Chương 69: YÊU NỮ!
#TNL:CK#LTU:
Ánh mắt hắn thể hiện sự quyết tâm tàn bạo.
Mỹ nhân đứng lại cách hắn hai bước chân, khoảng cách an toàn nhưng lại đầy nguy hiểm. Nàng nhìn hắn bằng một ánh mắt phức tạp, vừa là sự tán thưởng, vừa là sự cảnh báo, nhận ra người trước mặt này không phải là người có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để đối phó.
Nàng khẽ động mắt, quay phắt người lại, tấm lưng trần trắng ngần đưa thẳng vào hai mắt hắn, dáng vẻ lập tức thay đổi, tay chân nàng rụt lại.
"Ngươi. .. ngươi đã làm gì thế? Ngươi tự đâm mình? Chỉ vì nhìn thấy ta thôi sao? "Giọng nói của nàng yếu ớt như tiếng gió.
Thấy một màn thay đổi đột ngột này, có chút làm Y Thiên nghi ngờ những gì mắt mình đã thấy, nhưng nhìn dáng vẻ tự biên tự diễn này của nàng, hắn chắc chắn nàng không hề đơn thuần như những gì nàng nói.
Nhưng hắn vẫn chưa thể tìm ra, chỉ đành hỏi vào việc chính:
"Ta làm gì không quan trọng, cô là gì mới là quan trọng. "Y Thiên cắn chặt môi, máu từ vết thương lại chảy ra nhiều hơn.
Hắn rút Thiên Bình Kiếm ra khỏi đùi một cách dứt khoát, tiếng"xoẹt"kèm theo tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn. Huyết Ma Khí lập tức tràn ra hướng về phía vết thương bay vào hồi phục, tay nắm chặt chuôi kiếm chỉ thẳng mũi kiếm về phía nàng, đối diện với nàng bằng ánh mắt sắc lạnh, không chút nhân từ:
"Mau nói! "
"Giống như ngươi. Ta là người, nói đúng hơn ta là một hồn ma bị nhốt ở đây. "
Mỹ nhân chậm rãi nói, giọng điệu dứt khoát và tuyệt vọng. Nàng khẽ lắc đầu, mái tóc đen nhánh buông lơi che đi một nửa khuôn mặt:
"Hồng Nhan Bạc Phận là những gì mà ngươi có thể hiểu về ta. Chỉ vì thứ sắc đẹp như mật ngọt chết người này, ta đã bị giam cầm ở đây. Và ta cũng chính là cái bẫy cuối cùng để lũ tu sĩ các ngươi phải thất bại đấy. "
"Cái bẫy? "Y Thiên gằn giọng, không tin tưởng:
"Cô nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi mà tin vào câu chuyện bi kịch đó sao? Cô là một phần của nơi đây, linh cảm mách bảo ta điều này chắc chắn không sai! "Hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, không để mình bị phân tâm.
Mỹ nhân khẽ cười, nụ cười đầy sự đau khổ, không hề có ý phủ nhận:
"Ngươi đã đúng, ta là một phần ở nơi đây. Nhưng trước khi vào đây ta vẫn là con người vẫn là ta mà… chứ nào phải là cái hình dạng mà không ra ma người không ra người này. "Nàng càng nói giọng càng gấp nhưng không hề mất kiểm soát:
"Ta không có sức mạnh để cưỡng ép ngươi làm bất cứ việc gì cả. Thứ vẻ đẹp này của ta chỉ đơn thuần là. .. vẻ đẹp thôi. Nhưng người đời, đặc biệt là những kẻ có quyền lực, lại tự biến nó thành lý do để sa ngã. Thật nực cười làm sao. "Nàng ngước nhìn, đôi mắt băng lam ráo hoảnh, chứa đựng sự mệt mỏi hàng thế kỷ:
"Độc Nhãn Vương khóa ta lại đây như một viên ngọc quý giá nhất. Hắn biết, bất cứ kẻ tu sĩ nào, sau khi vượt qua các tầng chiến đấu, với nhiều thử thách bào mòn cả tâm trí lẫn thể xác, sẽ tự động muốn chiếm lấy ta. Lúc đầu ngươi cũng vậy mà, cũng bị ta mê hoặc, cũng bị chính vẻ đẹp ngàn vàng này của ta che lấp đi cái ý chí gì đó mà ngươi tự hào. "Nàng tiết lộ sự thật một cách trần trụi, đau đớn, tập trung vào hành động chiếm hữu.
Y Thiên siết chặt chuôi kiếm, hắn hiểu sự thật này quá rõ. Hắn đã suýt nữa trở thành kẻ tiếp theo gục ngã trước vẻ đẹp băng lãnh tuyệt diễm của nàng.
"Vậy nếu ngươi là hồn ma bị giam lỏng, tại sao ngươi lại cố gắng quyến rũ ta? Tại sao ngươi không cầu xin sự giúp đỡ, hay chỉ đường cho ta thoát khỏi tầng Bí cảnh này? "Hắn chất vấn, yêu cầu một câu trả lời hợp lí.
Mỹ nhân lại cười, một nụ cười đầy sự chua chát, thấu hiểu sự bất lực của mình.
"Thì ta cũng đã nói rồi đấy, ta chính là một cái bẫy. Ta cũng không phải làm bất cứ điều gì cả, ta vốn chỉ là làm chính mình mà thôi. Tuy nhiên cái sắc đẹp này lại khiến tất cả lũ nam nhân các người tự ảo tưởng rằng là ta đã mê hoặc các ngươi. Thật đáng cười, đúng chứ? "Nàng nhấn mạnh rằng đó là tự nhiên, không phải ý muốn của nàng:
"Tuy nhiên hoa hồng nào mà chẳng có gai, trên người ta đầy rẫy những thứ mà ta không hề biết đến, chỉ cần ngươi chạm vào ta, nguyện bị ta mê hoặc, ngươi sẽ mãi mãi mắc kẹt ở đây, bị thiêu đốt bởi ý nghĩ phải có được ta, cho đến khi ngươi khô héo và tan biến. Ta đã thấy hàng trăm người mạnh mẽ gục ngã như thế. "Nàng hạ giọng, nói ra bí mật kinh hoàng của nơi này.
Y Thiên nghe nàng một tràng giải thích dài dòng như vậy, cũng đã trong suy nghĩ dày đặc rút ra được vài ý chính, nhưng nó lại mâu thuẫn bất thường.
"Có lẽ, cô ta vẫn che giấu nhiều thứ, còn có vài điều có lẽ rằng cô ta đã nói dối. "Y Thiên thầm nghĩ, rồi hạ Thiên Bình Kiếm xuống, bước thêm một bước nữa về phía nàng:
"Ta đã hiểu. Vậy làm sao để ta thoát ra khỏi tầng này? "Y Thiên nói, giọng nói đã lấy lại được sự bình tĩnh và lạnh lùng, không còn chút mơ hồ nào.
Đôi đồng tử của mỹ nhân bất chợt co rút, lóe lên một ánh sáng bất thường. Nhưng nhanh chóng bị nàng che lấp bởi dáng vẻ yêu kiều.
"Dễ thôi, nhưng đầu tiên ngươi phải giải thoát cho ta. Mặc không, ngươi sẽ chết ở đây một cách từ từ mà thôi. "
Nàng quay trở lại chiếc giường băng ngọc, cơ thể uốn éo tạo ra một đường cong ba vòng đầy đặn hoàn hảo, rồi khẽ đưa mắt nhìn xuống đôi chân trắng ngần của mình, nơi sợi xích băng giá khẽ ẩn hiện phía sau làn sương mỏng manh càng là tạo nên một vẻ đẹp chết người.
"Được. "Y Thiên đáp lại, ánh mắt hắn giấu đi sự nghi ngờ thay bằng sự lạnh lùng đến cực điểm.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố ý nhìn thẳng vào nàng, nhìn thẳng vào vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết kia, trong lòng hắn giờ không hề có chút rung động, không hề có chút khao khát chiếm hữu nữa. Giờ đây hắn nhìn nàng như nhìn một bức tường đá.
"Này! Đừng có nhìn ta với ánh mắt như nhìn bức tượng ấy chứ! "Nàng tức giận quát lên, nhưng dáng vẻ này lại có một cách đẹp khác, thật sự thấy qua thì không thể ngừng cảm thán hai từ:
"Tuyệt Mỹ! "
Nhưng Y Thiên thì không.
"Làm sao? "Hắn hỏi, giọng nói dứt khoát.
"Chỉ cần ngươi dùng Bất Khứ Hồi Quang Cư bẻ sợi xích này ra là xong. "
Y Thiên bất ngờ, không ngờ nàng ấy vậy mà biết đến sự tồn tại của Bất Khứ Hồi Quang Cư. Nhưng hắn động não một chút liền thấy hợp lí, nhìn cái dáng vẻ này của nàng. Ở trong đây không dưới mấy trăm năm, nhưng hỏi tuổi nữ nhân là không được lịch sự, nhìn mặt nàng đẹp là được rồi.
"Được. "Y Thiên đáp một tiếng, vẻ mặt âm trầm trở lại.
Hắn cẩn trọng tiến tới, vừa nhìn nàng vừa nhìn vào chân nàng. Chỉ sợ rằng chỉ cần một chút mất cảnh giác nàng liền ào tới ăn sạch bách hắn vậy.
"Ta không ăn thịt người đâu. "Nàng bặm môi, hơi bực bội nhìn hắn. Hắn thế mà lại tỏ vẻ thờ ơ không có gì nhìn lại, đáp một tiếng:
"Không tin. "
Nghe hắn nói vậy, nàng nghiến răng gân xanh nổi đầy trán. Khó chịu phì cười, bất lực lắc đầu.
Kệ nàng làm gì thì làm, Y Thiên vẫn cứ dáng vẻ cẩn trọng cực kì tiến tới từng nửa bước. Thận trọng đến cực điểm khi. ..
". .. "Nàng nhìn hắn thực sự đã cạn lời rồi.
"Có cần thiết phải dè chừng ta đến mức này không vậy? "Nàng đưa tay lên đầu vo vo mái tóc đen tuyền.
Thực sự là ai trong lúc này cũng phải nói như vậy thôi, bởi vì Y Thiên vậy mà một tay đưa tay sợi xích, tay còn lại giương Thiên Bình Kiếm thẳng vào người mỹ nhân, không hề cho nàng một chút gì là có thể vồ tới.
KENG!
Một tiếng vang lên, sợi xích từ từ, như một làn sương mỏng manh tan đi. Nàng không còn bị trói buộc bởi nó nữa, tươi mừng rạng rỡ:
"Ta không còn bị trói buộc. Ngươi đã giải thoát ta, Y Thiên. "Giọng nói của nàng vang vọng trong không gian, mang theo sự biết ơn chân thành:
"Ta sẽ nói ngươi lối đi. Tầng tiếp theo là tầng cuối cùng, nơi mọi thứ ngươi thấy đều là giả dối. Vết thương trên chân ngươi sẽ luôn là lời nhắc nhở rằng, đôi khi lối thoát phải được tạo ra từ nỗi đau, không phải từ thứ mà mắt ngươi nhìn thấy. "
Nghe nàng nói, Y Thiên cảm thấy mỹ nhân này có chút không thông minh như hắn nghĩ, nói trước nói sau liền lộ ra quá nhiều sơ hở.
Tại sao nàng lại biết tên hắn? Không như Bất Khứ Quang Hồi Cư, một Thiên Ngoại Pháp Bảo chắc có lẽ cũng từ đây mà ra nên nàng có thể nhận biết được cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng tên hắn thì lại khác, việc nàng biết tên hắn thì có nghĩa rằng nàng đã biết được thêm nhiều điều khác nữa rồi. Và nàng càng biết nhiều, mà theo lời nói với cử chỉ này của nàng, chỉ e rằng những thứ nàng đang che giấu sẽ là càng nhiều mà thôi.
"Tương kế tựu kế! "Y Thiên thầm nghĩ, cũng đành như vậy thôi.
Chỉ thấy nàng phất tay một cái, một cánh cửa liền xuất hiện, hắn lại thêm một điều nghi ngờ về nàng. Tại sao quyền năng nàng lớn đến mức có thể kéo hắn từ một tầng khác, cũng như từ trong hư không tạo ra một cánh cửa.
Chỉ e rằng, cái sợi xích trói buộc nàng cũng chỉ là nàng cố tình tạo ra để tạo ra một màn yếu đuối trước mặt hắn mà thôi.
Y Thiên bắt đầu vờ như không có gì bắt đầu đi về phía cánh cổng, từng bước đi dần trở nên nhanh chóng, đến khi hắn bước đến ngay trước cánh cổng. Một thanh âm quỷ dị lại vang lên.
"Ngươi từng muốn biết tên ta đúng chứ? Ta tên là Đóa Đóa! Người đã khiến ngươi phải vào Độc Nhãn Vương Chi Địa này! "
Thoáng cái, thân ảnh nàng biến đi lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, như đã liệu từ trước chỉ trong một cú xoay người Thiên Bình Kiếm liền quét ra chém thẳng vào bàn tay nàng xòe ra cào tới.
KENG! KENG!
"Ngươi vậy mà nhận ra rồi à? Tinh tế nhỉ? "Đóa Đóa bị phát hiện, cũng lười giả vờ nữa, tay nắm chặt lấy Thiên Bình Kiếm run lên dữ dội trước đạo lực của Y Thiên tung ra.
"Quá khen… mà cũng chả phải ta tinh tế đâu, chỉ là cô quá ngu ngốc thôi. Lần sau nhớ nói ít lại chút, đừng để lộ ra cái ngu của mình! "
Huyết Kiếm tụ lại bên cánh tay Bất Khứ Hồi Quang Cư, rít gào vung ngang hướng về gáy của Đóa Đóa chém tới.
KENG!
Đóa Đóa linh hoạt cuối thấp người, xoay tròn một cái, đá vào Huyết Kiếm khiến nó lập tức nứt ra vỡ tan tành.
"Hừ! "Y Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng là trong tính toán của hắn:
"Quả nhiên cô rất mạnh, ở trong đây có thứ gì yếu đâu chứ. Chỉ là ta không hiểu tại sao cô cứ phải nhất định muốn kéo ta lại quyến rũ mà không trực tiếp đánh đi? "
"Tại vì ta không muốn đoạt xá một cơ thể không nguyên vẹn! Nhân tiện thì ta nói luôn, một màn mỹ nhân yếu đuối, ta cảm thấy ta diễn rấvt đạt, mà sao ngươi lại có nhận ra vậy? "Nghe Đóa Đóa cứ thao thao bất tuyệt vì cái màn trình diễn của mình, Y Thiên cười lạnh, đáp:
"Bởi vì cô diễn…"Hắn đột ngột dừng lại, nhếch môi, gằn giọng tiếng thét dứt khoác như roi quất:
"NHƯ CỨT! "
Đóa Đóa nghe vậy liền tức giận, thả người lùi về sau một bước lớn, theo thân pháp bay nhảy của cô, đôi gò bồng đảo bay bổng hiện ngay trước mắt Y Thiên khiến hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Ngươi mất cảnh giác rồi nhé, tên khốn này! "
Nàng xoay người một cái, cái chân dài trắng nõn lập tức đá tới nhưng tiếc thay tốc độ vẫn là có chút không vượt bậc, liền bị Y Thiên kịp thời dùng Thiên Bình Kiếm chặn lại.
"Haha, yêu nữ, cô cũng thật biết quyến rũ a. Thế mà còn nói là tự thân vẻ đẹp, chứ bản thân không hề có ý. "
Nói xong, Y Thiên sắc mặt lạnh lùng bộc phát Huyết Ma Khí trùng trùng tràn ra khỏi cơ thể, nhiều đến nổi che lấp cả những gam màu đặc sắc lấp lánh bởi chỉ một màu đỏ đen tanh tưởi.
"Phi! "Nàng khẽ khạc nước bọt, vẻ mặt biểu lộ ra một tia khinh thường nhìn qua Y Thiên:
"Ta mới là không quyến rũ! Tên khốn khiếp ngươi để ý nhiều chi tiết đấy vậy, để nói thì cũng phải khen sự cẩn trọng đến bất thường của ngươi đấy. Một lời bịa vu vơ như việc đã có hàng ngàn người bị ta chạm vào mà chết khô, lại khiến ta bị tên tiểu tử ngươi giương kiếm cả một lúc. "
Nàng càng nói càng tức giận, bắt đầu mất đi dáng vẻ mỹ nhân cao lãnh băng lạnh, thay bằng dáng vẻ của nữ nhân chợ búa mất kiểm soát khi bản thân bị khinh thường, lại nói tiếp:
"Mà nói luôn, tên khốn ngươi quả thực cũng không đơn giản đâu. Chỉ với tu vi bắt đầu là Luyện Khí Tam Tầng mà đã sống sót qua cả năm tầng, không chỉ vậy thôi đâu. Ngươi còn trong đó chịu đựng phản phệ mà tu luyện đến tu vi này, càng là thu phục Hỏa Sư Thú làm Giả Linh, mà có Khí Linh cho cái cơ thể ngụy linh căn tạp chủng này. "
Y Thiên ánh mắt sắc như mũi kim, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhãn cầu thu nhỏ lại, bất ngờ trước nhiều câu nói dồn dập của Đóa Đóa, lại là có chút không hiểu hỏi lại:"Hỏa Sư Thú? Khí Linh? Nó là Khí Linh của ta khi nào? "
==========
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI Ở THÁNG 10 NÀY:
-3/10: + TÔ PHAN HÒA: 200. 000 VNĐ
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
-TÔ PHAN HÒA
-VŨ PHONG
-Muôn Thái Tạo Hóa
-Vạn cổ Thần Đằng Đằng Vân Tiên
===========
*CUỐI CÙNG THÌ EM CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ VÀ NGỦ NGON!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN