Chương 12: Loại trừ đối tượng


Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần ngả màu.

Liễu Như Yên cùng thương đội quyết định trở về tửu điếm.

Trên lưng nàng đeo một dỏ lớn thảo dược, vì cả đoàn khi đi vào rừng thì đều đi bộ nên khi trở về cũng phải đi bộ.

Phía trước đội trưởng theo dấu vết đánh dấu sẵn trên thân cây, từ đó lần mò thoát ra khỏi bìa rừng.

Hôm nay săn bắt cũng không quá thuận lợi, đa phần là dã thú nhỏ.

Nói cũng đúng, vốn dĩ đây chỉ là ngoại vi sơn mạch ma thú tương đối thưa thớt, cộng thêm người săn bắn vốn là nhiều.

Thường thường một lần đi săn bọn họ sẽ phải ở lại hai đến ba ngày trở lên.

Trên đường về đại gia sau cả ngày hoạt động cũng khá mệt mỏi, vì vậy không có nhiều người trò chuyện, không khí náo nhiệt giờ khắc này lại trở nên bình đạm vô quang.

Đi trên đường núi vốn gồ ghề khó đi.

Có đôi khi sẽ không tránh khỏi bị vấp ngã.

Đường khó đi như thế nào? Liễu Như Yên nếu đi vào khi còn sức lực sẽ không cảm thấy vấn đề gì.

Hiện tại nhìn những dong binh kia, vì vác một con trư rừng trên càng mà di chuyển khó khăn.

Nàng mới ý thức sâu sắc được khó khăn của những người phàm tại đây.

Nói gì có kinh nghiệm, hoàn toàn chính là vì mưu sinh.

Rời xa tầm mắt, cả đoan người thương đội ở trong sơn mạch, thật sự là nhỏ bé không đáng nhắc đến.

Cây cối tre phủ, hoàng hôn vốn muốn chiếu qua khe lá, theo thời gian mà tối dần cho đến khi triệt để bị những dãy núi liên miên phía xa chặn đứng tia sáng.

Bao phủ một bộ phận rừng rậm trong bóng tối.

Ban đêm tương đối nguy hiểm, hiếm có đoàn dong binh nào nguyện ý ở lại qua đêm ngoài dã trại.

Tất nhiên, kẻ ở lại được không phải là những lão làng kinh nghiệm, tu vi tương đối cao, thì cũng là kẻ liều không sợ chết.

Nếu chỉ tính phụ cận sơn mạch nơi đây, chính là hoạt động về đêm của một đám huyết lang.

Răng, vuốt của chúng vô cùng sắc bén.

Da lông phần thân trên của chúng cũng vô cùng dày.

Đáng sợ hơn nữa, chúng là loài hoạt động theo bầy đàn.

Đi kèm theo đó, huyết lang nghiễm nhiên trở thành mặt hàng tương đối có giá trị.

Cũng vì nguyên nhân đấy, không ít kẻ liều vì muốn săn giết một con huyết lang mà vong mạng tại rừng rậm nô đây.

Chết tại chỗ này, ngay cả sương cũng không còn.

Từ suy nghĩ xa xăm của Liễu Như Yên, trở về với hiện tại.

Thời khắc này đoàn người của nàng cũng tiến đến rìa bìa rừng.

Tựa hồ bước chân cũng trở nên nhanh chóng hơn, dấu hiệu mỏi mệt cũng tan biến mất tăm.

Liễu Như Yên tại phía trên lưng của nàng, không còn một cái dỏ đầy thảo dược nữa.

Khuê Vũ nằm chọn trên vai nàng, một đoạn đường này thật không may Khuê Vũ bị té thương. Liễu Như Yên chủ động chiếu cố.

"Tỷ tỷ thật xin lỗi, lại phải làm phiền tỷ rồi. "

Liễu Như Yên lại không cảm thấy có vần đề gì, chỉ đơn giản lắc nhẹ đầu đáp.

"Chúng ta ở nơi này, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình. "

Khuê Vũ nghe vậy, cảm giác tin tưởng Liễu Như Yên lại tăng thêm mấy phần.

Còn cái dỏ thuốc đã được đoàn người Sở Phong mang hộ.

Tại sao Sở Phong không cõng Khuê Vũ ư?

Nếu không có Liễu Như Yên thì mọi khi chính Sở Phong sẽ chiếu cố lấy Khuê Vũ.

Nhưng hiện tại, hai nữ tử chung đụng đều tốt hơn một cái nam nhân.

Liễu Như Yên mang đến cho Khuê Vũ cảm giác thoải mái hơn khi ở cùng.

Đây là nam nhân không cách nào mang lại.

Hơn nữa ở cạnh Liễu Như Yên khiến nàng nảy sinh ra cảm giác an toàn.

Đúng lúc trời vừa tối cũng là lúc đoàn người trở về đến tửu điếm.

Nhìn phía xa có thể thấy lác đác các quán nghỉ chân, mái nhà gỗ cách nhau một khoảng.

Nơi đây nhà gỗ bắt đầu sáng đèn, tạo nên không khí phàm trần trốn thâm sơn.

Liễu Như Yên bước vào tửu điếm, đặt một gian phòng nhỏ có hai giường.

"Khuê Vũ ta giúp muội lên phòng nghỉ ngơi. "

Liễu Như Yên quay đầu sang nói với Khuê Vũ đang ngồi.

Khuê Vũ cũng vui lòng gật đầu đồng ý.

Nói xong Liễu Như Yên liền dìu Khuê Vũ đi lên gian phòng.

Bước đi từng bậc cầu thang một, phát ra từng chận kẽo kẹt âm thanh.

Liễu Như Yên sau một hồi di chuyển, cuối cùng cũng tìm đến gian phòng mình cần.

Nàng mở cửa, phát ra tiếng kẽo kẹt.

"Khuê Vũ! Chúng ta mau vào. "

Liễu Như Yên dìu Khuê Vũ vào phòng trước, còn mình ở lại khóa cửa.

Bước vào trong gian phòng, nhìn quanh một lượt, phòng tương đối rộng rãi.

Tuy có hơi cũ một chút, nhưng được cái đầy đủ tiện nghi.

Có thùng tắm, giường lớn, bàn ghế tròn tròn nhỏ.

Liễu Như Yên để Khuê Vũ ngồi trên giường.

Nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình thuốc nhỏ, thoa lên bắp chân sưng đỏ của Khuê Vũ.

"Có chút đau, gắng chịu một chút. "

Liễu Như Yên vừa thoa thuốc, lại vừa nói với Khuê Vũ.

Nàng đôi tay trắng ngọc, nhẹ nhàng thoa thuốc quanh vết bầm đỏ.

"Mắt cá chân sưng lên như vậy, thiệt tình không biết muội đi đứng kiểu gì nữa! "

Liễu Như Yên có trách cứ, nhưng trong giọng nói càng nhiều là quan tâm.

Khuê Vũ được một loạt hành động ôn nhu của Liễu Như Yên, dần dần càng có khuynh hướng tin tưởng Liễu Như Yên.

Nàng cho rằng, Liễu Như Yên tỷ đối tốt với mình, chính mình làm sao lại có thể nghi ngờ tỷ ấy chứ.

Huống hồ, ta lại có gì để Như Yên tỷ để ý.

Nghĩ đến đây Khuê Vũ cũng càng vững tin suy luận của mình.

Nhìn Liễu Như Yên, người nàng mới gặp hơn nửa ngày hôm nay, cơ hồ là không cách nào che giấu xúc động.

Khuôn mặt nàng có chút ửng hồng, ánh mắt tại trên mặt tỷ tỷ ôn nhu săn sóc.

Khi Khuê Vũ thất thần Liễu Như Yên cũng đã thoa thuốc xong.

"xong rồi! "

Liễu Như Yên nói.

Nàng từ từ vén chân quần cho Khuê Vũ xuống, lấy một tay lau trên trán.

"Tỷ tỷ vất vả rồi. "

Khuê Vũ nói với giọng cảm kích.

Liễu Như Yên chỉ khẽ lắc đầu nhẹ, không phải chuyện gì to tát.

"Được rồi, muội nghỉ ngơi một lát ta đi gọi đồ ăn đến. "

Liễu Như Yên tại trên đầu Khuê Vũ xoa một chút, rồi đứng dậy đi gọi đồ ăn.

Nàng tiến đến quầy tiếp dưới lầu.

"Lão bản! Cho bọn ta một số món ăn lên đây. "

Tửu nhị mặt mày tươi cười, ghi lại tên món ăn mà Liễu Như Yên đã chọn.

Thậm chí tại phía trên điểm thượng một vài món nữa.

Đối với hành vi này của tửu nhị, thần sắc nàng không hề lay động.

Chỉ là một chút thủ đoạn gian thương mà thôi. Đối với nàng điều này không tính quá quan trọng.

"À phải rồi, cho bọn ta thêm một chậu nước nóng ngay lập tức nữa. "

Tửu nhị tại ghi món nghe thấy, hắn lập tức sai người chuẩn bị nước nóng.

Nàng gọi món xong cũng liền đi lên lầu rồi.

Mở cửa gian phòng, Khuê Vũ vẫn ngồi im trên giường lớn.

Khuê Vũ nhìn Liễu Như Yên với vẻ ngóng trông, khi thấy Liễu Như Yên trở về cũng liền vui vẻ theo.

Chỉ có thể nói, Liễu Như Yên kinh nghiệm nhân sinh không phải chuyện đùa, một tiểu cô nương mới lớn như Khuê Vũ sao có thể chống lại đây.

Liễu Như Yên cất sâu tâm tư tại đáy lòng.

Tiếp đến là hàn huyên trò chuyện một lúc, đến khi nước bưng đến.

Liễu Như Yên một lần nữa chủ động vì Khuê Vũ tắm rửa.

Vốn dĩ là nữ hài nhi, ai lại muốn người mình dơ dáy?

Liễu Như Yên cùng Khuê Vũ cũng không ngoại lệ, nhận thấy chiếc thùng khá lớn.

"Hay là hai chúng ta tắm chung? "

Khuê Vũ không chắc chắn, hỏi dò ý kiến Liễu Như Yên.

"Hai ta đều là nữ tử, có gì phải sợ. "

"Lại nói ta muốn xem tỷ tỷ một chút nội thể, hẳn là rất mỹ à! "

Khuê Vũ ý cười không giấu, hai tay dơ lên trước ngực, làm giấu hiệu bóp bóp.

Vô cùng là thích thú.

Liễu Như Yên cảm giác rất có ý tứ, không đoái hoài quá nhiều.

Tại lúc Khuê Vũ tính tình bát quái, nàng trực tiếp bế bổng Khuê Vũ lên đi đến bên cạnh mép thùng, đặt nàng xuống ghế gỗ nhỏ, kéo dèm tre lại.

Liễu Như Yên không nói hai lời, cởi từng tấc y phục trên người Khuê Vũ.

Dưới vẻ mặt bất khả tư nghị của Khuê Vũ, nàng đem thân thể thiếu nữ ném nhẹ xuống thùng nước.

Nước nóng tỏa khói bốc lên, từng hạt li ti bắn ra hai bên mép thành gợn lên những đợt sóng nhỏ lăn tăn.

Liễu Như Yên cũng thoát y phục bản thân, để lộ làn da trắng nõn.

Khuê Vũ dưới lan nước nóng, tuy có hơi nước che phủ nhưng nàng vẫn nhìn được phía trước mắt mình.

Liễu Như Yên tuy chưa phát dục trưởng thành lại có một phong vị khác.

Thân thể nhỏ nhắn của nàng, kết hợp với khí chất lãnh đạm mà nàng triển lộ ra thời khắc này.

Có thể nói vô cùng độc đáo, có phong thái riêng.

Liễu Như Yên đem chân ngọc của mình chạm vào mặt nước, tiếp đó chính là một hồi huyên náo của hai người.

"Như Yên tỷ! Cho ta sờ một chút a. "

"A không không đợi một chút, nhột! Nhột lắm! "

Tiếng cầu xin tha thứ của Khuê Vũ vang lên.

Mãi cho đến khi hai người tắm rửa sạch sẽ xong, cũng vừa hay thức ăn đã được mang lên phòng.

Liễu Như Yên sau một ngày mệt mỏi, cùng với Khuê Vũ, hai người ăn đến no đủ.

Đem đến Khuê Vũ cũng đã ngủ say giac nồng.

Nằm tại bên cạnh Liễu Như Yên lại mở mắt tỉnh dậy, nàng vén nhẹ chăn mỏng.

Liễu Như Yên mặc một bộ bạch y tối giản, bước đến bên ngoài liên hiên, ngắm nhìn cảnh xuân về đêm.

Vạt áo tơ lụa mỏng, mái tóc dài như thác đổ xuống.

Cả thần sắc đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, khác với ban ngày nàng triển lộ ra tính cách.

Liễu Như Yên hiện tại tuy vẫn mang vẻ bình thản nhưng trong con ngươi nàng lại không chứa mảy may sức sống.

Vốn dĩ là đôi mắt tử tím đẹp đẽ, tại Liễu Như Yên lại ảm đạm vô quang.

Ánh mắt nàng cứng như bàn thạch, nhìn vô định trong khoảng không.

Tựa hồ có chút cô tịch.

Nàng nhìn phía dưới, cách một khoảng lờ mờ có thể thấy được đoan người dong binh ở đấy.

Vốn dĩ thương đội dong binh, kiếm tiền cũng không tệ, có chút nguy hiểm nhưng hoàn toàn đáng giá.

Việc thuê cả một gian phòng lớn để ngủ là không thành vấn đề.

Sở dĩ đoàn người tụ tập, ngủ bên trong khoang xe là để tiện bề canh giữ vật tư.

Chủ yếu thương đội hay dong binh đoàn, trên xe đều cất chứa không ít nguyên liệu chân quý.

Vì vậy, việc ngủ ngay tại chỗ cũng là biện pháp bảo toàn vật tư.

Còn những người như Khuê Vũ hay nàng, một người thực lực không đủ, người còn lại che giấu tu vi.

Căn bản không cần thiết phải nhồi nhét ngủ cùng một đám nam tử hán.

Hơn nữa Liễu Như Yên thuê phòng, với nàng hiện tại thật ra không phải quá khó khăn.

Ngược lại chiếu cố tốt hơn Khuê Vũ, khiến cho nàng dễ dàng thu được cảm.

Cảm giác suy tư phút chốc, Liễu Như Yên thức dậy muốn tính toán một chút kế sách sau này.

Tại lan can, nàng đặt tay dựa người lên.

Phong thanh từ các dong binh phía xa truyền đến, hoà vào trong gió, thổi tóc nàng có chút xáotrộn.

Tại thời khắc này, phá lệ thi mỹ.

Liễu Như Yên lại nghĩ.

Khoảng thời gian ngắn này tiếp xúc, tạm thời loại bỏ những tên tráng hán nam tử kia đi. Khuê Vũ nàng ta cũng không có khả năng nắm giữ cơ duyên.

Có hai trường hợp có thể xảy ra.

Một là thiếu niên thần bí thời điểm hiện tại chưa xuất hiện tại đoàn dong binh này.

Hai là kẻ đó nằm trong số người còn lại trong đoàn đội.

Nếu là vế một thì thật sự hiện tại không có biện pháp nắm rõ.

Nếu là vế hai thì vẫn còn dễ làm, ta ở trong tối từ từ không vội.

Trước mắt có thể loại trừ Khuê Vũ cùng một số dong binh trung niên trong đoàn.

Vậy mục tiêu tiếp đến chính là các thiếu niên trong đội.

Việc này cũng không khó, dựa vào Khuê Vũ quan hệ liền có thể làm thân.

Liễu Như Yên nhìn lên trời đêm, mây mù che phủ, chỉ để lộ ánh trăng chiếu xuyên màn sương đêm.

Nàng tại nhìn quang cảnh trời đêm, đồng dạng có một cặp mắt từ phương hướng khác dõi theo.

Tại Sở Phong phía bên này, hắn ngồi trên thân cây đã bị đốn hạ.

Nhìn ngắm minh nguyệt chiếu.

Sở Phong khẽ thở dài một hơi, lần này đến phiên hắn trực đêm.

Lòng hắn suy tư một chút, tay vô thức siết chặt miếng ngọc bội đeo trên ngực.

Miệng hắn lẩm bẩm nói.

"Mẫu thân rốt cuộc kỳ ngộ mà người nói đến ở nơi nào? "

Hắn nhìn trên tay mình miếng ngọc lạnh buốt, tầm thường vô vị.

Dưới đốm lửa sáng bập bùng, khuôn mặt thiếu niên hiện rõ vẻ kiên nghị cùng hoài nghi.

Nhìn chăm chú, hắn chìm vào hồi ức suy tư.

Mười năm trước, hắn chỉ là một hài tử nghèo khó trong thôn nhỏ dưới chân núi Thanh Vân. Phụ thân vốn là thợ săn, quanh năm sống nhờ vào dã thú. Mẫu thân thì thân thể yếu ớt, hằng ngày chỉ có thể trông coi việc trong nhà.

Có lẽ đời hắn cũng sẽ bình lặng như bao thiếu niên thôn xóm khác, cho đến một ngày phụ thân hắn bị dã thú vây giết, thi cốt không còn, từ đó gia cảnh sa sút.

Mẫu thân hắn vốn hiền lành yếu mềm, vậy mà từ khi phụ thân mất, bà như biến thành một người khác. Đêm nào cũng ôm hắn vào lòng, khẽ nói đi nói lại chỉ một câu:

"Phong nhi, ngọc bội này là tín vật duy nhất phụ thân ngươi để lại. Bà tin, một ngày nào đó nó sẽ dẫn ngươi đến kỳ ngộ. Đó là hy vọng duy nhất còn sót lại cho chúng ta. "

Khi ấy hắn còn nhỏ, nào hiểu nổi hai chữ"kỳ ngộ". Nhưng hắn nhớ rõ, ánh mắt mẫu thân khi nói những lời đó, sáng rực như muốn đem cả sinh mệnh gửi gắm vào hắn.

Năm năm trước, mẫu thân cũng theo phụ thân mà đi. Trước khi lâm chung, bà lại đem miếng ngọc này trao vào tay hắn, dùng chút hơi tàn dặn dò:

"Phong nhi, nếu có một ngày ngươi thấy được dị tượng do ngọc bội này phát ra… nhất định phải nắm chặt, đó là cơ duyên mà cả đời ngươi không thể bỏ lỡ. "

Nói xong, bà nắm tay hắn đến cứng ngắc, rồi mới buông xuống.

Kể từ đó, hắn một thân một mình, không nơi nương tựa. Vì muốn sống sót, hắn gia nhập đoàn dong binh, từ những việc khuân vác, phụ việc mà dần quen với đao kiếm. Trải qua mấy năm bôn ba, hắn rèn được một thân nghị lực, cũng học được cách giết chóc để tồn tại.

Đến hiện tại, hắn vẫn chưa từng thấy miếng ngọc bội kia có biến hóa gì. Mỗi lần nhìn nó, trong lòng hắn chỉ là một mảng hỗn loạn, vừa hy vọng, vừa hoài nghi. Hy vọng rằng những lời mẫu thân không phải hư ảo; hoài nghi rằng tất cả chẳng qua chỉ là sự tự an ủi của một người phụ nữ tuyệt vọng.

Đêm nay, khi ánh trăng mờ ảo bị mây đen che phủ, hắn lại nhớ đến lời di ngôn của mẫu thân. Tựa như trong sâu thẳm tâm hồn, có một thanh âm thúc giục hắn:

"Cơ duyên, sắp đến rồi. "

Hắn siết chặt ngọc bội, đôi mắt lóe lên tia sáng phức tạp.

Nếu như cơ duyên thực sự tồn tại… vậy hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
  • ⚡Tần Vũ⚡
    Trong thế giới của Phương Nguyên, sức mạnh chủ yếu đến từ ngoại vật : CỔ, nên phải dùng mưu mô & biết trước tiên cơ mà tranh đoạt cơ duyên. Còn Như Yên, lại là thế giới tu tiên, thì cơ duyên cơ bản lại đến từ công pháp & kinh nghiệm. Này thì ma đầu Như Yên không thiếu. 600 năm .. ngồi yên tu luyện 50 năm có khi lấy lại sức mạnh xưa hay không? Không biết tác giải quyết vấn đề này như thế nào, vì là fan của Cổ, lấy cảm hứng từ các sự kiện ... có gượng ép quá chăng?
    Mong chờ tác giải quyết sao. Văn phong thì quá tốt rồi.
    2 tuần trước
    • Cự Dương Tiên Tôn Border Content
      Công pháp thế giới này giới hạn bởi thiên phú cùng ngộ tính không phải cứ trùng sinh rồi tu luyện vô thượng công pháp bế quan là lên cấp đâu ạ, bạn có thể hiểu công pháp càng cao thì tốc độ hấp thu tinh luyện linh khí càng nhanh càng thuần khiết nhưng ở cảnh giới thấp việc cưỡng ép quán thâu quá nhiều linh khí bạo ngược rất rễ bạo thể mà chết ạ. Liễu Như Yên tuy có kinh nghiệm nhưng thực lực cùng thiên phú không cho phép chỉ có thể từng bước một tu luyện.
      Hiện tại nàng chỉ có kinh nghiệm lại không có tài nguyên cần thiết để nâng cao tu vi.
      Hơn nữa liễu như yên kiếp trước tu ma vì vậy đa phần công pháp mạnh đều liên quan đến ma đạo hiện tại nàng thực lực còn quá yếu tu ma khác gì tự tìm đgết
      2 tuần trước
    • Cự Dương Tiên Tôn Border Content
      Còn về vấn đề sau này liễu Như Yên thời gian trưởng thành cũng sẽ không quá nhanh vì nàng thuyết khuyết tài nguyên hơn nữa không phải liễu như yên đến cảnh giới nào là có một cơ duyên vừa phù hợp với nàng sẽ có những lần nàng phải tính kế bố cục hàng chục năm ạ. Ban đọc hẳn có thể hiểu ngay đoạn đầu truyện những nhân vật thông thường như gia lão cũng khá là mưu mô vì vậy hành trình của liễu như yên sẽ không thể nào thuận lợi 100% được ạ
      2 tuần trước
    • Cự Dương Tiên Tôn Border Content
      Đại khái hướng đi tác giả ko thể nói chi tiết được nhưng sẽ không ngắn 5 nam 10 năm mới hết được nếu không có gì sảy ra đột ngột tác giả sẽ cố gắng viết đều đặn đến khi end thì thôi.
      một số sự kiện ở cổ chân nhân tác giả sẽ chắc lọc không bê nguyên toàn bộ vào đâu. Hai thể hệ khác nhau có một số thứ không thể cưỡng cầu.
      2 tuần trước
    • ⚡Tần Vũ⚡
      Tại hạ chỉ góp ý đôi lời, cơ duyên là tài nguyên thì hợp lý. Công pháp tu luyện tại hạ vẫn giữ quan điểm đỉnh cao ma đầu trọng sinh thì có thừa, dù là trường phái nào.
      Chúc tác chắc tay & mong cháp mới. Đọc phản diện não tàn tu tiên mà như trẻ trâu & buff vô lý chán quá rồi. Cám ơn tác nhé
      Đã chỉnh sửa 2 tuần trước
      2 tuần trước
    • Hoàng Lão Tà Border Admin
      @Tần Vũ: Bình luận gì cũng được nhưng tác động đến mạch truyện là điều cấm kỵ. Truyện tới nghìn người đọc chứ không phải riêng ông. Không phải ai cũng muốn biết spoiler.
      2 tuần trước
    • ⚡Tần Vũ⚡
      @Hoàng Lão Tà: tại hạ ghi nhận. Sẽ không tác động tác nội dung truyện ;)
      2 tuần trước
  • Hà
    Cảm ơn tác
    2 tuần trước
  • Vô Hối Border VIP PRO
    Cảm ơn tác
    2 tuần trước
Loading...