Chương 68: SỨC MẠNH CỦA SẮC ĐẸP!


#TNL:CK#LTU:

Lời mời gọi ấy, nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ hơn bất kỳ loại chướng ngại vật nào hắn từng đối mặt. Tấm lưng rộng lớn của Y Thiên run lên nhè nhẹ, hắn cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp và nông cạn, không thể tự chủ được mà bước thêm một bước về phía chiếc giường băng ngọc.

Trái tim hắn đập liên hồi, tiếng đập lớn đến mức tưởng chừng như muốn xé toang lồng ngực rắn chắc mà nhảy ra.

"Không. .. không phải là ảo ảnh. Đây là sự thật. Cô. .cô ta đẹp đến mức khiến ta quên đi cả Bạch Tư Mi. "

Ý nghĩ đó như một lưỡi dao sắc bén cắt vào màng nhĩ của hắn, nhưng thay vì đau đớn, hắn lại cảm thấy một khoái cảm tội lỗi khó cưỡng đang lan tỏa.

Sự thanh khiết và vẻ lạnh lùng cao ngạo của nàng lại càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.

Y Thiên cảm thấy toàn bộ tâm trí mình bị một luồng sức mạnh vô hình siết chặt, tất cả những đau khổ, mệt mỏi và những lời thề tu luyện bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Hắn muốn chạm vào nàng, muốn xác minh rằng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này là có thật.

Mỹ nhân khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió nhưng lại mang theo ma lực mê hoặc.

Nàng dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén lọn tóc đen nhánh rủ xuống vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế và trắng ngần.

"Tỷ đã chờ đợi rất lâu rồi, tiểu tử. Đừng làm tỷ thất vọng. Vẻ đẹp của tỷ đây không phải là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể chạm tới, nhưng tiểu đệ ngươi. .. lại có dũng khí để thử. "

Lời nói nhẹ nhàng ấy như một câu thần chú, rót mật vào tai, thúc đẩy hắn phải hành động ngay lập tức, dâng hiến bản thân cho sự quyến rũ.

Hắn nhìn thấy đôi chân trần trắng trẻo nảy nùng, mịn màng như ngọc, đặt nhẹ trên tấm đệm băng giá, cùng với vẻ quyến rũ chết người mà không hề cố gắng.

"Tất cả chỉ là bẫy! "Y Thiên chợt nhiên tỉnh ngộ. .không, hắn vốn dĩ không bị huyễn mộng, rõ ràng biết đây là một cái bẫy, nhưng cơ thể hắn lại phản bội tâm trí, không thể lùi bước:

"Không thể. .. không thể tiếp tục như thế này. "

Y Thiên rùng mình, cố gắng gầm lên trong tâm trí, nhưng giọng nói bị nuốt chửng bởi tiếng đập loạn xạ của trái tim và tiếng cười ma mị của mỹ nhân.

Hình ảnh Bạch Tư Mi, đau đớn ôm lấy thân thể hắn run rẩy bỗng chốc trở nên nhạt nhòa, mờ ảo như sương khói, không còn đủ sức mạnh để kéo hắn trở lại với tình cảm thuần khiết.

Sự sa ngã về mặt cảm xúc này diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến Y Thiên cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào mỹ nhân, từ sự mê đắm chuyển sang sự đấu tranh nội tâm dữ dội.

Toàn bộ huyết dịch trong cơ thể hắn dường như đang sôi trào lên, khao khát được lao tới và chinh phục vẻ đẹp tuyệt diễm kia.

Hắn tiến thêm một bước, bàn tay to lớn, nắm chặt Thiên Bình Kiếm, run rẩy và mồ hôi chảy ròng ròng trên chuôi kiếm.

"Ngươi. .. ngươi không phải thật! ."Y Thiên thều thào, cố gắng tìm lại chút lý trí cuối cùng.

Nhưng nàng chỉ cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến những lời hắn nói ra trở nên yếu ớt và vô nghĩa.

"Thật hay không, không quan trọng, tiểu tử à. Quan trọng là tỷ tỷ đây có thể khiến ngươi cảm thấy là thật. Đó mới là sức mạnh là sự quan trọng đó. "Mỹ nhân đáp lại, giọng nói như tiếng tơ lụa mềm mại lướt qua da thịt.

Y Thiên đã lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức bị một lực hút vô hình kéo mạnh về phía trước, buộc hắn phải đối diện với nàng.

"Chết tiệt. .không thể để cho nữ nhân này chiếm lấy tâm trí. ."Hắn khó khăn cố gắng dùng suy nghĩ chiếm lại tâm trí đang bay bổng, trấn an bản thân:

"Linh Nhi. .đúng rồi, may mà có muội trong đầu. Ta mới đủ sức để giữ lại tâm trí đang héo mòn này! "

Y Thiên khẽ gầm, thật may mắn khi có Linh Nhi, nàng đã giúp hắn vượt qua hàng ngàn nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần. Giờ đến cả mỹ nhân mê hoặc, nàng cũng giúp hắn vượt qua, nhưng nhiêu đó là không đủ, Y Thiên rồi cũng sẽ bị chìm vào trong nữ sắc này.

Hắn phải làm điều gì đó, một hành động đủ tàn nhẫn, đủ đau đớn để xé toang tấm màn mê hoặc này, cắt đứt dây liên kết giữa mắt hắn và cơ thể mỹ nhân.

Nỗi đau thể xác, thứ đã tôi luyện hắn qua bao trận chiến sinh tử, là thứ duy nhất có thể đối kháng lại sự mê hoặc của vẻ đẹp tinh thần.

Nói rồi, Y Thiên hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương băng giá từ nàng, mùi hương có thể khiến người ta chết đi trong sự đê mê.

Sự quyết tâm tàn bạo xuất hiện trong đôi mắt đen xanh rờn của hắn, xua tan đi một phần sự mê đắm.

Mỹ nhân kia thấy vậy, nụ cười trên môi càng thêm quyến rũ, tưởng chừng như nàng đã chiến thắng hoàn toàn. Nhưng nàng không biết, sự tàn nhẫn của Y Thiên, đặc biệt là sự tàn nhẫn với chính bản thân, còn kinh hoàng hơn bất kỳ thứ gì.

Thiên Bình Kiếm được nâng lên

Thiên Bình Kiếm trong tay Y Thiên không chút do dự được xoay ngược lại, mũi kiếm sắc lẹm, lạnh lẽo, sáng loáng dưới ánh sáng rực rỡ của không gian, hướng thẳng về phía đùi phải của hắn.

Khoảnh khắc hắn hành động nhanh đến mức mỹ nhân đang nằm trên băng ngọc cũng không kịp phản ứng.

"Phập! "Một tiếng động khô khốc, sắc lạnh vang lên.

Lưỡi kiếm xuyên qua lớp hắc y phục rách nát, đâm sâu vào bắp đùi rắn chắc của Y Thiên. Dòng máu tươi nóng hổi, đỏ thẫm lập tức phun trào ra, thấm ướt vạt áo và nhỏ giọt xuống mặt đất lấp lánh như nhung.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không gian ngọt ngào và ma mị, tạo nên một sự tương phản ghê rợn, một sự phá vỡ tuyệt đối đối với vẻ đẹp hoàn mỹ.

Cơn đau buốt giá, dữ dội ngay lập tức truyền thẳng lên đại não, mạnh mẽ đến mức làm lu mờ mọi giác quan khác, đánh tan mọi khao khát và sự mê đắm.

Gương mặt Y Thiên, vốn đang rạng rỡ và si mê, bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, thấm đẫm mái tóc trắng bạc của hắn, khiến chúng dính bết vào trán.

"Argh! "Hắn cắn chặt răng, một tiếng rên đau đớn bị nuốt ngược vào cuống họng, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, thô ráp.

Cơ thể hắn khuỵu xuống nửa chừng, nhưng hắn không ngã. Hắn dùng cánh tay run rẩy còn lại tạo ra một Huyết Kiếm cắm vào chống đỡ trên nền đất lấp lánh, để Thiên Bình Kiếm vẫn găm sâu nơi bắp đùi, không rút ra.

Đôi mắt hắn, từ từ mở ra, không còn sự ngơ ngác, không còn sự si mê, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo đến thấu xương và sự ghê tởm bản thân đã suýt làm hắn sụp đổ.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu, nhìn vào lưỡi kiếm, và sau đó, hắn ngước nhìn lên mỹ nhân. Mái tóc trắng bạc, gương mặt hốc hác đầy vết máu khô của hắn, cùng với hành động vừa rồi, tạo nên một hình ảnh quỷ dị và đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.

Mỹ nhân tuyệt diễm, vốn đang mỉm cười đầy trêu ngươi, rốt cuộc cũng lộ ra một chút kinh ngạc. Đôi đồng tử băng lam của nàng co rút lại một chút, nụ cười trên môi đông cứng.

"Ngươi. .. ngươi dám làm tổn thương chính mình vì vẻ đẹp của ta? "Giọng nói của nàng không còn sự ma mị, thay vào đó là sự ngạc nhiên xen lẫn chút thất vọng, như thể một kiệt tác nghệ thuật đã bị một vết cứa thô bạo làm hỏng.

Nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh suôn mượt khẽ lướt trên băng ngọc, nhưng ánh mắt nàng đã trở nên sắc lạnh và tập trung hơn, không còn sự lả lướt như trước.

Y Thiên thở dốc, giọng nói khàn đặc, nhưng lại mang theo một lực mạnh mẽ đến kinh ngạc:

"Ta. .. không làm tổn thương mình vì vẻ đẹp của cô"Hắn cố gắng kiểm soát nhịp thở, dùng nỗi đau để làm dịu đi sự cuồng nhiệt trong lồng ngực:

"Ta tự làm tổn thương mình, để nhắc nhở bản thân. Ta là Y Thiên, không phải anh hùng, ải mỹ nhân trước mặt Y Thiên ta cũng chỉ là một bậc ải tầm thường nhất. "

Hắn nhếch mép cười, nụ cười méo mó vì sự đau đớn, nhưng lại đầy vẻ khinh miệt và thách thức. Sự tự chủ đã trở lại, giống như một bức tường thành được xây lại ngay sau khi bị sụp đổ.

Mỹ nhân im lặng quan sát Y Thiên, ánh mắt lướt qua vết thương đang rỉ máu và gương mặt tái nhợt nhưng đầy kiên quyết của hắn.

Nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy trên chiếc giường băng ngọc, động tác vô cùng duyên dáng nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, nghiêm nghị.

"Thú vị. "Nàng thốt lên, từ"thú vị"vang vọng trong không gian, mang theo sự đánh giá cao hiếm hoi:

"Ngươi là kẻ đầu tiên dùng đến phương pháp tàn bạo này để thoát khỏi vẻ đẹp của ta. Nỗi đau thể xác lớn đến mức có thể áp đảo cả sự khao khát nguyên thủy của con người. Quả là một quyết định ngu xuẩn, nhưng cũng thật dũng cảm và kiên định. "Nàng nhíu mày, nhìn thẳng vào Thiên Bình Kiếm vẫn găm sâu, chẳng màng nói lời ngọt ngào tiểu tử, tiểu đệ với tỷ nữa, chỉ còn ta và ngươi.

Sự đau đớn của hắn càng làm nổi bật sự thanh tỉnh của tâm trí hắn sau đó, đây là thứ mà nàng chưa từng thấy.

Y Thiên không rút kiếm bởi vì hắn biết nỗi đau thấu tim gan này là thứ giúp tâm trí hắn tỉnh táo.

"Ta không cần lời khen ngợi của cô. "Hắn nói, giọng nói đã trở nên trầm ổn, lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt so với kẻ thều thào si mê lúc nãy:

"Nói cho ta biết, mục đích thực sự của tầng này là gì? Cô là ai? Đừng tiếp tục trò chơi đùa rẻ tiền này nữa. "

Hắn chất vấn, ánh mắt sắc lạnh như ngàn lưỡi dao đối chọi trực diện với đôi đồng tử băng lam của nàng, không hề né tránh.

Mỹ nhân khẽ mỉm cười, nụ cười đã không còn vẻ ma mị mà thay bằng sự sắc sảo, trí tuệ. Nàng đứng dậy, bước chân trần trắng trẻo dẫm nhẹ xuống mặt đất mềm mại, lấp lánh.

Toàn bộ không gian rực rỡ dường như căng thẳng hơn. Nàng đã nhận ra rằng, trò chơi đã kết thúc, và giờ là lúc phải đối mặt với một đối thủ thực sự.

"Ngươi đã vượt qua nó, cái khát khao tình dục nguyên thủy nhất của một con người, cũng không đúng, ngươi không phải là vượt qua được nó. Mà là ngươi tránh nó! "Nàng nói, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, từng bước đi chậm rãi về phía Y Thiên, bước chân nhẹ nhàng như mây trôi nhưng lại mang theo áp lực vô hình:

"Ta sẽ nói cho ngươi biết mọi thứ, nhưng trước tiên, ngươi phải trả lời ta một câu hỏi: Dưới sắc đẹp đến mức có thể khiến ngươi tự nghĩ là ta dùng hoặc ảnh, có làm ngươi hối hận vì đã tự làm đau mình không? "Nàng nhìn thẳng vào vết thương, ánh mắt đầy thách thức.

Y Thiên lắc đầu, máu từ vết thương chảy ra càng nhiều.

"Không. "Hắn đáp, giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát:

"Vẻ đẹp tuyệt diễm này của cô thực sự rất mạnh, nhưng sự kiềm chế của ta còn có sức mạnh lớn hơn. Cô chỉ là một công cụ để ta nhận ra giới hạn của bản thân. Ta sẽ không bao giờ hối hận, không chỉ là nói về lần hành động này, mà là tất cả những gì ta đã từng quyết định đều không hối hận. "

==========

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!

*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI Ở THÁNG 10 NÀY:

-3/10: + TÔ PHAN HÒA: 200. 000 VNĐ

*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:

-Nguyễn Kaein

-VÔ HỐI

-Đạt Trần

-TÔ PHAN HÒA

-VŨ PHONG

-Muôn Thái Tạo Hóa

-Vạn cổ Thần Đằng Đằng Vân Tiên

===========

*CUỐI CÙNG THÌ EM CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ NGỦ NGON!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...