Chương 28: Bắt đầu đánh
Bên ngoài quảng trường học viện, chứng kiến những gì đang diễn ra qua màn ảnh, mọi người đều đã đoán rằng, đại hội đã đến giai đoạn cuối. Sau trận này, sẽ có những người có thể vượt long môn, dành lấy danh hiệu đệ nhất tân sinh.
Các đệ tử bên ngoài đều đang nhao nhao thảo luận. Một người nhìn vào hình ảnh trên tấm kinh ở trung tâm buông lời hỏi.
“Lý Nguyên mạnh thật, hầu như chỉ cần vài chiêu là đã loại bỏ được một thí sinh khác. Liệu hắn có thể là người đầu tiên vượt Long Môn được hay không chứ?”
Một đệ tử khác lắc đầu nói.
“Khó! Mặc dù thục lực của hắn rất mạnh, điểm của hắn cũng là cao nhất so với những người khác nhưng hắn lại không có nhiều người giúp đỡ. Những người khác như Cổ Tinh Dạ, Tống Ngọc, Vương Thừa Hải đều có rất nhiều thủ hạ. Bọn họ sẽ toàn lực ngăn cản không cho người khác vượt Long Môn trước mình.”
Một người khác gật đầu đồng ý nói.
“Đừng nhìn hiện tại Lý Nguyên và Triệu Cảnh Phong đang hợp tác. Nếu Lý Nguyên quyết định vượt Long Môn trước thì khả năng rất lớn Triệu Cảnh Phong cũng sẽ đứng ra ngăn cản ngay lập tức.”
Lại có một người cảm thán.
“Những tân sinh của Đại Nguyên thành đều rất mạnh. Chỉ tiếc, họ là từ nơi khác chuyển đến nên không có nhiều sự giúp đỡ. Nếu không phải như vậy, có lẽ hiện tại họ đều đã vượt Long Môn thành công rồi.”
Một người khác đứng ra phản bác.
“Ta không nghĩ như vậy. Với thực lực mà Lý Nguyên đã thể hiện ra thì có lẽ hắn có thể tránh thoát khỏi những người kia và vượt Long Môn thành công.”
Một tên đứng bên cạnh hắn xen vào nói.
“Ngươi nhìn xem Tống Ngọc, Vương Thừa Hải, Khương Hàn, Triệu Cảnh Phong có bao nhiêu thủ hạ? Lại còn thêm cả mấy tên đang canh ngay trước Long Môn nữa. Dù Lý Nguyên đã loại được rất nhiều người của Cổ Tinh Dạ nhưng trước nhiều người như vậy vây quét, cơ hội của mấy kẻ đến từ Đại Nguyên Thành gần như bằng không.”
Nghe vậy, tên vừa nói trước đó bất mãn.
“Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì có dám cược với ta một lần không? Ta dùng một gốc linh thảo cược Lý Nguyên sẽ vượt Long Môn đầu tiên.”
Tên kia không do dự nói lại.
“Có gì không dám! Ta dùng một cục huyền thiết cược Tống Ngọc vượt Long Môn đầu tiên.”
Những người khác đứng ở bên cạnh nghe được cũng bắt đầu xen vào, tham gia náo nhiệt. Chỉ trong thoáng chốc, cả quảng trường đã tràn đầy tiếng cá cược giống như là song bạc.
“Cho ta tham gia với! Ta cược Tống Ngọc.”
“Ta cược Triệu Cảnh Phong.”
“Ta cược Khương Hàn.”
…. .
Ẩn mình trên cao, các vị trưởng lão đang quan sát đại hội cũng bật cười trước tình cảnh này. Một vị trưởng lão bắt đầu cảm thán.
“Tân sinh năm nay đúng là khác hẳn so với những năm trước. Mấy kỳ đại hội trước cũng không thấy đám nhóc náo nhiệt như thế này.”
Một vị khác cười nói lại.
“Điều này cũng không có gì lạ cả. Mấy năm trước hầu như đều là màn biểu diễn của đám nhóc đến từ năm tòa Ngũ Tinh Thành kia. Năm nay những tên này lại không phải người nổi bật nhất, mấy đệ tử náo nhiệt hơn là điều dễ hiểu.”
Một vị khác vuốt chòm râu nói tiếp.
“Không sai! Vốn ban đầu chỉ chú ý tới tiểu tử Lý Nguyên kia, không ngờ rằng Lâm Lạc, Vân Mộng cũng xuất sắc như vậy. Dương Tiêu Linh và Phong Viêm hơi kém hơn một chút nhưng vẫn đáng giá bồi dưỡng.”
Một vị trưởng lão khác như đang suy nghĩ điều gì, cất giọng trầm ngâm nói.
“Các ngươi để ý xem, ngoại trừ Dương Tiêu Linh là con gái thành chủ Đại Nguyên Thành, mấy người còn lại đều là từ nơi khác chạy đến. Lai lịch của bọn chúng vẫn còn bí ẩn, chúng ta cần điều tra thêm.”
Lúc này, vị trưởng lão nói chuyện đầu tiên lại lên tiếng.
“Chuyện này đúng là phải cân nhắc. Có điều, dù sao thì Đại Nguyên Thành cũng là do viện trưởng đổi về. Ta nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu. Ngoài ra, ta cũng đã phái người đi điều tra rồi.”
Vị trưởng lão đứng ở trung tâm vốn im lặng này giờ bất chợt lên tiếng.
“Không nói vấn đề này nữa. Lão Lục, ngươi thiết lập mức điểm của Long Môn là bao nhiêu điểm. Ngươi cảm thấy trước mắt đám tiểu tử này ai có thể là người vượt Long Môn đầu tiên.”
Người đứng đầu đại hội sẽ có nhiều đặc quyền, được học viện toàn lực bồi dưỡng. Mặc dù trước mắt Lý Nguyên biểu hiện ra tiềm lực khiến các trưởng lão đều có lòng muốn tập trung bồi dưỡng nhưng mọi thứ đều phải theo quy định. Vì lẽ đó, các vị trưởng lão đều rất quan tâm đến vấn đề này.
Chu Đạo Viễn đang tập trung quan sát màn ảnh, nghe được câu hỏi này vội vàng đáp lại.
“Ta thiết lập không nhiều, chỉ 7000 điểm mà thôi. Với số điểm hiện tại của Lý Nguyên thì đã dư sức vượt qua rồi. Nhưng mấy tên nhóc của mấy tòa Ngũ Tinh Thành bày ra trận hình như thế này thì khá là khó cho hắn. Phải đợi xem biểu hiện của hắn như thế nào. Có vẻ như hiện tại hắn cũng chưa muốn vượt Long Môn.”
Các vị trưởng lão khác gật đầu đồng ý. Tất cả lại tiếp tục quan sát đại hội.
Đứng trên một ngọn cây, Lý Nguyên có thể dễ dàng thấy được từng nhóm thí sinh đang từ các phương hướng khác nhau đi tới khu vực này. Không cần suy nghĩ cũng biết là bọn họ đang hướng về phía hắn mà đến.
Có hai nhóm người vừa đến gần khu vực này đã bắt đầu từ từ phân tán. Nhìn qua giống như đang truy tìm một ai đó, khả năng cao là chính hắn. Một trong hai nhóm này, khả năng cao chính là nhóm của Cổ Tinh Dạ.
Các nhóm còn lại thì chỉ đứng yên ở một khu vực gần đó, chú ý quan sát hai nhóm kia. Một trong số đó có lẽ là nhóm của Triệu Cảnh Phong. Các nhóm khác có lẽ là muốn nhân cơ hội này đầu cơ trục lợi, kiếm thêm điểm thành tích.
Tất cả những nhóm người này đều không thấy rõ người dẫn đội. Rất có thể mấy tên này cũng đang nấp ở một bên quan sát, chờ đợi giống như hắn.
Lý Nguyên đang chăm chú quan sát thì Vân Mộng và Dương Tiêu Linh cũng từ từ đi ra từ sơn động. Hai nàng nhìn Lý Nguyên hỏi.
“Tình hình thế nào rồi? Hiện tại hai chúng ta đã hoàn toàn hồi phục, có thể toàn lực chiến đấu được rồi. Sắp tới chúng ta nên làm như thế nào.”
Lý Nguyên quay lại nhìn hai nàng nói.
“Chuyện ở đây có ta và đám người của Triệu Cảnh Phong là đủ. Hai người có thể giúp ta đi dẹp đường trước được không.”
Vân Mộng nhíu mày hỏi.
“Ý ngươi mở đường là như thế nào? Có phải là ngươi muốn chúng ta đánh hết đám thuộc hạ ở bên ngoài để ngươi xông ra ngoài sau khi đánh với Cổ Tinh Dạ không.”
Lý Nguyên lắc đầu trả lời nàng.
“Không phải! Những người này tuy đông nhưng còn chưa ngăn cản được ta. Ta cần hai người các ngươi dọn dẹp hết những kẻ đang canh giữ ở Long Môn, như vậy ta và các ngươi mới có thể vượt qua được.”
“Hiếm có cơ hội những tên này kéo hết người đi tập trung. Ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng. Sau khi lấy được điểm của Cổ Tinh Dạ, ta sẽ toàn lực chạy đến vượt Long Môn.”
Vân Mộng nghe vậy gật đầu.
“Như vậy cũng được! Theo lời ngươi nói, những tên canh giữ ở Long Môn thực lực không cao lắm. Chỉ cần bọn họ không thể bao vây kín đường lui của ta thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Dương Tiêu Linh đứng ở bên cạnh nhìn Lý Nguyên nháy mắt hỏi.
“Ngươi để hai chúng ta đi mở đường không sợ hai chúng ta vượt Long Môn trước sao. Khi đó ngươi sẽ thành tiểu đệ của Vân Mộng đấy.”
Lý Nguyên nghe vậy bật cười trả lời lại nàng.
“Với số điểm hiện tại của hai người, ta nghĩ chưa chắc đã đủ để qua được Long Môn. Hơn nữa, những tên canh ở đấy dù yếu nhưng bọn chúng thắng ở số lượng. Hai người muốn dọn dẹp bọn họ để xông qua cũng không dễ dàng. Mà những người kia, vì phải đứng canh ở Long Môn nên điểm thành tích cũng không được bao nhiêu. Muốn vượt Long Môn ngươi và Vân Mộng có lẽ còn phải cướp thêm điểm mấy tên khác nữa.”
Vân Mộng bình thản nói.
“Chuyện này ta đã nghĩ đến rồi. Dù sao thì không có gì là dễ dàng cả. Nhưng ngươi thì sao. Lỡ như là tên Triệu Cảnh Phong kia lừa ngươi thì khi đó ngươi tính làm thế nào. Xung quanh khu vực này nhiều ngươi như vậy. Nếu tất cả nhằm vào ngươi thì ngươi chạy kiểu gì.
Hiển nhiên, Vân Mộng đã cảm nhận được xung quanh nơi này đã bắt đầu có rất nhiều người tụ tập lại. Dù nàng không quan sát thấy rõ rang nhưng nàng cũng khá chắc chắn với cảm giác của mình.
Lý Nguyên tự tin đáp lại.
“Yên tâm! Chỉ cần ta muốn chạy thì những người ở đây không ngăn cản được. Ngươi cứ lo phần việc của mình trước. Đừng để khi ta đến Long Môn lại phải đối mặt với một đám nữa là được.”
Dương Tiêu Linh kéo nhìn Lý Nguyên nói lại.
“Ngươi không cần lo! Có khi lúc ngươi đến hai ta đã vượt Long Môn rồi ấy chứ. .”
Nói rồi nàng lại kéo tay Vân Mộng.
“Chúng ta đi thôi. Chậm một chút có khi lại thua hắn thật đấy chứ.”
Nhìn theo bóng dáng hai nữ kéo tay nhau dời đi, Lý Nguyên khẽ lắc đầu thầm nghĩ.
“Để tránh mấy tên ngoài kia phát hiện và vây công hai nàng, ta phải nhanh chóng hành động mới được.”
Ánh mắt Lý Nguyên bắt đầu trở nên nghiêm túc, bắt đầu quan sát hết những người đang truy tìm hắn ở gần đây. Ngay lập tức, hắn đã chọn ra được mục tiêu của mình, một người quen.
Kim Liệt, tân sinh đứng đầu của Kim Linh Thành, cũng là thuộc hạ đắc lực của Cổ Tinh Dạ. Hắn được phân công dẫn một nhóm ba người đi lục soát, truy tìm nhóm người Lý Nguyên ở hướng bên này.
Tên này cũng rất nóng lòng muốn tìm ra nhóm người Lý Nguyên để trút giận cho tên đệ đệ đã bị Vân Mộng loại của mình, hành động cực kỳ nhanh chóng. Suốt dọc đường, mấy tên này liên tục kiểm tra từng bụi cây, hang động, con suối, …. Tất cả những chỗ mà bọn họ cảm thấy có thể ẩn nấp đều bị lật tung lên một lần.
Mắt thấy ba tên này đã đến gần chỗ của mình, Lý Nguyên bắt đầu tụ lực. Khi khoảng cách hai bên chỉ còn hơn ba trượng, Lý Nguyên bắt đầu tung chưởng.
“Linh Hỏa Chưởng”
Một chưởng ấn đỏ rực mang theo ánh lửa lao thẳng về phía đám người Kim Liệt. Cả ba giật mình hoảng sợ. Kim Liệt phản ứng nhanh nhất, ngưng tụ một lớp kim linh lực thành giáp mỏng trên người. Hai tên còn lại không kịp phản ứng đã phải hứng chịu hỏa chưởng đánh đến.
Ngay lập tức, hai tên này đã bị đánh lùi về phía sau chục bước, linh lực toàn thân bất ổn. Lý Nguyên nhân cơ hội vận dụng thân pháp tiến đến, hai quyền ngưng tụ ba loại linh lực phân biệt đấm vào mỗi tên. Tu vi của hai người này chỉ là Tụ Nguyên tầng năm sơ kỳ, không chịu nổi sức mạnh của một quyền bất ngờ này.
Ngay khi nắm tay của Lý Nguyên chạm vào hai người này, thủ trạc trên tay hai người phát ra một màn sáng bao phủ hai người họ, nhanh chóng đưa hai người bay lên không trung, rời đi khỏi khu vực này. Đồng thời, số điểm trên thủ trạc của Lý Nguyên cũng bắt đầu gia tăng thêm đúng bằng số điểm của hai người họ. Hiển nhiên, cao tầng đánh giá một quyền này của Lý Nguyên đủ để giết chết hai người này.
Kim Liệt lúc này mới kịp phản ứng. Hắn lấy ra một ngọn pháo sáng ném lên không trung. Đồng thời mở miệng hét lớn.
“Tất cả mọi người chú ý, Lý Nguyên ở đây.”
Một luồng sáng đỏ rực nổ tung trên bầu trời. Ánh pháo lóe lên khiên tất cả mọi người nơi này đều thấy rõ. Lại nghe thấy tiếng hét to của Kim Liệt, gần như tất cả mọi người đang hướng về nơi này tiến đến.
Lý Nguyên lúc này vẫn bình thản, không vì nhiều người tiến lại mà lo lắng. Hắn nhìn về phía Kim Liệt cười nói.
“Ta nghe nói đệ đệ ngươi đã bị loại rồi. Ngươi cũng nên bị loại theo cho có bạn nhỉ? Không biết một kẻ làm thuộc hạ cho kẻ khác như ngươi thì có bao nhiêu điểm thành tích đây?”
Kim Liệt hoảng sợ nói.
“Không được! Ta là thuộc hạ đắc lực của Cổ công tử. Ngươi nếu dám cướp hết điểm của ta thì sau này trong học viện, ngươi sẽ không có ngày nào được yên ổn đâu.”
Lý Nguyên cười khinh miệt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Không chỉ ngươi mà sắp tới Cổ Tinh Dạ cũng sẽ bị ta loại khỏi đại hội.”
Nói rồi, không để Kim Liệt đáp lại, Lý Nguyên đã tụ lực đánh ra một quyền.
“Bão Nguyên Kình.”
Kim Liệt thấy vậy vội vàng ra chiêu đón đỡ.
“Kim Linh Thuẫn.”
Một tấm thuẫn được ngưng tụ ra trước ngực Kim Liệt, đón đỡ trực diện quyền kình đang đến. Nhưng trước quyền pháp mạnh nhất hiện tại của Lý Nguyên thì vẫn không chịu nổi một đòn, tan vỡ trong nháy mắt. Dù sao, Kim Liệt cũng chỉ là Tụ Nguyên tầng bảy. Sau khi trúng một chưởng đánh lén của Lý Nguyên thì dù không thương nặng nhưng linh lực toàn thân cũng đã trở nên hỗn loạn. Đối diện với một người có chiến lực Tụ Nguyên tầng chín như Lý Nguyên ở trạng thái này thì không chịu nổi một đòn.
Mắt thấy quyền này sắp đấm thẳng vào ngực Kim Liệt, một tiếng quát từ phía xa vang lên.
“Lý Nguyên, ngươi dám!”
Cổ Tinh Dạ đang dẫn theo đám người của hắn vội vàng đi đến. Phía sau hắn còn có một đám người khác, dẫn đầu bởi Khương Hàn. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm về phía Lý Nguyên.
Không để ý đến Cổ Tinh Dạ và đám người vừa đến, một quyền của Lý Nguyên vẫn tiếp tục đấm thẳng vào ngực của Kim Liệt. Lại một màn sáng hiện lên, Kim Liệt đã bị loại khỏi đại hội.
Thấy Lý Nguyên không để ý đến lời nói của mình, Cổ Tinh Dạ triệt để phẫn nộ. Hắn nhìn chằm chằm Lý Nguyên và nói.
“Được, được lắm! Ngươi dám không để ý đến lời nói của ta. Rồi ngươi sẽ phải hối hận.”
Nói rồi, hắn quay lại nhìn về phía Khương Hàn và những người còn lại ra lệnh.
“Tất cả mọi người mau bao vây hắn lại! Hôm nay không thể để cho tên này thoát được.”
Đúng lúc này lại có một tiếng cười vang lên. Triệu Cảnh Phong đã dẫn theo một đám người của mình tiến đến. Hắn nhìn Cổ Tinh Dạ và Khương Hàn châm chọc nói.
“Hai người các ngươi lại hợp lực bắt nạt Lý huynh đệ từ xa mà đến. Ta không nhịn được mà phải can thiệp vậy.”
Cổ Tinh Dạ nhíu mày.
“Ngươi có ý gì? Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn đối đầu với ra sao?”
Triệu Cảnh Phong thản nhiên trả lời.
“Phải vậy thì sao? Không lẽ ta nên ngồi yên nhìn ngươi kiếm được lượng lớn điểm sao?”
Thấy thái độ của Triệu Cảnh Phong, Cổ Tinh Dạ nhíu mày. Dù phe hắn và Khương Hàn hợp lại thì số người cũng chỉ ngang với thuộc hạ của Triệu Cảnh Phong mà thôi. Trước đó, thuộc hạ của hắn đã ít hơn Triệu Cảnh Phong. Trong khoảng thời gian này lại bị Vân Mộng và Lý Nguyên loại đi rất nhiều. Về phía Khương Hàn, thuộc hạ của hắn cũng khá ít vì mâu thuẫn nội bộ. Ngược lại, Triệu Cảnh Phong có rất nhiều pháp bảo, lại thêm thân phận con trai của chấp sự nên có nhiều thuộc hạ hơn bình thường. Tình huống hiện tại không còn chắc ăn như trước nữa.
Khương Hàn như nghĩ đến điều gì hỏi.
“Lý Nguyên, hai nữ sinh cùng đến từ Đại Nguyên thành vơi ngươi ở đâu rồi. Bọn họ không đi cùng với ngươi sao.”
Lý Nguyên biết hắn đang lo lắng điều gì cười nói.
“Ngươi yên tâm! Hai nàng đã rời đi chỗ khác để kiếm điểm thành tích rồi. Trận chiến này hai nàng sẽ không tham gia. Trước đó hai nàng bị thương không nhẹ, khó mà tham gia vào trận này.”
Khương Hàn thở nhẹ ra một hơi. Mặc dù không biết Lý Nguyên có nói thật hay không nhưng nghe hai nàng không tham chiến hắn vẫn an tâm hơn một chút. Dù sao hiện tại thực lực hai bên ngang nhau, nếu có thêm một Tụ Nguyên tầng chín như Vân Mộng tham gia thì hắn không có lợi chút nào.
Nhìn về phía đám người Lý Nguyên cất giọng nói.
“Mặc dù Triệu Cảnh Phong tham gia khiến ta rất bất ngờ nhưng nếu tất cả đã đến đây rồi thì hãy chiến một trận kết thúc đại hội đi. Để xem ai mới là tân sinh xuất sắc nhất lần này.”
Dứt lời, hắn lại quay đầu nhìn về phía Triệu Cảnh Phong nói.
“Chúng ta không cần để thuộc hạ đánh nhau mà để bọn họ bao vây khu vực này lại, tránh kẻ khác xen vào trận chiến này. Còn sau khi đánh xong, có mang được điểm thành tích đi vượt Long Môn đươch hay không là việc của người thắng. Ngươi thấy thế nào.”
Triệu Cảnh Phong sảng khoái gật đầu.
“Được! Ý ngươi rất đúng ý ta.”
Nói rồi cả hai bên ra lệnh cho thuộc hạ bao vây lại thành một vòng tròn có bán kính mười trượng. Bốn người Lý Nguyên, Cổ Tinh Dạ, Khương Hàn, Triệu Cảnh Phong đứng ở bên trong chuẩn bị chiến đấu.
Triệu Cảnh Phong lấy ra khẩu pháo của mình đặt lên vai nhìn Khương Hàn cười khiêu khích.
“Nghe nói ngươi còn là một thể tu, hi vọng có thể làm bia ngắm hoàn hảo cho ta.”
Khương Hàn khoác lên một bộ giáp không yếu thế đáp lại.
“Chỉ hi vọng đạn của ngươi không phải gãi ngứa cho ta.”
Cách hai người không xa, Cổ Tinh Dạ tay cầm trường đao đang phẫn nộ nhìn Lý Nguyên nói.
“Lý Nguyên, ngày tháng ác mộng của ngươi trong học viện sẽ bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ cho ngươi biết có những kẻ ngươi không nên đắc tội.”
Đối diện, Lý Nguyên cũng đang chăm chú nhìn lại. Vô Tướng Thần Binh đã hóa thành một cây thương hiện ra trong tay hắn. Hiển nhiện, Lý Nguyên không có chút khinh thường nào, hắn sẽ dồn toàn lực trong trận chiến này.
Nghe thấy lời ngoan thoại của Cổ Tinh Dạ, Lý Nguyên không chút nào yếu thế đáp.
“Ta sẽ cho ngươi thấy rõ, ở đây ai mới là người không thể đắc tội.”
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN