Chương 67: MỸ NHÂN TUYỆT DIỄM!
#TNL:CK#LTU:
Toàn thân hắn đau đớn như bị xé nát, cảm giác nặng nề như thể vừa gánh vác cả một ngọn núi. Y Thiên lờ mờ mở mắt, đồng tử còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng thì đã cảm nhận được luồng khí ấm áp đang cuộn xoáy bên trong.
Nguồn năng lượng cuồng bạo kia đã lắng xuống, Huyết Ma Khí và Hỗn Độn Hắc Xích Khí đang cùng nhau khẩn trương tái tạo, hồi phục cơ thể hắn với tốc độ kinh hoàng. Cảm giác sinh lực quay trở lại khiến hắn mừng rỡ đến cực điểm.
"Một giấc mơ. .. chỉ là một cơn ác mộng thôi sao? "Hắn thều thào, giọng nói khàn đặc như kim loại ma sát.
Những giọt nước mắt nóng hổi chầm chậm lăn dài trên gò má, chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba vừa thoát khỏi sợ hãi.
Trước mắt hắn là một khung cảnh quen thuộc đến day dứt.
Giếng cổ nơi làng Thanh Thủy vạn sơn trùng thủy, cái chỗ mà hắn luyện kiếm suốt một đêm trước khi bất ngờ bị hút vào Độc Nhãn Vương Chi Địa. Thời gian dường như ngưng đọng ngay khoảnh khắc tờ mờ sáng.
Màn đêm chưa tan, nhưng ánh sáng đầu tiên đã bắt đầu len lỏi. Những tia nắng mỏng manh, dịu dàng nhuộm một màu vàng nhạt lên sương sớm còn vương trên tán lá xanh biếc, tạo nên một không gian huyền ảo.
Không khí mát lạnh, trong lành, thoang thoảng mùi đất ẩm và cỏ dại. Khung cảnh thơ mộng đến mức khiến hắn muốn tin rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là sự điên rồ của tâm trí.
Hắn cố gắng chống tay đứng dậy, tiếng rên rỉ từ khớp xương vẫn còn đó, nhưng sức mạnh đã phục hồi ít nhất bảy phần. Tiến đến mép giếng cổ, nơi mặt nước tĩnh lặng phản chiếu bầu trời đang chuyển mình.
Y Thiên cúi đầu nhìn xuống. Gương mặt hắn vẫn nét soái ca thường lệ, nhưng giờ đây bị bao phủ bởi những vệt máu khô quánh. Đôi mắt thâm quầng, ánh lên vẻ mệt mỏi và khắc khổ, hoàn toàn không hợp với tuổi mười lăm.
Chi tiết kinh hoàng hơn cả chính là mái tóc. Từng sợi tóc đen đã bị tẩy sạch màu, giờ đây trắng bạc óng ánh như tuyết trắng, xòa xuống gương mặt hốc hác, báo hiệu sự tiêu hao sinh mệnh đến đáng sợ.
Khi hắn đứng thẳng lên, chiếc hắc y phục rách nát không thể che giấu được sự thật. Cơ thể hắn đã trở nên to lớn bất thường, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn nổi lên rắn chắc như thép đúc, hoàn toàn là hình dáng của một chiến binh trưởng thành.
"Không. .. Không phải là mơ. "Hắn nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn đắng.
Cảm giác đau đớn vẫn âm ỉ, ói ăm nơi ruột gan, nơi vết thủng suýt chết đang được chắp vá nhanh chóng. Những thay đổi tàn khốc trên thân thể đã kéo hắn về với thực tại tàn khốc:
"Tất cả đều là hiện thực! HAHAHA! "Y Thiên cười điên loạn.
Đau đớn và sự thật tàn khốc không thể thay đổi, sau nụ cười cuồng loạn đó tất cả sắc mặt của hắn bỗng chững lại, âm trầm cực kì.
Là sự kiệt sức, nó khiến Y Thiên không còn đủ sức để kinh hoàng thêm nữa, khuỵu gối, nặng nề tựa tấm lưng rộng lớn, cuồn cuộn vào thành giếng cổ mát lạnh. Sự lạnh lẽo của đá như xoa dịu đi cơn sốt bên trong.
Hắn ngước nhìn lên. Bầu trời vẫn còn giữ lại một mảng đen huyền bí của đêm tối, nhưng ánh dương đã bắt đầu nhuộm màu rực rỡ từ phía chân trời.
Từ từ, sắc cam ấm áp và hồng nhạt bắt đầu lan tỏa, xua tan đi sự u ám, mang theo hơi thở của một ngày mới.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác hân hoan khó tả.
Hắn đã sống sót! Đã chiến thắng! Hắn mặc kệ mái tóc trắng hay cơ bắp dị dạng, điều quan trọng là hắn đã quay về với nơi đây, với làng Thanh Thủy với Linh Nhi bé bỏng của hắn.
"Linh Nhi, đại ca về rồi đây. "Y Thiên mỉm cười:
"Tiếc là… đại ca không phải đi chơi, nên không có quà cho Linh Nhi đâu. Đừng buồn ca ca nhé. "
Nói xong, hắn với gương mặt rạng rỡ, định đứng lên thì bỗng có một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông vang ngân lên.
"Đại ca! "Chỉ thấy từ xa một thân ảnh từ trong bụi cây chạy tới, nhỏ bé đến lạ thường, như một mũi tên lao tới. Tay vươn ra muốn chạm vào, muốn xác minh sự thật đau thương trước mắt:
"Huynh đây là bị sao vậy! ?"Quả nhiên là Linh Nhi, nàng vẫn dễ thương như ngày nào, Y Thiên không ngờ lại trùng phùng sớm như vậy.
Hai mắt hắn không kìm được mà đỏ hoe, nước mắt đã sớm chảy dài từ khóe. Hơi thở trong khắc này, gần như tắt lịm trong lòng ngực.
Đồng tử co rút lại như mũi kim, mọi thanh âm xung quanh đều biến mất, chỉ còn mỗi hình ảnh Linh Nhi chạy tới.
Khẽ ho vài tiếng, Y Thiên điều khiển hơi thở ổn định lại không để tiếng khóc nấc lên, nhưng hắn vẫn run lên, run đến nổi hắn không thể mở miệng ra nói.
Linh Nhi với gương mặt mếu mó, nước mắt nước mũi lấm lem chạy lại ôm chặt Y Thiên vào lòng, khóc toáng lên, xé rách cả cuống họng.
"Y Thiên ca ca, là ai. .là ai đã làm hại huynh? "Linh Nhi không dừng lại, nàng gục xuống ôm chặt lấy cơ thể nhấm nhem máu của hắn, đôi vai nhỏ bé run lên bần bật:
"Tại sao. .tại sao chỉ trong một đêm mà huynh lại trở nên như vậy, xém chút nữa thì đã khiến muội không nhận ra rồi. ."
Móng tay nàng bám chặt vào thân thể rắn chắc của hắn, cào mạnh rỉ ra từng hàng máu, như thể sợ hãi hắn lại một lần nữa biến mất sau khi nàng buông lỏng đôi bàn tay nhỏ nhắn ra vậy.
Y Thiên vươn bàn tay to lớn của mình ra, bao trùm cả cái đầu nhỏ của nàng, dịu dàng xoa xoa. Trên mặt hiện ra một nụ cười hiền từ hiếm thấy, hơi thở khẽ khàng phả vào tai nàng.
"Không sao đâu Linh Nhi, chẳng phải đại ca lại trở về với Linh Nhi rồi hay sao? "
Linh Nhi vẫn không ngừng khóc, càng là vỡ òa hơn.
Bất chợt, một dòng điện nhỏ giật lên tê tái cả người Y Thiên. Đầu óc mụ mị của hắn trong thoáng chốc trở nên minh bạch, hắn bắt đầu cảm thấy nhiều điểm bất thường.
Theo những gì hắn biết và hiểu về Độc Nhãn Vương Chi Địa, thì khoảnh khắc ở bên ngoài ngưng trệ lại ở lúc trước khi hắn vào bí cảnh cũng không phải là điều kì lạ gì.
Tuy nhiên, điều kì lạ mà hắn phát hiện ra ở đây không phải là điều đó.
Mà là lão Dương và Linh Nhi.
Lão Dương là một người bí ẩn, nhưng thực lực được che giấu đi đã bị hắn tinh ý nhận ra không phải là dạng tầm thường. Có lẽ cũng do ông mà Linh Nhi mới kịp thời nhận biết và chạy đến đây.
Kì lạ là tại sao lại không hề có lão Dương hay khí tức của lão ở đây, thực sự rất kì lạ, rất hoang đường.
Và nếu điều hoang đường này không hề hoang đường thì ai là người nhận ra và cho Linh Nhi biết hắn ở đây mà đi tới?
Mà Linh Nhi của hắn rất thông minh, rất bình tĩnh. Sẽ là im lặng an ủi hắn, chứ không phải ồn ào khóc toáng lên như bây giờ.
Đồng tử Y Thiên đột ngột co rút, đầu óc tỉnh táo đầy kinh hoàng nhìn xuống cô muội muội đang áp người chặt vào lòng hắn khóc òa lên.
"Linh Nhi…"Hắn thở hổn hển, phổi gần như vỡ nát. Trái tim ngừng đập, một điều mà hắn không thể nghĩ tới, không thể tin được lại chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn:
"Linh Nhi trước mặt không phải là Linh Nhi! "
"Hahahaha! "Bỗng, Y Thiên phì cười, cười rất điên dại. Trong lúc cười, nước mắt cùng lúc không ngừng chảy xuống:
"Con mẹ nó, cái tầng năm này của Độc Nhãn Vương Chi Địa. Quả thực phiền phức! Còn dám lấy Linh Nhi ra để gia cố cho cái trò ba xu rẻ tiền này! "
Hắn gầm lên, ánh mắt tức giận cháy rực. Lồng ngực phập phồng không thể nào bình tĩnh được.
Linh Nhi đang nép vào trong lòng hắn cũng hoảng sợ chống tay lùi lại phía sau.
"Huynh. .huynh làm sao vậy. .muội. .đừng làm muội sợ mà. ."Giọng nói của nàng bị ngắt quãng vì hoảng sợ.
Ánh mắt hắn không còn vẻ vỡ òa trùng phùng thương nhớ không thể nói thành lời, mà là một vẻ mặt kinh tởm nhìn về phía Linh Nhi đang hoảng sợ, miệng lẩm bẩm trước mắt:
"Con mẹ nó! Ngươi còn ở đây làm ra bộ dạng kinh tởm này giả vờ? "Gương mặt hắn biểu lộ ra sự kinh tởm đến tột cùng, kèm theo đó là sự tức giận không thể khôi nguôi của hắn:
"Độc Nhãn Vương Chi Địa! Bọn ngươi thật sự là thích dùng tâm trí của người ta mà chơi đùa? Nhưng lần này giả làm Linh Nhi. .thật sự là quá đáng rồi! "
Y Thiên vẻ mặt kinh hoàng giương cao Thiên Bình Kiếm lên, lưỡi kiếm sắc lẹm lạnh lẽo mang theo ánh mặt trời đang lên cao hạ xuống một cái"Phập! ". Đầu Linh Nhi lập tức bay ra khỏi cổ, máu bắn ra tung tóe khắp nơi.
"Quả nhiên là không nên ngủ ở cái nơi quỷ quái đó mà! Chết tiệt! Xém chút nữa đã bị dính bẫy rồi! "Y Thiên tức giận chửi rủa:
"Cũng đến lúc hạ màn rồi đấy! Khu Vườn! "
RẦM RẦM RẦM!
Từng tiếng sụp đổ vang lên, không gian uốn cong thành nhiều đường xoáy cuốn theo thời không xoay chuyển.
Chỉ trong một cái chớp mắt. Mọi thứ đều đã thay đổi, không còn là không gian trong lành, yên bình ở làng Thanh Thủy nơi giếng cổ.
Mà là nơi Khu Vườn An Dương tăm tối đổ nát ấy, nó đang dần sụp đổ từ bên trong lẫn bên ngoài theo từng hồi từng hồi. Cho đến khi cả không gian chỉ còn là một màu tối đen với một mặt phẳng dài đến vô tận.
"Đã hoàn toàn sụp đổ rồi à? "Y Thiên bất chợt hỏi, gương mặt âm trầm khó đoán:
"Rốt cuộc thì cũng kết thúc tất cả rồi…"
Y Thiên thở phào, một hơi thở cực kì nặng nhọc và dài hơi, như thể hắn triệt để trút bỏ tất cả sự khó chịu đeo bám hắn từ lúc mới vào đây đến bây giờ ra hết vậy.
"Tiểu tử, ngươi thế mà lại đến được đây rồi? "Một giọng nói đột ngột vang lên, có chút ma quái, tựa như là từ khắp bốn bể không gian ở đây phát ra vọng lại:
"Vậy thì hãy đến đây cùng chơi với tỷ tỷ nào! "
Luồng âm thanh ma mị kia vừa dứt, chưa kịp để Y Thiên định hình những gì vừa diễn ra, tự dưng một lực đạo mạnh mẽ, không thể kháng cự được, đột ngột quấn lấy thân thể kiệt quệ của Y Thiên.
Hắn cảm thấy mình bị kéo xoáy, như một mảnh lá trong cơn lốc, xuyên qua lớp màn không gian vừa sụp đổ. Mọi thứ trước mắt hắn tan chảy thành những vệt sáng lóa mắt, cuốn phăng cơ thể của hắn đi.
"Chết tiệt! Lại nữa rồi! Còn chưa xong sao? "
Hắn gồng mình chống cự, cố gắng giữ lại chút ý thức cuối cùng. Nhưng lực lượng này quá vĩ đại, hoàn toàn không phải do con người tạo ra, mà giống như ý chí của chính nơi đây làm ra.
Nguồn năng lượng kinh hoàng đẩy hắn rơi vào một chiều không gian hỗn loạn, rực rỡ sắc màu.
Khi cơn lốc thôi thúc ngừng lại, Y Thiên đáp xuống một mặt đất mềm mại, lấp lánh như nhung, nhưng lại không có cảm giác vật lý rõ ràng.
Không gian xung quanh hắn là một sự kết hợp choáng ngợp của những gam màu rực rỡ, chúng cuộn xoáy và thay đổi liên tục, tạo nên một ảo cảnh như được dệt từ ánh sáng thuần khiết.
Chúng là những dải quang phổ vô tận và cảm giác nóng bỏng, gây mê hoặc của không khí nơi đây tiết ra bao trùm lấy hắn.
"Thật tuyệt. .nơi này là tiên giới? "Y Thiên hít một hơi sâu, đôi đồng tử xanh rờn của hắn ngay lập tức bị thu hút về phía trung tâm của không gian vô tận này.
Ở đó, một chiếc giường lớn được tạo thành từ băng ngọc tinh khiết đang đặt tĩnh lặng. Ánh sáng từ khắp nơi hội tụ lại, tạo thành một vầng hào quang thiêng liêng và lộng lẫy bao quanh chiếc giường, khiến nó trở nên nổi bật một cách ma mị.
Một luồng khí lạnh lẽo, tinh khiết đối lập hoàn toàn với sự nóng rực của không gian, bao phủ lấy hắn, báo hiệu sự hiện diện của một thực thể siêu phàm, khiến trái tim hắn vốn đã chai sạn lại lần nữa đập mạnh.
Đó là sự lạnh lùng đến mức khiến người ta phải run sợ, nhưng lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng của sự hoàn mỹ.
"Thật đẹp. ."Y Thiên bước từng bước nặng nề về phía ánh sáng, quên đi sự mệt mỏi và kiệt sức của cơ thể:
"So với cô ta, Bạch Tư Mi hay Ngân Xà Tí Hống cho dù là sắc đẹp hay là khí thế tỏa ra cũng là không thể so bì. .sự thiên vị tạo tác của Thiên Đạo là dựa vào cô ta mà nói lên sao? "
Nằm nghiêng mình trên băng ngọc là một mỹ nhân tuyệt diễm thiên hạ, nàng ta khoác lên mình một bộ bạch y thuần khiết, những đường thêu tinh xảo như mây trời và tuyết đọng.
Mái tóc dài, đen nhánh, suôn mượt như thác đổ, rải tung trên tấm đệm băng giá, càng làm nổi bật làn da trắng ngần, mịn màng như ngọc sứ.
Gương mặt nàng sở hữu những đường nét hoàn hảo đến mức không thể tin được, sự thanh lệ, thoát tục khiến mọi vật xung quanh dường như lu mờ đi trong sự kiều diễm của nàng.
Vẻ đẹp này không chỉ là sự kiều diễm, mà còn là một khí chất tiên tử lạnh lùng và cao ngạo, như một bông tuyết ngàn năm không thể chạm tới, đúng như miêu tả về những mỹ nhân đỉnh cao trong huyền thoại.
Đôi mắt nàng khép hờ, hàng mi cong dài phủ bóng lên gò má tinh tế, nhưng ẩn sâu trong vẻ tĩnh lặng đó là một sự uy hiếp vô hình, một vẻ nghiêng nước nghiêng thành có thể khiến người khác quên đi cả sinh tử.
Ngón tay thon dài của nàng đặt nhẹ lên đôi chân trắng trẻo nảy nùng như thể một quả trứng gà non vừa lọt vỏ, không khỏi khiến người ta đắm say vào trong đó.
"Thế gian này. .thật sự là có nữ nhân đẹp đến như này sao? "
Từ khi bước vào đây, Y Thiên đã không ngừng mà liên tục cảm thán về vẻ đẹp tuyệt diễm của nữ nhân trước mặt hắn. Hoàn toàn là làm sụp đổ hình tượng không màng nữ sắc của hắn đã làm với Ngân Xà Tí Huống trước đó.
"Đúng là trên thế gian này không ai có thể cưỡng lại mỹ nhân. .anh hùng khó qua ải mỹ nhân quả thực là một câu nói không lệch vào đâu được. "
Y Thiên dừng lại cách đó vài bước, đôi mắt cảnh giác quét qua toàn bộ khung cảnh:
"Ta đã sai rồi, hoàn toàn là sai rồi khi nghĩ bản thân không màng nữ sắc. Bản thân ta vốn dĩ chỉ là chưa thể thấy sắc đẹp của nữ nhân nào có thể khiến ta màng đến mà thôi. "Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt đầy băng lãnh nhưng đầy gợi tình của nàng ta:
"Nhưng ở đây, nữ nhân trước mặt đã khiến ta trong thoáng chốc dễ dàng minh bạch tất cả. "
Không thể trách được Y Thiên, thực sự là mỹ nhân này sở hữu vẻ đẹp được tạo ra từ những gì tinh túy nhất trong tâm trí loài người, một bẫy rập không dành cho những kẻ yếu tim hay thiếu ý chí sắt đá.
Bất chợt, đôi mắt tuyệt đẹp của nàng ta khẽ động, chậm rãi mở ra nhìn vào Y Thiên đang hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nàng.
"Sao. .tiểu tử này, thấy tỷ đây đẹp quá sao? Đừng có nghiện nhé! "
Đồng tử màu băng lam sâu thẳm, lạnh lẽo như vạn năm tuyết phủ, nhìn thẳng vào Y Thiên. Một nụ cười mỏng manh, nhẹ nhàng nở trên đôi môi đỏ mọng, nhưng giọng nói cất lên lại mang theo sự trêu đùa ma mị, vang vọng khắp không gian rực rỡ:
"Tiểu tử, cơ thể này của ngươi không tệ đâu nha. Có nguyện cùng tỷ đây chơi đùa không? "
Nàng nói xong, ngón tay thon dài của nàng đưa lên ngậm lại ở khóe miệng, rồi cười hì hì, nụ cười ma mị cuốn theo trí óc của Y Thiên bay bổng khắp không gian nơi này.
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI Ở THÁNG 10 NÀY:
-3/10: + TÔ PHAN HÒA: 200. 000 VNĐ
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
-TÔ PHAN HÒA
-VŨ PHONG
-Muôn Thái Tạo Hóa
-Vạn cổ Thần Đằng Đằng Vân Tiên
===========
*CUỐI CÙNG THÌ EM CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT BUỔI TRƯA ĐẦY TUẦN ĂN CƠM NGON NGHẺ TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG ĐỂ LÀM VIỆC HĂNG SAY CHO CẢ TUẦN! !!
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ Ạ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Cái kỳ ngộ truyền thừa này hơi quá r tác,ăn hành nhiều thì phải đc nhận lại nhiều,5 tầng thì 5 em đi tác :)))