Chương 27: Chuẩn bị đánh lớn


Giữa lúc hai nữ đang khẩn trương nhất, một thanh âm chậm rãi vang lên, trấn an tinh thần hai nàng.

“Đừng lo lắng! Là ta.”

Nghe được thanh âm này, Dương Tiêu Linh không còn lo lắng, thả lỏng cây thương trong tay ra. Vân Mộng thì vẫn còn có chút đề phòng, nhưng cung trên tay nàng cũng đang từ từ hạ xuống. Bởi vì cả hai đã nhận ra người đến chính là Lý Nguyên.

Dù Vân Mộng mới chỉ nói chuyện với Lý Nguyên vài lần, cả hai chỉ tính là có quen biết chứ không tính là thân thiết gì. Nhưng nàng cũng đã yên lòng hơn nhiều khi thấy Lý Nguyên bước vào. Lý do đơn giản là vì câu nói của Lý Nguyên, câu nói chứng tỏ rằng hắn biết hai nàng ở đây và hắn cũng không có địch ý với hai nàng. Quan trọng hơn là nàng cảm giác được trạng thái thả lỏng hoàn toàn của Dương Tiêu Linh bên cạnh mình. Ánh mắt Vân Mộng nhìn Dương Tiêu Linh trêu chọc nói.

“Xem ra quan hệ của hai người các ngươi không đơn giản nhỉ. Hắn vừa đến thì ngươi đã yên tâm như vậy rồi.”

Dương Tiêu Linh trừng mắt nhìn Vân Mộng giải thích.

“Làm gì có! Do cha ta xem trọng thiên phú của hắn, cho hắn một ít tài nguyên nên hắn hứa lại sẽ giúp đỡ ta trong học viện thôi. Ta tin tưởng hắn sẽ giữ lời hứa nên mới yên tâm như vậy. Ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ thuyết phục hắn không cướp điểm của ngươi.”

Vân Mộng lườm mắt nhìn lại nhỏ giọng nói.

“Ngươi tin tưởng vào lời hứa của hắn như vậy sao, không sợ hắn thất hứa à. Điểm của hai chúng ta cộng lại cũng không ít đâu.”

Lời này được Lý Nguyên đang tiến vào nghe thấy. Hắn cất giọng nói lại.

“Nói xấu sau lưng người khác không hay lắm đâu Vân muội. Ta là loại người không biết giữ lời hứa như vậy sao?”

Vân Mộng giật mình. Nàng đã hạ thấp giọng nhưng không ngờ Lý Nguyên vẫn nghe được. Trong lúc nhất thời quẫn bách, nàng gắt giọng nói.

“Hai ta đang nói chuyện ngươi để ý làm gì. Còn nữa, ai là Vân muội của ngươi. Ăn nói cho cẩn thận vào.”

Lúc này, Lý Nguyên cũng đã đi đến trước vị trí hai người đang ngồi, hắn nhìn Vân Mộng cười cười nói.

“Chẳng phải chúng ta đã cược ai xếp hạng thấp hơn sẽ làm tiểu đệ cho người khác rồi sao. Ngươi bị thương như thế này rồi thì còn cạnh tranh sao lại ta chứ, tiểu muội.”

Vân Mộng bình tĩnh nói lại.

“Ngươi đừng có mà đắc ý sớm thế. Ta rất nhanh sẽ hồi phục lại. Đến lúc đấy ngươi cứ chờ ta vượt mặt đi.”

Dương Tiêu Linh lúc này không nhịn được xen vào.

“Hai người các ngươi có thôi đi không. Lúc này còn trêu chọc nhau như thế được.”

Nói rồi nàng lại nhìn Lý Nguyên, có chút khó chịu nói.

“Ngươi tới đây làm gì? Không lẽ lại đến chỉ để trêu chọc hai người chúng ta thôi sao? Không đúng, nãy giờ ngươi chỉ nói truyện với Vân Mộng mà thôi. Không lẽ ngươi để ý người ta rồi?”

Vân Mộng nghe vậy gõ đầu Dương Tiêu Linh một cái, gắt giọng nói lại.

“Ngươi nói gì đấy? Hắn không để ý ngươi thì thôi để ý ta làm gì. Ta cũng không được người ta hứa sẽ chiếu cố như ngươi.”

Lý Nguyên lúc này cũng bất đắc dĩ xen vào.

“Được rồi! Ta chỉ đùa giỡn một chút với hai người các ngươi để giải tỏa bầu không khí thôi mà. Ta nào có ý gì khác.”

Nói rồi, hắn lại quay sang nhìn Dương Tiêu Linh.

“Lần này ta đến là để thực hiện lời hứa chiếu cố ngươi. Bây giờ hai người các ngươi có thể yên tâm mà tập trung hồi phục. Ta sẽ ở cửa động hộ pháp cho các ngươi.”

Vân Mộng nghe vậy quay sang cười nhìn Dương Tiêu Linh. Đang định trêu chọc nàng mấy câu thì đã thấy nàng ngắt lời nói trước.

“Phải rồi, hiện tại ngươi có bao nhiêu điểm thành tích rồi.”

Nhìn thấy vẻ hiếu kỳ của hai nàng, Lý Nguyên đưa thủ trạc của mình lên khoe nói.

“Hiện tại ta có không nhiều, cũng chỉ có 6360 điểm mà thôi.”

Hiển nhiên, trong quá trình di chuyển đến hang động này, Lý Nguyên cũng cướp thêm điểm của vài người nữa. Vì thế nên điểm của hắn lại tăng lên hơn một nghìn điểm nữa.

Hai nữ nghe vậy thì giật mình. Không ngờ điểm của Lý Nguyên lại cao đến vậy. Dương Tiêu Linh ảo não nói.

“Ngươi lợi hại thật. Ta và Vân Mộng sau khi loại bỏ bảy tên kia cũng không nhiều điểm bằng ngươi. Ta mới 3690 điểm mà Vân Mộng thì mới có 4960 điểm.”

Bên cạnh, Vân Mộng như nghĩ ra điều gì hiếu kỳ nói.

“Với số điểm như vậy khả năng cao là ngươi đã đủ điểm vượt Long Môn rồi. Hầu hết các tân sinh khác cũng chỉ có dưới 2000 điểm mà thôi. Chỉ có mấy tên dẫn đầu Ngũ Tinh Thành và một vài thuộc hạ xuất sắc của chúng mới có thể nhiều hơn. Tại sao ngươi không vượt Long Môn luôn đi.”

Lý Nguyên từ từ giải thích.

“Ta không đi vượt Long Môn luôn là có ba lý do. Lý do thứ nhất các ngươi đã biết rồi, vì lời hứa của ta. Điều này không cần nói lại nữa.”

“Thứ hai, ta muốn giao lưu, chiến đấu với mấy tên đến từ Ngũ Tinh Thành để có thể gia tăng kinh nghiệm chiến đấu của mình, cũng là để hiểu rõ hơn về thủ đoạn của bọn họ. Dù sao, sau này ở trong học viện sẽ còn cạnh tranh nhiều. Đặc biệt, ta cũng muốn dằn mặt tên Cổ Tinh Dạ một chút, cho hắn bớt thói kiêu ngạo.”

“Cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất. Ta không nghĩ học viện sẽ thiết lập để Long Môn dễ dàng vượt qua như thế. Nếu thiết lập mức điểm để hầu hết các thí sinh có thể vượt qua được thì Long Môn này cũng hơi tầm thường.”

“Theo ta nghĩ, số lượng thí sinh có thể vượt Long Môn sẽ không quá nhiều. Tất cả đều cần phải bộc lộ tài năng nổi bật, cướp điểm của phần lớn thí sinh khác mới được. Muốn chắc chắn vượt qua Long Môn ta nghĩ nên cố gắng trên 8000 điểm, thậm chí 10000 điểm mới an toàn.”

Vân Mộng nghe vậy cũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Sau một hồi, nàng lại tiếp tục thắc mắc.

“Đó dù sao cũng chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Ngươi không sợ mức điểm cần thiết thấp hơn ngươi đoán và có kẻ khác vượt Long Môn trước sao.”

Lý Nguyên cười đáp.

“Vấn đề này thì không lo. Năm tên đến từ Ngũ Tinh Thành kia đã cử 25 người canh ở Long Môn rồI. Khó mà có người vượt qua trước được.”

Dương Tiêu Linh nghe vậy gật đầu rồi lại hỏi tiếp.

“Vậy, kế tiếp ngươi tính làm như thế nào.”

Lý Nguyên trầm ngâm.

“Ta và Triệu Cảnh Phong đã hợp tác lên kế hoạch để loại bỏ Cổ Tinh Dạ. Tuy nhiên khả năng cao mấy tên khác cũng sẽ đến xen vào. Vì vậy, hai người các ngươi cần hồi phục nhanh chóng để có thể tham dự vào trận này.”

Nói rồi, hắn lấy ra một cây linh dược mà hắn hái được đưa cho hai nàng.

“Đây là Hồi Linh Thảo, có tác dụng thúc đẩy quá trình hồi phục linh lực lên nhiều lần. Hai người các ngươi nên nhanh chóng sử dụng để hồi phục.”

Đưa ra linh dược xong, Lý Nguyên quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Các ngươi yên tâm khôi phục đi, ta sẽ ở gần đây thôi. Nhân chút thời gian này kiếm thêm ít điểm, tiện thể dụ họ Cổ kia tới.”

Nhìn cây linh dược trên tay, rồi lại nhìn theo thân ảnh Lý Nguyên đang đi ra ngoài, Vân Mộng chậm rãi nói.

“Ta với ngươi quen biết chưa lâu, sẽ không lấy không đồ của ngươi. Sau khi kết thúc đại hội, ta sẽ trả lại cho ngươi một cây linh dược khác.”

Từ ngoài cửa hang có tiếng vọng lại.

“Giữa bằng hữu với nhau, ngươi không cần phải tính toán kỹ càng như thế. Chỉ cần lúc chiến đấu hỗ trợ ta là được rồi. “

Dương Tiêu Linh bên cạnh thúc dục nói.

“Ta và ngươi nên hồi phục nhanh lên rồi đi giúp hắn. Khả năng cao sau trận chiến với Cổ Tinh Dạ thì đại hội này cũng đến lúc kết thúc rồi.”

Vân Mộng nghe vậy gật đầu. Nàng chia Hồi Linh Thảo ra làm hai nửa. Nửa của Dương Tiêu Linh bốn phần và nửa của nàng sáu phần. Cả hai nhanh chóng luyện hóa, tăng tốc hồi phục linh lực.

Bên ngoài sơn động, Lý Nguyên đang cẩn thận cảm ứng tình huống của hai nữ. Thấy cả hai đã bắt đầu tăng tốc hồi phục, hắn mới gật đầu. Lúc này đây, hắn bắt đầu đưa mắt quan sát, tìm kiếm những tên đang truy tìm gần nơi này.

Rất nhanh chóng, Lý Nguyên đã phát hiện ra con mồi của mình. Không lâu sau, điểm thành tích của hắn lại tiếp tục gia tăng.

Những tên thuộc hạ được phái ra đi tìm kiếm có tu vi không cao lắm. Lý Nguyên ra tay với những người này hầu như không tốn sức. Chỉ cần có kẻ tiến đến trong tầm mắt của hắn, điểm thành tích trên Linh Long Thủ Trạc cứ thế mà gia tăng.

Tại một nơi khác trong rừng rậm, Cổ Tinh Dạ đang nhìn chằm chằm thủ trạc của mình. Xung quanh vẫn còn lưu lại dấu vết của một trận chiến. Điều này gián tiếp nói lên, hắn lại vừa cướp đoạt thành công. Nhìn số điểm của mình, Cổ Tinh Dạ chậm rãi cảm thán.

“Cướp nhiều như vậy mà mới chỉ được 5720 điểm. Cánh rừng lớn như vậy mà chưa tìm được linh thảo nào ra hồn, chỉ có thể chiến đấu mà cướp điểm. Vận khí của ta chán thật. Xem ra cần phải kiếm một con mồi lớn hơn nữa.”

Đúng lúc này, có hai tên thuộc hạ của hắn đi vào, khom người bẩm báo.

“Thưa công tử, gần đây, người của chúng ta truy tìm Vân Mộng không ngừng bị loại một cách khó hiểu. Rất có khả năng nàng đã phục hồi hoặc là nàng đã có người giúp đỡ.”

Nghe vậy, Cổ Tinh Dạ nở một nụ cười nham hiểm lẩm bẩm.

“Vừa nhắc cá lớn cá đã cắn câu. Xem ra ta không xui xẻo như ta nghĩ.”

Hắn quay sang bên khác nhìn Kim Liệt hỏi.

“Ngươi thấy chuyện này như thế nào.”

Kim Liệt nhanh chóng trả lời.

“Theo như ta nghĩ, Vân Mộng hẳn là chưa hồi phục xong. Người ra tay có lẽ là Phong Viêm, Lâm lạc hoặc là Lý Nguyên. Với thực lực của bọn họ, làm chuyện này không khó.”

Giọng nói của hắn mang theo vài phần tức giận. Hiển nhiên, trong lòng đang khó chịu vì có tới bảy người của Kim Linh Thành bị loại bởi hai người Vân Mộng. Trong đó có cả đệ đệ của hắn. Sau đó, hai người khác cũng không rõ tình hình đã bị loại tiếp. Hiện tại, người của Kim Linh Thành còn lại chỉ có hắn mà thôi.

Cổ Tinh Dạ cũng không để ý thái độ của Kim Liệt. Hắn quay sang nhìn tên thuộc hạ đã đến thông báo phân phó.

“Đi báo cho Khương Hàn, lần này ta muốn cùng hắn hợp tác. Với số điểm của mấy người này, đủ để giúp cả ta và hắn dư sức vượt qua Long Môn. Yêu cầu hắn nhanh chóng hành động.”

Tên thuộc hạ kia không dám chậm chễ, vội vàng đi báo tin.

Cổ Tinh Dạ lại nhìn về phía Kim Liệt nói.

“Tập hợp mọi người đi. Chúng ta chuẩn bị đi câu cá lớn.”

Kim Liệt nghe vậy cũng vội vàng đi làm theo. Đoàn người Cổ Tinh Dạ nhanh chóng lên đường.

Phương xa, trên một vách đá dựng đứng, một nhóm nhân thủ đang lặng lẽ đứng chờ. Cầm đầu là một nam tử khôi ngô. Khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, đường nét kiên nghị, đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng. Thân hắn chỉ mặc một chiếc áo vải nhẹ màu xám tro, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Người này không ai khác chính là Khương Hàn.

Lúc này đây, hắn đang đứng nghe tin từ một tên thuộc hạ bẩm báo về yêu cầu của Cổ Tinh Dạ. Sau khi nghe xong, hắn gật đầu cảm thán.

“Quả thật là một miếng mồi ngon a.”

Một tên thuộc hạ bên cạnh nhíu mày nói.

“Công tử, danh tiếng của Cổ Tinh Dạ vốn cũng không tốt đẹp gì. Ngài nên cân nhắc khi hợp tác với hắn.”

Khương Hàn cười đáp lại.

“Cá lớn như này ta muốn từ chối cũng không được. Đây là cơ hội rất tốt để ta có thể dẫn đầu, thậm chí đủ điểm vượt Long Môn mà không cần phải lo gì nữa. Với thực lực của mình, ta cũng không sợ thủ đoạn của Cổ tinh Dạ.”

Một lý do nữa, đó là thuộc hạ của hắn cũng ít hơn so với mấy tên Ngũ Tinh Thành khác. Mặc dù hắn đứng đầu tân sinh Yến Bắc Thành nhưng vẫn còn có ba tên Tụ Nguyên tầng chín không phục hắn, lôi kéo bớt thuộc hạ đi. Vì vậy mà điểm thành tích hắn kiếm được cũng ít hơn mấy người khác. Do đó, hắn mới quyết định hợp tác với Cổ Tinh Dạ lần này.

Nói rồi hắn quay sang phân phó.

“Tất cả mọi người, theo ta hành động.”

Đoàn người nhanh chóng ổn định, bắt đầu di chuyển.

Ở nơi khác, bên cạnh một con suối trong vắt, những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng chiều tà, làm cảnh vật như phủ một lớp màu tím nhạt. Trên bờ suối, có hai bóng người đang đứng nói chuyện. Cách đó không xa, có hai nhóm người đang đứng thành hai bên, như đang chờ đợi hai người kia.

Hai người này chính là Tống ngọc và Vương Thừa Hải.

Tống Ngọc lúc này đang dùng tay vuốt ve thanh kiếm trên tay mình, ánh mắt lại nhìn về phía Vương Thừa Hải hỏi.

“Ngươi cũng đã nhận được tin báo rồi chứ?”

Vương Thừa Hải gật đầu cười.

“Phải. Không ngờ mấy tên kia lại hành động cùng một lúc như vậy. Xem ra chúng ta không thể ngồi yên được. Nếu không, rất có thể sẽ bị bọn họ vượt qua một đoạn dài mất.”

Tống Ngọc trầm ngâm.

“Trước mắt, chúng ta cứ đến đó đứng ngoài quan chiến là được. Mục đích chính là không để ai trong bọn họ có thể cướp được điểm thành tích của người khác. Đương nhiên, nếu chúng ta có thể cướp được thì lại càng tốt.”

Vương Thừa Hải gật đầu đồng ý. Cả hai cũng bắt đầu dẫn đầu người của mình tham gia náo nhiệt.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...