Chương 15: Tìm được cơ tinh bàn
“Sao! .. .sao có thể! "
Đoàn trưởng Mạn trừng lớn mắt. Đòn tấn công uy lực của hắn, chẳng ngờ, lại bị Liễu Như Yên ngăn cản chỉ bằng luồng kiếm khí.
Bốn thanh linh kiếm xoay quanh thân nàng tạo thành một vòng bảo hộ, chặn đứng toàn bộ đòn đánh.
“Không đúng! Làm sao lại thế được?”
“Chẳng phải chỉ cảnh giới Luyện Khí mới có thể ngoại phóng linh khí hay sao?”
Một tên lính đánh thuê, tay còn căng dây cung, thốt lên với giọng đầy hoảng hốt.
Sắc mặt của Đoàn trưởng Mạn lập tức biến đổi, vô cùng khó coi. Nhận thấy công kích vô hiệu, hắn lập tức ra lệnh rút lui, giữ khoảng cách an toàn.
Không chỉ riêng Đoàn trưởng, tất cả những kẻ có mặt đều thần sắc nghiêm trọng. Bọn họ không tài nào ngờ được, mình lại đắc tội với một cường giả Luyện Khí Kỳ lúc nào không hay.
Trước sự hoang mang ấy, Liễu Như Yên im lặng. Bọn chúng càng rối loạn, nàng càng dễ hành động, nắm bắt sơ hở.
Liễu Như Yên vốn mang phong thuộc tính và Thiên Linh Căn. Chỉ riêng về chất lượng và độ thuần khiết của linh lực, nàng đã đè bẹp đám tạp nham này, chưa kể công pháp và đấu kỹ của nàng còn hơn hẳn một bậc.
Ở giai đoạn Khai Mạch Cảnh này, tu sĩ chủ yếu rèn luyện kinh mạch, nên khả năng phòng ngự và tốc độ chỉ nhỉnh hơn người thường một chút.
Liễu Như Yên triển khai thân pháp, tận dụng sự hoảng loạn của nhóm lính. Nàng lướt nhanh ra phía sau một tên, kẻ xấu số chưa kịp quay đầu thì đầu đã rơi xuống đất.
Bốn thanh phi kiếm đang lượn lờ trước mắt lập tức tách ra, đâm về bốn hướng khác nhau. Hai tên may mắn né được, số còn lại thì kẻ bị đâm xuyên ngực, kẻ thì thoi thóp nửa sống nửa chết.
Một tên lính hoảng hốt kêu lên:
“Ngươi cái đồ đại oan chủng! Chúng ta đã làm gì đắc tội ngươi? Vì sao? .. .Vì sao lại làm như vậy?”
“Ngươi muốn chu diệt tất cả chúng. .. ựa!”
Chưa để hắn nói hết lời, Liễu Như Yên giơ tay lên. Năm đầu ngón tay thẳng tắp, tạo thành hình kiếm, quét ngang qua cổ họng hắn. Máu lập tức ngập khoang cổ. Kẻ đó chỉ có thể quỳ xuống, hai tay bám víu che đi vết thương.
Liễu Như Yên tiến đến trước mặt hắn, giọng thản nhiên đáp:
“Vô ích thôi, động mạch chủ đã đứt rồi.”
“Ngươi cứ từ từ tận hưởng cái chết đi.”
Nàng cất giọng cao hơn, nói tiếp:
“Không chỉ hắn, mà tất cả những kẻ ở đây.”
“Đều phải chết!”
Lời nói lạnh lùng, cùng với biểu cảm bình thản trên khuôn mặt, tạo nên một sự tương phản quái dị.
“Ngươi! .. .ngươi là ma đầu a!”
Giọng Đoàn trưởng Mạn run rẩy. Hắn nhìn quanh, thấy anh em bốn phía đã bị Liễu Như Yên tàn sát gần như không còn.
Lão hán bị chặt đứt hai tay nằm dưới đất từ đầu, giờ đây đột nhiên bật dậy. Lão ta gắng gượng, dồn sức muốn lao đến cắn được một miếng thịt trên người Liễu Như Yên.
Vừa đi lão vừa hét lớn:
“Cho dù có chết, cũng phải lột một lớp da trên người ngươi!”
“Chúng ta tuy là lính đánh thuê! Liếm máu trên lưỡi đao, nhưng cũng không phải kẻ cùng hung cực ác, càng không phải kẻ giết người không chớp mắt như ngươi!”
Lão hán dường như đã dốc hết sức bình sinh mà gào thét, muốn đánh thức bản năng trong đám người sợ hãi kia.
Những thanh linh kiếm quanh Liễu Như Yên cấp tốc xoay nhanh, tạo thành một vòng xoáy mờ ảo. Một thanh trong số đó bắn ra với tốc độ kinh hồn, đâm xuyên qua đầu lão hán.
Lão ta gục xuống. Cái chết ấy lại đánh thức bản năng sinh tồn trong những kẻ còn lại.
“Đúng vậy! Nếu đã là con đường chết, chúng ta cùng liều mạng với ả ta!”
Nghe đến đây, đồng loạt có người hưởng ứng, dù biết là vô vọng. Ai cũng khát vọng được sống. Kẻ còn nguyên vẹn tấn công, những người bị thương nặng, thậm chí thoi thóp, cũng làm vậy.
Liễu Như Yên thở dài, giọng có chút đáng tiếc:
“Các ngươi ngồi im chịu chết không phải tốt hơn sao?”
Ban đầu là bốn thanh kiếm, giờ đây đã tách ra thành sáu, đó cũng là cực hạn hiện tại của nàng. Lưới trời lồng lộng, nhưng với họ, lại không có đường lui.
Nơi giao chiến có địa hình tương đối bằng phẳng, đó cũng là lý do nàng chọn nơi này để hạ sát. Mấy trượng xung quanh không có cây cối. Cho dù họ có chạy vào rừng rậm, hướng tấn công thẳng tắp của nàng cũng dễ dàng xuyên qua những thân cây.
Ngay khi đám người lao đến, Liễu Như Yên lập tức điều khiển sáu thanh linh kiếm hướng ra tứ phía.
Lâu như vậy mới được nếm chải mùi huyết, vốn lấy tâm tính của Liễu Như Yên thì sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Nhưng hiện tại khoé môi nàng lại ẩn chứa ý cười, hết cách nàng cũng chỉ là người phàm cũng can phải giải trí.
Mà Liễu Như Yên hiện tại giải trí duy nhất cũng chỉ có thể xem mấy tên dong binh này làm chỗ phát tiết, giải tỏa tinh thần mà thôi.
Nàng giết muốn điên rồi, Liễu Như Yên muốn làm ra một bộ dáng ma đầu đại khai sát giới.
Mặc dù bản tâm nàng tuy cũng là ma đầu nhưng giết người cũng không có nhiều cảm xúc kích động như vậy.
Ta cảm giác mình vẫn hợp với bộ mặt lạnh băng không biểu lộ hơn.
Tất cả những kẻ xông lên, ngoại trừ Đoàn trưởng Mạn còn chống đỡ được vài chiêu, đều như kiến càng lay cây, gục ngã không sức chống cự.
Dưới đồng cỏ xanh thẳm, giờ đây đã nhuộm thẫm huyết sắc.
Cả khu rừng chìm trong tĩnh lặng. Giữa khoảng đất vắng, Liễu Như Yên đứng bất động, bốn bề là xác người ngổn ngang, mùi máu tanh nồng quện trong gió.
Đoàn trưởng Mạn, thân thể dính đầy thương tích, khẽ ho khan, nôn ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn càng thêm bạc nhược.
“Khụ. .. khụ.”
“Hôm nay vong mạng tại đây, là do ta chủ quan coi thường ngươi.”
“Trước khi chết, có thể nói lý do vì sao ra tay với chúng ta sao?”
Đoàn trưởng Mạn nhìn về phía Liễu Như Yên, ánh mắt ngập tràn tử khí nhưng vẫn ánh lên chút sinh cơ cuối cùng.
“Kẻ sắp chết cần phải biết nhiều như vậy làm gì?”
Liễu Như Yên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thân ảnh chật vật đang khuỵu gối. Nàng khẽ vung tay.
Xoẹt!
Một nhát chém quang nhận trực tiếp cướp đi sinh mạng của Đoàn trưởng.
Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ vỏn vẹn vài nén nhang. Việc xóa dấu vết cũng rất đơn giản: rải một ít dược dịch, ma thú sẽ kéo đến xâu xé.
Tuy nhiên, Liễu Như Yên không vội.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, xác định được vị trí của Sở Phong, rồi nhanh chóng tiến đến.
Cô dùng chân mình đạp đạp lên cơ thể đang bất động vài cái.
“Thật sự là chết rồi sao?”
“Ngươi nếu không muốn các bằng hữu tại tửu điếm có chuyện gì thì tốt nhất nên khôn hồn mà mở mắt.”
Nàng nhắc đến các bằng hữu, không ai khác chính là nhóm người của Sở Phong, trong đó có cả Khuê Vũ, những thiếu niên phụ trách canh giữ, phu xe, hậu cần trong thương đội.
Liễu Như Yên nhấc chân, đạp mạnh vào một bên tay hắn.
Cơn đau truyền đến khiến Sở Phong từ cơn mê man tỉnh lại. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là mình vẫn chưa chết. Tiếp đó, một cảm giác đè nặng truyền đến cánh tay.
Hắn vô thức muốn ngẩng đầu lên, lại bị một vật nặng đạp thẳng lên đầu. Thì ra, Liễu Như Yên đã chuyển dời chân ngọc của mình, đặt trụ lên đầu hắn.
Hai tay hai chân hắn lập tức bị Liễu Như Yên dùng linh khí phong thuộc tính tạo thành vòng dây khóa chặt trên nền đất.
“Cảm giác xúc cảm cũng không tệ.”
Liễu Như Yên đang dùng chân trần.
Sở Phong nghe được âm thanh cũng đoán được người phía trên là ai.
“Như Yên! Cô đang làm gì vậy?”
Sở Phong gắng sức, mặt ma sát với nền đất, khó nhọc mở miệng.
“Tại sao? Tại sao cô lại giết người?”
“Chúng ta không thù không oán, nguyên do là vì cái gì?”
Liễu Như Yên thản nhiên đáp, giọng có chút mệt mỏi:
“Các ngươi, ai cũng thích hỏi mấy thứ vô ích như vậy cơ chứ?”
“Thôi được, tiện đây tâm trạng ta tốt, liền nói cho ngươi biết.”
Liễu Như Yên bỏ chân ra khỏi đầu Sở Phong, ngay sau đó nàng trực tiếp nắm chặt bàn tay. Các sợi dây bằng linh khí phong thuộc tính siết càng ngày càng chặt.
Lách cách!
Tiếng xương gãy phát ra, Sở Phong không nhịn được hét lên trong đau đớn.
Gió bao lấy thân thể hắn, nhấc bổng hắn treo lơ lửng giữa không trung. Giờ khắc này, cả người hắn cơ hồ vô lực.
Liễu Như Yên tiến sát lại, mở miệng nói:
“Ngươi muốn biết tại sao?”
“Rất đơn giản, đơn giản chính là thích.”
“Ta bất quá nhìn thấy các ngươi chơi vui liền muốn giết chết các ngươi.”
“Không được sao?”
Sở Phong mấp máy môi, run run nói:
“Ma đầu. .. Ma đầu, ngươi là ma đầu.”
Sở Phong bị thủ đoạn độc ác cùng thái độ bình thản của Liễu Như Yên làm cho sợ hãi, hắn dường như sụp đổ. Hình ảnh thiếu nữ hoạt bát vui vẻ không ăn khớp với bộ dạng hiện tại.
Chỉ có điều, Liễu Như Yên hiện tại vui vẻ chính vì đã giết người. Đây là hành vi biến thái cỡ nào.
Sở Phong liếc nhìn ra phía sau Liễu Như Yên, tại đó xác Đoàn trưởng cùng đồng đội nằm la liệt, còn vương mùi máu.
“Liễu Như Yên! "
"Liễu Như Yên! "
Giọng nói Sở Phong vẫn run rẩy, tựa hồ thần trí mất kiểm soát.
Đây chính là điều Liễu Như Yên muốn, Hắn ta càng hoàn loạn, sợ hãi, lại càng dễ dàng lợi dụng.
Nàng hướng tầm mắt nhìn về một hướng, nàng nói.
"Ngươi cũng không muốn Khuê Vũ gặp chuyện gì đi? "
Liễu Như Yên để cho Sở Phong từ trong cơn sợ hãi, kéo về thực tại.
"Ngươi, ngươi không được làm tổn thương muội ấy. "
"Hừ! Muốn ta tha cũng được thôi, chỉ cần ngươi kể rõ ngọn nguồn lai lịch của miếng ngọc bội này, ta từ bi độ lượng nhất định sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. "
Sở Phong có chút bất ngờ hỏi.
"Thật sao? "
Liễu Như Yên cười cười đáp.
"Ta lấy đạo tâm ra xin thề tuyệt đối không ra tay với Sở Phong cùng Khuê Vũ. Nếu có vi phạm, nguyện tâm ma quấn thân đọa lạc vào bóng tối.”
Nàng vừa nói vừa dơ lòng bàn tay lên vuông góc với thân, đối diện với Sở Phong.
Sở Phong nhìn tình thế trước mắt, hắn cơ hồ tàn phế, cũng chỉ hy vọng Liễu Như Yên sẽ tha cho Khuê Vũ mà thôi.
Hắn cắn môi dưới còn rỉ máu, nhìn về phía Liễu Như Yên.
Trong con mắt hắn ngoài sợ hãi cùng tuyệt vọng lại ẩn chứa hy vọng.
Người dồn đến đường cùng, cho dù là lời hứa mỏng manh cũng có thể là chỗ dựa phòng tuyến cuối cùng cho họ.
"Được, Ta nói. "
Dưới ánh chiều tà, Sở Phong kể cho Liễu Như Yên nghe về cố sự của hắn, về lai lịch của miếng ngọc bội này.
"Thì ra là vậy sao? "
Liễu Như Yên chống cằm suy tư, nàng trở lại với tính cách nguyên bản, bỏ đi phần thú tính vừa rồi.
Nhận thấy Liễu Như Yên thay đổi sắc mặt, cho dù là Sở Phong hiện tại sớm đã nhận mệnh cũng phải tán thưởng nàng một câu.
Người này tuyệt nhiên có thể làm đến trạng thái.
Tâm bất biến diện biến.
Chẳng qua Liễu Như Yên hiện tại không có thì giờ quan tâm sắc mặt của Sở Phong nữa.
Nàng đang suy nghĩ, sắp xếp lại manh mối.
Thời điểm này kiếp trước Liễu Như Yên cũng là mới khai mạch không lâu, thời gian chủ yếu là cố gắng tu hành.
Sao lại có thời gian tìm tòi những tin tức này chứ.
Nàng nhớ lại lúc đó cảm thán đáng trách, biết vậy ta tìm hiểu một chút.
Hiện tại cũng không đến nỗi phải dò tìm bí tàng như vậy.
"Đến đây thôi ngươi có thể đi chết được rồi. "
Sở Phong ánh mắt trợn tròn, kinh hãi hét lớn.
"Như Yên cô không giữ lời, không sợ tâm ma phản phệ hay sao? "
"Ha ha! "
"Sở Phong huynh đầu óc có chút không dùng được a. "
"Ta chính là ma đường ta đi chính la ma đao. "
"Huynh nghĩ ta còn thiếu tâm ma hay không? "
Nói rồi Liễu Như Yên cũng không nhiều lời, tay phải duỗi ra thành hình tay đao, trực tiếp cắt ngang qua cổ Sở Phong.
Máu chảy ra từ yết hầu, Liễu Như Yên nhanh tay đem miếng ngọc bội ra hứng lấy một giọt máu.
Đây chính là thứ có thể kích hoạt được cơ quan của miếng ngọc bội này.
Giọt tinh huyết theo đường viền hoa văn, chậm rãi chảy sâu vào bên trong.
Rồi phát ra tia sáng đỏ nhàn nhạt, dần dân mặt ngoài miếng ngọc tách, hình thành nên một cái tinh bàn.
Một tia sáng phát ra từ chính giữa tinh bàn, hiện lên hình chiếu bản đồ xung quanh sơn mạch.
Bên trong được đánh giấu vô số kí hiệu.
Nơi nào có ma thú, nơi nào có nhiều thảo dược.
Hơn hết chấm đỏ phía đông bắc, không nghi ngờ gì chính là vị trí phúc địa.
Sở Phong trước khi thần trí mơ hồ, cuối cùng cũng hiểu ra.
"Thì ra thứ mẫu thân để lại, chân quý như vậy. "
Hắn ta đã chết rồi, chết không nhắm mắt.
Ánh mắt căm phẫn cùng oán độc, nhìn chằm chằm lấy nàng.
Liễu Như Yên cảm thấy chưa đủ liền chém thêm mấy nhát, cả thân thể Sở Phong bị chém thành thịt vụn, không nhận diện được hình dạng.
Nàng cũng không muốn bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Để chắc chắn, Liễu Như Yên thậm chí còn trốn ở góc khuất không xa, nán lại đây 1 canh giờ.
Mãi cho đến xác của đoàn dong binh bị động vật nhỏ tha đi ăn sạch bằng hết thì thôi.
Lúc này Liễu Như Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ vào tinh bàn, nàng nhanh chóng xác định được vị trí có khả năng cao nhất còn xuất hiện Linh Tằm Tửu Tuỷ.
Cái tinh bàn này, địa đồ lưu trong nó cũng đã là trăm năm trước, đương nhiên sẽ không thể chính xác hoàn toàn.
Để chắc chắn, Liễu Như Yên cảm thấy có nên lừa Khuê Vũ đi cùng một chuyến hay không.
Nhưng hiện tai muốn lừa, e rằng có chút độ khó.
Nhận thấy mặt trời đã lên đến đỉnh, đường về còn cách tửu điếm một đoạn rừng nữa.
Liễu Như Yên vẫn là quyết định dựa theo vị trí trên tinh bàn tìm kiếm thử.
Thời điểm hiện tại nàng cũng không muốn giết quá nhiều người, vạn nhất kinh động đến cao tầng gia tộc.
Kẻ tà ma ngoại đạo như nàng e rằng khó thoát.
Quyết định tốt đường đi sắp tới, nàng liền theo vị trí tinh bàn tiến đến hướng có Linh Tằm Tửu Tuỷ.
Loài vật này tương đối hiếm có, vị trí trên địa đồ cũng là nơi ít người ngờ đến, xác suất vẫn là rất lớn.
Còn có các nơi khác đánh giấu, khả năng thật sự vẫn còn tài nguyên.
Giai đoạn này Liễu Như Yên cần nhất là tài nguyên.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN