Chương 44: Tiến Vào Tầng 3


#TNL:CK#LTU:

Thoát khỏi kí ức của Huyết Ma Lão Tổ một cách an toàn. Hai hàng nước mắt bất giác chảy ròng rã trên gò má hắn.

Mạc Y Thiên mở mắt.

Trước mắt hắn không còn là bóng tối vô tận, mà là một màu xám tro hoang tàn. Hắn nằm trên một phiến đá lạnh lẽo, từng thớ thịt căng lên, tê cứng.

Phiến đá này, có lẽ là một mảnh vỡ của bàn thờ đá, nay đã không còn hình dạng ban đầu. Bao quanh hắn là tàn tích của Khu Rừng Linh Hồn Oán Hận, một nơi sự sống đã bị rút cạn hoàn toàn. Hắn không còn thấy bất kỳ dấu vết nào của ma khí hay hắc ám, chỉ còn lại sự trống rỗng, một sự trống rỗng đến tận cùng.

Cảm giác đau đớn đã biến mất, như thể cơ thể hắn chưa từng bị tổn thương. Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác trống rỗng khó tả, như thể một phần của hắn đã chết đi cùng với sự hủy diệt của khu rừng, cùng với kí ức của Huyết Ma Lão Tổ.

Cái chết tinh thần này nặng hơn vạn lần cái chết thể xác, nó ăn mòn tâm trí và để lại một khoảng không vô định.

Hắn cảm nhận được một thứ sức mạnh lạ thường đang chảy trong huyết quản, một dòng chảy nóng ấm cuộn trào, khác hẳn với linh lực hay ma khí hắn từng biết. Nó không mang theo sự lạnh lẽo của hắc ám, cũng không có sự ấm áp của linh lực. Nó là một sức mạnh thô sơ, nguyên thủy, giống như một dòng sông máu chảy trong cơ thể.

Mạc Y Thiên chậm rãi đứng dậy, cảm giác đầu tiên là một sự mất mát, trống rỗng đến lạ. Có lẽ truyền thừa của Huyết Ma Lão Tổ vẫn còn để lại một số dư âm cho hắn. Máu tươi vẫn rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống đất, thấm vào lớp tro bụi.

Sự biến đổi của hắn không chỉ dừng lại ở đó. Mái tóc đen nhánh của hắn giờ đây đã chuyển thành màu trắng như tuyết. Đôi mắt hắn sâu thẳm hơn, không còn sự ngông cuồng của kẻ bất cần, mà mang theo một vẻ tĩnh lặng đến lạnh lùng.

Ánh mắt ấy dường như đã nhìn thấy vực sâu của sự sống và cái chết, nỗi đau và sự tức giận tột cùng của Huyết Ma Lão Tổ, và bây giờ đã không còn bất kỳ điều gì có thể làm hắn xao động.

Trên ngực hắn, một hình xăm Huyết Ma Ấn đang lấp lánh như một viên pha lê màu máu, tỏa ra ánh sáng ma mị. Lấy Huyết Ma Ấn là trung tâm, chúng như rễ cây mà bén ra uốn lượn quấn lấy khắp nửa thân trên bên phải của hắn, bao gồm cả cánh tay phải.

Hắn tập trung ý niệm, cảm nhận dòng chảy nóng ấm cuộn trào trong huyết quản. Hình xăm trên ngực bừng sáng, lan tỏa ánh đỏ ma mị, nhưng sức mạnh lại vô cùng khó kiểm soát.

"Mẹ kiếp! Cái sức mạnh này, dùng cho ta! "

Hắn dồn toàn bộ ý chí, ép buộc dòng năng lượng phải tuân theo. Từng chút một, nó lắng xuống, ngoan ngoãn hơn. Hắn cảm nhận được sự chuyển hóa, từ dòng chảy nóng ấm cuộn trào, nó biến thành một luồng khí màu đỏ, ma mị và đầy nguy hiểm.

"Huyết Ma Khí! "Hắn bất giác thốt lên, đây là một cái tên tự nhiên xuất hiện trong tâm trí hắn, như một lời lý giải cho nguồn sức mạnh kỳ lạ này.

Mạc Y Thiên thử nghiệm Huyết Ma Khí. Hắn nâng tay phải, rót Huyết Ma Khí vào lòng bàn tay. Một luồng khí màu đỏ xoáy tròn, dần dần định hình.

Ban đầu, nó chỉ là một đám mây đỏ vô định, rồi dần dần cô đặc lại. Hắn cảm nhận được sự nặng nề của nó, một trọng lực không thuộc về thế giới này.

Hắn cố gắng tạo ra một hình dạng phức tạp hơn. Hắn hình dung một lưỡi kiếm. Luồng Huyết Ma Khí cuộn lại, xoắn vào nhau, nhưng nó lại không thể giữ được hình dạng. Nó vỡ tan, chỉ còn lại những sợi máu mỏng manh.

Hắn lại thử, lần này là một chiếc khiên. Luồng Huyết Ma Khí lại vỡ tan. Hắn thử đi thử lại, hết lần này đến lần khác, Huyết Ma Khí vẫn không thể định hình.

Mạc Y Thiên lúc này mới xác định rõ ràng, cái Huyết Ma Khí này đầy huyền bí, khó có thể tùy ý mà điều khiển được, nhận ra và càng vì vậy nên sức mạnh chưa được khai phá của nó không thể khinh nhường được.

Hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ, đang học cách đi lại. Nó vừa khiến hắn cảm thấy thất vọng, nhưng cũng vừa khiến hắn cảm thấy phấn khích, vì hắn biết rằng, một khi hắn thuần hóa được nó, hắn sẽ trở thành một tồn tại không ai có thể sánh được. Chợt một ý nghĩ vang lên trong đầu hắn.

"Huyết Ma Khí? Linh Khí? Đều là khí, liệu có thể dùng cách điều khiển linh khí để điều khiển nó không? "Nghĩ xong hắn liền làm.

Huyết Ma khí trong cơ thể từ hình xăm bay ra liền định hình dễ hơn nhưng vẫn tan vỡ ngay khi vừa thành hình.

Thấy cơ hội tăng lên, hắn đã biết hắn đi đúng hướng rồi. Nhưng lần này hắn thêm linh lực vào, bởi hắn có thể dễ dàng điều khiển linh lực từ cơ thể hơn là linh khí từ bên ngoài.

Hắn lại một lần nữa rót Huyết Ma Khí vào lòng bàn tay cùng lúc là linh lực trong chính hắn, lần này hắn chỉ hình dung một lưỡi dao đơn giản. Luồng Huyết Ma Khí xoắn lại, cuộn tròn, và đúng như hắn nghĩ, nó giữ được hình dạng.

Một lưỡi dao màu đỏ, lấp lánh ánh sáng ma mị, hiện ra. Nó không hề đẹp, nhưng nó lại đầy sự nguy hiểm, nó là một lưỡi dao của máu và sự chết chóc.

Hắn cảm nhận lưỡi dao trong tay, nó nặng trĩu, lạnh lẽo, và mang theo một sự khát khao, một khát khao được hủy diệt, được chiến đấu. Hắn buông lỏng ý niệm, lưỡi dao tan biến, chỉ còn lại một chút hơi thở của Huyết Ma Khí.

"Khó quá, chỉ linh lực thôi thì không đủ. "Mạc Y Thiên thầm nghĩ, giọng nói của hắn trong đầu mình cũng trở nên lạnh lùng.

"Sức mạnh này quá khó kiểm soát. Chắc là do, nó vốn không phải của ta. Nhưng Huyết Ma Lão Tổ cũng vậy mà, sức mạnh Huyết Ma này vốn cũng đâu phải của hắn, hắn cũng chỉ là một sứ giả được người đó ban cho sức mạnh và nhiệm vụ mà thôi"

Hắn buông lỏng ý niệm, lưỡi dao tan biến thành những sợi máu, rồi biến mất vào không khí.

Hắn hiểu rằng, sức mạnh này không đơn giản như hắn từng nghĩ, nó to thật sự có thể to lớn hơn nữa, và trong kí ức của Huyết Ma Lão Tổ, ông ta đã từng làm. Bằng máu của vạn vật, hắn đã huyết tẩy cả một vùng trời.

Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.

"Ngươi đây rồi. "Giọng hắn có chút nhẹ nhõm.

Hắn thấy Hỏa Sư Thú đang đứng cách đó không xa. Với chân thân vừa được đúc bởi hàng triệu linh hồn, lớp lông đỏ như lửa của nó trở nên sẫm hơn, và đôi mắt vàng rực mang một vẻ uy nghiêm.

Hỏa Sư Thú nhẹ nhàng gầm gừ, như một lời chào mừng, và Y Thiên hiểu rằng mối liên kết giữa họ đã sâu sắc hơn bao giờ hết. Mối liên kết này đã gắn kết họ trong cả cái chết và sự sống lại.

Mạc Y Thiên chậm rãi đi, mỗi bước chân đều mang một trọng lượng lạ thường. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận không khí. Hắn thấy mọi thứ đều trống rỗng, nhưng trong sự trống rỗng đó, hắn lại cảm thấy một sức mạnh lạ thường.

Đó là một sức mạnh vô hình, một sức mạnh của sự sống, một sức mạnh của sự thay đổi. Hắn không biết nó là gì, nhưng hắn cảm thấy nó đang chảy trong huyết quản của mình. Hắn nhìn vào bàn tay.

"Đây. .. là sức mạnh gì? "Hắn tự hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, nó không còn vết bẩn, không còn máu, chỉ có một làn da trắng bệch, lạnh lẽo.

"Đây không phải là thứ ta muốn. "Hắn nói, giọng hắn khàn đặc.

"Đây không phải là thứ ta đã đánh đổi để có được. "

"Ta. .đã đánh đổi gì? Và nhận lại gì? "Hắn chợt khựng người lại.

Y Thiên không hiểu tại sao mình lại nói ra câu đó, hắn chỉ cảm thấy nó là sự thật, nó là điều mà hắn tin tưởng.

Hắn nhìn lại cảnh tượng xung quanh. Hắn thấy những cái cây đã chết, những tảng đá đã vỡ vụn, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng. Nhưng trong sự trống rỗng đó, hắn lại thấy một cái gì đó mới mẻ, một cái gì đó khác lạ.

Hắn thấy một bông hoa nhỏ, nó mọc ra từ một khe nứt trên bàn thờ đá, nó lấp lánh ánh sáng màu đỏ, giống như một giọt máu.

"Sức mạnh này. .. nó đến từ đâu? "Hắn tự hỏi.

"Tại sao nó lại chọn ta? Sức mạnh này không chỉ đơn thuần là Huyết Ma Khí, nó còn hơn thế rất nhiều, khiến ta chỉ có thể mường tượng chứ không thể cảm nhận qua. "

Hắn không có câu trả lời, hắn chỉ cảm thấy nó là một thứ gì đó đã thay đổi hắn. Hắn không còn là Mạc Y Thiên của ngày xưa. Hắn đã trở thành một thứ gì đó khác, một thứ gì đó mới, một thứ gì đó mà hắn không thể hiểu.

Hắn tiến đến gần Hỏa Sư Thú, vuốt ve lớp lông sẫm màu của nó.

"Ta đã sống sót, chắc có lẽ là nhờ vào Huyết Ma Lão Tổ truyền thừa thành công, về phần trận đồ tứ tượng này, chắc lần sau phải ít dùng đi thôi. "Hắn nói, giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ thản nhiên.

"Nhưng, ta đã được trao cho cơ hội sống sót quý giá này, nó đã cho ta biết số ta chưa bao giờ là tuyệt. Cứ thế mà tiến lên thôi, nhanh chóng vượt qua năm tầng, quay về với Linh Nhi. Mới là điều quan trọng trước, sức mạnh cũ, sức mạnh mới gì, bỏ qua hết đi. Dù sao cũng không nhất thiết phải biết nó ra sao, chỉ cần biết nó là của ta là được rồi! "Hắn siết chặt nắm đấm.

"Đi thôi, Hỏa Sư Thú. "Y Thiên nói:

"Ngươi cũng thành công chứng minh năng lực cũng như sự trung thành với ta rồi. Nên là ngươi, cái Hỏa Sư Thú này, ta duyệt rồi. "Hắn nhìn về phía chân trời, nơi có những ngọn núi xa xôi, tay hắn đưa lên xoa vào cái bờm lửa mềm mại của Hỏa Sư Thú đang nằm xuống.

"Đây chưa phải là kết thúc đâu, trước mắt sẽ có nhiều nguy hiểm rình rập hơn đấy. Chú ý vào. Mà thôi, chắc hẳn bảo vệ ta lâu như vậy, ngươi một linh hồn này tuy đã thành công đúc được chân thân, nhưng chắc hẳn cũng đã mệt rồi, đúng chứ? Thế thì quay lại đan điền ta mà giữ sức đi. "

Bàn thờ đá đã nứt toác, ánh sáng linh hồn mờ nhạt như đang hấp hối. Mạc Y Thiên đứng giữa Khu Rừng Linh Hồn Oán Hận, nơi chỉ còn lại tàn tích của một cuộc chiến khốc liệt. Hỏa Sư Thú đã thu nhỏ thân hình, dần thu mình vào bên trong đan điền của hắn.

Một cơn gió bất chợt thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương của sự chết chóc. Gió lướt qua những thân cây trơ trụi, tạo thành những âm thanh rên rỉ kỳ dị.

Hỏa Sư Thú gầm gừ một tiếng nhỏ, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, nó định tiến ra khỏi đan điền một lần nữa chắn trước mặt Y Thiên, nhưng hắn lại ngăn cản.

"Hỏa Sư Thú, dừng lại! Không cần đâu, cứ ở trong đi! "Y Thiên nheo mắt nhìn vào phía trước, tay hắn nắm chặt chuôi Thiên Bình Kiếm.

Một cảm giác nguy hiểm tột độ lan tỏa, không phải từ những linh hồn oán hận hay dã thú, mà từ một thứ gì đó khác biệt hoàn toàn. Thứ đó không có dấu hiệu tu vi, nhưng lại sở hữu một năng lượng vô hình, ẩn chứa sự áp bức kinh hoàng.

Chậm rãi, một bóng người xuất hiện, không hề có tiếng bước chân, như thể hắn ta hòa vào hư không. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, phủ từ đầu đến chân, không để lộ một tấc da thịt nào.

Gương mặt hoàn toàn bị che khuất trong bóng tối. Không có linh lực hay khí tức nào thoát ra. Hắn ta đứng đó, như một cái bóng không có hình hài, một sự trống rỗng đầy sức mạnh.

Mạc Y Thiên cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn gần như không thở nổi. Nó không phải là áp lực của tu vi, mà là sự đè nén thuần túy của ý chí, của một thứ sức mạnh siêu việt.

Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng đứng vững. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người, không chút sợ hãi.

"Ta. .không sợ? "Hắn bất ngờ trước bản thân của hiện tại, với sự hiện diện khủng bố của thực thể siêu việt trước mặt, đáng nhẽ ra hắn phải sợ hãi mà toàn thân cứng đờ cơ chứ.

Tại sao. .tại sao ta lại không sợ? Những dòng suy nghĩ nghi vấn về bản thân liên hồi chạy ngang qua đầu óc của hắn.

"Quả đúng như ta cảm nhận được. .ta đã không còn là ta nữa rồi. Nếu là Mạc Y Thiên, hắn ta nhất định sẽ sợ hãi. .còn ta, Y Thiên này đã không còn sợ hãi nữa rồi. Hahaha! "Khi nhận ra điều này, hắn bất giác cười to.

Tiếng cười rất to, bởi hắn biết rằng, hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Vô thức, hắn lại nhớ về lời nói của phụ thân.

"Chỉ có những sinh vật nhỏ bé mới sợ hãi rùng mình trước sinh vật lớn hơn thôi. Cho nên, nếu không muốn cúi đầu quỳ gối trước mặt kẻ khác thì chính bản thân mình phải mạnh hơn, mạnh đến mức không có sinh vật nào có thể khiến bản thân mình sợ hãi nữa. "

"Phụ thân. .người nói rất đúng, và ta đã không còn sợ hãi nữa rồi! Hahaha! "Hắn tiếp tục cười, cười rất to. Như thể không hề quan tâm đến sự tồn tại của thực thể trước mặt hắn.

Tiếng cười của hắn phá vỡ sự im lặng bao trùm không gian. Khác với dáng vẻ điên cuồng của hắn, Hỏa Sư Thú trong đan điền Y Thiên lùi lại nửa bước, cơ thể căng cứng, bộ lông dựng đứng.

Nó có thể cảm nhận được một mối đe dọa không thể chống cự. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào bóng đen, như đang cố gắng tìm ra một điểm yếu. Nhưng không có gì.

Bóng đen không hề cử động, chỉ đứng đó và quan sát, như thể đang đánh giá Mạc Y Thiên. Ánh mắt vô hình của hắn ta xuyên qua lớp áo choàng, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm trí Y Thiên, khám xét mọi bí mật, mọi ký ức.

Một giọng nói đột ngột vang lên, không phải từ miệng của bóng đen, mà từ hư không. Giọng nói không có cảm xúc, không có âm điệu, nhưng lại mang theo một sự lạnh lẽo khó tả, như một tiếng vọng từ vực sâu thẳm.

"Ngươi đã được giao phó ký ức của Huyết Ma, phải không? "

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định, một sự phán xét. Giọng nói đó như một ngọn roi vô hình, quất thẳng vào linh hồn Mạc Y Thiên, khiến hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể như đang bị xuyên thủng.

Hắn không hề trả lời, chỉ đứng đó, đối mặt với sự thật.

"Ta có thể cảm nhận được hơi thở của Huyết Ma Lão Tổ trên người ngươi, và ngươi đã đã nhận ra rồi đúng chứ? Thứ hơi thở đó không phải nói về cái thứ mà cái người hít vào rồi thở ra. Nó nói về khí tức ở trên người ngươi, sát khí, oán khí, ma khí, tử khí. Rất nặng nề, ngươi cũng đã thấy một tia tàn hồn của Huyết Ma rồi chứ, cảm giác kinh sợ ấy. Bây giờ đang ở trên người ngươi. "

Giọng nói vang vọng lần nữa, lần này có một chút ẩn ý sâu sắc hơn. Câu nói này như một đòn giáng mạnh vào sự tự do mới đạt được của Mạc Y Thiên. Hắn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi xiềng xích của quá khứ sau khi thoát ra khỏi kí ức của Huyết Ma, nhưng không.

Quá khứ đó vẫn bám lấy hắn, như một bóng ma không thể xua đuổi. Hắn nhận ra rằng, dù hắn có đi đâu, sức mạnh của Huyết Ma sẽ luôn là một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Bóng đen khẽ nhích người, một động tác nhỏ nhưng mang theo một sự thay đổi lớn trong không khí. Áp lực vô hình tăng lên gấp bội, như một bức tường thép vô hình.

"Huyết Ma Khí này không chỉ là một sức mạnh đâu, nó vốn là lời nguyền thiên cổ. Mùi tanh của máu, chưa bao giờ là điều ước của ai cả. Chỉ là lời nguyền này quá mạnh, khiến cho nó dần trở thành sức mạnh mà vạn người muốn. "

Lời nói của hắn ta vang vọng như sấm, đó là một lời cảnh báo. Hắn ta không nói thêm, nhưng Mạc Y Thiên có thể cảm nhận được sự thật trong từng lời.

Hắn đứng đó, lắng nghe, ánh mắt kiên định, không hề dao động. Hắn biết rằng người này không nói dối.

Sức mạnh này không hề dễ dàng, nó đã hủy hoại hắn, rồi tái tạo hắn và cả biến hắn thật một ngươi khác, trải qua nỗi đau vô tận. Mái tóc của hắn cũng đã hóa trắng, thoạt như một thiếu niên già đi trong một đêm vậy và giờ đây, nó còn đang biến hắn thành mục tiêu của tất cả những kẻ đang thèm khát.

"Ngươi sẽ sớm hiểu điều đó. Sức mạnh này không miễn phí. "Lời nói đó vang vọng trong tâm trí Mạc Y Thiên, như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa.

"Đúng! Ta biết là nó không hề miễn phí, ta cũng đã trả phí bằng nỗi đau vô tận. Vậy còn chưa đủ? "Mạc Y Thiên hỏi, giọng hắn lạnh lùng, dứt khoát. Hắn không muốn lãng phí thời gian, đã quá mệt mỏi với những lời nói nửa vời.

Bóng đen lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Y Thiên nhìn vậy, không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói mang phần tức giận, to tiếng hỏi:

"Vậy ngươi đến đây để làm gì? Chế giễu ta? "

Hắn muốn biết sự thật, muốn biết mục đích của bóng đen này, muốn biết tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây, vào lúc này.

Bóng đen mỉm cười, một nụ cười không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Một nụ cười ẩn chứa sự mỉa mai, sự khinh bỉ, và một chút thương hại.

"Ta đến để cho ngươi một lời khuyên. Hãy cẩn thận, Mạc Y Thiên. Có rất nhiều người đang tìm kiếm ký ức của Huyết Ma Lão Tổ, lũ đó điên cuồng lắm, nó sẽ bắt ngươi lại tra tấn đến khi truyền thừa trong ngươi tự rút ra khỏi người. "Hắn ta nói, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lại mang theo một sự nguy hiểm chết người.

Sự thật phơi bày trước mắt Mạc Y Thiên. Hắn không chỉ phải đối mặt với một kẻ thù, mà là vô số kẻ thù, tất cả đều thèm khát sức mạnh mà hắn đang có.

"Ngươi là người được hắn giao phó, và ngươi sẽ là mục tiêu của tất cả bọn họ. Lũ thèm khát sức mạnh của Huyết Ma. Thật nực cười làm sao, sức mạnh vô địch đó lại được tuồn vào tay ngươi, một phế vật đáng khinh. "

Nói xong, bóng đen biến mất. Không có tiếng nổ, không có khói. Hắn ta chỉ đơn giản là tan biến vào hư không, như một ảo ảnh chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại một chút hơi thở lạnh lẽo và một cảm giác trống rỗng.

Mạc Y Thiên đứng đó, một mình, giữa khu rừng.

Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi bóng đen vừa biến mất, không để ý vào câu chế giễu của hắn, chỉ để ý vào sự nguy hiểm.

"Thế lực nào đang tìm kiếm sức mạnh của Huyết Ma Lão Tổ? "Hắn tự hỏi.

Câu hỏi đó vang vọng trong tâm trí hắn. Hắn không biết câu trả lời, nhưng hắn biết rằng hắn phải tìm ra nó. Con đường phía trước sẽ rất dài và đầy chông gai. Hắn đã không còn có thể quay đầu lại rồi, buộc phải đối mặt.

Lời cảnh báo của người bí ẩn vang vọng trong đầu hắn, như một lời nguyền. Hắn biết rằng, hắn không thể quay trở lại cuộc sống bình thường. Với sức mạnh này, hắn bắt buộc phải tiến thêm vào những nguy hiểm phía trước để có thể sống.

Một nỗi đau nhói lên trong tim hắn. Đó là nỗi đau của sự mất mát, của sự phản bội, của sự bất lực. Hắn đã từng là một thiên tài, một người được mọi người kính trọng, từng có một gian đình tốt, có người con gái mà hắn yêu.

Nhưng giờ đây, hắn chỉ là một phế nhân, một kẻ bị ruồng bỏ. Tất cả đã bị chìm vào trong máu, một cơn mưa máu rơi xuống thấm đẫm cả một vùng đất.

Hắn đã mất đi linh hồn của mình, và chỉ còn lại một cái xác không hồn, chỉ biết làm theo giao ước của người đó đã đưa. Nỗi đau đó như một ngọn lửa, đốt cháy mọi hy vọng, mọi niềm tin. Hắn quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng xua tan những hình ảnh đau thương trong tâm trí.

"Không! Ta chưa từng là một thiên tài. .quá khứ này. .Diệp Lâm Anh? Đó không phải là kí ức của ta, đó là kí ức của Huyết Ma. Ta đây. .chính là đang bị Huyết Ma đồng hóa? "Hắn thoát chốc trở nên sợ hãi.

Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

"Không, không phải Huyết Ma Lão Tổ đang đồng hóa ta, mà ta đang dần bị sức mạnh này nhấn chìm vào kí ức, chỉ cần ta mạnh hơn, sức mạnh này vốn sẽ không thể kiểm soát được ta. Và kí ức này cũng sẽ không thể hòa nhập vào thân xác này. "

Chợt, đầu óc hắn đau nhói, như có hàng ngàn mảnh kính vỡ đang cào xé. Một khuôn mặt. .. là ai? Hắn cố gắng nắm bắt, nhưng hình ảnh cứ nhòe đi rồi sắc nét một cách vô lý, như một bức ảnh bị xé vụn rồi dán lại sai vị trí.

Hắn dần nhận ra đó chính là Diệp Lâm Anh!

Và ở trong đó có tiếng cười? Hay tiếng khóc? Chúng lẫn lộn, tan chảy vào nhau thành một âm thanh méo mó, xa lạ.

Hắn thấy một bàn tay, rất ấm áp. Nhưng ngay khi hắn vươn tới, nó vỡ tan thành những hạt bụi lấp lánh, biến mất vào khoảng không. Một cánh đồng. .. tràn ngập ánh nắng. Rồi bỗng chốc, nó chìm trong bóng tối, lạnh lẽo, những đám mây màu đỏ chói, những giọt máu rơi từ trên trời xuống.

Một giọng nói. .. êm ái, vỗ về. Nhưng mỗi từ lại vỡ vụn thành hàng trăm mảnh nhỏ, không thể ghép lại thành ý nghĩa.

Lúc này giọng Huyết Ma Lão Tổ vang lên.

"Đã kết thúc truyền thừa, sau này kí ức của ta chỉ còn là kí ức của riêng ta. Cho dù ngươi, một người đã trải qua nó, cũng đừng hòng có được. "Giọng nói hắn có phần kiên quyết, nhưng nhiều hơn là sự tức giận khó nhận ra.

"Nhưng ngươi biết gì không? Nỗi đau trong quá khứ của ta quá nhiều, và ta đã không thể thay đổi nó. Bởi vì quá khứ chỉ tồn tại khi chúng ta đã trải qua và lưu lại, chúng ta không thể thay đổi nó nhưng tương lai thì có. Nhưng ta đã không còn tương lai nữa rồi, nên ta muốn cho ngươi một lời khuyên, đừng vì quá khứ mà quên mất bản thân, bởi vì ngươi còn những người, và đó chính là những lý do giúp ngươi sống tiếp, đúng chứ? Vì vậy, hãy thực hiện ở hiện tại để ở một tương lai, ngươi có thể thay đổi. "

"Đúng! Ta không thể sống trong bóng tối mãi mãi. Ta phải đứng lên, phải cứng rắn hơn để cho Linh Nhi một cuộc sống bình yên. Một mình ta chịu khổ. .đã là đủ lắm rồi. Ta không muốn muội ấy của như ta vậy. "

Hắn từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa, ánh mắt kiên định, không hề nao núng. Hắn tiến đến bàn thờ đá đã vỡ.

Từng bước chân của hắn đều nặng nề, như một lời thề. Hắn chạm vào, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó. Một luồng sáng mạnh mẽ đột nhiên bao trùm lấy hắn, nó không ấm áp, cũng không lạnh lẽo, nó là một thứ ánh sáng vô định, một sự dịch chuyển đến một nơi không ai biết.

Hắn cảm thấy mình đang bị dịch chuyển qua một không gian khác. Tầng hai của Độc Nhãn Vương Chi Địa biến mất sau lưng hắn, nơi chỉ còn lại sự trống rỗng và những mảnh vụn của quá khứ. Hắn cảm thấy một sự tự do, nhưng cũng cảm thấy một sự cô đơn.

Hắn chấp nhận vận mệnh mới của mình. Hắn không còn là Mạc Y Thiên của ngày xưa. Hắn đã chết, và giờ đây, hắn đã sống lại.

Một lần nữa.

Chỉ là lần này hắn đã sống lại, không phải vì hắn, mà là v Linh Nhi. Và lần này, hắn không thể chết được nữa. Bởi vì lý do để hắn sống, còn quá nhiều.

Chỉ một kí ức, chỉ một câu hỏi của Huyết Ma Lão Tổ đã giúp hắn hiểu ra, nhận ra rất nhiều điều và trực tiếp thức tỉnh con người đang co ro trong tâm trí hắn thức dậy, và bây giờ đây con người đó sẽ điều khiển hắn.

Hắn nhìn về phía chân trời, ánh mắt kiên định. Hắn biết rằng, cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng.

"Chúng ta đi thôi. "Mạc Y Thiên nói với Hỏa Sư Thú, giọng hắn trầm ấm.

Hỏa Sư Thú gầm gừ nhẹ, như một lời đồng ý. Nó ở trong đan điền hắn, một người bạn trung thành, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Cuộc hành trình của họ sẽ bắt đầu từ đây, một cuộc hành trình của sự sống lại và sự trả thù.

"Hãy nhớ, Mạc Y Thiên. "Giọng nói của Huyết Ma Lão Tổ đột nhiên vang lên trong đầu hắn, giọng nói vẫn đầy sự mỉa mai và sự khinh bỉ.

"Những gì ta giao phó cho ngươi không chỉ là sức mạnh, mà còn là gánh nặng. Đừng để cho bọn họ có được nó, ngươi chỉ được giao cho một người. Chính là người đó, sức mạnh này của ta là được người ban cho, vốn chỉ là vay mượn, có vay có trả. Đến lúc đó, ngươi nhớ trả lại. Còn ta. .đi đây. "

Mạc Y Thiên không nói gì. Hắn chỉ siết chặt nắm đấm, và tiếp tục đi về phía trước. Hắn cảm nhận được sức nặng của lời nói đó.

Luồng sáng từ bàn thờ tan biến, kéo theo cả một không gian hỗn loạn. Mạc Y Thiên cảm thấy cơ thể bị xé toạc, rồi hợp nhất. Cảm giác như linh hồn bị ép nén, xoay tròn trong một xoáy nước ma thuật trước khi được đẩy ra ngoài.

Hắn hạ cánh mềm mại xuống một thảm cỏ, ngẩng đầu nhìn, một thế giới hoàn toàn mới hiện ra. Đây không phải là một hang động hay một căn phòng cổ xưa, mà là một thảo nguyên rộng lớn đến vô tận. Cỏ xanh biếc trải dài dưới chân hắn, mềm mại và tươi mới.

Hắn không thể nhìn thấy bất kỳ đường chân trời nào, không có núi non, không có cây cối. Chỉ có một màu xanh đơn điệu kéo dài, khiến không gian trở nên bí ẩn và ma mị. Không khí nơi đây không hề trong lành, mà lại mang theo một vẻ ảo diệu.

Nó như được dệt nên từ sương mù và ánh trăng, tạo ra một cảm giác siêu thực. Mọi thứ đều lấp lánh một cách kỳ lạ, như có hàng triệu viên pha lê nhỏ ẩn mình trong từng ngọn cỏ.

Mạc Y Thiên hít một hơi, cảm thấy một luồng năng lượng nguyên tố tinh khiết tràn vào phổi, khác hẳn với khí tức oán hận ở tầng thứ hai. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận không gian xung quanh. Không có sự sống, không có kẻ thù, chỉ có một sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Mọi giác quan của hắn đều báo động, vì sự tĩnh lặng này còn đáng sợ hơn cả một trận chiến. Đó là sự im lặng trước cơn bão, sự bình yên giả tạo trước một thử thách lớn lao.

Bất chợt, những gợn sóng không gian bắt đầu nổi lên xung quanh hắn. Chúng di chuyển chậm rãi như mặt nước hồ gợn sóng. Từ bên trong những gợn sóng đó, từng ảo ảnh một dần hiện ra, mỗi ảo ảnh đều mang một hình dáng y hệt Mạc Y Thiên.

Chúng không có biểu cảm, chỉ đứng đó, lẳng lặng quan sát hắn. Ngay khi chúng xuất hiện, Mạc Y Thiên cảm nhận được một luồng áp lực vô hình bao trùm.

"Những ảo ảnh này không phải là vô hại! "Y Thiên thầm đánh giá.

===========================

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ TUYỆT VỜI CỦA ĐỘC GIẢ ĐẾN VỚI EM TÀI!

-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...