Chương 34: Lật Lọng!
Ánh sáng hiếm hoi từ mặt trời lọt vào từ kẽ hở trên vách đá. Gió thổi lên mang theo hơi ẩm của đất đá, không còn cái mùi mục rữa và ẩm mốc như bên dưới nữa.
Y Thiên cõng Ngân Xà Tí Hống, bước đi chậm rãi, mỗi bước đều vô cùng cẩn trọng, như thể sợ làm nàng đau.
Hắn khẽ hỏi, giọng nói đầy quan tâm:"Cô thấy ổn hơn chưa? "
Ngân Xà Tí Hống dựa vào lưng hắn, vòng tay qua cổ, khe khẽ đáp:
"Tạ ơn công tử. Vẫn còn. .đau lắm. "Giọng nói yếu ớt, nhưng đôi mắt nàng lại lấp lánh như ẩn chứa một điều gì đó.
Y Thiên nghe nàng than đau, lòng không khỏi dâng lên một chút xót xa. Hắn xoa xoa chỗ mềm mại của nàng, khẽ mỉm cười nói:
"Đừng lo, chỉ cần ra khỏi đây, ta sẽ tìm thuốc tốt nhất cho cô. "
Trong thâm tâm, Y Thiên chỉ mong có thể thoát khỏi thế giới tàn khốc này, có thể tìm được một người bạn đồng hành thực sự, quả thực rất khó khăn và cũng là điều mà hắn mong muốn nhất lúc này, hắn ở đây đã một mình quá lâu. Hy vọng này thật mong manh, nhưng lại là thứ duy nhất hắn bám víu vào lúc này.
Khi họ gần đến cửa hang, một luồng ánh sáng mạnh hơn chiếu thẳng vào mặt Y Thiên. Hắn cảm nhận được cơ thể Ngân Xà Tí Hống trên lưng mình trở nên nặng hơn. Nàng không còn yếu đuối như trước, cơ bắp đã có phần căng cứng trở lại.
Một luồng gió mát lành thổi tới, mang theo chút bụi bặm và mùi ẩm của đất, cuốn đi cái hơi lạnh và mùi hôi của hang động. Y Thiên bước đi chậm rãi, cẩn trọng.
Hắn cõng Ngân Xà Tí Hống trên lưng, đỡ lấy đôi cặp mông đẫy đà của nàng, nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ nàng, rất gần, rất chân thật. Sự tin tưởng của nàng lúc này như một gánh nặng vô hình, nhưng cũng là một nỗi băn khoăn khiến lòng hắn rối bời.
"Mặt trời kia rồi! "Ngân Xà Tí Hống khẽ thì thầm bên tai hắn, giọng nói yếu ớt và có chút run rẩy.
Nàng vòng tay qua cổ Y Thiên, siết chặt một cách e thẹn. Y Thiên không đáp lời, hắn chỉ khẽ siết lấy, cảm nhận cái mềm mại ở nơi đó mà lòng không khỏi có chút xao động.
Hắn nhìn lên phía trước, nơi ánh sáng đang ngày càng trở nên rõ rệt hơn, xua tan đi màn đêm của hang sâu. Y Thiên thở dài một hơi, hắn nói:
"Ta nghe cô nói cô muốn trở về. Sao cô lại muốn quay trở về thế giới cũ, nơi đó đâu có tốt như thế? "Giọng hắn chân thành, như thể thực sự quan tâm đến nàng.
"Ta đâu có nói muốn trở về, chỉ là, ta cảm thấy ta có một vài thứ vẫn chưa làm được. "Ngân Xà Tí Hống thì thầm.
"Sau đó ta mới quay lại tìm một nơi yên bình để sống, một nơi mà có ta, và có ngài, được chứ. .. "Giọng nàng nhỏ dần như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Y Thiên cảm nhận được lời nói chân thật của nàng, hắn không biết vì sao lại có một chút rung động lạ kỳ, có lẽ là do hắn đã trải qua quá nhiều sự dối trá rồi, những lời nói này của nàng lại làm hắn rung động một lần nữa. Y Thiên chỉ có thể thầm mong rằng lời nói này của nàng là thật.
Hắn lại hỏi:
"Cô có muốn một cuộc sống thực sự bình yên không? Không chiến tranh, không giết chóc, không thù hận? Chỉ đơn giản là đủ ăn đủ mặc, cùng vài hài tử mà đi hết đời nhân sinh, không quá ưu sầu. "
Ánh mắt hắn hướng lên nhìn trời xanh qua khe đá, nơi những con mắt vẫn đang chằm chằm nhìn hắn. Hắn thật sự muốn một cuộc sống như vậy, một cuộc sống không có ai phải chết vì hắn cả, một cuộc sống bình yên đến lạ thường là thứ xa xỉ mà hắn không có được.
"Ta không biết. "Ngân Xà Tí Hống đáp.
"Ta từ nhỏ đã quen với sự giết chóc rồi. Nhưng mà nói thật ra thì, trong cuộc sống này có ai mà không muốn mình bình yên cơ chứ? Nếu được, thực sự ta rất muốn nhưng ở đó vẫn còn rất nhiều kẻ thù đang chờ đợi ta. "
Nàng nói rồi chợt lại rùng mình một cái. Nàng lại ghé sát vào tai hắn, khẽ thì thầm thêm một lần nữa.
"Ta chỉ muốn hỏi ngài, nếu mà ta bị truy sát, ngài có bảo vệ ta không? "
Y Thiên nghe nàng hỏi vậy thì chợt cười lớn, giọng nói có phần vui vẻ.
"Đương nhiên, ta sẽ bảo vệ nữ nhân của mình. "
Ngân Xà Tí Hống ngập ngừng một lúc, rồi khẽ nói:"Vậy ta có thể trở thành thê tử của ngài không? "
Y Thiên nghe thấy vậy thì ngừng lại, không trực tiếp trả lời câu hỏi.
"Do chỉ có một tay, nên cõng cô mấy ngày rồi, cũng có chút tê. Cô đã đỡ chưa? Chúng ta nghỉ một chút nhé? "
Hắn khẽ đặt nàng xuống. Hắn không ngạc nhiên khi thấy Ngân Xà Tí Hống có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, ánh mắt vẫn còn lấp lánh như lúc mới gặp. Nàng vẫn tỏ vẻ yếu đuối, nhưng hắn cảm nhận rõ sức mạnh trong nàng đã khôi phục đôi phần.
Tuy nhiên, đứng được một lúc, nàng lại ngả vào người hắn, cố tình để lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
"Công tử, ta vẫn hơi choáng. "Nàng thì thầm. Đôi mắt long lanh nhìn Y Thiên đầy ngưỡng mộ và biết ơn.
Hắn nhìn nàng dáng vẻ mềm mại như thế, chỉ cảm thấy lòng mình thanh thản hơn. Hắn nâng tay lên, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nàng.
Ngân Xà Tí Hống đỏ mặt tiến đến gần, nàng dùng ánh mắt đầy cảm xúc nhìn vào Y Thiên:
"Ta muốn câu trả lời của ngài. "
Y Thiên chỉ im lặng, không đáp lời. Hắn không thể tin rằng, một nữ hoàng rắn đầy quyền uy lại có thể yếu đuối như vậy, hắn nhìn nàng một lúc, mày luôn nhíu chặt.
"Ngài. .không trả lời câu hỏi của ta sao? "Nàng hỏi.
"Không, ta chỉ là không biết phải trả lời như thế nào. "Y Thiên đáp.
"Vậy, ta có thể tin tưởng ngài không? "Nàng lại hỏi thêm một câu nữa.
Y Thiên không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn tin vào trực giác của mình. Hắn tin vào sự lựa chọn của bản thân, hắn tin rằng nàng không phải là loại người sẽ phản bội hắn. Hắn tin vào con người, tin vào linh hồn chứ không phải là bản chất.
Bấy giờ nàng mới thực sự yên tâm, nàng lại ngả vào người Y Thiên, khẽ thì thầm bên tai hắn, giọng nói mang theo một chút vui vẻ, và một chút gì đó khó hiểu.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi. "
Họ cùng nhau bước đi. Không khí giữa hai người đã không còn gượng gạo, mà trở nên nhẹ nhàng, tự nhiên. Y Thiên cảm thấy một sự thanh thản lạ lùng, như thể hắn vừa trút bỏ được gánh nặng đã đè nén bấy lâu. Hắn thật sự tin rằng, con đường phía trước sẽ không còn cô độc.
Đôi mắt hắn lướt qua khung cảnh xung quanh, khu rừng hiện ra trước mắt hắn, tràn ngập cây cối, cỏ dại và tiếng chim hót. Mọi thứ trở nên yên bình lạ thường. Đúng lúc này, một cảm giác khó chịu đột nhiên dâng lên, Y Thiên ngừng bước.
Y Thiên đột nhiên ho khan. Âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian yên ắng. Hắn đưa tay lên che miệng, nhưng một cơn ho mạnh hơn ập đến, khiến toàn thân hắn run rẩy dữ dội.
Một ngụm máu đen sẫm phun ra, văng lên những tán lá xanh, tạo thành một vệt màu chết chóc. Hắn loạng choạng, đôi mắt lờ mờ dần đi, khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu.
"Công tử! "Ngân Xà Tí Hống hoảng hốt.
Nàng lao tới, kịp thời đỡ lấy thân thể đang gục xuống của Y Thiên. Hắn gục vào lòng nàng, yếu ớt, hơi thở gấp gáp. Nàng cảm nhận được sự lạnh giá đang lan tỏa từ cơ thể hắn, như thể hắn đang dần mất đi sự sống.
"Ngài. .ngài làm sao vậy công tử? "Nàng lập tức dùng linh lực quét qua khắp người hắn, mặt nàng nhăn nhó vì sự đau đớn phản phệ của quy tắc ở Độc Nhãn Vương Chi Địa khi nàng dùng linh lực, nàng kinh ngạc hơn khi thấy toàn thân Y Thiên vậy mà trúng độc của bản thân rất nặng.
Lúc này, Y Thiên đưa tay lên xoa gương mặt nàng. Gương mặt nhăn nhó, đau đớn đến tột cùng.
"Ta. .hình như lúc nãy hít phải không ít độc của cô, lại không chú ý để nó thấm vào xương tủy rồi. .Độc này của cô, cô biết cách giải, đúng chứ? "Giọng hắn khàn đặc, nhiều lúc ngắt quãng vì rất đau.
"Ta. .tất nhiên là. .. "Giọng này đột nhiên tự ngắt quãng, như thể một dòng suy nghĩ nào đó vừa cắt ngang nó vậy.
Vẻ mặt hoảng hốt của nàng dần bị thay thế bởi vẻ bình tĩnh.
Trong tâm trí Ngân Xà Tí Hống, một cuộc chiến nội tâm dữ dội bùng nổ. Giọng nói của lý trí vang lên, nhắc nhở về sự chân thành của Y Thiên, về những lời hứa của hắn, về sự tử tế hiếm hoi nàng đã nhận được.
Nàng muốn giúp hắn, muốn cứu hắn. .
Nhưng một giọng nói khác, của lòng tham và bản năng, lại cuồng loạn hơn.
Nó thét lên rằng đây là cơ hội duy nhất. Y Thiên, kẻ có thể đánh bại nàng, giờ đây lại đang nằm gọn trong vòng tay nàng, yếu đuối và vô hại.
Nếu hấp thụ được sức mạnh của hắn, nàng sẽ không chỉ hồi phục mà còn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lòng tham của nàng, một thứ bản năng đã được tôi luyện qua hàng ngàn năm sinh tồn, đã trỗi dậy.
Nàng tự trấn an mình, rằng đây không phải là một sự phản bội, mà là quy luật của thế giới này. Kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu để sống sót. Y Thiên, dù mạnh mẽ nhưng quá ngây thơ, đã tự đưa mình vào cái bẫy này. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh đang cuồn cuộn trong cơ thể Y Thiên, thứ mà nàng khao khát có được bấy lâu nay.
Ánh mắt nàng từ sự lo lắng, đấu tranh, dần chuyển sang tàn nhẫn, lạnh lùng. Nàng đưa tay lên, lòng bàn tay bắt đầu tích tụ một luồng năng lượng đen sẫm.
Dứt khoát, không chút do dự, nàng tấn công. Bàn tay nàng vươn tới, đầy sát khí, nhắm thẳng vào trái tim Y Thiên. Hành động này không chỉ là một đòn đánh, mà là một lời tuyên bố: Lòng tham đã chiến thắng lòng biết ơn.
"Công tử. .cảm ơn vì tất cả! "
Đúng vào lúc đó, một điều bất ngờ xảy ra. Y Thiên đột ngột mở mắt. Ánh nhìn của hắn không còn lờ mờ, mà sắc bén và lạnh lẽo đến kinh ngạc.
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "Hắn gằn giọng, thanh kiếm chém ngang, kiếm khí mạnh mẽ phóng ra đẩy lùi nàng đi.
Hắn đứng thẳng dậy. Hắn không hề có vẻ gì của một kẻ trúng độc, trái lại, hắn đứng vững vàng và hiên ngang, hắn cắn một viên yêu hạch. Nghiêng đầu nhìn lại nàng, một ánh mắt khinh bỉ và tởm lợm.
Y Thiên đưa tay lên, lau đi vết máu đen còn vương trên miệng. Hắn nở một nụ cười đầy mỉa mai, nhưng sâu trong ánh mắt lại là một nỗi buồn khó tả. Sự thất vọng, không phải vì kế hoạch của hắn thất bại, mà vì niềm tin của hắn đã bị chà đạp.
"Tại sao? "Ngân Xà Tí Hống sững sờ bị đẩy lùi lại phía sau, luồng năng lượng tụ lại trong tay của dần tan đi vì bất ngờ.
"Ngươi. .. không bị trúng độc? "
Giọng Y Thiên trầm xuống, mang theo một nỗi chua chát:
"Ta đã thực sự tin tưởng cô, đã cho cô một cơ hội để trở thành một người tốt. Ta cũng đã từng suy nghĩ về giấc mơ chúng ta có thể an toàn ra bên ngoài và cùng nhau sống. "
"Thật đáng tiếc, cô đã lựa chọn bản chất của mình. Cô thật khiến ta cảm thấy gớm ghiếc mà. "Giọng hắn lạnh lùng dứt khoát.
Nhìn thấy nàng một vẻ hoảng sợ đến tột độ, hắn chỉ cười lạnh. Ánh mắt vô hồn như thể đã không còn hi vọng gì về sinh vật tởm lợm trước mắt mình, hắn nói:
"Cứu vật, vật trả ơn. Có lẽ sau khi thành người, cô đã quên đi câu này rồi? "
"Chết tiệt! Hắn ta thế mà không bị gì. Ta thì hay rồi, giết hắn không thành thì thôi. Lại còn mang theo vài phần thương tích và bị thế giới phản phệ. Làm sao thắng được hắn đây! "Nàng nhăn mặt suy nghĩ.
"Chờ đã! Hắn ta diễn xuất không tệ, ta khi vận linh khí đều cảm thấy toàn thân đau đơn trải dài, hắn ta chắc cũng không khá hơn, chỉ là đang diễn cho ta thấy hắn ta không sao thôi. Chưa kể, ta đã bị thoát khỏi xiềng xích, đánh với hắn một trận liều mạng cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ta không tin là ta lại thất bại dưới một tên con người chỉ mới Luyện Khí Kỳ! "
Mặt nàng bắt đầu dãn dần, nàng đã nghĩ được cách đối phó với hắn.
"Đang suy nghĩ bản thân chết ra sao à, cái thứ không bằng con vật? "
Ngân Xà Tí Hống đứng đó, toàn thân bất động. Khuôn mặt nàng vô cùng tức giận. Hàng ngàn năm sống trong sự xảo trá và lừa lọc, nàng chưa bao giờ bị so sánh và nhận sự chê bai nặng nề đến như vậy. Sự kiêu hãnh của một nữ hoàng đã bị giẫm nát. Sự nhục nhã này còn đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào.
Nàng gào lên một tiếng, vẻ mặt cực kì tức giận:
"Ngươi. .. ngươi đã làm ta trông như một con ngốc! "Giọng nàng lạc đi, run rẩy.
Nàng lao tới, không hề có chiến thuật, chỉ đơn thuần là muốn xé xác kẻ đã khiến nàng phải nếm trải sự nhục nhã này.
"Cô thật sự rất ngốc, con rắn nhỏ à. "
Một cú đấm nặng như búa tạ giáng thẳng vào Y Thiên, nhưng hắn đã kịp thời né tránh. Nàng xoay người, tung cú đá móc. Cú đá sượt qua má hắn, tạo ra một vết rách nhỏ, máu rỉ ra.
Y Thiên không đứng im chịu đòn, hắn liền dùng Thiên Bình Kiếm chém thẳng về phía nàng, nhưng vốn vì khoảng cách tu vi nên nàng dễ dàng né tránh. Vẻ mặt Y Thiên bình tĩnh đến đáng sợ, như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn vậy.
"Cô tức giận như vậy làm gì? Cũng không thể che giấu sự hoảng loạn trong cô đâu. Cô đây là đang sợ thua, đúng chứ? "Y Thiên vẫn bình tĩnh.
Hắn lấy một viên yêu hạch từ trong túi áo, cắn nát và nuốt xuống. Hắn cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ lan truyền khắp cơ thể, hàn gắn lại vết thương. Hắn đứng dậy, đối diện với Ngân Xà Tí Hống, tay cầm chặt Thiên Bình Kiếm.
Ngân Xà Tí Hống càng nghe càng tức giận, nó đã đánh trúng tim đen của nàng, nàng lập tức phóng tới, dùng một đòn toàn lực đánh về phía Y Thiên. Tuy tốc độ rất nhanh nhưng Y Thiên vẫn dễ dàng vừa cắn yêu hạch vừa tung ra đòn Nhất Kiếm Phá Vạn Giới đẩy lùi nàng.
Khác với dáng vẻ bình tĩnh đứng vững của Y Thiên, Ngân Xà Tí Hống lại phun ra một ngụm máu nóng, hơi thở gấp gáp nhìn có vẻ rất đau đớn, ánh mắt mở to trừng trừng nhìn Y Thiên.
Nhìn vậy, Y Thiên lại mỉm cười lần nữa, hắn đã đoán đúng rồi, một khi yêu thú đã hóa hình thì phải dùng đến linh lực và linh khí, mà ở trong đây nếu sử dụng một lượng càng lớn thì phải chịu một áp lực phản phệ lớn tương ứng.
"Ta cho cô một cơ hội. Thay vì trân trọng thì cô đã vứt bỏ nó. Một hành động ngu muội làm sao. "Giọng Y Thiên lạnh lùng, dứt khoát.
Hắn biết hắn không thể đấu tay đôi với nàng để chiến thắng, nhưng hắn có chiến lược của riêng mình.
Hắn né tránh những cú đánh, liên tục lùi lại, sử dụng kiếm để phòng thủ và tạo ra khoảng cách và đúng lời nói để khiêu khích nàng để làm nàng mất bình tĩnh mà liên tục tấn công, liên tục vừa khiến nàng tiêu hao vừa khiến nàng phản phệ cho đến khi nàng không còn sức nữa.
Mặc dù tính về lượng tiêu hao thì hắn quả là đang tiêu hao nhiều hơn nàng rất nhiều, đứng dưới áp lực của phản phệ cũng chịu không ít đau đớn. Tiếc thay, hắn đã quen với sự đau đớn này rồi, và hơn chục viên yêu hạch tam phẩm còn lại trong người hắn đang là nguồn linh khí vô hạn giúp hắn có thể kéo dài với nàng cho đến lúc kế hoạch của hắn diễn ra.
"Nếu cho cô thêm một cơ hội, liệu cô có chấp nhận làm thê tử của ta không? "Y Thiên một tay cầm kiếm nghiêng người, gió thổi khiến mái tóc đen hắn bay phấp phới, ánh mắt hắn nhìn nàng rất tình.
Nghe câu hỏi này của hắn, nàng đang gầm gừ bỗng chững lại vài giây. Nàng nhìn hắn không còn là ánh mắt sắc bén nữa, nó dần dãn ra nhiều hơn trong đó là sự kinh ngạc, nàng không biết mình nên trả lời gì.
Y Thiên thả lỏng tay, hắn mặc cho thanh kiếm kéo lê trên nền đất. Hắn tiến gần về phía nàng, hắn nở một nụ cười nhẹ. Nàng nhìn hắn như vậy, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng nàng, nàng bất chợt ôm lấy lồng ngực đang đập lên liên hồi, đáp:
"Nếu có thêm cơ hội, ta sẽ chấp. ."
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "
Chưa kịp nói xong, Y Thiên liền trong lúc nàng mơ màng một kiếm đầy uy lực chém tới. Tốc độ quá nhanh lại ở khoảng cách quá gần, nàng không thể né tránh được, bèn ăn trọn một Nhất Kiếm Phá Vạn Giới vào người.
Nàng đau đớn văng ra xa hàng trượng, Y Thiên cười lạnh nói:
"Tiếc thay, đã quá muộn rồi. Lúc này cũng vậy, lúc kia cũng vậy. Ngay trong khoảnh khắc quan trọng cô đều do dự, và chính sự do dự đó đã khiến cho câu trả lời trở nên quá muộn màng. "
"Phụt! "Nàng thế mà phun ra một ngụm máu, ngụm máu đó không chỉ là từ thương thế của nàng mà ra, nó còn từ sự tức giận của nàng khi bị nam nhân này một mực nãy giờ chơi chơi đùa đùa, như một con búp bê trong tay hắn vậy.
Nữ hoàng kiêu lãnh, thanh cao của tộc Ngân Xà Tí Hống bấy lâu đâu rồi, ánh mắt nàng không còn tức giận, cũng không còn hận thù. Chỉ là nó trở nên nghiêm túc và sắc bén hơn bao giờ hết, nếu có thì dùng ánh mắt giết người. .e là Y Thiên nãy giờ đã chết không dưới vạn lần.
"Hahaha! Có lẽ bị nhốt quá lâu, ta đã quên mất bản thân từng là ai rồi. Và ngươi, một con người này cũng vì ta quá dễ dãi mà quên mất vị thế của ngươi ở đâu rồi à? "
Nhìn vào nụ cười như có như không của nàng, nhìn vào ánh mắt mê hồn mà đỏ chót của nàng, Y Thiên có chút rợn người. Toàn thân hắn run lên một cảm giác kinh hoàng, cảm giác này giống như lần đầu hắn tiếp xúc với Hỏa Sư Thú.
"Là thần. ."Hắn bất giác thốt lên.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!