Chương 62: HOÀN HẢO!


#TNL:CK#LTU:

Y Thiên rơi xuống đất với một tiếng"thịch"nhỏ. Cảm giác trọng lực đã xuất hiện trở lại, nhưng hắn chỉ còn cảm nhận được sự trống rỗng, sự vắng mặt tuyệt đối của năng lượng bên trong.

Cơ thể hắn đã bị rút cạn đến mức không thể tự đứng vững ngay lập tức, một sự kiệt quệ hoàn toàn cả về vật chất và tinh thần.

Ngay sau khi hắn xuyên qua, khe nứt màu xanh lục bích chói lòa mà vết nứt trùng lặp tạo ra đã sụp đổ hoàn toàn ở phía sau.

Sự phá vỡ quy luật đã được hàn gắn, tầng bốn và tầng năm lại lần nữa tách ra, chứng tỏ sự thành công của hành động liều lĩnh đó.

"Hahaha. ."Y Thiên bắt đầu cười, tiếng cười đắc thắng vang lên. Nhưng cũng đầy đau đớn với cái cơ thể như một cái thùng rỗng lúc này:

"Cuối cùng. .thì cũng đã qua được tầng bốn, đến tầng năm rồi sao? "

Hắn đưa mắt qua nhìn lấy cánh tay trái được tạo nên bằng Bất Khứ Hồi Quang Cư này, không nhịn được mà cảm thán:

"Ngươi đây cũng quá đỉnh rồi a. ."

Nhìn vào nó một lúc lâu lại bất giác khiến hắn nhớ lại Vô Diện, người đã trao cho hắn Thiên Ngoại Pháp Bảo này, trong lòng cũng thầm mắng một câu:

"Mẹ nó, đúng là ông quậy quá rồi đấy. Hại ta khổ cực một phen xém chết như vậy, thêm vài lần nữa chắc ta không qua nổi quá. "

Y Thiên gắng gượng chống tay xuống đất.

Thiên Ngoại Pháp Bảo, vẫn chưa biết nó so với các phân tầng khác của pháp bảo thì ở mức nào nhưng thấy nó vẫn nguyên vẹn, không có một vết nứt hay một dấu hiệu hư hao nào.

"Quá sức kinh khủng. "Đó sẽ là lời cảm thán của bất cứ ai chứng kiến được lần nghênh chiến này của nó với quy tắc.

Không những nắm phần hơn, mà còn không chút xây xước gì mà vẫn duy trì sự kết nối chặt chẽ và sự đồng bộ ổn định với ý chí của Y Thiên, không cần phải tái thiết lập hay khởi động lại.

Đây là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy sự vi phạm quy luật thời - không gian của nó đã thành công một cách tuyệt đối.

"Vậy. .nếu ta đem thứ này ra bên ngoài, hồi sinh hết tất cả tộc nhân thì sao? "

Nhưng ý nghĩ điên cuồng này lập tức bị một câu trả lời bi ai của Vô Diện dập tắt, ông ta cho dù là ở Giả Anh Cảnh, chỉ vài nấc nữa thôi đã đạt tới Nguyên Anh Cảnh rồi, cộng thêm nhiều pháp bảo trong túi trữ vật chưa lấy ra hết.

Quan trọng nhất ông sở hữu Bất Khứ Hồi Quang Cư, mà ông vẫn phải ở trong đây tìm ra một chính mình khác để người đó thay ông hoàn thành nguyện vọng. Tuy ông đã biết Tư Mi và Linh Nhi của ông không phải là của người ông đặt nguyện vọng vào.

Chỉ riêng việc này đã cho ta thấy cái thay đổi thời không của Thiên Ngoại Pháp Bảo này dường như chỉ hoạt động được ở Độc Nhãn Vương Chi Địa này mà thôi. Chứ không, Vô Diện liền có thể cùng nó bay ra ngoài tung hoành một trận rồi.

Suy nghĩ xong rồi, Y Thiên mới từ từ ngước mắt lên, đối diện với môi trường mới. Khác biệt hoàn toàn so với sự hỗn loạn của tầng bốn, tầng năm tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ, không khí ấm áp và một mùi hương hoa cỏ ngọt ngào.

Đây là một khu vườn hoàn hảo, nơi bầu trời luôn mang sắc thái hoàng hôn êm đềm nhất, một sự trái ngược gây khó chịu.

"Chỉ trước cơn bão mới có sự bình yên mà thôi. "Y Thiên sắc mặt trầm trọng nói.

Tuy rằng hắn nói không hoàn toàn là đúng, nhưng với những gì hắn đã trải nghiệm từ đầu cho đến bây giờ. Một câu này của hắn, không thể nào phản bác được.

Nhưng như thế thì sao cơ chứ, Y Thiên mệt mỏi xé một mảnh vải còn sót lại trong nửa thân trên của y phục rồi hắn cuộn tròn nó lại, làm thành một chiếc gối vải. Tuy nhuốm đầy máu và thẩm thấu mùi hôi của mồ hôi cùng với nhiều thứ bụi bẩn nhưng hắn không hề e ngại mà nằm xuống đó đánh một giấc thiệt sâu trong hơn năm tháng ròng rã ở tầng bốn và ở không gian riêng biệt đầy hoa chiến đấu với Vô Diện.

Với việc tu luyện Vô Tình Đạo Pháp, cùng với truyền thừa Huyết Ma Khí từ Huyết Ma Lão Tổ, chỉ là trong giấc ngủ hắn đã có thể hồi phục được phần nào linh lực nhờ vào hỗn hợp các khí khác nhau đang duy trì nhịp độ hút lấy lượng linh khí dồi dào ở xung quanh.

Lần này may mắn là có thêm Bất Khứ Hồi Quang Cư phù trợ nên hắn không còn bị phản phệ đau đớn khi vận động linh lực hay hấp thu linh khí nữa. Mà chỉ cảm thấy thoải mái, ngủ một giấc thật sâu lắng.

Chỉ một cái nhắm mắt rồi mở mắt thôi mà đã trôi qua liền là năm ngày trời. Chính xác rồi, bởi cơ thể hắn đã gắng gượng vượt khỏi giới hạn quá lâu đi.

Với thân thể đã được bình phục nhiều phần như thế này. Kế tiếp hắn phải chú ý đến những gì bản thân phải đối mặt.

"Sự thanh bình kì lạ này. .đã trôi qua liền mấy ngày rồi, nó là hoàn toàn an toàn hay chỉ là một vỏ bọc cho nguy hiểm rình rập? "

Y Thiên không cảm nhận được bất kỳ sát khí hay nguy hiểm vật lý nào, nhưng luồng năng lượng xung quanh lại quá đỗi hoàn hảo, quá êm đềm đến mức giả tạo.

"Sự hoàn hảo này. .. "Hắn cố gắng phân tích nhưng lại không thể tìm ra điểm nào hợp lí cho các thứ luận điểm mình đặt ra.

Nó là một cái bẫy? Nhưng mà làm gì có thứ gì để chứng minh. Nó là tự nhiên an toàn? Nhưng linh cảm lại trái ngược… tất thảy mọi thứ hắn tự đặt câu hỏi đều không thể tự thân trả lời chính xác.

Y Thiên chậm rãi nâng thân người, tấm vải nhuốm bẩn và máu bị hắn ném sang một bên. Lớp bụi bẩn và chất nhầy khô cứng trên cơ thể dường như đã bị một luồng khí lạnh lẽo nào đó làm bong tróc, rơi rụng xuống thảm cỏ.

Hắn vươn vai, cảm nhận từng đốt sống kêu rắc rắc sau giấc ngủ dài, một cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp châu thân.

Linh lực đã quay trở lại, dù chưa hoàn toàn sung mãn như lúc đầu, nhưng cũng đủ để hắn chống chọi với bất kỳ tình huống bất ngờ nào. Khí tức Huyết Ma ẩn sâu dưới da thịt đã được điều hòa lại.

Cái gọi là"khu vườn hoàn hảo"này chẳng có gì ngoài sự im lặng chết chóc.

Hắn đã ngủ năm ngày, nhưng không hề có tiếng côn trùng, tiếng chim chóc, hay thậm chí là tiếng gió xào xạc. Ánh sáng vàng dịu từ bầu trời không bao giờ thay đổi sắc thái, khiến mọi vật thể dường như bị đóng băng trong khoảnh khắc của một buổi chiều tà.

"Tại sao, hiếm lắm mới có được một sự bình yên như thế này. Linh cảm ta lại phản đối cơ chứ? "Y Thiên lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như gỉ sét.

Hắn bước đi, chân trần giẫm lên thảm cỏ xanh mướt, mềm như nhung, nhưng lại không để lại bất cứ dấu chân nào. Đây là điểm bất thường đầu tiên hắn nhận ra.

Một khu vườn mà ngay cả quy luật vật lý cơ bản nhất cũng bị phủ nhận.

Hắn tiến lại gần một bụi hoa Tử La Lan khổng lồ, những cánh hoa màu tím nở rộ rực rỡ đến mức không tưởng. Hắn đưa cánh tay trái chạm nhẹ vào một cánh hoa. Lập tức, cánh hoa đó tan rã thành những hạt bụi sáng lấp lánh rồi nhanh chóng bị không khí xung quanh hấp thụ.

"Là hư ảo? "Hắn rút tay lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Rồi hắn đưa mắt quét qua xung quanh một lượt, lòng thầm kinh hãi:

"Không lẽ tất cả đều là hư ảo được duy trì vẻ bề ngoài? "

Cánh hoa tan biến không phải vì bị phá hủy, mà dường như vì nó đã hoàn thành vai trò trang trí của mình. Y Thiên tiếp tục đi, mỗi bước chân đều cẩn trọng, không phải vì sợ hãi, mà là để quan sát và tìm kiếm lỗi sai trong bức tranh quá mức hoàn hảo này.

Khi đi đến trung tâm khu vườn, nơi có một hồ nước trong vắt phản chiếu sắc hoàng hôn, Y Thiên dừng lại.

Ở đó, một bóng người đang quỳ gối, cẩn thận vun xới một gốc hoa bỉ ngạn màu trắng. Đó là một người đàn ông mặc y phục vải thô giản dị của người làm vườn, mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt.

Người này không có bất kỳ khí tức tu luyện nào, hoàn toàn là một người phàm. Nhưng chỉ riêng việc hắn xuất hiện ở đây, trong tầng năm này, lại là một điều không thể giải thích.

Y Thiên giữ im lặng, quan sát người làm vườn một lúc lâu, rồi bắt đầu nghi ngờ tại sao ông ta đã nhận ra Y Thiên đứng đây mà lại không mảy may quan tâm và hỏi tại sao hắn lại ở đây.

"Ngươi đã ngủ đủ giấc, thật tốt. "

Một giọng nói vang lên, không phát ra từ dây thanh quản, mà như một luồng âm thanh được máy móc tổng hợp, khô khan và đều đều:

"Thật lạ lùng khi ngươi có thể thức dậy khỏi giấc ngủ mà khu vườn ban cho. "

Nói xong, người làm vườn vẫn tiếp tục công việc, không hề ngước lên. Giọng nói không có biểu cảm, không có ngữ điệu, không nhanh, không chậm, y hệt như lời tiên đoán về sự thanh bình này: giả tạo và chính xác đến mức khó chịu.

Y Thiên nhướng mày, một tia hứng thú xẹt qua ánh mắt.

"Ngươi là ai? Hay đây là cách nơi đây chào đón khách du hành? "Hắn khoanh tay, đứng cách đó ba trượng, tư thế điềm tĩnh, sẵn sàng bộc phát linh lực bất cứ lúc nào:

"Này! Tên làm vườn khốn khiếp, nói đi chứ? "

Người làm vườn dùng ngón tay cái quét ngang như thể là gạt đi một hạt bụi bẩn trên cánh hoa bỉ ngạn.

"Ngươi thật lòng muốn biết? "Giọng nói khó chịu ấy lại lần nữa vang lên.

Không chờ Y Thiên đáp, hắn hay tay chạm vào nhau phủi bụi, đầu từ từ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt có phần vô cảm, với đôi mắt ánh lên màu lục bảo sắc nét. Hắn mỉm cười, một nụ cười không chạm đến mắt, lạnh lẽo như một công thức được lập trình sẵn:

"Ta là Người Gác Đền, và đây là Khu Vườn An Dưỡng. Nó được thiết kế để cho sự hoàn hảo tồn tại mãi mãi. Chỉ cần một ánh đèn soi sáng màn đêm, nó sẽ lập tức trở thành hoàng hôn nơi xế chiều. Lúc mà sự hư ảo đắm chìm lên cả thế giới, vốn ngươi cũng có thể tận hưởng sự hoàn hảo tuyệt đối này trong giấc mơ của mình. "

Ông ta ngừng lại một chút, đứng thẳng dậy, hai mắt vô hồn nhìn thẳng vào Y Thiên:

"Tiếc thay, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng ấy mà tỉnh lại. Và ngươi, một kẻ không có quyền vào đây. Lại không muốn uống rượu mời, chỉ có một kết cục…"

"CHẾT! "

============

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!

*VỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI NÊN EM SẼ RA MỖI NGÀY 1 CHAP HOẶC HƠN @@. NẾU BẬN THÌ VẪN CỐ ĐỊNH LỊCH CỨNG 2, 4, 6, CN ÍT NHẤT 1 CHAP.

*SAU KHI NHẬN GÓP Ý CỦA NHIỀU NGƯỜI THÌ EM SẼ SỬA LẠI MỘT CHÚT Ở TRUYỆN CỦA EM NHỮNG CHAP VỀ TRƯỚC, SẼ KHÔNG SỬA NHIỀU VÀ KHÔNG SỬA NỘI DUNG DÙ CHỈ MỘT CHÚT. CHỈ SỬA VĂN PHONG, VÀ CÁCH HÀNH VĂN ĐA DẠNG THÊM TÍ, KHÔNG CÒN QUÁ CHĂM CHĂM VÀO NỘI TÂM LÀM MẤT NHỊP ĐỌC CỦA MỌI NGƯỜI! ( KHI CHỈNH SỬA XONG SẼ CÓ THÔNG BÁO! ! ! )

*VÀ CHO EM THÔNG BÁO LÀ EM ĐANG THỬ LÀM AUDIO ĐỂ CÓ THỂ TRI ÂN MỌI NGƯỜI, CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ EM VÀ ĐẾN NGÀY SINH NHẬT EM EM SẼ ĐĂNG LÊN. ĐỒNG THỜI EM THẤY CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN CỦA EM QUÁ DÀI ĐI NÊN EM XIN PHÉP DEMO BẢN AUDIO CỦA CHƯƠNG ĐÓ CHO MỌI NGƯƠI NGHE CHO NÓ DỄ VÀ TRÔI!

*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:

-Nguyễn Kaein

-VÔ HỐI

-Đạt Trần

-TRÍCH TINH LÃO QUỶ

-HOÀNG LÃO TÀ

-Đỗ Trường Sơn

-Trà

*VÀ HAI ĐỘC GIẢ MỚI LÀ ANH VIỆT VÀ ANH CUONG LEVANT NẾU HAI ANH CÓ ĐỌC CHAP NÀY THÌ CHO EM CẢM ƠN NHÉ, MONG HAI ANH ỦNG HỘ TRUYỆN EM DÀI DÀI!

==================

*CUỐI CÙNG THÌ EM CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, VÀ CÓ MỘT CHIỀU AN LÀNH!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...