Chương 13: Huyết dã sơn mạch
Trời vừa tang tảng sáng, màn đêm mỏng như sương dần bị ánh bình minh xé rách. Trên dãy núi xa xa, mây sớm giăng phủ thành từng dải bạc, phản chiếu ánh hồng nhạt đầu ngày. Tiếng gà gáy từ một thôn xóm hẻo xa vọng lại, hòa cùng tiếng quạ kêu rời tổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Trong tửu điếm, từng gian phòng dần vang lên âm thanh lục đục: tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, tiếng dong binh hắng giọng, tiếng binh khí va chạm nhau leng keng khi được kiểm tra lại. Sau một đêm tạm nghỉ, vẻ mỏi mệt hôm qua dường như tan bớt, ai nấy đều chuẩn bị hành trình kế tiếp.
Bên ngoài, quán ăn dưới tầng đã nổi khói bếp, mùi cháo nóng và bánh bột chiên lan tỏa trong không gian se lạnh buổi sớm. Những ngọn đèn dầu mờ nhạt dần bị thay thế bằng ánh sáng tự nhiên, để lại một khung cảnh bình dị mà nhộn nhịp.
Liễu Như Yên dìu Khuê Vũ bước xuống, thiếu nữ sau khi được nghỉ ngơi đã hồng hào hơn, ánh mắt trong trẻo. Sở Phong thì đã dậy từ sớm, đang ngồi lau chùi trường đao, thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ. Mỗi người một việc, nhưng trong không khí phảng phất một sự chờ mong lặng lẽ.
Một ngày mới lại chuẩn bị bắt đầu.
Sở Phong chờ đợi ở cửa khách điếm, nhận thấy hai thiếu nữ cuối cùng cũng bước xuống.
Hắn liền bỏ dở công việc trên tay, chạy đến chào hỏi.
"Buổi sáng hảo! "
"Ừm buổi sáng tốt! Sở Phong huynh! "
Khuê Vũ tại đi đến mỉm cười vẫy tay chào.
Không đi được mấy bước, vì vết thương hôm qua còn chưa khỏi hẳn.
Không để ý cơn đau truyền đến ở cổ chân có chút mất thăng bằng, nếu như không phải Liễu Như Yên đỡ kịp thời ê rằng nàng liền muốn ngã.
Sở Phong vội vàng chạy tới hô:
"Cẩn thận! "
Tiến đến bên cạnh đỡ tay bên phải nàng.
Hai người một trái một phải, đỡ Khuê Vũ ngồi xuống ghế gỗ cạnh đó.
"Ngươi tại sao lại bất cẩn như vậy? "
"Thương thế chưa khỏi thì đừng có chạy loạn. "
Liễu Như Yên nghiêm giọng nhắc nhở.
"Bằng không hay là muội nghỉ ngơi tại đây đi. "
Sở Phong bên cạnh tiếp lời.
"Đúng vậy, như vậy nếu tiếp tục đi e rằng sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến đại gia. "
Hai người đồng thanh nói, kiên quyết muốn để Khuê Vũ ở lại.
Khuê Vũ thoáng cúi đầu, cắn nhẹ môi. Ánh mắt nàng hiện rõ vẻ lưỡng lự, không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
"Muội. .. muội không muốn tách đoàn, "nàng khẽ nói, giọng nhỏ dần.
Liễu Như Yên đưa tay vuốt mái tóc thiếu nữ, ánh mắt ôn nhu mà kiên định:
"Muội yên tâm, chỉ là tạm thời thôi. Trên đường đi còn nhiều hiểm nguy, vết thương của muội chưa lành, miễn cưỡng đi theo chẳng những làm khổ chính mình mà còn khiến bọn tỷ muội không thể an lòng. Ở lại thương đội, làm chút việc hậu cần, vừa an toàn vừa giúp ích cho đại gia. "
Sở Phong cũng gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy. Xe trại vốn cần người trông coi vật tư, ghi chép hàng hóa. Công việc này không nặng nhọc, lại cần cẩn thận. Muội làm được, còn tốt hơn để bọn nam nhân thô kệch kia loay hoay. "
Nghe vậy, Khuê Vũ thoáng ngẩn ra, rồi đôi má khẽ ửng hồng. Nàng ngước nhìn Liễu Như Yên, trong ánh mắt lộ rõ sự do dự xen lẫn cảm kích.
"Nhưng. .. nếu muội ở lại, lỡ đâu các tỷ gặp nguy hiểm thì sao? "
Liễu Như Yên thần sắc không giấu được ý cười, nàng nhẹ búng chán Khuê Vũ một cái.
"Muội muội ngốc, chúng ta đều là võ giả có thực lực bảo vệ chính mình, còn cần muội lo nghĩ hay sao? "
"Chỉ cần ở lại đây an ổn, như vậy đã giúp đỡ cho chúng ta rồi. "
Khuê Vũ một thoáng suy nghĩ, cũng là đồng ý.
Tại hai người sắp xếp, thương lượng với đoàn trưởng cuối cùng để Khuê Vũ ở lại cùng một số người canh giữ, làm công tác hậu trên xe thương đội.
Đi được một đoạn.
Sở Phong bên cạnh thầm than trong lòng.
"Cô nhỏ ngốc này, bình thường vốn thông minh. Từ khi đi theo Liễu Như Yên hỗn lại trở nên dựa dẫm người khác như vậy? Thật không biết Liễu Như Yên rốt cuộc cho nàng bùa mê gì nữa? "
Liễu Như Yên đi bên cạnh, thấy sắc mặt trầm tư của Sở Phong, muốn tiến lên dò hỏi.
"Này! Sở Phong huynh là đang suy nghĩ đến chuyện gì mà nhập tâm vậy? "
Sở Phong sắc mặt biến hóa, xua tay cười gượng.
"Ta không có! Không có! "
Liễu Như Yên vẻ mặt có chút bát quái.
"Không phải đang nói xấu vị tiểu cô nương nào đó chứ? "Nàng chống tay lên cằm nhìn sang hướng khác nói mỉa.
Sở Phong chột dạ, chỉ có thể tiếp tục chối.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Nữ nhân tâm quả nhiên không đơn giản, như vậy cũng có thể phát giác ra.
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, không để ý chính là xung quanh chỉ có hai người họ.
Liễu Như Yên vẫn mắc thuần bạch y, hôm nay nàng cảm giác sắc trời không tốt cho lắm vì vậy chú tâm chuẩn bị một cái dù nhỏ treo sau dỏ.
Hiện tại đoàn người vẫn làm đang chuẩn bị, chỉ có Sở Phong cùng Liễu Như Yên đứng tại một phía trò chuyện.
Cũng không có việc gì làm, ngược lại đang ngoài trời nắng, Liễu Như Yên từ sau dỏ lấy da chiếc dù nhỏ mà mình chú tâm chuẩn bị.
Sở Phong ngẩng đầu, bắt gặp vạt nắng sớm len qua kẽ lá, vẽ những quầng sáng vàng nhạt trên mặt đất. Khi Liễu Như Yên khẽ xoay cổ tay, chiếc dù nhỏ bật mở.
Che lên thân ảnh hai người, mặt trời mới mọc đằng Đông, chiếu xuống bóng hình hai người.
Lại có một hình nón bán nguyệt tre đi phần thân trên.
Bóng dâm dịu dàng.
Liễu Như Yên cười nói:
"Chưa tiến vào sơn mạch, chúng ta di chuyển một đoạn cũng có chút nắng, chi bằng hai ta đội ô một chút. "
Liễu Như Yên ngập ngừng lại tiếp tục nói:
"Sở Phong huynh thấy sao. "Nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Phong, ý muốn nhận được câu trả lời.
Trước một loại cử động của Liễu Như Yên, Sở phong nhất thời không biết trả lời ra sao.
Chỉ có thể vội vàng đáp:
"Được! Vậy phiền phức Như Yên cô nương rồi. "
Vốn dĩ cây cối rậm rạp, việc che dù căn bản không quá cần thiết, Liễu Như Yên cũng chỉ hỏi dò muốn thân cận Sở Phong một chút mà thôi.
Nàng cảm giác người thanh niên tên Sở Phong này, rất có thể là manh mối tìm đến bí tàng thần bí kia.
Liễu Như Yên suy nghĩ không chú ý đến Sở Phong thời khắc này có chút ngây dại.
Sở Phong dù sao niên linh không vượt quá mười sáu, tuy Liễu Như Yên mới chỉ la thiếu nữ mới lớn, thậm chí còn chưa trưởng thành.
Nhưng tại khí chất của nàng tô điểm, vẫn là khiến tim hắn chậm một nhịp.
Trong mắt hắn, Liễu Như Yên hiện lên chính là như vậy.
Bạch y dưới nắng sớm mai,
Tay nâng tán nhỏ che hai bóng người.
Mây bay lả lướt xa khơi,
Ánh dương nghiêng ngả rơi nơi mắt nàng.
Mảnh dù như vẽ mơ màng,
Nửa hồng sắc nắng, nửa vàng hương thu.
Phong nhi lặng ngắm thiên thu,
Một khoảnh khắc ấy, tâm như ngừng rồi.
Liễu Như Yên lúc này cũng là nhận thấy Sở Phong nhìn mình chăm chú.
"Thế nào? Mặt ta dính gì sao? "
Sở Phong hiện tại đã thích nghi với cử chỉ của Liễu Như Yên hơn một chút, trả lời càng thêm lưu loát.
"Ta thấy Như Yên cô nương đây rất đẹp! "Đây là lời nói xuất phát trong tâm của hắn.
"Thật ngốc! Ta mới là thiếu nữ mới lớn, gọi cô nương quá già đi. "
"Cứ gọi ta là muội muội như Khuê Vũ liền tốt rồi! "
Nàng tỏ ra một mặt dịu dàng, mảy may không ai nghi ngờ.
Đúng lúc này, đoàn trưởng thanh âm truyền tới, cắt đứt mặt suy nghĩ của hai người.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát. "
Đoàn người nối đuôi nhau tiến vào sơn mạch. Ánh sáng ban mai còn vương lại chưa kịp tan, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống nền đất ẩm ướt, loang lổ sáng tối như dệt thành một tấm thảm hoa văn kỳ ảo. Không khí trong rừng mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, phảng phất mùi cỏ dại trộn lẫn nhựa cây, vừa tươi mát vừa âm u khó đoán.
Liễu Như Yên đi ở hàng giữa, bóng áo trắng của nàng nổi bật hẳn trong nền xanh sẫm của núi rừng. Thần sắc nàng bình thản, ánh mắt như đã quen với cảnh sắc hiểm trở, mỗi bước đi đều vững vàng ổn định. Ở phía trước, Sở Phong cầm đao, thỉnh thoảng lia mắt quan sát bụi rậm, dáng vẻ cảnh giác không hề lơi lỏng.
Tiếng chim rừng rải rác vang vọng, nhưng cũng nhanh chóng im bặt khi đoàn thương đội tiến sâu hơn.
"Hai da! Này là lão bát, ngươi nghĩ hôm nay chúng ta có thể thu hoạch được chút gì không? "
"Hừ! Đều tại ngươi tên này vận khí quá nhược. "Người thanh niên lão bát kia, chế diễu châm chọc.
Lão bát lại nói:
"Ta thấy ngươi đừng nói là thu hoạch cái gì, chỉ bằng chút thực lực ấy. Chi bằng thay thế Như Yên cô nương hái hoa hoa, thảo thảo nhỏ nhắn đi. "
"Ngươi khinh người quá đáng! Để ta cho người biết thế nào là chân nam nhân lợi hại. "
Đoàn trưởng thật sự cũng vô cùng bất đắc dĩ với hai kẻ này, không có một chút phong phạm của thợ săn lão làng chút nào.
Đối với chuyện này, Sở Phong cũng nhún vai quay người sang tỏ vẻ chịu thua.
Liễu Như Yên cũng chỉ cười cười không nói.
Tất nhiên đây cũng chỉ là góc nhìn bên ngoài.
Tại nội tâm của Liễu Như Yên.
Nàng ta nghĩ cái gì? Liệu có ai hay.
Liễu Như Yên chỗ sâu nội tâm, chân chính ý nghĩ.
"Mấy kẻ này, một cai cũng không giống! "
Liễu Như Yên hôm nay không có cùng Khuê Vũ tạo quan hệ, nàng trong đoàn tận lực giảm thấp tồn tại.
Tại vị trí chính giữa cũng là bao quát nhất.
Liễu Như Yên có thể dễ dàng quan sát lấy nhất cử nhất động của mọi người.
Nàng vẫn là cảm thấy thật sự phiền phức, rốt cuộc kẻ tình nghi không thể tìm thấy.
"Ta vẫn cần phải quan sát thêm a! "
Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như không có manh mối, chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn âm hiểm.
Liễu Như Yên cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, nàng chưa từng coi mình là người tốt.
Nếu như nàng còn có thực lực, chớp mắt dùng thần thức liền có thể tìm ra.
Một bí tàng kim đan mà thôi, ở thời điểm đỉnh phong, nàng chính là Nguyên Anh đại tu sĩ a.
Căn cứ vào tình hình hiện tại, có thể tìm thấy được manh mối về người thần bí kia có chút khó.
Thời gian của nàng không có nhiều như vậy.
Hiện tại có hai hướng giải quyết.
Một là tiếp tục thâm nhập chậm rãi, đến khi tìm ra manh mối về người đấy hay nói đúng hơn là manh mối về cơ duyên.
Liễu Như Yên tại trên đường đất nhanh chóng di chuyển đến một cái cây gần đó.
Hai là đẩy nhanh tiến độ, một lưới tóm gọn, hạ gục toàn bộ đám người tại đây.
Đến lúc đó toàn bộ vật phẩm trên người họ đều là của bản thân nàng, tuy có phong hiểm rất có thể không tìm ra được manh mối cơ duyên.
Chả qua vẫn còn một cái Khuê Vũ ở nhà hay sao?
Nếu như mấy ngày này không tìm thấy, vậy thì lui lại để sau.
Minh chứng cho việc hắn không có trong thương đội này, khoảng cách cơ duyên thần bị nhân đoạt được còn có năm năm.
Trong khoảng thời gian này lãng phí tìm kiếm cũng là vô ích, không bằng giải quyết nhanh chóng ở đây về nhà tu luyện, lại càng có lợi ích to lớn hơn.
Liễu Như Yên trước giờ không tin vào may rủi bản thân, nàng tự nhận vận khí mình không quá tốt.
Từ trước đến giờ không phải vạn bất đắc dĩ.
Nàng sẽ chỉ tin vào lý trí, suy tính xem thứ gì có lợi nhất.
Tại trong quãng đường, Liễu Như Yên vô tình hay cố ý, sử dụng thảo dược hôm qua đã hái được.
Liền điều chế một chút dược dịch thu hút ma thú.
Cũng chính là một ít thảo dược, tại đêm qua cùng mấy đêm thức trắng ở tiểu viện.
Liễu Như Yên đương nhiên luyện chế vô cùng nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Ngươi nghĩ nàng sẽ không có chuẩn bị mà tiến đến hay sao?
Liễu Như Yên ngồi dựa vào gốc cây, bề ngoài tỏ ra mệt mỏi.
Tay giấu sau áo lại vô thức bôi dược dịch lên thân cây.
Cứ như vậy tiếp tục một vài lần nữa, trong suốt chuyến đi Liễu Như Yên hành động bất thường cũng dẫn phát sự chú ý của đoàn trưởng.
Nhưng hắn ta cũng không có suy nghĩ quá nhiều đến vấn đề này, dù sao một tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể có ý nghĩ xấu gì chứ?
Tại bên cạnh bờ suối, nước suối trong vắt.
Rừng nguyên sơ hoang dại, dưới ánh nắng le lắt qua tán lá.
Từng điểm nhỏ chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước mát.
Rất nhanh, đã dẫn phát sự chú ý của ma thú xung quanh nơi đây.
Một hồi kế tiếp, đoàn người chạm chán không ít ma thú.
Điều này khiến cho bình thường rất ít khi xuất hiện ma thú, thời khắc này lại nhiều đến kì lạ.
Tuy ma thú xuất hiện, phần lớn đều trở thành chiến lợi phẩm của dong binh đoàn.
Nhưng thực lực ma thú đồng dạng không yếu, lại tương đối cuồng bạo.
Cho dù là đoàn dong binh đầy kinh nghiệm, sau nhiều lượt dao chiến, dần dần cũng sẽ bị bào mòn đến suy yếu.
"Đoàn trưởng bằng không chúng ta rút về sớm. "
"Anh em chiến đấu cũng khá hao mệt, hơn nữa chúng ta thu hoạch lần này đã rất khá. "Tên dong binh lên bẩm báo với đoàn trưởng. Chờ đợi mệnh lệnh từ cấp trên.
Vị đoàn trưởng thủ lĩnh, nghĩ đến anh em trong đoàn đã sớm thấm mệt.
Lại tiếp tục đánh tiếp e rằng sẽ gặp bất trắc.
Sở Phong đi đến bên cạnh Liễu Như Yên, tỏ ý hỏi han.
"Như Yên cô nương, cô không sao chứ? "
"Còn có thể tiếp tục đi tiếp được không? "
Liễu Như Yên một bên cứ tưởng mình đã bị phát hiện, chuẩn bị đối sách ứng biến.
Sở Phong mở miệng khiến nàng có chút ngoài sở liệu.
"Ta không sao! "
"Chúng ta ở đây không an toàn vẫn là sớm chuẩn bị về đi thôi! "
Cũng tại lúc này từ phía sau suất hiện một tiếng gầm lớn.
Sinh vật to lớn nhanh chóng lao thẳng về phía một tên đoàn viên không may.
Máu từ vết cắn văng tung tóe.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
-
-
Cảm ơn tác giả chương mới1 tuần trước
-
Cảm ơn tác1 tuần trước
-
thanks tác, mãi mới ra chương mới1 tuần trước
-
Thanks tác giả nhiều.1 tuần trước
-
Yem1 tuần trước
Kính mong chư vị độc giả thông cảm