Chương 45: Một Lũ Y Thiên Kiêu Căng Rẻ Tiền
#TNL:CK#LTU:
Một luồng linh khí đậm đặc đến mức gần như hóa lỏng, bao trùm lấy hắn. Không phải là sự sảng khoái của nguồn năng lượng tự nhiên, mà là một cảm giác nặng nề, ngột ngạt, như thể có hàng ngàn linh hồn uất hận đang bám víu lấy từng thớ thịt.
Áp lực vô hình đè nặng lên vai, khiến hắn như mang trên lưng cả một ngọn núi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa lại khí tức.
Áp lực của chúng như một con sóng ngầm, từng chút từng chút đè ép vào linh hồn hắn. Y Thiên biết rõ, đây không phải là một thử thách thông thường. Hắn nghĩ:
"Lũ chúng nó, có lẽ không để ta đi dễ dàng đâu. Chắc không phải là. .ta bắt buộc giết hết chứ? Thế thì. ."
"Tuyệt Quá! "Hắn phấn kích thốt lên hai từ vốn đang nằm trong suy nghĩ hắn ra ngoài.
Sát khí từ cơ thể hắn bùng phát. Luồng khí đen đỏ hỗn độn, sánh đặc như máu tươi, không còn là sương mù nữa mà đã thành hình hài, tạo thành những dải xoắn ốc ma quỷ bao quanh hắn.
Sát khí này không chỉ tỏa ra từ thể xác mà còn từ tận sâu trong linh hồn hắn, nó là kết tinh của vô số trận chiến, vô số lần sinh tử. Khí tức nó tỏa ra, tựa như thể nó muốn nói rằng bất cứ nơi nào nó đi qua, mọi vật chất đều tan thành cát bụi, chỉ còn lại sự hư vô.
Ít nhất ở trong kí ức của Huyết Ma Lão Tổ đã chứng minh rằng, sát khí này nói đúng.
Dưới áp lực của toàn bộ oán khí, hận khí, sát khí trong hỗn độn khí sau lưng Y Thiên, đất đai nứt toác, không gian như đang gào thét.
Đằng sau hắn, hàng ngàn khuôn mặt vô hồn hiện lên rồi vỡ vụn. Chúng gào thét không thành tiếng, nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trên từng khuôn mặt tan rã. Chúng là những linh hồn bị nuốt chửng rồi tạo nên nguồn hỗn độn khí này.
Sức mạnh của hắn đã vượt qua giới hạn của những kẻ đã chết, khiến chúng ngay cả khi đã là ma cũng không thể tồn tại. Không.
Đó không phải là sức mạnh của hắn, đó chính là sức mạnh mà hắn đã có nhờ vào truyền thừa Huyết Ma thành công.
"Ây da. .Huyết Ma Lão Tổ à, cho dù ông đã đi và giao phó tất cả cho ta. Thì cái lũ kí ức này của ông cũng thật là quá đáng a. Ám ta không biết bao lần, làm ta không thể phân biệt nào là ta nào là ông nữa rồi. "Hắn mệt mỏi than thở.
Hàng trăm ảo ảnh dần xuất hiện rõ nét hơn, đứng cách hắn một khoảng. Chúng đều có khuôn mặt của hắn, vẻ ngoài giống hệt hắn, khác cái bọn chúng đều có Khí Linh và đang ở các cảnh giới từ Luyện Khí Kỳ Bát Tầng cho đến Trúc Cơ Cảnh Sơ Kỳ.
Chúng nhìn hắn với ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh thường, như thể hắn mới là kẻ lạc loài.
"Ngươi có thể mạnh hơn chúng ta ở hiện tại, nhưng ngươi không bao giờ có thể đánh bại tất cả chúng ta cùng một lúc. Bởi vì trong bọn ta có rất nhiều Trúc Cơ và bọn ta chính là ngươi. Nói vậy, tên não ngắn như ngươi, hiểu chứ? "Một ảo ảnh lên tiếng, giọng nói đều đều, đầy sự tự tin.
Ánh mắt hắn sắc lạnh. Hắn không nói gì, chỉ đứng im quan sát.
Sát khí của Y Thiên tác động trực tiếp lên chúng, khiến chúng bất giác run rẩy. Cái lạnh của sự hủy diệt, cái lạnh của sự tận diệt len lỏi vào từng tế bào, khiến chúng dù là ảo ảnh cũng cảm thấy sự bất lực.
Cố gắng kìm hãm sự sợ hãi trong lòng mình, một ảo ảnh khác bước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Ngươi có thể là ngươi hiện tại, nhưng chúng ta là quá khứ của ngươi, là tương lai của ngươi. Ngươi không thể nào chối bỏ chúng ta được, bởi vì có ta mới có ngươi, và có ngươi mới có bọn ta. "
Hắn khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai hiện lên.
"Mẹ kiếp! Lũ lắm mồm các ngươi nói gì khó hiểu quá vậy? Nói cái mẹ gì là quá khứ của ta sao? Quá khứ của ta chỉ có máu và nước mắt. Còn tương lai của ta sao? Cũng chỉ là máu và nước mắt. Hiện tại của ta ư? Một tay thì mất, tóc đã bạc trắng. Vậy cho ta hỏi lại, liệu các ngươi có hiểu điều đó không? "
Hàng loạt ảo ảnh khác cũng lao tới, chúng gào thét và cười lớn:
"Không cần phải hiểu. Chúng ta chỉ cần biết, tại nơi đây, chúng ta đều là ngươi. Và chỉ có một người được đi ra. "
Một ảo ảnh khác, khuôn mặt đầy kiêu ngạo, bước ra:
"Chắc hẳn bây giờ, ngươi vẫn còn nghĩ chúng ta chỉ là ảo ảnh hay bản sao đơn giản của ngươi sao? Ngươi đã lầm. Như bọn ta đã nói, bọn ta còn là chính ngươi, và như ngươi đã thấy, có rất nhiều Mạc Y Thiên ở đây, nhưng chỉ có một phiên bản duy nhất được đi ra ngoài. Phiên bản đó chỉ có thể tồn tại khi là kẻ sống sót cuối cùng. "
Hắn đứng im lặng, lắng nghe những lời nói đầy thách thức. Mặc kệ những lời nói sáo rỗng của bọn chúng, hắn chỉ đứng và chờ đợi cơ hội, tay hắn khẽ siết chặt hơn Thiên Bình Kiếm trong tay. Đầu thầm nghĩ:
"Lũ ảo ảnh chó chết này ồn ào quá! Nhưng mà cũng phải chờ đợi thôi, phải sớm nhìn ra chỗ nào có thể đánh vào. Tức thật, nếu không có Trúc Cơ thì dễ rồi, tùy tiện mà xông vào, với hai yêu hạch còn trong tay, ta không tin rằng không thể đánh bại được chúng! "
"Ngươi có phải đang nghĩ rằng chúng ta sẽ đánh chém lẫn nhau để giành lấy cơ hội đó ư? Câu trả lời là đúng. Nhưng không phải bây giờ. Chúng ta chỉ tranh giành khi ngươi đã chết rồi mà thôi! "Chúng nói tiếp. Vẻ mặt chúng trở nên rạng rỡ và tự mãn.
Hắn hiểu đây là một cuộc chiến của kẻ mạnh. Kẻ mạnh phải tự mình chiến đấu, tự mình sinh tồn trước khi cả câu nói của bọn chúng nói ra.
Y Thiên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt băng lãnh của mình để đáp lại. Bọn chúng đang dâng lên thì thoáng chốc lùi lại vì lỡ nhìn qua ánh mắt của hắn, khiến bọn chúng trong lòng đầy rẫy kinh sợ.
Không để ý đến chi tiết bọn chúng.
Hắn thầm nghĩ, nếu là hắn của trước kia thì thật sự sẽ uất ức về sự không công bằng này mất, tại sao lũ chúng nó chỉ nhắm vào hắn mà không cùng nhau chém giết?
Mà, đối với hắn bây giờ. Công bằng ư? Thứ này quả thật nên ném cho chó ăn, một người đã trải qua bao cuộc chiến, một mình đối đầu với hàng ngàn yêu thú. Thì đối với hắn mà nói cái thứ bất công bằng, đánh hội đồng này, chỉ là thể hiện cái sự bầy đàn yếu kém của chúng mà thôi.
Chúng là sợ hãi hắn, mới đồng lòng mà cùng nhau giết hắn trước. Nghĩ đến đây. Y Thiên tự mãn cười to:
"Được! Được lắm! Mà thôi, cũng không cần giải thích hay nói nhiều nữa. Vào việc mẹ nó đi! "
Khi lời nói dứt, không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Hàng loạt ảo ảnh đồng loạt kích hoạt đan điền, ánh sáng từ trong cơ thể chúng bùng lên rực rỡ. Chúng biết, trận chiến đã bắt đầu. Không còn là lời nói, mà là hành động. Một ảo ảnh, điên cuồng vỗ ngực, gào thét:
"Đến đây nào, Mạc Y Thiên. Hãy xem, ai mới là kẻ xứng đáng tồn tại! "
Đồng loạt, Khí Linh bản mệnh từ bên trong cơ thể chúng lao ra ngoài.
Một ảo ảnh, triệu hồi ra Khí Linh là một con Báo Đốm gầm gừ, lao thẳng về phía hắn. Tốc độ của nó nhanh như một cơn gió lốc, thân hình nhỏ gọn nhưng ẩn chứa sức mạnh bùng nổ. Vuốt của nó sắc nhọn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, xé toạc không khí.
Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu. Cánh tay phải của hắn, được bao bọc bởi sát khí đen đỏ, vung lên. Một luồng sóng năng lượng vô hình lan tỏa, khiến con Báo Đốm chưa kịp chạm vào hắn đã nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
"Huyết Ma Khí, thật tuyệt vời làm sao! "Hắn mỉm cười điên cuồng nhìn vào bàn tay nhuốm đầy máu của mình, ánh mắt mở to nhưng sâu hoăm hoắm.
Cùng lúc Khí Linh Báo Đốm bị hủy, một ảo ảnh thân là tu vi Luyện Khí Kỳ Cửu Tầng lại thổ huyết, mất hết tu vi. Hắn đau đớn nói:
"Ngươi. .ngươi vậy mà có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy! Một đòn đánh tan hồn phách của Khí Linh! Ngươi không phải là người! "
Nhìn thấy tên đó tức giận như vậy, Y Thiên trong lòng cười thầm, giọng đều đều nói:
"Thì sao? Cay thì tới đây mà giết ta! Các ngươi giết ta thì được, đến lượt ta hủy đi Khí Linh thì lại cấm? Nực cười làm sao, với cái tư duy này của các ngươi, nói các ngươi được thần may mắn đi bên cạnh mà mới sống sót tới bây giờ. Thật sự không nói quá đâu. "
Chưa kịp tức giận thêm, tên đó liền bị Y Thiên vài lời chế giễu cho cứng họng, chỉ biết mím môi cay cú mà không thể phản bác.
Nhân lúc Y Thiên không chú ý.
Một ảo ảnh khác, với Khí Linh là một con Thằn Lằn Khổng Lồ, thân hình đồ sộ, bước đến.
Nó há miệng, một luồng Hỏa Cầu cực lớn, mang theo sức nóng khủng khiếp, lao tới.
Hỏa Cầu này không phải là lửa thông thường, mà là sự kết tinh của sát khí, mang theo sự tàn phá hủy diệt.
Hắn không né tránh. Hắn đứng im, đối mặt với ngọn lửa đang lao đến. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy Hỏa Cầu. Lửa không thiêu đốt hắn, mà như bị hút vào cơ thể hắn.
Lại là Huyết Ma Khí, cái nguồn năng lực bá đạo đó chực chờ Hỏa Cầu bay lại Y Thiên liền trong một khắc mà bay ra nuốt trọn lấy Hỏa Cầu, hấp thụ vào trong hình xăm. Ánh sáng của Hỏa Cầu càng lúc càng mờ đi, cho đến khi chỉ còn là một đốm sáng nhỏ rồi hoàn toàn biến mất trong lòng bàn tay hắn.
"Ngươi nghĩ rằng Hỏa Cầu này là đỉnh cao của sự hủy diệt sao? Ngươi đã lầm rồi. Sự hủy diệt đối với ta, không đến từ lửa, cũng không hề đến từ những sự vật hiện hữu, mà là đến từ sự cô đơn và tuyệt vọng. Hỏa Cầu của ngươi không có những thứ đó, nên nó không thể hủy diệt được ta. "Hắn nói, giọng nói trầm thấp, đầy sự mỉa mai.
"Ngươi nói cái gì mà cô đơn và tuyệt vọng? Một tuyệt kĩ làm sao có thể bao gồm cả cảm xúc được, ngươi có điên không? "Tên kia bị hắn sỉ nhục thì liền tức giận chất vấn.
Nghe những lời này, Y Thiên nhếch môi cười khinh bỉ, ánh mắt hắn hướng về phía ảo ảnh Thằn Lằn Khổng Lồ. Ánh mắt đó, không phải là sự khinh thường, mà là sự chán ghét. Chán ghét một phiên bản yếu ớt của chính mình, nói:
"Bởi vì vậy, nên ngươi mới không thể làm gì được. ."
Chưa cả nói xong, Y Thiên thấy trong cơ thể mình đang trực trào một thứ gì đó. Một cảm giác khó chịu dâng lên liên tục, hình xăm cũng đỏ chót cả lên, khiến Y Thiên không nhịn được mà nôn ọe.
Hắn thấy hắn nôn ra nào là những ngụm máu lớn nhỏ, cùng với máu mũi liên tục chảy ra từng dòng. Đầu óc có chút không tự chủ được mà chao đảo, khiến toàn màn phía trước hắn uốn cong uốn lượn, đủ thứ. Hắn ngờ vực tự hỏi:
"Đây. .là hậu quả của việc sử dụng Huyết Ma Khí sao? Nó thật sự là một lời nguyền mà! Huyết Ma Lão Tổ, ông cũng ghê gớm thật, sử dụng một lượng Huyết Ma Khí như vậy mà toàn thân thể không có tổn trọng nào lớn cả. Còn ta thì sao, chỉ dùng có chút đã thành ra như này. Người khác nói ta phế vật, bây giờ ta thật sự không dám cãi. "
Không chờ hắn tỉnh lại, một ảo ảnh mang tu vi Trúc Cơ Cảnh liền lập tức nhìn xung quanh, hướng ánh mắt về lũ ảo ảnh khác.
Các ảo ảnh khác dường như hiểu được ý tên đó. Chúng đưa ánh mắt cho nhau, như thể đang giao tiếp bằng nó.
Hiểu rằng tấn công đơn lẻ không thể giết được Y Thiên nhanh chóng, chúng bắt đầu phối hợp với nhau. Hàng loạt Khí Linh xuất hiện. Một con Rồng Lửa khổng lồ, một con Phượng Hoàng băng giá, một con Rồng Sấm sét, một con Bạch Hổ, một con Rùa Vàng, một con Cá Rồng thổi ra lửa, .. .
Lợi dụng thời điểm vàng, lúc Y Thiên đang bị phản phệ. Chúng bay lượn trên không trung, đào đất, tạo ra càng tầng không gian khác nhau bao vây hắn.
Chúng bắt đầu tạo ra một trận pháp. Một trận pháp được tạo nên từ hàng trăm Khí Linh khác hệ nhau, ở tâm trận pháp là Y Thiên, chúng giống như cuồng phong trỗi dậy, hút lấy hỗn độn khí hắc xích sau lưng Y Thiên làm nguồn năng lượng duy trì trận và theo dấu hiệu phất tay của các tên Trúc Cơ Cảnh, trận pháp bắt đầu khai trận.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thắng được chúng ta sao? Ngươi đã lầm rồi. Đây là trận pháp do chính sát khí ngươi tạo ra. Ngươi không thể nào phá hủy được nó. Và một khi nó đã hoạt động, ngươi sẽ bị bóp nát, bị nghiền thành tro bụi. "
Một ảo ảnh lên tiếng, giọng nói đầy sự cuồng nộ. Nó đã từng là một phiên bản đầy tham vọng của hắn, nhưng đã thất bại trong thất bại của mình mà không thể gượng dậy.
Và bây giờ, nó muốn thấy hắn, Y Thiên bất khuất này cũng bị đánh vỡ mà thất bại.
"Ngươi có thể mạnh hơn, nhưng ngươi không thể vượt qua chính mình. Chính ngươi sẽ là kẻ kết liễu ngươi. "
Y Thiên vẫn im lặng. Ánh mắt hắn hướng về phía bầu trời. Trận pháp đã hình thành. Ánh sáng từ hàng loạt Khí Linh tỏa ra, đan xen vào nhau, tạo thành một lồng giam vô hình.
Hắn có thể cảm nhận được áp lực đang tăng lên. Áp lực này không đến từ bên ngoài, mà từ chính nội tâm hắn. Hắn cảm nhận được những nỗi đau trong quá khứ, những lần thất bại, những lần bị phản bội.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi đã quên đi những nỗi đau đó sao? Ngươi đã lầm. Chúng vẫn ở đó. Chúng vẫn luôn rình rập, chờ đợi thời cơ để bùng phát. Và bây giờ, chính chúng ta sẽ giúp chúng bùng nổ, khiến ngươi tan nát. "Ảo ảnh có Khí Linh Rồng Lửa gầm lên.
Hắn nhắm mắt lại. Thở dài một hơi, rồi quát lớn:
"Mẹ kiếp! Các ngươi thật sự nghĩ chút nỗi đau này có thể giết lấy ta? Hahaha! Thật buồn cười, chỉ có bọn ngươi mới bị nó giết thôi. Cái Độc Nhãn Vương Chi Địa rẻ rách này, đi tới đâu cũng nói về quá khứ hết vậy? Hết trò để làm à? "
Hắn mở mắt. Ánh mắt hắn không còn là sự bình tĩnh thường thấy, mà là một sự điên cuồng, một sự khao khát được hủy diệt. Hắn không né tránh những nỗi đau, hắn không chống lại trận pháp, mà biến nó thành một phần của mình.
Không, nó vốn là những gì của hắn, hắn là đang lấy lại.
"Có gì đấy đang xảy ra! "Một tên trong đó sợ hãi lùi lại.
Nhưng thực tế chẳng thấy điều gì cả, Y Thiên vẫn đứng im đó ở tâm của một trận pháp đang không ngừng hút lấy sát khí của hắn. Lúc này, hắn mới mỉm cười nói:
"Đừng hoang mang nữa, tên đó nói đúng đấy. "
Sát khí trên cơ thể hắn bùng nổ, không còn là màu đen đỏ mà đã chuyển sang màu đỏ rực, như máu tươi. Nó không chỉ bao bọc cơ thể hắn, mà còn lan tỏa ra ngoài, bao trùm cả không gian.
Nuốt lấy cả trận pháp rồi tự tay hắn kích hoạt trận pháp, đổi ngược hướng lan tỏa ra xung quanh.
Thấy trận pháp đã bị Y Thiên một đòn thao túng, và chính tụi hắn. Những kẻ lập nên trận pháp này biết rõ nhất về sức mạnh của trận. Bọn nó hoảng loạn dùng sức gọi Khí Linh ngược về phía bản thân để bảo tồn sức mạnh.
Đã quá chậm trễ rồi, sát khí của Y Thiên nạp vào trận pháp liên tục đã sớm vượt ra khoản cần của trận rồi. Nhưng hắn lại không có ý định ngừng lại, cứ tiếp tục tiếp tục thêm sát khí vào trong đó khiến nó bùng nổ ra một quả bom sát khí lớn.
OÀNH OÀNH OÀNH.
Sát khí nồng đậm cùng với những đòn pha trộn của nhiều Khí Linh thả vào trận pháp lập tức phóng ra lan tỏa và oanh tạc khắp xung quanh.
Những Khí Linh của các ảo ảnh, khi chạm vào sát khí đó, đều phát ra những tiếng kêu thất thanh.
"Éc éc éc! "
Chúng như những con thiêu thân, lao vào ngọn lửa, chỉ để bị thiêu rụi.
Theo sự tăng tiên của Y Thiên, trận pháp cũng có chút chịu không nổi, bắt đầu lung lay. Nó không thể chịu được sức nặng của cơn điên cuồng đó.
Nhìn một màn đảo ngược, các ảo ảnh kinh hãi hơn bao giờ hết. Chúng chưa bao giờ thấy một phiên bản nào của Mạc Y Thiên lại điên cuồng đến mức này. Kể cả là tên Y Thiên mạnh nhất.
"Không thể nào! Ngươi không thể nào lại điên đến mức này! Ngươi đang hủy diệt chính mình! "Một ảo ảnh gào thét, giọng nghẹn lại vì máu tươi đang chực trào nơi cổ họng.
"Hủy diệt chính mình sao? "Y Thiên nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại đầy sự tàn bạo.
"Các ngươi tiêu chuẩn kép thật đấy, các ngươi được còn ta thì không? Đúng. .ta đang hủy diệt chính mình đấy. Không những thế, ta còn đang hủy diệt cái quá khứ yếu đuối của ta. Ta đang hủy diệt cái quá khứ đầy rẫy sự bất lực của ta. Các ngươi có hiểu không? Ta không cần phải vượt qua các ngươi. Bởi vì ta vốn đã hơn các ngươi một bậc rồi. Những kẻ thua cuộc, những kẻ thỏa hiệp với cuộc sống tạm bợ, thì có tư cách gì mà chất vấn ta? "Hắn giơ tay, Hỏa Sư Thú lập tức tiếp lửa cho hắn, ngọn lửa đỏ tươi bùng lên, thiêu rụi tất cả.
Lời nói của hắn như một lưỡi dao, đâm thẳng vào từng ảo ảnh. Chúng không còn là những phiên bản kiêu ngạo, mà đã trở thành những kẻ run rẩy, đầy sợ hãi.
Đúng như Y Thiên nói, chúng đã từng là hắn, nhưng đã thất bại trước khó khăn. Và bây giờ, chúng đã bị chính hắn vượt qua, bị chính hắn hủy diệt. Trận pháp tan vỡ. Hàng loạt ảo ảnh biến mất theo Khí Linh đã chết đi của mình.
Cơn ác mộng đã kết thúc, nhưng kết thúc đó chỉ dành cho Y Thiên thôi.
Còn bây giờ, cơn ác mộng của Y Thiên dành cho chúng nó. Mới thật sự bắt đầu. Hắn nắm chặt lấy thanh Thiên Bình Kiếm đang găm vào mặt đất.
"Thiên Địa Âm Dương Đạo. "Từ dưới mặt đất, hai luồng khí tách ra một âm một dương cuộn quanh theo thân kiếm mà trườn lên dần hòa làm một truyền thẳng vào trong người Y Thiên.
Thấy đã đủ, Y Thiên rút nó lên hô to:
"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa! "
Từ Thiên Bình Kiếm hai thanh kiếm khí bay ra ngoài, Y Thiên tiếp tục:
"Âm Dương Bát Quái Khí! Thái Cực Hóa Kiếm! "
Đôi Âm Dương Nhãn của Y Thiên sáng rực cả lên, hai thanh kiếm khí từ Nhất Kiếm Khai Thiên Địa phát ra. Một cương một nhu cùng nhau song hành bắt đầu đang uốn lượn nối đuôi nhau theo vòng tròn.
Âm Dương khí vừa hấp thụ được từ đôi mắt của hắn theo ánh sáng xanh rực lửa mà phóng thích ra tích hợp cùng hai thanh kiếm khí và hòa quyện thành một trận đồ lưỡng nghi.
Không như lần đánh với Hỏa Sư Thú, lần này Y Thiên tăng cường nhiều hơn.
Hắn dùng Hỏa Diễm Chí Dương của Hỏa Sư Thú tiếp vào cùng với Hỗn Độn Hắc Xích khí Chí Âm mà hắn nhận được từ truyền thừa của Huyết Ma Lão Tổ.
Chí Âm Chí Dương mà tăng cường vào trận đồ lưỡng nghi khiến nó bắt đầu bành trướng hơn, lớn hơn rất nhiều. Liên tục hút lấy khí dương, sinh ra khí âm và ngược lại.
Cùng lúc, các ảo ảnh tuy không còn quá nhiều, chỉ vỏn vẹn trên dưới bốn mươi tên.
Chúng nó cũng không hề đứng yên, bọn chúng liên tục dùng Khí Linh để phóng chiêu vào phá vỡ đi trận pháp sát khí khi nãy.
BÙM.
Trận pháp phát nổ, dưới làn khói mờ ảo. Lộ ra Y Thiên hai mắt xanh rờn trừng trừng nhìn chúng, tay nắm Thiên Bình Kiếm, trước mặt là lưỡng nghi trận đồ đang bay quanh hắn để bảo vệ.
Khác với khi nãy, không một kẻ nào dùng Khí Linh lao vào tấn công trực diện. Không những vậy, lũ chúng nó còn sợ hãi mà bủn rủn cả hai chân, không ngừng lùi về phía sau.
Đột nhiên trong đó, một trong ba tên Y Thiên thân mang tu vi Trúc Cơ Cảnh Sơ Kì còn sống, giọng hắn run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gượng lên vẻ kiên quyết:
"Đây. .đây không phải là lúc. .lúc để chúng ta dành cho sự sợ hãi, để nó ăn mất bản thân chúng ta. Các ngươi quên rồi sao? Chúng ta tới đây vì điều gì? Là vì gia tộc, là vì hận thù mà dấn thân vào, và chúng ta đã từng thất bại khi nội sợ hãi bao trùm lấy. Vậy thì tại sao, các ngươi lại muốn bản thân mình một lần nữa bị sợ hãi nhấn chìm mà chết đi sao? "
Hắn dừng lại một khoảng lấy hơi, gằn lên từng chữ nói tiếp:
"Các. .các ngươi nghĩ chỉ mình các ngươi sợ thôi sao? Ta. .ta cũng sợ lắm chứ nhưng biết làm sao bây giờ? Chỉ khi chúng ta thuận lợi rời khỏi đây, số phận của mỗi chúng ta mới được người đó thay đổi, được trao cho sức mạnh trả thù! "
Nghe tên đó thao thao bất tuyệt về cái gì đấy số phận, Y Thiên chỉ nở một nụ cười khinh miệt:
"Nghe ngươi nói hùng hồn như vậy, ta tưởng các ngươi rốt cuộc cũng khác với những gì ta suy nghĩ chứ. Nghĩ các ngươi cũng giống ta ở nhiều phần. Tiếc thay, ta đã nhầm. Các ngươi cuối cùng cũng chỉ là đám giẻ rách dạng háng dựa vào sức của người khác mà trả thù? Hahaha, quá yếu đuối. Ta không nghĩ rằng, các ta khác lại đáng khinh như này đấy. "
Hắn nói xong, ngừng lại một chút. Ngẩng đầu lên trời, nói:
"Thôi thì vào việc luôn mẹ nó đi, nói nhiều vô ích. "
Thấy Y Thiên khinh thường chúng nó như vậy, cuối cùng chúng ảo ảnh cũng không thể chịu được mà tức giận cả lên, không còn sợ hãi nữa.
=============================
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
*THEO LỊCH THÌ HÔM NAY SẼ LÀ 1 CHAP TRƯA ĐỂ CHÚC MỌI NGƯỜI ĂN TRƯA NGON NGHẺ NHƯNG VÌ QUÁ VUI NHỜ VÀO SỰ ỦNG HỘ CỦA CÁC ĐỘC GIẢ ĐẾN EM NÊN EM SẼ QUYẾT ĐỊNH ĐĂNG THÊM CHAP KHUYA VÀO TỐI NAY ĐỂ CHÚC CÁC MỌI NGƯỜI NGỦ NGON!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
-
-
Thank tác2 tuần trước
-
Đã nhen đã nhen, mong tác uyên nhà mình đều tay ạ, màn ra mắt của tác chất lượng lắm luôn á ❤️🔥❤️🔥❤️🔥2 tuần trước
-
Ca
Cảm ơn tác. Cái này có giống vạn kiếp luân hồi của cụ Nam ko nhỉ?2 tuần trước -
Thanks tác chap mới2 tuần trước
-
💫💫💫2 tuần trước
-
Cảm ơn tác chương mới2 tuần trước
-
Tem2 tuần trước
Nhưng hay và tâm lý nhân vật nặng đô quá