Chương 48: Cũng Chỉ Là Sâu Bọ


#TLN:CK#LTU:

Tên ảo ảnh đó cười to, đáp:

"Này, ngươi cũng đừng có tưởng rằng chỉ có mình ngươi là ở trong một thế giới đau khổ cơ chứ. Ta. .cũng vậy mà? Đáng nhẽ ra cuộc sống ta đã yên bình bên Bạch Nhi rồi, tại sao, rốt cuộc là tại sao. .tại sao? "Hắn gầm thét:

"Lý Triệt, tên khốn đó lại tìm ra cơ chứ? ! Bọn ta đã chạy trốn đến một nơi thật xa rồi mà? "

Hắn càng nói càng lớn tiếng xúc động, hai dòng lệ trào ra như một con đê vỡ, chúng không chảy mà gào thét trên gò má, mang theo nỗi đau khổ đến tột cùng.

"Còn Linh Nhi thì sao? "Y Thiên bất ngờ hỏi.

"Linh Nhi? Ý ngươi là con nhóc luôn lẽo đẽo đi theo sau chân ta ư? Rất phiền phức, ta vứt nó lại gia tộc rồi, mặc cho nó tự sinh tự diệt. Ta và Bạch Nhi cùng nhau chạy trốn, mặc kệ cái gia tộc đó, họ tự làm tự chịu, ta không liên quan, cớ sao phải bắt ta cùng đối mặt. .-"

Y Thiên lập tức chỉ mũi kiếm vào tên đó, ra giọng uy hiếp:

"Ngươi nói cái mẹ gì cơ? Ngươi bỏ Linh Nhi lại? "

Lấy lại bản sắc lạnh lùng, Y Thiên vẫn nở nụ cười ớn lạnh đó.

"Con mẹ nó, dù sao ngươi cũng chuẩn bị chết rồi, ta còn ở đây nhiều lời làm gì cơ chứ? Bạch Tư Mi à, chạy trốn cùng nhau à? Ngươi quả là một người khác biệt đấy. Nàng ấy đối với ta cùng lắm là thanh mai trúc mã, còn Linh Nhi đối với ta là tất cả. Ta còn tưởng ngươi giống với ta, có thể một phen giao lưu mà hiểu nhau. Tiếc rằng, ngươi đã phụ sự kì vọng của ta rồi. "

Không thể nghe Y Thiên nói nữa, quan điểm của cả hai quá bất đồng rồi. Tên ảo ảnh đó cười lạnh:

"Thì sao? Linh Nhi, con nhỏ đó đối với ngươi quan trọng hơn cả nương tử của mình à? "

Nghe đến đây, hai mắt Y Thiên trừng trừng nhìn hắn, hốc mắt hắn đỏ hoe chảy ra từng hàng máu dày đặc, trông rất kinh người.

Trong tức khắc, sát khí của Y Thiên bùng nổ lên, sát khí của hắn không phải là một thứ vô hình. Nó là một áp lực vật chất, bao trùm lấy toàn bộ không gian xung quanh. Sức mạnh này không chỉ khiến các ảo ảnh hoảng sợ, mà còn trực tiếp làm suy yếu các chiêu thức của chúng.

"Năng lượng của ta. .. nó đang bị rút cạn! "Một ảo ảnh thốt lên, cơ thể nó run rẩy dữ dội.

"Linh lực của ta. .nó đang bị lấy đi! "Một ảo ảnh khác kêu lên trong tuyệt vọng.

Những quả cầu lửa bay đến Y Thiên giờ đây chỉ còn bằng một nửa kích thước so với lúc đầu, sức nóng cũng giảm đi đáng kể. Cú quất của Kim Xà trở nên yếu ớt, không còn đủ sức để quật ngã hắn. Mỗi cú đánh, mỗi chiêu thức của chúng đều bị giảm sức mạnh đáng kể bởi sát khí của hắn.

"Này tên kia, cùng nhau chiến một trận tay đôi nào. Bỏ qua bọn chúng đi, được chứ? "Tên ảo ảnh trước mặt đó đưa ra yêu cầu.

Y Thiên nhìn tên đó, lộ ra một chút tức giận nhưng không nhiều, hắn khẽ gật đầu coi như là sự đồng ý cho lời khiêu chiến của tên kia.

Tên kia gồng người một cái, khí tức mãnh liệt đang điên cuồng mà phóng thích tỏa ra tầng tầng lớp lớp. Một khí thế thật sự bức người.

Là Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ.

Khí tức này quả thực ở Trúc Cơ rồi, tuy vậy Y Thiên vẫn không có chút kinh ngạc nào. Có lẽ hắn cũng đoán được phần nào khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của tên này trước sát khí của hắn rồi.

Những lời về Linh Nhi từ tên này khiến Y Thiên không thể che giấu sự tức giận qua ánh mắt, hắn cố bình tĩnh hơn, và đưa ra quyết định giết tên này một cái tàn bạo nhất, như thể là để xõa ra nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng hắn.

Y Thiên đối diện với một ảo ảnh đó, như là hình ảnh phản chiếu của chính mình, từ khí thế cho đến gương mặt khắc khổ và đau đớn mang chút đượm buồn, nhưng đó không phải là ở trong gương mà là trên chiến trường.

"Khí Linh của ngươi, lạ thật đấy. "

Y Thiên chỉ là nói lên những suy nghĩ của mình về hình thái của Khí Linh tên đó, nó không phải là những con vật, con thú mang hình dạng kì diệu mạnh mẽ to lớn mà chỉ đơn thuần là một cây lưỡi hái.

"Cảm ơn. "Tên đó cười nhẹ.

Tên đó không vội vã, hắn chỉ đứng đó, cây lưỡi hái đen ngòm trong tay hắn rung lên bần bật, từng nhịp một, và âm thanh đó không chỉ vang trong không khí mà còn vang vọng trong tâm trí Y Thiên, như một hồi chuông từ cõi chết.

Một cảm giác lạnh lẽo, vô hình lan tỏa từ cái áp lực ngột ngạt của sự sống và cái chết. Y Thiên chắc chắn rằng đây không phải từ tên đó mà từ cái lưỡi hái đó, chính là năng lực của nó, chứ đối với hắn từ trước đến bây giờ, trừ Huyết Ma Lão Tổ ra, chưa từng có ai đem đến cho hắn nổi sợ hãi như này.

Vì vậy, tên này càng không. Đang trong nhiều tầng suy nghĩ chồng chất.

Bỗng, trận chiến mở đầu. Không phải bằng một đòn đánh. Ảo ảnh chỉ khẽ nhếch khóe môi. Cây lưỡi hái của nó không vung lên, từ lưỡi dao, vô số luồng tử khí đen như mực bắn ra, mỏng và sắc như sợi chỉ, im lặng nhưng chết người.

Những sợi chỉ này không nhằm vào Y Thiên, mà chỉ quấn lấy hắn, phong tỏa mọi hướng né tránh. Y Thiên giật mình, Thiên Bình Kiếm trong tay hắn chỉ có thể hóa giải những sợi chỉ đến gần nhất, còn những sợi khác thì cứ lướt qua da thịt hắn, tuy không gây tổn thương nhưng lại mang theo một làn hơi lạnh thấu xương, ăn mòn từng thớ cơ bắp.

Khi Y Thiên bị dồn vào thế phòng thủ, ảo ảnh bất ngờ ra tay. Cây lưỡi hái của nó biến thành vô số cái bóng, bao vây lấy Y Thiên từ mọi phía.

"Vô Kỵ Liêm Ảnh! "Một tiếng gầm vang vọng.

Hàng chục chiếc lưỡi hái đồng loạt chém tới, thoáng chốc làm hắn mất phương hướng. Y Thiên phải trở nên nghiêm túc, vận dụng linh lực, dùng Thiên Bình Kiếm, gầm lên:

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa! "

Từ thân kiếm phát ra ánh sáng tách ra hai thanh kiếm khí vô hình, một cương một nhu, một tấn một thủ xoay quanh Y Thiên, một lượt đỡ hết chục chiếc lưỡi hái bay tới, một lượt đẩy lùi tên đó lại phía sau.

"Thấy sao? Ngươi làm gì có chiêu công thủ toàn diện như này. "

"Hừ! Chưa ai dạy ngươi, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất à? "

Thấy Y Thiên vẫn đứng vững, ảo ảnh cười một tiếng quái dị.

"Hahaha! Vậy thì để hôm nay, gia gia đây dạy ngươi! "

Sức mạnh của nó không chỉ dừng lại, nó đang dần dà tăng lên, tăng lên tất thảy đều tỏa khắp thân lưỡi. Cây lưỡi hái của hắn tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ lừ.

"U Minh Phệ Hồn! "Luồng ánh sáng đó trực tiếp xuyên qua phòng ngự của Y Thiên, công kích vào ý thức của hắn.

Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, linh hồn như đang bị kéo ra khỏi cơ thể. Y Thiên phải dồn toàn bộ sự tập trung để giữ vững tâm trí, không để mình gục ngã trước đòn tấn công từ bên trong.

Khi thấy Y Thiên lảo đảo, hắn ngay lập tức tiến tới móc thẳng cây lưỡi hái qua cổ Y Thiên định kéo một cái đứt lìa đầu ra, nhưng Y Thiên một kẻ đã trải qua biết bao trận chiến, chút suy tư nhỏ này lại không thể nhận ra sao?

Hai tiếng"Keng Két! "vang lên, lưỡi hái và thanh kiếm va chạm vào nhau. Thế giằng co tức khắc bị phá vỡ do thanh kiếm khí bay tới chém vào sau gáy tên ảo ảnh khiến hắn phải rút lui, thân ảnh hắn vô cùng kì diệu, hắn với bóng đen như thể là một vậy, hắn lả lướt nhanh nhẹn như một vệt mực sống động giữa một bức tranh đỏ máu.

"Khặc! "Y Thiên chợt ho ra một ngụm máu đặc nóng, hắn tức giận nhìn vào bãi máu vừa nhổ ra dưới đất, khó chịu lẩm bẩm:

"Chết tiệt! Cơ thể đã đến giới hạn này rồi sao? "

Hình xăm của hắn lại nổi đỏ lên, hút lấy bãi máu ở dưới đất lên hấp thụ lại vào trong thân thể. Nhìn Y Thiên một màn tự thải tự bổ, ảo ảnh không khỏi cười trừ, nhưng với nhiệt huyết sống sót ra khỏi đây của hắn đã giúp hắn bổ sung lại tinh thần vừa tụt dốc, với đầy khí huyết hắn quát lớn:

"Đã đến giới hạn rồi sao? Chuẩn bị chịu chết rồi đó à, thứ sức mạnh vô lí đó của ngươi, ta vẫn tin rằng nó có giới hạn như chính cơ thể của ngươi vậy. Chỉ cần đánh ngươi cho đến khi nào mà ngươi không thể hấp thụ nổi một giọt máu nữa, ta nghĩ. .-"

Thân ảnh Y Thiên biến mất trong sự ngỡ ngàng của tên ảo ảnh, một đường kiếm sắc lẻm mang theo vạn phần lạnh lẽo chém ngang phía bên trái của hắn.

Hắn liền đưa lưỡi hái lên đỡ lại. Tiếc rằng, đã muộn. Một đòn của Y Thiên đã tung ra, nếu không tính trước, kể cả dùng vũ khí thì lãnh trọn một cú liền không thể toàn thân bình thường.

Đúng như vậy, hắn bay ra xa vài chục mét, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, máu khẽ chảy ra từ khóe miệng.

Y Thiên tuyệt đối không để tên ảo ảnh có cơ hội trở lại, thân ảnh lại lần nữa biến mất. Lúc xuất hiện thì đã là trên đầu của tên ảo ảnh, hắn tung một kiếm thật mạnh xuống dưới, cùng với giọng nói vang dội không khác gì vị thần đang tới để định đoạt số phận của tên ảo ảnh:

"Lắm lời! "

Nhưng Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ thuộc hệ cận chiến mà còn nhiều linh lực như vậy, nào có thể cho Y Thiên một tên Luyện Khí này dễ dàng chiến thắng.

Chỉ thấy hắn toàn thân hóa thành một vết mực đen đậm chìm vào dưới mặt đất, thanh kiếm của Y Thiên theo đó mà găm chặt vào mặt đất, ánh mắt mở to nhìn hắn trốn ra khỏi đòn chí mạng, Y Thiên khẽ kêu lên một tiếng:

"Chết tiệt! "

Những vết mực đen ấy lan rộng ra rồi dần tụ lại một điểm, trong thoáng chốc lại hóa thành tên ảo ảnh đó, hắn đưa tay chùi lấy vệt máu bên khóe miệng.

"Muốn giết ta? Đâu có dễ như vậy, mấy tên kia phế vật thì đâu có nghĩa ta đây cũng như vậy? "

Y Thiên lại dùng thân pháp cũ, toàn thân hắn biến mất. Nhưng có lẽ tốc độ đã giảm vì cơ thể đang dần đến giới hạn, cũng có lẽ do tên ảo ảnh cũng đã quen với việc này.

Hắn xoay nhẹ người, cây lưỡi hái trong tay hắn như có hồn vậy, linh hoạt mà múa xoay vòng vòng liền có thể đỡ được liên hoàn trảm của Y Thiên chém tới. Không dính một đòn, hoàn toàn là đỡ trước khi nó được tung ra, có thể nói là tên ảo ảnh đang dần hòa nhập với tốc độ của trận chiến này.

Với thân thể đang dần mất sức hơn, Y Thiên đang thể hiện ra thế yếu của mình qua từng đòn chém ra, mọi thế chém tựa như hoàn hảo lại ẩn chứa sơ hở sâu bên trong nó, nhưng với cái tốc độ phi phàm hắn đã bù đắp lại khuyết điểm ấy.

Tiếc rằng với thân pháp kinh khủng này, càng là khiến thân thể hắn cạn kiệt hơn, bây giờ hắn cơ hồ như là một cây đèn cạn dầu trước gió, chỉ chờ dầu hoàn toàn cạn đi hoặc là gió mạnh vụt tới đều có thể khiến hắn sụp đổ.

Càng vì vậy hắn càng phải tăng tốc độ lên, bắt buộc phải đánh nhanh thắng nhanh. Nếu không một khi thân thể hắn không thể chịu nổi mà ngã xuống thì thứ mà hắn có thể chờ chỉ có cái chết.

Thân ảnh hắn biến mất một lần nữa, nhưng không phải là để tấn công, hắn lùi lại vài bước về phía sau.

Ánh mắt đen nhánh của hắn chói lòa lên hai ngọn lửa xanh rực cháy trên đôi đồng tử, hắn đưa Thiên Bình Kiếm lên quẹt ngang qua gò má của mình, để dòng máu từ đó chảy ra. Dần nhuốm đỏ cả thân kiếm.

Tên ảo ảnh nhìn Y Thiên, trong lòng thấp thỏm, hình như hắn đã nhận ra hành động của Y Thiên có chút không đúng, thầm suy nghĩ:

"Đây là chiêu tất sát đoạt mạng của hắn? "

Vừa nghĩ xong, hai mắt hắn kinh ngạc mở to.

"Không thể để hắn tung chiêu! "

Suy nghĩ đó ngay lập tức bị thay thế bởi một suy nghĩ khác.

"Không! Đã không kịp nữa rồi, giờ bay vào lỡ ngay lúc hắn tung chiêu ra, chẳng phải là tự đưa mình vào rọ sao? Không được, phải lấy chiêu tiếp chiêu thôi! "

Toàn thân của tên ảo ảnh liền lập tức bao bọc bởi một dòng mực đen thuần túy không pha lẫn màu sắc khác. Tử khí bao trùm lấy toàn thân hắn, hắn khẽ rên lên từng tiếng đau đớn, dường như dòng mực đang nuốt trọn lấy hắn đang thiêu đốt thân thể hắn ở trong, giọng nói hắn dần trở nên méo mó trong dòng mực:

"Ngươi đã chấp nhận yêu cầu của ta để đánh tay đôi, thì ta cũng không thể từ chối yêu cầu cùng tung ra một chiêu định trận đấu được! "

Cây lưỡi hái của nó bỗng chốc lớn hơn gấp bội, bao phủ bởi một ngọn lửa đen ngòm. Không khí xung quanh bắt đầu sụp đổ, những vết nứt xuất hiện trên không gian.

"Vô Thiên Luân Hồi! "Ảo ảnh gầm lên, vung cây lưỡi hái về phía Y Thiên. Đòn tấn công này không phải chỉ là sức mạnh vật lý, mà là một sự đảo lộn của vũ trụ, một sự hỗn loạn tuyệt đối, bất chấp mọi quy tắc đã đựng dựng lên từ trước mà tung ra.

Y Thiên đứng giữa trận cuồng phong đó, thân thể hắn không hề nao núng. Thiên Bình Kiếm trong tay hắn lúc này tràn đầy linh lực, nó đã hoàn toàn rút cạn linh lực trong linh hải của hắn. Hắn cùng gầm lên:

"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "

Hắn vung một đường kiếm, tạo ra một đường kiếm khí hoàn hảo, một điểm tĩnh lặng tuyệt đối giữa cơn bão.

UỲNH UỲNH UỲNH!

Nhanh chóng, điểm tĩnh lặng ấy lại nổi gió tung hoành oanh tạc đầy uy lực mà thổi tan cả cơn bão ấy, đường kiếm khí mạnh mẽ sau khi phá tan tành Vô Thiên Luân Hồi không hề có ý dừng lại, nó đi tiếp, cực nhanh mà phi tới.

"Chết rồi! Mau tránh! "

Tên ảo ảnh đó lập tức nghiêng người qua một bên, tưởng rằng bản thân đã né tránh được. Nhưng kiếm đời nào lại có mắt, nên nó lấy đi luôn đôi mắt của tên ảo ảnh đó. Không thể trách hắn quá chậm, là do Nhất Kiếm Phá Vạn Giới quá nhanh.

"ARGHHH! "Hắn gào lên trong đau đớn, hai tay ôm chặt đôi mắt vừa đẫm máu vừa bị phá hủy của mình.

Cảm giác mơ hồ liền dâng lên trong lòng, là do mất đi ánh sáng? Hắn không thể nhận ra cũng không còn có thể nhận ra được nữa. Bởi vì hai tay của hắn, hai chân của hắn giờ đây đã bị Y Thiên hạ hai đường kiếm đem đi.

"ARGHHH! "Hắn lại gào lên thảm thiết hơn nữa, máu chảy ròng rã không ngừng từ miệng vết thương.

Biết sao giờ, nếu Y Thiên là kẻ thua cuộc, hắn cũng sẽ có kết cục giống như là tên ảo ảnh thôi. Đó không phải tàn nhẫn, mà là thực tế.

Y Thiên nhìn hắn một con người không có tứ chi, loi choi lúc nhúc như một con sâu róm, ánh mắt hắn khinh thường nhìn xuống.

"Đây là kết cục của ngươi. Dám lăng mạ Linh Nhi, ngươi chết không yên thân, cứ nằm đó chờ chết. Nếu ta đã quét sạch mà ngươi vẫn còn sống thì thật không may cho ngươi rồi. Được ta làm thành thịt băm. Nên hãy cầu rằng bản thân chết trước khi ta quay lại! "

Nói xong Y Thiên bỏ mặc tên ảo ảnh đó lại, bản thân hắn lấy từ túi trữ vật ra một viên yêu hạch tam phẩm cuối cùng cắn một cái"Rắc! ".

Dòng linh khí nóng hổi nhưng quen thuộc ấy lại tuôn trào ra từ sâu trong khoang miệng, ồ ạt dữ dội quấn lấy khắp toàn thân kinh mạch của hắn, nó cào xé, nó đau đớn nhưng cảm giác đau đớn này lại mang đến sự thoải mái cực kì cho Y Thiên.

Hắn lao tới, Thiên Bình Kiếm trong tay hắn chém điên cuồng. Từng nhát kiếm mang theo sự phẫn nộ, sự điên cuồng và cả nỗi đau của Y Thiên. Hắn không cần né tránh. Hắn chỉ cần chém.

Hắn xông thẳng vào đám đông ảo ảnh, mặc kệ những đòn tấn công yếu ớt leo lắc giữa cơn cuồng phong tiến gần đang thi nhau đổ xuống.

Một ảo ảnh bị hắn chém thành hai mảnh. Một cái đầu rơi xuống, lăn lốc. Một cái tay, một cái chân văng ra.

Có một tên ảo ảnh, dựa bản năng giơ tay lên đỡ liền bị Y Thiên một đường chém phăng đi, tay của hắn theo quan tính mà văng thẳng vào mặt Y Thiên, tất cả đều không ngờ hắn vậy mà gặm nó trong miệng, cắn một cái thật sâu vào. Máu đen tanh tưởi bắn tung tóe.

"Thật ghê tởm! Hắn đang ăn tươi nuốt sống chúng ta! "Một ảo ảnh nôn khan, cơ thể nó co rúm lại trong sự kinh hãi.

"Chạy thôi. .. chạy ngay đi! "Một ảo ảnh khác la lên, nhưng đã quá muộn.

Y Thiên không mảy may quan tâm. Hắn chỉ biết chém. Hắn chỉ biết băm nát. Tiếng va chạm, tiếng la hét, tiếng rên rỉ, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc chết chóc. Hắn không dừng lại cho đến khi không còn một ảo ảnh nào có thể đứng vững.

Khi nhát kiếm cuối cùng chém xuống, một ảo ảnh đã bị băm nát hoàn toàn thành thịt vụn. Bãi chiến trường chỉ còn lại những mảnh xác vụn. Hắn đứng giữa, thở dốc, lồng ngực phập phồng, máu đen dính đầy trên người, đặc biệt là từ trong miệng hắn, dày đặc chảy nhuốm đỏ cả cái cổ trắng trẻo của hắn.

Hắn nhìn xuống. Thiên Bình Kiếm vẫn đang nhỏ từng giọt máu đen. Không còn một kẻ nào đứng vững. Trận chiến đã kết thúc, nhưng khung cảnh để lại vô cùng kinh hoàng.

Y Thiên đã chứng minh cho tất cả chúng thấy, rằng kinh nghiệm và sự chịu đựng còn đáng sợ hơn cả tài năng bẩm sinh. Hắn không chỉ đánh bại chúng, mà còn hủy diệt cả sự kiêu ngạo của chúng. Hắn đã lột xác, và đây chỉ là khởi đầu cho một hành trình báo thù.

Hắn thở dài nhìn lên bầu trời xanh đang di chuyển, hắn mơ hồ cảm nhận được sự bình yên lâu ngày mới thấy. Bỗng một loạt giọng nói đồng thanh vang lên, như sấm rền, vang đầy trời.

"Vạn Sơn Chi Ý. .. Trấn Thiên Địa! "

"Cửu U Chi Hải. .. Diệt Sinh Linh! "

"Thiên La Địa Võng. .. Vĩnh Viễn Vây! "

"Hỗn Độn Quy Nhất. .. Hủy Diệt Quây! "

"Vô Tận Thôn Thiên Trấn Sơn Loạn Hải Trận! "

"HẠ PHÀM! "

=======================

*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:

*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )

*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!

-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ

+ HVC: 500. 000 VNĐ

+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ

+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ

-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ

*DƯỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỀU TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI EM THÌ EM ĐÃ QUYẾT ĐỊNH LÀ NGOÀI LỊCH CỐ ĐỊNH 2, 4, 6, CN RA SẼ ĐĂNG ÍT NHẤT 1 CHAP THÌ CÁC NGÀY CÒN LẠI NẾU VIẾT XONG THÌ SẼ ĐĂNG LUÔN!

*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:

-Nguyễn Kaein

-VÔ HỐI

-Đạt Trần

-KHANH NGUYEN

-Đỗ Trường Sơn

*CHÚC MỌI NGƯỜI ĂN TRƯA NGON NGHẺ VÀ TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG LÀM VIỆC TRONG BUỔI CHIỀU NAY!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...