Chương 61: CÁI GÌ KHÓ CÓ PHÁP BẢO LO!


#TNL:CK#LTU:

Y Thiên thở ra một hơi sâu, không phải là sự bừng tỉnh của một kẻ sống sót, mà là một sự phản chiếu lạnh lùng của ý chí buộc cơ thể đã kiệt quệ phải tái hoạt động.

Hắn thử cử động Bất Khứ Hồi Quang Cư lúc này đang là cánh tay trái của mình, và thực sự bất ngờ khi nó lại có thể cho hắn điều khiển tự nhiên đến vậy.

RẦM!

Bỗng có một tiếng sụp đổ vang trời, hắn nhìn không gian trước mặt, bầu trời xanh long lanh ẩn hiện sau màu đỏ thẫm bi thương của bỉ ngạn hoa còn rơi vãi, đã xuất hiện nhiều vết nứt tựa như mặt kính bị đập phá.

RẦM! RẦM!

Lại vài tiếng nữa vang lên, toàn bộ không gian đang gặp biến động và không lâu sau sẽ hoàn toàn vụn vỡ.

Từ trong các vết nứt bay ra ngập tràn là các mảnh vụn không gian lơ lửng như những hạt thủy tinh đen.

"Phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi. "

Y Thiên đưa mắt nhìn quanh như mọi lần, tính tìm ra cách cổng thông đến tầng năm nhưng lạ thay, nó không hề tự xuất hiện như mọi lần.

PHỤT!

Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, chắc chắn rồi. Đã đánh nhau lâu như vậy, dùng cạn kiệt cả linh lực. Thân thể vẫn chưa được nghỉ ngơi chợp mắt một khắc nào, có vẻ như nó đã đến giới hạn rồi

Cảm giác đầu tiên là cơn đau buốt rát, không phải đau đớn dữ dội mà là một loại đau đớn mệt mỏi, sâu và dai dẳng, ăn mòn từ bên trong xương tủy.

"Nhất định phải là lúc này sao? Chết tiệt. Nhưng không sao, đã gắng gượng lâu như vậy, thêm một chút nữa thì có làm sao. "

Hắn thầm nhủ, giọng nói nội tâm sắc lạnh và dứt khoát, loại bỏ mọi sự yếu đuối của bản năng sinh tồn.

Y Thiên bây giờ muốn nằm xuống tĩnh tâm đánh một giấc hồi phục nhưng trạng thái của không gian ở đây không hề cho phép hắn tranh thủ chút thời gian này.

Nếu nơi đây sụp đổ hoàn toàn trước khi tìm ra cánh cổng đi đến tầng năm, giống như lúc mới vào tầng bốn, chắc chắn hắn sẽ bị trôi dạt vào không gian vô định đó và bị nghiền nát thành hư vô bằng mấy thứ ánh sáng đỏ, trắng chết chóc ấy.

Ánh mắt hắn không hề nhìn vào những vết thương đang rỉ máu, mà tập trung tuyệt đối vào cánh tay giả bên trái.

Đó là Bất Khứ Hồi Quang Cư, một pháp bảo có nguồn gốc siêu việt, vượt trên sự suy tàn của cơ thể vật chất. Nhìn nó vô hại vậy thôi chứ nếu mà Vô Diện có ý dùng sớm, mặc cho hắn đâm vào và rồi thay đổi thực tại thì chắc chắn người chết sẽ là hắn.

"Chắc chắn là mày rồi, theo những gì ta thấy và thông qua lời nói của tiền bối Y Thiên danh xưng Vô Diện thì ngươi chính xác là vật có thể thay đổi không - thời gian ở đây. "

Hắn truyền một ý niệm vào nó. Đơn thuần chỉ là một mệnh lệnh thuần túy của tâm trí, một tần số tư tưởng không cần ngôn ngữ.

Bất Khứ Hồi Quang Cư rung động rất nhẹ, chỉ là một sự biến đổi vô hình trên bề mặt.

"Được rồi? "Hắn thầm bất ngờ:

"Có thể tùy tiện sử dụng một cách đơn giản như vậy sao? "

Y Thiên cảm nhận được hàng ngàn sợi sóng thăm dò vô hình, được hình thành từ năng lượng của Bất Khứ Hồi Quang Cư, bắt đầu lan tỏa vào không gian xung quanh.

Chúng len lỏi khắp nơi, chui qua các vết nứt không gian đang không ngừng mở rộng và xuất hiện. Chúng giống như những người thợ lặn, đang tìm kiếm ánh sáng trong đại dương hỗn loạn.

Không gian hiện tại là một sự hỗn loạn ổn định. Mọi cổng dịch chuyển đã bị phong tỏa bởi cơ chế tự vệ.

"Đây có lẽ là cách tiền bối dạy ta sử dụng Thiên Ngoại Pháp Bảo sao? "Y Thiên mò mẫm Bất Khứ Quang Hồi cư.

Theo làn sóng thăm dò hắn phát hiện ra đây là một tầng không gian riêng biệt mà Vô Diện đã tạo nên, và bây giờ hắn cần phải tìm ra tọa độ của tầng năm và sử dùng Bất Khứ Quang Hồi Cư trùng lặp để tạo ra đường đi nối lại, thông qua hai tầng.

Sợi sóng thăm dò đầu tiên đụng phải một bức tường, nó là rào cản vô hình nhưng cứng rắn hơn bất kỳ loại kim loại nào.

Nó là sự chống đối của các định luật vũ trụ, một sự phản kháng tuyệt đối đối với mọi ý định dịch chuyển. Phản hồi từ Bất Khứ Quang Hồi Cư khi chạm vào nó truyền lại cho Y Thiên là một cảm giác bế tắc, cứng nhắc và lạnh lẽo.

"Đúng như dự đoán. "Y Thiên tự nhủ trong tâm trí:

"Phong tỏa hoàn toàn, không có kẽ hở năng lượng như tầng bốn khi trước. "

Nếu là tu sĩ bình thường thì họ sẽ chờ cho tầng này xuất hiện nhiều vệt nứt không gian và tìm trong đó một vệt nứt an toàn để trở lại tầng bốn tìm ra cánh cổng đến tầng năm.

Nhưng đối với hắn bây giờ, tầng bốn là một nỗi nguy hiểm cực kì. Bởi hắn không biết rằng Bất Khứ Quang Hồi Cư này có thể bắt hắn từ trong khối đa diện đó ra thì sẽ ra sao nếu hắn cùng với nó quay lại nơi đó. Các khối đa diện sẽ làm những gì để tiêu diệt hắn cùng với thứ pháp bảo nghịch thiên này nữa.

Vô Diện có tu vi Giả Anh Cảnh với những bước đi ngàn trượng mạnh mẽ, còn hắn chỉ là Luyện Khí nếu không cẩn thận thì sẽ bị nó cắt mất người.

Vì vậy thay vì đánh cược vào một bàn cờ mang tính chất năm mươi năm mươi thì hắn sẽ đánh cược vào bàn cờ mà tỉ lệ thắng của hắn đạt được tối đa là sáu mươi tư phần trăm.

Hắn giữ vững ý niệm, không để sự thất vọng làm nhiễu loạn.

Y Thiên ép buộc tâm trí mình trở nên sắc bén hơn, dồn nén ý niệm tập trung vào việc tìm kiếm sự bất thường trong bức tường phong tỏa.

"Trúng phốc! Bức tường này chỉ xuất hiện để phong tỏa sự thăm dò mà thôi. Chỉ cần đánh lừa được nó thì sẽ có sơ hở luồng ra phía sau. "

Sự phát hiện này cho Y Thiên một sự thay đổi chiến lược lớn, đòi hỏi ý niệm của hắn phải mạnh mẽ là linh hoạt hơn để Bất Khứ Hồi Quang Cư hoạt động ở một cấp độ tinh vi hơn.

Hàng ngàn sóng thăm dò vô hình bắt đầu thay đổi tần số, không còn đẩy mạnh vào bức tường, mà nhẹ nhàng trượt dọc theo bề mặt của nó, tìm kiếm nơi mà thực tại tầng bốn và tầng năm giao nhau.

Tựa như hai mặt phẳng cắt nhau vậy, bắt buộc hắn phải tìm ra các giao điểm của nhau và nối nó thành giao tuyến.

Từ các giao tuyến ấy cắt nhau tạo nên một mặt phẳng chung, và mặt phẳng đó chính là cầu nối để Y Thiên đi qua giữa hai thực tại.

Nhưng đây không phải là một bài toán hình học không gian được vẽ lên bằng đề bài và mặt giấy 2D. Đây là ở trong không gian bốn chiều, yêu cầu một hành động khó khăn hơn để tự tạo ra đề bài, giống như nghe tiếng nhịp tim của một người ở phòng bên cạnh qua bức tường dày.

Đó mới là bước khó khăn và quan trọng nhất.

Vài tiếng trôi qua trong sự im lặng chết chóc nơi tâm trí và tiếng nứt vỡ long trời lở đất của không gian nơi đây.

Với Y Thiên, sự im lặng này là một cực hình tinh thần, nơi mỗi giây kiệt sức đều là sự mất mát không thể bù đắp.

Sự đau đớn nội thể gào thét, đòi hỏi sự nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn mặc kệ, vẫn khóa chặt cảm xúc đó để tập trung hoàn toàn ý niệm vào việc tìm ra hai thực tại có thể cắt nhau.

Cuối cùng, sau chuỗi thăm dò tưởng như vô tận, một phản hồi mới xuất hiện. Nó không phải là sự kháng cự hay bế tắc, mà là một dòng chảy vô cùng sống động, một cảm giác ổn định, mạnh mẽ, và hoàn toàn nguyên vẹn.

Một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng hắn, cứ ngỡ như là nghe được tiếng đại dương ấm áp sau cánh cửa của một căn phòng băng giá.

"Đó là tầng năm với thực tại ổn định. "Hắn xác nhận, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi tròng đen đồng tử xanh rờn.

Đây chính là cái thứ hình học mà hắn đã truy tìm cả nửa ngày. Một tầng năm không bị ảnh hưởng, và nó là con đường thoát hiểm duy nhất.

Sự ổn định của tầng năm mang lại một cảm giác vô hạn, một nguồn năng lượng trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn của tầng bốn.

Bất Khứ Quang Hồi Cư cũng đồng thời tìm thấy lõi dòng thời không của nó.

Y Thiên dùng ý niệm để dùng các sợi sóng đó thành dòng sóng xung kích kéo dòng chảy đó lại nơi này, tiếp tục tìm kiếm một vết nứt ở đây mà có thể thông đến tầng bốn.

"Đây rồi! "Thần sắc trầm trọng của hắn biến đổi, thay bằng một vẻ mặt rạng rỡ hiếm thấy, như thể hắn vừa tìm ra được ánh sáng cuối con đường.

Cả hai tầng thực tại hắn đã thăm dò đủ. Bây giờ, phải chuyển sang hành động quyết đoán.

"Không thể chậm trễ. Ngay cả một giây chờ đợi cũng có thể khiến nơi này sụp đổ. "

Y Thiên đưa tay phải đặt lên trên bề mặt lạnh lẽo của Bất Khứ Hồi Quang Cư.

"Bây giờ. .. là lúc đánh cược. "

Ý niệm lạnh lùng và dứt khoát lấp đầy tâm trí hắn, buộc cơ thể kiệt quệ phải duy trì sự tập trung cao độ nhất. .

Sau khi một tầng sóng từ Bất Khứ Hồi Quang Cư mạnh mẽ phát ra, tạo thành một giao tuyến nối các giao điểm của hai thực tại tầng năm và bốn lại với nhau.

ONG ONG ONG!

"Chết tiệt! "Hắn nghiến răng mắng lên.

Thế mà lại gặp một vấn đề cản trở nữa. Khó khăn mới lại đến, đề bài lại thêm một câu hỏi khó buộc hắn phải giải.

Đó là không gian ngưng trệ.

Đây không phải là sự phong tỏa đơn thuần, mà là cơ chế phản vệ của Độc Nhãn Vương Chi Địa đã tạo ra một vùng không - thời gian bị bóp méo và đông cứng.

Thời gian vẫn chảy, nhưng với lúc thì tốc độ cực kỳ chậm, lúc thì tốc độ nhanh lên bất thường. Khiến mọi hành động bất thường trong tầng không gian bên ngoài này đều nằm trong tầm ngắm và kiểm soát của các con mắt khổng lồ. .

"Nếu ta là Vô Diện thì tốt rồi! "Hắn thầm nghĩ.

Dù sao thì, hắn một phế vật này gặp những khó khăn chồng chất cũng do tu vi quá thấp, chứ nếu như hắn có tu vi cao như Vô Diện, một chút không gian ngưng trệ này bất quá chỉ là đá phủ ven đường mà thôi.

"Không sao. .bình tĩnh lại. "Hắn thở dài, tự an ủi bản thân:

"Chỉ cần dịch chuyển thông thường sẽ khiến ta bị treo giữa không-thời gian. Sẽ bị nghiền nát trước khi kịp xuyên qua lớp ngăn cách. "

Hắn phân tích, đôi mắt như nhìn xuyên qua lớp sương mù của định luật vật lý bị vi phạm. Sự chậm trễ đồng nghĩa với cái chết, vì hắn không có năng lượng để chịu đựng thêm một cuộc tấn công nào.

Để rõ ràng hơn, hắn chậm lại một chút để tính toán. Và đầu hắn chợt ngạc nhiên khi tính xong một phép tính phức tạp.

"Sau khi phân tích dòng chảy vi mô của thời gian trong khu vực Ngưng Trệ này. Theo như sự thăm dò lúc nãy quét qua. Phản hồi từ Bất Khứ Hồi Quang Cư lạnh lùng và không khoan nhượng. .. "Hắn khẽ cắn chặt môi, thở ra một hơi mạnh:

"Sự khó khăn nằm trong cái thứ gọi là giới hạn thời gian. Nguy cơ sụp đổ chỉ trong vòng 10 giây. Một con số kinh hoàng. Tuy đã lường trước điều này, nhưng cũng có chút không thể chấp nhận được a. "Hắn đầu óc nhức nhối chép miệng:

"Chỉ 10 giây? Nhiêu đó là không đủ để nối lại hai tầng không gian, nhiêu đó chỉ đủ để kéo nó lại để phá vỡ mà thôi. "

Kế hoạch dịch chuyển bằng một cầu nối giao tuyến cắt nhau tạo nên đã bị loại bỏ hoàn toàn. Hắn buộc phải chọn giải pháp phi thường nhất, một sự mạo hiểm không thể quay đầu lại: tạo cổng không - thời gian trùng lặp.

Hắn nhìn xuống cánh tay giả, hiểu rằng nó là một công cụ có thể làm được điều mà cả Thiên Đạo có lẽ cũng phải cân nhắc.

Đó là chồng lấn hai thực tại lên nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nó là một hành động vi phạm tuyệt đối của các loại quy tắc khắp thiên hà vũ trụ.

Mục tiêu không còn là tạo ra một cánh cổng kết nối hai điểm không gian, mà là ép buộc hai thực tại khác nhau chồng lấn lên nhau trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, tạo ra một vết nứt.

Tuy nhiên, hành động này đòi hỏi một chi phí khổng lồ. Nó không chỉ tiêu tốn linh lực, mà còn cần một lượng tinh huyết cực lớn làm chất xúc tác gia trì làn sóng phát ra của Bất Khứ Hồi Quang Cư cho sự vi phạm giới quy này.

Đó là một gánh nặng mà Y Thiên đã gần như cạn kiệt hoàn toàn sau cuộc chiến với Vô Diện.

Y Thiên nhắm mắt lại, dốc cạn kiệt những giọt Linh Lực cuối cùng còn sót lại trong linh hải vốn đã cạn sau cuộc chiến, ép chúng chảy vào Bất Khứ Quang Hồi Cư.

Nguồn năng lượng này yếu ớt đến mức gần như vô hình, nhưng nó là tất cả những gì hắn còn. ..

"Chưa đủ. Cần thêm chất xúc tác. "

Ý Niệm hắn không cho phép dừng lại. Hắn buộc phải kích hoạt Huyết Ma Khí, dùng nó để rút ra tinh huyết của bản thân. Cùng lúc kêu gọi Hỏa Sư Thú chân thân ra để che chở cho bản thân, và bùng nổ Hỗn Độn Hắc Xích Khí để duy trì lớp bảo vệ bao bọc lấy thân hình to lớn của mình.

Y Thiên nghiến chặt răng, một luồng khí đen đỏ dày đặc bắt đầu thoát ra từ da thịt hắn, lan tỏa ra bên ngoài bao bọc lấy hắn.

Và tất cả linh lực vận động được đều bị Bất Khứ Hồi Quang Cư hút lấy ngay lập tức, như một hố đen nuốt chửng ánh sáng. Hắn cảm nhận được sự sống của mình đang bị kéo căng đến mức giới hạn chịu đựng.

"Tất cả! Dồn nén! "Lời nói nội tâm hắn là mệnh lệnh tối cao.

Bất Khứ Hồi Quang Cư đáp lại sự cung cấp năng lượng liều lĩnh này bằng một tiếng vo vo trầm thấp, mang theo âm hưởng của thời gian bị bẻ cong.

Bề mặt nó bắt đầu phát ra một ánh sáng mờ nhạt, xanh lục bích, màu sắc của sự vi phạm quy luật vũ trụ. Nó đang tích lũy năng lượng, chuẩn bị cho cú đánh cuối cùng.

"Cố lên Y Thiên! Ta tin vào ngươi! "Y Thiên động viên chính mình, cũng như thầm giao tiếp với Bất Khứ Hồi Quang Cư:

"Còn ngươi phải thực hiện điều này ở mức độ tinh vi nhất có thể. Không thể có bất kỳ sai sót nào trong việc tính toán hai thực tại. "

Việc tạo Cổng Thời Gian trùng lặp đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối. Nếu Bất Khứ Hồi Quang Cư chỉ lệch một phần nhỏ, hắn sẽ bị mắc kẹt giữa hai tầng, và cả hai thực tại sẽ cùng nghiền nát hắn.

Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào không gian chết chóc đang vụn vỡ trước mặt. Hắn không còn nhìn thấy các mảnh vụn không gian, mà nhìn thấy các tầng thời gian đang đan xen.

Hắn cùng lúc thấy tầng bốn hỗn loạn và tầng năm yên bình đang dần kéo sát lại gần nhau, như hai mảnh giấy vo lại với lõi nam châm nhỏ.

Việc ép Bất Khứ Hồi Quang Cư hoạt động vượt ngưỡng này đồng nghĩa với việc hắn đang sử dụng công cụ mạnh nhất để tự hủy hoại mình. Nhưng đó là cái giá cần thiết.

"Đã sẵn sàng! Bắt đầu trùng lặp! "Y Thiên đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

Ngay tức khắc, hắn cảm nhận được cơ thể đang bị hút cạn đến mức kinh hoàng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cột sống, như thể linh hồn đang bị rút ra khỏi thể xác.

Tuy nhiên, dù cơ thể gần như trống rỗng, ý chí của hắn vẫn là một bức tường thép.

============

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*MỌI SỰ ỦNG HỘ CỦA MỌI NGƯỜI CHO DÙ LÀ ÍT HAY NHIỀU CŨNG LÀ TẤM LÒNG LỚN LAO CỦA MỌI NGƯỜI ĐỐI VỚI TÁC MỚI CÒN NON TRẺ NÀY! CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI!

*VỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI NÊN EM SẼ RA MỖI NGÀY 1 CHAP HOẶC HƠN @@. NẾU BẬN THÌ VẪN CỐ ĐỊNH LỊCH CỨNG 2, 4, 6, CN ÍT NHẤT 1 CHAP.

*SAU KHI NHẬN GÓP Ý CỦA NHIỀU NGƯỜI THÌ EM SẼ SỬA LẠI MỘT CHÚT Ở TRUYỆN CỦA EM NHỮNG CHAP VỀ TRƯỚC, SẼ KHÔNG SỬA NHIỀU VÀ KHÔNG SỬA NỘI DUNG DÙ CHỈ MỘT CHÚT. CHỈ SỬA VĂN PHONG, VÀ CÁCH HÀNH VĂN ĐA DẠNG THÊM TÍ, KHÔNG CÒN QUÁ CHĂM CHĂM VÀO NỘI TÂM LÀM MẤT NHỊP ĐỌC CỦA MỌI NGƯỜI! ( KHI CHỈNH SỬA XONG SẼ CÓ THÔNG BÁO! ! ! )

*VÀ CHO EM THÔNG BÁO LÀ EM ĐANG THỬ LÀM AUDIO ĐỂ CÓ THỂ TRI ÂN MỌI NGƯỜI, CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ EM VÀ ĐẾN NGÀY SINH NHẬT EM EM SẼ ĐĂNG LÊN. ĐỒNG THỜI EM THẤY CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN CỦA EM QUÁ DÀI ĐI NÊN EM XIN PHÉP DEMO BẢN AUDIO CỦA CHƯƠNG ĐÓ CHO MỌI NGƯƠI NGHE CHO NÓ DỄ VÀ TRÔI!

*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:

-Nguyễn Kaein

-VÔ HỐI

-Đạt Trần

-TRÍCH TINH LÃO QUỶ

-HOÀNG LÃO TÀ

-Đỗ Trường Sơn

-Trà

*VÀ HAI ĐỘC GIẢ MỚI LÀ ANH VIỆT VÀ ANH CUONG LEVANT NẾU HAI ANH CÓ ĐỌC CHAP NÀY THÌ CHO EM CẢM ƠN NHÉ, MONG HAI ANH ỦNG HỘ TRUYỆN EM DÀI DÀI!

==================

*CUỐI CÙNG THÌ EM CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, VÀ CÓ MỘT BUỔI ĂN TRƯA NGON ĐỂ TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG CHO MỘT BUỔI CHIỀU LÀM VIỆC HĂNG SAY!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...