Chương 26: Không Còn Là Người
Gió lạnh lùa qua vách đá, mang theo mùi tanh nồng của máu và xác thối, đặc quánh đến nghẹt thở. Y Thiên vẫn đứng vững giữa xác của hàng trăm con yêu thú nhất cấp, thanh kiếm vẫn cầm gọn trên tay, những tiếng"Rắc! Rắc! "lại vang lên mỗi khi hắn cắn yêu hạch.
Y Thiên đứng đó, ngay giữa con đường hẹp, hun hút dẫn vào sâu bên trong, một mình đối mặt với hàng ngàn con yêu thú Linh Cẩu. Bóng tối như nuốt chửng mọi ánh sáng, nhưng hắn lại thấy rõ mồn một từng đôi mắt đỏ ngầu, từng hàm răng nhe ra đầy đe dọa.
Hắn không còn là con người đơn thuần của ngày xưa, mà là một sinh vật của vực thẳm này, một kẻ đã chết đi sống lại.
Ánh sáng từ đôi mắt đơn độc của hắn lấp lánh như ngọn lửa xanh ma quái, thiêu đốt màn đêm tĩnh mịch, chiếu rọi lên gương mặt dính đầy máu và bụi bẩn.
Tiếng gầm gừ vang vọng, dội vào tận xương tủy, nhưng Y Thiên chỉ mỉm cười. Nụ cười không còn là sự tự mãn của kẻ mạnh, mà là sự thống khoái đến điên dại của một kẻ tìm thấy lẽ sống, tìm thấy bản ngã chân thật của mình trong sự tàn bạo.
Hắn ném một viên yêu hạch vào miệng, cảm nhận dòng năng lượng hỗn tạp cuộn trào, linh khí thô ráp xé toạc cổ họng, nhưng hắn lại cảm thấy mình đang ở nhà, nơi hắn thuộc về.
"Thứ lỗi cho ta, "hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như tiếng đá nghiến, nhưng mỗi từ lại vang lên đầy kiêu ngạo, "nhưng đây không phải là một cuộc chiến. Đây là bản giao hưởng của riêng ta. Và các ngươi, lũ chó chết này, chính là những nhạc công đầu tiên góp phần tạo nên kiệt tác đẫm máu này! "
Tâm trí hắn giờ đây là một sự hỗn loạn tuyệt đẹp. Nỗi đau, từng bị hắn xem là kẻ thù, giờ đây lại trở thành một người bạn đồng hành trung thành.
Khi lưỡi kiếm xé toạc da thịt yêu thú, hắn cảm nhận được cơn đau buốt óc từ chính cơ thể mình phản phệ lại, và hắn lại cười. Tiếng cười vang lên đầy ám ảnh trong hang động, khiến ngay cả những con Linh Cẩu hung tợn nhất cũng phải rụt rè một chút.
"Đau! Đau nữa đi! Cơn đau này là bằng chứng cho sự tồn tại của ta! Nó là dấu ấn của sự sống, của việc ta vẫn còn hô hấp trên cõi đời này! Nó giúp ta biết rằng ta không phải một phế vật như trước kia nữa! Không! Ta không phải phế vật! Ta là Y Thiên! Kẻ đã sống sót, kẻ sẽ thống trị nơi đây! Còn các ngươi chỉ là đám xác để ta tùy ý giẫm đạp lên mà thôi! "
Hắn lao vào đám đông Linh Cẩu như một cơn bão táp. Thiên Bình Kiếm trong tay hắn không còn tuân theo bất kỳ một chiêu thức nào của Lục Luật Kiếm nữa, mà hoàn toàn trở thành một vũ khí của bản năng. Không, chính thứ bản năng đó mới là chiêu thức của Lục Luật Kiếm, không tuân theo quy tắc nào, chỉ theo bản thân mình, thân và kiếm, như là một.
"Chó chết! Lũ chó chết này! Chúng mày chết hết cho ta, để hết yêu hạch lại! "
Mỗi nhát chém là một tiếng gió rít, xé toạc không khí và cả sinh mệnh. Hắn chọn con Hắc Thạch Cẩu to lớn nhất, một khối thịt và đá đen tuyền đang gầm gừ dữ tợn.
Hắn lao tới, không chút né tránh, đối mặt trực diện với nó. Lưỡi kiếm của hắn chém vào lớp da cứng như đá của nó, tạo ra những tia lửa tóe lên trong bóng tối.
"Cạch! Cạch! Rắc! "
Những âm thanh khô khốc vang lên liên hồi khi hắn liên tục chém vào cùng một chỗ, không ngừng nghỉ. Lớp da rắn chắc nhất của con Linh Cẩu cũng phải vỡ tan, lộ ra lớp thịt mềm nhầy nhụa bên trong.
Máu yêu thú bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ cả vách đá, và hắn mặc kệ, để cho máu ấm nóng của kẻ thù vương vãi trên mặt, trên quần áo, hòa quyện với những vết thương đang rỉ máu trên người hắn.
"Ta cho ngươi chết! Mau chết đi cho ta! "
Y Thiên tiếp tục chém, chém tới khi con Hắc Thạch Cẩu gục xuống, để lại một viên yêu hạch lấp lánh. Hắn không ngần ngại, cúi người xuống, nuốt trọn viên yêu hạch vào bụng.
Dòng linh khí mạnh mẽ hơn hẳn những viên trước đó, nhưng cùng với đó là một nỗi đau khủng khiếp, như có một con quái vật đang xé nát nội tạng hắn từ bên trong.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận sự dày vò, rồi lại mở toang, ánh mắt ngập tràn sự điên loạn. Hắn cười phá lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, vang vọng khắp hang động, đè bẹp cả tiếng gầm của bầy Linh Cẩu.
Một nhóm Phong Cương Cẩu gầy gò với bộ lông cứng như thép, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ hung hãn, lao tới từ phía sau. Chúng tạo thành một hàng rào thép kiên cố, chặn đường Y Thiên, không cho hắn có cơ hội lùi bước.
"Grừ! "
Tiếng gầm gừ của chúng như tiếng gió rít qua khe đá, mang theo hơi thở lạnh lẽo và những chiếc răng sắc nhọn lộ ra đầy đe dọa.
"Sao? Muốn cắn ông mày, bọn ngươi còn chưa đủ tầm đâu! "
Hắn không hề nao núng, đối mặt với chúng một cách bình thản đến đáng sợ. Mỗi cú táp của chúng đều mạnh như búa bổ, nhưng Y Thiên chỉ đơn thuần dùng kiếm chặn lại, tạo ra những âm thanh chói tai của kim loại va chạm đá.
"Uất ức ư? Hahaha! Bọn ngươi làm sao hiểu cái gì gọi là uất ức, gọi là tủi nhục. Lũ yêu thú các ngươi làm gì có cảm xúc? Xui thay, các ngươi gặp ta khi ta vừa đạt Luyện Khí Kỳ Thập Tầng, là Luyện Khí Kỳ Thập Tầng đấy! Các ngươi có biết không hả? "Hắn vừa đánh tới, vừa hò hét lên, như thể muốn lũ yêu thú này phải công nhận việc hắn có tu vi cao.
Hắn hiểu rằng, trong thế giới này, kẻ mạnh không phải là kẻ có tu vi cao nhất, kẻ có công pháp mạnh nhất. Kẻ mạnh là kẻ có ý chí sống sót mạnh mẽ nhất, kẻ có thể biến nỗi đau thành sức mạnh, kẻ có thể chấp nhận sự tàn bạo của chính mình. Và giờ đây, hắn chính là kẻ mạnh đó. Hắn cười, nụ cười ẩn chứa sự khinh bỉ sâu sắc.
"Một bức tường thép ư? Đáng tiếc, ta chính là mũi khoan xuyên thủng mọi bức tường đây! Hahaha"
Những con Linh Cẩu khác, từ xa, cảm nhận được sự bất thường trong tâm lý của Y Thiên. Chúng bắt đầu gầm gừ mạnh hơn, tiếng kêu phối hợp tạo thành một áp lực vô hình, cố gắng ép hắn vào một góc. Nhưng Y Thiên không để tâm. Hắn chỉ tập trung vào cuộc chơi của riêng mình, vào bản giao hưởng của máu và tiếng gầm rú.
Cùng lúc Y Thiên đang đắm chìm trong sự thống khoái của bản thân và đối phó với bức tường thép, một luồng âm thanh quái dị bất ngờ bùng nổ từ sâu trong bóng tối.
Đó không còn là tiếng gầm gừ đơn lẻ, mà là một nỗi kinh hoàng của sự hỗn loạn. Tiếng kêu của hai trăm con Âm Nha Cẩu và ba trăm con Ma Diện Cẩu, một giống loài Linh Cẩu chuyên sử dụng âm thanh để tấn công, bắt đầu hòa quyện.
Tiếng kêu của Âm Nha Cẩu giống như tiếng quạ đêm réo rắt, ma mị hòa cùng tiếng trẻ con khóc thảm thiết của Ma Diện Cẩu, đầy tủi thân và tuyệt vọng, lồng vào nhau, tạo thành một cơn sóng âm thanh vô hình nhưng có sức hủy diệt. Âm thanh này không tác động lên thính giác, mà trực tiếp xuyên vào tận não bộ của Y Thiên, bóp nghẹt tâm trí hắn.
"Mẹ nó, lại là gì nữa đây! "Hắn ôm đầu lắc lư cơ thể đang chao đảo vì mất thăng bằng.
Hắn cảm thấy như có hàng ngàn con bọ đang bò trong đầu mình, chúng cào xé, gặm nhấm từng tế bào thần kinh. Những ảo giác bắt đầu xuất hiện như một cuộn phim kinh hoàng. Hắn thấy bóng ma của chính mình, nhưng đó là một Y Thiên gầy gò, ốm yếu, đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.
"Ngươi không thể thắng được! Ngươi chỉ là một phế vật bị ruồng bỏ! Ngươi mãi mãi chỉ là một con chó mồ côi mẹ không có khả năng tu luyện! Mày chỉ là thằng phế vật, yếu ớt, vô dụng! "Giọng nói vang lên trong đầu hắn, chát chúa và độc ác, như một lưỡi dao cứa vào vết thương cũ.
Giữa lúc tâm trí đang bị xé nát, Y Thiên vẫn không lùi lại.
"ARGHHHH! "Hắn hét lên, một tiếng hét đầy giận dữ và điên cuồng, như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng. Hắn vung kiếm, chém tan những ảo giác đang bao vây mình.
"Chết tiệt! Mình vậy mà… dính bẫy rồi! ?"
Nhưng hắn đã bị mất cảnh giác, và đó chính là lúc bầy Linh Cẩu thực hiện đòn chí mạng. Cùng lúc đó, một con Tử Ngân Cẩu nhỏ bé, với bộ lông tím bạc, đã lén lút tiến tới, phóng ra một luồng nọc độc.
Luồng độc đó không có hình dạng rõ ràng, nhưng nó mang theo một mùi vị chết chóc. Y Thiên cảm nhận được toàn thân tê dại, dòng linh khí trong người trở nên chậm chạp, như một dòng sông bị đóng băng.
Hắn loạng choạng, mất thăng bằng.
Đúng lúc này, một con Phệ Cốt Cẩu to lớn, với hàm răng sắc nhọn như kìm thép, lao tới, cắn vào chân hắn.
"Rắc! "
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, và một cơn đau đớn khủng khiếp truyền khắp cơ thể. Hắn hét lên, một tiếng hét đầy tuyệt vọng và đau đớn. Hắn ngã quỵ xuống đất, những viên yêu hạch đang cầm trên tay cũng bị rơi vãi.
Hắn cố gắng lồm cồm bò dậy, với tay lấy một vài viên yêu hạch gần đó, nhưng đã quá muộn. Bầy Linh Cẩu ồ ạt kéo lên, chúng lao tới, cắn xé, gặm nhấm hắn. Hắn cảm nhận được từng chiếc răng sắc nhọn của chúng đang gặm vào da thịt, xé toạc từng thớ cơ.
"Không! Không thể nào! Ta không thể chết như thế này! Đã tới đây rồi, tại sao lại là lúc này cơ chứ? Luyện Khí Kỳ Thập Tầng của ta… mất một cánh tay thì sao chứ! Chỉ cần ta ra ngoài với tu vi này, ai còn dám khinh thường Y Thiên ta nữa! ?"Y Thiên hét lên trong tuyệt vọng.
Hắn nằm đó, như một món đồ chơi bằng thịt bị xé rách, cơ thể rướm máu và phủ đầy đất đá. Máu từ các vết thương tuôn ra không ngừng, hòa với mồ hôi và bụi bẩn, tạo thành một vũng nước đen bẩn thỉu.
Những chiếc răng sắc nhọn của bầy Linh Cẩu gặm vào da thịt, xé toạc từng thớ cơ, từng mảnh gân. Hắn cảm nhận được cái chết đang đến gần. Toàn bộ cơ thể hắn run rẩy, không còn sức lực để chống cự, chỉ còn lại sự đau đớn và nỗi nhục nhã.
"Cảm giác mơ màng này, là sắp chết rồi sao? Thật sự là sắp chết rồi? Ông trời à, nếu ông cứu ta thêm lần này nữa, nhất định khi ta ra được sẽ báo ơn ngài. ."
Khoảnh khắc này, trong tận cùng của tuyệt vọng, tâm trí hắn như một chiếc gương vỡ, phản chiếu lại những mảnh ký ức đã từng chôn chặt trong quá khứ.
Hắn thấy một bóng hình tuyệt trần, kiều diễm. Đó là Bạch Tư Mi, nàng tiên hạ phàm với đôi mắt hồ ly diễm lệ và nụ cười quyến rũ chết người, nàng không lớn nhưng thân thể đầy thuần thục, trưởng thành cùng với bộ đồ bó khiến cơ thể nàng gần như trưng bày ra tất thảy.
Hắn nhớ khoảnh khắc nàng cầm lấy tay hắn, truyền cho hắn dòng linh khí ấm áp, và lời nói trấn an"Ta sẽ bảo vệ chàng. "Hắn đã từng nghĩ nàng là nữ thần cứu rỗi cuộc đời hắn, một tia sáng duy nhất trong bóng tối vô vọng. Thế nhưng, khi hắn đưa tay ra đón lấy gương mặt của nàng, hình ảnh ấy chợt vỡ tan như bọt biển.
Rồi một bóng hình khác xuất hiện, nhỏ bé, đáng yêu. Đó là Linh Nhi, chú gà con dễ thương luôn lẽo đẽo đi theo hắn, gọi hắn bằng hai tiếng"đại ca! "đầy trìu mến.
Hắn nhớ sự ngây thơ, ánh mắt tin tưởng của nàng, và cách nàng nắm chặt lấy tay áo hắn khi hắn buồn bã. Hắn đã từng ghen tị với nàng, ghen tị vì nàng có thể dễ dàng có được sự quan tâm của phụ thân và gia tộc, điều mà hắn hằng ao ước. Nhưng ngay cả khi đó, hắn cũng không thể ghét bỏ nàng. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn đều bỏ hết tất cả ưu sầu đi mà mỉm cười.
Và rồi, ký ức về người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất hiện ra. Đó là mẫu thân của hắn. Một người phụ nữ yếu ớt, gầy gò, đôi mắt luôn chất chứa sự lo lắng. Hắn nhớ như in những đêm lạnh giá, khi bà lặng lẽ may vá quần áo cho hắn, đôi tay run rẩy vì mệt mỏi.
Khi đó hắn không hiểu vì sao trong nhà đầy gia nhân nhưng bà vẫn tự tay làm quần áo bông chống lại cái rét của mùa đông ở Tây vực cho hắn. Giờ nhìn lại hắn mới thấy ánh mắt bà đầy xót xa, bà là vì sợ hắn thua thiệt.
"Con trai, con không sao chứ? "Bà sẽ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói run rẩy, và đôi mắt long lanh chứa đầy nước. Rồi bà lại ho khan, những tiếng ho xé ruột gan, ho ra từng cánh hoa đào nhỏ.
Bà là người duy nhất chưa bao giờ ruồng bỏ hắn, bà chấp nhận hắn, một kẻ không có khả năng tu luyện, một kẻ mà cả gia tộc coi là phế vật. Bà đã dành hết tình yêu thương cho hắn, thậm chí hy sinh cả sinh mệnh của mình cho hắn, bà vẫn nguyện ý.
Hình ảnh của mẫu thân hắn chợt bị thay thế bởi một đoạn ký ức tăm tối và đầy phẫn uất. Hắn nhớ lại những lời nói cay độc của các nô bộc và những đứa trẻ trong gia tộc. Trước mặt hắn, chúng nịnh nọt, giả vờ quan tâm.
"Thiếu gia, ngài cứ nghỉ ngơi đi, việc nặng cứ để chúng tôi làm. "
Nhưng sau lưng hắn, giọng nói của chúng lại trở nên khinh bỉ, thâm độc.
"Hắn ta chỉ là một phế vật, tiếc thay cho Mạc gia có hậu bối là một tên phế vật đáng khinh như vậy. .haizz. "
"Cả đời bám váy nữ tử kia mà sống, cái nữ tử ta nói là Bạch Tư Mi xinh đẹp kia ấy. Tên phế vật đó có phúc thật! "
"Chỉ có thể làm một con chó biết ăn cơm mềm. Ta đây mà có tiền như hắn cũng có thể đường đường chính chính mà dẫn dắt Mạc gia ngày càng lớn mạnh! "
"Ngươi nói thừa, hắn ta không chỉ là phế vật không thể tu luyện không đâu, hắn còn không biết làm bất cứ thì gì khác ngoài sống dựa vào tiền tài của Mạc gia rồi chết đi đâu! "
"Haha! Ta nói chứ, cũng nực cười thật. Mạc gia lớn mạnh như vậy, sao có thể sinh ra một tên phế vật như kia cơ chứ… ta nói nhỏ này, có khi nào. .nó là con riêng của phu nhân với tên mặt trắng nào bên ngoài không? "
"Ta cũng có suy nghĩ như vậy! Hắn quả thực cũng quá ưa nhìn rồi đó! "Những lời nói đó, như những mũi kim độc, găm sâu vào tim hắn, vào từng tế bào. Nỗi đau thể xác giờ đây không còn là gì so với nỗi đau tinh thần đó. Hắn đã sống lại để làm gì? Để chết một lần nữa, để một lần nữa trở thành một con phế vật bị nghiền nát dưới chân kẻ khác sao?
Hắn không giống lúc đó chỉ biết núp một góc mà khóc, hắn giờ đây vô cùng tức giận. Rút thanh kiếm bên hông ra, hắn muốn một kiếm chém chết lũ gia nhân nói lời nhục mạ đến mẫu thân hắn kia.
"Không! Bọn ngươi nói láo, mẹ nó! Mẫu thân bọn ngươi mới là dâm phụ, còn dám nói, không sợ bị ta chém chết? "
Mọi hình ảnh trước mắt hắn vụn vỡ đi, gần như sinh mệnh hắn đã cạn kiệt. Một màu đen nhuốm lên toàn bộ khung cảnh trước mắt.
"Rốt cuộc, thời gian cũng đến rồi ư? Đã đến lúc ta chết đi rồi sao? Quả thực… ta có chút không can tâm được mà…"
Một giọng nói nghiêm nghị mà thân thuộc vang lên, nó bay thẳng vào tâm trí của Y Thiên.
"Kẻ mạnh thật sự không phải là kẻ một mình có thể địch được vạn quân, mà kẻ mạnh thực sự chính là kẻ có thể mỉm cười ngay cả khi đứng trước tuyệt vọng. "
"Và ta bây giờ… chính là người như vậy sao. .phụ thân?
Ngay tại giây phút cận kề cái chết, khi mọi thứ tưởng chừng đã chấm hết, một ngọn lửa bùng lên trong tâm hồn hắn. Đó không phải là ngọn lửa của sự căm thù, mà là ngọn lửa của sự sống.
Hắn cảm nhận được linh lực trong linh hải của mình đang cuộn trào, như một dòng sông lớn đang tìm đường chảy ra biển, mạnh mẽ, cuồng bạo hơn bao giờ hết. Bức tường ngăn cách giữa Luyện Khí Kỳ Thập Tầng và Thập Nhất Tầng đã vỡ tan. Hắn rốt cuộc cũng đã lĩnh ngộ được triết lý sâu xa của Lục Luật Kiếm. Kiếm không phải là vũ khí, mà là sinh mệnh.
"Vậy thì. .sinh mệnh của ta chưa gãy, thì sao ta có thể chết ở đây! ?"Hắn gào lên, vang vọng cả đất trời.
Hai mắt hắn đột nhiên phát sáng một cách mãnh liệt. Ánh sáng xanh u ám của Âm Dương Nhãn hòa quyện với một luồng sáng vàng rực rỡ, chiếu rọi cả một vùng hang động.
Toàn thân hắn, từ những vết thương đang rỉ máu, bắt đầu tỏa ra một luồng hào quang mạnh mẽ. Luồng hào quang đó không chỉ có màu xanh và vàng, mà còn có màu đỏ, đen, trắng, ngũ sắc rực rỡ. Mỗi màu sắc là một dòng linh khí ngũ hành đang tuôn trào trong người hắn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Một luồng khí khổng lồ bùng nổ, tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ, đẩy bật tất cả những con Linh Cẩu đang gặm nhấm hắn. Chúng ngã ngửa ra, hoảng loạn nhìn hắn.
"Nơi vực sâu thẳm, ánh dương tàn,
Thân xác hoại, mộng chẳng màng.
Kẻ mạnh mỉm cười, giữa tuyệt vọng,
Nắm tro tàn, nghịch chuyển càn khôn! "
Y Thiên từ từ đứng dậy, đọc lên câu thơ hắn vừa nghĩ ra. Hắn không còn cười điên dại nữa, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo và vô cảm, như một vị thần vừa tái sinh từ địa ngục.
Hắn cắn liền bốn, năm viên yêu hạch vừa mới nhặt được dưới đất, nuốt chửng chúng một cách ngon lành. Hắn cảm nhận được dòng linh khí dồi dào đang tràn vào kinh mạch, nuôi dưỡng đan điền, chữa lành những vết thương trên cơ thể. Hắn nhìn chằm chằm vào đám Linh Cẩu đang hoảng loạn, nhe nanh, như một vị vua nhìn lũ thuộc hạ thấp hèn của mình.
Đôi mắt hắn, vừa rực sáng ánh ngũ sắc, giờ đây lại sâu thẳm như hai hố đen, nuốt chửng mọi thứ ánh sáng còn sót lại trong hang động. Từng thớ cơ trên cơ thể hắn giãn ra, rồi siết lại, trở nên cứng rắn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hắn bước đi, chậm rãi nhưng đầy uy lực, vượt qua những xác Linh Cẩu đang nằm rải rác dưới chân hắn. Tiếng bước chân của hắn, trong sự tĩnh lặng đột ngột của hang sâu, nghe như tiếng trống tang của lũ yêu thú. Nỗi sợ hãi nguyên thủy đang ngấm từ từ vào các yêu thú nhất cấp họ Linh Cẩu, hắn bước lên một bước chúng nó liền lùi ba bước.
Hắn cúi nhìn đám Linh Cẩu còn sống sót đang run rẩy, nhe nanh một cách vô vọng. Hắn không nói gì, chỉ từ từ nâng Thiên Bình Kiếm lên, để máu của kẻ thù chảy dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống đất.
"Các ngươi đã cho ta một bài học quý giá, "Y Thiên lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực, vọng lại như tiếng chuông từ đáy địa ngục.
"Cơn đau không phải là kẻ thù, nó là người thầy vĩ đại nhất. Nó dạy cho ta biết ta là ai, và ta có thể trở thành gì. Kẻ yếu đuối sợ hãi cái chết, nhưng ta đã từng chết, và ta đã trở lại. Đau đớn không hủy hoại ta, nó chỉ tôi luyện ta trở thành một kẻ mạnh hơn, tàn nhẫn hơn. Linh hồn ta, nó không chết. Nó chỉ chuyển hóa, từ một hạt bụi bị chà đạp thành một vì sao băng! "
Hắn nhìn chằm chằm vào đám Linh Cẩu đang hoảng loạn, và một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi hắn.
"Còn đây là bài học ta dành cho bọn ngươi. .Bài học đó là không bao giờ được đánh giá thấp một kẻ đã chết đi sống lại. Cho dù hắn là một phế nhân cụt tay. Hắn đã không còn là con mồi của các ngươi nữa. Và hắn là ta, là thợ săn. Và các ngươi, lũ chó chết, sẽ là con mồi của ta! Hahaha! "
Chỉ đột phá một cảnh giới nhưng dường như sức mạnh lại khác biệt một trời một vực, Y Thiên lao vào trận chiến một lần nữa.
Lần này, hắn không chiến đấu để sống sót, mà chiến đấu để thống trị. Hắn lao thẳng vào những con Linh Cẩu mạnh nhất, tung ra những đòn kiếm chính xác, không cho chúng có cơ hội chống trả.
Hắn chém giết một cách tàn bạo, máu me văng tung tóe, nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn đã trở thành một vị vua của sự tàn bạo, một kẻ thống trị tuyệt đối của hang sâu này.
Sau khi hạ gục kẻ chỉ huy cuối cùng và dẹp tan cả bầy, hắn đứng hiên ngang giữa một biển xác chết và núi yêu hạch. Hắn bình tĩnh dọn dẹp chiến trường, thu thập tất cả những viên yêu hạch còn lại, cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ của chúng.
Hắn tiến sâu vào trong hang, bước chân hắn chập chững, nó đã rất mỏi rồi. Nhưng đối với hắn, có lẽ vẫn chưa cần nghỉ ngơi. Từng dòng máu từ thân thể hắn, y phục hắn, mái tóc, gương mặt hay thanh kiếm và cánh tay phải của hắn đang chảy xuống từng dòng loang lổ khắp nơi.
Hắn đã không còn nằm trong giới hạn của loài người nữa rồi, cả vạn yêu thú đều nằm lại dưới tay của một mình hắn, sau khi cắn nuốt đám yêu hạch đó, hắn đã tấn thăng tới Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Đại Viên Mãn Đỉnh Phong, chỉ cách Trúc Cơ Cảnh một bước nữa thôi.
"Hình như theo mình nhớ, thì muốn lên Trúc Cơ Cảnh phải cần tới Trúc Cơ Đan mà phải không? Có lẽ vậy, mình lại không biết luyện đan. .có lẽ phải chờ đến lúc lên lại rồi hỏi lão Dương thôi. Lão có lẽ là một cao thủ, nên chắc lão cũng biết nhiều đôi chút về việc này thôi. "Hắn bước đi vừa lẩm bẩm suy nghĩ.
"Lạch cạch! Lạch cạch! "Đó là tiếng va chạm của những viên yêu thạch hắn nhồi nhét vào túi với mục đích là cứu nguy cho hắn, không để sự việc như cũ xảy ra, đến linh lực dùng chiêu tất sát cũng không đủ thì chỉ có thể nằm chờ chết thôi.
Quá tam ba bận mà, không thể may mắn đến lần thứ ba được.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN