Chương 10: Vừa gặp đã thân
Thâm sơn sâm lâm, núi non trùng điệp, bốn bề cây cối rậm rạp um tùm. Phụ cận sơn mạch lại có một tiểu trấn nhỏ, đoàn dong binh chọn nơi ấy làm chỗ dừng chân.
Vừa đặt chân xuống, Liễu Như Yên đã ngửi thấy mùi cỏ dại lẫn mùi huyết tinh nồng nàn.
Tuy là giữa trưa mặt trời cao quang, nhưng tại nơi đây tán lá che phủ, Liễu Như Yên lại không cảm thấy nóng chút nào.
Mọi người đi đến một tửu điếm, quyết định nghỉ ngơi chốc lát, ăn uống no đủ rồi lại vào trong sơn mạch săn bắn.
"Lão bản buôn bán không tệ, mau mau mang thịt cá lên đi. "Đoàn trưởng tiến tới quầy tửu điếm, bắt chuyện tự nhiên.
Phải nói, tất cả dong binh nơi đây đều quen biết tiểu điếm này.
Liễu Như Yên đảo mắt nhìn quanh, tiến đến ngồi vào bàn của nhóm thanh thiếu niên trẻ nhất trong đội.
"Xin chào, ta là Liễu Như Yên, có thể ngồi chỗ này được chứ? "
Một thiếu nữ trong bàn đáp:"Được, được! Không thành vấn đề. "
"Vậy làm phiền mọi người rồi. "Liễu Như Yên ngồi xuống, chờ món ăn bưng đến.
Trái với không khí sôi nổi xung quanh, bàn của Liễu Như Yên lại khá yên tĩnh.
Có một thiếu nữ dung nhan thanh lệ chủ động nhập bàn làm đám người có chút gượng gạo.
Chỉ có thiếu nữ vừa rồi chủ động bắt chuyện là tự nhiên một chút.
Nàng nhìn quanh, thấy mấy người nam trong đoàn: người thì thần sắc ngại ngùng, người trầm mặc không nói, một tên béo từ nãy đến giờ chỉ chú ý đến cái đùi gà bàn đối diện.
"Cuối cùng đành phải để bản cô nương ra tay. "Thiếu nữ thầm nghĩ, nở nụ cười nhìn về phía Liễu Như Yên.
"Như Yên tiểu thư, ta gọi người như vậy được chứ? "
"Tiểu thư gì chứ? Ta giờ đây chỉ là tộc nhân bình thường mà thôi, chuyện này ở Thanh Sơn trấn ai mà không biết. "Liễu Như Yên mỉm cười đáp.
"Dù thế nào, tỷ tỷ đích xác thân phận tôn quý hơn chúng ta, cho dù có bại lui vẫn là một thành viên của Liễu gia. "
"Nếu tỷ tỷ không chê, chúng ta kết giao bằng hữu có được không? "Thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn cùng nàng không chênh lệch tuổi tác là bao, lại cam tâm gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Liễu Như Yên suy nghĩ một hồi, cảm thấy không có gì xấu cũng đành đồng ý. Dù sao người ta cho mình đủ mặt mũi, phải đáp lễ mới phải lẽ.
"Vậy được, về sau chúng ta kết giao bằng hữu, phiền muội chiếu cố rồi. "
Thiếu nữ giọng nói vui mừng:"Như Yên tỷ, vậy về sau cứ gọi ta là Khuê Vũ. "
"Chúng ta kết giao bằng hữu thuận tiện tâm sự một chút. "
Chính là những chuyện thiếu nữ hay bàn tán, đủ thứ chuyện trên đời đều được nói ra.
Khuê Vũ cảm thấy mình như tìm được niềm vui mới, ở cùng một đám nam nhân chẳng có gì thú vị.
Hai người nói chuyện rôm rả.
Những người còn lại trên bàn thấy vậy không khỏi kinh ngạc. "Cũng quá nhanh rồi đi. "
"Nữ tử kết giao nhanh đến vậy sao? "Thiếu niên cổ đeo vòng ngọc quay qua nhìn lại, trên miệng thì thào.
Đúng lúc ấy, tửu điếm mang rượu thịt đến. Nhận thấy thời cơ đã đến, thiếu nữ chớp chớp mắt to, nhận được ám hiệu ấy mấy chàng trai lập tức ào ào giới thiệu.
Tên mập ú vội vàng đứng bật dậy, vuốt mái tóc cố tỏ vẻ oai phong:
“Ta là Ngô Soái, ‘Ngô’trong Ngô Vương, ‘Soái’trong soái tướng.”
“Ngươi bớt khoa trương đi, dáng dấp thế kia còn bày đặt soái khí, chẳng phải để người ta chê cười sao?”Thiếu niên ngồi cạnh cắt ngang.
Hắn trái ngược hẳn: người gầy gò, má hóp lại như lâu ngày thiếu ăn.
“Thật xin lỗi, tính tình hắn vốn vậy. Ta là Trương Thứ, mong được quen biết.”
Khác với tên béo khoa trương, Trương Thứ lại thành thật, không vì Liễu Như Yên xinh đẹp mà sinh ý đồ, chỉ đơn thuần muốn kết giao.
Thiếu nữ ban nãy, Khuê Vũ, liếc xéo hai kẻ một béo một gầy, rồi thúc giục:
“Sở Phong ca, huynh cũng nói đi chứ.”
Một thanh niên anh tuấn, già dặn nhất trong nhóm, thoáng lúng túng nhưng vẫn đứng dậy:
“Ta là Sở Phong, coi như lão đại ở đây. Vị bên cạnh ta, tên bình dị, nên chúng ta gọi hắn là Tiểu Phàm.”
Tiểu Phàm vội gật đầu chào, rồi im lặng ngồi xuống.
Khuê Vũ khẽ thở dài, quay sang Liễu Như Yên, có chút lúng túng:
“Các bằng hữu của ta tuy hơi kỳ quái, nhưng đều là người tốt, không phải hạng lưu manh. Như Yên đừng để bụng.”
Liễu Như Yên nghe vậy chỉ mỉm cười:
“Không sao. Ta thấy mọi người đều thú vị cả, chẳng có gì đáng chán ghét.”
Nói rồi, nàng nâng chén, giọng bình thản mà chân thành:
“Rất vui được quen biết. Thời gian tới, xin chiếu cố nhiều.”
Khuê Vũ nghe vậy liền rạng rỡ hẳn lên, lập tức dịch ghế ngồi sát bên Liễu Như Yên, mắt sáng long lanh như tìm được tri kỷ.
Đoàn người ăn uống no đủ xong quyết định thực hiện nhiệm vụ.
Dưới sự chỉ đạo từ đoàn trưởng, công việc được phân chia nghiêm chỉnh.
Một nhóm người ở lại canh chừng thùng hàng.
Số còn lại thì vào sơn mạch săn bắn.
Tất nhiên không chỉ có săn bắn đơn giản như vậy, việc thu thập thảo dược cũng kiếm được một khoản không nhỏ.
Không thể để ra về tay trắng chứ? Nhiệm vụ của Liễu Như Yên chính là như vậy.
Thu thập thảo dược thù lao chia đôi, nàng được đảm bảo an toàn trong quá trình hái lượm, thương đội cũng có phí bảo kê.
Đội hình được sắp xếp có bài bản, hàng đầu chính là những tráng hán mạnh mẽ, ngay phía sau là đội cung thủ có tầm ba người phụ trách bắn yểm trợ.
Liễu Như Yên được phân hàng cuối cùng.
Hiển nhiên là phân đến đội hậu cần.
Với tu vi của Liễu Như Yên hiện tại, việc lên hàng trên là không thành vấn đề.
Nhưng việc này đối với nàng cũng không quá có lợi gì.
Việc nàng đột phá ngũ tầng cũng không nhanh đến mức lan truyền khắp Thanh Sơn trấn, có thể nói ngoài một số chi mạch chính trong gia tộc biết thì ngoại nhân như thương đội vẫn chưa hề hay biết.
Thời gian sau đó, nàng một bên hái thảo dược, có đôi khi hỗ trợ các dong binh săn bắn ma thú.
Tại một chỗ nghỉ chân, Liễu Như Yên còn chủ động nấu nướng cho mọi người trong đoàn cùng ăn.
Điều này vô hình chung giành được thiện cảm từ hầu hết mọi người trong đoàn.
Hầu hết công việc như vậy trước kia đều là Khuê Vũ làm, hiện tại có Liễu Như Yên ở đây.
Giống như bị tranh công phần việc mình giỏi nhất vậy, Khuê Vũ cũng cảm giác có chút ghen tị với Liễu Như Yên.
"Nhanh như vậy đã chiếm được hảo cảm từ mọi người rồi sao? "Nàng thủ thỉ trong lòng.
Không khỏi chú ý đến Liễu Như Yên mấy phần.
Khuê Vũ tiến lại gần, muốn giúp Liễu Như Yên rửa rau đun nước.
"Như Yên tỷ! Việc này vẫn là để ta làm thì tốt hơn. "
Khuê Vũ bước đến, một bên tay áo sắn lên. Nàng mặc áo lam sắc, trên người nàng thoang thoảng mùi thảo mộc.
Có lẽ là hái thuốc lâu năm sẽ sinh ra đặc hữu hương khí đi.
Liễu Như Yên cũng sắn tay áo, chủ động nhường vị trí của mình cho Khuê Vũ.
"Vốn dĩ việc này hẳn là muội thường ngày làm, là do ta đường đột rồi. "
"Chỉ là ta muốn giúp mọi người chia sẻ gánh nặng mà thôi. "
Khuê Vũ ngồi xuống, tay cho thêm củi vào đốm lửa, lửa cháy càng thêm lớn, nàng nhìn chăm chú đốm lửa nhỏ, không quay lại.
Nói với vẻ ngập ngừng.
"Như Yên tỷ xinh đẹp như vậy? Làm sao có thể làm những việc tay chân này cơ chứ? "
"Ta vốn dĩ sớm quen thuộc. "
Khuê Vũ miên man một lúc lại mở miệng nói.
"Tỷ tỷ! Ta biết tỷ có lòng, như vậy đi hai chúng ta cùng làm sẽ tốt sao? "
"Được, cứ như vậy đi, muội đun nước ta sơ chế nguyên liệu. "
Hai thiếu nữ như nhất trí được công việc, làm đâu ra đấy.
Các dong binh ngồi nghỉ bên cạnh thấy vậy, cũng cảm giác thoải mái hẳn.
Nơi rừng sâu núi thẳm này có hai thiếu nữ xinh đẹp, chính vì các người chuẩn bị cơm.
Đến lúc đó các ngươi có cảm thấy vui hay không?
Hơn nữa trong số đó có một người thế nhưng là khi xưa tiểu thư Liễu gia.
Bọn họ có thể không đụng vào được, nhưng truyền miệng về kể"Khi xưa tiểu thư Liễu gia đích thân nấu cơm cho ta ăn, ngươi có thấy ngưu bức hay không? "
Vài người trong đoàn cũng bắt đầu bàn tán về hai người.
Khuê Vũ đã sớm quen thuộc, chỉ cần không phát sinh sự tình gì quá đáng, nàng sẽ không quá để tâm.
Còn Liễu Như Yên lại có chút thần sắc không được tự nhiên.
Khuê Vũ một bên chú ý đến, nàng lại không nói gì.
Sự tình này vốn dĩ hay xảy ra trong các đoàn dong binh.
Khuê Vũ khi xưa một thân một mình, khi bị nói đến cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Chỉ mong Như Yên tỷ có thể thích ứng tốt một chút. "
Khuê Vũ thật sự nghĩ nhiều rồi.
Liễu Như Yên là ai? Chẳng qua là ra vẻ một chút thôi.
Mục tiêu đích xác là Khuê Vũ, thật sự là con mồi tự tìm đến cửa.
Liễu Như Yên không khỏi thầm nhủ.
"Linh Tằm Tửu Tủy vốn là vật khan hiếm, nếu rượu không có tác dụng, e rằng phải dùng cách khác. "
Mà nàng ta không thể nghi ngờ càng thích hợp hơn.
Cùng với số lượng người có chút nhiều, khẩu phần ăn cũng phải tương ứng.
Vì vậy Khuê Vũ cùng Liễu Như Yên phải chuẩn bị mấy phần cơm, trong lúc đó không tránh khỏi chạm mặt.
Khuê Vũ ban đầu không chú ý đến, nhưng sau vài lần tiếp xúc để ý đến một điểm.
Liễu Như Yên tựa như thành thục hơn rất nhiều, có thể nói vô cùng hoàn hảo, là một người hậu cần xuất sắc mà một đoàn thương đội nên có.
Dường như nàng ta có thể làm mọi công việc trong và ngoài chức trách của mình. Đây là ý nghĩ của Khuê Vũ lúc này.
Liễu Như Yên lần này ra ngoài thân mang bạch y, áo dài liền tay.
Bộ y phục vô cùng gọn gàng đơn giản, ở nơi thôn quê dã tính này lại trở nên thân thuộc đến lạ thường, cứ như nàng đã quen với môi trường nơi đây vậy.
Khuê Vũ đi bên cạnh, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới Liễu Như Yên một lượt.
Nàng vô cùng ngạc nhiên, Liễu Như Yên dẫu cho địa vị rớt xuống ngàn trượng, thế nhưng khi xưa thiên tài áo mặc xa hoa hiện tại lại thích nghi với hoàn cảnh nhanh đến vậy.
Tuy Liễu Như Yên nói chuyện hoàn toàn không nhìn ra điểm gì khác thường so với tuổi tác của nàng.
Lại cho bản thân Khuê Vũ cảm nhận được khí tức bất phàm, điểm này Liễu Như Yên không tài nào che giấu được.
"Vì cái gì đây? Tại sao nàng ta có thể chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy? "
Khuê Vũ hồ nghi trong đầu, không có lời giải đáp.
Một nữ tử như nàng ta chân yếu tay mềm có thể lăn lộn sống trong thế giới nhược nhục cường thực này, sao có thể là kẻ ngu ngốc được chứ.
Giác quan phụ nữ cho nàng biết Liễu Như Yên tuyệt nhiên chủ động vào đây ắt hẳn có mục đích, chỉ là hiện tại nàng không đoán ra được mà thôi.
Người như vậy khiến cho Khuê Vũ càng phải cảnh giác cao độ.
Một mình nàng lăn lộn trong giới phàm tục này, há lại là người đơn giản.
Hầu hết những thành phần này nàng đều có thể ứng biến linh hoạt, không thuộc phạm trù nguy hiểm.
Nhưng Liễu Như Yên lại khác, nàng ta quá mức bình thường, có tiểu nữ nhi tính tình, lại có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thành thục của người từng trải.
Hiện tại không biết Liễu Như Yên có ý nghĩ xấu hay tốt đối với thương đội, nếu như tất cả những gì Liễu Như Yên thể hiện ra từ trước đến giờ đều là giả, vậy thì thật sự quá đáng sợ.
Khuê Vũ không ngốc, nàng đoán được tự nhiên các gia lão trong tộc cũng phát giác một hai.
Càng suy nghĩ, Khuê Vũ càng cảm thấy đáng sợ, nàng chỉ mong hết thảy đều là mình nghĩ nhiều.
Diệp vũ phiêu linh, thiếu nữ nhìn chăm chú Liễu Như Yên tức khắc mà ngây dại.
Trong mắt người khác, Khuê Vũ đặt tâm thần lên người Liễu Như Yên quá nhiều.
Nhìn từ bên ngoài lại có ai dám nghĩ Khuê Vũ đây là cảnh giác Liễu Như Yên cơ chứ.
Phía sau hai người, Ngô Soái lấy khuỷu tay chọc chọc vào vai Sở Phong, mở miệng trêu ghẹo nói:
“Phong huynh, muội muội của huynh bị người ta câu đi mất rồi kìa.”
“Người ta là nữ tử, bản tính hiếu kỳ là chuyện thường tình. Đổi lại là ta thấy một cô gái xinh đẹp hơn mình, ta sẽ ngó mắt làm ngơ hay sao?”Sở Phong nói có lý có cứ, Ngô Soái nhất thời không phản bác được.
Đến nỗi thật sự có gì xảy ra, hai nàng đều là nữ nhân, có chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Sở Phong không ở phương diện này suy nghĩ quá nhiều, hắn thần sắc trầm ngâm, tay vô thức cầm chặt vòng ngọc trên cổ, lòng hắn suy tư.
Liễu Như Yên bên này trên đường đi tương đối thuận lợi, lâu lâu bắt gặp một số loại thảo dược cũng tiện tay hái xuống.
Thiếu nữ bạch y phiêu phiêu trong gió, hoa lá cỏ cây cũng chỉ như tô điểm cho dung nhan tú lệ của nàng.
Một vài tên dong binh trong đoàn thấy vậy, thần sắc có chút ba động. Liễu Như Yên nàng ta mới bao lớn, hiện tại đã có sức hút như vậy.
Không phải loại kia xinh đẹp vũ mị như Nhã Phi, mà nàng mang một loại đẹp thanh xuân tuổi trẻ, tiên khí thanh thuần.
Rất nhanh, một thanh niên đi tới chủ động giúp nàng cầm hộ giỏ đựng.
Liễu Như Yên nhẹ nhàng cảm ơn, bộ dáng thanh thuần phát huy đến cực điểm, không ít người nhìn thấy đều cảm giác đáng tiếc.
“Đáng giận lại để lão bát chiếm tiện nghi.”Một tráng hán khoanh tay khó chịu nói.
Rốt cuộc mỹ nữ như Liễu Như Yên ở Thanh Sơn trấn có mấy ai sánh bằng.
Nếu không phải hiện tại bọn hắn e ngại thế lực Liễu gia, e rằng sẽ không ngần ngại cố kị như vậy.
Tâm tư mỗi người một khác, chỉ giống nhau ở chỗ đều là nước sâu không thấy đáy.
Mà cử chỉ, hành động hay ánh mắt, đều là Liễu Như Yên sở liệu bên trong.
Quả nhiên nam nhân cho dù ở bất kỳ thế giới nào cũng là sinh vật yêu bằng mắt, cho dù là nàng kiếp trước cũng không ngoại lệ, nhân chi sơ bản tính Liễu Như Yên hiểu thấu đáo triệt để.
Đến nỗi Khuê Vũ chú ý đến nàng, Liễu Như Yên chính là muốn như vậy.
“Khuê Vũ muội! Nào, đến đây ăn cơm thôi.”
Liễu Như Yên vẫy gọi, đánh thức Khuê Vũ trong suy tư tỉnh lại.
Ngồi dưới một gốc cây lớn, Liễu Như Yên gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào bát Khuê Vũ.
Khuê Vũ cúi đầu nhìn bát cơm trong tay. Cơm trắng tinh, bên trên chỉ có mấy lát rau xanh cùng một miếng thịt nho nhỏ mà Liễu Như Yên gắp cho. Rõ ràng chẳng phải sơn hào hải vị, nhưng khi hơi ấm từ bát cơm truyền qua lòng bàn tay, trong lòng nàng lại dấy lên một cảm giác chưa từng có.
Nàng mở miệng nói: “Khuê Vũ muội là có tâm sự gì sao?”
Khuê Vũ trầm tư, hỏi thắc mắc mà mình suy nghĩ từ nãy đến giờ.
“Như Yên tỷ, tại sao lại đến nơi đây?”
Liễu Như Yên ngồi tại trên một cái rễ cây to lớn bên cạnh, cái cây quá lớn che phủ cả trời xanh phía trên, một đoạn rễ nhô lên từng đường vân sần sùi không có trật tự nào như thần sắc của Liễu Như Yên lúc này, vô cùng bấn loạn, lúng túng.
Nàng cổ quái hỏi lại:
“Chẳng lẽ ta không nên ở đây sao?”
Khuê Vũ cười gượng xua tay, vội vàng giải thích.
“Không phải! Không phải! Chỉ là…. Như Yên tỷ cho dù địa vị rơi xuống cũng không đến nỗi phải ra ngoài đến những nơi nguy hiểm như này a.”
“Tỷ tỷ khác bọn ta, làm một tộc nhân Liễu gia bình thường, chẳng phải cũng không tệ hay sao?”
"Tộc nhân bình thường sao? Nếu kiếp trước ta có thể an yên làm một tộc nhân bình thường thì cũng không đi đến nước cờ như ngày hôm nay. "
Liễu Như Yên lại nói.
“Muội muội không biết, có thể trong mắt muội chuyện ta đi đến đây có lẽ là vì không chấp nhận danh xưng phế vật mà liều lĩnh, bông đùa.”
“Nhưng mà thật sự thì không như muội nghĩ đơn giản như vậy đâu, ta ở gia tộc khi xưa không có chỗ dựa ngoài cái mác thiên tài, ta không có gì cả, tình thân, bằng hữu chẳng qua là giấc mộng hão huyền mà thôi.”
Liễu Như Yên vừa nói, Khuê Vũ một bên lắng nghe, cổ trắng của Khuê Vũ chuyển động, tựa hồ cơm ăn có chút nghẹn lại.
“Ngay cả thiên phú, cũng là giả sao?”
Khuê Vũ tự hỏi trong lòng.
"Chính mình vậy mà nghi ngờ hảo ý của Như Yên tỷ. "
Đây thật sự là điều không tốt.
Cũng đúng thôi, một người mới gặp lần đầu, sao có thể không cảnh giác cơ chứ.
Đừng nhìn Khuê Vũ ban đầu chủ động bắt chuyện như vậy, thực tế là muốn xem rõ tính cách đối phương.
Nếu sau này có bất trắc cũng có thể thoát thân dễ dàng hơn.
Đây cũng là kim chỉ nam sống đến giờ của Khuê Vũ.
Nàng cảm giác hôm nay là mình nghĩ quá nhiều vấn đề rồi.
"Ta phải xin lỗi tỷ tỷ thôi. "
Khuê Vũ lẩm bẩm trong miệng nói.
Nàng nghĩ mãi cũng chỉ có một biện pháp, hữu hiệu nhất lúc này. Dù sao nếu bản thân không làm gì đó, nhất định sẽ thấy có chút tội lỗi.
Nàng bỏ bát cơm sang bên cạnh, hai tay hữu lực, nhẹ nhàng ôm trọn đầu nhỏ của Liễu Như Yên vào trong.
Liễu Như Yên trong lồng ngực ấm áp của thiếu nữ, hương thơm thoang thoảng, thậm chí nghe rất rõ tiếng tim đập.
Liễu Như Yên còn định giải thích điều gì, Khuê Vũ đã mở lời trước.
“Ta đều hiểu, Như Yên tỷ những năm này hẳn rất mệt mỏi.”
Khuê Vũ còn chưa nói hết một câu.
“Là ta quá đa nghi rồi sao?”
Song tước đình chi, nhất bạch y, nhất lam sam, tương ỷ nhi tọa.
Sau một hồi lâu ôm ấp, Liễu Như Yên cảm giác đã ổn về sau.
Nàng lấy tay đẩy nhẹ, từ bên trong cảm giác ấm áp thoát ra.
Liễu Như Yên nhẹ giọng có chút ngại ngùng.
“Cái kia! Muội mau ăn cơm đi, sắp nguội hết cả rồi.”
“Ta thế nhưng là dành phần ngon nhất cho muội a.”
Khuê Vũ dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Như Yên ăn từng chút một. Ăn miếng đầu tiên, Khuê Vũ ăn vô cùng chậm, thần sắc bình đạm đến lạ.
Liễu Như Yên bên cạnh hỏi:
“Sao vậy? Tay nghề ta thế nào.”
Nhìn bát cơm nhỏ trên tay, lại nhìn cảnh đoàn người ăn uống nói chuyện trước mắt, Khuê Vũ bất tri bất giác nở nụ cười.
“Ta không sao, chỉ là cơm tỷ nấu rất ngon mà thôi.”
Liễu Như Yên mặt mày hồ nghi nhìn nàng, nói với giọng nhỏ nhẹ.
“Là như vậy sao?”
“Chính là như vậy! Như Yên tỷ, cảm ơn tỷ!”
Nàng ngẩng đầu quay sang nhìn Liễu Như Yên, ánh mắt long lanh, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười, lúm đồng tiền ẩn hiện. Mái tóc khẽ vén ra sau tai, để lộ gương mặt sáng bừng niềm vui.
Trong khoảnh khắc ấy, ý xuân dạt dào, không phải trong trời đất, mà là trong lòng một thiếu nữ.
Sắc trời chuyển xanh, Gió yên vui.
Tại đây núi rừng dạ xuân quang.
Liễu Như Yên cảm nhận đến.
Mọi thứ như trôi đi chậm rãi, bình lặng. Ánh mắt khẽ mở ra, vẫn là ánh trời xanh, vẫn là đường dài mịt mù.
Trái ngược với vẻ bình thản ấy, tại một gian phòng nhỏ trong Liễu gia, một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú lại phá lệ khó chịu. Hắn không ngừng nhíu chặt lông mày, trán đẫm mồ hôi, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Tỷ tỷ… là tỷ sao? "
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!