Chương 16: Tìm được Linh Tằm
Liễu Như Yên phi tốc vụt nhanh trong rừng rậm.
Tại trên các thân cây, bóng mờ ẩn hiện lướt qua.
Hiện tại nàng đang ở phụ cận sơn mạch, mà Linh Tằm Tửu Tủy lại nằm gần vùng giáp ranh giữa vòng ngoài và vòng trong sơn mạch.
Vị trí khá sâu vào bên trong, chẳng trách Linh Tằm Tửu Tủy vẫn còn sót lại. Sở dĩ các đoàn dong binh thông thường cũng chỉ có tu vi Khai Mạch là hết cỡ, mà càng tiến sâu vào trong sơn mạch, ma thú xuất hiện với thực lực ngày càng mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, dong binh thường tập trung đi săn, chủ yếu ở vòng ngoài.
Liễu Như Yên dừng chân một lúc trên thân cây, nàng nhanh chóng điều chỉnh vị trí cho đến khi không còn phát hiện nguy hiểm.
Nàng lấy tinh bàn ra quan sát, tính toán khoảng cách.
Di chuyển liên tục hai canh giờ, Liễu Như Yên cũng cần bổ sung linh khí.
Tu sĩ thông thường muốn hấp thu linh khí cần phải tập trung cao độ để cảm nhận và điều khiển các dòng linh khí. Nhưng Liễu Như Yên lại khác. Với kinh nghiệm sáu trăm năm nhân sinh cùng với Vô Thượng Kinh, tốc độ và chất lượng hấp thu của nàng đều vượt xa người đồng lứa, thậm chí có thể vừa di chuyển vừa chuyển hóa hấp thu linh khí. Hơn nữa, sau một thời gian tu luyện, khi nhắm mắt tu luyện, cảm giác xung quanh của Liễu Như Yên ngược lại càng được tăng cường rõ rệt.
Đây cũng là nhờ vào từ trường đặc thù do nàng kết hợp với pháp môn tàn khuyết của Vô Thượng Kinh mà sáng tạo ra.
Nàng nghỉ ngơi trên thân cây vài nén hương rồi lại tiếp tục di chuyển.
Dọc đường đi, Liễu Như Yên gặp không ít ma thú.
Cơ bản đều bị nàng diệt sát.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hơn một canh giờ nữa là nàng sẽ đến nơi.
Gió lớn thổi qua, vết máu trên y phục nàng cũng đã khô.
Vốn dĩ là thân bạch y (y phục trắng), giờ khắc này lại vương vài điểm máu, càng làm cho nàng tăng thêm phần yêu dị.
Rừng núi hiểm trở, luôn mang cho người ta cảm giác bất an.
Với tu vi hiện tại của nàng, mặc dù phong hiểm (nguy hiểm) là có, chẳng qua nàng nắm chắc không ai có thể tổn thương nàng trong sơn mạch này.
Bước ra khỏi khu rừng rậm, trước mắt là một hồ nước nhỏ (tiểu hồ).
Liễu Như Yên bước ra, tia nắng ấm áp chiếu vào tay nàng khi không còn bị tán cây che phủ. Cảm nhận được sự ấm áp truyền tới, Liễu Như Yên khẽ nắm chặt tay.
Nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt. Từ bên ngoài nhìn vào, nếu không để ý kỹ rất khó có thể phát hiện nơi đây. Xung quanh hồ suối nhỏ, cây cỏ mọc um tùm, lại có cây cối to lớn bên ngoài làm rào chắn.
Liễu Như Yên bước đến bên bờ suối nhỏ.
Nàng phóng tầm mắt lên dãy núi phía trên, dòng nước theo các vết nứt không ngừng tinh chuyển, cung cấp cho con suối nhỏ. Hai mép bờ rậm rạp cỏ lau cùng cỏ dại, kết hợp với môi trường ẩm ướt xung quanh.
"Quả thật là nơi lý tưởng để Linh Tằm Tửu Tủy sinh sống. "
Không nghĩ nhiều, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật mấy vò rượu lớn, tưới rải rác xung quanh bờ suối.
"Như vậy đêm đến hẳn sẽ dụ được chúng. "Nàng thì thầm nói.
Liễu Như Yên khoanh tay, cư nhiên (quá đỗi) thấy mình thật là thiên tài. Có thể tính kế lại quyết đoán, có chút sai lệch so với kế hoạch nhưng hết thảy đều khá thuận lợi.
Chẳng để nàng nghĩ lâu, chiều tà bắt đầu buông xuống.
Ánh dương tà chiếu từ phía sau lưng nàng, đối diện với mỏm đá. Ánh sáng chiếu thẳng xuống dòng thác, phản chiếu loang lổ trên mặt nàng. Da Liễu Như Yên vốn vô cùng trắng nõn, được ánh chiều tà từ mặt nước chiếu lên lại thêm phần tinh khiết.
Nàng nhìn chính gương mặt mình dưới làn nước. Liễu Như Yên đối với dung mạo mình vốn đã chẳng để tâm. Mặc cho xinh đẹp đến đâu, nhìn nhiều cũng chán, nàng cũng không tự luyến đi thích chính bản thân mình.
Liễu Như Yên chăm chú, để ý là y phục kia.
Y phục dính máu, mùi huyết cứ thoang thoảng khe mũi, thật sự rất khó chịu.
Rất muốn tại đây tắm rửa một hồi.
Nàng nằm ngửa trôi nổi vô định dưới làn nước. Tóc đen xõa ra, mặc cho sóng chiều nhấp nhô, chậm rãi chuyển động.
Nhìn lên trên bầu trời, mặt trời dần khuất, mây trắng nhuộm nắng vàng, chấm đen chim nhỏ thẳng cánh mà bay.
Trong không khí bình lặng, một bọt nước nổi lên, rung động từng tầng sóng.
Bên dưới làn nước, bóng đen ngoi lên với tốc độ nhanh chóng.
Chú cá chậm rãi quẫy đuôi, bọt nước bắn tung tóe, nó phi tốc bơi trên làn nước, rõ ràng là đang trốn tránh điều gì đó.
Chỉ thấy ngay phía sau nó, một con cá to lớn hơn xuất hiện. Một to một nhỏ truy đuổi nhau, kẻ trốn người truy.
Cá nhỏ ra sức vùng vẫy, nó bơi đến mép hồ, luồn qua các khe nước, cuối cùng nhìn thấy Liễu Như Yên nằm trên làn nước. Nó khuẫy đuôi vì muốn tránh sự truy bắt của cá lớn.
Liễu Như Yên nổi lênh đênh trên mặt nước, trong ánh mắt nàng nhìn thấy hai con cá đang đuổi bắt nhau.
Một người, hai con cá đối mắt nhìn nhau.
Hưởng Thụ Đêm Thanh
Trời đã về đêm, trăng nhô cao chiếu sáng hồ nước.
Ngọn lửa tí tách, chiếu sáng hang động.
Liễu Như Yên ngồi nướng cá, nàng ngồi trên một phiến thạch nhũ được làm phẳng. Vẻ mặt không giấu nổi sự thèm ăn, cả ngày dài chưa có gì vào bụng, nàng càng nghĩ càng ngóng trông.
Sơn động này ẩn sau thác nước, là nàng trong lúc tình cờ phát hiện ra. Có chút ẩm ướt nhưng để nghỉ ngơi một đêm không thành vấn đề.
Ngay phía trên đỉnh vòm hang, một hố sụt nhỏ mở một lối thông dẫn ra ngoài. Ánh trăng khẽ chiếu vào khe đá, không đủ để xua tan bóng tối, nhưng cũng khiến bụi mù trong không khí phản chiếu ánh bạc nhàn nhạt, khiến cả hang động như khoác lên một lớp áo mờ ảo. Nếu đứng dưới ánh sáng ấy ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được một khoảnh trời xanh thẳm hoặc vầng trăng cô tịch đang treo lơ lửng giữa đá núi lạnh lùng.
Thậm chí còn có một vài loài hoa cỏ thảo dược mọc trong này. Cũng nhờ hố sụt này, tia sáng mặt trời hàng ngày chiếu qua, khiến cho một bộ phận hang động có thêm sức sống, thực vật mọc tươi tốt.
Bên ngoài trời đã tối, hành động trong điều kiện này là lựa chọn không sáng suốt. Ở lại đây một đêm, thuận tiện lát nữa kiểm tra một chút, xem xem có thể bắt lấy vài con Linh Tằm hay không.
Nghĩ đến đây, Liễu Như Yên từ trong nhẫn lấy ra một số hoa quả dại nàng tìm được, cùng với một chút gia vị.
Mở nắp bình, tưới lên con cá nhỏ đầu tiên, tiếp đến là cá lớn. Gia vị thơm lừng, cùng với nước chảy xèo xèo vì nóng, làm cho hương thơm lan tỏa ra bốn phía.
Sau vài một nén hương, Liễu Như Yên lấy cá nhỏ đã chín ra. Cắn một miếng thật lớn, quả thật là vô cùng thơm ngon. Tuy có chút bỏng, nàng phải thổi thổi mấy lần, phe phẩy một tay cầm quạt lá.
Liễu Như Yên chậm rãi đem linh khí hệ Phong của mình vào trong con cá. Từ từ rút những chiếc xương nhỏ, chỉ để lại xương lớn làm khung.
Phải nói, thuộc tính của Liễu Như Yên là loại gần với trọng lực nhất. Chỉ cần kiểm soát và cảm giác lực đủ tốt, hoàn toàn có thể làm đến điều khiển vật thể. Mượn sức gió ta có thể làm rất nhiều việc. Gió vô hình vô chất, là thuộc tính tự do nhất trong thiên địa.
Liễu Như Yên cũng khát cầu, mong muốn chính bản thân mình có đủ thực lực để được tự do tiêu dao như vậy.
Lại nhìn con cá nhỏ đã bị mình ăn gần hết, nàng sờ sờ cái bụng nhỏ.
"Vẫn là có chút đói. "
Liễu Như Yên ngắm đến con cá lớn trên kệ lửa kia. Nàng đem lá sen (lá xen) ở mặt hồ hái được, bao bọc lấy thân cá lớn.
Liễu Như Yên từ trong nhẫn trữ vật lấy một đôi đũa, bóc tách lớp vỏ giòn rụm để lộ thịt cá trắng nõn. Lấy tay gắp một miếng bỏ vào khoang miệng.
Thịt mềm như tan trong miệng, kết hợp với da giòn cùng nước sốt. Liễu Như Yên vẻ mặt thích thú, lại gắp một miếng lớn.
Khi đói, quả nhiên ăn cái gì cũng ngon. Đây là suy nghĩ lúc này của nàng.
Lại thêm một ít quả dại, bỏ vào miệng khử mùi tanh. Nhâm nhi một chút, liền muốn thư khoái mấy phần.
Nhìn ánh trăng chiếu qua thác nước, tia sáng nhẹ xuyên qua làn nước, chiếu vào trong hang. Vì là mới tối, ánh trăng chưa lên đến đỉnh, nếu không ánh sáng phát ra sẽ là phía trên hố sụt.
Liễu Như Yên cảm thấy vẫn là thiếu một chút. Nàng vừa ăn vừa suy tư.
Lại nhìn lên ánh trăng lấp ló qua khe nước, tinh quang lóe lên trong đầu.
"Ta tại sao lại không nghĩ ra cơ chứ! "
Kính tửu thưởng nguyệt (Nâng rượu ngắm trăng), thú vui tao nhã.
Mặc dù hoàn cảnh hiện tại không tao nhã cho lắm.
Cứ mặc kệ, mặc kệ đi.
Nàng phi thân bay ra ngoài sơn động, đứng dưới chân thác nước.
Dò xét xung quanh, một phần là vì kiểm tra liệu đã có Linh Tằm xuất hiện hay chưa. Một phần khác, lấy vài vò rượu còn chưa có mở nắp.
Liễu Như Yên đem vài vò rượu quay trở lại sơn động.
Lúc này lửa cũng đã tàn gần hết, chỉ để lại than hồng đỏ. Liễu Như Yên vội tay, rút củi bỏ thêm vào.
Nàng ngồi lại bàn thạch, một tay cầm vò rượu uống một ngụm lớn. Tay bên kia cầm xiên cá cắn lấy một miếng.
Đây mới chính là thú vui nhân sinh. Liễu Như Yên thầm cảm thán.
Đêm thanh cư tĩnh mịch
Phong vũ hoàn lưu
Tửu Nguyệt cùng hoa sắc
Khoái hoạt tận cam lai.
Nàng ngà ngà say, mặt chín hồng. Ngửa người dựa lên bàn thạch, liền muốn nằm ngủ trong tư thái này.
Linh Tằm Xuất Hiện và Lo Lắng Trong Trại
Trong cảm giác (cảm nhận) của mình, Liễu Như Yên phát giác có thứ gì phía sau lưng nàng đang ngọ nguậy bò tới. Nàng bừng tỉnh, nhìn lại thì phát hiện chính là một con Linh Tằm.
Nó từ trong thảm thực vật sinh trưởng sâu trong ngóc ngách động mà bò ra.
Không chỉ có một mà còn có rất nhiều, tiến về phía nàng vì ngửi thấy hương rượu. Những con Linh Tằm nơi đây thời gian dài không tiếp xúc với rượu, thậm chí nhiều con còn chưa từng nếm thử hương rượu. Thế nên dưới cái mùi kỳ lạ đầy cám dỗ đấy, chúng không kiềm được lòng mà bò ra thử.
Liễu Như Yên một phen kinh hỉ, nàng lại uống một ngụm rượu lớn.
Tỉnh táo lại về sau, nàng tiến đến bắt lấy toàn bộ Linh Tằm mà nàng thấy được. Toàn bộ được cho vào trong một bao tải.
Quả nhiên phong thủy bảo địa, nhất định có kỳ vật. Liễu Như Yên cũng từ đây có thể tham khảo được tính chính xác của tấm địa đồ trong tinh bàn.
Bất quá một bên vui, một bên sầu.
Trong khi Liễu Như Yên vui mừng vì tìm được Linh Tằm, Khuê Vũ lại ngồi thẫn thờ, ánh mắt nàng nhìn ra xa xăm.
Trương Thứ đi đến vỗ vai nàng.
"Đừng lo lắng quá, nhất định bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. "
Khuê Vũ không cho là đúng, lắc đầu thở dài.
"Nhưng đã một ngày trôi qua, vẫn không có trở về. Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh? "
Trương Thứ, lòng hắn cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng lo lắng thì có ích gì đây.
"Nếu vậy, ngày mai chúng ta cử người vào tìm kiếm. Chắc hẳn toàn bộ mọi người đều mong muốn như vậy. "
Nói đến đây, Trương Thứ cũng đành thôi, không tiếp tục nói nữa. Hắn quay trở lại túp lều.
Khuê Vũ nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng bị mây đen che lấp, chỉ có một màu xám xịt.
"Như Yên tỷ, Sở Phong huynh. "
"Hy vọng mọi người không có chuyện gì. "
Nhân Tính Bộc Lộ
Một bên khác, vài tên dong binh cũng ngờ ngợ đoán ra được vấn đề gì.
Một tên nói.
"Huynh đệ, trời đã khuya vẫn chưa có ai trở về, đoán chừng lành ít dữ nhiều. "
"Chúng ta nhân cơ hội, tụ tập anh em một chút. Đến lúc đó. .. .Kiệt kiệt kiệt! "
Tiếng cười bỉ ổi từ hắn phát ra, vừa cười hắn vừa xoa hai lòng bàn tay.
"Ngươi nói rất có lý. Mẹ nó, cái kia Khuê Vũ tuy còn nhỏ một chút, thế nhưng vẫn rất tốt chơi. "
"Đúng đúng! "Một tên khác chen vào.
"Chúng ta nhân lúc quãng đường từ bìa rừng trở về Thanh Sơn trấn ít người qua lại liền cướp. Kẻ nào không phục thì giết. Đến lúc đó vật tư sẽ đều là của chúng ta. "
"Đầu óc ngươi cũng chỉ hạn hẹp như vậy. Ta vẫn như thế, nữ nhân ta chơi trước, còn lại tùy các ngươi sử trí. "
"Cũng thật đáng tiếc con tiện nhân Liễu Như Yên kia, e rằng đã làm thức ăn cho ma thú rồi đi. "
"Nếu không phải đoàn trưởng ngăn cản, ta đã sớm lộng chết (làm nhục) nàng. "
Một tên khác thấy vậy cũng hùa theo, cứ thế trong đêm tối, đám người bàn tán nghị luận ý nghĩ nhân lúc đoàn trưởng không có mặt mà nắm quyền.
Không còn uy hiếp, nhân tính bộc lộ rõ. Cái gì mà đạo đức lương tri, kỳ thật cũng chỉ lời nói sáo rỗng mơ hồ.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN