Chương 93: A LẶC ĐAN ĐỒ NHA
#DMCR#VP:
Sau khi Minh Long đã đi xa, không còn thấy bóng dáng, Bột Nhi Tất Đạt mới dám tiến lại gần phụ thân, chắp tay, giọng điệu đầy không phục và ấm ức:
- Phụ vương! Tại sao vừa rồi người không ra tay bóp nát con kiến hôi ấy đi? Hắn dám sỉ nhục con và cả Bột Nhi gia chúng ta ngay giữa phố!
"Bốp! "
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Tất Đạt, âm thanh vang lên khô khốc. Lực đạo mạnh đến mức khiến hắn phải lảo đảo lùi lại mấy bước, một bên má lập tức sưng đỏ, in hằn năm dấu tay.
- Nghịch tử ngu dốt! - Chỉ Căn gầm lên, sự hòa nhã ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận của một bậc gia chủ:
- Hằng Thiên Tông là thế lực như thế nào, ta và ngươi có thể tùy tiện chọc vào nổi sao? Giết một tên đệ tử của họ thì đơn giản, nhưng hậu quả sau đó thì sao, ngươi có nghĩ đến không? ! Lão già Hằng Dương kia mà nổi điên lên, ngươi nghĩ Bột Nhi gia chúng ta có chịu nổi cơn thịnh nộ của lão không? Sao ta lại có thể sinh ra một thứ ngu dốt, chỉ biết dùng sức mạnh mà không biết dùng não như ngươi vậy chứ?
Chỉ Căn gằn giọng, ánh mắt nhìn nhi tử đầy vẻ thất vọng:
- Với lại, ngươi nghĩ dựa vào sức của ngươi mà đòi đánh lại một tên Kim Đan kỳ như hắn à? Vừa rồi nếu không có ta ở đây can thiệp kịp thời, ngươi có chắc mình không phải là kẻ nằm dưới đất hay không? Còn dám ở đây nói chuyện chém giết, không biết xấu hổ sao?
Bột Nhi Tất Đạt lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mộng bức. Phải rồi… Tên kia chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, nhưng thực lực lại có thể áp đảo cả một Nguyên Anh như hắn. Sự thật này quá mức phi lý.
- Không… không lẽ… - Hắn lắp bắp, trong đầu dâng lên một suy đoán kinh hoàng:
- Đệ tử của Hằng Thiên Tông… tên nào cũng là quái vật như vậy hay sao?
Chỉ Căn lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng ngưng trọng, không còn vẻ tức giận nữa mà thay vào đó là sự suy tư:
- Cái này cũng là lần đầu tiên ta chứng kiến một chuyện phi lý đến vậy. Nhưng vừa rồi, chính miệng hắn đã dùng từ"sư phụ"thay cho từ"Tông chủ"để nói về Hằng Dương. Suy ra, hắn rất có thể chính là đệ tử chân truyền của Tông Chủ Hằng Thiên Tông. Có lẽ nhờ vậy mà chiến lực của hắn mới khác biệt so với người thường đến thế.
- Đệ tử chân truyền của Tông Chủ… - Tất Đạt trừng mắt, hơi thở trở nên dồn dập khi nghĩ lại sự chênh lệch sức mạnh kinh hoàng ban nãy. Nỗi sợ hãi muộn màng ập đến, lấn át cả sự tức giận. Hắn vội chắp tay, giọng nói đã có phần run rẩy:
- Cũng may vừa rồi phụ vương đã kịp thời ra tay cứu nhi tử một mạng. Nhi tử… đã biết lỗi rồi.
Chỉ Căn gật đầu, ánh mắt híp lại, ra lệnh cho một tên thuộc hạ thân cận đang đứng bên cạnh:
- Cử người theo dõi hành tung của hắn. Tuyệt đối không được để bị phát hiện. Ta muốn biết, mục đích hắn đến A Tốc Cát Bộ để làm gì.
Tên thuộc hạ chắp tay:
- Rõ!
Chỉ Căn tiến lại vào trong xa giá, bàn tay lúc này mới rút từ trong vạt áo ra, bàn tay lão lúc này vẫn đang liên tục run rẩy vì trước đó đỡ một chiêu Thiên Điểu của Minh Long:
- Tên này. .. có thể khiến Hóa Thần kỳ như ta cảm thấy đau?
. ..
Minh Long ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng của Bạch Ảnh đâu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Hắn đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo trong trẻo, âm thanh vang đi trong con phố tĩnh lặng:
- Công tử, ngựa của công tử ở đây.
Lúc này, từ trong một con hẻm nhỏ phía sau Minh Long, một thân ảnh rụt rè bước ra. Đó là một tên ăn mày, y phục rách rưới, mặt mày lấm lem. Nhưng đôi mắt của gã lại vô cùng lanh lợi, không hề có vẻ ngây dại, liên tục đảo quanh quan sát. Một tay gã dắt theo Bạch Ảnh, khom người bước tới, dáng vẻ vô cùng kính cẩn.
Minh Long đón lấy sợi dây cương, nhíu mày nhìn gã, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác:
- Ngươi là ai? Tại sao lại dắt ngựa của ta?
Tên ăn mày thấy vẻ mặt không thân thiện của Minh Long thì hoảng sợ, vội xua xua tay, giải thích một cách gấp gáp để tránh bị hiểu lầm:
- Công tử đừng hiểu lầm! Tuyệt đối đừng hiểu lầm! Vừa rồi động tĩnh lớn quá, tiểu nhân thấy ngài đang bận giải quyết phiền phức, lại biết luồng khí kình đó sẽ ảnh hưởng đến xung quanh. Tiểu nhân nghĩ bụng, con tuấn mã này của công tử trông phi phàm như vậy, hẳn là một vật quý, không thể để nó bị kinh động hay bị thương được. Thế nên tại hạ mới to gan, dắt con bạch mã này tránh sang một con hẻm bên cạnh cho an toàn.
Minh Long gật đầu, nhìn lại tên ăn mày trước mắt một lượt từ đầu đến chân, đánh giá lại. Gã tuy có vẻ ngoài nhếch nhác, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy:
- Ồ, thì ra là vậy. - Vẻ cảnh giác trong mắt hắn tan đi:
- Vậy thì phải đa tạ ngươi rồi.
Minh Long quay sang, không còn để ý đến tên ăn mày nữa mà dịu dàng vuốt ve bộ lông mượt của Bạch Ảnh:
- Có bị kinh động không? Ta dẫn ngươi đi đến nơi ấm áp.
Nói rồi, Minh Long không chút do dự, móc từ trong nhẫn trữ vật ra mười viên linh thạch hạ phẩm lấp lánh, một con số không hề nhỏ đối với một người bình thường. Hắn đưa chúng cho tên ăn mày:
- Chỗ này, hãy nhận lấy. Coi như là lời đa tạ của ta vì đã trông chừng nó.
Nhìn mười viên linh thạch lấp lánh trong tay Minh Long, một gia tài mà cả đời gã cũng không dám mơ tới, nhưng tên ăn mày lại vội vàng xua tay, không dám nhận:
- Tiểu nhân không dám, không dám nhận linh thạch của công tử. - Hắn liền chắp tay, thái độ đột nhiên trở nên vô cùng khẩn thiết:
- Thay vào đó, tiểu nhân có một việc khác, to gan muốn thỉnh cầu ngài.
- Có việc gì vậy? - Minh Long liền hỏi, có chút ngạc nhiên.
Đến đây, tên ăn mày không nói thêm lời nào, mà vội quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo, dập đầu một cái thật mạnh. Gã khóc lớn, giọng nói đầy sự tuyệt vọng và bất lực:
- Muội muội của tiểu nhân đang nguy kịch, sắp không qua khỏi rồi! Tiểu nhân thật sự đã hết cách, đi khắp nơi cầu xin nhưng không ai giúp, vừa rồi thấy công tử thực lực phi phàm, lòng lại nhân từ nên mới to gan tìm đến ngài! Hu hu hu… Xin công tử cứu lấy muội muội của tiểu nhân!
Minh Long thấy vậy, vội cúi xuống, đỡ lấy tên ăn mày đứng dậy:
- Đứng lên đi đã. Có gì từ từ nói ta nghe xem nào. Ngươi cứ khóc lóc thế này, ta làm sao hiểu được.
Tên ăn mày được đỡ dậy, nhưng vẫn đang khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa:
- Bẩm công tử… chuyện… chuyện là…
. ..
Minh Long dắt theo Bạch Ảnh, theo chân gã ăn mày đi sâu vào từng con ngõ nhỏ của A Tốc Thành. Càng đi, khung cảnh càng thay đổi. Cả hai băng qua những con phố tấp nập, những tòa lầu các hoa lệ, rồi dần đi ra đến phía rìa của thành.
Đập vào mắt Minh Long là một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với vẻ hào nhoáng, sầm uất trước đó. Nơi đây giống như một thế giới khác, một khu ổ chuột tồi tàn và bẩn thỉu. Những con đường đất lầy lội, hai bên là những căn nhà lụp xụp, tạm bợ. Không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và nghèo đói.
Hầu hết người dân ở đây đều là phàm nhân, ăn mặc rách rưới, ánh mắt mệt mỏi, không có lấy một tu sĩ nào. Sự xuất hiện của Minh Long, một người có khí chất phi phàm, lại dắt theo một con bạch mã thần tuấn, lập tức khiến vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, có tò mò, có ganh tị, nhưng nhiều hơn cả là sự e dè và sợ hãi.
Cuối cùng, cả hai dừng chân tại một căn nhà nhỏ ở góc khuất nhất. Nói đây là nhà thì cũng hơi quá, đúng ra thì chỉ là một căn lều được dựng lên một cách tạm bợ bằng những cành cây khô, che chắn bằng những tấm rèm cũ đã rách nát, vô cùng chật hẹp và lụp xụp, chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Tên ăn mày cung kính chắp tay:
- Mời công tử vào trong. Chỗ ở có phần tồi tàn, mong công tử đừng chê.
Minh Long gật đầu, cột dây cương Bạch Ảnh ở một gốc cây bên ngoài rồi tiến vào trong.
Bên trong căn lều chật chội, tối tăm, trước mắt hắn lúc này là một tiểu nha đầu chừng sáu, bảy tuổi. Cô bé có thân hình gầy gò, xanh xao, thiếu sức sống, đang nằm thiêm thiếp trên một tấm đệm lót bằng rơm khô ở phía dưới.
Tên ăn mày vội chạy lại, quỳ xuống bên cạnh, lay nhẹ em gái, giọng nói đầy yêu thương:
- Đồ Nha, dậy thôi em. Ca ca đã tìm được người đến chữa bệnh cho muội đây.
Tiểu nha đầu từ từ tỉnh dậy, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn ca ca của mình, rồi lại nhìn vị khách xa lạ đang đứng trong"nhà"của mình, ánh mắt có phần rụt rè, sợ hãi.
Tên ăn mày vội chỉ tay về phía Minh Long, giải thích để tiểu muội yên tâm:
- Muội đừng sợ. Vị công tử này là người tốt. Huynh ấy đến đây để chữa bệnh cho muội đó.
Nghe vậy, sự sợ hãi trong mắt tiểu nha đầu dần biến mất. Cô bé mới đưa mắt, nhìn thẳng lên gương mặt của Minh Long.
Tiểu nha đầu cất giọng, giọng nói tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng trong trẻo:
- Tiên nhân ca ca, ngài đến để chữa bệnh cho Đồ Nha sao?
Minh Long gật đầu, nở một nụ cười ấm áp để trấn an cô bé. Rồi hắn quay sang tên ăn mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Kể ta nghe.
Tên ăn mày liền đáp, giọng nói đầy uất hận và bi thương:
- Thưa công tử, đây là muội muội của tiểu nhân, tên là Đồ Nha…
Hắn bắt đầu kể lại câu chuyện trong nước mắt. Vài ngày trước, trong lúc đi trên đường, Đồ Nha đã không may va phải Đại tiểu thư của Tát Lan gia, một trong những đại gia tộc hàng đầu tại A Tốc Thành, làm bẩn một góc y phục của ả ta. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, vị tiểu thư kia đã nổi giận, ra lệnh cho hạ nhân trừng phạt con bé.
Bọn chúng đã dùng linh lực, một cách vô cùng tàn nhẫn, tác động lên cơ thể của một đứa trẻ phàm nhân, không giết chết ngay, mà từ từ phá hủy kinh mạch, khiến nó phải chết dần chết mòn trong đau đớn tột cùng.
- Từ khi biết được muội muội mình bị như vậy. - Tên ăn mày nức nở:
- Tiểu nhân đã chạy đi khắp nơi, quỳ lạy cầu xin các đại phu và y quán trong thành. Nhưng tất cả bọn họ, khi nghe đến cái tên Tát Lan gia, đều e sợ thế lực của chúng, nên tuyệt nhiên không một ai dám ra tay cứu giúp. Tiểu nhân chỉ có thể bất lực nhìn muội muội ngày một yếu đi.
Minh Long nghe xong, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt lóe lên một tia hàn quang:
- Thật độc ác! Tại sao không chạy đi báo quan?
Tên ăn mày cười chua chát, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Báo quan? Công tử, ở cái thế giới này, những phàm nhân hạ đẳng như chúng tiểu nhân thì làm gì có tiếng nói chứ?
Hắn nói tiếp, giọng đầy tuyệt vọng:
- Người ta là Tát Lan gia, một trong các đại gia tộc, lại còn được Bột Nhi gia chống lưng. Ở A Tốc Thành này, ai có thể làm gì được bọn chúng?
Tên ăn mày nhìn Minh Long, ánh mắt đầy khẩn cầu, như nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng:
- Vừa rồi, tiểu nhân đã chứng kiến cảnh công tử không hề e ngại mà ra tay đánh thiếu gia nhà Bột Nhi ngay trước mặt nhiếp chính vương. Chắc hẳn thân thế của công tử vô cùng bất phàm. Nhưng công tử khác bọn chúng. Ngài… ngài là người nhân nghĩa.
Minh Long gật đầu, nở một nụ cười hiền hòa để xóa đi sự sợ hãi của hai huynh muội:
- Thôi, thôi được rồi. Ta cũng chẳng dám tự nhận mình là người nhân nghĩa như ngươi nói đâu.
Nói rồi, hắn tiến đến, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nha đầu, cố gắng để ánh mắt của mình ngang bằng với cô bé, giọng nói vô cùng dịu dàng:
- Tiểu muội muội ngoan, tên của muội là gì nào?
Tiểu nha đầu ngước đôi mắt to tròn, trong veo nhưng có phần mệt mỏi của mình lên nhìn Minh Long. Dù có chút rụt rè, nhưng dường như cô bé cảm nhận được sự ấm áp từ hắn. Giọng nói của cô bé thánh thót nhưng yếu ớt:
- Muội… muội tên Đồ Nha, A Lặc Đan Đồ Nha.
Minh Long lẩm bẩm lại cái tên:
- A Lặc Đan Đồ Nha…
- Tên này dịch nôm na ra nghĩa là"Nữ Thần Vàng"đó. - Giọng Ngọc Nhi vang lên giải thích.
Minh Long nở một nụ cười:
- Cái tên thật đẹp. - Rồi hắn nói với tiểu nha đầu, giọng điệu dỗ dành:
- Đồ Nha, ngoan ngoãn để ca ca chữa bệnh cho muội, có được không?
Đồ Nha nghe vậy thì lại ngước mắt nhìn người ca ca của mình, tìm kiếm sự cho phép. Chờ khi tên ăn mày gật đầu một cách đầy hy vọng, cô bé mới quay lại nói với Minh Long một tiếng lí nhí:
- Dạ.
Minh Long ra hiệu cho tên ăn mày lùi lại một chút. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng nhỏ bé, gầy gò của Đồ Nha. Một luồng linh lực ôn hòa bắt đầu vận chuyển. Thần thức của hắn theo đó tiến vào, dò xét toàn bộ kinh mạch của cô bé. Hắn nhanh chóng nhận thấy, có một luồng Băng linh lực vô cùng âm độc và xảo quyệt đang ẩn náu bên trong, giống như một con rắn độc băng giá. Nó không bộc phát ngay lập tức, mà âm thầm gặm nhấm từng tế bào, từ từ khiến cho kinh mạch của nàng bị đóng băng lại. Nếu không kịp thời hóa giải, người trúng phải chiêu này sẽ từ từ chết trong đau đớn tột cùng, một cái chết vô cùng tàn nhẫn.
- Thật độc ác. - Minh Long nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia hàn quang:
- Chỉ là một đứa trẻ con thôi mà cũng không tha.
Không chần chừ, Dương lực tinh thuần từ nội thể Minh Long bắt đầu truyền đến, như một dòng suối ấm áp, đi đến đâu liền hóa giải luồng Băng linh lực lạnh lẽo đến đó, khiến chúng bốc hơi thành từng luồng khói trắng mờ nhạt. Đồ Nha cảm nhận được hai luồng sức mạnh đang xung đột trong cơ thể, một cơn đau nhói ập đến, nhưng cô bé vẫn mím chặt đôi môi nhỏ, nhắm mắt chịu đựng, kiên cường không kêu lấy nửa lời.
Chừng một khắc sau, luồng Băng linh lực cuối cùng cũng bị hóa giải hoàn toàn. Sắc mặt của Đồ Nha từ xanh xao chuyển sang hồng hào trở lại. Minh Long thở phào một hơi, thu tay lại:
- Không sao rồi.
Tên ăn mày nghe vậy, vội vàng lao đến ôm chầm lấy Đồ Nha vào lòng. Hắn ngắm nghía gương mặt của muội muội, thấy sắc mặt đã tốt hơn, hơi thở cũng đã đều đặn. Hắn không kìm được, nước mắt tuôn ra như mưa vì hạnh phúc.
Minh Long thấy cảnh huynh muội đoàn tụ đầy cảm động, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn nở một nụ cười, rồi lặng lẽ quay đầu, chuẩn bị rời đi, không muốn làm phiền họ thêm nữa.
Chợt!
"Bụp! "
Tên ăn mày đột ngột đặt Đồ Nha xuống, rồi quỳ mạnh hai gối xuống nền đất cứng, dập đầu thật mạnh ngay trước mặt Minh Long, âm thanh vang lên khô khốc:
- Ân công, xin ngài dừng bước!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND
- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN