp minh tưởng tu luyện tự mình hấp thu linh khí các ngươi đều phải nắm chắc. "Đây là thời điểm luyện hóa linh khí của các ngươi. Sau khi nắm vững minh tưởng tu luyện pháp sẽ là quá trình chọn công pháp tu hành của các ngươi.
Đồng thời cũng là khảo hạch đầu tiên của các ngươi ai cảm nhận được linh khí hấp thu đầu tiên sẽ nhận được 20 khối linh thạch để tu hành.
( Linh Thạch là đơn vị tiền tệ tu hành giới sở dĩ là do tính chân quý của linh thạch bên trong linh thạch ẩn chứa linh khí tinh thuần trợ người tu luyện. )
Sau một khắc toàn bộ gian phòng đều hưng phấn lạ thường ai cũng hớn hở chạy về tu luyện học tập minh tưởng pháp. Đây là bước cơ bản của quá trình tu hành nhưng cũng vô cùng khó khăn muốn cảm nhận được linh khí nhanh phụ thuộc vào tư chất của từng người. Đem ra phần thưởng cũng là một loại kích phát lòng hiếu thắng của con người có mục tiêu tất nhiên sẽ nỗ lực suy cho cùng gia tộc hưng suy chỉ cần nhìn lớp hậu bối trong tộc là có thể biết được.
"Rốt cuộc ta nên lựa chọn công pháp tu hành gì đây. "Đây là ý nghĩ của liễu như yên lúc này. Vân phong thổi thoáng qua mái tóc nàng phiêu diêu theo gió, nàng chậm rãi bước theo mọi người đến công pháp đường.
Trong gian mật thất, chỉ thấy một vị thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi tĩnh tọa. Tuy còn ngây ngô, nhưng đã có vài phần anh tuấn bất phàm.
"Liễu Chính, con tu luyện như thế nào rồi? Hiện tại đã nắm vững được minh tưởng tu luyện pháp môn chưa? "
Một vị trung niên lão nhân bước vào, khuôn mặt nho nhã ôn hòa, có mấy phần giống thiếu niên.
"Thưa cha, hiện tại con đã nắm vững phương pháp minh tưởng tu luyện. Trong vòng nửa canh giờ liền có thể cảm nhận, hấp thụ linh khí. "
"Rất tốt, không hổ là nhi tử ta. "Trong lòng trung niên nhân không khỏi mừng thầm. "Nếu Nhã Lan nàng còn ở đây thì tốt. .. thấy được con trai ưu tú như vậy, nàng hẳn sẽ rất vui. "Nhìn vào người con trai trước mắt, lòng Liễu Cản không khỏi nhớ đến người vợ quá cố của mình.
"Liễu Chính, con yên tâm. Vi phụ nhất định cho con điều kiện tu luyện tốt nhất. Đến lúc lễ thành nhân, con nắm chắc cơ hội nhất cử đột phá đến Luyện Khí bát tầng, liền có thể vào được Thanh Vân môn, rất lớn khả năng trở thành thân truyền đệ tử của một trưởng lão nào đó. "
(Thanh Vân môn là tông môn tu tiên nổi tiếng gần đây, phạm vi bao trùm tính hàng vạn quốc thổ, đều là Thanh Vân môn người cai quản. Cứ cách 5 năm một lần, Thanh Vân môn sẽ tổ chức chiêu mộ đệ tử. Với tư chất của Liễu Chính, có tông môn nâng đỡ, ít nhất cũng là Kim Đan kỳ cường giả. )
Nghĩ đến đây, hắn càng kỳ vọng và cảm thấy tự hào về người con trai trước mắt hơn.
"Chính nhi, hiện tại con là niềm kiêu hãnh của cả thế hệ trẻ trong Liễu gia. "Liễu Cản khẽ gật đầu, ánh mắt trầm ngâm nhưng mang theo một tia kỳ vọng. "Vi phụ đã cùng các vị trưởng lão thương nghị, lập ra một thử thách nhỏ để tôi luyện đám hậu bối. Đây cũng là nền tảng đầu tiên cho hành trình tu đạo của con. Con hãy đến Công Pháp Đường, tự mình chọn lấy một bộ công pháp. Nếu con là người đầu tiên hấp thu được linh khí, phần thưởng sẽ là hai mươi viên linh thạch. "
Nghe thấy phụ thân mình nói, Liễu Chính mắt lập tức sáng lên:"Thật sao phụ thân? Người yên tâm, con nhất định sẽ dành giải nhất, không làm người thất vọng. "
Nói xong, Liễu Chính cúi chào phụ thân, lập tức bước đến Công Pháp Đường. Lòng thầm nghĩ:"Không biết tỷ tỷ có đến hay không. .. Lần này, ta nhất định sẽ chiến thắng. "
Nhìn bóng lưng thiếu niên non nớt đang dần khuất bóng trước mặt, Liễu Cản không khỏi cảm thán:"Chính nhi, vi phụ sức lực có hạn, không thể giúp con tru toàn mọi việc. Con đường phía trước. .. phải tự mình bước đi rồi. "
Hắn chắp tay sau lưng, nhớ lại lúc tranh luận kịch liệt với các gia lão, dành tài nguyên cho con trai hắn:"Con trai ta là tư chất lục phẩm, là hy vọng của Liễu gia. Tài nguyên trong tộc ưu tiên cho nó, không phải đương nhiên sao? "
"Hừ, dồn hết tài nguyên trong tộc cho con trai ngươi, vậy đám hậu bối khác thì sao? Đừng quên, thiên tài đến mấy chưa trưởng thành cũng chỉ là kẻ yếu mà thôi. "
"Ngươi đừng tưởng mấy năm nay những việc ngươi làm, đám lão già bọn ta không biết. Đừng quên năm đó ngươi chiếm đoạt di sản ca ca mình, coi mấy lão già chúng ta không nhìn thấy hay sao. "Tiếng Đại trưởng lão vang lên chất vấn Liễu Cản.
Nghe lời Đại trưởng lão nói, mặt Liễu Cản lập tức tối sầm lại. Chuyện năm đó, vĩnh viễn là vết nhơ trong lòng hắn. Nhưng vì nhi tử mình, mặt mũi đáng là gì chứ?
Liễu Cản lập tức hùng hổ phản bác lại:"Những năm nay, ngươi làm không ít chuyện mờ ám, đừng tưởng ta không biết. Muốn uy hiếp ta? Hảo hảo xem xem ai thua trước! "
Tiếng tranh luận không ngừng vang lên.
"Không được! Hai mươi viên quá nhiều. Tài nguyên của hậu bối khác để đi đâu? Ngươi tưởng linh thạch từ trên trời rơi xuống sao? "
"Cái này không được, cái kia cũng không được. Lão già Liễu Phong, ông tham ô mấy năm nay đều không ít hay sao? Đến lúc phân chia tài nguyên tu luyện sao lại keo kiệt như vậy? "Ánh mắt hắn sắc lạnh, tức giận chỉ tay về phía một vị gia lão.
"Liễu Cản! Ngươi ngậm máu phun người! Đây đều là ngươi vu khống, lời một phía nói ra ta không chịu nhận! Ngươi có thể làm gì? "Vị gia lão lập tức đứng dậy, mở miệng đáp trả.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Liễu tộc trưởng không khỏi thở dài:"Đủ! "Tiếng nói phát ra tuy ít mà trọng lượng nhiều.
Trong phút chốc, không ai hó hé nửa lời, đều ngồi nghiêm chỉnh lại.
"Hiện nay, tài nguyên trong tộc khan hiếm, không dư dả gì nhiều. "
"Nhưng hậu bối trẻ tuổi cũng cần tài nguyên tu luyện, đặc biệt là những thiên tài, càng cần tài nguyên hơn. "
"Không bằng đặt ra thử thách nhỏ, các đứa trẻ cũng là lúc trưởng thành hơn. Lấy hai mươi viên linh thạch làm phần thưởng, ai tu luyện công pháp, hấp thu được linh khí đầu tiên sẽ là người chiến thắng. Công bằng, phân minh. Các hậu bối cho dù thua cuộc cũng sẽ không cảm thấy bất công. "
"Các vị trưởng lão thấy sao? "
"Tộc trưởng, chuyện này ta thấy không công bằng. Liễu Chính tư chất lục phẩm, đương nhiên sẽ là tiểu tử đó hấp thu linh khí trước. Người làm vậy chả phải cho không sao? "Một vị tộc lão đứng lên nói.
"Cứ quyết định như vậy đi! Không cần bàn luận nữa. "Tộc trưởng ngay lập tức ngắt lời vị tộc lão.
Liễu tộc trưởng nhẹ phất tay áo, bước ra khỏi đại sảnh, đi về phía lầu các.
Thấy vậy, các gia lão cũng hiểu: gia chủ đây là đầu tư cho tộc trưởng tương lai.
"Xem ra tộc trưởng ý đã quyết. Như vậy cũng tốt, dù sao điều kiện dành được cũng là ai đầu tiên người đấy có được. Như vậy, hậu bối trong tộc cũng không phải là không có khả năng giành chiến thắng. "Một vị gia lão lẩm bẩm nói nhỏ.
Liễu Cản nghe thấy lời tộc trưởng nói, tuy trong lòng có chút bực bội, nhưng nghĩ đến thiên phú của con trai mình, hắn cũng chấp nhận được.
Nhưng không ai biết trong lòng Liễu tộc trưởng lúc này thật sự nghĩ gì.
Thân hình vị tộc trưởng già chầm chậm bước lên những bậc đá phủ rêu cũ kĩ. Rất nhanh, vị tộc trưởng liền đi đến một gian lầu các phía đối diện Công Pháp Đường. Lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, tay nhấc một tách trà được hạ nhân chuẩn bị từ trước. Hương trà lan tỏa bốn phía, làm người không khỏi sinh cảm giác thư thái.
Nhấp một hụm trà, hơi ấm từ nước trà lập tức như dòng suối nhỏ chảy róc rách, lan tỏa toàn thân. Liễu tộc trưởng chớp mắt, liền nghĩ đến một bóng dáng nhỏ bé, trở thành tâm điểm bàn tán của tộc nhân.
"Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. "Liễu tộc trưởng thầm nghĩ trong lòng.
Gió thổi nhè nhẹ, những chiếc cây cổ thụ già cỗi vươn mình đung đưa theo gió trời. Một loạt tiếng bước chân dồn dập, tụ tập về một phía mà đi đến.
Rất nhanh, từng đoàn thanh thiếu niên thiếu nữ tụ tập tại trước cửa Công Pháp Đường. Chỉ thấy xung quanh Công Pháp Đường, bao quanh bởi các hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt.
Công Pháp Đường toạ lạc gần khu vực trung tâm nhất của Liễu gia, bức tường cao xen kẽ phủ đầy vết tích năm tháng.
Bên ngoài, hơn chục vị tu sĩ Luyện Khí, thậm chí còn có cả tu sĩ Trúc Cơ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Bên trong lầu các là công pháp gia tộc được tích lũy qua nhiều năm tháng. Chủ yếu đều là Hoàng giai, nhưng vẫn có một số công pháp Huyền giai được coi là trấn tộc chi bảo.
Liễu Như Yên đi ở phía cuối hàng, thần sắc bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ háo hức của bạn đồng lứa.
"Liễu tộc trưởng tính toán thật là kĩ lưỡng. .. "Trong lòng, Liễu Như Yên bất giác nghĩ đến vị lão nhân già dặn có con mắt tinh tường.
Nàng khe khẽ nhếch lên một nụ cười. Mà hành động của nàng được một vị thiếu niên ăn mặc lộng lẫy thu vào tầm mắt. Chỉ thấy vị thiếu niên đứng cạnh một người đàn ông trung niên ôn hòa nhã nhặn. Bên cạnh là các vị trưởng lão cùng hậu bối của mình.
"Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không thua! "Lòng thiếu niên thầm quyết tâm, tay không khỏi nắm chặt, bất giác nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của nàng.
“Nhân nhân giai hoài tư toán chi tư. Thế gian vĩnh bất như ngã sở tưởng chi mỹ hảo. Nhân tâm giả, thế gian chi tối vi phức tạp giả.”
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN