Chương 11: Chấp niệm do tâm


"Đại phu, tình hình con trai ta như thế nào? "


"Lão phu đã sắc thuốc cho thiếu gia uống. Hiện tại đã không đáng ngại, chỉ là mới đột phá, khí huyết trong người chưa ổn định, gặp phải đả kích nên mới ngất đi mà thôi. "Vị đại phu từ tốn đáp.


"Ngài không cần quá lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bình ổn lại tâm tình vài ngày liền có thể tỉnh lại. "


"Vậy đa tạ y lão rồi. "Nói đến đây Liễu Cản cũng thở phào nhẹ nhõm.


"Cũng không có gì, phụng sự cho gia tộc là bổn phận của ta. Nếu tình hình thiếu gia chuyển biến xấu, cứ báo với ta. "Nói xong, vị y sư bước ra khỏi cửa. Đây cũng là y sư giỏi nhất gia tộc.


Liễu Cản nhìn về phía thiếu niên còn nằm im trên giường.


"Hai da, Chính nhi a, con phải sớm tỉnh lại, vi phụ rất lo cho con. "Nói xong, Liễu Cản cũng liền bước ra khỏi gian phòng.


Trong gian phòng yên ắng, tràn ngập hương thuốc cùng dược liệu.


Thiếu niên vẫn nằm hôn mê, bất tỉnh. Trong giấc mơ, hắn mơ thấy khoảng thời gian sống chung với tỷ tỷ của mình khi còn bé.


Trong tiểu viện yên tĩnh, hai đứa trẻ nhỏ, niên linh xấp xỉ nhau, không ngừng chạy nhảy đùa giỡn.


Ánh nắng sớm xuyên qua những tán lá, đổ bóng loang lổ xuống nền đá rêu phong. Những bước chân nhỏ xíu giẫm lên nhau loạn xạ, tiếng cười vang lên trong trẻo như chuông bạc.


"Ngươi chạy chậm quá, đệ đệ! "


"Chờ ta một chút, tỷ tỷ chạy nhanh quá rồi! "


Một đứa chạy trước, một đứa đuổi theo. Dưới gốc cây đào bên hiên nhà, hai thân ảnh nhỏ bé đuổi bắt quanh gốc, tóc tai tung bay trong gió sớm.


Tiếng chân nhỏ giẫm lên mặt đất nghe lạch bạch, quần áo bị gió thổi phần phật. Mỗi lần quay đầu lại là một nụ cười hồn nhiên hiện ra trên gương mặt trẻ thơ.


Bên tai chỉ còn nghe tiếng gió lùa, tiếng lá xào xạc và những tiếng cười nô đùa chẳng chút vướng bụi trần.


"Tỷ tỷ đợi ta với, người chạy nhanh quá a! "


"Đệ đệ, nam hài tử phải mạnh mẽ. Đến đây mau, đuổi theo ta a! "


Bộp! - một tiếng vang lên, trong lúc nô đùa, một đứa trẻ không may vấp ngã.


"Ui da, đau quá! "- nhỏ tuổi thiếu niên, trên thân lấm lem bùn đất, xây xát nhẹ hai tay.


"Liễu Chính, không sao chứ? "- một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trát vội vã chạy lại.


"Tới để tỷ tỷ xem có bị thương ở chỗ nào không? "- nàng vội đỡ hài tử trước mắt dậy.


Chỉ thấy hai chân tiểu hài chầy một mảng nhỏ ở đầu gối, có chút máu đã rỉ ra, đọng lại xung quanh vết thương.


"Huhu, tỷ tỷ, ta đau quá. .. "


"Hảo, để tỷ tỷ giúp đệ bớt đau. "- nàng ngồi xuống, lấy tay phủi vết bụi quanh vết thương, nhẹ nhàng thổi. Vì là đang đứng, dưới ánh trời chiều phủ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh sắn lại phá lệ thành thục. Chính là cảm giác bên cạnh người ấy sẽ khiến người ta cảm thấy an tâm.


Nàng nhẹ nhàng săn sóc để cho đệ đệ nín khóc, vừa thổi vừa xé một bên y phục, băng bó lại vết thương cho đệ đệ mình.


"Sẽ có chút đau, đệ cố chịu một chút. "


Từng vòng, từng vòng cứ như vậy quấn quanh chân tiểu hài, kết thúc chính là buộc hình cái nơ xinh xắn.


"Xong rồi! "- nàng khẽ lau mồ hôi trên trán, hỏi han lại tình hình.


"Đệ đệ, ngươi còn đau nữa không? "


"Vẫn còn đau một chút. .. Tỷ tỷ, ngươi cõng ta vào nhà đi. "

Tiểu hài tử chu môi, có chút hờn dỗi:"Đều không phải tại tỷ chạy nhanh quá hay sao? "


"Hảo, vậy ta cõng đệ vào trong. "- nàng tươi cười đồng ý, không chút trách cứ.


Nàng khẽ cúi người xuống để tiểu hài dựa trên lưng nàng. Hai tay đệ đệ quàng quanh cổ Liễu Như Yên.


Liễu Như Yên nhẹ nhàng cõng đệ đệ đi vào trong nhà.


Tiếng bước chân dồn dập vọng vào từ phía tiểu viện. Một vị trung niên nhân khoảng chừng ba mươi tuổi vội vã chạy tới, thần sắc có chút hốt hoảng.


"Chính nhi! Con không sao chứ? "Một giọng nam dày, trầm, mang theo chút lo lắng cất lên. Ánh mắt đảo quanh nhìn về phía hai tỷ đệ.


Người trung niên mặc áo đạo bào trắng, trước mắt chính là Liễu Cản, phụ thân của Liễu Chính.


Ông nhìn thấy con trai lấm lem bùn đất, trên chân còn quấn một dải băng trắng, liền giật mình, bước nhanh hơn vài bước.


Liễu Như Yên vừa thấy thúc phụ liền cúi đầu, dịu giọng giải thích:


"Liễu thúc, Chính nhi không sao. Chỉ là bị té ngã một chút, vết thương đã được băng bó lại rồi. "


Liễu Cản cau mày, bước tới cúi người xem xét, rồi gật đầu nhẹ.


"Ừm, may mà có con. Lần sau chơi cũng phải biết chừng mực. "

Ánh mắt ông nhìn sang Liễu Như Yên cũng dịu đi vài phần.


"Như Yên cũng đã lớn rồi, thật đúng là một vị tỷ tỷ tốt. "


Liễu Chính ngồi trên lưng tỷ, nghe vậy cười khúc khích:

"Phụ thân nói đúng, tỷ tỷ là người tốt nhất trên đời! "


Liễu Như Yên nghe thế, chỉ khẽ cong môi cười, không nói gì. Ánh mắt nàng trong trẻo nhìn về phía ánh sáng xuyên qua mái ngói, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này, khắc sâu vào đáy lòng.


Khi ấy nàng chưa biết. ..


Khoảnh khắc đơn giản ấy - những bước chân non nớt giẫm trên đất cũ, tiếng thúc thúc gọi con, ánh mắt ấm áp. ..

Sau này, sẽ là thứ xa xỉ mà nàng không thể có lại lần thứ hai.


"Trời cũng không còn sớm, Như Yên, con cứ để ta chăm sóc Liễu Chính a! "

Nói xong, hắn gọi hạ nhân tới - là một tỳ nữ.


"Bẩm gia chủ, có gì phân phó? "- tỳ nữ cúi đầu hành lễ.


Giọng trung niên nhân dần trở nên nghiêm nghị, thần sắc nghiêm túc:

"Ngươi dẫn tiểu thiếu gia vào gian phòng nghỉ ngơi đi, cũng tiện kiểm tra vết thương. "


"Nô tỳ đã rõ, thưa gia chủ. "


"Ta không muốn! Ta muốn tỷ tỷ bồng ta! "Liễu Chính vùng vẫy, ánh mắt nhìn về phía phụ thân, đôi mắt to tròn lập lòe ánh nước.


"Chính nhi, không được náo. Tỷ tỷ bồi con chơi cả ngày rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi. "


Nghe được lời phụ thân nói, Liễu Chính cũng đành chấp nhận để người hầu bế đi nghỉ ngơi. Dưới cái nhìn của hắn, phụ thân nói có đạo lý, vì vậy cũng không xoắn xuýt thêm.


"Vậy. .. tạm biệt tỷ tỷ. Đợi thương thế ta khỏi hẳn, chúng ta chơi đuổi bắt tiếp, có được không? "


"Được. Đệ đệ cũng phải nhanh chóng khỏe lại. "


Ở trong hồi ức, hắn nhìn thấy mình được thị nữ bế đi. Đằng sau, tỷ tỷ vẫn tươi cười chỉ là nụ cười này có chút gượng gạo, cất chứa tâm tình phức tạp. Niên kỷ còn nhỏ, Liễu Chính cũng không nhận thấy sự khác thường trong tỷ tỷ. Chỉ biết, tỷ tỷ cùng phụ thân nói chuyện một hồi mà thôi.


Ký ức về tuổi nhỏ cứ như thước phim, chiếu đi chiếu lại trong tâm trí hắn.


Trong giấc mơ, hình ảnh tỷ tỷ nhỏ bé dịu dàng cõng hắn đi dưới ánh chiều tà, tiếng gió khe khẽ luồn qua tán lá, và cả nụ cười ấm áp của phụ thân Liễu Cản vẫn vẹn nguyên, sống động như thật. Hắn thấy mình ngồi trên lưng tỷ tỷ, hai tay quàng chặt cổ nàng, cảm nhận hơi ấm từ tấm lưng gầy gò ấy. Tiếng cười khúc khích của hắn hòa cùng tiếng gió, vô tư vô lo.


Giấc mộng cứ thế tiếp diễn, tua nhanh qua những năm tháng sau đó. Hắn thấy tỷ tỷ ngày một lớn hơn, càng xinh đẹp, càng thông minh hơn. Những bài thơ nàng ngâm nga trong đêm khuya, những lần nàng chỉ dẫn hắn học bài, hay ánh mắt kiên định khi nàng đối mặt với những lời gièm pha đầu tiên trong tộc. ..


Tất cả đều là hình ảnh của một Liễu Như Yên tài năng, rực rỡ, nhưng cũng dần trở nên xa cách. Nàng không còn quan tâm ta như trước nữa. Không biết từ lúc nào, ta dần cảm thấy lạc lõng, thất vọng. .. cùng thèm muốn.

Ta muốn tỷ tỷ như trước kia quan tâm, chăm sóc ta, chứ không phải cao cao tại thượng, khinh nhờn hết thảy.


Nhân sinh của Liễu Chính cứ như vậy trôi qua tỷ tỷ lạnh nhạt, phụ thân thôi thúc, áp lực trên người hắn ngày một lớn. Gia tộc phân tranh phức tạp, Liễu Chính cũng không nhận thức được điều đó. Trong mắt hắn, tỷ tỷ thiên tài, nhận được sự ưu ái từ gia tộc, đã không còn để người đệ đệ này cùng thúc phụ nàng vào mắt.


Rồi hình ảnh vụt tắt. Thay vào đó là cảnh tượng hãi hùng trong Công Pháp Đường. Ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của tỷ tỷ khi nàng dễ dàng đánh bại hắn, rồi bỏ lại hắn với sự nhục nhã tột cùng. Hắn thấy lại sự chế giễu của các tộc nhân, sự thất vọng của phụ thân, và cảm giác bản thân mình bị dẫm nát dưới chân tỷ tỷ.


"Không! Không thể nào! "


Liễu Chính bỗng dưng bật dậy khỏi giường. Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm ga trải giường. Hắn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng như vừa chạy trốn khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Ánh mắt hắn vẫn còn lưu lại nỗi sợ hãi, pha lẫn sự uất hận không cam lòng.


Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi vào gian phòng. Đêm đã về khuya, không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực. Liễu Chính đưa tay sờ lên trán, cảm nhận mồ hôi lạnh buốt. Giấc mơ ấy. .. nó chân thực đến mức khiến hắn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.


"Tỷ tỷ. .. tại sao. .. ?"


Hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng hắn không hề hay biết. Hình ảnh Liễu Như Yên dịu dàng trong giấc mơ, và Liễu Như Yên lạnh lùng, tàn nhẫn trong Công Pháp Đường cứ luân phiên xuất hiện, giày vò tâm trí hắn.


"Không! Không phải vậy! Nàng chỉ là nhị phẩm tư chất. .. phế vật! Ta mới là lục phẩm thiên tài của gia tộc! Ta mới là niềm hy vọng! "


Hắn lẩm bẩm, cố gắng tự trấn an mình. Nhưng lời nói lại thiếu đi sự tự tin, như thể đang thuyết phục chính bản thân hơn là khẳng định với ai khác.


Ánh mắt hắn hướng về phía chiếc bàn gỗ nhỏ đặt cạnh cửa sổ. Trên đó, một túi linh thạch hạ phẩm đang lẳng lặng nằm đó, phát ra ánh sáng mờ ảo. Nó là phần thưởng mà hắn nhận được sau cuộc khảo hạch. Mặc dù không phải là giải nhất, nhưng đó vẫn là thứ mà hắn đã nỗ lực hết mình để giành lấy.


Liễu Chính với tay cầm lấy một viên linh thạch, cảm nhận luồng linh khí mát lạnh truyền vào lòng bàn tay. Hắn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.


"Lần trước chỉ là nhất thời mà thôi. .. Có thể ở phương diện ngộ tính ta không bằng tỷ tỷ, nhưng về thiên phú, ta nhất định vượt xa nàng! "


"Ta sẽ chứng minh! Ta sẽ chứng minh cho tất cả thấy. .. rằng ta không thua kém ai! Rằng ta mới là thiên tài thật sự! "


Đôi mắt hắn bỗng chốc bừng lên một ngọn lửa kiên định, pha lẫn sự cố chấp. Hắn biết, con đường phía trước sẽ còn gian nan hơn nhiều, nhưng hắn không cho phép bản thân gục ngã.


Liễu Chính đặt viên linh thạch lên ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp, ép buộc bản thân phải tiến vào trạng thái tu luyện.


Đêm đó, linh khí trong phòng bị Liễu Chính điên cuồng hấp thụ, tạo thành một xoáy nước năng lượng nhỏ bé chỉ mình hắn cảm nhận được.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...