Chương 43: HUYẾT MA LÃO TỔ!


#TNL:CK#LTU

Mạc Y Thiên đứng sừng sững trước bàn thờ đá, ánh mắt hắn tĩnh lặng, sâu thẳm như đáy vực không đáy.

Hắn đã lắng nghe tiếng gào thét của vạn linh hồn, đã cảm nhận sự giày vò và phẫn uất của chúng.

Toàn bộ cơ thể hắn, từ đầu đến chân, đều đang run rẩy nhè nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà là sự run rẩy của một cỗ máy đã bị quá tải, một cơ thể đang phải dồn nén một nguồn năng lượng quá lớn và một ý chí quá lạnh lùng.

Hắn không còn cảm thấy cơn đau rát từ những vết thương trên vai, trên ngực, vì những cảm giác đó đã hoàn toàn bị lu mờ bởi một thứ duy nhất: Giết

"Tiểu súc sinh. ."Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, không mang chút âm lượng nào, nhưng lại chứa đầy sự uy hiếp.

"Ngươi đã thấy bản lĩnh của ta chưa? Nỗi đau và sự hành hạ mà ta chịu đựng, ngươi cũng đã cảm nhận được một phần nào đó. Nhưng ta chưa bao giờ gục ngã, chưa bao giờ bị nó làm mờ mắt. "

Ánh mắt hắn hướng về phía Hỏa Sư Thú đang im lặng nằm trong túi gấm. Hắn biết, khí linh đang lắng nghe.

"Và giờ, ngươi sẽ không chỉ nhìn ta chiến đấu. Đây là cơ hội để ngươi chứng minh rằng ngươi không phải là một con thú tầm thường. "

Hắn đưa tay nắm chặt chuôi Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo như một phần mở rộng của chính ý chí hắn. Hắn bắt đầu truyền linh lực vào kiếm cùng với hỏa diễm ẩn hiện của Hỏa Sư Thú ở trên thân thanh kiếm.

Từ sâu thẳm trong đan điền, Hỏa Sư Thú không còn im lặng. Tiếng gầm gừ nhỏ, đầy sự khó chịu và căm phẫn của nó đã hoàn toàn biến mất.

Nó cảm nhận được sự tuyệt đối trong giọng nói của Y Thiên, cảm nhận được ý chí sắt đá không thể lay chuyển của con người này. Thay vì phản kháng, một luồng năng lượng nóng rực, thuần khiết đến cực điểm, bùng nổ từ Hỏa Sư Thú, truyền thẳng vào kinh mạch của Y Thiên.

Dòng năng lượng này không phải linh lực, mà là ngọn lửa chí dương thuần túy, khắc chế mọi tà khí, mọi oán hận.

Nó là tinh hoa của Hỏa Sư Thú, với sự tiếp sức của Hỏa Sư Thú, hắn biết rằng nó đã đáp lại lời hắn, không bằng lời nói, mà bằng hành động.

Nó gầm gừ lên vài tiếng như muốn nói rằng:

"Đây là phần của ta. Hãy sử dụng nó, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy rằng ta xứng đáng được trở thành một phần trong ngươi. "Một ý chí mạnh mẽ vang vọng trong tâm trí Y Thiên.

Hắn không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thấy một sự hài lòng. Hắn biết, trong cuộc chiến này, hắn không hề đơn độc. Hắn có một đồng minh, một khí linh cũng đang khao khát chứng minh giá trị của mình.

Luồng năng lượng kết hợp này tuôn chảy vào Thiên Bình Kiếm, khiến lưỡi kiếm phát ra những tia sáng mạnh mẽ, chiếu rọi vào màn sương mù đặc quánh.

Ánh sáng này không tỏa ra hơi ấm mà là sự lạnh lẽo đến thấu xương, một lời tuyên chiến cuối cùng, khẳng định sự hủy diệt sắp tới.

Y Thiên cầm kiếm, bắt đầu di chuyển quanh bàn thờ đá với tốc độ của một con thú săn mồi. Bằng mũi kiếm, hắn khắc xuống nền đất ẩm ướt, từng nét khắc sâu, mạnh mẽ, để lại những đường rãnh trên nền đá ẩm ướt, lộ ra lớp đất tối đen.

Đây là những nét khắc của sự phong ấn và hủy diệt, những ký tự cổ xưa đã được truyền lại từ thời xa xăm, kết hợp với linh lực và Hỏa Diệm chí dương.

Máu từ vết thương cũ ở khóe miệng hắn lại rỉ ra, nhỏ xuống, hòa lẫn với những nét khắc.

Nhưng lần này, thay vì chỉ phát sáng đỏ tươi, những ký tự lập tức phát sáng đỏ tươi như máu, loé lên trong màn sương mờ mịt, sau đó luồng linh lực từ Hỏa Sư Thú truyền qua, biến nó trở thành một màu xanh lam bùng cháy.

Cả trận pháp trở nên sống động, khóa chặt bàn thờ đá và luồng oán khí. Bàn thờ đá phản ứng dữ dội. Luồng oán khí cuồn cuộn thành một cơn bão xoáy đen kịt, cao vút, gào thét như một con thú bị dồn vào đường cùng.

Tiếng gào thét của các linh hồn đã thay đổi hoàn toàn, không còn là sự phẫn uất, mà là sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Chúng nhận ra ý định thực sự của Y Thiên, sự tàn nhẫn đến tột cùng.

Biến mình đang bị dồn vào đường cùng do quyết định sai lầm của chính bản thân trước đó, đã phạm tới sinh vật Y Thiên này. Đã đâm lao thì phải theo lao, đã liều một lần thì chúng nó lại quyết định liều thêm một lần nữa.

Trận pháp xanh lam rực rỡ đã khóa chặt luồng oán khí, nhưng không thể giam giữ vạn linh hồn bị giam cầm đang liều mình thoát ra khỏi trận.

Tiếng gào thét của chúng hợp lại thành một tiếng gầm rống đầy tuyệt vọng, xuyên thẳng vào tâm trí Y Thiên. Luồng oán khí đen tuyền ngưng tụ, tạo thành một thực thể khổng lồ cao hơn gấp ba lần hắn.

Nó là một khối u ám, bán trong suốt với hàng ngàn gương mặt méo mó, đau khổ, không ngừng gào thét.

"Thứ bản nguyên không có hình hài, mà chỉ có sự tuyệt vọng và oán hận, ngươi nghĩ ta sẽ khuất phục sao? "Y Thiên khẽ nói, Thiên Bình Kiếm trong tay hắn phát ra một tiếng"vù"nhỏ. Hắn không lùi lại, mà lao thẳng về phía con quái vật.

"Ngươi muốn hủy diệt ta, vậy ta sẽ cho ngươi thấy, hủy diệt thật sự là như thế nào! "

Thiên Bình Kiếm trong tay Y Thiên không chỉ còn là kim loại, nó đã trở thành tấm gương tĩnh lặng phản chiếu hư không. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên lưỡi kiếm, để lại những vệt sáng nhỏ kết nối thành hàng dài ký tự cổ xưa. Chúng bay khỏi thân kiếm, xoay quanh hắn, kết thành một trận đồ đồ sộ, chia thành bốn phương.

"Thái Âm - Phong Tỏa! "

Ở phương Bắc, hình ảnh của Thái Âm hiện lên, một con rùa khổng lồ lờ mờ trong làn sương bạc lạnh lẽo. Nó dùng hàn khí của bóng đêm tuyệt đối để phong tỏa những oán khí mạnh mẽ nhất, biến chúng thành những khối băng đen kịt, giam cầm vĩnh viễn mọi sự gào thét. Những khối băng lơ lửng, tạo thành một hàng rào kiên cố, vô vọng.

"Thiếu Dương - Thanh Tẩy! "

Phương Đông rực sáng với Thiếu Dương, một con rồng xanh vờn mây, phun ra những làn sương vàng ấm áp. Sương vàng lan tỏa, gột rửa những tạp chất, nhẹ nhàng đưa các linh hồn đó trở về với sự an lành. Nỗi đau khổ trên các gương mặt méo mó dần tan biến, chúng trở nên thanh thản hơn bao giờ hết.

Không thể để thua dễ dàng.

Bàn tay khổng lồ của con quái vật ập tới, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng Y Thiên đã sớm nhận ra quy luật của nó.

Hắn nghiêng người, né tránh đòn tấn công một cách điêu luyện. Bàn tay của con quái vật chạm vào nền đá, tạo ra một vết lõm sâu, đồng thời những ký tự trên trận pháp xanh lam cũng lóe lên, như một lời cảnh báo.

"Vẫn chưa đủ mạnh sao? Vậy thì. .. hãy để ta phá vỡ các ngươi! "Hắn nói, Thiên Bình Kiếm rung lên bần bật. Hắn vung kiếm, một đường kiếm quang xanh lam sắc bén, như một tia sét, xé toạc không khí và tấn công vào cổ tay của con quái vật.

"Vô ích! Mọi đòn đánh đều sẽ xuyên qua cơ thể hư vô của ta! "Một giọng nói gầm lên từ con quái vật, nghe như tiếng của hàng ngàn linh hồn cùng lúc.

Quả nhiên, đường kiếm quang xuyên qua bàn tay, nhưng không hề gây ra chút tổn thương nào.

"Ngươi quá ảo tưởng! "

"Ngươi chỉ là một kẻ phế vật! "Hàng ngàn giọng nói vọng vào tâm trí hắn, cố gắng lung lay ý chí của hắn.

Y Thiên nhếch mép, không hề nao núng.

"Đúng vậy, ta chỉ là phế vật. .. nhưng là một phế vật biết cách chiến đấu. "Hắn nói, lời nói vang vọng trong tâm trí của con quái vật.

Hắn biết, nếu hắn muốn chiến thắng, hắn không thể chỉ dùng sức mạnh. Hắn phải làm chủ mọi thứ, cả trong và ngoài cuộc chiến. Hắn đột ngột dừng lại, nhắm mắt lại. Tiếp tục trận đồ còn đang dang dở.

"Thái Dương - Thôn Phệ! "

Ở phương Nam, Thái Dương xuất hiện dưới hình dạng một con phượng hoàng lửa bùng cháy dữ dội. Nó vỗ cánh, những tia lửa thiêu đốt bắn ra, làm bốc hơi những tồn tại tà ác mạnh mẽ nhất. Tiếng chim phượng hoàng vang vọng, tuyên bố sự diệt vong vĩnh viễn của cái ác, để lại đằng sau là năng lượng thuần khiết cho Hỏa Sư Thú hấp thu.

Bàn tay đó lại vươn tới muốn một đòn nữa đánh chết Y Thiên không để hắn có thời gian hoàn thành trận đồ của mình, Y Thiên mở mắt ra nhìn hắn, thân pháp nhanh nhẹn lùi lại vìa bước, miệng cười:

"Quá muộn rồi. "Nói xong, đôi Âm Dương Nhãn của hắn lại phát sáng một lần nữa, hắn gầm lên một tiếng.

"Thiếu Âm - Dẫn Dắt! "

Cuối cùng là phương Tây với Thiếu Âm, một con bạch hổ oai vệ, chậm rãi gầm lên. Hơi thở của nó biến thành làn gió mát mẻ, cuốn đi những linh hồn hỗn loạn, trấn áp và dẫn dắt những tàn hồn lạc lối vào cõi luân hồi để bắt đầu một vòng đời mới, lập tức hất văng bàn tay khổng lồ đó ra.

Bốn linh thú tỏa ra sức mạnh tuyệt đối, bao vây và thanh lý toàn bộ khu vực.

Trận đồ hoàn hảo, sức mạnh từ Tứ Tượng đã sẵn sàng. Y Thiên đứng ở trung tâm, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào thực thể oán hận khổng lồ. Hắn không nói một lời, chỉ giơ tay lên, như một vị nhạc trưởng điều khiển bản giao hưởng của sự diệt vong. Những linh hồn oán hận cấp thấp bắt đầu run rẩy, hình thể mờ nhạt dần.

Bạch Hổ Thiếu Âm gầm lên một tiếng, trấn áp toàn bộ tàn hồn. Luồng gió mát mẻ từ nó cuộn lại, cuốn đi những linh hồn yếu ớt nhất, dẫn dắt chúng vào một vòng xoáy sáng lờ mờ. Đây là cách nhẹ nhàng nhất để kết thúc sự tồn tại, đưa chúng về với luân hồi, một sự giải thoát mà chúng đã không thể đạt được trong hàng vạn năm.

Con rùa khổng lồ Thái Âm bắt đầu hành động. Nó di chuyển chậm rãi về phía con quái vật, làn sương bạc từ nó nhanh chóng bao bọc những linh hồn mạnh mẽ nhất. Tiếng gào thét của chúng lập tức bị nuốt chửng. Chúng trở thành những khối băng đen kịt, giam cầm vĩnh viễn mọi sự gào thét và đau đớn, hoàn toàn bất động.

Rồng xanh Thiếu Dương phun ra sương vàng ấm áp, lan tỏa khắp nơi, bao trùm lên những khối băng đen. Khác với sự tàn bạo của phượng hoàng lửa, sương vàng này lại nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng lại mang theo sức mạnh thanh tẩy. Những khối băng tan chảy, các linh hồn bên trong tan biến vào không khí, một sự biến mất hoàn toàn và vĩnh viễn, không còn chút dấu vết.

Cuối cùng, Phượng hoàng lửa Thái Dương vỗ cánh. Nó không còn chỉ bốc hơi những linh hồn, mà trực tiếp nhắm vào trung tâm oán khí, con quái vật khổng lồ. Tiếng phượng hoàng gào thét, những tia lửa thiêu đốt bắn ra, làm bốc hơi những tồn tại tà ác mạnh mẽ nhất. Toàn bộ con quái vật oán hận bắt đầu tan rã.

Thái Dương không chỉ hủy diệt, mà còn nuốt chửng. Tàn hồn của con quái vật khổng lồ dần biến thành những đốm lửa nhỏ, bị Phượng hoàng lửa nuốt vào, trở thành một phần sức mạnh của nó. Âm Dương Tứ Tượng Tuyệt Hồn Trận đã hoàn thành sứ mệnh của nó, không chỉ là phong ấn, mà là sự hủy diệt triệt để. Y Thiên nhìn thẳng vào con quái vật, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một sự quyết đoán tàn khốc và một mong muốn hủy diệt có chủ đích đã được thể hiện hoàn toàn.

Khi toàn bộ linh hồn cuối cùng trong trận pháp đã được thanh tẩy hoàn toàn, tiếng gào thét của chúng đã tắt lịm, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng đến rợn người.

Y Thiên đứng ở trung tâm, đôi mắt hắn sâu thẳm như vũ trụ vô tận, phản chiếu một nỗi mệt mỏi cùng cực. Hắn nâng Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm không còn ánh sáng rực rỡ mà chỉ còn một màu bạc mờ đục, như đã hấp thụ quá nhiều bi thương và oán hận.

Hắn dồn tất cả sức lực còn sót lại, từng thớ cơ bắp co giật dữ dội, truyền toàn bộ năng lượng vào Thiên Bình Kiếm. Thanh kiếm rung lên bần bật, tạo ra một tiếng rít chói tai xé toạc không gian.

Tất cả Âm Dương khí còn lại trong mắt hắn, linh lực trong cơ thể, và thậm chí là tinh huyết đột nhiên bị dồn ép ra ngoài, nhưng nỗi đau không quá lớn khiến hắn không quá để ý.

Hắn chỉ chú ý ngưng tụ linh lực và lửa thiêng của Hỏa Sư Thú lại thành một điểm sáng nhỏ ngay trên mũi kiếm. Điểm sáng ấy không chói lòa, nhưng lại mang một sức nặng của sự hủy diệt, một sự dứt khoát không thể nào đảo ngược.

"ARGHH! "Y Thiên hét lên một tiếng đầy đau đớn, giáng Thiên Bình Kiếm xuống bàn thờ đá.

Một tia chớp trắng từ mũi kiếm xuyên thẳng qua lớp đá. Không có tiếng nổ long trời lở đất, không có luồng sóng xung kích nào. Chỉ có một sự tan rã hoàn toàn, bàn thờ đá như được tạo thành từ cát, vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, sau đó tan biến thành hư vô một cách không dấu vết, như thể nó chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Ngay khoảnh khắc bàn thờ đá biến mất, một cơn đau khủng khiếp ập đến, xé nát toàn bộ cơ thể Y Thiên. Linh lực, Âm Dương khí và cả tinh huyết trong người hắn bị rút cạn gần như hoàn toàn.

Hắn lúc này mới để ý, nỗi đau lập tức ập đến như sóng dữ, khiến hắn cảm thấy mình như một con tàu bị đánh cắp toàn bộ động cơ, trôi dạt vô định giữa đại dương.

"Khụ! Khụ! "Toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng, nhỏ xuống nền đất, nhuộm đỏ một mảng nhỏ.

Y Thiên khuỵu gối xuống, từng thớ cơ bắp co giật dữ dội đến mức hắn không thể điều khiển được. Hắn dùng Thiên Bình Kiếm chống đỡ cơ thể, mũi kiếm cắm sâu xuống nền đất.

Tầm nhìn của hắn nhòe đi, những tiếng gào thét của vạn linh hồn oan khuất vẫn còn văng vẳng bên tai, như một lời nguyền rủa vĩnh viễn không thể gột rửa.

Trí óc hắn quay cuồng, tinh thần trở nên cực kỳ yếu ớt, dễ bị tổn thương. Y

Thiên cảm thấy mình như một ngọn nến đang tàn lụi trước gió, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt. Những luồng khí oán hận yếu ớt còn sót lại, những tàn dư của trận pháp, bắt đầu tụ lại, lờ mờ di chuyển về phía hắn.

Hắn cố gắng điều động một chút linh lực cuối cùng, nhưng cơ thể không phản ứng. Cơn đau như xé rách từng tế bào, khiến hắn không thể nhấc nổi một ngón tay. Nỗi sợ hãi len lỏi vào tâm trí, không phải sợ chết mà sợ một cái chết vô ích. Hắn cố gắng thều thào:

"Không… không thể kết thúc ở đây được… Đây vốn không phải sự phản phệ, đây là có người hại? "

Đúng lúc đó, một tiếng gầm rống đầy uy lực vang lên, xé tan không gian tĩnh lặng. Hỏa Sư Thú, sau khi thôn phệ hàng triệu linh hồn và vô số oán khí thuần túy, đã đột phá mạnh mẽ.

Ánh mắt nó đỏ rực, một ngọn lửa màu cam thiêng liêng từ cơ thể nó bùng lên, không phải lửa phàm trần mà là lửa của sự sống và thanh tẩy.

Hỏa Sư Thú đúc lên một chân thân khổng lồ bằng chính ngọn lửa thiêng ấy, cao hơn Y Thiên gấp năm, sáu lần, bao bọc toàn bộ cơ thể hắn.

Ngọn lửa thiêng rực cháy, không chỉ xua đuổi mà còn làm tan biến hoàn toàn những oán linh còn sót lại từ tứ phía bâu vào muốn ăn lấy cơ thể Y Thiên.

Hỏa Sư Thú gầm lên, như một vị thần lửa bảo vệ chủ nhân của mình, tuyên bố sự hiện diện mạnh mẽ và bất khả xâm phạm của nó.

Theo tiếng gầm của nó, Hỏa Diễm lại bùng nổ hơn nữa tỏa ra một làn khí nóng rực khó chịu quét qua nơi nào, chỉ cần linh hồn động vào thì đều bị tan thành tro bụi bởi làn sóng lửa ấy.

Y Thiên cảm nhận được sự ấm áp từ ngọn lửa, một sự ấm áp không chỉ sưởi ấm cơ thể mà còn xoa dịu tinh thần đang hoảng loạn của hắn. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng không còn cảm giác bị uy hiếp nữa. Hắn khẽ thì thầm trong vô thức:

"Hỏa Sư Thú… cảm ơn…"

Lời nói nhỏ đến mức chỉ có hắn và con thú trung thành nghe thấy. Hắn chìm dần vào vô thức, phó mặc bản thân cho sự che chở của Hỏa Sư Thú.

Mọi thứ chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng gió rít qua những xác oán linh đang tan rã. Y Thiên nằm đó, một chấm đen giữa biển tro bụi. Vạt áo đã ướt đẫm máu tươi, không phải do vết thương mà là từ chính tinh huyết cạn kiệt đang trào ra từ khóe miệng.

Linh lực trong cơ thể hắn như một con sông đã khô cạn, chỉ còn lại những cơn đau nhói thấu tận xương tủy. Hắn gục ngã hoàn toàn, không thể cử động dù chỉ một ngón tay, ý thức mờ dần, chìm vào một vực thẳm đen không đáy.

Ngay khi ngọn lửa thiêng của Hỏa Sư Thú bắt đầu bùng lên, một đóa hoa bỉ ngạn đỏ thẫm đến rợn người bất ngờ hé nở ngay phía trên Y Thiên.

Cánh hoa không chút rung động, nhưng từng lớp, từng lớp, chúng tan rã thành những linh hồn oán khí bé nhỏ, tạo thành một cơn lốc xoáy rực lửa của sự chết chóc.

Bên trong cơn lốc xoáy đó, một linh hồn bán trong suốt, không rõ hình dáng, từ từ hiện ra.

Khí tức của nó không phải là oán linh, cũng không phải là linh khí, mà là một sự kết hợp kinh hoàng của hận khí, oán khí, và sát khí nặng nề.

Cả bầu trời phía sau linh hồn đó như bị nuốt chửng vào một hố đen, đen hơn cả Hắc Động Giới, nhưng cũng đỏ đến mức khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Linh hồn đó lướt đi, không phát ra tiếng động nào. Nó xuyên thẳng qua ngọn lửa thiêng rực cháy của Hỏa Sư Thú, một luồng âm khí khủng khiếp lan tỏa khiến ngọn lửa mạnh mẽ đến đâu cũng phải run rẩy, ánh sáng yếu dần.

Ngọn lửa thiêng vốn là chí dương, khắc chế hoàn toàn âm khí, nhưng trước luồng khí tức này, nó không khác gì một ngọn nến nhỏ bé bị tắt lịm đi giữa cơn bão. Hỏa Sư Thú gầm lên một tiếng đầy cảnh giác, đôi mắt rực lửa long lên đầy sự giận dữ, nhưng nó không thể làm gì hơn để bảo vệ chủ nhân của nó.

Linh hồn hoa bỉ ngạn tiến lại gần Y Thiên, cúi xuống. Một giọng nói vang lên trong tâm trí Y Thiên, không phải là âm thanh mà là một sự truyền đạt trực tiếp của ý thức, lạnh lùng và vô cảm:

"Ta là Huyết Ma Lão Tổ, đến đây để gửi gắm truyền thừa lại cho ngươi. "

Y Thiên muốn mở miệng, nhưng cơ thể hắn không nghe theo. Hắn kinh ngạc tột độ. Huyết Ma Lão Tổ? Một trong Tứ Đại Ma Tổ cổ xưa, đã biến mất khỏi thế gian từ hàng vạn năm trước. Hắn không ngờ rằng một tồn tại đáng sợ như vậy lại xuất hiện ngay trước mắt, và còn nói đến"truyền thừa".

Linh hồn đó tiếp tục, giọng nói vẫn không hề có cảm xúc:

"Người đó đã nhờ ta giúp ngươi một việc, đó là giết chết ngươi. Rồi đưa lại cho ngươi kí ức của ta. Nếu ngươi có thể vượt qua nó, ngươi đã sẵn sàng nhận truyền thừa rồi. "Nói xong, nó đột ngột dừng lại, một chút lạnh lùng xen lẫn vào giọng nói vô cảm:

"Nhưng ta không đảm bảo ngươi sẽ sống đâu, tại vì đến đây việc của ta cũng vừa hết rồi. Sống hay không, đều phụ thuộc vào ngươi. "

Dứt lời, linh hồn đóa hoa bỉ ngạn tan vỡ, hóa thành một luồng khí hỗn loạn đỏ đen. Nó lao thẳng vào cơ thể Y Thiên. Ánh mắt hắn trợn to, rồi từ từ nhắm lại, chìm vào vô thức.

Ngay khoảnh khắc đó, tại vùng bụng dưới bên phải của hắn, một thứ sức mạnh khổng lồ bùng lên.

Luồng khí hỗn loạn đầy sức mạnh ấy, như thể là hình xăm đang dần in hằn lên làn da hắn với màu đỏ sẫm bắt đầu bén rễ, như một mạng nhện sống động đang lan rộng. Từng đường vân máu đỏ tươi chạy dọc theo tay phải, bò lên ngực, rồi men theo lưng và bụng dưới, bao trùm toàn bộ bên phải thân trên.

Một nỗi đau kinh khủng tràn ngập mọi tế bào, nỗi đau vượt xa mọi đau đớn thể xác mà Y Thiên từng nếm trải. Hắn cảm nhận rõ rệt cơ thể mình như đang bị xé nát, từng thớ thịt, từng thớ gân bị nghiền nát, rồi lại được tái tạo.

Đó là một vòng lặp vĩnh cửu của sự giày vò. Hắn liên tục nôn ra máu, tinh huyết không ngừng trào ra, nhưng một hình xăm đỏ sẫm quái dị đã hình thành.

Nó hút lấy lượng tinh huyết vừa chảy ra, bổ sung lại máu cho hắn, khiến cơ thể hắn dần hồi phục. Y Thiên liên tục ngất đi, rồi lại vì nỗi đau khủng khiếp mà liên tục tỉnh lại, như một con quỷ đang bị tra tấn không ngừng.

Hắn rơi vào trạng thái giữa sống và chết. Trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, cảm nhận được từng cơn đau thấu xương. Hắn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang bị"huyết ma"hóa.

Xương cốt hóa đỏ, gân cốt hóa đen. Làn da nhăn nheo lại, rồi lại trở nên căng đầy. Những sợi tóc đen nhánh bỗng hóa trắng. Hắn liên tục bị kéo ra khỏi vực thẳm của cái chết, chỉ để bị đẩy xuống một vực thẳm khác của sự đau đớn.

Nỗi đau ấy vượt quá sức chịu đựng của một phàm nhân, nhưng ý chí của hắn, sự kiên cường của hắn đã được tôi luyện qua những trận chiến, lại không cho phép hắn gục ngã.

Hắn không biết đã bao lâu trôi qua. Một ngày, một tuần, hay một tháng? Hắn chỉ biết mình đang sống trong một cơn ác mộng vĩnh cửu.

Đau đớn, hồi phục, lại đau đớn, lại hồi phục. Dần dần, hình xăm trên bụng hắn đã hoàn thành, tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ sẫm kỳ dị. Sức mạnh hỗn loạn của Huyết Ma bắt đầu được hắn hấp thụ.

Ý thức hắn đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, nhưng một tia sáng le lói từ sâu thẳm trong tâm hồn, tia sáng của sự sống, của Hỏa Sư Thú, vẫn còn đó. Tâm trí hắn đã được du nhập vào kí ức truyền thừa của Huyết Ma Lão Tổ.

====================

Đây là 1 trong 2 chương xé lịch của ngày hôm nay do T1 thắng 3-1 quá vui và do động lực quá lớn đến từ anh Khoa giấu tên đã donate mở bát tháng 9 này!

-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...