Chương 88: LẠI LÊN ĐƯỜNG


#DMCR#VP:

Lại thêm một tuần trôi qua. Bên trong gian phòng yên tĩnh của Minh Long tại hoàng cung.

​"Vù! Vù! Vù! "

​Hai luồng ánh sáng, một vàng kim thuần dương, một đen tuyền cực âm, đang xoay vòng xung quanh người Minh Long như hai con cá đang vờn nhau. Ánh mắt hắn nhắm nghiền, hai chân ngồi xếp bằng trên nền đất, toàn bộ tâm thần đều chìm vào trong việc cảm ngộ. Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh đang liên tục ngâm tụng trong đầu hắn, phân tích và dẫn lối cho từng bước đi.

​"Ong! Ong! Ong! "

​Minh Long từ từ giơ hai tay lên trước ngực. Hai luồng ánh sáng như được dẫn dắt, từ hai bên tay dung hòa vào nhau ở giữa. Một thứ ánh sáng rực rỡ, hỗn độn nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ lan tỏa khắp gian phòng. Sự kết hợp của Âm và Dương đang từ từ được diễn ra, vô cùng khó khăn:

- Sắp… sắp thành công rồi!

​"Đùng! "

​Một tiếng nổ nhỏ nhưng chói tai vang lên. Hai luồng Âm lực và Dương lực đang trong quá trình kết hợp đột ngột mất cân bằng rồi bị phá vỡ, bắn ngược trở lại. Minh Long nhíu mày, cả người run lên một chút, mồ hôi lấm tấm trên trán:

- Quả nhiên, không dễ dàng một chút nào.

​Một tuần qua, Minh Long hắn không làm gì nhiều ngoài việc tập trung vào một mục tiêu duy nhất đó là kết hợp hai luồng sức mạnh Âm và Dương lại với nhau để tăng khả năng chiến đấu.

​Ngọc Nhi hiện ra, bay lơ lửng, đưa mắt đánh giá. Nàng nói, giọng điệu có chút tán thưởng:

- Tiến bộ như vậy cũng là rất nhanh rồi. Việc kết hợp Âm lực và Dương lực tuyệt không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Ngươi chỉ cần một tuần đã có thể đạt được đến trạng thái dung hợp sơ bộ thế này, đã là rất thành công rồi.

​Minh Long nghe vậy, sự thất vọng trong lòng cũng vơi đi. Hắn gật đầu.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài vang lên, kèm theo đó là một tiếng gõ cửa lịch sự.

​"Cộc! Cộc! Cộc! "

​Minh Long vội đứng dậy, vươn vai một cái cho giãn gân cốt sau một hồi tĩnh tọa. Hắn tiến đến mở cửa:

- Ai vậy?

​Đập vào mắt hắn chính là gương mặt xinh đẹp của Ngọc Linh:

- Là ta.

​Minh Long có chút bất ngờ, vội vàng chắp tay cúi nhẹ đầu:

- Tham kiến Đại công chúa. Không biết công chúa đến đây có việc gì?

​Ngọc Linh liền tiến vào bên trong. Nàng xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt trong veo dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ:

- Nghe nói ngươi chuẩn bị rời đi?

​Minh Long gật đầu, không giấu giếm:

- À… đúng là như vậy. Tại hạ đang chuẩn bị lên đường đây.

​- Đi sớm như vậy? - Ngọc Linh nhíu mày:

- Sao không ở lại đây tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn rồi đi? Tô thái y cũng đã nói rằng thể trạng của ngươi sau khi bị phản phệ, cần ít nhất một tháng mới có thể hoàn toàn bình phục cơ mà.

​Minh Long cười đáp:

- Đa tạ công chúa đã quan tâm, nhưng thể trạng của tại hạ thật sự đã bình phục hoàn toàn rồi, không còn đáng ngại nữa. - Hắn dừng lại một chút, rồi gãi đầu, nói ra một lý do khác.

- Với lại… thú thật thì dù sao tại hạ cũng đang là đệ tử của Hằng Thiên Tông, ở lại hoàng cung lâu ngày, e rằng không được tiện cho lắm.

​- Nói láo! - Ngọc Linh nhếch miệng, một câu nói vạch trần hoàn toàn lời nói dối của hắn.

​- Hả…? - Minh Long cứng đờ.

​Ngọc Linh chỉ vào mặt hắn, ánh mắt đầy tinh ranh:

- Ngươi muốn rời khỏi đây nhanh chóng, không phải là để trở về Hằng Thiên Tông. Mục đích chính của ngươi là muốn nhanh chóng đến A Tốc Cát Bộ để tham gia đấu giá hội, có đúng không?

​Minh Long cười cười một cách ngượng ngùng:

- Ha ha… không có gì qua mắt được Đại công chúa.

​- Vậy đã chuẩn bị gì để tham gia đấu giá chưa? - Ngọc Linh nhẹ nhàng hỏi.

​Minh Long thở dài, thành thật đáp:

- Thú thật với công chúa, tại hạ cũng chưa có chuẩn bị gì nhiều cả. Vốn liếng chỉ có chút ít mà Bệ Hạ đã ban thưởng trước đó thôi.

​Ngọc Linh trợn mắt:

- Vậy mà cũng đòi tham gia đấu giá hội? Ngươi bị sao vậy? Ngươi có biết những thứ được đem ra đấu giá ở đó đều là vật phẩm vô giá không?

​- Thì đến đâu hay đến đó thôi. - Minh Long nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm:

- Với lại, đi cho mở mang tầm mắt cũng là một điều tốt mà.

​Ngọc Linh cắn cắn môi, dường như đang suy nghĩ, đắn đo điều gì đó. Rồi đột nhiên, như đã hạ quyết tâm, nàng không do dự tháo chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo trên tay mình ra, đưa cho hắn:

​- Cầm lấy đi.

​Minh Long giật mình, vội vàng lùi lại:

- Cái này… không được đâu công chúa! Tuyệt đối không được!

​Ngọc Linh nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết:

- Cứ cầm lấy đi. So với những việc ngươi đã làm cho ta và hoàng muội, chút vật mọn này có đáng là gì. Nó xứng đáng thuộc về ngươi.

​Minh Long vẫn nhất quyết xua tay:

- Tại hạ không thể nhận được. Xin công chúa thông cảm. Bệ Hạ đã ban thưởng cho tại hạ rất nhiều rồi. Làm như vậy, tại hạ thật sự không dám nhận đâu.

Thấy sự cương quyết trong ánh mắt Minh Long, Ngọc Linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, nàng chậm rãi đeo lại chiếc nhẫn vào tay:

- Thôi được rồi, ta không ép ngươi nữa.

​Minh Long chắp tay:

- Đa tạ công chúa đã hiểu cho.

​Rồi hắn quay sang, thu dọn một số đồ đạc cá nhân ít ỏi của mình vào trong nhẫn trữ vật. Hắn nói với Ngọc Linh, giọng điệu có chút xa cách của lễ nghi:

- Mà thôi, cũng đến giờ rồi, tại hạ xin phép được cáo từ.

​Ngọc Linh nghe vậy, ánh mắt dao động nhẹ, trong đó ẩn chứa một sự lưu luyến không nỡ:

- Mà… ngươi đi, vậy bao giờ mới quay trở lại Thủy Vân Quốc?

​Minh Long thản nhiên đáp:

- Tại hạ cũng không biết nữa, nhưng chắc là không quá lâu đâu. - Nói rồi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn ra bầu trời bên ngoài:

- Thôi cũng đến giờ rồi, tại hạ nên đi thôi. Nhờ công chúa chuyển lời cáo từ của tại hạ đến Ngọc…

​Hắn chợt khựng lại, nhận ra mình suýt nữa thì gọi thẳng tên húy của Nhị công chúa:

- …à không, Nhị công chúa nhé.

​Ngọc Linh nghe thấy sự lỡ lời của hắn, ánh mắt dao động nhẹ, rồi nàng gật đầu, giọng nói cũng có chút buồn bã:

- Ừm… ta sẽ làm vậy.

​Minh Long chắp tay, định nói lời cáo từ cuối cùng:

- Vậy, tại hạ xin cáo từ.

​Hắn tiến thẳng về hướng cổng chính hoàng cung. Đi được vài bước, rồi như nhớ ra điều gì đó vô cùng quan trọng, hắn liền quay đầu lại:

- À… còn chuyện này, phiền Đại công chúa chuyển lời đến Bệ…

​Ngọc Linh đã giơ tay lên, cắt ngang lời hắn, trên môi nở một nụ cười đầy thấu hiểu:

- Ngươi yên tâm. Ngươi là người có ân với hoàng gia, chúng ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật về những chuyện liên quan đến ngươi.

​Minh Long gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm:

- Đa tạ.

​Nói rồi, hắn bước tiếp. Về phía cổng hoàng cung, một thị vệ đã đứng chờ sẵn. Thấy Minh Long tiến tới, người đó liền chắp tay:

- Xin hỏi, các hạ có phải là Minh Long công tử?

​Minh Long gật đầu:

- Đúng vậy.

​Người thị vệ cung kính nói:

- Bệ Hạ đã đặc biệt căn dặn chuẩn bị xa giá cho Minh Long công tử trở về Hằng Thiên Tông. Mời công tử.

​- Ồ! - Nhìn cỗ xa giá lộng lẫy trước mắt, Minh Long không khỏi cảm thán. Hắn chắp tay:

- Vậy thì cảm tạ Bệ Hạ ân điển.

​Rồi hắn tiến vào trong. Cỗ xa giá được kéo đi bởi một con Đại Bàng yêu thú Tam giai viên mãn, thân hình to lớn, khí thế hùng hậu.

"​Khiếu! "

​Con Đại Bàng khiếu lên một tiếng dài, rồi vỗ mạnh đôi cánh, bay vút lên tầng mây.

​Ngọc Linh ở phía dưới vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn theo cỗ xa giá cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen nhỏ. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả, trống rỗng và lưu luyến. Cảm giác này, hệt như lần hắn quay người rời đi bên trong động phủ lạnh lẽo đó.

​Nàng bất giác đưa một tay lên, như muốn níu kéo bóng hình đang khuất dần vào tầng mây. Rồi, khóe miệng nàng nở một nụ cười nhẹ, vừa buồn bã lại vừa dịu dàng. Nàng thì thầm với gió:

​- Bảo trọng.

. ..

Ngồi trong cỗ xa giá đang lướt đi êm ái giữa những tầng mây, Minh Long vén rèm cửa, quan sát toàn bộ Hoàng Đô sầm uất, tráng lệ đang nhỏ dần ở phía dưới:

​- Chà. .. - Hắn không nhịn được cảm thán:

- Một quốc gia phồn thịnh đến thế này. Trước đó ta còn có chút nghi ngờ, đến khi được diện kiến trực tiếp thì mọi nghi ngờ đã được xóa bỏ. Hoàng Đế là một người đức độ như vậy, Thủy Vân Quốc có thể phát triển rực rỡ đến thế, cũng là điều đương nhiên.

​Ngọc Nhi trong thức hải cũng chép miệng, trong giọng nói có một tia tán thưởng hiếm thấy:

- Đúng là một bậc chính nhân quân tử đó. Ở trong cái thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé này, không có nhiều người có đức tính như vậy đâu. Bằng không, đổi lại là một người khác, e rằng đã bóp chết ngươi ngay từ đầu để đoạt lấy Khởi Linh Phong rồi, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy.

​Minh Long cũng gật đầu đồng ý, trong lòng dâng lên một sự kính trọng thật sự đối với vị đế vương kia.

​Hắn thu lại ánh mắt, kéo rèm cửa lại:

- Thôi, phải tranh thủ thời gian.

​Minh Long triệu hoán Gia Tốc Trận từ trong Không Gian Hệ Thống ra. Hắn tùy tiện ném vào xung quanh Gia Tốc Trận 1000 viên linh thạch hạ phẩm, rồi không chút do dự, hai chân xếp bằng ngồi lên trên đó, nhắm mắt lại, tiếp tục đẩy nhanh quá trình kết hợp Âm Dương chi lực.

. ..

Hơn một ngày trời trôi qua kể từ khi Minh Long trở về Hằng Thiên Tông.

​Bên trong Tông Chủ Điện uy nghiêm, không khí có phần căng thẳng. Hằng Vương vẫn ngồi tĩnh tọa trên bảo tọa, hai mắt nhắm hờ, khí tức sâu không lường được, dường như không quan tâm đến sự đời. Trong khi đó, Hằng Dương Tông chủ lại không được bình tĩnh như vậy. Lão chắp tay sau lưng, liên tục đi đi lại lại ở phía dưới, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng và sốt ruột, ánh mắt dán chặt vào Minh Long, người đã đứng ở đó bẩm báo từ nãy đến giờ:

​- Thật sự Bệ Hạ muốn gặp ngươi là vì lý do này? Ngươi đã kể lại toàn bộ sự thật cho vi sư nghe rồi chứ?

​Minh Long chắp tay, đối mặt với sự lo lắng của sư phụ, hắn bình thản đáp:

- Toàn bộ sự việc, đệ tử đã nói hết, không thiếu một chi tiết nào, thưa sư phụ.

​Nghe được lời xác nhận một lần nữa, vẻ lo lắng trên mặt Hằng Dương lập tức tan biến. Sự căng thẳng được thay thế bằng một niềm vui sướng và nhẹ nhõm tột độ, không thể che giấu:

​- Không ngờ… không ngờ Bệ Hạ bấy lâu nay dốc toàn lực truy tìm Khởi Linh Phong lại là để dành cho Nhị công chúa! - Lão lẩm bẩm, rồi nhìn Minh Long với ánh mắt vô cùng hài lòng và tán thưởng:

- Mà nói như vậy, chẳng phải đồ nhi ngươi không những không gặp họa, mà còn lập được đại công, kết thành một giao tình sâu sắc với hoàng thất rồi sao? Ha ha ha… Tốt! Tốt lắm!

​Lão quay sang Hằng Vương, người vẫn đang tĩnh tọa, chắp tay một cách đầy hưng phấn, không kìm được niềm vui:

- Sư phụ! Chuyện này đúng là đại hỷ của tông môn ta!

​Hằng Vương lúc này mới từ từ mở mắt. Trong mắt lão không có sự vui mừng quá độ như Hằng Dương, mà chỉ có một sự tán thưởng và thông suốt sâu xa. Lão gật đầu một cách chậm rãi:

​- Đúng vậy. Qua chuyện này, cũng có thể thấy được Bệ Hạ là một bậc minh quân, giàu lòng đức độ, vì nhi nữ của mình mà sẵn sàng đối đãi một cách công bằng với một tiểu bối. Thủy Vân Quốc có một vị vua như vậy, là phúc của bá tánh.

Hằng Vương nheo đôi mắt già nua nhìn Minh Long, rồi cất giọng trầm ổn:

- Thôi được rồi. Chuyện này hiện tại chỉ có hoàng thất, ta, sư phụ ngươi và vài bằng hữu thân thiết của ngươi nhất tại Hằng Thiên Tông biết mà thôi. Tất cả sẽ tuyệt đối giữ bí mật. Bản thân ngươi nay đã mang Dị Phong, ắt phải được dốc toàn lực bồi dưỡng, tương lai của ngươi hoàn toàn có thể trở thành trụ cột vững chắc cho Hằng Thiên Tông.

​Hằng Dương gật đầu tán thành:

- Sư phụ nói phải. - rồi quay sang Minh Long dặn dò:

- Việc này tạm thời gác lại. Trước mắt, ngươi cứ về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện luyện tập sẽ tính sau.

​Minh Long chắp tay, gãi đầu vẻ ngập ngừng: - À. .. chuyện này, thật ra thì. ..

​Hằng Dương khẽ chau mày:

- Sao vậy?

. ..

​- HẢ? LẠI MUỐN ĐI NỮA SAO?

Liệt Khang và Tiểu Mễ gần như cùng lúc kinh ngạc thốt lên.

​Minh Long gật đầu xác nhận:

- Đúng là như vậy.

​Tiểu Mễ lo lắng hỏi:

- Nhưng đệ muốn đi đâu?

​Minh Long đáp:

- Đến A Tốc Cát Bộ. Nơi đó cũng khá xa, nhưng ta có việc quan trọng cần đến.

​Liệt Khang nhíu chặt mày:

- Vậy bao giờ khởi hành? Đã thưa với sư phụ chưa?

​Minh Long chép miệng, đáp:

- Chắc là ngay ngày mai thôi, ta còn phải chuẩn bị một số thứ. Vừa rồi ta đã thưa với sư phụ rồi, biểu cảm của sư phụ. .cũng y hệt hai người vậy.

Tiểu Mễ khẽ hỏi, giọng có chút không nỡ:

- Vậy. .. bao giờ đệ mới quay về?

​Hắn nhún vai, cố tỏ ra thản nhiên:

- Chắc là sớm thôi, ta nghĩ cũng không lâu đâu.

Rồi cả ba cứ vậy ngồi trò chuyện cùng nhau dưới màn đêm tĩnh lặng.

. ..

​Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Minh Long đã tìm đến Hằng Đan Điện. Hắn đứng trước cửa, cất tiếng:

- Tam trưởng lão, đệ tử Minh Long xin được diện kiến.

Hằng Đan đang ngồi tĩnh tọa bên trong nghe thấy liền bước ra mở cửa, thấy hắn, ông hỏi:

- Sáng sớm thế này đã tìm ta, có việc gì sao?

​Minh Long kính cẩn chắp tay:

- Tham kiến Tam trưởng lão. Đệ tử hôm nay chuẩn bị rời đi vì có chút việc riêng, trước khi đi muốn đến xin trưởng lão một ít dược liệu.

​Hằng Đan nhíu mày:

- Ngươi lại đi à? Tông chủ đã biết chưa?

​Hắn đáp:

- Bẩm trưởng lão, sư phụ và lão tổ đều đã cho phép rồi.

​Nghe vậy, Hằng Đan gật đầu:

- Vào đi.

​Vừa bước vào trong, một mùi hương dược liệu thơm ngát đã xộc thẳng đến, khiến tinh thần của hắn lập tức sảng khoái. Khắp sân điện bày vô số linh dược quý hiếm. Hằng Đan phất tay, hỏi:

- Ngươi cần những gì?

​Minh Long đáp:

- Phiền Tam trưởng lão, đệ tử đang cần Kim Tinh Túc, U Lan Chi, Ngọc Linh Thảo, Tử Hà Hoa, nếu có cả Hắc Ngân Sâm nữa thì càng tốt.

​Hằng Đan nghe những loại dược liệu được liệt kê ra liền chau mày:

- Ngươi muốn luyện Hồi Nguyên Đan? Chỗ của ta có sẵn thành phẩm rồi, cứ thoải mái lấy mà dùng.

​Minh Long gãi đầu, cười trừ:

- Thật ra cũng không hẳn là Hồi Nguyên Đan. Vả lại, trưởng lão thừa biết đệ tử nào có chút kiến thức gì về luyện đan đâu. Đệ tử cần những thứ này để làm một việc khác.

​Hằng Đan nhìn hắn bán tín bán nghi:

- Thật không?

​Minh Long gật đầu quả quyết:

- Chắc chắn ạ.

​Hằng Đan chép miệng, không gặng hỏi thêm, chỉ tay vào từng dãy tủ thuốc:

- Các loại ngươi cần đều ở trong đó. Lấy vừa đủ dùng thôi, chỗ ta không còn nhiều.

​Hắn vui vẻ chắp tay:

- Đa tạ Tam trưởng lão.

. ..

Trở về phòng, tay cầm những dược liệu vừa lấy được từ chỗ Hằng Đan trưởng lão, Minh Long không giấu được nụ cười hài lòng.

​Quả thật, Hằng Đan trưởng lão nói không sai. Những dược liệu này chính xác là nguyên liệu cốt lõi để luyện chế nên Hồi Nguyên Đan, một loại đan dược giúp nhanh chóng phục hồi linh lực đã tiêu hao trong chiến đấu. Tuy nhiên, thứ mà hắn thực sự muốn luyện chế còn cao cấp hơn thế nhiều. Dù mang trong mình hai loại Dị thuộc tính vô cùng cường đại, khả năng chiến đấu kéo dài lại chính là điểm yếu chí mạng của hắn. Nguyên nhân là do những vũ kỹ và công pháp hắn tu luyện có đẳng cấp quá cao, mỗi lần thi triển đều ngốn một lượng năng lượng khổng lồ.

​Mục tiêu của Minh Long là Phục Dị Linh Đan, một loại linh đan đặc biệt được ghi lại bên trong cuốn Bách Hóa Đan Lục. Công dụng của nó là giúp cơ thể đẩy nhanh đến cực hạn tốc độ hồi phục Dị thuộc tính đã tiêu hao.

​Dĩ nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể để cho"lão già"Hằng Đan biết được. Với một kẻ cuồng luyện đan như lão, nếu biết hắn đang sở hữu Bách Hóa Đan Lục trong tay, chỉ sợ sẽ lập tức lao đến ôm chặt lấy chân hắn không buông. Đến lúc đó thì phiền phức to.

. ..

Cuộc cáo từ tại Tông Chủ Điện diễn ra ngắn gọn. Trước ánh mắt vừa căn dặn vừa tin tưởng của sư phụ Hằng Dương, Minh Long chỉ kính cẩn cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi, không một lời hứa hẹn nhưng sự quyết tâm đã hiện rõ trong từng bước chân.

​Con đường lát đá xanh dẫn ra cổng chính của Hằng Thiên Tông hôm nay dường như dài hơn thường lệ. Dưới ánh nắng ban mai, bóng lưng thẳng tắp trong bộ bạch y của Minh Long đổ dài trên mặt đất. Dọc đường đi, những đệ tử khác đều tự giác dừng bước, nép sang một bên và cúi đầu kính cẩn khi hắn lướt qua:

- Minh Long sư huynh. ..

Những lời chào đầy tôn trọng vang lên khe khẽ.

​Trong ánh mắt của họ, ngoài sự ngưỡng mộ còn có một tia kiêng dè rõ rệt. Kể từ sau trận chiến tại Nội Phong Bí Địa, cái tên Minh Long đã không còn như trước. Việc hắn dễ dàng hạ sát một thiên tài Nội Môn như Thái Đống đã tạo ra một cơn chấn động, khiến uy danh của hắn được đẩy lên một tầm cao mới.

​Giữa những âm thanh xì xào kính phục đó, một giọng nói trong trẻo và thân thuộc đột nhiên truyền thẳng vào tâm trí Minh Long:

- Bảo trọng.

​Bước chân Minh Long khựng lại. Ánh mắt hắn khẽ động rồi quay người về phía sau. Dưới tán cây phong lá đỏ cách đó không xa, Thượng Quan Yên Nhi đang đứng đó. Nàng không tiến lại gần, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, đôi mắt trong veo tựa hồ nước mùa thu chứa đựng vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng cất lên thành tiếng.

​Minh Long hiểu được sự quan tâm không lời đó. Hắn khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ nhưng chân thành nở trên môi:

- Tạm biệt.

​Dứt lời, Minh Long không chút do dự xoay người bước tiếp, bóng lưng kiên định hướng về phía cổng đá sừng sững, không một lần ngoảnh lại. Trước khi bước qua ngưỡng cửa ngăn cách tông môn và thế giới bên ngoài, hắn ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm, rồi vươn vai một cái đầy sảng khoái:

- Lại lên đường.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...