Chương 35: Đều Trong Kế Hoạch


"Quỳ! "Giọng nàng vang lên, đầy uy áp.

Y Thiên không ngờ nàng vậy mà vẫn còn mạnh đến thế, hắn lập tức theo một chữ này của nàng mà cả người bị ép xuống đất.

Tuy nhiên, nàng cũng không dễ chịu gì, dưới áp lực của phản phệ từng dòng máu nóng chảy ra từ khóe miệng nàng. Nhưng nàng lại không có dấu hiệu dừng lại, nàng cực nhanh, nàng phóng tới đạp một cước vào người của Y Thiên.

Rắc Rắc.

Khắp toàn thân của Y Thiên nhiều chỗ xương đã bị rạn nứt nghiêm trọng, máu liên tục rỉ ra từ miệng của Y Thiên, nội tạng chắc cũng không khá hơn xương là bao.

"Phụt! "Ngân Xà Tí Hống lại lần nữa dưới áp lực kinh hoàng của phản phệ mà nôn ra một ngụm máu xuống người Y Thiên.

Nhưng nàng không có dấu hiệu dừng lại, nàng ngồi trên người của Y Thiên, liên tục giáng xuống vô số cú quyền mang lực đạo của Nguyên Anh Cảnh.

Mỗi cú đánh của Ngân Xà Tí Hống đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, tạo ra những cơn lốc xoáy nhỏ xuyên qua cả người Y Thiên mà xé nát đất đá ở dưới người Y Thiên.

Còn hắn cũng không nằm im chờ chết, hắn liên tục cắn yêu hạch, hồi phục vết thương để có thể tiếp tục chịu đựng những cú trời giáng này, trong miệng liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ khó nghe được.

"Chỉ. .chỉ. .một. .lúc nữa. .thôi. ."

Cứ như vậy, trận chiến kéo dài. Y Thiên như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão, cố gắng chống chịu vô số cú đập của tâm bão đánh vào.

Ngân Xà Tí Hống rống lên một tiếng:"ARGHHH! ", dồn hết sức mạnh vào một cú đấm cuối cùng. Hơi thở của nàng đầy sát khí, ánh mắt sắc đỏ.

"Chết đi! "Nàng gào lên, gương mặt méo mó.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi Y Thiên cảm nhận được cái chết cận kề, một luồng năng lượng mạnh mẽ, tinh khiết bùng nổ từ cơ thể hắn.

Ánh sáng rực rỡ từ hắn tỏa ra, và thanh Thiên Bình Kiếm trong tay hắn cũng rung lên bần bật. Đẩy nàng ra khỏi hắn, cơ thể hắn như mất trọng lực từ từ bay lên không trung, hắn vẫn như cũ, phong thái kiên định bắt đầu vung kiếm.

Từng động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, như một điệu múa đầy uyển chuyển. Hắn vung kiếm lên cao, tạo nên những đường cong hoàn mỹ, ánh sáng từ lưỡi kiếm phản chiếu lung linh, tạo ra những vệt sáng rực rỡ trong không khí. Mỗi cú vung tay như một nhát chém quyết đoán, mang theo sức mạnh của cả thiên nhiên.

Gió thổi mạnh, tóc dài của hắn bay phất phới, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm. Đôi mắt rực sáng như những ngôi sao, tập trung và đầy sức sống. Hắn như hòa quyện cùng không gian xung quanh, không còn là con người mà là một thực thể của đất trời.

Khi thanh kiếm lướt qua, không khí như bị cắt đôi, tạo ra những âm thanh vang vọng, như tiếng nhạc du dương. Hắn không chỉ đang múa kiếm mà còn thể hiện sự giao hòa giữa bản thân và thiên địa. Xung quanh hắn được bao bọc bởi một luồng sáng bất khả xâm phạm mặc cho Ngân Xà Tí Hống ở ngoài gào thét đến thế nào bên trong hắn vẫn không một chút dao động.

Bất chợt hắn ngừng đường kiếm lại, trên thân kiếm hắn bắt đầu từ dưới chuôi đã có một nguồn sáng chói lóa từ từ hiện hữu dần.

"Lục Hợp Bộ - Chuyển Hóa Cương Nhu - Kiếm Ảnh Vô Tung - Vạn Kiếm Quy Nhất - Hồi Chuyển Vô Thường - Khống Thân Di Kiếm: Tất Cả Hợp! "Hắn hô to, ánh mắt trở nên sáng chói, tựa như gắn hai cái mặt trời vào trong.

"Lục Luật Kiếm Pháp Tầng Hai: Lục Luật Chuyển. "

"Phá! "

Lúc này, toàn thân kiếm đã phát sáng hết thảy.

Ong Ong Ong.

Thanh Thiên Bình Kiếm rung lên dữ dội, nó dường như đang phản ứng với cả trên trời dưới đất xung quanh nó, nó đang cộng hưởng với cả thiên địa. Hắn cố gắng nắm chặt thanh kiếm dùng sức chém bẻ cong cả không khí trước mặt.

"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa! "Hắn gầm lên.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng được bắn ra từ lưỡi kiếm của Y Thiên. Luồng ánh sáng đó không phải là kiếm khí, mà là một thanh kiếm khí vô hình vô dạng.

Y Thiên vẫn cầm Thiên Bình Kiếm trên tay nhưng thanh kiếm đó lại dứt khoát lao thẳng tới, đầy uy lực.

Nó không tiến tới như những đường kiếm bình thường mà bay lơ lửng, tạo thành một lá chắn vững chắc thay cho bức xạ ánh sáng vừa tan đi, ngăn cản mọi đòn tấn công của Ngân Xà Tí Hống.

Nhưng Y Thiên không chỉ phòng thủ, hắn còn tấn công. Hắn đưa thanh kiếm của mình lên, chém xuống và một thanh kiếm khí thứ hai lại bay thẳng tới, phối hợp ăn ý với thanh kiếm kia. Ngân Xà Tí Hống dường như bị bất ngờ, nàng không thể nào tin được rằng hắn lại có thể tạo ra một chiêu thức như vậy.

"Ngươi. .. ngươi đang làm gì vậy? Một chiêu kiếm pháp thật điên rồ! "Ngân Xà Tí Hống hoảng loạn.

Nhưng tiếc thay, so với dáng vẻ hùng hồn của nó thì tác dụng của nó không quá đáng kể. Đều không đúng với suy nghĩ của cả hai về nó, thanh kiếm bay tới đâm tới nàng một đòn xé gió.

Nàng chỉ nhẹ nhàng đấm phản lại một đòn liền khiến nó tan vỡ ngay lập tức, bất quá nàng vẫn là yêu thú ngũ cấp hóa hình, một tiểu chiêu như này còn làm hại được nàng chắc. Nàng nhếch môi cười chế giễu.

"Chỉ thế thôi à? Uy lực cũng thực sự quá kém đi. So với một chiêu của ngươi dùng toàn lực tung ra vẫn kém quá nhiều. "

Khác với những gì nàng đoán, Y Thiên không hề hoảng hốt hay bất ngờ, hắn chỉ bình tĩnh đáp xuống mặt đất, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía nàng, không nói một lời.

"Đã sợ đến mức không dám nói rồi à? Vậy thì để bổn tọa cho ngươi chết một cách thống khoái nhất! "


Nàng biết đã đến lúc kết thúc trận chiến rồi, nàng nhắm mắt hai tay các ngón linh hoạt di chuyển kết ấn.

"Nguyện dâng hiến thân xác này, trái tim này cho nữ vương. Xin nữ vương hãy cho thần dân tội nghiệp này mượn sức mạnh của người. "

"Long Nguyệt Nhập Vân! "Nàng mở ra, hai mắt đồng tử co lại hình dọc. Toàn thân nổi lên đầy vảy rắn, nàng đã tiến thân vào thể nửa người nửa rắn.

Uy lực của nàng tăng lên rất nhiều, có thể đã đạt đến cả Nguyên Anh Cảnh Trung Kì rồi. Toàn thân xung quanh nàng tỏa ra đầy khí thế đáng sợ bao trùm lên tất cả không gian, mỗi bước chân nàng bước lên đều khiến trời long đất lở.

Nàng bỗng biến mất, chỉ để lại thân ảnh. Rồi chợt xuất hiện ở bên cạnh Y Thiên, nàng xoay người trên không đá một cú ngang chân tuyệt đẹp. Thanh kiếm khí được tạo ra lúc đầu một chút lực đạo cũng không đỡ qua liền tan vỡ thành vạn mảnh biến mất.

Y Thiên lãnh trọn một cước bay nặng nề, lập tức bay đi nhưng không để hắn có cơ hội hồi phục. Nàng lại biến mất, rồi chợt xuất hiện phía trên hắn, một đạp thẳng xuống bụng hắn.

"Ọc! "Hắn đau đớn kêu lên, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra.

Y Thiên cũng không chịu thua, hắn liền cầm thanh kiếm lên quét ngang một cái. Đối với nàng hắn bây giờ chỉ như một đứa trẻ lên ba đang cầm một cái cành cây ra sức mà chơi đùa.

Bởi vì, với tốc độ của nàng, hắn mà đánh trúng được một đòn thì quả thực Nguyên Anh Cảnh của cả thế giới này nên chết đi hết cho rồi.

"Còn không mau chết đi! Mẹ nó, ngươi lì thật! "Ngân Xà Tí Hống giọng như hồn ma vang vọng khắp nơi, không còn dáng vẻ quyến rũ ban đầu nữa.

Tiếp đó, nàng đánh đá hắn đến hắn toàn thân gãy xương vỡ vụn cả. Máu không nơi nào là không chảy ra, nhưng hắn vẫn không nói lời nào, mặc cho nàng cho chửi mắng, có đánh hắn như thế nào chăng nữa.

Tuy nhiên, hắn vẫn có thể tìm ra sơ hở mà nhanh nhẹn cắn lấy viên yêu hạch hồi phục toàn thân thể trong lúc nàng không để ý.

Cứ như thế, nàng vẫn mãi không thể kết liễu được hắn, chỉ có thể ra sức mà đánh hắn cho đến khi hắn không còn yêu hạch nào để hồi phục thì đó là lúc mà nàng sẽ giết được hắn.

"Hộc. .hộc. ."Nàng bắt đầu trở nên mệt mỏi và thở dốc.

Từ nãy đến giờ, nàng đã tiêu hao quá nhiều thêm vào là phản phệ quá lớn khiến toàn thân nàng bây giờ không bị đánh một đòn nào, nhưng vẫn đau đến cực điểm. Máu ở khắp nơi trên mặt đất bây giờ cũng không thiếu phần của nàng.

"Đến lúc rồi. "Y Thiên bỗng nhiên lên tiếng, giọng hắn khàn đặc vì cả miệng hắn đang ngập tràn trong dòng máu đặc sệt.

Đúng lúc này, nàng cảm thấy toàn thân nóng ran như thiêu đốt. Cơ bắp co giật, không còn nghe theo sự điều khiển của nàng. Nàng loạng choạng, những đòn tấn công trở nên vụng về và thiếu chính xác.

"Là ngươi, ngươi đã hạ Tình Dược với ta? "

Y Thiên không nói gì, cả miệng hắn mở rộng ra cười toe toét cả lên đã đủ cho câu trả lời là có rồi.

"Là. .là từ bao giờ? "Nàng hoảng loạn ôm lấy thân thể đang trở nên ngứa ngáy của mình. Trạng thái nửa người nửa rắn cũng dần mất đi, thân thể nàng tựa như mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống.

"Chính là từ khi cô cho ta sờ vào vết thương của cô. Đừng hỏi ta vì sao ta có ý định này, vốn dĩ bắt đầu cũng là từ cô. Lúc đầu, khi ta hỏi cô có chấp nhận làm thê tử của ta hay không. .thì cô lại do dự, cho thấy cô có suy nghĩ riêng. Vậy thì cũng không trách ta cũng có suy nghĩ riêng được. Nếu cô thực lòng yêu ta và chấp nhận, thì thời gian cô do dự cũng có thể nói là do cô ngại được, khi đó với thứ Tình Dược mạnh như thế này, cô và ta cũng có thể trải qua một đêm trăng xuân với nhau. Nhưng tất cả điều đó đều bị chính một tay cô phá vỡ, cô đã muốn giết ta. Nhiêu đó đã đủ lý do cho việc ta hạ thuốc cô rồi. "

Lời nói của Y Thiên lúc này trở nên sắc bén hơn cả, nhưng với dược tính mạnh mẽ của Tình Dược mà Y Thiên bôi vào vết thương của nàng, từ lâu đã thấm vào xương máu của nàng.

Bây giờ, nàng một cái thân tàn dại không thể nghe lọt bất cứ chữ nào của Y Thiên nói ra cả, nàng chỉ nghe man mán là hắn gì đó mà lúc đầu thôi.

Nàng không còn quan tâm gì nhiều nữa. Với ánh mắt đầy dâm dục và cơ thể với những đường cong quyến rũ ngẩng đầu nhìn lên Y Thiên.

"Công. .công tử, ngài có nguyện. .song tu cùng nô gia không? "

Nước dãi nàng chảy giọt xuống mặt đất, gương mặt nàng hai má đỏ bừng, ánh mắt thèm thuồng nhìn Y Thiên.

Y Thiên vẫn một mặt mang ý cười mà nhìn nàng, hắn gật đầu một cách khó hiểu, cái gật đầu đó giống như một thói quen hơn là đồng ý.

Nhưng trong ánh mắt đầy dâm dục của Ngân Xà Tí Hống, đó chính là đồng ý. Y phục của Y Thiên khoác trên người nàng bắt đầu trễ xuống. Thân thể nuột nà trắng nõn của nàng từ từ lộ ra.

Nàng uốn éo cả người ra sức quyến rũ hắn. Nàng lúc này như hổ đói gặp mồi, khi tiến đủ gần, nàng liền trương nguyên thân mình vào hắn. Động tác dần trở nên mất kiểm soát.

Hơi thở nàng dồn dập, bầu không khí trở nên ám muội. Nàng áp cả thân hình của mình vào người hắn, tay nàng không đàng hoàng mà luồn vào y phục hắn, không tự chủ mà đưa xuống thân dưới hắn.

"Công tử. .thân hình ngài. .thực ra cũng không tệ đâu nha. "

"Công tử… đây là lần đầu của ta. .xin. .xin công tử nhẹ nhàng cho. "

Cả thân này co ro nép vào người hắn như một chú mèo nhỏ nhõng nhẽo, hoàn toàn không có chút phòng bị nào.

Hắn co chân lên.

"Nào. .công tử. .ngài từ từ đã nào. Người ta còn chưa sẵn sàng mà. ."Gương mặt nàng ngại ngùng đỏ bừng.

"Chỗ đó của ngài đụng vào bụng ta mất rồi. .Ngài hãy từ từ thôi nhé. ."

Giọng nàng ngập ngừng đầy xấu hổ, ánh mắt tình tứ nhìn hắn.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
    💭

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!

Loading...