Chương 95: ĐẤU TRƯỜNG TÁT LAN
#DMCR#VP:
Minh Long cho gọi đồ ăn từ bên dưới sảnh mang lên phòng. Dịch vụ của Bách Bảo Các quả nhiên không chê vào đâu được, chỉ một lát sau, các thị nữ đã lần lượt mang lên, bày kín cả một chiếc bàn lớn. Nào là gà quay da giòn vàng ươm, thịt thú rừng nướng tẩm gia vị thơm lừng, một bát canh hầm linh dược lớn vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, và cả những món điểm tâm được làm thành hình dạng tinh xảo. Tất cả đều là những món ngon mà từ trước tới giờ, huynh muội Cáp Tát ngay cả trong mơ cũng chưa từng được nếm thử.
Mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn xộc thẳng lên mũi, khiến cho Đồ Nha không ngừng liếm môi, đôi mắt to tròn của nàng dán chặt vào chiếc đùi gà quay, không thể rời ra. Tiểu nha đầu đang rất nôn nóng được ăn cho thỏa thích một bữa sau bao ngày đói khổ. Nàng liền với tay lên, định lấy một chiếc đùi gà, nhưng bàn tay nhỏ bé vươn ra được nửa chừng thì lại đột ngột rụt lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Long, rồi khoanh tay lại trước ngực một cách đầy lễ phép, dù bụng đang réo lên từng hồi:
- Mời công tử ăn trước ạ.
Thấy hành động của muội muội, Cáp Tát cũng vội vàng chắp tay khom người, không dám có chút thất lễ:
- Mời công tử dùng bữa trước.
Minh Long đang rót một ly trà, chuẩn bị đưa lên môi thì thấy vậy liền bật cười. Hắn đặt ly trà xuống, xua tay một cách đầy thoải mái:
- Ăn đi, ơ hay! Ta đã nói rồi, đừng có câu nệ như vậy. Cứ xem như ta là ca ca của hai người đi. Mau ăn uống cho thỏa thích, đừng để đồ ăn nguội mất.
Nghe được lời nói ấm áp của Minh Long, hai huynh muội mới dám cầm đũa lên, bắt đầu ăn một cách có phần rụt rè. Đồ Nha cắn một miếng đùi gà thật to, hai má phồng lên, vừa nhai ngấu nghiến vừa xuýt xoa, đôi mắt híp lại vì sung sướng:
- Ngon quá! Công tử, đây là lần đầu tiên trong đời muội được ăn một bữa ngon như vậy đấy!
Minh Long nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô bé, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều:
- Vậy thì ăn nhiều vào một chút. Sau này sẽ còn được ăn ngon hơn nữa.
Qua một lúc, hai huynh muội cuối cùng cũng đã ăn xong. Thức ăn trên bàn gần như đã được quét sạch. Đây là lần đầu tiên trong đời, cả hai được ăn một bữa no nê và tử tế đến thế này, bụng ai nấy đều căng tròn.
Minh Long thấy trên bàn chỉ còn lại đĩa không, liền hỏi:
- Còn ăn tiếp không? Nếu vẫn còn đói, ta sẽ gọi thêm đồ cho hai người ăn nhé.
Đồ Nha nghe vậy thì vội vàng xua tay, hai má ửng hồng vì no và ngại:
- Công tử tha cho muội đi… muội… muội no quá, không thể ăn nổi nữa rồi.
Minh Long cười cười:
- Ăn no rồi thì cả hai lại đây. - Hắn vẫy vẫy tay.
Cáp Tát và Đồ Nha tò mò tiến lại gần:
- Sao vậy công tử?
Minh Long rút từ trong nhẫn trữ vật ra hai bộ y phục mới tinh, đưa cho cả hai. Một bộ cho nam được làm bằng da thuộc dày dặn, một bộ váy cho nữ được may bằng lông thú mềm mại:
- Đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ này vào đi.
Đồ Nha nhìn bộ váy bằng lông thú trắng muốt, tinh xảo trong tay Minh Long thì đôi mắt sáng rực lên, lộ rõ vẻ yêu thích. Nhưng Cáp Tát thì lại vội vàng xua tay, không dám nhận:
- Không được đâu thưa công tử! Chúng ta đã nợ công tử quá nhiều rồi, từ ơn cứu mạng cho đến bữa ăn này. Món quà này quá quý giá, chúng ta không thể nhận được đâu.
Minh Long chép miệng một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Thay vào đi. Vừa rồi xuống dưới sảnh ta đã tiện tay mua luôn hai bộ này rồi. Ngươi không cần, nhưng tiểu muội của ngươi thì cần.
Hắn nhìn hai huynh muội, gằn giọng, giọng nói không cho phép từ chối:
- Ngươi tự nhìn lại xem, trời lạnh như cắt da cắt thịt vậy mà các ngươi đang mặc cái gì kia. Không nói nhiều nữa, cả hai đi tắm rửa rồi thay đồ mới vào cho ta.
Cáp Tát nghe vậy, trong lòng dâng lên một luồng cảm động và biết ơn vô hạn, vành mắt cũng hơi đỏ lên:
- …Đa tạ công tử.
Một lát sau, hai huynh muội Cáp Tát tiến ra với y phục mới. Đồ Nha mặc chiếc váy lông thú, trông như một nàng tiểu thư tuyết sơn, vô cùng đáng yêu. Nàng vui sướng xoay một vòng, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của bộ đồ mới:
- Nó đẹp quá! Lại còn ấm nữa! - Đồ Nha chạy lại, ngẩng đầu nhìn Minh Long, đôi mắt long lanh:
- Đồ Nha đa tạ công tử!
Cáp Tát tiến lại gần Minh Long, gương mặt đầy vẻ cảm kích và kính trọng:
- Thật đa tạ công tử… Ngài…
- Được rồi. - Minh Long đặt ly trà xuống, ngắt lời hắn:
- Xong chuyện của hai người rồi, giờ ta có chuyện cần phải nhờ đến ngươi.
Cáp Tát nghe vậy, ánh mắt lập tức nghiêm lại:
- Xin công tử cứ nói! Chỉ cần là việc công tử căn dặn, dù là xuống núi đao lên biển lửa, tiểu nhân cũng không chối từ!
Minh Long lắc đầu, xua tay:
- Không đến mức như vậy.
- Mời công tử nói. - Cáp Tát chắp tay, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.
Minh Long liền hỏi:
- Ngươi nói ngươi thông thuộc tất thảy mọi thứ tại A Tốc Thành này, đúng chứ?
- Vâng, thưa công tử! - Cáp Tát liền đáp một cách đầy tự tin:
- Tiểu nhân tuy thân phận thấp hèn, nhưng đã lăn lộn ở đây từ nhỏ. Mọi ngõ ngách, mọi tin tức lớn nhỏ tại A Tốc Thành này đều được tiểu nhân nắm thuộc trong lòng bàn tay.
Minh Long gật gù, đây chính là điều hắn cần:
- Vậy ta muốn hỏi ngươi, có cách nào để kiếm linh thạch một cách nhanh chóng tại đây không?
Cáp Tát không chần chừ, đáp ngay:
- Thưa công tử, A Tốc Thành này giàu có nhờ vào giao thương. Hầu hết tất cả các thương gia giàu có ở đây đều làm giàu chủ yếu từ việc buôn bán yêu đan, yêu thú sống, da thú hoặc là các loại vải dệt đặc trưng của cao nguyên… Đây có thể nói là cách làm giàu nhanh nhất tại…
Minh Long giơ tay lên, ra hiệu cho hắn dừng lại:
- Ý của ta không phải như vậy. Ta muốn một cách còn nhanh hơn nữa. Chỉ trong vòng năm ngày thôi.
- Năm ngày thôi sao? - Cáp Tát tròn mắt kinh ngạc.
Minh Long gật đầu:
- Cách nhanh nhất, theo đúng nghĩa đen ấy. Ngươi có biết không?
Không sai, hiện tại Minh Long dù cho đang sở hữu vài ngàn linh thạch đẳng cấp từ hạ phẩm đến thượng phẩm, tuy nhiên hắn thừa hiểu rằng, với gia tài như vậy mà muốn giành được đồ tốt tại Đấu Giá Hội thì căn bản không đủ tư cách. Vậy nên hiện tại hắn phải cố gắng tìm cách kiếm thật nhiều linh thạch nhất có thể.
Cáp Tát nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ, rồi ngập ngừng, dường như có chút e sợ:
- Cái này…
- Sao vậy? - Minh Long liền nói, thấy vẻ mặt ngập ngừng của Cáp Tát:
- Ngươi cứ nói thẳng đi.
Cáp Tát liền đáp, giọng nói có phần hạ thấp xuống:
- Thưa công tử, nếu theo như đúng ý của công tử, muốn kiếm được một lượng lớn linh thạch chỉ trong năm ngày, thì cách làm giàu nhanh nhất tại A Tốc Thành này chỉ có một cách duy nhất. Tuy nhiên… cách này có vẻ hơi nguy hiểm một chút.
Minh Long vẫn chăm chú lắng nghe, không hề tỏ ra nao núng. Ánh mắt hắn dán chặt vào gương mặt Cáp Tát, như đang chờ đợi.
Cáp Tát do dự một chút, dường như đang đấu tranh tư tưởng, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của Minh Long, hắn cũng quyết định nói ra:
- Cách này đó là… tham gia Đấu Trường Tát Lan.
- Đấu Trường Tát Lan? - Minh Long lẩm bẩm lại cái tên, trong mắt ánh lên một tia tò mò.
. ..
Ngày hôm sau.
Bên trong một tòa lầu các lớn được xây bằng đá và gỗ, tọa lạc tại phía Tây A Tốc Thành. Trái ngược với vẻ yên bình, lạnh lẽo bên ngoài, không gian phía bên trong lại vô cùng sôi động và nóng rực, nồng nặc mùi rượu, mồ hôi và máu tanh.
Đông đảo những người đang ngồi trên các đài cao bao quanh một sàn đấu lớn. Tất cả đều đang gân cổ hò hét, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, chăm chú xem trận đấu sinh tử đang diễn ra ở phía bên dưới. Đám đông liên tục hô vang, tiếng gầm của họ hợp lại thành một, rung chuyển cả tòa lầu các:
- Giết… giết đi!
- Đánh gục nó!
- Hay… đúng rồi!
Phía dưới sàn đấu, hai tên đấu sĩ có hình thể to lớn, vạm vỡ như sơn hùng đang lao vào nhau. Cả hai đều để trần phần thân trên, để lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn và những vết sẹo chằng chịt, minh chứng cho vô số trận chiến mà họ đã trải qua. Gương mặt của cả hai đều vô cùng bặm trợn, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú đang khát máu.
Cả hai không ngừng bạo phát tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của mình, chiến đấu hoàn toàn bằng tay không và những vũ kỹ cận chiến tàn bạo. Mỗi một cú đấm tung ra đều mang theo kình phong gào thét, mỗi một cú đá đều có sức mạnh như búa tạ. Linh lực bùng nổ điên cuồng mỗi khi quyền và cước của họ va chạm vào nhau, tạo ra những tiếng nổ trầm đục, tỏa ra tứ phía.
Một tên tung một cú đấm thẳng vào mặt đối thủ, nhưng tên kia đã kịp nghiêng đầu né tránh. Cùng lúc đó, hắn tung một cùi chỏ hiểm hóc vào sườn của đối phương, âm thanh va chạm của da thịt và xương cốt khiến những người xem ở gần cũng phải nhăn mặt.
Ở vị trí đài quan sát cao nhất của Đấu Trường, tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào, man rợ và mùi máu tanh nồng nặc bên dưới, là một căn phòng riêng vô cùng sang trọng và ấm áp. Sàn nhà được trải bằng những tấm thảm lông thú dày và mềm mại, một lò sưởi lớn bằng đá cẩm thạch đang cháy bập bùng, xua tan đi cái lạnh khắc nghiệt của vùng cao nguyên A Tốc Cát Bộ.
Cánh cửa gỗ nặng nề được hai hộ vệ bên ngoài đẩy ra, một nữ tử chậm rãi tiến vào trong. Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng làm từ lông hồ ly tuyết trắng muốt, bên trong là một bộ y phục bằng da thuộc được cắt may tinh xảo, ôm trọn lấy thân hình quyến rũ, đầy đặn. Gương mặt nàng xinh đẹp nhưng lại vô cùng sắc sảo, đôi mắt hẹp dài ánh lên một sự kiêu ngạo bẩm sinh, nhìn mọi thứ xung quanh như thể chúng vốn được sinh ra để phục vụ cho nàng. Theo sau nàng là hai tên hộ vệ khí tức bất phàm và một nha hoàn đi theo hầu hạ.
Nàng chính là Tát Lan Cát Nhiệt Nhĩ Lặc - Đại tiểu thư của Tát Lan gia, một trong những gia tộc hàng đầu tại A Tốc Cát Bộ, quyền thế chỉ đứng sau Bột Nhi gia. Toàn bộ Đấu Trường Tát Lan này cũng thuộc quyền sở hữu dưới tay gia tộc nàng, và Cát Nhiệt Nhĩ Lặc nàng chính là người phụ trách toàn bộ hoạt động tại nơi này.
Thấy Nhĩ Lặc tiến vào, Tác Lợi, gã quản sự to béo có diện mục bặm trợn, người mà các đấu sĩ bên dưới chỉ cần nhìn thấy là phải run sợ, lập tức thay đổi thái độ. Vẻ hung hãn của hắn biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự khúm núm. Hắn vội vàng chạy ra, cúi đầu một cách cung kính, nụ cười nịnh nọt hiện rõ trên mặt:
- Tham kiến Đại tiểu thư.
Nhĩ Lặc chỉ đảo mắt qua, gật nhẹ đầu một cái xem như đã biết, rồi đi thẳng đến chiếc ghế tựa bọc da thú mềm mại đặt ở vị trí tốt nhất, ung dung ngồi xuống, bắt chéo chân. Giọng nói bề trên của nàng vang lên, không một chút cảm xúc, lạnh nhạt như đang hỏi một chuyện không đáng để tâm:
- Tình hình kinh doanh tuần này thế nào rồi, Tác Lợi?
Tác Lợi liền đáp một cách đầy hưng phấn, giọng điệu tâng bốc:
- Thưa Đại tiểu thư, tuần này tình hình làm ăn có vẻ khá lên hẳn rồi ạ! Do sắp đến kỳ Đấu Giá Hội nên có rất nhiều người từ nơi khác đến, số lượng người đặt cược và xem đấu cũng tăng vọt. - Hắn cẩn thận lấy ra một cuốn sổ bọc da, đã lật sẵn trang:
- Đây là sổ sách thu chi tuần này, mời tiểu thư xem qua ạ.
Tác Lợi hai tay dâng cuốn sổ, cung kính đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Nhĩ Lặc.
Nhĩ Lặc lười biếng liếc ánh mắt qua những con số trên trang sổ, chỉ nhìn lướt qua một giây rồi không thèm để ý nữa:
- Ừm, không tồi, không tồi. Tác Lợi, ngươi làm việc thì bổn tiểu thư yên tâm rồi.
Lời khen tuy có phần hời hợt, nhưng đối với Tác Lợi lại như được ban ân huệ. Hắn cười nịnh nọt, cái lưng mập của hắn lại càng cúi thấp hơn:
- Thuộc hạ không dám ạ, không dám ạ. Tất cả đều là nhờ có Đại tiểu thư anh minh chỉ bảo, thuộc hạ chỉ làm theo thôi ạ.
Cát Nhiệt Nhĩ Lặc nhếch miệng, không để tâm đến lời nịnh nọt của Tác Lợi. Nàng lười biếng dựa người vào ghế, ánh mắt nhìn xuống sàn đấu đang được dọn dẹp bên dưới:
- Hôm nay bổn tiểu thư có chút buồn chán nên đến đây xem. Sắp xếp thế nào rồi, có trận đấu nào hay không?
Tác Lợi vội đáp:
- Dạ thưa tiểu thư, có ạ, có ạ. Hôm nay cũng có vài trận đặc sắc sắp diễn ra. - Hắn lại lấy ra một tấm da thú mỏng, trên đó ghi rõ lịch trình thi đấu:
- Danh sách đây ạ, mời tiểu thư xem qua.
. ..
Minh Long theo chỉ dẫn của Cáp Tát, đi đến trước một tòa lầu các khổng lồ, sừng sững nằm tại phía Tây A Tốc Thành. Phía trên treo một bảng hiệu được làm từ xương thú, khắc ba chữ to tướng"Đấu Trường Tát Lan". Âm thanh hò hét, gào thét của đám đông từ bên trong vọng ra, mang theo một bầu không khí cuồng nhiệt và hiếu sát.
Minh Long ngước lên nhìn, đánh giá:
- Cũng lớn phết đấy chứ.
Cáp Tát đang dắt theo Đồ Nha đi phía sau, cung kính đáp:
- Vâng thưa công tử. Đây là đấu trường lớn nhất, cũng là đấu trường duy nhất tại A Tốc Thành này.
Minh Long gật gù. Trước đó, khi di chuyển đến đây, hắn đã được Cáp Tát giải thích sơ qua về nơi này và thế lực của Tát Lan gia, một trong những đại gia tộc, địa vị lớn mạnh đến như thế nào tại A Tốc Thành. Hắn lẩm bẩm, như đang tự hỏi chính mình, một câu hỏi đầy nhạy cảm:
- Ta cứ tưởng A Tốc Cát Bộ có một vị Đại Hãn cơ mà? Sao từ lúc đặt chân đến đây, lại có cảm giác như tên nhiếp chính vương Bột Nhi Chỉ Căn kia mới là kẻ đứng đầu nhỉ?
Nghe thấy câu nói này, Cáp Tát, người vốn đang quen với cuộc sống ở đây, tóc gáy dựng đứng, mặt mày tái mét vì sợ hãi. Hắn vội vàng lao lên phía trước, định đưa tay lên che miệng Minh Long lại:
- Ấy không được đâu công tử! Điều này là đại kỵ, tuyệt đối không thể nói ra! - Hắn hoảng hốt, giọng nói cũng hạ xuống thành tiếng thì thầm:
- Nhỡ có tai vách mạch rừng, ai nghe thấy, sẽ mang lại phiền phức lớn đó a!
Minh Long nhíu mày.
- Có gì sai sao? Ta chỉ thắc mắc thôi mà.
Cáp Tát vẻ mặt đầy lo sợ, đảo mắt nhìn xung quanh như sợ có người nghe thấy:
- Cái này… chuyện này rất dài dòng và phức tạp. Trở về nơi an toàn, tiểu nhân sẽ giải thích cặn kẽ với công tử sau. Chỉ là… chúng ta không thể nói oang oang việc này ở nơi đông người được. Sẽ gặp họa mất!
Minh Long chép miệng một cái, tỏ vẻ không mấy quan tâm đến những đấu đá chính trị này:
- Thôi kệ, đếch quan tâm.
Rồi hắn cùng hai người tiến vào phía cửa chính của đấu trường.
Một tên hộ vệ to lớn, vạm vỡ, khí tức Trúc Cơ kỳ, đứng chắn trước cửa. Thấy ba người Minh Long tiến đến, hắn đưa cánh tay cơ bắp của mình ra chặn lại, giọng nói thô lỗ:
- Các vị đến đây có việc gì?
Minh Long cười đáp, hoàn toàn không bị khí thế của đối phương làm cho ảnh hưởng:
- Ta đến để đăng ký chiến đấu. - Hắn nói tiếp một cách thản nhiên:
- Mà tiện thể cho ta hỏi luôn, đăng ký như thế nào?
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
-
-
Cảm ơn Phong chap mới4 ngày trước
-
Thank tác4 ngày trước
-
Cảm ơn VP!4 ngày trước
-
Cảm ơn VP4 ngày trước
-
Thanks tác4 ngày trước
-
Cái khúc này giống nml hồi ở Việt Long Tinh kiếm tiền này:))4 ngày trước
-
Cảm ơn tác chương mới. Giọng văn, văn phong viết càng ngày càng hay rùi đó. Cố gắng lên nào ❤️❤️❤️4 ngày trước
-
Cảm ơn tác giả chương mới4 ngày trước
-
Tem 24 ngày trước
Cảm ơn tác chương mới