Chương 2: Sơ đại khai khiếu
Vốn cho rằng có thể ẩn dật, ngụy trang bản thân nhưng tình thế bắt buộc Liễu Như Yên phải bại lộ thiên phú. Một vài bài thơ khiến người kinh động như gặp thiên nhân. Chỉ có như vậy, tuổi nhỏ Liễu Như Yên mới có thể trải qua bình yên một chút, thúc phụ cũng không còn quá khắc nghiệt với mình nữa, gia lão trong tộc cũng hết mực quan tâm.
Đây cũng không phải là tình thân, mà là sự đầu tư.
Nực cười cái em trai này lại không hiểu rõ chân tướng, còn chôn giấu oán niệm trong lòng với nàng. Đừng nhìn hắn thật ngoan ngoãn như bộ dáng bây giờ, trong trí nhớ kiếp trước, hắn thức tỉnh tư chất lục phẩm còn sở hữu phong linh căn có độ thuần trên bảy thành, được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, thiên tính không còn bị che giấu nữa nhiều lần gây khó dễ chính mình, vị tỷ tỷ của hắn.
Còn về phần tư chất của nàng thì. .. Ha ha, cao nhất cũng chỉ là nhị phẩm mà thôi, cho dù là sở hữu thiên linh căn phong thuộc tính thì sao chứ, tư chất quá kém độ thuần linh căn lại quá cao, ngược lại càng làm chậm tốc độ tu luyện của nàng mà thôi. Trong mắt thế nhân, nàng từ thiên tài nổi tiếng rớt xuống ngàn trượng, còn đệ đệ lu mờ lại một bước phất lên trở thành vạn chúng chú mục.
"Thật trớ trêu a. "Trong lòng Liễu Như Yên không khỏi cảm thán, nhớ lại lúc trước từ khi giác tỉnh tư chất xong bản thân nàng bị gia tộc xa lánh, đủ lời gièm pha thậm chí nhiều kẻ lăm le dòm ngó thân thể nàng. Lúc đấy thúc phụ, đệ đệ nàng đang ở đâu cơ chứ.
Nàng có hận không? Đã từng. Liễu Như Yên kiếp trước từng hận qua, hận tư chất bản thân không đủ, hận gia tộc vô tình, hận số phận bất công.
Nhưng từng ấy năm, nhân sinh của nàng đặc sắc vô số, một lần nữa xem lại đoạn đường đã qua này, lòng nàng không gợn sóng, không sợ hãi, cũng không phẫn hận.
"Phẫn hận cái gì chứ? "Đổi góc độ suy xét một chút, nàng cũng có thể hiểu được đệ đệ. Gia tộc hưng suy, cường địch vây công, lòng người khó đoán, mạnh được yếu thua vốn chính là quy tắc của thế giới này, có trách thì trách ngươi không đủ mạnh không thể thích nghi sinh tồn được. "Huống chi càng là người có chí hướng riêng, cũng vì tranh đoạt một đường thiên cơ, chèn ép tàn sát lẫn nhau không phải chính là thế đạo này sao? "Có gì khó hiểu cơ chứ.
Trải qua sáu trăm năm, sớm nhìn thấy hết thảy điều này trong lòng nàng chỉ có một khát vọng. Đó là trở nên mạnh mẽ, mạnh đến nỗi thiên hạ không ai là địch, đến lúc đó mới là tiêu dao khoái hoạt thật sự.
Người cản đường ta chết bất luận tội, cho dù là thân bằng hảo hữu đi chăng nữa.
Con đường phía trước gập ghềnh gian nan, lộ này vốn chỉ mình ta đi, bước trên con đường này chú định thế gian đều là địch, sát kiếp trùng trùng điệp điệp.
Đây là giác ngộ của nàng. "Báo thù không phải dự định của ta, con đường ta đi không phân chính tà, chỉ cần có lợi làm tà thì có sao? "Vốn dĩ thế gian này chính là như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng liền liếc mắt nhìn về Liễu Chính, cặp mắt vô hồn không để một tia cảm xúc nhưng lại như vực sâu không đáy nuốt chửng, làm người sinh ra cảm giác nghẹt thở. Nhìn vào cặp mắt đục ngầu của Liễu Như Yên, trong lòng Liễu Chính mọi oán niệm, bất mãn bỗng chốc tiêu tan phảng phất chưa từng tồn tại, nó cứ như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu cơ thể nhìn thấy hết thảy nội tâm của hắn. Giọng nàng khẽ cất:"Không còn việc gì nữa thì ngươi lui ra được rồi. "
"A, ta đã biết thưa tỷ tỷ. "Đầu hắn lập tức cúi thấp xuống, thối lui ra khỏi. Liễu Chính từ từ đóng cửa gian phòng lại.
Hừng đông len lỏi qua những tán cây, khu rừng từng tia ánh nắng dần dần chiếu sáng khắp núi rừng xua tan đi cái u uất của màn đêm.
Tiếng cách cách cách vang lên không ngừng.
"Canh năm đã điểm! Trời sắp sáng rồi! "là người đánh mõ canh.
Âm thanh truyền vào nhà, Liễu Như Yên mở mí mắt từ từ tỉnh dậy. Trên gương mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, quầng thâm còn đọng trên mí mắt trong lòng thầm nghĩ:
"Canh năm đã đến rồi sao? "
Đêm qua trên giường suy tư, trằn trọc cả đêm cũng ngủ không tốt, tinh thần có chút hư nhược, sắp xếp một đống lớn kế hoạch tính ra cũng chỉ ngủ được hơn một canh giờ mà thôi.
Thân thể còn chưa bắt đầu tu hành vẫn chỉ là người phàm, một đêm không ngủ có chút mệt mỏi vẫn là rất bình thường.
Cho dù vậy, trải qua hai đời làm người như nàng một chút mệt mỏi không là cái gì, ý chí tinh thần nàng viễn siêu thường nhân chỉ là một đêm không ngủ mà thôi.
Lúc này nàng từ từ vén chăn mỏng, đôi mi rung nhè nhẹ, theo bản năng vô thức lấy tay mà dụi mắt. Một tiếng thở khẽ, rồi ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ còn điểm ti ti những hạt mưa, nơi bắt đầu có ánh bình minh ló rạng. Những tia nắng đầu tiên theo ô cửa sổ chiếu vào xua tan màn đêm tĩnh mịch khiến căn phòng có thêm sức sống.
Chỉnh lý một chút giường ngủ, nàng từ từ bước đến bàn trang điểm. Nhìn trong gương khuôn mặt thanh tú, tuy còn non nớt nhưng đã có vài phần mỹ thiếu nữ. Lớn lên chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân, cộng thêm đôi mắt lạnh lùng của nàng càng toát lên vẻ thanh lãnh cự người ngàn dặm.
Tiếng bước chân đều đều từ ngoài cửa truyền vào, một vị thiếu nữ mở cửa bước vào:"Tiểu thư, ngài đã tỉnh, để nô tì giúp người rửa mặt. "
Liễu Như Yên liếc mắt nhìn là nha hoàn bên người mình. Nàng tên Tiểu Thúy, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng cũng trên trung đẳng, nàng mặc một chiếc áo màu xanh lam, áo dài liền tay chân mang một đôi giày thêu, tóc bím đuôi ngựa tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng đặt ở Thanh Sơn Trấn, cũng coi là hiếm thấy. Trên người nàng càng toát lên vẻ thanh xuân sức sống.
Nàng ta vui mừng nhìn Liễu Như Yên, vội vàng bước tới đặt chậu rửa xuống giúp Liễu Như Yên rửa mặt. Nước ấm được pha vừa đủ dùng để rửa mặt, bên cạnh có cành lá liễu nhỏ được đánh nhẵn tinh tế phủ một lớp muối Tuyết dùng để vệ sinh miệng.
Tiểu Thúy dịu dàng hầu hạ, mặt mày hàm xuân chỉ thấy từng động tác nhẹ nhàng mà thành thục, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng di chuyển từ rửa mặt, đánh răng cho đến thay y phục.
Liễu Như Yên mặt không gợn sóng, tâm như nước lặng.
"Nha hoàn này bất quá chỉ là thúc phụ cài cắm vào như một quân cờ mà thôi, tính để theo dõi ta sao? Một tiểu nha đầu mà thôi. "Kiếp trước sau khi đại điển kết thúc thiên phú của ta lộ ra ngoài, địa vị bản thân rớt xuống, nha đầu bình thường quan tâm hầu hạ dần dần trở nên lạnh nhạt, ngay lập tức trở mặt.
Đối với việc này, Liễu Như Yên cũng không thèm để tâm, nha hoàn mà thôi địa vị vốn dĩ thấp kém nhưng lại ham hư vinh muốn ngồi lên vị trí cao, loại người này kiếp trước ta gặp rất nhiều luôn có những người có chút tư sắc muốn chèo cao. Chèo cao thì ngã đau, biết thời thế là tốt nhưng ảo tưởng tự đại chỉ chặt đứt đường lui của mình mà thôi. Những năm này Tiểu Thúy đi theo bên cạnh Liễu Như Yên, dựa thế có chủ tử là thiên tài mà quyền hành cũng không nhỏ, tộc nhân bình thường không mấy ai dám đắc tội với nàng.
Suy nghĩ đến đây, Liễu Như Yên chợt mở miệng:"Được rồi, không cần nữa, ngươi có thể lui ra được rồi. "Một bên Tiểu Thúy đang giúp chủ tử lau chân thấy vậy cũng bèn dừng hành động lại nhanh chóng thu dọn vội vàng cúi chào lui ra. Liễu Như Yên đối với hành động của Tiểu Thúy có chút mất kiên nhẫn chỉ có thể đuổi nàng ra khỏi.
Chỉnh lý tốt tâm tình, nàng đứng dậy, đôi chân nhẹ nhàng bước về phía cửa, mở cửa ra, ánh bình minh đồng loạt chiếu vào trong gian phòng, khuôn mặt Liễu Như Yên vốn là xinh đẹp được ánh sáng chiếu vào càng tô thêm vẻ đẹp của nàng. Từng mùi thơm của hoa cỏ cây cối, mùi của núi rừng xông thẳng lên mũi, Liễu Như Yên nhắm mắt lại cảm nhận được cỗ thanh hương ngấm vào ruột gan làm tinh thần mệt mỏi của nàng bỗng chốc tan biến. Dương quang phủ xuống, lúc này mặt trời cũng đã ló rạng, những hạt nước còn đọng lại trên lá được ánh sáng chiếu qua càng tô điểm cho vẻ đẹp tươi mát. Bên trong lầu viện từng hàng cây bóng cỏ xanh mát như được tiếp thêm sức sống.
Liễu Như Yên mặc một bộ y phục màu tím kiểu dáng trang nhã được khắc hoa văn tinh tế tóc xõa ngang vai, nàng bước nhẹ đi về phía Khai Khiếu Đại điển.
Vừa bước ra khỏi nhà liền gặp đối diện là đệ đệ nàng, Liễu Chính.
"Tỷ tỷ buổi sáng tốt lành, thời gian không còn sớm chúng ta cũng mau đi, khỏi khiến các vị gia lão đợi lâu. "
Liễu Như Yên đáp lại:"Được, vậy chúng ta đi. "
Hai người cứ thế mà dần dần đi đến đại điển tổ chức. Trên đường đi thanh âm bàn tán người đi đường không ngừng vang lên:"Ngươi nhìn xem là Liễu Như Yên tiểu thư kìa. "
"Đang đi phía trước chẳng phải chính là Liễu Như Yên tiểu thư, người biết làm thơ sao? "Có người nhấn mạnh.
"Thì ra là nàng à, mặt lạnh lùng, bộ dáng không coi ai ra gì quả nhiên như lời đồn. "Có người giọng nói chua chát, mang theo vẻ ghen tị.
"Hừ, ngươi giỏi như nàng, ngược lại ngươi cũng có thể như vậy. "Có người phản bác lại.
Liễu Chính mặt không chút thay đổi, những lời bàn tán này hắn đã quen.
Lúc này chân trời đã lên cao hiện ra nắng sớm. Cái bóng của tỷ tỷ dần phủ lên người hắn. Liễu Chính cúi đầu đi theo sau, yên lặng mà bước đi.
Liễu Chính cảm giác bản thân mình đang đi vào bóng tối mặc dù trời đang sáng mà cái bóng này chính là người tỷ tỷ của hắn, trong lòng Liễu Chính không khỏi phiền muốn e rằng cả đời có lẽ cũng không thoát khỏi cái bóng này.
Hắn nhẹ tay đặt lên ngực mình cảm giác không thoải mái, nghẹt thở bao phủ toàn thân, cảm giác chết tiệt này khiến hắn liên tưởng đến cái từ"hít thở không thông". Nhìn về phía thân hình yểu điệu trước mắt, Liễu Chính càng thở gấp gáp hơn như thể bị người rút hết sức lực.
"Quả nhiên, mấy lão gia hỏa Liễu Phong và Liễu Trắc vẫn là có thủ đoạn. "
Nghe phía mọi người bàn tán thanh âm, trong lòng Liễu Như Yên không khỏi cười lạnh. Chả trách sau khi Khai Khiếu Đại điển kết thúc ta lại bị xa lánh, đối xử lạnh nhạt đến vậy.
Kiếp trước không nhìn rõ, kiếp này nàng sớm nhìn thấu tất cả, sự nhạy cảm của việc từng trải khiến Liễu Như Yên phát giác âm mưu sau đó.
Chả trách Liễu Chính đối với ta oán niệm sâu như vậy, đây đều có hàm ý kỳ thực đối đãi trên sinh hoạt có sự khác biệt dẫn đến kích phát lòng ghen ghét đố kị của một người. Lòng người là thứ khó lý giải nhất, muốn chia tách quan hệ tỷ đệ chả phải là để sau khi khai khiếu kết thúc dễ dàng lôi kéo ta hơn hay sao, đồng thời cũng vô thức chèn ép tiện nghi thúc phụ của ta, thật là hảo thủ đoạn.
Càng ca ngợi Liễu Như Yên lại càng phản ánh sự mờ nhạt của Liễu Chính. Quan hệ giữa Liễu Như Yên với thúc phụ mình vốn dĩ cũng không tốt, nay mọi người lại đối xử bất công với con trai hắn, chẳng phải càng gia tăng mâu thuẫn hay sao? Từ không sinh có, từ nhỏ hóa lớn, một chuyện nhỏ nhặt theo thời gian cũng dần dần bị phóng đại vô số lần, "tích tiểu thành đại"có lẽ cũng được hiểu là như vậy. Thế nhân chỉ biết đến Liễu Như Yên là thiên tài, có tài thơ phú, còn Liễu Chính thì chỉ sống với danh xưng"đệ đệ"mà thôi.
"Với tính cách của thúc phụ, chẳng phải sẽ trút giận lên người ta sao? Từ nhỏ cha mẹ đã mất, người thân bên cạnh lại lạnh nhạt, đến lúc Khai Khiếu kết thúc, dùng một chút thủ đoạn liền rất dễ lôi kéo nhân tâm. Mấy lão cáo già thật nhiều thủ đoạn a. "
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ ta chỉ có tư chất nhị phẩm cơ chứ?
Lòng nàng suy nghĩ ngổn ngang, chẳng mấy chốc đã đến Khai Khiếu Đại điển. Nơi đây được bao quanh bởi những khán đài, chính giữa là khoảng sân rộng đặt một bia đá to lớn. Người nhìn đến chỉ có thể cảm nhận sự cổ xưa lâu đời của nó được dùng để kiểm tra tư chất. Bên cạnh còn đặt một quả cầu thủy tinh nhỏ dùng để thức tỉnh linh căn.
Mười tuổi là giai đoạn trẻ nhỏ bước vào thời kỳ phát dục, cũng là thời điểm tốt nhất để tu luyện. Nếu giác tỉnh quá sớm, kinh mạch căn cơ không vững, rất dễ bạo thể mà chết. Nếu tuổi quá lớn, trải qua thời kỳ phát dục rồi mới giác tỉnh, cho dù tư chất tốt, tu hành cũng vô cùng chậm chạp.
Tư chất tu hành được chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, phẩm càng cao đại biểu tốc độ tu luyện càng mạnh. Ngoài ra còn có Thập Tuyệt Phẩm tư chất trong truyền thuyết, nghe đồn có thể thành tiên. Bên cạnh tư chất còn phải xem thuộc tính linh căn. Linh căn chia làm ngũ hành thuộc tính, cùng với một số thuộc tính dị biệt như quang, ám, một số chủng tộc viễn cổ còn có thuộc tính thời gian vô cùng quỷ dị. Tư chất đại biểu tốc độ tu luyện, còn linh căn chỉ độ thuần khiết của linh khí ngưng luyện, cũng đại biểu thuộc tính sở trường của người đó.
Người có tư chất cao nhưng linh căn quá tạp, nếu cưỡng ép hấp thu linh khí chỉ khiến linh khí trong đan điền vì quá nhiều thuộc tính mà xung đột, bạo thể mà chết. Ngược lại, người có linh căn tốt, độ thuần cao nhưng tư chất thấp, thì quá trình hấp thu, chuyển hóa linh khí sẽ rất lâu, tu hành vô cùng gian nan, tiến triển chậm chạp.
Tư chất, thuộc tính linh căn, ngộ tính bản thân mỗi thứ đều không được thiếu. Muốn trở thành tu hành giả, đều phải là vạn người có một. Gia tộc tu tiên phần lớn đều là huyết mạch truyền xuống, thông gia với nhau để hậu nhân thức tỉnh thiên phú tốt.
Mà Liễu Như Yên tư chất quá kém, dù ngộ tính tốt cũng cần tài nguyên chống đỡ. Nhưng một phế vật trong mắt thế nhân thì có thể tranh đoạt tài nguyên gì chứ? Một nữ tử yếu đuối, không có chỗ dựa, không có thiên phú, lấy cái gì để phản kháng lại số mệnh đây?
Ở thế giới tu hành tàn khốc này, không có thực lực chỉ có thể mặc người chà đạp, nhất là một nữ tử xinh đẹp càng dễ tàn hoa bại liễu, mặc người dẫm đạp.
Cho dù vậy, Liễu Như Yên cũng không nản chí.
"Mặc kệ là ai, chỉ cần cản đường ta đều có đường đến chỗ chết. Tình thân máu mủ gì chứ? Đệ đệ cũng không phải ruột thịt, quản ta chuyện gì? "Nhiều năm nhân
sinh, nàng đã sớm xem nhẹ cái gọi là tình thân. Cường giả, ai ai mà không cô độc cơ chứ?
Ánh sáng mặt trời đã lên cao, trên lưng núi còn đọng lại chút sương khói, cũng bị dương quang sắc bén dễ dàng xuyên thủng.
Một thân ảnh uy nghiêm mặc đạo bào trắng ngồi trên ghế chính giữa ở nơi cao nhất kia chính là tộc trưởng Liễu Gia. Nơi ông ngồi là chủ tọa từ đây có thể nhìn toàn cảnh khu vực Khai Khiếu. Bên cạnh là các vị gia lão, cùng một số người có chức vị cao trong gia tộc và khách mời từ các gia tộc khác. Tất nhiên, bao gồm cả vị thúc phụ tiện nghi của nàng vì là chi mạch có huyết thống gần với dòng chính, cộng thêm việc cướp đoạt di sản cha mẹ nàng để lại, hắn thừa hưởng rất nhiều tài nguyên và địa vị trong tộc. Mấy năm nay, Liễu Cản (thúc phụ nàng) chèn ép các chi mạch khác, khiến cho mâu thuẫn trong gia tộc ngày càng tăng. Còn nàng chỉ như một quân cờ trong ván cờ chính trị mà thôi.
"Chư vị, hôm nay là Khai Khiếu Đại điển của Liễu Gia ta. Ta thay mặt Liễu Gia cảm tạ các vị khách quý đã đến đây tham dự. "Giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm, bên trong còn mang theo một chút đắc ý.
Các gia chủ của những tộc khác nghe đến đây cũng đều có chút không thoải mái.
"Chả phải chính là khoe khoang thiên tài của mình thôi sao. "Một người thì thầm nhỏ giọng, có chút khó chịu.
"Hừ, ngươi cũng đừng ghen tị. Mấy năm trước gia tộc Tiêu Gia của ngươi chẳng phải cũng ra một thiên tài hay sao? Lúc đấy ngươi còn vênh váo khoe mẽ hơn đâu. "Một người khác phản bác lại.
Các gia tộc tranh đấu không ngừng, từ lâu đã chẳng ưa gì nhau. Đến đây cũng chỉ là lấy lệ góp vui mà thôi, tiện thể nhìn nhận thời thế. Nếu thật sự có thiên tài yêu nghiệt thì còn có đối sách ứng phó, chẳng may không có hậu bối xuất chúng thì chế giễu vài câu cũng liền thoải mái.
Bên dưới, hơn trăm thanh niên từ mười đến mười lăm tuổi lúc này tụ tập dưới sân.
"Tốt, tốt. Nếu chư vị đã đến đông đủ, hôm nay Khai Khiếu Đại điển chính thức bắt đầu. "
Một vị lão nhân bước đến, nhẹ giọng nói với các thanh thiếu niên:
"Các ngươi xếp hàng từng người một. Ai được gọi tên thì người đó lên. "
Chỉ thấy hàng ngũ được xếp chỉnh tề, ngay ngắn. Hơn trăm người lộn xộn giờ đã ổn định.
Liễu Như Yên được xếp ở hàng cuối, có thể là do ngẫu nhiên, cũng có lẽ là sự sắp đặt từ bên trên, muốn để dành bất ngờ ở thời khắc cuối.
Còn đệ đệ nàng từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng sau lưng nàng, không ai chú ý, mờ nhạt đến cực điểm.
Đối với đệ đệ này, nàng cũng không quan tâm. Kiếp trước đệ đệ đối với bản thân nàng cũng chẳng tốt lành gì, hơn nữa không phải ruột thịt, không cùng chí hướng, nói nhiều lời cũng là vô ích.
Nếu như đệ đệ này ngoan ngoãn, không làm hỏng kế hoạch của nàng, nàng cũng không thèm để ý. Nhưng nếu đụng chạm đến lợi ích của nàng. .. "Hừ, chỉ là một tên đệ đệ, liền giết mà thôi. "
Cứ như vậy, theo tiếng gọi của vị lão nhân, các thanh thiếu niên từ từ bước lên.
Có người lo lắng, cũng có người bình thản. Có người sầu lo, cũng có người vui vẻ kích động.
Tâm tính thiếu niên sao có thể chịu được sự giày vò này, chả mấy chốc cảm xúc viết đầy trên mặt.
Chỉ có Liễu Như Yên từ đầu đến cuối đều bình thản, mặt không cảm xúc, làm cho người ta nhìn mà không thấu.
"Liễu Trần. "Một thanh niên từ từ bước lên theo tiếng gọi của vị lão nhân.
Cậu thanh niên đặt tay lên bia đá.
Chỉ thấy các chữ cái sáng xanh hiện lên:"Là tam phẩm tư chất. "Cũng không tệ lắm.
Tiếp đến, theo chỉ thị của vị lão nhân, cậu đặt tay lên quả cầu, hai luồng ánh sáng xanh-vàng đan xen nhau.
"Là Phong cùng Kim thuộc tính. "Nhìn vào độ sáng cho thấy độ thuần cũng khá cao. Nếu bồi dưỡng tốt, tương lai có thể trở thành một tinh binh ưu tú, cống hiến cho gia tộc.
Nghe đến đây, khuôn mặt của Liễu Trần cũng từ từ giãn ra, như đã buông bỏ hết sầu lo, vui vẻ mà bước xuống.
Cứ thế, từng người, từng người bước lên. Càng theo thời gian trôi qua, số người trên sân càng ít.
"Ha ha, xem ra Liễu Gia ta năm nay hạt giống không tệ. "
"Đúng vậy, Liễu Như Yên còn chưa lên sàn đâu. Nhìn đám khách đến dự, vẻ mặt ai nấy đều xám xịt, ta liền muốn cười. "Một vị gia lão khác đáp lại.
Tiếng bàn luận từ khán đài ngày càng rôm rả:
"Các ngươi xem, năm nay tư chất hậu bối đều tốt như vậy. Không biết Liễu tiểu thư sẽ là tư chất gì a? "
"Vớ vẩn, đương nhiên là tư chất trên ngũ phẩm rồi. Với thiên tư của tiểu thư, há là vật trong ao. "
"Kế tiếp là Liễu Mặc. "
Một thanh niên từ từ bước lên, dáng người nhỏ nhắn, khoảng chừng mười tuổi, toát lên vẻ tự tin.
"Là tứ phẩm tư chất! "
Không ngờ năm nay Liễu Gia ta lại xuất hiện một vị tứ phẩm tư chất. Nếu bồi dưỡng tốt, sau này tất trở thành trung kiên của gia tộc. Phải biết thiên phú tứ phẩm, chỉ cần linh căn không quá kém, tương lai liền có thể tấn thăng đến cảnh giới Trúc Cơ, cũng là cường giả lớp đầu của gia tộc.
"Chả trách khuôn mặt của Đại Trưởng Lão lại vui mừng như vậy. Không nghi ngờ gì là chi mạch bên đấy. "
Liễu Mặc chính là cháu trai của Liễu Linh, cũng là Đại Trưởng Lão gia tộc.
"Thế nào, cháu trai ta thiên phú không tệ chứ? "
Gia lão Liễu Vân lúc này lại không nói chuyện sắc mặt vô cùng khó coi.
"Ai, xem ra tư chất của hậu bối năm nay trên cơ bản đều khá tốt. Tuy có một vài hậu bối thiên phú kém cỏi nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều. Nhất định là tổ tiên phù hộ a. "
Giờ phút này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của tộc trưởng cũng đã giãn ra, khẽ lấy tay vuốt râu.
Liễu Như Yên ngồi cuối hàng, chăm chú nhìn Liễu Mặc. Trên mặt không hiện chút cảm xúc, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Một vị gia lão thấy vậy, hết lời tán dương: Liễu Như Yên tâm tính kiên định, không vì thành tích người khác mà nhụt chí.
Tuy Liễu Như Yên chưa ra sân nhưng vẫn giành được nhiều sự khen ngợi từ các vị gia lão.
Dù sao, trong mắt các vị gia lão, thiên tư của Liễu Như Yên chỉ hơn chứ không kém Liễu Mặc.
Nhìn thấy các gia lão hết lòng khen ngợi Liễu Như Yên, trong lòng Liễu Cản vô cùng khó chịu.
Vốn đã không có nhiều tình cảm, dưới sự khích bác ly gián của gia lão, phần tình thân kia như treo trên sợi mỏng, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Từ nhỏ cha mẹ ngươi đã luôn đè ta một đầu, bây giờ liền đến ngươi, con tiện nhân cũng dám đè đầu con trai ta! "
Nếu không phải thiên phú của Liễu Như Yên quá xuất chúng, được các gia lão chú ý sát sao, Liễu Cản hận không thể bóp chết nàng.
"Vì cái gì ca ca ngươi đã chết rồi, vậy mà vẫn để lại nghiệt chủng này, như âm hồn bất tán bám riết lấy ta. "
Nếu không phải vì di sản của cha mẹ Liễu Như Yên để lại, Liễu Cản cũng lười để ý đến nàng.
Ngược lại, đối đãi với con trai ruột Liễu Chính của mình, hắn hết lòng quan tâm.
Từ sau khi vợ hắn mất, hắn đã dành hết tình cảm cho đứa con trai này.
Thấy con trai mình ủy khuất, hắn làm sao cam tâm được chứ?
Thế lực hắn trong tộc tuy lớn, nhưng các gia lão cũng không phải đèn cạn dầu.
Muốn gây khó dễ cho Liễu Như Yên đã rất khó, huống chi là giết nàng.
Đang lúc suy nghĩ, tiếng vị lão nhân chợt vang lên:
"Liễu Như Yên! "
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Cảm ơn tác chương mới <3