Chương 27: Quá Quen Thuộc


Bước chân Y Thiên nặng trĩu nhưng vững vàng trên nền đất đá lởm chởm. Hắn tiến sâu vào trong hang, bỏ lại phía sau xác của hàng ngàn con Linh Cẩu và nỗi kinh hoàng của chúng.

Ánh sáng từ đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn yếu ớt soi đường, nhưng dường như nó chỉ còn đủ để hắn không va phải những vách đá lởm chởm. Địa hình bắt đầu thay đổi một cách đột ngột.

Những phiến đá xám xịt nhường chỗ cho những vách đá nóng rực, đỏ au như một lò nung khổng lồ. Từ những kẽ hở nứt nẻ, những tia lửa nhỏ bắn ra, lập lòe trong bóng tối, và một làn khói trắng cuộn lên từ đâu đó, mang theo mùi lưu huỳnh hắc ám.

Không khí trở nên nóng và ngột ngạt hơn. Mùi máu và tử khí từ bên ngoài giờ đã bị thay thế bằng mùi của kim loại nóng chảy và một thứ mùi vị tanh tưởi, nhưng không phải từ máu thịt.

Y Thiên đã cảm nhận được.

Đó là mùi của sự hư không, của những linh hồn bị xé toạc. Hắn nhíu mày, dòng linh khí trong kinh mạch hắn bắt đầu tự động vận chuyển, một dấu hiệu cho thấy có một mối nguy hiểm đang đến gần.

"Hay thật. "Y Thiên lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn và đầy vẻ thích thú:

"Ngươi rốt cuộc cũng không phải loại tầm thường. Cứ tưởng cả hang động này chỉ toàn một lũ Linh Cẩu loại thấp kém. "

Hắn nhấc cao Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm đã khô máu nhưng vẫn phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ những vách đá.

Âm Dương Nhãn của hắn cường hóa, bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn. Ánh sáng trắng dã từ con ngươi chiếu rọi vào không gian, nhưng ngay cả nó cũng khó khăn để xuyên qua một lớp sương mù đỏ mờ ảo đang bao phủ toàn bộ hang động.

Tầm nhìn của hắn bị hạn chế, nhưng Âm Dương Nhãn không chỉ dùng để nhìn. Nó giúp hắn cảm nhận, cảm nhận được sự tồn tại của những thứ vô hình, những thứ thuộc về thế giới của linh hồn và bóng tối. Hắn cảm nhận được một thứ gì đó đang di chuyển, chậm rãi, gần như không gây ra tiếng động.

"Đừng trốn nữa! "Y Thiên nói, tiếng nói vang vọng, mang theo chút chế giễu.

"Ra đây hết đi. Ta đã đợi các ngươi đủ lâu rồi, đừng tưởng ta không nhận ra. Bọn Linh Hồn Cẩu, bọn ngươi quả là yêu thú tam cấp, hoàn toàn xảo quyệt y như trong sách đã chép. "

Hắn đã phát hiện ra chúng, nhờ vào ánh sáng từ đôi mắt, hắn đã thấy một con. Thân hình trong suốt, nó gần như vô hình.

Và rồi, một âm thanh ma mị, lạnh lẽo bất ngờ bùng nổ, không phải tiếng gầm mà là một tiếng hú dài, đầy ai oán, như hàng trăm oan hồn đang cùng cất lên tiếng khóc.

Tiếng hú đó không tác động đến thính giác của hắn, mà trực tiếp đâm thẳng vào tâm trí, vào những góc khuất sâu thẳm nhất. Y Thiên cảm thấy đầu óc choáng váng, như có một con dao cùn đang xé toạc từng tế bào não. Ngay lập tức, những ảo ảnh bắt đầu xuất hiện, không hề báo trước.

Hắn thấy một sân viện của một gia tộc, và hắn đang đứng ở đó, gầy gò, ốm yếu. Một đám trẻ con, những kẻ hắn quen mặt, đang cười nói vui vẻ với nhau, nhưng khi nhìn thấy hắn, chúng lại quay lưng đi, thì thầm to nhỏ. Rồi tiếng nói của chúng trở nên rõ ràng hơn, độc ác hơn, vang lên trong tâm trí hắn.

"Hắn ta chỉ là một phế vật! "

"Phế vật! Phế Vật! Phế Vật! .. ."Từng tiếng phế vật cứ như lưỡi dao xoáy nát linh hồn hắn vậy. Hắn tức giận cầm Thiên Bình Kiếm lao đến.

"Lũ phế vật các ngươi! Tránh ra! "Y Thiên rống lên, nhưng tiếng nói của hắn không thể xuyên qua ảo ảnh.

Ảo ảnh lại thay đổi. Hắn thấy một người phụ nữ ốm yếu, gầy gò đang ho ra máu, đôi mắt đầy vẻ lo lắng. Bà đưa tay ra, muốn chạm vào hắn, muốn an ủi hắn.

"Con trai, con không sao chứ? "Giọng nói của bà run rẩy, đầy yêu thương.

Rồi bóng hình đó tan biến. Hắn thấy một bóng hình khác, một nữ tử kiều diễm, đôi mắt hồ ly diễm lệ, nàng mỉm cười với hắn.

"Ta sẽ bảo vệ chàng. "Và rồi nàng cũng biến mất.

Y Thiên đứng đó, toàn thân run rẩy. Nỗi đau thể xác, nỗi đau của xương thịt bị cắn xé, hoàn toàn không là gì so với nỗi đau tinh thần này. Không như Ma Diện và Âm Nha Cẩu hợp lại, Linh Hồn Cẩu luôn đứng trên một bậc.

Nó không phải là ảo ảnh mà là thực tế, thực tế đến mức chính cả bản thân hắn có thể biết rằng các hình ảnh trước mặt không có thật nhưng tâm trí hắn luôn bị vùi vào trong đó.

Những ký ức bị chôn vùi, những lời nói cay độc, nỗi tủi nhục. .. tất cả đều ùa về, dữ dội hơn bao giờ hết, như những con sóng vỗ vào bờ đá đã sạt lở. Hắn cảm nhận được một cơn giận dữ không thể kiểm soát đang cuộn trào, muốn phá hủy tất cả.

Hắn cố gắng hét lên, nhưng tiếng nói của hắn không thể xuyên qua ảo ảnh.

"Cái chết! Đúng rồi, là cái chết! Ta đã từng chết! "Y Thiên gào lên.

"Và ta cũng đã sống lại! Các ngươi làm sao hiểu được! Những ảo ảnh các ngươi tạo ra, ta cũng đã từng phá qua! Cứ chờ đi, các ngươi chỉ giỏi quấy nhiễu. Đợi khi đầu óc ta tỉnh táo, lũ các ngươi không khác gì cá nằm trên thớt cả! "

Hắn nhắm mắt lại, một ngọn lửa nhỏ màu xanh rực lên bên trong, tựa như lửa ở dưới âm tào địa phủ. Hắn dùng chính linh hồn của mình để đối chọi với chúng như lúc chiến đấu đối đầu với Âm Nha Cẩu và Ma Diện Cẩu.

"Linh hồn ta đã được tôi luyện bằng máu và cái chết. Các ngươi không thể đánh lừa ta! "

Nhưng lần này, sức mạnh của bầy Linh Hồn Cẩu quá lớn, cho dù không thể đánh lừa được tâm trí của Y Thiên nhưng nó đang dần tàn phá linh hồn của hắn. Yêu thú tam cấp quả là danh xứng với thực, không như lũ yêu thú nhất cấp

Không còn là Y Thiên quay về nơi khổ ải trong quá khứ mà những quá khứ ấy đang dần được hiện thực hóa qua hàng trăm ảo ảnh, hàng trăm tiếng rên siết, hàng trăm mảnh ký ức đau khổ cùng lúc ùa vào trước mắt hắn.

Mặc dù Âm Dương Nhãn đang được cường hóa, nhưng nó không thể xóa tan ngay lập tức sự hỗn loạn này. Thay vào đó, nó giống như một người đang cố gắng giữ thăng bằng trên một con thuyền giữa cơn bão biển.

Mỗi ảo ảnh tan biến, lại có một ảo ảnh khác hiện lên. Y Thiên nghiến răng ken két, hắn phải dùng ý chí sắt đá của mình để chống lại sự tấn công này. Mỗi sợi gân trên trán hắn nổi lên, và đôi mắt hắn, mặc dù trắng dã, vẫn nhấp nháy, thể hiện sự mệt mỏi và đau đớn. Hắn dường như đang phải đối phó với một cơn đau đầu khủng khiếp, như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào não hắn.

"Không. .. không thể nào… lại là cái chiêu chết tiệt này! Rõ ràng ta có thể dùng Âm Dương Nhãn quét qua mà phá hủy cơ mà, tại sao lại không thể nữa? Tại sao? "

Chính trong khoảnh khắc này, một tiếng"Rắc"vang lên, không phải tiếng xương gãy, mà là một tiếng động bên trong tâm trí hắn.

Nó là tiếng nứt vỡ của một giới hạn. Hắn đã đẩy linh hồn mình tới một cực hạn mới. Toàn bộ cơn đau, sự sợ hãi, và hỗn loạn đã được hắn hấp thụ. Chúng không hủy hoại hắn, mà trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa bên trong hắn.

Y Thiên mở mắt. Lần này, không chỉ mắt phải, mà cả hai con ngươi của hắn đều phát ra thứ ánh sáng trắng dã, đáng sợ, với ngọn lửa xanh rực rỡ hơn bao giờ hết. Ánh sáng đó chiếu rọi vào làn sương đỏ, xuyên thấu qua mọi bóng ma và linh hồn ảo ảnh.

Hắn thấy rõ những con Linh Hồn Cẩu đang đứng đó, lẳng lặng quan sát, chờ đợi. Chúng không lao tới, không gầm gừ, chỉ đứng đó, tiếp tục tiếng hú ma quái, cố gắng phá vỡ tâm trí hắn.

Nhưng giờ đây, Y Thiên đã hoàn toàn vượt qua. Hắn đã chấp nhận và ôm trọn sự tàn bạo của thế giới này. Âm Dương Nhãn cũng vì thế mà được nâng lên một tầm cao mới, hắn có thể thấy các linh hồn và bản thể một cách rõ ràng với đôi mắt đang phát sáng.

"Được rồi. Bữa tiệc đã sẵn sàng, cho ta xin phép làm đầu bếp và bọn ngươi sẽ là khách mời cho buổi tiệc này. Hãy bắt đầu thôi, những khách mời đáng quý, đưa nguyên liệu cho tôi nào. .. "

Hắn nghiêng đầu, bẻ khớp cổ một cái"Rắc! "Tiếng động vang lên trong không gian tĩnh lặng, đầy ám ảnh, hắn nâng thanh kiếm lên cao ngang mặt, đưa lưỡi liếm lấy dòng máu còn đang chảy trên thanh kiếm, ánh mắt hắn sáng rực nhìn vào Linh Hồn Cẩu, như thể muốn xác định rõ ràng một lần và mãi mãi.

Cuối cùng, hắn cũng lao vào trận chiến, sẵn sàng đối mặt với thứ sức mạnh khủng khiếp này. Y Thiên nở một nụ cười lạnh lùng, đầy khinh bỉ. Ở giữa bầy yêu thú, thân ảnh như một bóng ma lướt đi trong làn sương mù đỏ.

Vị trí hắn lao tới không phải là con Linh Hồn Cẩu gần nhất, mà là con ở xa nhất, nơi mà ánh mắt hắn xuyên thấu qua mọi linh hồn và bóng tối đều có thể thấy.

"Thứ các ngươi giỏi nhất tạo ra linh hồn, rồi ẩn mình trong bóng tối đúng không? Nhưng thật đáng tiếc, làm các ngươi thất vọng mất rồi. Mọi linh hồn, mọi bóng đêm trong ánh mắt của ta, đều hóa thành bầu trời sáng trưng! "

Hắn vừa dứt lời, hàng loạt bóng ma, linh hồn và những hình ảnh méo mó của các nạn nhân bị bầy Linh Hồn Cẩu giết chết ùa ra, gào thét, vây hãm hắn.

Chúng có đủ mọi hình dạng: một con yêu thú bị xé xác, một người lính với vết thương chí mạng, hay thậm chí là một hài nhi vô tội đang khóc than trong tuyệt vọng.

Tất cả đều lao về phía hắn, muốn gặm nhấm linh hồn hắn. Nhưng Y Thiên không hề nao núng. Hắn đã tôi luyện trong nỗi đau, và nỗi đau đó đã cho hắn một ý chí sắt đá.

"Lùi lại! "Hai chữ vang lên như một vị vua ra lên cho thần dân của mình, uy phong mà đáng sợ đến cực điểm.

Hai con ngươi của hắn, trắng dã và rực lên một ngọn lửa nhỏ màu xanh, nhìn thẳng vào từng bóng ma. Ánh sáng từ Âm Dương Nhãn của hắn không chỉ xuyên thấu, mà còn mang theo một năng lượng kỳ lạ. Mỗi khi hắn nhìn vào một bóng ma, bóng ma đó lại run rẩy, rồi tan biến như khói thuốc, chỉ để lại một tiếng kêu rên đầy đau đớn.

"Chết đi! "Y Thiên gầm lên.

Hắn vung Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm xé toạc không khí, nhưng không chém vào bóng ma nào, mà lại chém thẳng vào một con Linh Hồn Cẩu đang đứng ẩn mình phía sau.

Con yêu thú ngạc nhiên, nó không thể ngờ rằng Y Thiên có thể nhìn thấy nó. Nó lùi lại, nhưng đã quá muộn. Lưỡi kiếm của Y Thiên đã cắm sâu vào cổ họng nó, máu xanh lam đặc quánh chảy ra.

"Aaaa. ."Nó chỉ kịp rên lên một tiếng yếu ớt, rồi đổ gục. Y Thiên không ngần ngại, cắm kiếm vào sâu trong cơ thể nó, chui đầu vào trong đó mặc kệ hơi nóng bóc ra từ bên trong, hắn mở hàm ra dùng răng cắn viên yêu hạch từ trong cơ thể nó, nuốt chửng nó.

Một dòng năng lượng tinh khiết, mạnh mẽ hơn nhiều so với yêu hạch mà hắn từng ăn, phóng thích ra, tràn vào cơ thể hắn. Hắn cảm nhận được tu vi của mình đã đạt đến giới hạn của Luyện Khí Thập Nhị Tầng, chỉ còn một bước nữa là tới Trúc Cơ Kỳ.

"Nào, còn con nào nữa? Hãy để ta xem, các ngươi còn bao nhiêu trò nữa để diễn nào! "Y Thiên khiêu khích, gương mặt hắn dính đầy máu, dòng máu đặc sệt nhiễu từ môi hắn xuống đất. Trông hắn lúc này thật sự quá kinh dị đi.

Bầy Linh Hồn Cẩu trở nên hoảng loạn. Chúng không thể hiểu được tại sao đòn tấn công tinh thần của chúng lại vô dụng với Y Thiên. Chúng liên tục hú lên, triệu hồi thêm nhiều linh hồn lang thang hơn, tạo thành một cơn bão tinh thần.

Ảo ảnh lại xuất hiện, lần này còn dữ dội và khủng khiếp hơn. Hắn thấy một khung cảnh tại sân vườn, khi hắn còn là một thiếu niên gầy gò, ốm yếu, đang đứng co ro trong một góc. Những kẻ khác, những huynh đệ của hắn trong gia tộc, đang cười nhạo hắn.

"Nhìn xem, phế vật đó lại tới rồi! Haha"

"Hắn đến đây làm gì nhỉ? "

"Haha! Ngươi nhìn kìa, có phải hắn sợ hãi tới mức không dám cử động luôn sao? "

"Nếu không phải hắn là con của gia chủ ta còn lâu mới gọi hắn một tiếng đại ca. Ngươi thấy ta nói có phải không, Mạc Khan? "

"Haha! Lũ Linh Hồn Cẩu các ngươi cũng buồn cười thật, cứ dùng đi dùng mãi một phế chiêu, các ngươi quả khiến ta cười đến chết mà! Haha, các ngươi lại quên rồi. Y Thiên ta bây giờ, trước mặt các ngươi đã không còn là cậu bé nhút nhát của ngày xưa rồi. .à quên, với các mắt chó của lũ súc vật các ngươi, làm sao có thể nhận ra? "

Hắn lại kích hoạt Âm Dương Nhãn, và thế giới ảo ảnh lại vỡ tan. Hắn nhìn thẳng vào từng con Linh Hồn Cẩu, ánh mắt như một tia sét xanh lục, xuyên thẳng vào linh hồn chúng.

Chúng rên rỉ, đau đớn, nhưng không thể chạy trốn. Hắn không còn chém bừa bãi nữa, hắn đã tìm ra cách chiến đấu mới, đối với Linh Hồn Cẩu, những linh hồn hay ảo ảnh nó tạo ra đều có sức mạnh ăn mòn rất lớn, và điểm yếu cũng ở đó, bởi chúng đã đưa cả linh hồn của bản thân để tạo ra, vậy thì chỉ cần phá hủy chúng là bọn nó cũng tan biến theo.

Hắn dùng Âm Dương Nhãn để khóa mục tiêu, rồi vung kiếm. Hắn di chuyển nhanh như một con báo, tránh né những đòn tấn công vật lý của Linh Hồn Cẩu, và tấn công vào những điểm yếu chí mạng của chúng, nơi mà linh hồn chúng mỏng manh nhất.

"Chết đi! Chết hết đi! Chết hết cho ta! Đưa cho ta yêu hạch của các ngươi! "Hắn hét lên.

"Các ngươi làm gì có thể hiểu được! Sức mạnh này, nỗi đau này, tất cả đều là của ta! Lũ chó ngu các ngươi đừng hòng lấy được bất cứ điều gì từ ta, kể cả là quá khứ đau thương, nó vẫn là của ta! "

Y Thiên vừa nói, vừa vung kiếm, chém vào cổ họng một con Linh Hồn Cẩu. Máu xanh lam bắn ra, nhưng lần này hắn không né tránh. Hắn để máu yêu thú vương vãi trên mặt, rồi cười.

"Cảm ơn các ngươi! Các ngươi đã cho ta thấy rằng nỗi đau không thể hủy diệt ta, nó chỉ làm ta mạnh mẽ hơn mà thôi! Các ngươi quả là những vị khách quý và cũng là nguyên liệu tuyệt vời của ta mà. ."

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng cán cân đã hoàn toàn nghiêng về phía Y Thiên. Hắn di chuyển nhanh, tàn nhẫn và chính xác. Hàng chục con Linh Hồn Cẩu đã gục xuống dưới tay hắn, mỗi con để lại một viên yêu hạch lấp lánh. Hắn không có thời gian để thu thập chúng ngay, hắn phải tiếp tục chiến đấu.

Và rồi, khi Y Thiên đã gần như tiêu diệt toàn bộ bầy, một tiếng gầm vang vọng, mạnh hơn bất kỳ tiếng gầm nào hắn từng nghe. Nó không còn là tiếng hú ma mị nữa, mà là một âm thanh chứa đựng sự giận dữ, sự thống trị và quyền uy của một vị vua.

Từ trong màn sương đỏ, một con Linh Hồn Cẩu khổng lồ, cao lớn hơn những con khác gấp ba gấp bốn, với bộ lông đen bóng và đôi mắt rực lửa, chậm rãi bước ra.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...