Chương 90: BẠCH ẢNH
#DMCR#VP:
Minh Long vội đảo mắt về hướng âm thanh vừa phát ra. Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa có chút hỗn loạn. Ở đó, một con bạch mã đang đứng sừng sững. Toàn thân nó phủ một bộ lông trắng muốt như tuyết đầu mùa, không một tì vết. Bờm và đuôi của nó dài, màu bạc, tung bay trong gió như những dải lụa. Đôi mắt nó to tròn, đen láy ánh lên vẻ thông minh, kiêu hãnh và bất khuất. Dù khí tức tỏa ra chỉ là của yêu thú Nhất giai sơ kỳ, nhưng nó lại toát lên một khí chất cao quý khó tả.
Nhưng chỉ có điều, hiện tại con bạch mã dường như đang bị thương ở một chân sau, khiến nó đứng không vững. Nó đang cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, hí lên từng hồi đầy đau đớn và phẫn nộ, chống lại hai người tu sĩ Luyện Khí kỳ. Hai người này, mặt mày có phần bặm trợn, đang ra sức kéo giật một sợi dây thừng thô ráp đang thít chặt vào cổ con vật, cố gắng khống chế nó. Mỗi lần con ngựa giãy giụa, chúng lại càng dùng sức kéo mạnh hơn, khiến nó thêm đau đớn.
Minh Long thấy vậy liền nhíu mày, không chút do dự chạy lại. Hắn cất giọng hỏi:
- Hai vị huynh đài này, con bạch mã này bị sao vậy?
Một trong hai người, thấy có người đến, liền quay lại. Hắn vừa thở hổn hển vì mệt, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa đáp:
- À… không có gì. Con yêu thú bạch mã này là do chúng ta tốn công bẫy được. Nó cứng đầu quá. Đang tính đem đến lò mổ bán lấy chút tiền mà lỡ để tuột dây. Huynh đài trông cũng khỏe mạnh, giúp bọn ta một tay được không?
Minh Long nhìn con bạch mã trước mắt. Cùng lúc đó, nó cũng ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới ồn ào xung quanh dường như tĩnh lại. Minh Long không còn thấy sự hung dữ hay phẫn nộ trong mắt nó nữa, mà chỉ còn lại một sự cầu xin không lời, một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm của một sinh linh yếu thế đang bị số phận trêu đùa. Ánh mắt đó dường như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc của một tu sĩ, chạm đến tận linh hồn, khiến trái tim hắn khẽ rung động một cách không thể giải thích.
Minh Long vội vàng tránh né ánh mắt của nó, hắn quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa. Hắn sợ rằng nếu nhìn thêm một giây, lý trí của hắn sẽ bị lung lay. Hắn gật đầu một cách có phần gượng gạo dưới sự nhờ vả của người trước mặt, giọng nói có chút khô khốc:
- Thôi được rồi, để ta giúp huynh một tay.
Cả hai tên nghe vậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, nụ cười hiện rõ trên mặt:
- Ha, vậy thì phiền huynh đài rồi!
Minh Long bước tới, cố gắng không nhìn vào con bạch mã. Hắn thuận tay với lấy sợi dây thừng, giúp bọn họ buộc chặt nó lại vào cổ con vật, dập tắt đi hy vọng cuối cùng của nó. Hai người kia thấy đã an toàn, liền vội vàng đưa nó lên một chiếc xe kéo đã chờ sẵn, khóa kỹ lại bằng những then cài sắt. Xong xuôi, cả hai quay sang chắp tay với Minh Long, giọng điệu đầy biết ơn:
- Đa tạ huynh đài nhiều. Nếu không có huynh, hôm nay bọn ta đúng là mệt chết với con súc sinh này.
Minh Long chỉ gật đầu một cách máy móc rồi quay người rời đi. Trước khi đi, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của con bạch mã đang nhìn mình từ trên xe kéo. Sự cầu xin ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, trong đôi mắt đó chỉ còn lại một sự tuyệt vọng vô biên, như đã hoàn toàn chấp nhận số phận an bài, chấp nhận việc mình sẽ bị đưa đến lò mổ.
Minh Long tiếp tục di chuyển, cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa, tự nhủ rằng mình không nên xen vào chuyện của người khác. Nhưng đi được chừng chục bước chân thì hắn dừng lại. Minh Long không thể đi tiếp được nữa. Trong lòng hắn lúc này sinh ra một cảm giác cực kỳ khó tả, một sự bứt rứt, một sự không cam lòng. Hình ảnh đôi mắt kiêu hãnh nhưng đầy tuyệt vọng của con bạch mã cứ liên tục hiện lên trong đầu hắn, như một lời trách móc vô hình:
Minh Long tặc lưỡi một cái, nắm chặt tay lại, tự chửi thầm:
- Móa nó… Rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Rồi, không một chút do dự nào nữa, Minh Long quyết đoán quay đầu lại. Hắn nhanh chân, thi triển thân pháp, đuổi theo chiếc xe kéo của hai người nam nhân kia, bóng dáng nhanh chóng hòa vào dòng người.
Minh Long chạy đến, thân hình lóe lên rồi xuất hiện ngay trước chiếc xe kéo, giơ tay ra hiệu, khiến nó phải đột ngột dừng lại:
- Khoan đã.
Hai tên nam nhân đang ngồi trên xe, thấy Minh Long đột ngột xuất hiện chặn đường thì vô cùng bất ngờ:
- Vị huynh đài này, còn có việc gì sao?
Minh Long không vòng vo, tiến thẳng đến bên cạnh chiếc xe, nhìn con bạch mã đang nằm im:
- Hai vị huynh đài, tính bán con bạch mã này bao nhiêu tiền?
Hai người nhìn nhau ngơ ngác, rồi lại nhìn Minh Long một cách khó hiểu:
- Chúng ta chuẩn bị bán nó cho lò mổ rồi. Sao vậy? Huynh đài hỏi chuyện này làm gì?
- Ta muốn mua nó. - Minh Long nói một cách quyết đoán.
Nghe vậy, người còn lại chợt lên tiếng, tỏ vẻ khó xử:
- Ấy, cái này… thứ lỗi cho huynh đài, nhưng không được rồi. Chúng ta đã có thỏa thuận trước đó với bên lò mổ. Bây giờ mà hủy kèo, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của chúng ta mất. - Hắn lại chỉ vào con bạch mã:
- Với lại, hiện tại chân nó bị què vậy rồi, ở Trường An Thành này thiếu gì ngựa tốt để huynh chọn đâu, mà nhất thiết phải là nó?
Minh Long phất tay, không muốn nhiều lời giải thích. Hắn trực tiếp đưa ra một cái giá:
- 500 linh thạch hạ phẩm.
Hai người nam nhân, vốn còn đang định nói thêm, nghe thấy con số này, lập tức hai mắt sáng rực. Mọi sự khó xử, mọi uy tín làm ăn đều bị vứt ra sau đầu. Cả hai không hẹn mà gặp, đồng thanh hét lên một chữ:
- BÁN!
Vội vàng nhận lấy 500 linh thạch hạ phẩm, hai người nam nhân kia nhanh chóng tiến ra phía sau xe kéo, một người cởi từng nút thắt đang trói buộc con bạch mã, rồi một người còn lại tiện tay buộc một sợi cương quanh cổ nó. Kỳ lạ thay, nó lúc này không còn hung hăng, giãy giụa như vừa rồi, dường như nó biết mình đã được cứu. Thay vào đó, nó trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt trong veo, thông tuệ dõi theo từng cử chỉ của Minh Long.
Hai người dắt con bạch mã đến trước mặt Minh Long, cung kính đưa cho hắn sợi dây cương:
- Ngựa của huynh đây. Đa tạ huynh đài nhiều! Chúc huynh đài thượng lộ bình an!
Nói rồi, cả hai cũng rời đi, khóe miệng toe toét không khép lại được, trong lòng vô cùng vui sướng vì món hời từ trên trời rơi xuống, vội vàng đi tìm một quán rượu để ăn mừng.
Con bạch mã lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Minh Long. Ánh mắt của nó không còn sự tuyệt vọng, mà như đang chứa đựng một sự cảm kích sâu sắc và một tia tò mò. Minh Long nhìn nó, không khỏi thở dài một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp:
- Haizz. .. ta cũng không biết vì sao lại quyết định cứu ngươi nữa. Rõ ràng là nên mặc kệ để tránh phiền phức. - Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt, mềm mại của nó:
- Nhưng nếu không làm vậy, trong lòng ta sẽ cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu.
- Thôi kệ đi!
Minh Long nhìn thẳng vào mắt nó:
- Ngươi có nguyện ý nhận ta làm chủ nhân không?
Con bạch mã nghe vậy, dường như đã hiểu ý. Nó ngửa đầu lên, hí một tiếng nhẹ nhàng, âm thanh trong trẻo và đầy linh tính. Rồi từ trong miệng, nó nhả ra một viên yêu đan màu trắng sữa, to bằng quả trứng. Viên yêu đan lơ lửng ngay trước mắt Minh Long, tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ:
- Nó nguyện ý rồi. - Ngọc Nhi trong đầu lên tiếng, giọng nói có chút hài lòng:
- Đây là hành động thuần phục cao nhất của yêu thú, trao cả yêu đan, cũng là trao cả sinh mệnh của nó vào tay ngươi. Ngươi có thể nhỏ một giọt máu của mình lên yêu đan của nó để nhận chủ. Đây như là một bản khế ước chủ tớ vậy, một khi đã ký kết thì không thể phá vỡ.
Minh Long gật đầu. Hắn nhìn con bạch mã một cách đầy trân trọng, rồi trích một giọt máu tươi từ đầu ngón tay của mình, cẩn thận nhỏ lên viên yêu đan đang lơ lửng.
Nhưng!
Ngay khoảnh khắc giọt tinh huyết màu đỏ tươi của Minh Long, tiếp xúc với viên yêu đan màu trắng sữa.
"NGAO! !! !! !! !"
Một tiếng long ngâm trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm, cổ xưa và bá đạo, vang vọng lên từ sâu trong linh hồn của con bạch mã!
Nó không ngừng run lên bần bật, toàn thân như bị một luồng sức mạnh vô hình đè nặng. Chỉ một âm thanh như vậy thoáng qua đã khiến nó cảm thấy khó thở, linh hồn như muốn vỡ nát. Đó không phải là sợ hãi thông thường, mà là một sự quy phục đến từ huyết mạch, một sự run sợ của sinh vật cấp thấp khi đối mặt với vua của muôn loài. Bốn chân nó mềm nhũn ra, đồng loạt quỳ xuống, cúi rạp đầu sát đất trước mặt Minh Long, không dám ngẩng lên.
Minh Long thấy phản ứng kịch liệt của nó thì nhíu mày:
- Sao vậy?
- Nó đang run sợ trước quyền uy từ Dòng Máu Của Rồng trong người ngươi đó. - Ngọc Nhi vội đáp, giọng điệu có chút hiển nhiên.
Minh Long gật gù, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp:
- Thì ra là vậy.
Đến khi viên yêu đan, lúc này đã hấp thụ hoàn toàn giọt máu của Minh Long, quay trở lại nội thể con bạch mã, sự áp chế kinh hoàng kia mới từ từ biến mất. Nó mới dám từ từ ngước mắt lên nhìn Minh Long. Ánh mắt cảm kích ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự kính sợ tuyệt đối, một sự sùng bái đến từ tận cùng huyết mạch:
- Vị chủ nhân này của nó… rốt cuộc là một tồn tại kinh khủng như thế nào?
Minh Long dịu dàng kéo cương, đỡ nó dậy:
- Đa tạ ngươi đã nguyện ý tin tưởng ta. Sắp tới, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau.
Đến đây, Minh Long vuốt cằm, nhìn con bạch mã đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh:
- Cũng phải có một cái tên cho ngươi chứ nhỉ?
Con bạch mã nghe vậy thì đôi mắt đen láy lập tức sáng rực lên, đầy vẻ mong chờ.
- Hừm… để xem nào… - Minh Long vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn con bạch mã trước mặt đầy vẻ suy tư:
- Lông trắng như tuyết vậy.
-"Bạch Ảnh như lưu quang liệt thiên,
Nhất trì hồng trần vạn cổ truyền. "- Minh Long liền ngâm lên hai câu thơ:
- Bạch Ảnh, Ngươi thấy sao?
Con bạch mã nghe xong cái tên, dường như vô cùng hài lòng. Vẻ mặt nó trở nên mừng rỡ, liền trìu mến rúc rúc cái đầu mềm mại của mình vào ngực Minh Long, tỏ vẻ thân thiết.
Hắn cười lớn, đưa tay lên vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó:
- Vậy thì tốt. Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Bạch Ảnh.
"Hí! !"
Bạch Ảnh ngẩng đầu, hí lên một tiếng vang và vui sướng, như thể đang đáp lại hắn:
- Ái chà… - Ngọc Nhi trong đầu chép miệng:
- Trình độ đặt tên của ngươi xem ra đã được cải thiện rõ ràng rồi đấy.
Minh Long vuốt mũi, trong lòng có chút tự đắc:
- Đương nhiên.
Sau đó, hắn liếc nhìn xuống chiếc chân sau của Bạch Ảnh. Một vết thương khá sâu do bị dính bẫy thú rừng kẹp vào vẫn còn đang rỉ máu, khiến mỗi lần nó cử động đều có chút khó khăn:
- Còn bước được không?
Bạch Ảnh nghe vậy liền hất đầu một cách kiên cường, rồi dùng đầu đẩy nhẹ sợi dây cương về phía tay Minh Long, tỏ ý rằng mình không sao.
Minh Long cầm lấy dây cương, gật đầu:
- Cố gắng một chút, đi theo ta.
Rồi hắn liền dắt Bạch Ảnh bước đi từng bước, con bạch mã dù đau nhưng vẫn cố gắng bước đi một cách vững vàng theo sau hắn. Đến một khoảng đất trống rộng rãi và an toàn, Minh Long ra hiệu cho nó dừng lại. Hắn liền móc từ trong nhẫn trữ vật ra hai viên yêu đan Nhất phẩm, may mắn là lần trước chưa bán hết. Hắn đưa hai viên yêu đan ra trước mặt Bạch Ảnh:
- Hấp thụ nó đi. Ngươi phải mau chóng lành lại thì mới có thể đồng hành cùng ta được.
Bạch Ảnh nhìn hai viên yêu đan đang tỏa ra yêu khí tinh thuần trước mắt, trong đôi mắt thông minh của nó dâng lên một sự chấn động và cảm kích không thể tả. Đối với một yêu thú cấp thấp như nó, việc được hấp thụ yêu đan của các loài yêu thú khác dường như chỉ là một điều viển vông không bao giờ có thể mơ đến. Vận mệnh của nó chỉ là tự mình hấp thu yêu khí trời đất, chậm chạp tu luyện để thăng giai, cả đời phải chui lủi, quỳ gối trước các yêu thú cấp cao khác. Chưa kể đến việc nếu đen đủi bị nhân tộc bắt được, kết cục chỉ có thể là bị đem đi giết mổ.
Vậy mà, nó chỉ vừa mới nhận vị chủ nhân trước mặt này, đã lập tức được đãi ngộ bằng yêu đan, một thứ mà nó chưa bao giờ dám mơ tới. Bạch Ảnh cảm động, không chút do dự, liền cúi đầu nuốt hai viên yêu đan vào miệng, rồi nằm xuống, tiến hành luyện hóa theo lời Minh Long nói.
Bạch Ảnh nằm đó, toàn thân bao bọc bởi một vầng sáng yếu ớt, đang cố gắng luyện hóa hai viên yêu đan. Nhìn thấy tốc độ hấp thụ yêu khí từ hai viên yêu đan của nó, Minh Long không khỏi nhíu mày. Hắn thấy những luồng yêu khí chỉ được hấp thụ một cách rất chậm rãi, từ tốn, như sên bò:
- Sao có vẻ chậm vậy? - Hắn thầm nghĩ trong lòng, có chút mất kiên nhẫn.
Ngọc Nhi trong thức hải nghe thấy suy nghĩ của hắn, liền lên tiếng, giọng điệu có chút mỉa mai:
- Đó là tốc độ rất bình thường của một yêu thú Nhất giai đấy, ngốc tử. Thậm chí có thể xem là nhanh rồi. Sở dĩ ngươi thấy chậm là vì bản thân ngươi tu luyện Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, tốc độ luyện hóa bất cứ thứ gì cũng nhanh chóng một cách phi lý. Ngươi hãy tự nghĩ lại đi, ngươi có thấy ai trên đời này luyện hóa một Dị thuộc tính chỉ trong vỏn vẹn vài ngày như ngươi không?
Minh Long nghe vậy thì vuốt vuốt mũi, có chút ngượng ngùng. Lời nói của Ngọc Nhi như một gáo nước lạnh, giúp hắn tỉnh táo lại:
- À… quên mất. - Hắn tự lẩm bẩm:
- Tại bình thường ta luyện hóa cái gì cũng quá nhanh, nên giờ ngồi không, đợi Bạch Ảnh luyện hóa với tốc độ thế này thì có phần không quen.
Nói rồi, Minh Lonh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Hắn liền ngó nghiêng xung quanh, cẩn thận dùng thần thức quan sát, chắc chắn rằng không có ai đang ở gần đây để có thể phát hiện ra bí mật của hắn. Sau đó, hắn mới đem Gia Tốc Trận ra. Minh Long nhẹ nhàng luồn chiếc trận bàn hình gương tròn xuống phía dưới bụng của Bạch Ảnh, nơi nó đang nằm luyện hóa.
Hắn lại tiện tay ném vào đó 500 viên linh thạch hạ phẩm nữa:
-"Thời gian có hạn. "- Minh Long thầm nghĩ, ánh mắt trở nên kiên định:
- Phải tranh thủ thôi. Giúp nó cũng là giúp mình.
. ..
Qua một khoảng thời gian, bầu trời đã bắt đầu chuyển tối, 500 viên linh thạch hạ phẩm trên nhanh chóng mất đi ánh sáng, ảm đạm rồi đồng loạt vỡ nát thành một lớp bột phấn trắng xóa. Toàn bộ linh lực bên trong đã bị Gia Tốc Trận rút cạn, và trận bàn cũng theo đó mà vụt tắt.
Minh Long vẫn đang ngồi tĩnh tọa canh chừng, lúc này mới từ từ mở mắt ra quan sát. Đập vào mắt hắn không còn là con bạch mã yếu ớt, bị thương như trước nữa.
Bạch Ảnh lúc này đã đứng sừng sững trước mặt hắn, toàn thân tỏa ra khí lực dồi dào, không còn chút vẻ mệt mỏi nào. Vết thương trên chân nó đã hoàn toàn lành lặn, không còn một dấu vết. Dưới ánh trăng, bộ lông trắng của nó giờ đây dường như còn có thêm một lớp quang trạch như ngọc, bờm và đuôi bạc tung bay trong gió đêm, trông vô cùng thần tuấn. Quan trọng nhất, khí tức trên thân nó lúc này tỏa ra xung quanh đã mạnh hơn hẳn, vững chắc và hùng hậu. Nó đã thành công đề thăng một tiểu cảnh giới, trở thành một yêu thú Nhất giai trung kỳ.
Minh Long nhếch miệng cười hài lòng. Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người:
- Đi thôi.
"HÍ! !! "
Bạch Ảnh hí lên một tiếng đầy dũng mãnh, âm thanh vang vọng tràn đầy sức mạnh và sự tự tin. Minh Long liền nhảy lên lưng nó một cách nhẹ nhàng. Hắn nắm chặt dây cương, ánh mắt kiên định nhìn về phía Tây xa xăm:
- A Tốc Cát Bộ, thẳng tiến!
Một người một ngựa cứ thế rời khỏi Trường An Thành. Bóng dáng của cả hai lao đi nhanh chóng trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã mất hút phía chân trời.
Khi bóng dáng của Minh Long đã hoàn toàn biến mất, một thân ảnh từ trong bóng tối sau cổng thành lặng lẽ xuất hiện, như thể người này đã đứng đó từ rất lâu. Toàn thân người này diện một bộ hắc y, che kín toàn bộ cơ thể và dung mạo, vô cùng thần bí. Người đó híp mắt, chăm chú dõi theo hướng Minh Long vừa rời đi.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND
- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN