Chương 94: CÔNG TỬ...
#DMCR#VP:
Minh Long nhíu mày, nhìn gã ăn mày đang quỳ rạp trên đất:
- Còn gì nữa sao?
- Ân công! - Tên ăn mày vội nói, giọng đầy khẩn khoản. Rồi hắn kéo theo Đồ Nha, đang ngơ ngác không hiểu gì, cùng quỳ xuống bên cạnh mình:
- Từ nhỏ, tiểu nhân và muội muội đã mồ côi cả phụ mẫu, không nơi nương tựa, chỉ biết dựa vào nhau mà sống qua ngày lay lắt trong khu ổ chuột này. Nay trời cao có mắt, cho tiểu nhân được gặp ân công, cứu muội muội thoát khỏi cửa tử. Đại ân đại đức của ân công, tiểu nhân thật sự không biết phải lấy gì để báo đáp.
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng kéo tay Đồ Nha lên phía trước, cùng dập đầu một lần nữa:
- Chúng tiểu nhân không có gì cả, chỉ có hai tấm thân hèn mọn này, mong được theo hầu hạ ân công để báo đáp phần nào! Xin ân công thu nhận!
Minh Long phất tay. Một luồng linh lực ôn hòa đỡ lấy hai huynh muội, không cho họ dập đầu, rồi từ từ nâng họ đứng dậy:
- Đứng dậy đi. Ta không thích người khác quỳ trước mặt ta. Đừng suốt ngày cứ hở ra là quỳ gối.
Hắn nói tiếp:
- Với lại, ta cũng quên chưa hỏi tên của ngươi. Ngươi tên gì?
Tên ăn mày lúc này mới chắp tay, cung kính đáp:
- Bẩm công tử, tiểu nhân tên A Bạt Nhi Cáp Tát.
- Cái tên này dịch ra nghĩa là"Anh Hùng Cứng Cỏi"đó. - Tiếng Ngọc Nhi ngân vang giải thích trong đầu Minh Long.
- Anh Hùng Cứng Cỏi à? - Minh Long lẩm bẩm, nhìn người trước mặt với một ánh mắt khác.
A Bạt Nhi Cáp Tát lại tiếp tục khẩn cầu được đi theo hầu hạ Minh Long, nhưng hắn kiên quyết từ chối.
Hắn là một tu sĩ, con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, sao có thể mang theo hai người bình thường được. Thấy Minh Long từ chối, Cáp Tát lại đột ngột quỳ rạp xuống, nước mắt lưng tròng, liên tục khẩn cầu:
- Ân công, nếu ngài chê chúng tiểu nhân thân phận thấp hèn, vướng chân vướng tay… vậy xin ngài hãy rủ lòng thương, chỉ thu nhận một mình tiểu muội muội của tiểu nhân thôi cũng được! Xin ngài cho nó làm một a hoàn hầu hạ bên cạnh. Chỉ cần muội ấy có một cuộc sống tốt hơn, không phải chịu đói chịu khổ ở nơi này nữa, tiểu nhân có chết cũng cam lòng!
Minh Long do dự hồi lâu. Hắn nhìn Cáp Tát đang quỳ đó, rồi lại nhìn Đồ Nha đang rụt rè nép sau lưng ca ca mình, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa có một tia hy vọng. Minh Long quả thật không muốn dính vào phiền phức, nhưng lời khẩn cầu của một người anh trai sẵn sàng hy sinh tất cả vì em gái mình đã làm hắn động lòng. Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.
Theo chỉ thị của Cáp Tát, Đồ Nha rụt rè định quỳ xuống bái lạy nhận chủ nhân với Minh Long, thì hắn đã phất tay, một luồng kình phong nhẹ nhàng ngăn lại, không cho cô bé quỳ xuống nữa. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị.
- Ta đã nói là đừng hở ra là quỳ gối. - Hắn nhìn thẳng vào mắt hai huynh muội:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ. Mỗi một sinh mệnh sinh ra trên đời này đều không hề hèn mọn. Các ngươi cảm thấy mình hèn mọn, là do chính bên trong bản tâm các ngươi tự ban cho mình cái danh hèn mọn đó mà thôi. Đứng thẳng người lên!
Huynh muội Cáp Tát nghe xong, cả hai như bừng tỉnh, ngẩn người ra trước chân lý đơn giản mà sâu sắc này. Một hạt giống tự tôn lần đầu tiên được gieo vào lòng cả hai.
Cuối cùng, hai huynh muội cũng đến lúc phải chia tay. Cáp Tát dặn dò muội muội đủ điều, nước mắt lưng tròng:
- Phải tuyệt đối ngoan ngoãn, nghe lời Minh Long công tử, biết chưa? Không được bướng bỉnh.
Đồ Nha cũng khóc nức nở, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
- Ca ca hãy bảo trọng.
Trước khi đi, cả hai còn ôm nhau khóc một trận, không nỡ rời xa.
Minh Long cũng để lại một túi linh thạch cho Cáp Tát, bên trong có khoảng 100 viên hạ phẩm. Ban đầu, hắn nhất quyết từ chối, cho rằng mình đã nợ ân công quá nhiều. Nhưng Minh Long chỉ nói một câu:
- Ngươi không nhận, tức là không muốn sống cho tốt để muội muội ngươi yên tâm. Vậy thì ta giữ nó lại làm gì?
Cáp Tát nghe vậy mới run rẩy nhận lấy, trong lòng càng thêm cảm kích.
Minh Long nhìn cảnh huynh muội bịn rịn chia tay, không khỏi bật cười. Hắn nói thêm, phá vỡ bầu không khí sướt mướt:
- Thôi, hai người cũng chưa nhất thiết phải bịn rịn sướt mướt như vậy. Ta vẫn sẽ ở lại A Tốc Thành vài ngày vì có chút chuyện cần giải quyết ở đây. Hai huynh muội các ngươi vẫn còn thoải mái gặp nhau chán mà.
Cáp Tát và Đồ Nha nghe vậy, ánh mắt đang ầng ậng nước lập tức sáng rực lên:
- Thật sao ạ? - Cáp Tát mừng rỡ, rồi như nghĩ ra điều gì, hắn to gan đoán:
- Công tử, ngài đến A Tốc Thành này để làm gì? Tiểu nhân to gan đoán rằng, có phải ngài đến để tham gia Đấu Giá Hội của Bách Bảo Các đúng không?
- Đúng rồi. - Minh Long gật đầu, có chút ngạc nhiên:
- Mà sao ngươi đoán ra được hay vậy?
Cáp Tát đáp, giọng điệu lanh lợi của một kẻ đã quen lăn lộn ngoài đường phố:
- Thì tại mấy ngày gần đây, trong thành có rất nhiều người lạ mặt, khí tức bất phàm, lại có cả những cỗ xe ngựa của các đại gia tộc nữa. Hầu hết những người từ nơi khác đến A Tốc Thành trong những ngày này đều có chung một mục đích đó thôi. Chuyện này bao năm qua đều vậy.
Minh Long gật gù:
- Vậy ngươi có biết Bách Bảo Các nằm ở đâu không?
Cáp Tát cười đáp, vỗ ngực một cách tự tin:
- Việc này công tử không cần phải mất công tìm kiếm đâu ạ. Nơi này tiểu nhân rành như lòng bàn tay. Nếu công tử không chê, có thể để tiểu nhân dẫn đường cho công tử.
- Vậy phiền ngươi rồi. - Minh Long vui vẻ.
Nói xong, cả ba đều tiến ra ngoài căn lều lụp xụp. Đồ Nha lần đầu được thấy một con tuấn mã thần tuấn như Bạch Ảnh ở cự ly gần, đôi mắt to tròn của nàng ngơ ngác, có chút sợ hãi trước thân hình to lớn của nó.
Minh Long cười, dắt tay Đồ Nha lại gần Bạch Ảnh một cách dịu dàng:
- Đừng sợ, nó hiền lắm. Đây là Bạch Ảnh. Từ nay nó cũng sẽ là một người bạn tốt của muội đó.
- Bạch Ảnh… - Đồ Nha lẩm nhẩm lại cái tên, rồi rụt rè đưa tay lên, vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.
Bạch Ảnh cảm nhận được tiểu nha đầu phía trước rất ôn hòa, không hề có ác ý, nó cũng ngoan ngoãn đứng im, thậm chí còn khẽ dụi đầu vào tay cô bé, mặc cho nàng vuốt ve.
Minh Long thấy vậy liền bế Đồ Nha lên, đặt cô bé ngồi vững vàng trên lưng Bạch Ảnh:
- Nắm chắc dây cương nhé.
Đồ Nha ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt vô cùng thích thú. Hắn quay lại nói với Cáp Tát:
- Đi thôi, phiền ngươi chỉ đường giúp ta.
Cáp Tát chắp tay, vô cùng phấn khởi:
- Vâng, thưa công tử!
. ..
Đứng trước một tòa lầu các chín tầng to lớn, được xây dựng hoàn toàn bằng Hắc Diệu Thạch và gỗ mun, Minh Long không khỏi cảm thán. Tòa lầu mang một vẻ đẹp hoang dã và quyền uy của vùng cao nguyên, nhưng từng chi tiết, từ những hoa văn bằng vàng ròng được khảm trên cột cho đến những chiếc chuông gió bằng ngọc treo dưới mái hiên cong vút, đều toát lên một sự giàu có không thể che giấu.
Minh Long chép miệng:
- Chà, trụ sở nào của Bách Bảo Các cũng thật là hào nhoáng.
Nói rồi, hắn liền tiến vào bên trong. Thấy vậy, Cáp Tát liền cúi đầu chắp tay, rồi quay lưng định rời đi, không dám bước vào một nơi như thế này. Minh Long nhíu mày, gọi với lại:
- Đi đâu thế? Vào đây.
Cáp Tát ngoái đầu lại, hắn nhìn lại bộ dạng rách rưới của mình, rồi lại nhìn vào cánh cửa lộng lẫy của Bách Bảo Các, ái ngại lắc đầu lia lịa:
- Tiểu nhân… tiểu nhân không tiện lắm đâu thưa công tử. Nơi này không phải là chỗ cho những người như tiểu nhân.
Minh Long tặc lưỡi một cái, giọng điệu có chút ra lệnh:
- Ta đã bảo vào đây rồi cơ mà, có gì mà không tiện.
Cáp Tát nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Hắn không nói thêm lời nào, rụt rè tiến vào theo sau Minh Long.
Minh Long tiến tới trước mắt hai tên hộ vệ đang canh gác. Hắn lấy tấm thiệp vàng từ trong nhẫn trữ vật ra:
- Ta đến để tham gia Đấu Giá Hội.
Một trong hai tên hộ vệ, với thái độ chuyên nghiệp, hai tay đón lấy tấm thiệp, bắt đầu quan sát kỹ càng. Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Vẻ chuyên nghiệp biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và cung kính tột độ. Hắn vội vàng cúi đầu:
- À, thì ra là khách quý đến từ Thủy Vân Quốc, thật hân hạnh quá. Với tấm thiệp vàng này, tại hạ không đủ thẩm quyền để tiếp ngài. Mời ngài tiến vào bên trong, sẽ có người khác tiếp đón ngài một cách chu toàn.
- Cho hỏi, Bách Bảo Các có chỗ ở cho ngựa của ta không? - Minh Long chỉ tay vào Bạch Ảnh.
Tên hộ vệ cười đáp:
- Khách quan yên tâm, Bách Bảo Các có đủ chỗ cho thú cưỡi của từng khách quan.
- Vậy phiền các hạ rồi. - Minh Long gật đầu.
Tên hộ vệ liền tiến đến, cung kính dắt Bạch Ảnh về một khu vực riêng dành cho thú cưỡi. Minh Long cùng hai huynh muội Cáp Tát tiến vào bên trong.
Cánh cửa lớn mở ra. Một luồng linh khí tinh thuần và đậm đặc, còn hơn cả ở Hằng Thiên Tông, ập vào mặt. Sàn nhà không phải là đá, mà được lát bằng một loại linh ngọc màu trắng sữa, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Những cây cột trụ khổng lồ, được điêu khắc từ nguyên một thân cây cổ thụ ngàn năm, chống đỡ lấy trần nhà cao vút. Không khí thoang thoảng mùi hương của đan dược và những loại kỳ trân dị thảo. Xung quanh, tất cả những người có mặt đều là tu sĩ, ai nấy khí tức cũng sâu không lường được, y phục lộng lẫy.
Cảnh tượng quyền quý và xa hoa này khiến hai huynh muội Cáp Tát, những người trước đó đã rụt rè, thì nay còn rụt rè hơn gấp nhiều lần. Cả hai chỉ biết nép sau lưng Minh Long, hai chân như đi không vững, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Minh Long thấy hai huynh muội sợ sệt nép sau lưng mình thì quay lại, đặt tay lên vai Cáp Tát, trấn an:
- Đừng sợ, không ai làm gì hai người cả. Cứ đi theo ta.
Nói xong, một mỹ phụ nhân từ trong đại sảnh tiến ra, dường như đã chờ sẵn họ. Nàng có vóc người cao gầy, quyến rũ, trên thân diện một bộ y phục làm từ lông hồ ly trắng muốt, được cắt may tinh xảo, ôm trọn lấy những đường cong cơ thể, trông cực kỳ bắt mắt và sang trọng, toát lên vẻ đẹp hoang dã của vùng cao nguyên. Gương mặt nàng xinh đẹp, sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ thông minh và quyền lực. Mỗi một bước đi của nàng đều toát lên sự tự tin của một người đã quen ở vị trí cao.
Nàng dừng lại trước mặt Minh Long, nở một nụ cười duyên dáng nhưng không hề có vẻ khúm núm:
- Chào khách quan, ta là Bách Thiều, quản sự của trụ sở Bách Bảo Các chi nhánh A Tốc Thành, cũng là người sẽ phụ trách chính cho kỳ Đấu Giá Hội lần này. Khách quan có tấm thiệp vàng thượng khách từ Thủy Vân Quốc, Bách Bảo Các chúng ta đã chuẩn bị sẵn phòng ốc tốt nhất cho ngài. Mời ngài đi theo ta.
Minh Long cũng niềm nở đáp lại:
- À… vậy xin đa tạ.
Hắn ra hiệu cho hai huynh muội đi theo, còn mình thì đi ngay sau bóng lưng của Bách Thiều. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán:
-"Nữ nhân này thật đẹp, một vẻ đẹp trưởng thành và đầy quyền lực. "
Hắn cũng âm thầm tự đánh giá, so sánh nàng với vẻ đẹp thanh tao của Thượng Quan Yên Nhi hay sự cao quý của Ngọc Linh:
-"Khoan đã, ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? "- Hắn vội lắc đầu, tự mắng mình đã mất tập trung.
- Gớm, nghiện còn ngại. - Tiếng Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, đầy vẻ trêu chọc:
- Với lại, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút. Nữ nhân trước mắt thực lực không tầm thường đâu. Nàng ta là một Luyện Hư sơ kỳ cường giả hàng thật giá thật đó.
Minh Long nghe vậy thì hốt hoảng, bước chân lảo đảo suýt nữa thì bật ngửa:
- Cái gì? ?? Một quản sự chi nhánh mà đã là Luyện Hư cường giả?
Bách Thiều nghe thấy tiếng động, liền ngoái đầu lại, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, dò xét:
- Khách quan, có vấn đề gì sao?
Minh Long giật mình, vội vàng xua xua tay, cười gượng:
- À… không… không có gì đâu. Sàn nhà hơi trơn thôi.
. ..
Theo chỉ dẫn của Bách Thiều, ba người Minh Long tiến vào một căn phòng thượng hạng. Căn phòng vô cùng rộng rãi, sàn được lót bằng một loại linh mộc ấm áp, đồ đạc được chạm trổ tinh xảo từ những loại gỗ quý. Một chiếc cửa sổ bằng pha lê khổng lồ nhìn thẳng ra khung cảnh núi non hùng vĩ của A Tốc Cát Bộ. Linh khí trong phòng cũng vô cùng đậm đặc, rõ ràng là có bố trí Tụ Linh Trận cấp cao.
- Khách quan, nếu cần thêm điều gì xin hãy cứ thông báo với chúng tôi. - Bách Thiều nói:
- Đấu Giá Hội sẽ chính thức được tổ chức vào năm ngày sau. Chúc quý khách đạt được bảo vật mà mình cần.
Minh Long gật đầu chắp tay:
- Đa tạ.
Bách Thiều nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi xoay người, nhẹ nhàng rời đi, khép cửa lại.
Ba người tiến vào phòng. Minh Long ngồi xuống bàn trà, thở ra một hơi dài vì cuối cùng cũng đến được nơi sau một quãng đường dài vất vả. Nhưng Đồ Nha thì không như vậy. Mắt cô bé sáng rực lên khi nhìn thấy chiếc giường lớn, êm ái được trải bằng chăn lông thú mềm mại.
- Oaaa… - Nàng thích thú liền nhảy lên, lún sâu vào trong lớp đệm, lăn qua lăn lại, tiếng cười khúc khích trong trẻo vang lên. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên trong đời nàng được nằm lên một chiếc đệm thật sự.
Cáp Tát thấy vậy thì mặt mày có chút hoảng hốt:
- Đồ Nha! Làm gì vậy? Không được làm bẩn giường của công tử! - Nói rồi, hắn liền vội vàng kéo tay Đồ Nha dậy, quay sang Minh Long, áy náy nói:
- Công tử, nha đầu còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện nên…
- Ấy, thoải mái đi, đừng câu nệ tiểu tiết như vậy. - Minh Long vội xua tay, mỉm cười:
- Đồ Nha thích thì cứ cho nha đầu lăn lộn thoải mái. Trẻ con mà.
- Cái này… - Cáp Tát nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một sự cảm động.
Đồ Nha thì vui sướng ra mặt:
- Oaaaa… Minh Long công tử là tốt nhất! Không như ca ca xấu của muội!
Minh Long nghe vậy thì phì cười, để mặc tiểu nha đầu tiếp tục nghịch ngợm.
Cáp Tát tiến lại, bưng ấm trà đã được chuẩn bị sẵn trước đó, cẩn thận rót một chén cho Minh Long:
- Công tử, kế đến ngài muốn làm gì tại A Tốc Thành này nữa không? Tiểu nhân thân thuộc mọi ngõ ngách tại A Tốc Thành này, hy vọng có thể giúp ích cho ngài được gì đó.
Minh Long nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy cơ thể ấm lên đôi chút:
- À, đúng thật ra ta đang có chút chuyện cần phải nhờ đến ngươi. Cơ mà…
Minh Long đứng dậy, tiến đến bên giường, kéo nhẹ tay Đồ Nha, nha đầu vẫn còn đang nghịch ngợm. Hắn quay sang cả hai huynh muội, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
- Trước mắt, huynh muội hai người cần được ăn một bữa cho no đã.
Hắn quay sang Đồ Nha, mỉm cười:
- Muội đang đói lắm đúng không? Chúng ta đi ăn no trước nhé.
Cáp Tát ngơ ngác, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, không thể nói thành lời:
- Công tử…
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN