Chương 49: Không Thể Phản Kháng...
#TNL:CK#LTU:
Từ một khoảng không vô định nào đấy, bảy bóng người bước ra. Bảy người đó đều là hắn, mang một dáng vẻ trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi, nhưng ánh mắt của họ lại đầy rẫy sự khinh thường và ngạo mạn.
Mỗi người trong số họ đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ. Đó là Trúc Cơ Cảnh Hậu Kì. Nhưng đó không phải là thứ hắn nên quan tâm bây giờ, đại tuyệt chiêu đã hạ xuống, hắn toàn thân mỏi nhừ đã tới giới hạn đương nhiên là không thể kịp thời phản ứng.
Một tấm lưới màu đen từ dưới đất trỗi dậy, bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Tấm lưới không có bất kỳ khe hở nào, nó phong tỏa tất cả các hướng thoát thân.
Ánh mắt hắn hướng lên trên, nhìn thấy một tấm lưới khác bằng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Hai tấm lưới kết hợp lại, tạo thành một trường lực không gian không thể nào phá vỡ. Y Thiên cảm thấy mình bị xiềng xích, bị giam cầm trong một không gian tối tăm, lạnh lẽo.
Toàn bộ không gian và thời gian bị bóp méo, rồi nổ tung thành một khối hỗn loạn. Ngọn núi, biển cả và tấm lưới cùng lúc lao vào, không chỉ nghiền nát thân thể mà còn xóa sổ mọi khái niệm về sự tồn tại.
Trước mắt Y Thiên, mọi thứ tan rã. Hắn không thể cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào, không gian xung quanh chỉ còn là một màu đen thuần túy. Hắn cố gắng giơ tay, nhưng thân thể không còn nghe theo ý chí.
Cảm giác đau đớn dữ dội như hàng ngàn mũi tên bắn vào, nhưng đó chỉ là phần nhỏ của sự kinh hoàng mà hắn sắp phải đối mặt.
Không có bất kỳ lối thoát nào, không có bất kỳ hy vọng nào.
Hắn cố gắng sử dụng Huyết Ma Khí, nhưng không có phản ứng nào. Nó không phải là mất đi, mà chính hắn không còn sử dụng được chính bản thân mình. Cả Thiên Bình Kiếm, cánh tay của hắn thế mà lại không thể cử động, cứ rung theo thanh kiếm.
Hắn bị mắc kẹt. Hắn đang cố nhận ra đây là gì, đây có lẽ là một chiêu thức, nhưng nó hình như đang gặm nhấm lấy ý thức của hắn, hắn dần không còn có thể nhận ra đây là gì nữa rồi.
"Thằng nhãi ranh, cuối cùng cũng đã bị mắc bẫy rồi. "
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian.
Y Thiên ngước mắt nhìn lên. Hắn thấy một khoảng không gian bị xé rách. Một người có mái tóc đỏ rực như lửa, nở một nụ cười nham hiểm.
"Tưởng rằng tu vi Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Thiên Phẩm của ngươi là vô địch sao? Quá ngây thơ. "
Người thứ hai, có mái tóc đen, giơ tay lên, một đạo linh lực màu xanh từ đầu ngón tay hắn bay ra. Linh lực này không tấn công Y Thiên, mà lao thẳng vào tấm lưới, làm cho nó trở nên kiên cố hơn.
Người thứ ba, có đôi mắt vàng, chỉ tay về phía Y Thiên.
"Bây giờ, ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình. Và kiếp sau, hãy cố gắng cẩn thận hơn. "
Người thứ tư bước lại, ánh mắt hắn láo lỉnh, bước chân không đều tới trước mắt Y Thiên, hắn ngồi xổm xuống, miệng cười mà không cười nhìn chằm chằm Y Thiên rồi nói:
"Hôm nay, ta cảm thấy có một chút linh cảm không may nhưng nó. .lại không đến từ ngươi, một cái nguy cơ trùng trùng này. Haizzz, như vậy cũng được, tuy rằng cần thêm thời gian tìm kiếm dưới đống xác và máu thịt này, nhưng chắc không sao đâu. Còn ngươi? "
Y Thiên ngước lên nhìn hắn, như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo của người đó, một câu nói định đoạt sinh mệnh của hắn. Người đó chỉ mỉm cười nhẹ:
"Chết đi! "
Vừa dứt lời, hàng vạn ngọn núi khổng lồ, đen kịt như mực, xuất hiện từ trong hư không, lơ lửng trên đầu Y Thiên. Chúng không có bất kỳ kích thước vật lý nào, nhưng lại mang theo sức nặng của sự chết chóc.
Tiếp đó là một biển cả đen kịt được tạo thành từ linh khí và tử khí tuôn trào xuống. Biển cả này không phải để nhấn chìm, mà để nghiền nát, với từng giọt nước mang theo sức nặng của sự chết chóc.
Không có bất kỳ sự lựa chọn nào. Y Thiên chỉ có thể bất lực đứng đó, nhìn những ngọn núi khổng lồ và biển cả đen kịt lao vào.
Cuộc sống của hắn, những giấc mơ, những ký ức, tất cả đều tua lại như một thước phim quay chậm. Hắn thấy mình nằm trong nôi, được mẫu thân bế trên tay, thấy mình chơi đùa với Linh Nhi trong vườn, thấy mình cùng Bạch Tư Mi ngoắc tay hẹn thề. ..
Tất cả đã kết thúc.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy mình bị hàng vạn ngọn núi đè lên. Cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể, nhưng hắn không thể làm gì. Sau đó, hắn bị biển cả tử khí nhấn chìm. Hắn cảm thấy mình bị xé ra từng mảnh, bị nghiền nát, bị hủy diệt. Hắn không thể la hét, không thể khóc. Hắn chỉ có thể im lặng, trong cơn đau đớn vô tận, không thể tỉnh dậy.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn cố vùng vẫy. Hắn cảm thấy mọi sinh tự của hắn đều tắt lịm cả đi, không còn lối nào mở ra cả. Nó không ngừng trói buộc, không ngừng ăn lấy ý chí, tâm trí và cả ý niệm của hắn.
Không có tiếng hét, cũng không có nổi đau thể xác, cũng không có nổi đau tinh thần. Chỉ có sự tan biến, từng chút từng chút một, cái cảm giác rằng bản thân chưa từng tồn tại trong thế giới này ấy, nó thật kinh khủng.
"Ta. .là ai? "Y Thiên tự nghi vấn.
Hắn nhìn hai bàn tay mình, cả đầu óc lâng lâng trong sự trống rỗng và một nỗi tuyệt vọng kì lạ. .đến tột cùng. Hắn dần không còn phản kháng nữa, cũng không biết tại sao mình lại dừng lại, càng không biết tại sao mình lại bắt đầu.
Nhìn thấy Y Thiên càng lúc càng bị trận pháp nhấn chìm vào bên trong, hết thảy mọi lo toan của bảy tên đều dịu lại, duy chỉ có một tên, tim hắn lại đập lên liên hồi trong khi lo toan đã biến tan cả đi. Hắn luôn quay đầu lại nhìn Y Thiên, như muốn nhìn ra điều gì đó hắn muốn nhìn.
Một tên khác vòng tay qua cổ tên này, tên đó nói:
"Đi đi! Theo thằng đó tìm ra cái nguy cơ mà nó nói đi, chứ ở lại đây tế ông tổ ngươi à? Tên Y Thiên đó đã bị trận pháp của cả bảy Trúc Cơ Cảnh Hậu Kì chúng ta kì công hợp thành, nào có thể sống sót ra ngoài, đúng chứ? "
Nghe cũng có lý, tên này khẽ gật đầu. Thấy vậy, tên đó liền cười ha hả:
"Vậy là được rồi! Tên đó không lâu nữa thì sẽ bị tiêu hao hết cả thôi. Việc quan trọng là mau vào trong trận pháp cùng với mấy tên kia tìm ra cái linh cảm gì đấy và giải quyết nó là xong chuyện, tất cả chúng ta sẽ đều được ra ngoài. "
"Ừm. .liệu vị Kim Đan kia nói có đúng không vậy? Chẳng phải khi vào đây thì mọi người đều nhận một lời truyền âm là chỉ có một người được ra hay sao? "
Tên đó nghe vậy liền lắc đầu tỏ ý không biết, lại khẳng định nói:
"Ngươi quan tâm lắm thế làm gì? Vị kia đã Kim Đan Cảnh rồi, chúng ta hợp lực lại đánh cũng không lại, vậy thì để ý làm gì. Cứ việc sống sót trước đã. .-"
"Nhưng mà cũng phải cẩn thận chứ, ta thấy ở đây mọi chuyện không bình thường và đơn giản như vậy đâu. Ngươi có để ý không, mọi cái xác chết ở đây đều không có linh lực vương lại, mà đều là hàng đống sát khí bao trùm toàn bộ không gian này. "
Nghe vậy, tên đó có chút rợn người, lông tơ sau gáy đều đã dựng hết cả rồi, một luồng khí lạnh không biết từ đâu tới chạy dọc một hơi qua người hắn.
Bỗng, tên còn lại sắp bước vào trận pháp lên tiếng:
"Này! Còn không vào đây cùng kiếm, đợi bọn ta làm xong rồi chờ hưởng thành quả à? Nếu xảy ra điều gì bất trắc thì tính mạng của ta lẫn hai ngươi đều không thể bảo đảm đâu. Mau lên! Nhanh vào đây! "
"À ừ! "Cả hai gấp gáp đáp lại rồi nhanh chóng tiến vào trong trận pháp.
=======================
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ
*DƯỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI EM THÌ EM ĐÃ QUYẾT ĐỊNH LÀ NGOÀI LỊCH CỐ ĐỊNH 2, 4, 6, CN RA SẼ ĐĂNG ÍT NHẤT 1 CHAP THÌ CÁC NGÀY CÒN LẠI NẾU VIẾT XONG THÌ SẼ ĐĂNG LUÔN!
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
-KHANH NGUYEN
-Đỗ Trường Sơn
-Trần Hữu Dực
-Hoàng Lão Tà
*VÀ THEO LỜI HỨA THÌ EM THẤY HÔM NAY MÌNH ĐẸP TRAI NÊN SẼ LÊN 2 CHAP, TỐI SẼ LÊN CHAP CÒN LẠI Ạ!
*CHÚC CÁC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN THẬT VUI VẺ TRONG MỘT NGÀY CHỦ NHẬT TỐT LÀNH! !!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN