Chương 28: Yêu Thú Khai Trí?
Đây chính là thủ lĩnh, kẻ mạnh mẽ nhất trong bầy. Nó nhìn chằm chằm vào Y Thiên, và Y Thiên nhìn lại. Cả hai đều biết rằng cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.
Y Thiên và con thủ lĩnh Linh Hồn Cẩu đứng đối diện nhau, cả hang động như chìm vào tĩnh lặng. Áp lực vô hình từ kẻ thù đè nặng lên Y Thiên, như một ngọn núi đang sụp đổ.
Con thủ lĩnh có thân hình khổng lồ, cao hơn Y Thiên gấp đôi. Bộ lông đen bóng của nó như một lớp giáp bằng bóng tối, đôi mắt rực lên một ngọn lửa đỏ rực, khác hẳn với màu sáng mờ ảo của lũ Linh Hồn Cẩu khác. Nó không lao tới, chỉ chậm rãi bước đi, mỗi bước chân đều mang theo một sức mạnh hủy diệt.
"Ngươi nghĩ ta là lũ ngu xuẩn đó sao? "Tiếng nói của nó không vang lên từ cổ họng, mà từ trong tâm trí Y Thiên, lạnh lẽo và đầy khinh bỉ.
"Là yêu thú đã khai mở linh trí? Chết tiệt! Nguy to rồi đây! "Y Thiên thầm kinh ngạc trong lòng, hắn nhìn lại phía sau, thất vọng khi thấy đường lui của mình đã bị lũ Linh Hồn Cẩu bịt chặt lại.
"Mẹ nó, bọn này gian xảo thật. Đường này cũng quá nhỏ rồi đi, với số lượng ít ỏi còn lại của chúng thế mà vẫn đủ bít lại! Chậc! "
"Ngươi có thể lừa những kẻ yếu ớt, nhưng ngươi không thể lừa dối ta. Ta là vị vua của vực sâu này. Tu vi của ta, chắc là ngang với Kim Đan Trung Kỳ của loài người các ngươi, là thứ mà một tên Luyện Khí như ngươi không bao giờ có thể chạm tới! "
Y Thiên không nói gì, hắn chỉ mỉm cười. Nụ cười không còn là sự điên dại mà là sự tự tin tuyệt đối của một kẻ mạnh. Hắn nhấc cao Thiên Bình Kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào con thủ lĩnh. Ánh sáng từ đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, chiếu sáng cả một vùng.
Con thủ lĩnh lao tới, nhưng không phải bằng tốc độ. Nó chỉ di chuyển một cách bình thường, nhưng không gian xung quanh nó dường như bị bóp méo. Mỗi cú vung chân, mỗi cú cắn đều mang theo một sức mạnh hủy diệt, khiến cho không khí xung quanh hắn rung lên.
Y Thiên phải né tránh, hắn không thể đối đầu trực diện. Hắn dùng Lục Luật Kiếm một cách linh hoạt, nhưng mỗi nhát chém của hắn đều bị lớp lông cứng như thép của con thủ lĩnh cản lại, tạo ra những tia lửa tóe lên trong bóng tối.
"Chỉ vậy thôi sao? "Con thủ lĩnh chế giễu
"Sức mạnh của ngươi, so với ta, chỉ là một trò đùa. "
Ngay lúc đó, con thủ lĩnh lại dùng đến tiếng hú. Nhưng lần này, nó không tạo ra ảo ảnh. Tiếng hú đó, như một mũi khoan tinh thần, đâm thẳng vào tâm trí Y Thiên, muốn xé toạc linh hồn hắn. Cơn đau khủng khiếp hơn gấp ngàn lần so với nỗi đau thể xác.
Y Thiên nghiến răng, máu từ khóe miệng hắn chảy ra. Hắn có thể cảm nhận được từng mảnh linh hồn hắn đang bị xé ra, nhưng hắn không lùi bước. Hắn tin rằng hắn , một kẻ đã sống lại từ cái chết, và hắn sẽ không chết một lần nữa.
"Ngươi nghĩ cơn đau này có thể đánh bại ta sao? "Y Thiên nhăn mặt gầm lên
"Ta đã vượt qua nỗi đau gấp hàng ngàn lần như vậy! Ta đã sống lại để làm gì? Để chết một lần nữa sao? Không! Ta không chấp nhận! "
Con thủ lĩnh dường như cảm thấy lời nói của hắn là một sự sỉ nhục. Nó gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, nhưng không tấn công trực diện nữa. Thay vào đó, nó triệu hồi một cơn bão linh hồn.
Hàng trăm linh hồn đã chết trong hang động, từ những con yêu thú đến những kẻ tu luyện xấu số, cùng với linh hồn của bầy Linh Cẩu đã chết dưới tay Y Thiên, tất cả cùng lao tới, gào thét và vây hãm.
"Ngươi có thể lừa được bọn chúng, cũng có thể lừa được chính ngươi, nhưng lại không thể lừa được ta, linh hồn của ngươi. Đang trở nên kinh sợ ta mà run rẩy, ta đoán rằng nó sắp vụn vỡ rồi! "
Y Thiên bị đẩy lùi, hắn lảo đảo từng bước. Hắn cảm thấy mình sắp gục ngã, sắp bị nuốt chửng bởi vực thẳm của sự tuyệt vọng. Cảm giác bất lực, yếu đuối lại ùa về. Hắn không thể chống trả, hắn co ro lại. Linh hồn của hắn, yếu đuối và mỏng manh, tự co lại trong tâm trí, tìm kiếm một nơi an toàn.
"Không. .. ta không thể. .. !"Hắn hét lên trong đau đớn gào lên.
"Ta không thể thất bại! Ta đã sống lại, ta đã vượt qua mọi thứ! Vậy tại sao. .. tại sao ta vẫn bị chúng ám ảnh? "
Trong không gian trắng xóa nơi tâm trí, Y Thiên co ro, run rẩy, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Hắn cảm thấy mình quá mệt mỏi, quá đau đớn. Hắn muốn buông xuôi. Linh hồn hắn đang tan vỡ, và hắn không còn sức để giữ nó lại.
"Y Thiên đại ca, huynh mệt lắm à? Sao lại co ro dưới đất thế này? "
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, ngọt ngào như mật. Y Thiên ngẩng mặt lên. Trước mặt hắn, một cô bé dễ thương, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, đang nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt hắn. Đó là Linh Nhi.
Hắn sụt sịt, rồi co ro hơn, đầu gục xuống, lẩm bẩm:
"Linh Nhi à, ta mệt lắm, ta đau lắm, ta sợ lắm, ta muốn chết, ta muốn thoát khỏi những nỗi đau này. Ta không còn chịu nổi nữa rồi. .. đại ca của muội đã không còn gắng gượng được nữa rồi! "
Hắn khóc toáng lên, những giọt nước mắt đau đớn khiến lòng hắn nhẹ bẫng hơn bao giờ hết. Hắn nép đầu vào người Linh Nhi, tìm kiếm sự an ủi từ sâu thẳm bên trong linh hồn mình.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn Linh Nhi lần nữa, và hoảng hốt khi thấy nàng ở một dáng vẻ khác. Nàng đã trở thành một thiếu nữ, xinh đẹp ngời ngời, làn da trắng nõn như trứng gà non mới lột. Nhưng trên khuôn mặt nàng. .nó đầy máu. Nàng nỡ một nụ cười mãn nguyện, giọng nói đầy yêu thương nhưng cũng đầy dứt khoát:
"Y Thiên Đại Ca! Huynh mau chạy đi, hãy giúp Linh Nhi ngắm nhìn thế giới nhé! "
Trong chính khoảng khắc đó, một tia sáng vụt qua tâm trí hắn, như một tiếng sấm vang lên giữa đêm đen. Hắn nhận ra, hắn đã luôn cố gắng chạy trốn khỏi quá khứ, chạy trốn khỏi những nỗi đau.
Nhưng chúng không phải là kẻ thù. Chúng là một phần của hắn, là thứ đã tạo nên con người hắn của ngày hôm nay. Hắn đã chấp nhận sự tàn bạo, vậy tại sao không chấp nhận chính bản thân mình?
"Ta không chạy trốn nữa! Linh Nhi cũng đừng sợ, đại ca lập tức tới bên Linh Nhi đây! "Y Thiên gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp hang động, đè bẹp cả tiếng rên siết của các linh hồn.
"Có những nỗi đau không thể chữa lành. Nhưng ta vốn đã không cần chữa lành. Thứ ta cần chính là biến nó. .. thành sức mạnh. .. "
"Con chó láo xược kia, ngươi có từng nghĩ đến điều này khi nhìn vào những gì ta đã trải qua không? Ta đã chết trong tâm trí mình hàng trăm lần. Mỗi lần như thế, khi linh hồn ta bị xé nát vạn phần, ta lại không kêu cứu lấy một tiếng. Ta đơn thuần chỉ tự hỏi:"Rốt cuộc là còn bao nhiêu lần nữa để ta được sinh ra. .một lần nữa? ""
Hắn mở to đôi mắt, một ngọn lửa nhỏ màu xanh rực lên tựa như lửa ở dưới âm tào địa phủ. Hắn cảm nhận được những nỗi đau trong quá khứ, những tiếng cười khinh bỉ, những lời nói độc địa. .. tất cả đều là năng lượng. Hắn không còn chống lại chúng, mà biến chúng thành một dòng suối cuộn trào, chảy thẳng vào trong đôi mắt của hắn.
Nhìn vào hắn, thủ lĩnh của bầy Linh Cẩu bất giác lùi lại, bốn chân nó run lên không ngớt, nó nhìn vào Y Thiên, lần đầu tiên nó sợ hãi cái chết đến vậy. Y Thiên trong mắt nó bây giờ không chỉ là Y Thiên mà còn là tất cả những Y Thiên đã chết đã tái sinh rồi chết đi, cứ vậy, vô số lần.
"Nếu cho ta một cơ hội, cho dù có hơn trăm cái mạng cũng không dám động đến vị đại vương này. "Nó thầm cảm thán.
Y Thiên đứng hiên ngang, đôi mắt trắng dã, rực lên ánh sáng xanh ma mị. Hắn nhìn thẳng vào những linh hồn đang gào thét. Chúng đột nhiên trở nên bất động. Năng lượng của chúng, những nỗi đau mà chúng mang theo, đang bị Y Thiên hút cạn.
Từng linh hồn một, từ gã nô bộc khinh bỉ đến những ký ức về Mạc gia, đều tan biến vào trong đôi mắt hắn, để lại một tiếng kêu rên yếu ớt, rồi tan thành hư vô.
Năng lượng cuộn trào trong linh hải của Y Thiên. Hắn vươn tay, cắn liền hơn mười viên yêu hạch, nuốt chửng chúng một cách ngon lành. Dòng linh khí mạnh mẽ từ yêu hạch tràn vào cơ thể, hòa cùng với năng lượng từ những linh hồn bị hắn hấp thụ, đẩy tu vi của hắn lên một đỉnh cao mới, gần như chạm tới ngưỡng cửa của cảnh giới Trúc Cơ.
"Ngươi. .. ngươi là quái vật. .. "Con thủ lĩnh Linh Hồn Cẩu lẩm bẩm trong tâm trí nó. Nó chưa bao giờ gặp một kẻ như vậy.
"Không, ta không phải quái vật, ta là đại ca của Linh Nhi, ta là Y Thiên! "Hắn trả lời, giọng nói đầy kiêu ngạo.
Hắn quẹt Thiên Bình Kiếm ngang qua má mình, một dòng máu ấm nóng chảy dài, hòa quyện với những vết bẩn và máu yêu thú. Máu của hắn, một lần nữa, hòa quyện với vũ khí của hắn.
Hắn dồn toàn bộ linh lực còn lại vào Thiên Bình Kiếm. Linh khí dồi dào, cuồng bạo, điên cuồng, biến thành một luồng ánh sáng chói lòa, nuốt chửng cả ngọn lửa xanh trong mắt hắn.
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "Hắn gầm lên.
Hắn vung kiếm, một nhát chém duy nhất rất uy mãnh và oanh tạc. Đặc biệt nhanh điếm mức, đường kiếm khí bay xuyên qua thủ lĩnh của bọn Linh Hồn Cẩu trong khi nó cũng chưa kịp đỡ.
Yêu thú tam cấp đã khai mở linh trí, tu vi ngang ngửa Kim Đan Cảnh Trung Kì, bất quá trong một kiếm chiêu này của Y Thiên, nó vốn cũng chỉ là một con chó rách bận đi kiếm ăn mà thôi.
Không có tiếng gào thét, không có tiếng va chạm. Chỉ có một luồng sáng chói lòa xé toạc bóng tối, xuyên thẳng qua con thủ lĩnh.
Bùm Bùm Bùm.
Nhiều tiếng nổ liên hồi vang lên, chiếm lấy mọi âm thanh ré, hét của lũ yêu thú… Rồi mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Con thủ lĩnh, to lớn và hung tợn, không có một tiếng động nào, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ, biến thành những hạt bụi xanh lam lấp lánh, rồi tan biến hoàn toàn.
Bầy đàn của nó, những con Linh Hồn Cẩu còn sống sót, cũng rên rỉ một tiếng cuối cùng rồi chết, trở về thành những cái xác vô hồn.
"Phụt! "Hắn phun ra ngụm máu nóng, đặc sệt. Hắn ngã quỵ xuống mặt đất, liên tục ho ra từng dòng máu lớn nhỏ, chảy loang lỗ trên mặt đất.
Leng Keng Leng Keng.
Hắn vứt Thiên Bình Kiếm sang một bên, vươn tay tới, có gắng cầm lấy nhìn yêu hạch nhất có thể. Những viên yêu hạch này phát sáng hơn, to hơn, quả là yêu hạch tam phẩm. Rất đẹp và rất nhiều linh khí.
Rắc Rắc.
Hắn liên tục nhai nhòm nhoàm các viên yêu hạch mà hắn nắm được trong tay, ra sức hấp thụ linh khí trong đó để chuyển hóa thành linh lực để vận chuyển nó phục hồi sự tiêu hao của cơ thể.
Nhưng hắn vẫn không cử động nổi, đây không còn là vấn đề của linh lực nữa rồi. Đó là vấn đề của cơ thể, cho dù có yêu hạch liên tục tiếp sức khiến cho hắn tựa như có sức lực vô hạn mà hành động.
Hắn chỉ không biết rằng, yêu hạch chỉ giúp sức và chữa lành cơ thể chứ không hề có năng lực phục hồi hoàn toàn như hắn nghỉ. Cơ thể hoạt động liên tục ở cường độ mạnh và không ngủ một giấc nào trong hơn nửa năm đã phản bội hắn.
Mí mắt hắn dần sụp xuống, cảnh vật trước mắt hắn mờ dần, mờ dần rồi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!