Chương 26: Hợp Tác


Ngay lúc Lý Nguyên đang chuẩn bị bước đi, trong đầu hắn bỗng nhiên có cảm giác như đang bị ai đó nhắm đến. Lập tức, Lý Nguyên nhanh chóng lách mình sang một bên né tránh.

Một viên đạn pháo từ xa bay vọt tới, lấy tốc độ như lôi đình tập kính nhắm thẳng vào vị trí mà Lý Nguyên vừa đứng.

Mặt đất bi khoét ra một cãi lỗ sâu, một làn sóng linh lực lan tràn ra ngoài, bụi đất văng lên mù mịt.

Lý Nguyên vừa từ trong làn bụi lao ra ngoài thì đã có thêm ba viên đạn nữa nhắm vào hắn. Vận dụng thân pháp Linh Ảnh Bộ, hắn dễ dàng né tránh cả ba viên. Đồng thời, trong đầu Lý Nguyên đã dựa theo phương hướng của đạn để phán đoán vị trí của kẻ đang ra tay. Trong tay Lý Nguyên đã ngưng tụ một quả cầu linh lực, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Sau một lượt đạn nữa, Lý Nguyên cũng đã đoán được đại khai vị trí của đối phương. Không hề do dự, Lý Nguyên ném quả cầu linh lực vào trên một tán cây cách hắn hơn mười trượng.

Linh lực bạo phát khiến cành cây rơi rụng xuống, lá cây bay tứ tung. Trong làn khói bụi và lá rừng xao xác, một bóng người khẽ động, thân ảnh thoát ra khỏi tán cây, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Người vừa xuất hiện mặc áo giáp màu xám bạc, vai trái vác một khẩu linh pháo dài khoảng chừng một mét, thân pháo khắc dày đặc phù văn, còn tỏa ra từng sợi linh quang nhàn nhạt. Trên cơ thể hắn, tay, chân, thắt lưng có gắn đủ loại vũ khí như dao găm, mũi tên, kiếm, …. Đầu hắn đội mọt chiếc mũ tròn màu xanh lục. Gương mặt tỏ ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt sâu và hẹp, sáng lên như lưỡi dao trong bóng tối. Mái tóc đen cột cao, bên gò má trái kéo dài một vết sẹo mảnh, khiến khí chất thêm phần âm trầm, lạnh lẽo.

Khi nhìn thấy lời người này, Lý Nguyên cũng hơi ngạc nhiên nói.

“Thì ra là ngươi, Triệu Cảnh Phong. Ngươi cũng có hứng thú với điểm thành tích của ta sao? Cẩn thận không bắt được gà mà còn mất nắm gạo.”

Người đến chính là một trong năm người mà Lý Nguyên để ý khi đại hội sắp bắt đầu. Đệ nhất tân sinh của Bạch Ngọc Thành, người được đồn đại là con trai của một vị chấp sự, pháp bảo dùng không hết.

Triệu Cảnh Phong nhìn vào Lý Nguyên cất giọng cười nói.

“Hahaha! Ta chỉ muốn thử thân thủ của ngươi một chút một chút mà thôi. Quả nhiên không tệ. Ngươi là một đối thủ rất đáng gờm.”

Lý Nguyên nhíu mày.

“Có gì nói thẳng đi. Ngươi tìm ta không phải chỉ vì lý do nhảm nhí ấy chứ? Thân thủ của ta như thế nào còn cần ngươi thử sao?”

“Nếu ngươi nói không rõ ràng thì điểm thành tích của ngươi ta cũng cướp.”

Hiển nhiên, việc tên Triệu Cảnh Phong này không nói gì đã ra tay với mình khiến Lý Nguyên khó chịu. Nếu được, Lý Nguyên muốn cướp luôn điểm của tên này luôn. Tin tưởng trên hắn cũng đã thu hoạch được rất nhiều điểm thành tích rồi.

Nhìn thấy vẻ khó chịu của Lý Nguyên, Triệu Cảnh Phong hạ giọng giải thích.

“Lý huynh bớt giận, lần này ta tìm ngươi là có chuyện muốn thương lượng hợp tác với ngươi. Vì để chắc chắn nên ta muốn thử thực lực của ngươi một chút thôi.”

“Quả nhiên, thực lực của ngươi rất mạnh, tốc độ và khả năng phản ứng đều cực kỳ nhanh, ta tự nhận không bằng.”

Lý Nguyên lúc này cũng đã trầm ổn lại, nhìn Triệu Cảnh Phong hỏi.

“Ngươi muốn hợp tác làm gì. Tại sao không tìm mấy tên của các Ngũ Tinh thành khác mà lại tìm ta. Tìm bọn hắn không phải có thể chắc chắn hơn sao, ngươi cũng không cần phải tốn công thử thực lực người khác làm gì?”

Triệu Cảnh Phong kiên nhẫn đáp lại.

“Người của năm Ngũ Tinh thành chúng ta thường xuyên tranh đấu lẫn nhau trong học viện. Đến lượt ta cũng như vậy. Vì thế nên rất ít trường hợp chúng ta có thể liên thủ. Hơn nữa, lần này ta muốn liên thủ với ngươi là để loại bỏ Cổ Tinh Hàn. Trước đó ngươi và người của hắn đã có xung đột nên tìm ngươi là hợp tác là tốt nhất.”

“Ngoài ra, ta cũng e ngại mấy tên kia bỏ đá xuống giếng. Ngươi chỉ có một mình, hợp tác với ngươi ta yên tâm hơn nhiều.”

Lý Nguyên gật đầu.

“Hợp tác là có thể. Ngươi nói xem chúng ta nên hợp tác như thế nào. Nếu hợp lý thì ta đồng ý. Dù sao ta cũng khá ghét thái độ của tên Cổ Tinh Dạ và thuộc hạ của hắn.”

Thấy Lý Nguyên đồng ý, Triệu Cảnh Phong bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.

“Vừa rồi ta thấy ngươi có ý định đi hỗ trợ hai nữ của Đại Nguyên Thành các ngươi, chúng ta có thể bắt đầu từ đây.”

“Ta biết vị trí hai người họ đang ẩn nấp. Ngươi có thể đến đó, loại bỏ càng nhiều thủ hạ của hắn càng tốt, để một kẻ về báo tin cho Cổ Tinh Dạ. Đợi khi hắn đến thì ta và người của ta cũng sẽ nhảy ra và loại bỏ hắn luôn.”

“Dù sao những tên đang truy đuổi hai nữ sinh kia tu vi cũng không cao lắm, với những gì Lý huynh vừa thể hiện chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.”

“Về việc phân chia điểm thành tích, ta đề nghị để cho người ra đòn chí mạng, loại bỏ đối thủ ra khỏi đại hội nhận hết điểm của kẻ mà mình loại bỏ. Ngươi thấy thế nào?”

Kế hoạch này nghe qua có vẻ là đã khá ổn thỏa, từ việc làm thế nào để loại bỏ hết đối thủ tới việc phân chia điểm thành tích như thế nào đều được Triệu Cảnh Phong nói rất rõ rang. Nhưng Lý Nguyên vẫn phát hiện ra điểm bất thường trong đó. Hắn nhìn Triệu Cảnh Phong ý vị thâm trường nói.

“Ngươi có vẻ đề cao ta quá nhỉ. Để ta đi cướp hết điểm thuộc hạ của đám thuộc hạ ở đó trước rồi ngươi và thuộc hạ của ngươi mới đến sau. Như vậy sau khi ngươi đến thì ta có lẽ cũng bị đám kia vây đánh cho tiêu hao sạch sẽ rồi. Vân Mộng là Tụ Nguyên tầng chín còn phải chạy trốn, né tránh bọn chúng mà. Ít nhất, ngươi phải phái thêm người của ngươi đến cùng hành động với ta mới được.”

Dù Lý Nguyên có thể hồi phục nhanh chóng, không sợ tiêu hao nhờ 128 đường kinh mạch đặc biệt của mình nhưng đây là lá bài tẩy của hắn, không nên để lộ sớm. Ngoài ra, hắn cũng không thể để Triệu Cảnh Phong chiếm tiện nghi được.

Mình Lý Nguyên đánh với đám thuộc hạ có lẽ sẽ dễ hàng hơn nhưng điểm thành tích của những người này lại không được bao nhiêu. Nhiều người như vậy hắn cũng không thể nào cướp hết được. Nhưng đám người Triệu Cảnh Phong vây đánh Cổ Tinh Dạ lại dễ dàng hơn nhiều. Thậm chí, cướp điểm của một mình Cổ Tinh Dạ có thể đủ cho điểm thành tích của hắn vượt qua tất cả những người tham gia đại hội một cách áp đảo. Dù sao cả Triệu Cảnh Phong và Cổ Tinh Dạ đều có nhiều thuộc hạ hỗ trợ, thực lực cũng không kém. Số điểm hai người cộng lại khó mà nói trước được.

Triệu Cảnh Phong thấy thái độ bất mãn của Lý Nguyên nhẹ giọng giải thích.

“Lý huynh hiểu lầm rồi. Ta không hề có ý định gì gây bất lợi cho ngươi. Chỉ là nếu người của ta xuất hiện có thể sẽ khiến cho Cổ Tinh Dạ đề phòng ta. Thậm chí hắn có thể sẽ không đến. Dù sao thực lực của ta và hắn không chênh lệch là mấy. Cổ Tinh Dạ nếu thấy có cả ta và ngươi thì sẽ phải cân nhắc rất nhiều.”

“Hơn nữa, ngươi cũng không cần phải đánh với tất cả bọn thuộc hạ của hắn làm gì. Chỉ cần đánh lén vài tên để biểu thị rằng ngươi đã đến là được. Đánh một vài chiêu rồi rút lui luôn. Tin tưởng với thực lực của Lý huynh thì làm như vậy sẽ không tiêu hao quá nhiều. Cổ Tinh Dạ chỉ cần biết ngươi đã đến nhất định sẽ ra mặt. Cơ hội kiếm điểm thành tích tốt như vậy ta không tin hắn sẽ bỏ qua. Thậm chí ta còn hoài nghi hắn cho thuộc hạ vây hai người kia là để dụ ngươi hoặc Lâm Lạc đến.”

Lý Nguyên hơi ngạc nhiên.

“Ồ! Theo như ngươi nói thì Cổ Tinh Dạ cũng biết rõ thực lực của ta luôn rồi hả. Ta thậm chí còn chưa chạm mặt hắn hay thuộc hạ của hắn cả. Làm sao hắn lại biết được vậy chứ?”

Triệu Cảnh Phong cười cười giải đáp.

“Mặc dù Lý huynh đến từ thành trì Tứ Tinh cấp bậc thôi nhưng đây lại là đích thân viện trưởng chỉ định. Chúng ta sao có thể không chú ý cho được. Chưa kể Cổ Tinh Dạ còn muốn thu thập các ngươi nữa. Những ngày qua chuyện Lâm Lạc có thể đánh ngang tay với Tống Ngọc đã lan truyền đến gần như tất cả tân sinh tham gia đại hội rồi. Mà ngươi lại mới là tân sinh đứng đầu của Đại Nguyên Thành. Vì vậy chúng ta đã sớm nhận định ngươi mạnh hơn hắn. Chỉ là không biết hơn bao nhiêu mà thôi.”

Lý Nguyên trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói lại.

“Trước khi Cổ Tinh Dạ đến có thể làm như ngươi nói, chỉ mình ta xuất thủ với thuộc hạ của hắn. Nhưng khi hắn đến, hãy đổi lại thành thuộc hạ của ngươi và hắn đánh nhau, ta và ngươi vây công hắn. Ai có thể ra đòn chí mạng loại bỏ Cổ Tinh Dạ thì nhận được điểm thành tích của hắn, người còn lại nhận hết điểm của những tên thuộc hạ còn lại. Ngươi thấy thế nào?”

Triệu Cảnh Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Thành giao.”

Triệu Cảnh Phong nói cho Lý Nguyên biết vị trí của những tên thuộc hạ đang vây bắt, truy tìm Vân Mộng và Dương Tiêu Linh rồi rời đi tập hợp thủ hạ của mình. Lý Nguyên cũng ngay lập tức hướng về vị trí đấy chạy tới. Lần này, nếu có thể cướp được điểm của Cổ Tinh Dạ thì khả năng cao Lý Nguyên có thể trực tiếp vượt long môn lấy hạng nhất được rồi. Nếu điểm của hai người này cộng lại mà còn không thể vượt qua được Long Môn thì cao tầng học viện cũng quá ác đi.

Ở một bên khác, trong một sơn động u tối, có hai thiếu nữ đang ngồi dựa lưng vào vách động. trên người họ có một vài vết thương nhẹ, nhìn qua thì thấy có vẻ là không đáng ngại lắm. Nhưng cả hai đều đã gần như kiệt sức, đan điền chỉ còn một chút linh lực yếu ớt. Đây đều là hậu quả của trận chiến xảy ra vào đêm qua.

Mặc dù Vân Mộng rất mạnh, thực lực của nàng có lẽ không thua kém gì so với Lâm Lạc nhưng đối thủ của nàng cũng không kém. Bảy tên của Kim Linh thành đến vây công có hai tên Tụ Nguyên tầng bảy, hai tên Tụ Nguyên tầng sáu và ba tên Tụ Nguyên tầng năm. Vừa chạm mặt, không nói lời nào, cả bảy tên này đã vây hai nữ lại chặn hết đường lui, buộc hai nàng phải ở lại chiến đấu.

Dương Tiêu Linh có tu vi Tụ Nguyên tầng bảy đối chiến với ba tên Tụ nguyên tầng năm. Những tên còn lại thì khóa chặt Vân Mộng, phối hợp chiến đấu với nàng. Những tên này như đã tập luyện từ trước, phối hợp vô cùng ăn ý khiến hai nữ dù có tu vi cao hơn nhưng vẫn phải chịu thiệt không ít.

Sau một hồi kịch chiến, Vân Mộng và Dương Tiêu Linh đã phải dốc hết toàn bộ linh lực của mình. Dương Tiêu Linh vận dụng công pháp Dụng Linh Thương vừa nhận được của Lý Nguyên không lâu. Vân Mộng thì trực tiếp lấy ra vũ kỹ cao cấp nhất của mình là chiêu Hàn Tiễn Xuyên Tâm. Lần này nàng thi triển còn có thêm sức mạnh của một cây cung tam phẩm linh khí nữa. Cả hai một hơi loại bỏ hết cả bảy tên đối thủ của mình. Nhưng rồi cũng mất hết sức lực.

Cũng may, những kẻ khác ở xung quanh khu vực này có tu vi không cao lắm. Hai người may mắn không bị người khác phát hiện trạng thái suy yếu của mình. Suốt một đêm, cả hai mới chạy xa ra khỏi khu vực chiến đấu, tránh khỏi những tên thuộc hạ khác của Cổ Tinh Dạ đến thăm dò. Đến sáng sớm, cả hai mới tìm được sơn động này để nghỉ ngơi ẩn nấp, chậm rãi khôi phục.

Đang tập trung hấp thụ linh thạch bổ sung linh lực, Vân Mộng chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến vào từ của hang. Lúc này nàng đã khẩn trương hơn bao giờ hết. Với trạng thái của nàng và Dương Tiêu Linh lúc này thì bất kỳ tu sĩ Tụ Nguyên cảnh nào cũng có thể dễ dàng loại bỏ hai người ra khỏi đại hội.

Vân Mộng chậm rãi cầm cung lên. Dù biết rất khó khăn nhưng nàng vẫn muốn cố gắng hết sức có thể. Bên cạnh nàng, Dương Tiêu Linh cũng đưa tay cầm lấy cây thương mới của mình, sẵn sàng ứng chiến.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vang vọng trong không gian chật hẹp của hang động. Không gian trở nên ngột ngạt, khiến từng hơi thở của hai thiếu nữ như đông cứng lại. Cả hai dồn ánh mắt của mình vào cửa hang, muốn quan sát xem người đến là người nào. Lúc này, chỉ có thể hi vọng người đến là một người quen, một tân sinh của Đại Nguyên Thành. Như vậy còn có khả năng thương lượng.

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...