Chương 91: A TỐC THÀNH
#DMCR#VP:
Một đoàn binh mã đông đảo, khí thế hùng hậu như một dòng đại hà, đang di chuyển trên con đường quan đạo. Tiếng móng ngựa của hàng ngàn con chiến mã giẫm xuống mặt đất tạo thành một âm thanh ầm ầm, đều đặn, chấn động cả một vùng. Mỗi một binh sĩ trong đoàn đều có tu vi thấp nhất là Luyện Khí trung kỳ, thân mặc giáp trụ đen tuyền, tay cầm gươm giáo sắc bén, khí thế của bọn họ hợp lại, tạo thành một luồng sát khí nồng đậm khiến người thường chỉ cần đến gần cũng phải khó thở.
Tất cả bọn họ đều đang hộ tống một cỗ xa giá vô cùng lộng lẫy ở trung tâm. Cỗ xe được kéo bởi bốn con yêu thú Hắc Lân Mã, toàn thân phủ một lớp vảy đen, toát ra khí tức mạnh mẽ. Trên nóc xa giá, một lá cờ hiệu thêu hai chữ"Lam Ba"bằng chỉ vàng đang tung bay trong gió, khiến bất kỳ ai trông thấy từ xa cũng phải vội vàng tránh đường, tuyệt nhiên không ai dám lại gần đắc tội.
Bên trong xa giá rộng rãi và sang trọng, Lam Thắng - hoàng thái tử đương triều của Lam Ba Quốc, đang nheo mắt lại, nhìn nữ tử xinh đẹp nhưng đầy vẻ sắc sảo ngồi đối diện mình. Vẻ mặt hắn hiện rõ sự hoài nghi:
- Hoàng tỷ, chuyện tỷ vừa nói là thật sao? - Hắn cất giọng, âm thanh có chút không chắc chắn:
- Chuyện quan trọng như vậy, tại sao phụ hoàng chưa hề tiết lộ cho đệ biết?
Nữ tử híp mắt đáp lại, giọng điệu vô cùng chắc chắn, không một chút do dự. Nàng chính là Lam Huyền - Đại công chúa của Lam Ba Quốc, người được cho là còn có phần mưu lược hơn cả Thái tử:
- Phụ hoàng chỉ là chưa nói với ngươi thôi. Mật thám của chúng ta đã báo về, đích thị là như vậy. Không thể sai được.
- Vậy là Khởi Linh Phong đã thật sự nhận chủ rồi sao? - Lam Thắng lẩm bẩm, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt lại:
- Không biết là kẻ nào… - Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng không thể che giấu:
- Nếu như là đám người của hoàng thất Thủy Vân Quốc đạt được, vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn rồi…
Lam Huyền giơ tay lên, một động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lam Thắng lập tức im lặng. Nàng bình thản nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc sảo và đầy tự tin:
- Chúng ta vẫn chưa biết chính xác là ai, chỉ biết là Khởi Linh Phong đã có chủ nhân. Với lại, ta không nghĩ là đám hoàng thất có được nó đâu.
- Hửm, tại sao hoàng tỷ lại nói như vậy?
- Ngươi thử đếm xem. - Lam Huyền nói:
- Tại Nam Tinh đại lục rộng lớn này, có mấy ai có thể tu luyện cùng lúc được hai loại thuộc tính khác nhau cơ chứ?
Lam Thắng nghe vậy thì bừng tỉnh, sự lo lắng cũng vơi đi vài phần:
- Đúng là không có nhiều, gần như là không có. Nhưng chúng ta vẫn không thể chủ quan được, cần phải điều tra sâu hơn nữa.
- Cái này ngươi khỏi phải lo. - Lam Huyền đáp với một giọng thản nhiên, như thể mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay nàng:
- Ta và phụ hoàng đã tự có sắp xếp. Kế hoạch lớn nhất của chúng ta vẫn không thay đổi.
Giọng nàng trầm xuống, mang theo một sự tham vọng lạnh lẽo:
- Chờ đợi thời gian chín muồi, đợi đến khi hoàng gia gia hoàn toàn ổn định căn cơ Luyện Hư kỳ của người, chính là lúc dòng Thủy Vân Hà đó phải thuộc về Lam Ba Quốc chúng ta.
Nàng quay sang, ánh mắt sắc bén, lên giọng dặn dò:
- Ngươi thân là Thái Tử, cũng phải không ngừng trau dồi bản thân, đừng phụ lòng của phụ hoàng và ta.
Lam Thắng chắp tay, cúi đầu một cách kính cẩn:
- Đệ đã hiểu, thưa hoàng tỷ.
Lúc này, Lam Huyền mới vén nhẹ tấm rèm lụa trên cửa sổ. Một tên binh sĩ thân cận ở bên ngoài thấy vậy liền thúc ngựa từ phía sau chạy lên, giữ một khoảng cách vừa phải với cỗ xe, cung kính chờ lệnh:
- Đại công chúa có gì căn dặn?
Lam Huyền hỏi, giọng nói ngắn gọn:
- Còn bao xa nữa?
Tên binh sĩ liền cung kính đáp:
- Hồi bẩm Đại công chúa, Thái Tử Điện Hạ, từ đây đến A Tốc Cát Bộ còn khoảng 300 dặm. Nếu đi với tốc độ này thì cỡ 3 ngày đường ạ.
Lam Huyền gật đầu:
- Đi nhanh hơn đi. - Nói rồi, nàng buông rèm lại.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tên binh sĩ chắp tay. Hắn lập tức thúc ngựa chạy lên phía trước đoàn quân, lớn tiếng ra lệnh, giọng nói được linh lực gia trì vang vọng khắp hàng quân:
- Khẩu dụ của Đại công chúa, toàn quân đẩy nhanh tốc độ!
Dứt lời, toàn bộ đoàn binh mã vốn đang di chuyển một cách trật tự liền tăng tốc. Tiếng vó ngựa ầm ầm vang dội, bụi đất tung bay, cả đoàn quân như một con mãng xà khổng lồ bằng thép, lao nhanh về phía tây.
. ..
A Tốc Cát Bộ vốn là một bộ lạc rộng lớn, tọa lạc trên một vùng cao nguyên hùng vĩ nằm sát phía cực Tây của Thủy Vân Quốc, một vùng đất của gió, của đá và của bầu trời bao la. Nơi đây có địa thế cao, không khí loãng, và khí hậu quanh năm lạnh giá. Những ngọn gió từ phương bắc thổi về không bị bất cứ thứ gì che chắn, tự do gào thét trên những thảo nguyên rộng lớn, mang theo cái lạnh buốt thấu xương, khiến cho đất đai trở nên khô cằn, sỏi đá trơ trọi. Sông nước nơi đây phần lớn thời gian trong năm đều đóng một lớp băng dày, mặt sông phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời xanh ngắt nhưng lạnh lẽo. Việc trồng trọt ở một nơi khắc nghiệt như vậy gần như là một điều không thể.
Chính vì vậy, kể từ khi lập quốc đến nay, người dân A Tốc Cát Bộ đã quen với cuộc sống du mục. Họ không trồng trọt, mà sinh sống chủ yếu nhờ vào việc chăn thả những đàn gia súc lớn như bò, ngựa, hay dê núi. .. Họ di chuyển trên những thảo nguyên bao la từ mùa này qua mùa khác, tạo nên một nền văn hóa mạnh mẽ, phóng khoáng và kiên cường, một sự thích ứng hoàn hảo với sự khắc nghiệt của tự nhiên.
Hai tháng ròng rã trôi qua.
"Lộc! Cộc! Lộc! Cộc. "
Trên một con đường mòn heo hút giữa thảo nguyên bao la, một người một ngựa đang từ từ di chuyển, bóng dáng nhỏ bé, cô độc. Minh Long, sau một hành trình dài băng qua núi cao sông rộng, cuối cùng cũng hướng tầm mắt về phía một toà thành sừng sững được xây bằng đá và gỗ ở phía xa xa, nổi bật trên nền trời xanh:
- Đây rồi… A Tốc Thành, kinh đô của A Tốc Cát Bộ.
Toàn thân hắn vẫn đang run rẩy không ngừng. Kể từ khi đặt chân đến lãnh thổ A Tốc Cát Bộ cách đây vài ngày, nhiệt độ xung quanh đã giảm mạnh một cách đột ngột. Cái lạnh ở đây không giống như cái lạnh ẩm ướt, mà là một cái lạnh khô khốc, sắc như dao, len lỏi vào từng thớ thịt. Hắn đã phải liên tục sử dụng linh lực để tạo ra một lớp màng mỏng hộ thân, chống lại cái giá rét không ngừng nghỉ này.
Nguyên nhân cũng là tại vì trước đó Minh Long đã quá chủ quan, không hề chuẩn bị một bộ áo ấm nào cả, hoàn toàn đánh giá thấp sự khắc nghiệt của vùng đất cao nguyên này:
- Móaaa… không ngờ nơi đây lại có thể lạnh đến như vậy. Cứ tiếp tục dùng linh lực hộ thân thế này, chẳng mấy chốc mà cạn kiệt mất.
Minh Long cúi xuống, vuốt ve bộ lông mượt nhưng đang hơi run rẩy vì lạnh của Bạch Ảnh. Hắn cũng đang run lên vì lạnh, nhưng vẫn cố gắng trấn an người bạn đồng hành của mình:
- Cố lên nào, chút nữa là đến rồi. Vào thành sẽ có chỗ ấm áp.
Bạch Ảnh dường như hiểu ý, nó hí lên một tiếng nhẹ rồi liền tăng tốc, bốn vó guồng đi trên con đường đất cứng, phi thẳng về hướng A Tốc Thành đang sừng sững ở phía trước.
Khi gần đến nơi, Minh Long híp mắt nhìn về phía cổng thành để quan sát rõ hơn. Từng đoàn người đang di chuyển ra vào liên tục, vô cùng tấp nập. Nhưng điều đáng nói ở chỗ là những người này có vẻ ngoài rất khác biệt so với những người hắn từng gặp ở Thủy Vân Quốc. Bọn họ có vóc người cao lớn và cường tráng hơn, làn da trắng, sống mũi cao và đôi mắt có màu xanh biếc như bầu trời cao nguyên. Mỗi người đều mặc một bộ y phục được làm từ da thú, cắt may khéo léo, vừa giữ ấm lại vừa có những hoa văn trang trí mang đậm phong cách bộ lạc, trông cực kỳ bắt mắt.
- Người phương Tây? - Minh Long thầm nghĩ, vô cùng kinh ngạc:
- Không ngờ tại thế giới tu chân này cũng đa dạng chủng tộc phết đấy chứ!
- Chứ ngươi nghĩ người da trắng chỉ có ở Địa Cầu của ngươi hay sao? - Tiếng Ngọc Nhi vang lên trong đầu, giọng điệu có chút mỉa mai.
Minh Long gật gù, trong lòng lại nảy sinh một thắc mắc khác:
- Không biết họ có nói ngôn ngữ giống chúng ta không nhỉ?
- Ngươi còn nhớ thứ ngoại ngữ mà ngươi đã từng được học, nhưng học mãi vẫn không giỏi ở Địa Cầu chứ? - Ngọc Nhi giải thích:
- Chính là nó đó. Những người này cũng dùng thứ ngôn ngữ đó.
- Ồ! !
Minh Long bất ngờ. Một cảm giác quen thuộc và có chút tự tin dâng lên trong lòng hắn.
Biết được thông tin này, Minh Long cảm thấy mình đã nắm được lợi thế giao tiếp. Hắn một tay dắt theo Bạch Ảnh, hiên ngang tiến lại phía cổng thành, nơi đang có hai tên lính gác to cao, mặc giáp da thú, đang đứng kiểm soát người ra vào.
Đứng trước mặt một tên, Minh Long chắp tay theo lễ nghi, nở một nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất có thể, cố gắng nhớ lại những gì mình đã được học:
- Hê… Hê lô… mai nêm i sờ Min Lòn.
Cả hai tên lính gác và những người dân A Tốc Cát Bộ đang ở xung quanh, nghe thấy thứ ngôn ngữ kỳ quái và cách phát âm lơ lớ không ra đâu vào đâu của hắn, đều đồng loạt quay lại. Tên lính gác đang nói chuyện với hắn thì ngẩn người ra, chớp chớp mắt. Những người khác thì dừng hẳn việc đang làm, tất cả nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng khó hiểu, như đang nhìn một sinh vật lạ vừa từ trên trời rơi xuống:
-"Tên này… đang nói khùng điên cái gì vậy? "
Một tên lính gác thấy vậy thì lên tiếng, giọng nói có chút thô lỗ và khó hiểu:
- Các hạ nói việc gì?
Minh Long ngớ người:
- Hả? Không phải là thứ ngôn ngữ đó sao? - Hắn vội vàng chuyển lại, nói bằng ngôn ngữ chung của đại lục:
- À… ta đến đây để tham gia Đấu Giá Hội.
Tên còn lại nghe vậy, liền đưa cây kích trong tay ra chặn lại, giọng điệu máy móc:
- Xin mời xuất trình giấy thông quan.
Minh Long chép miệng, lục tìm trong nhẫn trữ vật:
-"Giấy thông quan thì mình làm gì có. "
Chợt nhớ ra, hắn liền lấy tấm phiếu vàng óng ánh mà Hoàng Luật đã đưa cho:
- Ta không có giấy thông quan, nhưng có thứ này, được không?
Tên lính gác nhận lấy tấm phiếu, ban đầu còn có chút nghi hoặc. Nhưng khi nhìn thấy con dấu đặc trưng không thể làm giả của hoàng thất Thủy Vân Quốc, sắc mặt hắn lập tức thay đổi từ vẻ nghiêm nghị sang kinh hãi. Hắn vội vàng chắp tay, cúi đầu một cách đầy kính cẩn:
- Không ngờ các hạ là khách quý từ Thủy Vân Quốc! Vừa rồi đã có thất lễ, mong các hạ bỏ qua! Xin mời vào!
Minh Long nhận lại tấm phiếu vàng, gật đầu rồi thản nhiên tiến vào bên trong. Hắn nghiến răng, truyền âm mắng chửi Ngọc Nhi:
- Hừ! Nha đầu thối nhà ngươi dám trêu chọc lão tử! Có tin ta đánh vào mông ngươi không?
Đáp lại hắn là tiếng cười khoái trá của Ngọc Nhi trong thức hải:
- Há há há… cười chết lão nương mất thôi!
Minh Long mặc kệ nàng, đảo mắt ngắm nghía. A Tốc Thành này cũng khá là sầm uất. Kiến trúc ở đây phần lớn được làm bằng đá và gỗ, mang một vẻ đẹp hoang dã và vững chãi. Đường phố tấp nập người qua lại, hai bên là những cửa hàng bán da thú, vũ khí hạng nặng và cả những loại dược liệu chỉ có ở vùng cao nguyên. Không khí tràn ngập mùi thịt nướng và tiếng cười nói sang sảng của những người dân A Tốc Cát Bộ.
Minh Long cảm thán:
- Trông cũng phồn hoa phết đấy chứ. Tuy vẫn còn thua kém Trường An Thành và Hoàng Đô, nhưng đối với một bộ lạc trên cao nguyên khắc nghiệt thế này, như vậy cũng là tuyệt vời rồi.
- Với lại… - Minh Long xoa xoa bàn tay, ánh mắt lấp lóe nhìn những nữ tử A Tốc Cát Bộ đang đi trên đường với vóc người cao ráo, khỏe khoắn, không khỏi cảm thán:
- Nữ tử ở đây công nhận đẹp thật, hí hí hí…
- Không biết xấu hổ. - Ngọc Nhi trong thức hải khóe miệng giật giật.
Minh Long ho khan một tiếng:
- Khụ… mà sao sắp diễn ra đấu giá rồi mà ta chưa thấy có thế lực nào khác đến đây vậy?
Ngọc Nhi giải thích:
- Những người đến tham gia Đấu Giá Hội toàn là những thế lực có tiếng tăm, thân phận cao quý. Bọn họ thường là sát ngày thì mới có mặt, di chuyển bằng phi hành pháp bảo hoặc truyền tống trận riêng, chứ không phải như ngươi phải tranh thủ từng ngày, cưỡi ngựa đến đây nhanh nhất có thể đâu.
- Cũng phải. - Minh Long chép miệng.
Bất chợt.
"LỘC! CỘC! LỘC! CỘC! "
Một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía sau:
- TRÁNH ĐƯỜNG! TRÁNH ĐƯỜNG CHO BỔN THIẾU GIA!
Một tên nam tử diện mục tuấn lãng, hông thắt đại đao, miệng không ngừng quát tháo đầy kiêu ngạo. Theo sau hắn là một đoàn hộ vệ mặc giáp da thú, đang hộ tống một cỗ xa giá lộng lẫy, lao đi với tốc độ chóng mặt giữa đường phố đông đúc. Người dân nhìn thấy ai nấy đều nhanh chóng nép sang hai bên tránh đường, không dám nhìn thẳng vào đám người, rõ ràng là không muốn đắc tội.
Một cậu bé chừng năm tuổi, tay còn đang cầm một xiên hồ lô đỏ mọng, đang ngơ ngác băng qua đường. Đoàn người lao đến như vũ bão. Con tuấn mã đã ở ngay trước mặt, vó ngựa sắp húc thẳng vào người đứa bé. Thấy cảnh đó, nó chỉ kịp sợ hãi, òa khóc lên một tiếng.
Tưởng chừng như một thảm kịch sắp xảy ra.
"VỤT! "
Ngay lúc đó, một tia chớp màu vàng kim từ bên đường lóe lên, nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ nó là gì. Tia chớp đánh thẳng vào đầu con tuấn mã của tên nam tử đang dẫn đầu.
Con ngựa ré lên một tiếng đau đớn rồi hai chân trước bật ngửa ra đằng sau. Tên nam tử ngồi trên lưng ngựa cũng không kịp phản ứng, bị hất văng cả người ra phía sau.
Cả đoàn người phía sau thấy vậy cũng phải đột ngột dừng lại trong sự bất ngờ và hỗn loạn.
Minh Long đã xuất hiện bên cạnh đứa bé từ lúc nào, một tay đỡ lấy nó khỏi cú ngã, dùng thân mình che chắn cho nó. Hắn dịu dàng hỏi, giọng nói ấm áp hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn vừa rồi:
- Không sao chứ, tiểu tử?
Đứa bé vẫn còn đang sợ hãi, nước mắt lưng tròng, ngơ ngác nhìn gương mặt của Minh Long rồi gật nhẹ đầu. Minh Long mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ:
- Về với mẫu thân đi. Lần sau đi đâu phải có người lớn đi cùng, nhớ chưa.
Đứa bé gật đầu rồi chạy vội về một hướng, nơi một người phụ nữ đang hốt hoảng, dang rộng vòng tay chờ đón nó.
Ở phía đối diện, tên nam tử đã loạng choạng đứng dậy. Bộ y phục sang trọng của hắn giờ đây đã lấm lem bụi bẩn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì tức giận. Hắn nghiến răng, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Minh Long:
- Con chuột cống từ đâu chui ra, dám chặn đường bổn thiếu gia? Muốn chết à?
Minh Long từ từ xoay người lại, đối mặt với hắn, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng:
- Là các ngươi đi đứng không giống người, phóng ngựa bạt mạng giữa phố đông, suýt nữa gây ra án mạng. Không biết hối cải thì thôi, còn gân cổ lên trách người khác?
Tên nam tử híp mắt lại, đánh giá Minh Long từ đầu đến chân, thấy bộ y phục lạ lẫm của hắn:
- Tiểu tử ngươi không phải người của A Tốc Cát Bộ, nên có vẻ chưa biết bổn thiếu gia là ai rồi?
- Thế ngươi là ai? - Minh Long vẻ mặt chán ghét.
Tên nam tử cười gằn, giọng điệu kiêu ngạo đến tột đỉnh, như thể cái tên của mình là một thứ chân lý không ai dám phản bác:
- Nghe cho rõ đây. Bổn thiếu gia là Bột Nhi Tất Đạt. Nghe danh xong, nếu khôn hồn thì quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, bổn thiếu gia có lẽ sẽ tha cho ngươi cái mạng chó.
Minh Long phất tay một cách đầy thờ ơ, hoàn toàn không bị cái tên đó dọa sợ:
- Mặc xác ngươi là ai, ta không quan tâm. Vừa rồi các ngươi sai, chính là điều không thể chối cãi.
Một người dân bên cạnh, có lẽ là một thương nhân lớn tuổi, thấy Minh Long cứng đầu, vội tiến lại kéo vạt áo hắn, xua tay, hạ giọng đầy hoảng sợ:
- Vị tráng sĩ này, đừng nói nữa! Hắn là Đại thiếu gia của Bột Nhi gia đấy! Tại A Tốc Thành này, Bột Nhi gia là đại gia tộc đứng đầu, tuyệt đối không thể đắc tội được đâu!
Minh Long gật đầu nhìn người dân tốt bụng tỏ ý cảm ơn, rồi lại nhìn Bột Nhi Tất Đạt, nụ cười trên môi có chút mỉa mai:
- Thôi được rồi, Bột Sắn Dây này, ta không muốn kiếm chuyện với ngươi, chuyện qua rồi kết thúc ở đây đi, vậy nhé.
Nói rồi, hắn liền quay đầu, định rời đi.
Bột Nhi Tất Đạt nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt liền giận giữ đến mức vặn vẹo, hai tai đỏ bừng lên:
- Ngươi… Ngươi dám! Ta cho ngươi đi rồi sao?
"Oành! "
Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ từ trên người Tất Đạt triệt để bạo phát! Sức ép kinh hoàng như một cơn sóng thần vô hình, quét ra bốn phía, khiến người dân xung quanh sợ hãi thét lên, vội vàng rời đi, tạo ra một khoảng trống lớn.
Tất Đạt trong nháy mắt đã lao tới. Thanh đại đao bên hông đã nằm trong tay, lưỡi đao được bao bọc bởi một lớp Băng linh lực màu xanh lam, mang theo hàn khí thét gào, chém thẳng xuống đầu của Minh Long.
"CHẾT! "
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND
- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
- Con chuột cống từ đâu chui ra, dám chặn đường bổn thiếu gia? Muốn chết à?
Tưởng thanh niên hỏi: “Mày biết bố mày là ai ko? “ chứ