Chương 3: Khai khiếu kết thúc bước tiếp sau này


Thoáng chốc yên tĩnh, vô số ánh mắt đổ dồn vào bản thân:"Thật sự là càng ngày càng đặc sắc. "Liễu Như Yên trong lòng cười nhẹ.


Nàng từ từ bước đi lên phía bệ đá, bước chân nhẹ nhàng, không quá nhanh cũng không quá chậm. Ở dưới là thanh âm bàn tán của mọi người:


"Đến rồi, đến rồi, là Liễu tiểu thư kìa. "

"Với khí chất ấy, nhất định là ngũ phẩm thiên linh căn. "

"Ta đoán nàng là lục phẩm thiên linh căn. "

(Thiên linh căn là chỉ linh căn một thuộc tính có độ thuần trên chín thành. )


Một vị khách quý trên khán đài cười, mở miệng nói với giọng lấy lòng:

"Liễu gia thật là bồng tất sinh uy a, thiên tài lớp lớp. Về sau nhất định là trụ cột của Thanh Sơn trấn chúng ta. "


Liễu tộc trưởng nhẹ phất tay:

"Khách khí rồi. Thiên tài như vậy, trăm năm Thanh Sơn trấn ta mới ra được một lần. Đây đều là phúc khí của Thanh Sơn trấn ta. "


Dưới tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, nàng đi đến bệ đá. Ánh mắt nàng vẫn vô cảm, phảng phất đều là gió thoảng mây bay.


Vị lão nhân thấy vậy, khẽ gật đầu, vẻ mặt trìu mến:

"Tiểu oa nương trưởng thành không ít, lại đây mau, đặt tay lên bia đá. "


Liễu Như Yên đem tay phải mình nhẹ đặt lên bia đá. Nhắm mắt lại, nàng cảm nhận từng dòng khí ấm áp chui vào trong thể nội, đả thông kinh mạch của nàng.


(Đả thông kinh mạch chính là biện pháp xem tư chất mạnh hay yếu. Đả thông càng nhiều, tư chất càng tốt, chính là nhất phẩm tới cửu phẩm tương ứng với số huyệt vị được đả thông. )


Mà Liễu Như Yên chỉ có thể đả thông được hai kinh mạch mà thôi. Như vậy, nàng mới chỉ là nhị phẩm tư chất.


Trên bia đá, ánh sáng nhàn nhạt hiện lên hai chữ: Nhị phẩm.


Lúc này, thời gian như ngưng lại. Cả khán đài đều bỗng chốc lặng im, nghe được cả tiếng kim rơi. Không ai nghĩ một nữ tử xinh đẹp cùng tài hoa song hành với nhau lại chỉ là một nhị phẩm cỏn con.


Ngay cả thúc phụ nàng, Liễu Cản, cũng không thể tin được. Cho dù hắn có rất ghét Liễu Như Yên đi chăng nữa, cũng chưa từng nghĩ nàng thiên phú lại kém như vậy.


Liễu tộc trưởng sắc mặt khó coi như bị tát một cú thật mạnh.

"Đáng giận, vậy chỉ là nhị phẩm! "


Tộc trưởng nắm chặt hai tay, bóp mạnh vào ghế đá, biểu lộ sự thất vọng.


Một giọng nói từ phía góc khán đài vọng ra:

"Không thể nào! Sao tỷ tỷ lại chỉ có tư chất nhị phẩm? "


Là giọng nói của Liễu Chính. Miệng hắn lắp bắp, mắt trợn tròn, không nghĩ ra tỷ tỷ của mình chỉ là nhị phẩm. Nhưng sâu trong lòng hắn lại có chút mừng thầm. Đây không phải đồng cảm.


Tiếng nói của hắn như phá tan sự yên tĩnh. Bao trùm từng người là bàn luận xôn xao: có kinh ngạc, tiếc hận, cũng có hả hê. Ánh mắt khinh thường nhìn Liễu Như Yên.


Từ đầu đến cuối, Liễu Như Yên cũng không mảy may nửa lời. Hết thảy đều được nàng thu vào tầm mắt. Nhìn tiếng diễu cợt trêu đùa, nàng bình thản tiếp nhận.


Kiếp trước trải qua, nàng sẽ cảm thấy lạc lõng. Những ánh mắt như thể hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua nàng vậy.


Sự lạc lõng, cô độc như nhấn chìm nàng vào dòng nước sâu, vô lực trốn thoát.


Nhưng bây giờ đã khác. Nàng không còn là Liễu Như Yên của trước kia.


Khẽ thở nhẹ một tiếng, nàng đặt tay lên quả cầu thủy tinh, hoàn thành nốt nghi thức giác tỉnh còn lại.


Một luồng ánh sáng bao phủ khắp toàn sân là lam sắc thuần túy, vô cùng tinh khiết, phải có đến chín thành trở lên.


Một người thấy vậy vội hô:

"Lại còn là thiên linh căn phong thuộc tính! "


Nói đến đây, trên mặt hắn cũng không hiện vẻ vui mừng.


Ai cũng biết linh căn càng thuần khiết, độ khó cùng thời gian luyện hóa linh khí sẽ càng cao. Tư chất cao còn tốt, nhưng nếu kém cỏi, chỉ sợ cả đời không bước nổi vào luyện khí kỳ.


Có người đưa ra ánh nhìn thương hại về phía Liễu Như Yên:

"Chậc chậc, thật là đáng thương. E rằng giờ cô ta rất sốc đi. "

"Còn phải nói sao? Nhìn bộ mặt không cảm xúc kia đi. Sẽ không phải lát nữa liền ngất đi a. "


Các gia lão cũng đồng loạt thở dài:

"Thật đáng tiếc, tư chất quá kém. "


Tiếng cười châm chọc từ khu vị khách quý là Mộc gia gia chủ:

"Đáng tiếc, ta còn tưởng rằng Liễu gia thực sự xuất hiện thiên tài cơ chứ. "


Vẻ mặt chế diễu của hắn khiến các gia lão không khỏi đỏ mặt tía tai, muốn phản bác lại thôi.


Phong vân nhẹ lướt qua làm mái tóc nàng khẽ bay. Nàng bước từng bước xuống bậc thang, tay áo đung đưa theo gió, đi thẳng ra quảng trường.


Đi qua người đệ đệ của mình, nàng nhẹ nói:

"Đến lượt ngươi rồi, đệ đệ của ta. "


Câu nói có hàm ý khiến người nghe hiểu không thấu.


"Tiếp theo: Liễu Chính. "Giọng vị lão nhân cũng không còn phấn khởi như trước.


"A? Ta đây, ta đây! "


Liễu Chính từ trong khiếp sợ bước ra đi về phía bệ đá. Không may vì đi quá vội, vấp chân mà ngã.


Tiếng cười của tộc nhân không ngừng vang lên.

"Hừ, tỷ đệ Liễu gia cũng chỉ có vậy. "


Đối mặt với Liễu Chính, tộc trưởng Liễu gia cũng không có thiện cảm gì.

"Lần này thật sự quá mất mặt rồi. "


Liễu Chính từ từ đứng lên, đi về phía bệ đá.


Đằng sau vang lên thanh âm của tỷ tỷ hắn:

"Con đường sau này ngươi đi sẽ rất đặc sắc đấy. "


"Tại sao tỷ tỷ vẫn luôn bình tĩnh như vậy? "


Trong lòng Liễu Chính tràn đầy nghi hoặc.

"Tỷ tỷ tuy chỉ là nhị phẩm, nhưng mà lại bình tĩnh đến vậy. Ta chỉ sợ là…"


Không tiếp tục nói nhiều nữa, Liễu Như Yên tiếp tục bước đi ra khỏi cửa chính đại điển.


Hắn cúi đầu, vô thức tay chạm vào bệ đá, nhắm mắt lại.


Không biết rằng người bên ngoài vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn về phía hắn. Ánh nhìn này khác với Liễu Như Yên - không có ác ý chế giễu mà thuần túy kinh ngạc, thậm chí có kinh hỉ.


Đợi đến khi hắn giật mình tỉnh lại, thì phát hiện ra mình chính là lục phẩm tư chất.


"Trời đất ơi! Là tư chất lục phẩm! "


Các vị gia lão vẻ mặt kinh ngạc.

"Lục phẩm, thật đúng là lục phẩm! "


"Bao nhiêu năm Liễu gia ta chưa xuất hiện dạng thiên tài này. Nhớ năm đó, tổ tiên Liễu gia chỉ là một vị tư chất ngũ phẩm, cũng là Kim Đan kỳ cường giả. "


Nói đến đây, mọi người cũng biết ý vị của tư chất lục phẩm.


Tiếp đến là kiểm tra linh căn. Bất ngờ thay, Liễu Chính vậy mà là phong linh căn độ thuần trên bảy thành.


Các gia lão thời khắc này không giữ được bình tĩnh nữa. Dùng đủ lời ngon ngọt nhằm để Liễu Chính tham gia vào chi mạch của mình.


Những sự thờ ơ, lạnh nhạt từ mọi người đã không còn nữa. Chỉ còn tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.


Nhìn về phía Liễu Cản, hắn vui mừng khôn siết, biết bao nhiêu xúc động, tâm tình kích động đều để lộ trên mặt.


Đối với điều này, Liễu Chính trong lòng phức tạp, nhìn về phía tỷ tỷ đi xa:

"Là ta chiến thắng tỷ tỷ rồi ư? "hắn khẽ hỏi trong lòng.


Luân chuyển biến hóa, thế sự vô thường. Kẻ từng được xưng tụng là thiên chi kiều nữ, nay chỉ còn là tàn ảnh giữa gió mai.


Liễu Như Yên vẫn lặng lẽ bước tiếp.

Trên con đường lát đá cổ xưa, một bóng hình đơn độc lặng lẽ khuất dần trong nắng sớm.

Không còn tiếng tung hô, không ánh mắt tán thưởng chỉ còn những thân ảnh lướt qua, ánh nhìn thờ ơ, xa lạ như gió thoảng qua ngàn cánh liễu.


Cảnh cũ còn đây, lòng người đổi khác; dường như mọi thứ đã biến dạng, song cũng chẳng có gì thật sự đổi thay.


Nàng vẫn là nàng, vẫn cô độc một mình đi về phía trước.


Rất nhanh cũng đã về đến Liễu phủ, cửa viện không khóa. Hầu hết mọi người trong tộc đều đang có mặt tại khai khiếu đại điển, chúc mừng thiên tài mới nổi. Cũng không ai để ý đến nàng.


Bước vào phủ viện, nhìn ngắm phong cảnh một chút, có lẽ cũng không còn quay lại lần nào nữa.

Liễu Như Yên trong lòng có chút thổn thức, khi xưa là nhà giờ đây lại quá đỗi xa lạ.


Nàng đi thẳng một mạch, đi đến gian phòng của mình. "Ta vẫn là nên thu dọn đồ đạc đi thôi. "


"Hiện tại, ta thiên phú giác tỉnh. "

"Ở lại cũng chỉ càng thêm phiền phức, chi bằng tự giác ra khỏi như vậy cũng tránh người nhòm ngó. "


Truyện nàng trọng sinh là bí mật lớn. Cho dù nàng ở trong phủ, thúc phụ nàng cũng không thể đuổi nàng đi, nhưng mà lại phong hiểm quá lớn.

Vạn nhất không cẩn thận để tiện nghi thúc phụ biết được điều gì. E rằng nàng sẽ gặp bất chắc.


Cho nên chủ động rời đi, bên ngoài cũng không nghi ngờ quá lớn gì. Ngược lại ta ở trong tối cũng dễ hành động hơn. Bớt một phần phong hiểm cũng phải nắm chắc.


Liễu Như Yên nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Đồ đạc trên người nàng cũng không nhiều, y phục mấy bộ đơn giản là được.


Nàng đem theo bên người chủ yếu cũng là vật phẩm kì lạ.


Liễu Như Yên đem chúng gói gọn trong bao hành lý của mình. Quá trình này cũng rất nhanh, dù sao thật sự không cần mang đi quá nhiều.


Trong lúc này đây, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.


Liễu Chính thân mang áo bào, xuất hiện trước cửa. Hắn ta thở dốc, lau đi mồ chán.


"Tỷ tỷ, người định đi đâu vậy? "


Câu hỏi ngắt quãng, Liễu Như Yên bình tĩnh đáp:"tất nhiên là rời khỏi nơi này. "


"Dù sao, bây giờ ta chỉ là phế vật cũng không cần thiết ở lại đây. "


Liễu Chính trầm mặc không nói.


"Sao nào, không phải đệ đệ vẫn luôn muốn vậy sao? "


"Không phải vậy, ta chỉ là. .. .! "


Liễu Như Yên đeo bao hành lý lên vai xong, chầm chậm đi về phía cửa.


Bị tỷ tỷ nhìn thấu cảm giác, khiến Liễu Chính khó chịu vô cùng. Hắn ta cảm thấy có chút tư chất liền có thể đắc ý huyênh hoang.


"Tỷ tỷ người bây giờ chỉ là phế vật, ta là lục phẩm tư chất! "


"Dựa vào gì mà chỉ trỏ ta chứ! Tỷ không cần phải tự cho mình thanh cao. "


Nguyên bản Liễu Chính chạy về nhà nhanh như vậy, là muốn an ủi tỷ tỷ một chút. Tuy trong lòng hắn có chút oán khí, nhưng vốn mang tâm thế thiên tài hắn cũng sẽ rộng lượng bỏ qua. Chỉ cần Liễu Như Yên biết điều một chút, hắn cũng mặc kệ nàng.


Mà thái độ Liễu Như Yên bây giờ, lại khiến Liễu Chính bất bình.


"Hừ! Ngươi là thiên tài hay phế vật, liên quan gì đến ta. "


"Từ đầu đến cuối vẫn là ngươi cố tình gây rối, giờ lại ở đây nói ta tỏ ra thanh cao. "


"Cho dù như lời ngươi nói đúng, vậy thì sao chứ? Liễu Chính đệ đệ có thể làm gì ta đây. "


Liễu Như Yên đến gần, đứng trước mặt hắn không chút yếu thế. Khí tràng nàng toát ra, hoàn toàn nghiền ép Liễu Chính. Liễu Chính không phản bác được, trong lòng có một cỗ nhiệt khí, muốn phát tiết lại không có chỗ. Tay hắn nắm chặt thành quyền.


Liễu Chính thậm chí đã quên mất ý định ban đầu của mình đến đây là gì rồi.


Nàng lách người đi qua đệ đệ.


Nhưng khi thấy Liễu Như Yên sắp bước ra khỏi cửa, nội tâm hắn lại càng khó chịu hơn. Không phải khó chịu vì chán ghét, thứ tâm tình này như thể đang cảnh báo hắn có thứ gì đó đang rơi xa mình.


"Đợi một chút. "


Từ trong áo Liễu Chính nhét vào tay Liễu Như Yên một túi tiền lớn, đây là ta tư chất xuất sắc được gia lão tặng.


"Tỷ tỷ, người chỉ là nhất thời hồ đồ. "


"Sau này cũng đừng hối hận. "


Bản thân Liễu Chính cũng không biết tại sao mình làm vậy, trong lòng hắn phức tạp vạn phần.


Liễu Như Yên không khách khí, trực tiếp chụp lấy túi tiền. Đi ra khỏi phủ cũng không ngoảnh đầu lại.


Bóng hình như in, thiếu niên không hiểu hoặc nói hiện tại hắn không thể hiểu được.


Liễu Như Yên rời khỏi phủ, cũng sống tại tiểu viện cách xa Liễu phủ.

( Liễu phủ là nơi cư trú của cao tầng gia tộc, các con cháu dòng chính. )


Nơi đây khá yên tĩnh cho dù là tiểu viện gia tộc cũng là nơi ít người qua lại.


Chỉ trong vòng bảy ngày, chuyện xảy ra tại Liễu gia như cánh chim bay khắp Thanh Sơn trấn, thậm chí lan đến cả các thành trấn phụ cận. Trong trà lâu, tửu quán, thậm chí là nơi đầu đường cuối ngõ, đâu đâu cũng vang lên lời đồn đại.


Gió xuân lướt nhẹ qua mái ngói xanh rêu, từng dải khói mỏng bốc lên từ nồi lẩu đồng bên vỉa hè, lượn lờ tan vào ánh chiều tà. Trong không khí ẩm lành của trấn nhỏ, tiếng người xôn xao vang vọng dưới rặng liễu đong đưa ven phố.


“Ngươi nghe tin chưa? Thiên tài của Liễu gia… đổi người rồi đó.”


“Đổi người?”Có kẻ ngạc nhiên, hạ chén trà xuống bàn gỗ trúc, cau mày hỏi lại: “Không phải trước giờ vẫn là Liễu Như Yên sao?”


“Ngươi chậm tin rồi. Giờ thiên tài được cả tộc kỳ vọng là Liễu Chính đệ đệ nàng.”


“Thật sao? Có nhầm lẫn không vậy?”


“Chuyện này cả trấn đều đồn! Nghe nói trong Khai Khiếu đại điển tuần trước, Liễu Chính thiên tư đại hiển, linh khiếu bảy mạch, chấn động toàn tộc! Liễu Như Yên, hình như… bị lu mờ rồi.”


Tiếng người nói cười hòa trong gió, thấm vào từng phiến ngói, bờ tường, tựa như sóng gợn khuấy động mặt hồ yên ả.


Phàm nhân không thể bước chân vào giới tu hành, nhưng mỗi lần nghe được đôi câu chuyện về những nhân vật bước lên con đường nghịch thiên, họ lại như được chạm đến thế giới huyền diệu nằm ngoài tầm tay. Tin tức về tiên duyên, thiên tài, linh căn… mãi mãi là đề tài không bao giờ cũ.


Một nơi khác.


Tiểu viện nhỏ ở lưng trừng núi. Đây cũng là nơi nàng sinh sống. Dọn đến đây cũng gần một tuần, nơi đây trong gia tộc cũng ít người qua lại. Nàng mua lại từ một vị quản gia trong phủ. Phải biết quản gia quyền hành trong phủ cũng không ít, chỉ thấp hơn các thành viên cốt cán trong tộc mà thôi. Vị quản gia này có một vài tiểu viện, cũng có thể giải thích thông.


Nàng ngồi trên ghế, phía trước đứng một thiếu nữ.


Liễu Như Yên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trong tay mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.


Đó là món quà của một người bạn từng tặng nàng. Ở kiếp trước, sau khi đại điển Khai Khiếu kết thúc, nàng chỉ có tư chất nhị phẩm, bị thế nhân khinh thường. Chỉ có người ấy là không vì thiên phú thấp kém của nàng mà xa lánh.


"Hửm? Ngươi làm sao vậy? Lẽ nào không thích chiếc vòng ta tặng? "Một giọng nói thanh thoát vang lên từ thiếu nữ trước mặt. Nàng ấy hoạt bát, đáng yêu, hai tay chống cằm, biểu lộ vẻ nghi hoặc.


"Không có, ta rất thích món quà của ngươi, còn chưa kịp cảm ơn nữa là. "Liễu Như Yên vội vàng giải thích. Dĩ nhiên không phải nàng không thích, chỉ là đang cố nhớ lại xem cô gái trước mặt này rốt cuộc là ai mà thôi.


Liễu Mi, tư chất tam phẩm, không tệ. Nếu được bồi dưỡng cẩn thận, tương lai có cơ hội trúc cơ nhập môn cũng không phải là không có khả năng. Ở tông môn hay các đại thế gia, tam phẩm trở lên vốn đã là mầm mống trọng điểm để đầu tư, trúc cơ gần như nằm trong tầm tay. Nhưng tại trấn Thanh Sơn nghèo khó này, muốn trúc cơ hoàn toàn phải dựa vào bản thân mà đột phá. Đan dược phụ trợ, nhất là trúc cơ đan, đều vô cùng đắt đỏ. Liễu Mi lại không thuộc chi mạch chính, tuy là thiên phú không tệ cũng có thể lọt mắt xanh tộc trưởng lưu ý. Nhưng tài nguyên phân chia cũng không thể nhiều đến đâu được, hơn nữa trong tộc còn phải dồn phần lớn tài nguyên cho đệ đệ nàng Liễu Chính.


"Thật ra ngươi cũng không cần quá bi thương, "thiếu nữ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại như nước mùa xuân, "tư chất của ngươi như vậy đã rất tốt rồi. Về sau cứ để ta bảo vệ ngươi. "


Giọng nói dịu dàng phát ra từ cô gái còn chưa phát dục hoàn toàn, lại khiến người ta bất giác sinh lòng thiện cảm.


"Được rồi, xem ra về sau ta phải dựa vào bằng hữu tốt của ta rồi. "Liễu Như Yên cười khẽ, đưa tay đặt lên đầu thiếu nữ, xoa nhẹ mái tóc đen nhánh.


"Ngươi làm gì vậy? Không biết như vậy sẽ làm rối tóc người ta sao? "Liễu Mi phồng má, nắm chặt tay lại, giả bộ tức giận. Giọng nói đầy hờn dỗi nhưng vẫn mềm mại dễ thương.


"Hừ! Không thèm nói chuyện với ngươi nữa! Ta còn có việc, cáo từ! "Nàng hất mặt, quay người rời đi, không quên vẫy tay chào.


Nhìn theo bóng lưng thiếu nữ khuất dần, gương mặt Liễu Như Yên vẫn bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng, chỉ khẽ lẩm bẩm:"Liễu Mi. .. thú vị thật đấy. "


Liễu Mi là người bạn đầu tiên trong kiếp trước, khi nàng mới xuyên tới thế giới này, khi ấy nàng còn chưa phải là nữ ma đầu giết người không chớp mắt. Bởi hoàn cảnh sống đặc biệt, nàng rất ít khi tiếp xúc người khác, tình cờ mới kết giao với Liễu Mị.




Bất giác, ký ức về quá khứ lại ùa về.


Phố xá tấp nập người qua lại.


"Tránh đường! Tránh đường! Không thấy Liễu tiểu thư đang đi sao? "Hai hộ vệ bên cạnh nàng không ngừng xua đuổi đám đông. Thời gian này, do quan hệ đặc biệt giữa nàng và thúc phụ, cộng thêm sự chú ý từ tầng cao của Liễu gia, nàng được phái người bảo vệ. Dĩ nhiên, danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực chất là giám sát. Nếu có cơ hội thuận lợi để thủ tiêu nàng thì lại càng tốt.


Dân chúng nghe vậy đều vội vàng tránh đường, để mặc nàng đi qua.


Liễu Như Yên không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, bình thản đi tới, tiện tay nhặt một chiếc vòng tay trên sạp hàng. Trước ánh mắt kinh hoàng của chủ hàng, nàng chỉ nhẹ nhàng ném xuống một thỏi bạc rồi chậm rãi rời đi.


Khi nàng đã đi xa, có người bất mãn lên tiếng:"Tưởng mình là thiên tài thì hay lắm sao? Không coi ai ra gì. "


"Người ta cũng trả tiền rồi còn gì. Gia thế lớn thì ỷ thế chút có sao đâu. Ngươi xem vẻ mặt ông chủ sạp kìa, muốn cười đến rách miệng luôn rồi. "


"Đúng đấy, một cái vòng tay đổi lấy một thỏi bạc, nếu là ta, bảo ta quỳ xuống cũng được! "Chủ quán bên cạnh cười chen vào.


"Các ngươi chẳng còn chút liêm sỉ nào sao? "Một thanh niên hừ lạnh, chính là người của Tiêu gia, gia tộc luôn đối đầu với Liễu gia nhiều năm.


Dưới ánh chiều tà, Liễu Như Yên đi đến một phủ đệ nguy nga. Hai bên cổng có trụ đá điêu khắc hoa văn tinh xảo, phía trên treo tấm bảng lớn đề ba chữ “Liễu gia phủ”.


"Dù chỉ là một gia tộc tu tiên nhỏ, nhưng so với người phàm vẫn cách biệt quá xa…"Nàng thầm cảm thán.


Trở về phủ, nàng nhanh chóng bước về phòng mình, hai hộ vệ vẫn theo sát phía sau. Cuối cùng nàng không nhịn được nữa:"Các ngươi theo ta cả ngày, không mệt sao? "


Một người trong số đó bước lên chắp tay, cung kính đáp:"Bẩm tiểu thư, đây là mệnh lệnh từ cấp trên, chúng tôi không dám trái lệnh. "


"Ta đi nhà xí, các ngươi cũng muốn theo à? "Liễu Như Yên liếc mắt.


Nghe vậy, mặt hai người đỏ bừng, vội cúi đầu:"Không dám, xin tiểu thư thứ lỗi! "


Khi xung quanh đã không còn ai, Liễu Như Yên len lỏi trong phủ, trèo tường, luồn qua các ngóc ngách. Với tư duy trưởng thành và trí nhớ từ kiếp trước, nàng sớm đã thuộc lòng từng ngõ ngách trong phủ Liễu gia.


Không lâu sau, nàng đã rời khỏi được khuôn viên Liễu phủ.


"Muốn giám sát ta? Còn lâu! "Nàng thầm đắc ý. "Ngay cả chút không gian riêng tư cũng không cho, thật là đáng giận. "


Liễu gia phân tranh phức tạp, phe phái dày đặc. Ai cũng muốn kéo nàng về phe mình. Là thiên tài, nàng bị theo dõi suốt ngày đêm. Chỉ một sai sót nhỏ thôi, hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục. May mắn thay, nàng vốn không phải đứa trẻ bình thường kiếp trước sống trong xã hội đấu đá, quyền mưu, nàng đọc đủ loại mưu kế cung đấu, tâm cơ chẳng thua ai.


Rất nhanh, nàng đã đến một dòng suối nhỏ chảy từ lưng núi. Ngồi dưới gốc liễu, nàng thả chân xuống làn nước trong mát, lặng nhìn ánh hoàng hôn buông xuống. Hương hoa cỏ theo gió thoảng qua, len lỏi vào mũi nàng, lan ra từng tấc da thịt một cảm giác tự do hiếm hoi giữa thế giới tàn khốc này.


Dựa lưng vào gốc cây, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp hiếm có tựa như vòng tay người mẹ đã khuất, sau bao năm nàng mới lại cảm nhận được thứ tình cảm ấy.


Đúng lúc ấy, một tiếng hét yếu ớt vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng:


"Cứu mạng! Ai đó cứu ta với! "


Nhìn ra dòng suối, bóng dáng nhỏ nhắn trôi nổi trên dòng nước.


Không chần chừ, nàng lao xuống nước. Dòng nước chảy xiếc, nước tràn vào khoé mắt, thậm trí sộc thẳng lên mũi.


Liễu Như Yên thân thể nhỏ nhắn lăn lộn trong dòng nước. Một hồi cũng kéo được người kia lên bờ.


Vậy mà lại là một đứa trẻ xấp xỉ niên tuổi nàng.


Vừa mới lên bờ, hai người ho sặc sụa không ngừng.


Liễu Như Yên thầm than. "Thật sự là nặng, lâu rồi không bơi lội kĩ năng của ta đúng thật là giảm sút. "Từ lúc xuyên không đến thế giới này Liễu Như Yên đúng thật là chưa bơi bao giờ.


Cứu được người xém chút đem mình vào nguy hiểm.


Sau một hồi trấn an, nàng mới biết cô gái này tên là Liễu Mi. Mẹ Liễu Mi trúng phải kịch độc, muốn chữa cũng phải mất vạn lượng bạc. Nên nàng muốn lên núi hái thảo dược kiếm tiền không may vấp ngã té xuống sông bám víu được khúc gỗ mà trôi dạt đến đây. Tuy Liễu Mi cũng thuộc gia tộc Liễu nhưng không phải mạch chính cộng thêm cha mẹ nàng tư chất yếu kém nguyên nhân, ở trong gia tộc cũng không dư giả nhiều.


"Nếu mẹ ngươi bị bệnh thì liền cầm lấy số tiền này đi". Liễu như yên vội lấy từ trong túi một viên linh thạch hạ phẩm.


Ở tu tiên giới một viên linh thạch hạ phẩm cũng tương đương với vạn lượng bạc.


"Cái này quá quý giá rồi thật sự ta nhận không được". Nói đến đây Liễu Mi nghẹn ngào như sắp khóc.


"Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi bản tiểu thư không thiếu chút tiền đó. "


Cứ như vậy Liễu Mi cũng đành nhận lấy viên linh thạch, trên mặt hạnh phúc hàn huyên một hồi liền rời đi.


Từ đó vì muốn cảm tạ Liễu Như Yên, cứ thế Liễu Mi mỗi khi có thời gian rảnh chiều tối liền đến nơi này nơi chuyện cùng Liễu như yên. Ngày qua ngày thứ tình cảm vụn vặt đó rần bén rễ nảy nở trong trái tim hai người tưởng trừng như xa lạ chỉ tình cờ gặp gỡ. Ở thế giới tu hành đầy rẫy phân tranh này một tình bạn trong sáng trở nên thật quý giá, hiếm có.


Hồi ức kết thúc cũng là lúc màn đêm buông xuống. Liễu Như Yên bước vào gian phòng dưới ánh đèn lay lắt nàng ngồi xuống trước bàn ánh mắt thâm trầm tay khẽ nắm chặt trong lòng thầm nghĩ chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.


"Cũng đến lúc ta nên ra tay rồi". Nói đến đây Liễu Như Yên bóp mạnh chiếc vòng tay mới nhận vỡ từng mảnh nhỏ. Chỉ thấy trên tay nàng giọt máu theo mảnh vỡ dần chảy ra.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...