Chương 1: Ma đạo kiên trì lệ


Phong Vân ảm đạm, thiên địa tĩnh mịch.

Trên vách núi ngàn trượng, một nữ tử đứng lẳng lặng giữa trời chiều. Liễu Như Yên mặc một bộ trường bào đen tuyền, tóc tai bù xù, cả người đẫm máu nhìn về tứ phía xung quanh.


Gió thổi tóc bay phất phơ, dưới ánh chiều tà nhìn rõ vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi, máu đọng lại trên môi đỏ thẫm.


Chỉ thấy trên người nàng mấy chục vết thương lớn nhỏ không ngừng chảy máu. Tiếng máu chảy rơi tí tách, chỉ đứng một chỗ dưới chân Liễu Như Yên cũng đã tích tụ một vũng máu loãng lớn thấm đẫm nền đất lạnh lẽo.


Quần hùng bao vây sớm đã tứ cố vô thân.


Liễu Như Yên sớm đã thấy rõ thế cục, hôm nay phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù biết trước tử vong sắp tới, nàng vẫn mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình thản.


Ánh mắt nàng sâu thẳm, có chút tịch mịch, màu tử tím yêu dị như một hắc động sâu không thấy đáy, giờ khắc này không ai biết nàng nghĩ gì.


Quần hùng chính đạo vây công nàng, không phải chưởng môn chính đạo hàng đầu thì cũng là anh hùng hào kiệt danh chấn tứ phương, thiên kiêu thánh tử của các thánh địa truyền thừa vạn năm. Giờ khắc này đây, vây chặt Liễu Như Yên có phẫn nộ gào thét, có cười lạnh châm chọc mỉa mai, có hai mắt nheo lại hiện ra tia cảnh giác, có đang che lại vết thương nhìn về phía nàng.


"Liễu Như Yên, ngươi khi sư diệt tổ, làm hại đồng môn. Đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa? "


"Ma đầu, ngươi đừng chống cự vô ích! Hôm nay chính đạo vây công, nhất định phá ma quật nhà ngươi. Nơi đây đã bày thiên la địa võng, lần này ngươi chắp cánh khó thoát! "


"Liễu Như Yên, ngươi là ma đầu chết tiệt! Ngươi vì luyện chế Vạn Hồn Phiên mà giết hàng ngàn mạng người. Ngươi đã phạm phải tội nghiệt tày trời, tội không thể tha, tội lỗi chất chồng. "


"Liễu Như Yên! Năm xưa ngươi làm nhục ta, giết cả nhà ta, diệt tông môn ta. Từ thời khắc đó ta hận không thể rút gân, lột da, uống máu của ngươi để ngươi sống không bằng chết! "


Liễu Như Yên vẫn lẳng lặng đứng đấy, không ngừng nghe những lời chửi rủa từ phía quần hùng bao vây. Nàng nhẹ bước lên một bước, quần hùng lập tức xôn xao, đồng loạt lùi về sau một khoảng lớn.


Giờ phút này, gò đất dưới chân Như Yên đã bị huyết sắc nhuộm màu đỏ sậm. Khuôn mặt nàng trắng bệch vì mất máu quá nhiều, dưới ánh nắng chiếu rọi lại phá lệ mà rõ ràng. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, mái tóc tung đưa trong gió như đóa hoa đẹp sắp úa tàn. Người ta nói nến gần tắt là lúc ngọn nến cháy bùng nhất, đặt ở tình cảnh hiện tại Liễu Như Yên cũng không sai biệt lắm.


Nhìn ngắm khung cảnh mặt trời khuất núi xanh trước mặt, Liễu Như Yên không khỏi khẽ nở nụ cười:

"Thanh Sơn lạc nhật thu nguyệt xuân phong. "

Quả nhiên, sáng sớm tóc đen thành tuyết trắng, thị phi thành bại quay đầu lại như không. Thời điểm nói lời này, trước mắt nàng đột nhiên hiện ra khung cảnh kiếp trước trên địa cầu.


Nàng vốn là một người bình thường trên Địa Cầu, dưới cơ duyên xảo hợp xuyên qua đến thế giới này. Trăn trở nghiêng ngả hơn hai trăm năm, tung hoành ngang dọc hơn bốn trăm năm. Sáu trăm năm dài dằng dặc nhưng trôi qua trong huy hoàng.


Rất nhiều ký ức chôn sâu dưới đáy lòng, ở thời khắc này sinh sôi nảy nở, không ngừng sinh động như thật hiện về trước mắt.


"Cuối cùng vẫn là thất bại sao. .. "

Liễu Như Yên thở dài, có hơi bùi ngùi nhưng lại không hối hận.


Bước lên con đường này, nàng đã suy diễn vô số kết cục của bản thân, loại kết quả này nàng cũng sớm đã đoán được. Một khi đã lựa chọn, tuyệt không còn đường lui, đã sớm chuẩn bị tâm lý.


Cái gọi là ma đạo, chính là không tu thiện quả, giết người phóng hỏa. Người đời tru diệt, thỏa sức tung hoành, thuận ý mà làm, không bị thế tục gò bó.


"Nếu Nghịch Luân Châu ta luyện thành có hiệu quả, kiếp sau nguyện vẫn làm tà ma. "

Nghĩ đến đây, Liễu Như Yên không kìm lòng được cất tiếng cười to:


"Hahahahaha! "


"Nữ ma đầu ngươi cười cái gì? "


"Mọi người cẩn thận! Ma đầu chết đến nơi rồi còn muốn phản công! "


"Mau giao ra Nghịch Luân Châu! "


Quần hùng dồn ép đến, lúc này oanh! một tiếng, hư không vỡ nát, ma khí ngút trời. Liễu Như Yên hiên ngang tự bạo.


Mưa xuân rả rích yên lặng tưới mát Thanh Sơn trấn.


Đêm đã khuya, gió lạnh thổi nhè nhẹ, mưa phùn lất phất.


Thanh Sơn trấn cũng không tối om. Từ sườn núi đến chân núi hiện ra những đốm sáng óng ánh, như khoác một dải băng ánh sáng rực rỡ.


Nơi phát ra ánh sáng là từng căn nhà gỗ. Nhìn từ xa dưới chân núi nhìn lên, như thể từng căn nhà gỗ đang xếp chồng lên nhau thành hình bậc thang trên sườn núi. Tuy không thể sánh với thành thị phồn hoa của đô thành nhưng cũng đến quy mô hàng ngàn.


Chính là Liễu gia nằm phía trên Thanh Sơn trấn, làm cho ngọn núi vốn thanh cư yên tĩnh lại có thêm phần hơi thở dân cư nồng đậm.


Chính giữa nhất của Liễu gia là một tòa lầu các rực rỡ. Lúc này đang tổ chức gia tộc đại điển, vì vậy đèn đuốc sáng choang, bên trong đèn đuốc ngời ngợi.


"Liệt tổ liệt tông phù hộ! Hy vọng trong khai khiếu đại điển lần này có thể thêm ra nhiều thiếu niên tư chất tốt, ưu tú hơn, trở thành hy vọng và tăng thêm máu mới cho gia tộc! "


Liễu tộc trưởng đã bước vào tuổi xế chiều, hai bên mái tóc có phần bạc trắng. Trang phục nghi lễ toàn thân màu trắng, có tô thêm những nét hoa văn tỉ mỉ, thêm phần trang trọng. Quỳ gối trên sàn nhà màu nâu nhạt, hai tay chắp hình chữ thập, đang thành tâm cầu nguyện.


Đối mặt với ông ta là cái đài cao dài sơn màu đen. Đài có ba tầng, thờ phụng các vị tổ tiên. Hai bên bài vị sắp đặt lư hương đồng đỏ, hương khói lượn lờ.


Phía sau ông ta có hơn mười người cũng quỳ như vậy. Bọn họ cũng đều mặc áo trắng rộng thùng thình, đều là các gia lão nắm giữ các phương diện quyền hành trong tộc.


Sau khi cầu nguyện một phen, Liễu tộc trưởng lập tức dẫn đầu khom người lại, hai tay trải ra ngang nhau, lòng bàn tay áp xuống sàn nhà dập đầu. Cái trán chạm vào trên sàn nhà màu nâu phát ra thanh âm phịch phịch.


Các gia lão phía sau từng người vẻ mặt trang nghiêm cũng im lặng làm theo.


Trong một lúc, từ đường dòng họ phát ra những thanh âm vang khẽ của cái trán va chạm vào sàn nhà.


Xong đại điển, mọi người từ từ đứng dậy trên sàn nhà, lặng lẽ mà đi ra khỏi từ đường trang nghiêm.


Trong hành lang, chúng gia lão lập tức thở phào nhẹ nhõm, không khí có phần buông lỏng.


Tiếng bàn luận dần dần vang lên:


"Thời gian trôi thật sự là quá nhanh, nháy mắt một năm đã trôi qua. .. "


"Khai khiếu đại điển lần trước giống như mới vừa hôm qua, rõ ràng ở ngay trước mắt vậy. "


"Ngày mai chính là khai khiếu đại điển. Mỗi năm tổ chức một lần, không biết sẽ thêm dạng gì máu mới cho gia tộc a? "


"Ai, hy vọng có thiếu niên tư chất tam phẩm trở lên a. Liễu gia chúng ta những năm gần đây không có thiên tài như vậy xuất hiện. "


"Đúng vậy. Tiêu gia, Mộc gia những năm gần đây đều xuất hiện những thiên tài như vậy. Nhất là Tiêu Diễm ở Tiêu gia. "


Nói đến Tiêu Diễm, các trưởng lão không khỏi lo âu.


Người này thiên tư cực kỳ xuất sắc, ngắn ngủi 3 năm từ khai mạch cảnh đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng ba. Trong thế hệ thanh niên của Tây Bắc vực cũng là người nổi bật. Chỉ cần giữa đường không chết yểu, trưởng thành nhất định là cường giả chấn giữ một phương.


"Nhưng mà khai khiếu đại điển năm nay, Liễu gia ta không phải là không có hy vọng. "


"Không sai! Đại tiểu thư Liễu Như Yên trí tuệ hơn người, so cùng lứa tuổi đích thực là một thiên tài. 3 tháng tuổi có thể nói, 4 tháng tuổi có thể đi, lớn lên chút nữa 5 tuổi đã có thể làm thơ. Các bài thơ như'Trịnh Xuân Mai', 'Nguyệt Dạ Vọng Lâu Các'ta đều đã nghe qua, đều là những tác phẩm xuất sắc. "


"Đáng tiếc cha mẹ mất sớm, hiện tại được thúc phụ nuôi nấng, cũng là gia chủ kế nhiệm tương lai nhà họ Liễu. "


Tộc trưởng là người cuối cùng bước ra khỏi từ đường, liền nghe thấy thanh âm mọi người bàn tán về một tiểu cô nương tên là Liễu Như Yên.


Làm người đứng đầu một tộc, đương nhiên sẽ chú ý đến những thiên tài trẻ tuổi trong tộc. Mà Liễu Như Yên quả là một vị xuất sắc nhất lớp tiểu bối.


Kinh nghiệm cho thấy, thường là người thông minh phi phàm từ nhỏ đều có tư chất tu hành ưu tú.


"Nếu tiểu cô nương này có tư chất lục phẩm, bồi dưỡng thật tốt cũng không hẳn không thể chống lại Tiêu Diễm. Cho dù chỉ có ngũ phẩm, sau này cũng có thể đảm đương một phía, trở thành trụ cột của Liễu gia. Bất quá nàng sớm thông minh như vậy, tư chất ngũ phẩm không lớn mà vô cùng có khả năng là tư chất lục phẩm. "


Ý niệm vừa lóe lên trong đầu tộc trưởng, khóe miệng nhếch lên không khỏi cười mỉm.


Suy nghĩ đến đây, Liễu tộc trưởng ho khan một tiếng:


"Khụ. .. khụ. .. "


"Các vị, vì thời gian không còn sớm, để tổ chức đại điển ngày mai suôn sẻ, đêm nay xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng tinh thần. "


Các gia lão nghe xong lời này, trên mặt cũng đều hiện lên một tia cảnh giác. Tất nhiên đều nghe được lời ẩn ý của tộc trưởng.


Hằng năm, vì để tranh dành các hậu bối có tư chất ưu tú, giữa các gia lão đều tranh đoạt lẫn nhau đến mức mặt đỏ tía tai, sứt đầu mẻ trán.


Đúng là nên hảo hảo nghỉ ngơi một phen thật tốt, đợi ngày mai còn tranh đoạt một phen.


Nhất là Liễu Như Yên kia, rất có thể là tư chất lục phẩm, thậm chí cao hơn. Cha mẹ nàng mất sớm, sinh sống cùng với thúc phụ, quan hệ cũng không tốt lắm. Vì đồng thời đều là thế hệ cùng lứa, nhưng Liễu Như Yên tài năng quá mức chói mắt khiến cho con trai của vị thúc phụ này vô cùng mờ nhạt. Thân làm cha thấy con trai mình sống dưới bóng mờ của người khác, làm sao hắn chịu nổi chứ. Tất nhiên đây cũng chỉ là cái cớ, sự thật đằng sau không ai biết rõ.


Thái độ của thúc phụ đối với Liễu Như Yên không hữu hảo, chỉ có thể nói là đúng quy đúng củ. Nhưng đối với các gia lão mà nói, đây không thể nghi ngờ là cơ hội tuyệt hảo để lôi kéo.


Nếu có thể thu vào trong mạch, đào tạo thật tốt, tuyệt đối là chi cường trong mạch, từ đó địa vị trong tộc cũng nâng cao.


"Chư vị, tất nhiên tranh đoạt hạt giống tốt cũng được, nhưng phải quang minh chính đại, không thể sử dụng những thủ đoạn đê hèn. Vì đảm bảo chi mạch đoàn kết, gia tộc hưng thịnh. Mong chư vị lắng nghe thật kỹ. "


Giọng nói vị tộc trưởng vang lên không lớn không nhỏ, nhưng truyền vào trong tai những người có mặt không lộ cảm xúc mà vô cùng uy nghiêm.


Một vị trưởng lão bước lên, nhẹ nhàng cung kính khom mình đáp:


"Không dám, không dám. "


"Lời tộc trưởng dặn, nhất định nhớ kỹ. "


"Tộc trưởng, nếu không còn việc gì, ta xin cáo từ trước. "


Đồng loạt là thanh âm từ các vị gia lão, lần lượt thối lui, trong lòng mang theo tâm tư riêng.


Không lâu sau, trên hành lang vắng vẻ, mưa xuân cùng gió tạt xuyên qua cửa sổ thổi vào. Tộc trưởng nhẹ bước đi đến bên cửa sổ.


Ngay lập tức, đầy miệng là không khí ẩm ướt, tươi mát, thoang thoảng hương vị của núi rừng thấm vào ruột gan.


Đây là tầng bốn của lầu các, tộc trưởng nhắm mắt, nhìn xa xăm từ nơi này có thể thấy hơn phân nửa Liễu gia.


Đêm khuya vào giờ này, đại đa số mọi người đều đã tắt đèn. Nhưng hôm nay lại phá lệ khác thường chỉ thấy trong tầm mắt của vị tộc trưởng đã bước đến tuổi xế chiều là những ánh đèn lập lòe rất khác ngày thường.


Ngày mai chính là khai khiếu đại điển, đại diện cho lợi ích của rất nhiều người. Tất nhiên bao phủ một loại không khí hưng phấn, căng thẳng. Đối với rất nhiều người, đêm nay là một đêm không ngủ.


"Đây là hy vọng tương lai của gia tộc. "


Trong ánh mắt tộc trưởng phản chiếu từng ánh đèn, tộc trưởng thở dài một tiếng.


Mà lúc này, một đôi con ngươi trong trẻo cũng đang lặng lẽ nhìn những ánh đèn lập lòe giữa đêm khuya, cõi lòng đầy tình cảm phức tạp.


"Liễu gia. .. đây thật là Liễu gia. Quả nhiên, Nghịch Luân Châu thật sự có hiệu quả, ta đã trùng sinh về sáu trăm năm trước. "


Nói đến đây, trong lòng Liễu Như Yên không khỏi kích động, nội tâm cuộn trào sóng ngầm, mặc cho gió mưa đập vào.


Tác dụng của Nghịch Luân Châu chính là giúp nghịch chuyển thời không, trùng sinh về quá khứ. Được luyện từ một tia bản nguyên thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc của vũ trụ, người nắm giữ Nghịch Luân Châu không chỉ có thể cảm ngộ được không gian cùng thời gian lực lượng, mà còn có thể đưa người trở về quá khứ làm lại từ đầu. Trong số các chí bảo, nó cũng được xếp hàng đầu.


Liễu Như Yên ngắm nhìn đôi bàn tay trắng trẻo non nớt, có phần tái nhợt của mình, cảm nhận được phần chân thật mang lại.


Từng tiếng mưa phùn ập vào tai, nàng nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận âm thanh quen thuộc này. Một hồi sau, nàng mở mắt ra:


"Hơn sáu trăm năm như một giấc mộng. .. "


Nhưng nàng biết rõ, đây không phải là mộng.


Trong truyền thuyết, người ta đồn rằng thế giới này tồn tại một dòng sông thời gian, được tạo thành từ vô số các không thời gian khác nhau. Mỗi một bọt nước đại biểu cho vô số nhánh thời gian, mà sử dụng sức mạnh của Nghịch Luân Châu có thể bơi ngược dòng thời gian, trở về quá khứ.


Đối với lời đồn này, rất nhiều người bàn tán xôn xao, nửa tin nửa ngờ. Cũng chưa từng có ai thật sự tin tưởng.


Dù sao, để sử dụng Nghịch Luân Châu phải trả giá bằng cả tính mạng, làm đại giá hiến tế toàn bộ tu vi để điều động sức mạnh.


Không nói đến chân bảo hiếm có như vậy, thế gian liệu có ai rảnh rỗi đem tính mạng mình ra đặt cược? Nếu không phải khi đó đã đến đường cùng, với tính cách cẩn thận của Liễu Như Yên, nàng sao có thể dùng đến Nghịch Luân Châu?


Bất quá, nàng không ngờ mọi chuyện đều là thật. Bởi vì sự thật đã xảy ra trước mắt không thể chối bỏ. Nàng thật sự sống lại.


"Đáng tiếc, bảo vật như thế. .. ta đã phải mất vô số công sức, của cải, chém giết không biết bao nhiêu vạn người. Vì nó, ta đã trả ra rất nhiều đại giới mới có thể luyện chế được. "


Liễu Như Yên trong lòng thầm than. Tuy rằng đã sống lại, nhưng Nghịch Luân Châu cũng không còn theo bên người.


Trên phiến thiên địa rộng lớn này, đồ vật kỳ quái nhiều vô số kể. Chỉ có thứ ngươi không nghĩ đến, không có thứ mà không thể tạo ra. Có lẽ, Nghịch Luân Châu là bảo vật tiêu hao, chỉ sử dụng một lần.


"Chẳng qua, cho dù không có Nghịch Luân Châu, với kinh nghiệm kiếp trước của ta, ta vẫn có thể luyện chế lại một lần nữa. Kiếp trước làm được, kiếp này lại không thể sao? "


Hơn nữa Liễu Như Yên cảm giác, bảo vật như vậy đều không quá thực tế.


Nàng ẩn ẩn nghĩ đến có kẻ đứng sau dật dây.


Chỉ là điều đó cũng không cần thiết nghĩ đến nữa, hiện tại mới là truyện trọng yếu.


Trong lòng Liễu Như Yên tự hỏi, không khỏi dâng lên một cỗ khí khái hào hùng.


Bản thân đã sống lại, mất đi Nghịch Luân Châu hoàn toàn có thể chấp nhận được.


Hơn nữa, trong tay nàng còn có một bảo tàng đồ sộ không phải hai bàn tay trắng.


Đó là kinh nghiệm, kiến thức, và trải nghiệm nàng đã tích lũy được trong suốt sáu trăm năm.


Trong đầu nàng tràn ngập vô số tri thức về kỳ chân dị bảo, kiến thức luyện chế, công pháp, đan phương. Còn có các sự kiện lớn, nơi nào có cơ duyên, thiên kiêu là ai, đã sinh ra hay chưa. Trải qua bao khổ cực, nàng đã luyện được ý chí kiên định, năng lực chiến đấu xuất sắc, tự nhiên không phải người cùng lứa có thể so sánh.


Có được những thứ này, không khỏi nắm trước tiên cơ. Bất quá, từ lúc nàng trùng sinh về, cho dù là vô tình hay cố ý, thì cũng sẽ phát sinh đủ thứ nằm ngoài dự đoán. Bởi lẽ, hiệu ứng hồ điệp đã xảy ra kể từ khoảnh khắc nàng trùng sinh. Khi ngươi thay đổi quá khứ, tương lai phía trước sẽ là một cái tương lai mà ngươi không biết.


Trên thế gian này, vạn sự vạn vật đều có thể xảy ra. Nếu chỉ dựa vào kinh nghiệm kiếp trước mà mù quáng tự tin đi theo, rất có thể một ngày nào đó, ngươi chết như thế nào cũng không biết. Liễu Như Yên đã trải qua, chứng kiến quá nhiều. Bản thân nàng cho rằng, biết trước tương lai cũng chỉ có thể lấy làm tham khảo, không thể hoàn toàn phụ thuộc.


"Như vậy, phải làm như thế nào đây? "


Trong đầu Liễu Như Yên, vận tốc xoay chuyển suy nghĩ con đường phía trước.


"Hiện tại ta chưa có thực lực, cho dù muốn đoạt cơ duyên thì cũng là quá xa. Cái ở gần lại thực lực không đủ để lấy, ngược lại cũng là tự rước họa vào thân. "


Đạo lý “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, nàng cũng hiểu.


"Mấu chốt hiện giờ là nâng cao tu vi. Hiện tại, đan điền khí hải của nàng còn chưa mở, chỉ là một con người bình thường, còn chưa bước lên con đường tu hành. Phải nhanh chóng tu hành, nâng cao thực lực, cản trước lịch sử, cướp mất tiên cơ, giành giật chỗ tốt. "


"Muốn nhanh chóng nâng cao tu vi, hiện tại chỉ có thể mượn tài nguyên gia tộc. Vốn lấy cơ thể hiện tại của ta, tùy tiện đi vào núi rừng, liền có thể bị một con heo rừng lấy mạng. Nếu có thể đạt được Luyện Khí kỳ, liền tốt - liền có năng lực tự vệ cơ bản tại thế giới này trèo non lội suối. "


Lấy tầm mắt của một người đã sống hơn sáu trăm năm như nàng, Thanh Sơn trấn quả thật rất nhỏ, Liễu gia càng như cái nhà giam.


Nhưng nhà giam càng kiên cố lại càng an toàn.


"Hừ, trong khoảng thời gian tới, quả thật không thể rời khỏi Thanh Sơn trấn. Vậy thì đành ở trong cái lồng giam này động thủ quyền cước vậy. "


Chỉ cần Liễu Như Yên đột phá đến Luyện Khí kỳ là có thể rời khỏi vùng núi này rồi. Ngày mai chính là khai khiếu đại điển mỗi năm tổ chức một lần, ngay sau đó chính là hành trình bước lên con đường tu hành của Liễu Như Yên.


Vừa nghĩ đến khai khiếu đại điển, trong lòng Liễu Như Yên không khỏi nghĩ đến tư chất của mình. Tay nàng đặt khẽ lên lan can, trong lòng thầm nghĩ:


"Tư chất sao. .. "


Nói đến đây, nàng không khỏi cười khẩy ba tiếng.


Bên trong nhà có tiếng bước chân vọng ra, chỉ thấy một thiếu niên nhỏ nhắn, khuôn mặt có vài nét tương tự Liễu Như Yên, dần dần đi tới.


"Tỷ tỷ, đêm hôm đã muộn, tỷ vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì hơn. "


Đôi mi Liễu Như Yên khẽ nhíu lại, trầm giọng nói:


"Là đệ đệ của ta sao? "


Nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, ký ức chôn sâu trong đầu nàng như thủy triều ập về.


Liễu Chính cúi mặt xuống nhìn đôi bàn chân của mình, hai bàn tay nắm vào nhau, đang vân vê ngón tay mình, mở miệng đáp:


"Thấy ngoài trời đang mưa, đệ thấy tỷ đứng ngoài trời lâu không tốt, muốn ra đóng lại cửa. "


"Ngày mai là khai khiếu đại điển, nếu cha ta biết tỷ còn chưa nghỉ ngơi sớm, e rằng sẽ rất lo lắng. "


Hắn cũng không biết Liễu Như Yên hôm nay làm sao, tuy bình thường có chút lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không lạnh đến mức này.


"Có lẽ là ta nghĩ nhiều quá rồi. Mai là khai khiếu đại điển, tỷ tỷ thân là thiên tài gia tộc, lo lắng là chuyện bình thường. "


Cũng không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, chỉ cho rằng tỷ tỷ quá căng thẳng mà thôi.


Có đôi khi hắn nghĩ, có lẽ thiên tài chính là như vậy, thường thường có hành vi khác người. Tuy rằng không phải tỷ đệ ruột, nhưng Liễu Chính đối với vị tỷ tỷ này vẫn thật kính trọng. Dù sao từ nhỏ, nàng đối với hắn cũng khá tốt.


Nhìn Liễu Như Yên được mọi người ca ngợi, còn mình giống như một con kiến hôi, trong lòng Liễu Chính cũng không khỏi có một tia oán thầm.


Cùng là một thế hệ, thượng thiên bất công a. Vì cái gì tỷ ấy là thiên tài chói sáng như kim cương, còn mình thì lại tầm thường như vậy chứ?


"Mỗi khi nhắc đến mình cũng đều sẽ nói là đệ đệ của Liễu Như Yên. "


Từ nhỏ đến lớn luôn sống trong cái bóng của người khác, là đề tài mọi người so sánh, đặt hắn với Liễu Như Yên. Cảm giác này rất khó chịu. Tích lũy theo năm tháng, đã đặt ở sâu trong nội tâm hắn. Như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, không ngừng từng bước xâm chiếm tâm chí Liễu Chính.


Những năm này, hắn sống càng khép kín, càng ít nói, trong mắt thế nhân càng ngày càng mờ nhạt.


Hắn muốn chứng minh bản thân mình tài giỏi hơn tỷ tỷ.


Nhìn đệ đệ tiện nghi này của bản thân đang nhàn nhạt toát ra chút oán niệm, bản thân Liễu Như Yên chỉ âm thầm cười nhạo trong lòng.


"Lo lắng sao? Sợ rằng hận không thể muốn giết ta a? "


Cái này đệ đệ ngốc, tính cách quả thật giống như lão cha hắn.


Nàng còn nhớ rất rõ, khi nàng mới ba tuổi, cha mẹ nàng đã mất trong một lần nhiệm vụ của gia tộc.


Lúc ba tuổi, ta trở thành cô nhi, được thúc phụ nhận nuôi. Vốn dĩ cha của ta uy vọng trong tộc cũng rất cao, vốn trở thành gia chủ đời tiếp theo, nhưng biến cố ập đến, ta không nơi nương tựa.


Thúc phụ nhận nuôi ta với danh nghĩa thay cha mẹ ta chăm sóc, nhưng sau lưng âm thầm cướp đoạt di sản cha mẹ ta để lại. Hơn nữa, đối đãi với ta vô cùng khắc nghiệt.


Nếu không phải Liễu Như Yên nhanh trí, thể hiện rõ tài năng thiên bẩm, e rằng cuộc sống càng không dễ dàng gì.


Cái gọi là thiên phú, ca từ bất quá cũng chỉ là một số bài thơ ở Địa Cầu kiếp trước mà thôi.


Hai đời làm người, nàng làm sao có thể không hiểu, sống ở thế giới nhược nhục cường thực, mạnh được yếu thua, này không có chỗ dựa, vậy chỉ có thể mặc người sâu xé.


Kẻ yếu vốn không có tư cách đòi công bằng.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...