Chương 14: Đồ sát dong binh đoàn?


Ngay lập tức, đồng tử của tên lính đánh thuê xui xẻo kia dãn ra tột độ, mí mắt trợn ngược.

PHẬP!

Con gấu khổng lồ cắn một phát.

Hầu như toàn bộ phần vai đến cổ của người lính bị đứt lìa, máu thịt bắn tung tóe.

Trong ánh mắt kinh hoàng tột độ của mọi người, Đoàn trưởng Mạn thoát khỏi cơn choáng váng.

Hắn vội rút ra thanh đao sau lưng, dồn linh lực vào cổ tay. Thanh đao lóe lên lam tinh quang sắc nhàn nhạt, ánh sáng lạnh lẽo.

Đoàn trưởng phẫn nộ hét lớn, giọng trầm đục và khàn đặc:

"Đáng giận! Súc sinh nhà ngươi. .. dám! "

Hắn dùng hết sức bình sinh, chém mạnh vào bả vai bên phải của con gấu.

ROÀO!

Nó gầm lên một tiếng thét dài đau đớn, lập tức buông tha thân thể bị xé nát dang dở của người lính.

Gấu nâu cuồng nộ, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên hung quang khát máu. Không hề nao núng, nó lập tức lao thẳng đến phía Đoàn trưởng.

"Mau! Cung thủ yểm trợ từ xa! "

Dưới sự chỉ huy quyết đoán của Đoàn trưởng, mấy mũi tên xé gió lao tới, găm sâu vào lớp da thịt dày của dã thú.

Thế nhưng, trạng thái của con gấu nâu có vẻ quỷ dị. Dường như nó không hề cảm thấy đau đớn. Nó bạt mạng tấn công về phía trước, như thể bị một thứ gì đó điên cuồng kích thích.

Chứng kiến cảnh này, Sở Phong định xông lên giúp đỡ, nhưng bị Liễu Như Yên bên cạnh nắm chặt tay không buông. Lực tay nàng tưởng chừng yếu ớt lại vô cùng kiên định.

Nàng nói với giọng run rẩy, tựa như một cô gái yếu đuối đang sợ hãi:

"Huynh ở lại đây đi! Ta. .. ta sợ! "

"Vạn nhất còn có ma thú khác xuất hiện nữa thì sao bây giờ? "

Đúng vậy a!

Bước chân đang được một nửa của Sở Phong chậm lại. Hắn quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Như Yên.

Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, lòng thầm nghĩ:

"Hẳn là Mạn thúc có thể lo liệu được đi. "

Mạn thúc chính là chỉ đích danh Đoàn trưởng.

Sở Phong dưới sự kìm kẹp của Liễu Như Yên, không thể nào ra tay trợ giúp.

Ở phía bên kia, Mạn thúc với tu vi Khai Mạch bát tầng, chiến đấu với một con dã thú chiến lực chỉ ở bảy tầng bình thường vốn là hoàn toàn dư sức.

Chẳng qua tình hình lần này có chút khác biệt. Con gấu nâu, cho dù đã chịu một đống thương tích nặng nề, vẫn đứng vững sừng sững như một bức tường thịt điên cuồng.

"Đây là có chuyện gì vậy? "

Một tên lính đánh thuê không khỏi hét lớn trong sự kinh ngạc:

"Đại ca cẩn thận, dường như nó đang bị thứ gì đó kích thích! Chúng ta tận lực giữ khoảng cách, từ từ tiêu hao sinh lực nó! "

Đối với lời tên lính đánh thuê nói, mọi người cũng gật gù đồng ý.

Rất nhanh, họ tạo ra một vòng vây hãm con gấu nâu lại. Đoàn trưởng là chủ lực cầm chân con quái vật.

Dưới sự phối hợp ăn ý của cả đội, họ rất nhanh liền chế trụ được con gấu lớn đang điên cuồng.

PHẬP!

XOẸT!

Một nhát chém đâm thẳng vào cổ con gấu, Đoàn trưởng dùng hết sức bình sinh, kéo một đường dài quanh cổ gấu lớn.

Máu từ cổ họng nó văng ra như suối, rồi đến cái đầu của nó từ từ rơi xuống.

Trong ánh mắt đỏ ngầu sắp tắt, dường như con gấu đã lấy lại được một tia thần trí, không còn mờ đục như trước. Nó nhìn thấy chính thân thể mình đang gục ngã dưới đất.

Đoàn trưởng cầm lấy đầu gấu đen, giơ cao uy mãnh trong tay.

Dưới tràng huyết tinh đấy, việc giết chết mãnh gấu lại không khiến họ vui mừng. Một người huynh đệ trong số họ vừa chết thảm ngay trước mắt, mà họ chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn.

Máu từ phần cuống họng bị đứt lìa của người lính, chảy ra bờ suối, nhuộm đỏ một bên nước. Dòng nước trong vắt giờ đây tràn ngập vị tanh của huyết.

Cá trong làn nước bơi qua làn máu đỏ, tức khắc sao động lên. Thủy tảo không ngừng trên mặt nước, phát ra từng tiếng lốp bốp kỳ lạ.

Liễu Như Yên đứng phía sau, nhìn chăm chú lên thân Đoàn trưởng.

Vốn là nàng nghĩ, khu vực cạnh bờ suối này sẽ là nơi tụ tập nhiều gấu nâu hơn. Dù sao gấu nâu là loài động vật thích bắt cá. Cùng với việc quan sát trên đường đi, cảnh quan bốn phía mơ hồ có vết cào cấu lớn. Đi đến khu vực này, lại không còn xuất hiện của các loài lang thú nhỏ.

Nàng liền suy đoán rất có thể sẽ có gấu lớn, chỉ đáng tiếc là chỉ dẫn dụ được một con.

Liễu Như Yên ngay tại lúc nghỉ chân ở bờ suối, lấy cớ đi vệ sinh, cách xa khỏi tầm mắt đám người. Nàng đã sử dụng dược dịch nhanh chóng tan vào nước.

Chỉ cần một chút kích thích hoặc ngửi mùi huyết tinh, liền sẽ kích thích vật chủ, khiến cảm giác thèm khát dâng lên.

Nó đã dẫn dụ lấy một đám ma thú (dù chỉ có một con gấu) hướng về phía đoàn người lính đánh thuê mà tấn công. Bởi vì trên người họ đậm đà huyết tinh nhất (do vừa giết chóc, và có vết thương).

Liễu Như Yên nàng, từ khi tiến vào rừng rậm, ngay cả một con kiến còn lười giết.

Đây cũng là lý do vì sao dã thú chủ động tấn công đám người lính đánh thuê, mà nàng không lo lắng cho an toàn bản thân mình.

Nàng thầm nghĩ, giọng điệu đầy tiếc nuối:"Thật sự là có chút đáng tiếc, nếu như có thêm một con nữa, ước chừng đoàn đội sẽ càng suy yếu. "

Nàng ra tay cũng càng dễ dàng hơn. Liễu Như Yên hiện tại ra tay không thành vấn đề, nhưng dưới tình huống đoàn người kiệt sức nhất, như vậy thì càng chắc chắn hơn.

Liễu Như Yên vẫn giữ vẻ ung dung, trầm tĩnh, ánh mắt sâu lắng chẳng gợn chút sóng. Làn gió sớm lướt qua, mơn man như bàn tay vô hình khẽ nâng sợi tóc mềm. Nàng chỉ hơi nghiêng đầu, những ngón tay thon mảnh đưa lên vén nhẹ mái tóc đang rơi lòa xòa sang một bên vai, động tác vừa tự nhiên vừa toát ra sự bí ẩn khó dò.

Sở Phong đứng bên cạnh có chút hồ nghi, nhưng lại không thể xác thực suy đoán trong lòng mình.

Ngọc Bội Và Sự Thật Đau Lòng

Sau một khắc, đoàn người chuẩn bị xong liền tiếp tục tiến sâu vào sơn mạch.

"Lần này thật sự gặp quỷ, không biết vận khí cứt chó gì? "

Tên lính đánh thuê vừa mắng, trong lòng cũng có khí lạnh rùng mình.

Một tên khác tiến đến mở miệng nói:

"Lần này cũng săn được một khoản không tệ, đoán chừng một đoạn thời gian sau chúng ta sẽ chỉ vận chuyển hàng hóa thôi a. "

Mấy người lính đánh thuê thảo luận to nhỏ. Họ cũng sẽ không nghĩ còn có nguy hiểm gì nữa. Quanh khu vực này, ma thú bị họ giết thất thất bát bát, làm sao có thể xuất hiện ma thú tấn công bất ngờ lần nữa đây?

"Nói đến cũng thật kỳ lạ? Ngươi nói xem, thông thường ma thú, cho dù là ăn thịt gặp chúng ta hẳn phải cảnh giác cố gắng né đường hay sao? "

"Đầu ngày không nói, giữa buổi ma thú tựa hồ rất kỳ lạ à! "

"Như con gấu đen khi nãy, làm cho Đoàn trưởng xử lý cũng vô cùng chật vật. "

Tên lính đánh thuê bên cạnh ghé tai nghe, rồi lại đáp:

"Sẽ không phải sắp có lang triều đi, hay là có bảo vật gì sắp xuất thế chăng? "

Nghe thấy vậy, người bên cạnh cũng là hít một ngụm khí lạnh sởn gai ốc:

"Cái này không thể nói! Không thể nói! Ngươi mẹ nó miệng đều thối như vậy? Liền không thể nói gì tốt đẹp một chút sao? "

Cho dù là lang triều hay bảo vật xuất thế, lần nào cũng là một trận gió tanh mưa máu. Những tên tiểu nhân vật như bọn hắn, đen đủi vướng vào thì rất có thể sẽ chết không toàn thây.

Trước mặt, địa hình gập ghềnh khúc khuỷu, đá vụn lẫn đất cỏ tạo thành từng mảng lồi lõm. Hai bên, hàng cây xanh thẫm nối nhau thành vòm, lá rung xào xạc trong gió nhẹ. Thi thoảng, từ trên những cành cây cao, vài chú chim nhỏ cất tiếng hót líu lo, điểm xuyết cho khung cảnh một nét sinh động bình yên.

Khác xa với khung cảnh máu me vừa rồi.

Liễu Như Yên đi phía sau, lòng thầm nghĩ:"Thật sự không còn thứ gì xuất hiện nữa sao? "

Chẳng màng. Nàng ra tay bây giờ, diệt sát đám người này không khó.

Cho dù không tìm thấy cơ duyên kia, nàng ta cũng có thể từ trên thân đám người này kiếm một khoản không nhỏ tiền tài, của cải.

Liễu Như Yên bản thân nàng hiện tại, lựa chọn này là có lợi nhất. Nàng không có nhiều thời gian cùng đám người này"hỗn"lâu đến vậy. Hiện tại là giai đoạn tăng nhanh thực lực. Muốn làm đến điều đó, chỉ có thể kiếm tài nguyên tu luyện.

Liễu Như Yên kiếp trước, cướp của giết người nàng làm rất nhiều.

"Lại một lần nữa thì có sao đâu? "

"Như Yên, cô sao vậy? "

Sở Phong không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cạnh nàng.

Liễu Như Yên đáp, giọng điệu lười nhác:

"Ta không có chuyện gì. "

"Không muốn nói nữa, ngươi trên người có vật gì kỳ quái không? "

"Ta muốn xem một chút. "

Liễu Như Yên lười suy nghĩ vòng vo, muốn thử hỏi thẳng xem thế nào. Nàng vẫn có chút tin tưởng tên thiếu niên bình phàm bên cạnh mình đây. Chỉ cần nhìn một chút, liền có thể phát hiện ra.

"Vật ly kỳ cổ quái sao? "

Sở Phong tự hỏi trong lòng, chính hắn có thứ như vậy sao? Lại nói, hắn có thứ gì kỳ lạ mà Liễu Như Yên để ý chăng. Nhìn đoạn đường đã đi qua này, Liễu Như Yên tựa hồ cảm giác muốn thân thiết với chính hắn.

"Đây có phải là một kiểu hỏi để quen của nữ nhân chăng? "Sở Phong nghĩ đơn giản, nếu theo hướng tốt, Liễu Như Yên chẳng phải có ý với mình sao.

Dù gì một tiểu mỹ nhân muốn làm quen, hắn lại có gì mà không mở lòng.

Sở Phong tại mạch suy nghĩ này, càng lúc càng đi xa.

Chỉ có thể nói, mỹ nhân càng xinh đẹp, càng nguy hiểm. Tâm chí thiếu niên không chịu được khảo nghiệm này.

Hắn quay sang Liễu Như Yên rồi nói:

"Vật ly kỳ cổ quái ta không có, chỉ có một tấm ngọc bội mẫu thân trước khi lâm trung truyền lại cho ta. "

Sở Phong tại trong ngực mình lấy ra một mặt dây chuyền, trên đấy có treo một miếng ngọc bội. Hắn chìa đến trước mặt Liễu Như Yên cho nàng xem.

Khóe môi Liễu Như Yên giật giật một cái khó thấy. Đơn giản như vậy liền lấy ra, làm ta hao tâm tổn trí nghĩ đủ biện pháp.

Suy nghĩ trong chốc lát, nàng mở miệng tiếp tục nói:

"Có thể cho ta cầm xem một chút sao? "

Sở Phong cũng không nghi ngờ, trực tiếp đưa cho nàng.

Từ khoảnh khắc bàn tay hai người chạm vào nhau, một dòng điện truyền đến trên thân họ.

Sở Phong vội rụt tay lại, người có chút cơ cứng. Liễu Như Yên thì đang quan sát kỹ miếng ngọc bội này, hoàn toàn không để ý đến thần sắc Sở Phong.

Trong tay nàng là một miếng ngọc hình bán nguyệt trạm khắc hoa văn kỳ lạ, bề mặt tỏa ra ánh lam trong trẻo. Khi ánh nắng nghiêng xuống chiếu rọi, từ sâu trong khối ngọc lại ẩn hiện một tia sáng vàng nhạt, như ẩn chứa linh quang thần bí.

Ngay lập tức, Liễu Như Yên nhận ra đây chính là thứ nàng cần tìm.

Sớm biết dễ dàng như vậy, ta trực tiếp hạ sát liền xong rồi.

Liễu Như Yên cảm giác chính mình đánh giá quá cao đám người này.

Tuy nhiên nàng cũng không hối hận, trăm năm nhân sinh đã rèn luyện cho nàng tâm tính cùng ẩn nhẫn vượt xa người thường. Cẩn thận không bao giờ là thừa thãi, chẳng phải nàng vẫn tìm ra chìa khóa đấy sao.

Nghĩ đến đây, cầm trên tay miếng ngọc bội. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một đường cong sắc lạnh.

Sở Phong phát giác sắc mặt Liễu Như Yên thay đổi.

"Như Yên, cô sao vậy? "

Liễu Như Yên không đáp, một tay nàng để phía sau vô thức tụ lực.

BÀNH!

Một chưởng đập thẳng vào lồng ngực của Sở Phong.

Sở Phong nhất thời đánh mất cảnh giác, ăn trọn một chưởng. Trên thần sắc Sở Phong không giấu được vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi tột độ.

"Tại sao lại. .. ?"

Sở Phong không nói thành tiếng, thanh âm đứt quãng.

Hắn bay ra xa một đoạn, trên ngực đã có một vết lõm sâu. Cả người như hư thoát, nằm im lìm dưới nền đất.

Phong Linh Phân Hình Kiếm

Nghe thấy tiếng động, đoàn người Thiết Mã Lang quay người lại.

Chỉ thấy Sở Phong đã gục ở dưới đất.

Chưa kịp để mọi người hoảng hồn, Liễu Như Yên tiếp tục vận linh khí. Quanh thân nàng lượn lờ hai thanh kiếm khí lam quang sắc lạnh lẽo.

"Phong Linh Phân Hình Kiếm đi! "

XÉO!

Nhát chém quang nhận xé gió mà đi, một tên lính đánh thuê còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị chia làm hai nửa.

"Như Yên! Cô đang làm cái quái gì vậy? "

"Đáng giận! Lão Bát ta trả thù cho ngươi! "

Một lão hán người bợm chợm lập tức cầm truỳ vung tới, Liễu Như Yên nghiêng người né tránh đòn tấn công một cách nhẹ nhàng.

Tay phải nàng bên dưới, hai đầu ngón tay từ thẳng chuyển sang vòng cung.

Hai thanh kiếm khí lập tức xoay vòng sắc lẹm, từ phía sau chặt đứt hai bên tay lão ta.

Máu từ vết thương tay bị chặt chảy ra xối xả, bắn lên mặt cùng bạch y của nàng.

Lão ta nhịn đau gắng gượng xoay hông lại, sử dụng chân đá về phía Liễu Như Yên.

Chỉ tiếc, thủ pháp quá chậm chạp.

Liễu Như Yên liếc mắt liền nhìn ra, nàng sử dụng Phiêu Miểu Thân Pháp, né ra sau một khoảng cách. Liễu Như Yên lướt đi, chỉ để lại tàn ảnh ở chỗ cũ.

Lão hán cắn răng hét lớn, giọng đứt quãng vì đau đớn:

"Mạn ca! Ngay lúc này! "

Từ phía sau lưng, một thân ảnh nam tử lưng hùng vai gấu đã đứng chờ từ trước. Đoàn trưởng Mạn rút thanh đao sau hông, dồn nén chân khí tụ lực vào đòn này.

"Tuy không biết cô là tiểu thư cao quý, hay là tộc nhân bình thường, nhưng đụng vào người của ta nhất định sẽ trả giá đắt! "

Mạn thúc không quan tâm Liễu Như Yên lý do giết người là gì. Thời khắc này, hắn chỉ nghĩ nhanh chóng xử lý nàng ta càng nhanh càng tốt. Kẻ địch nếu đã muốn lấy mạng hắn, vậy thì hắn cũng không vì sắc mà đứng im chịu chết.

Cảm giác vẫn chưa đủ, Đoàn trưởng lại ra lệnh:

Ba tên cung tiễn từ xa ngắm đến bắn thẳng về phía nàng.

Liễu Như Yên lần này tiến thoái lưỡng nan.

"Thật sự là có chút phiền phức. "

Bọn họ đã đánh giá quá thấp sức chiến đấu của Liễu Như Yên.

"Muốn hạ ta? Chỉ dựa vào các ngươi. .. "

Liễu Như Yên quanh thân lại tích tụ từng tầng phong thuộc tính linh khí.

Tất cả điều này chỉ trong tức khắc.

Nàng né tránh cú đá của lão hán, Đoàn trưởng nhanh chân dự đoán được hướng đi, một cú chém ngang vào eo nàng phía sau. Ngay trước mắt, lại có ba mũi tên bay thẳng đến, hoàn toàn chặn đứng đường lui.

Nàng khẽ nhếch môi cười lạnh, bốn thanh kiếm khí tại. ..

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...