Chương 87: ĐẤU GIÁ HỘI


#DMCR#VP:

Hoàng Luật nhìn Minh Long, ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm về bí mật của hắn. Ông chép miệng, giọng điệu có chút cảm thán:

- Thật ra, bản thân ngươi chắc cũng thừa hiểu rằng Dị thuộc tính không phải là rau cải trắng ngoài chợ mà muốn nói tìm là tìm. Nó là cơ duyên của trời đất, ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần. Đến ngay như Thủy Vân Quốc chúng ta, lãnh thổ rộng lớn, nhân tài vô số, nhưng suốt bao nhiêu thế hệ qua, cũng đâu có ai may mắn sở hữu Dị thuộc tính như ngươi đâu.

​Minh Long gật gù. Hắn biết, Bệ Hạ nói không sai. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, sự may mắn của mình không đến từ vận khí đơn thuần. Nó đến từ sự đặc biệt của chính đan điền hắn, thứ có thể định vị và cảm ứng được Dị thuộc tính trong một phạm vi nhất định. Nếu không có khả năng này, dù cho hắn có đi khắp thế gian cũng chỉ là mò kim đáy bể. Mà tìm trên thế gian này có người thứ hai có khả năng như hắn thì gần như là không thể.

​Minh Long đáp:

- Bệ Hạ nói đúng.

​Hoàng Luật liền nói thêm, dường như muốn cho hắn một con đường:

- Tuy nhiên, để có được thông tin về các loại Dị thuộc tính vô chủ thì cũng không phải là hoàn toàn không thể.

​Ánh mắt Minh Long lập tức lấp lóe, trong lòng dâng lên một tia hy vọng:

- Mong Bệ Hạ chỉ giáo.

​Hoàng Luật nói:

- Ngươi có thể tham gia kỳ đấu giá hội thường niên của Bách Bảo Các.

​Minh Long lẩm bẩm:

- Đấu giá hội?

​- Đúng vậy. - Hoàng Luật gật đầu:

- Đấu giá hội do Bách Bảo Các tổ chức là một kỳ đấu giá được tổ chức thường niên, quy mô cực kỳ lớn. Địa điểm của nó không bao giờ cố định. Hằng năm, Bách Bảo Các sẽ chọn ra một trong vô số các trụ sở của họ, trải khắp cả Cầu Tiên Tinh Cầu này, và tổ chức. Trẫm nhớ lần gần nhất vào năm ngoái, Bách Bảo Các đã tổ chức đấu giá hội tại một trụ sở nằm ở Đông Tinh đại lục xa xôi.

​Minh Long bừng tỉnh, trái tim đập thình thịch:

- Ở đó… có bán cả Dị thuộc tính sao?

​Hoàng Luật gật đầu xác nhận, ánh mắt có chút phức tạp:

- Thật ra, có rất ít thứ trên thế gian này mà Bách Bảo Các không thể có được. Những thứ như Dị thuộc tính vô chủ, đối với bản thân các tu sĩ như trẫm và ngươi thì thấy đó là cơ duyên trời ban, là vật vô giá. Tuy nhiên, đối với Bách Bảo Các, những thứ đó suy cho cùng cũng chỉ sinh ra với mục đích duy nhất là để đem đi giao dịch.

​Hoàng Luật nhìn thẳng vào Minh Long, nói ra một sự thật trần trụi của thế giới này:

​- Chỉ cần ngươi trả đủ cái giá của nó, bất cứ ai cũng có thể mua.

"HÍT! !! "

​Minh Long hít một ngụm khí lạnh, trong lòng dâng lên một cơn sóng chấn động còn lớn hơn cả khi biết thân phận của Hoàng Nam:

-"Dị thuộc tính, thứ mà người người khao khát, một bảo vật trời ban, lại có thể bị đem ra buôn bán như rau cải trắng ngoài chợ? Rốt cuộc Bách Bảo Các này khủng bố đến mức thế nào? Với lại, thế lực kinh doanh khổng lồ đến mức này, người đứng sau phải là một nhân vật tầm cỡ ra sao? "- Hắn thật không dám tưởng tượng.

​Thấy vẻ mặt của Minh Long, Hoàng Luật cười lớn:

- Ha ha ha, trẫm biết là ngươi đang suy nghĩ gì. Sở dĩ trên thế gian này, từ những tán tu tầm thường cho đến các thế lực đỉnh tiêm, không có bất kỳ một ai dám sinh sự với chuyện làm ăn của họ, thì chỉ có một lý do đơn giản.

​Ánh mắt Hoàng Luật hiện lên một vẻ trang trọng và có phần kiêng dè:

- Bách Bảo Các vang danh thiên hạ, là một trong số ít những Bát cấp thế lực hàng thật giá thật.

​Minh Long há hốc mồm:

- Vậy… vậy người đứng đầu…

​Hoàng Luật cười, xác nhận suy đoán kinh hoàng của hắn:

- Không sai! Người đứng sau Bách Bảo Các - Các Chủ Bách Bảo Các, chính là một vị Độ Kiếp kỳ cường giả, hơn nữa còn là Độ Kiếp hậu kỳ.

​- Độ Kiếp kỳ? Đã vậy còn là hậu kỳ? - Minh Long cảm thấy hơi thở của mình cũng trở nên dồn dập.

​Hoàng Luật trầm giọng, xoay xoay hai viên ngọc phỉ thúy trong lòng bàn tay, tiếp tục ném ra những tin tức còn chấn động hơn:

- Không những thế. Dưới trướng của Các Chủ Bách Bảo Các còn có hai vị Đà Chủ, nghe nói cũng là Độ Kiếp sơ kỳ cường giả. Ngoài ra, bên dưới còn có tám vị trưởng lão Hợp Thể kỳ. Hơn nữa Bách Bảo Các cũng là đối tác làm ăn với vô số thế lực đỉnh tiêm khác. Ngươi nói xem, với nội tình sâu không lường được như vậy, có kẻ điên nào lại đi chọc vào bọn họ chứ?

​Minh Long gật gù, hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn cảm thán:

- Công nhận. Với nội tình thế này, nếu không phải là một kẻ ngu ngốc muốn tìm đường chết, chắc chắn không ai dám tự nhiên động đến Bách Bảo Các.

​Hoàng Luật hắng giọng, nói thêm:

- Tuy nhiên, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Trước giờ, Bách Bảo Các chỉ quan tâm đến việc làm ăn giao thương, không hề quan tâm đến những tranh đấu trong thiên hạ. Bọn họ là một thế lực tuyệt đối trung lập. Tôn chỉ của họ rất rõ ràng, "người không phạm ta, ta không phạm người".

- Vậy Bệ Hạ có biết vị Các Chủ này là người như thế nào không? - Minh Long tò mò hỏi.

​Hoàng Luật vừa đưa ly trà lên miệng, nghe vậy liền từ tốn đặt xuống, lắc đầu.

- Danh tính của vị Các Chủ này là một bí mật mà không ai trên thế gian này rõ được. Không ai biết nhân vật này là nam hay nữ, già hay trẻ, diện mục ra sao. Nghe nói, thân phận thật sự của Bách Bảo Các Chủ chỉ có hai vị Đà Chủ là biết rõ mà thôi. Còn lại, đối với toàn bộ thiên hạ, đó đều là một bí mật.

​Minh Long chép miệng một cái:

- Cũng phải thôi. Một nhân vật tầm cỡ như vậy, thường không bao giờ chủ động xuất đầu lộ diện.

​Rồi hắn liền hỏi thêm, vào thẳng vấn đề chính:

- Vậy không biết Bệ Hạ có thông tin gì về buổi đấu giá hội tiếp theo của Bách Bảo Các không?

​Hoàng Luật gật đầu, trong mắt hiện lên một ý cười:

- Trẫm đang định nói đây.

​Nói rồi, ông lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm thiệp mời được làm bằng vàng mỏng, trên đó có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, đưa cho Minh Long.

​Minh Long tiến đến, đưa hai tay đón lấy. Hoàng Luật giải thích:

​- Tiểu tử ngươi gặp may đấy. Vừa hay, kỳ đấu giá hội thường niên sắp tới sẽ được tổ chức tại trụ sở Bách Bảo Các chi nhánh A Tốc Cát Bộ.

​Minh Long cầm tấm thiệp, vẻ mặt có chút ngơ ngác, lẩm bẩm lại cái tên xa lạ:

​- A Tốc Cát Bộ?

​Hoàng Luật giải thích một cách từ tốn:

- A Tốc Cát Bộ là một bộ tộc du mục có lãnh thổ rộng lớn, nằm sát phía cực Tây của Thủy Vân Quốc. Bọn họ vốn là một nước chư hầu của Thủy Vân Quốc chúng ta, hằng năm đều triều cống, mối quan hệ cũng khá tốt. Đứng đầu A Tốc Cát Bộ hiện tại là một vị Đại Hãn, tu vi cũng không hề tầm thường, đã là Hóa Thần hậu kỳ.

​Minh Long vừa nghe vừa nhìn tấm thiệp vàng óng, được chế tác tinh xảo trong tay. Hoàng Luật tặc lưỡi một cái, nói tiếp:

- Lần này đấu giá hội được tổ chức tại Nam Tinh Đại Lục chúng ta, nên Thủy Vân Quốc nghiễm nhiên nhận được một tấm thiệp mời khách quý tham dự. Vốn dĩ trẫm còn quá nhiều sự vụ trong triều phải xử lý, tính để Thái Tử đi thay. Nhưng thôi, cho ngươi đi, coi như là món quà trẫm ban thưởng cho ngươi vì đã lập đại công.

​Minh Long nghe vậy, vẻ mặt không giấu được sự mừng rỡ. Đây chính là một cơ hội tốt để mở mang tầm mắt, và quan trọng hơn là để tìm kiếm thêm Dị thuộc tính! Hắn vội chắp tay cúi đầu thật sâu:

- Tạ Bệ Hạ ân điển!

​Hoàng Luật nói thêm:

- Kỳ đấu giá hội này sẽ chính thức được tổ chức sau ba tháng nữa. Thời gian không còn nhiều, tiểu tử ngươi nên chuẩn bị đi.

​- Thảo dân đã hiểu. - Minh Long đáp:

- Vậy thảo dân xin phép cáo lui.

​- Ừm, nghỉ ngơi cho tốt. - Hoàng Luật gật đầu, phất tay.

​Minh Long lui dần ra phía cửa, vừa mới quay người định đi thì chợt như nhớ ra một điều vô cùng quan trọng:

- A!

​Hắn quay ngoắt lại, gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói với Hoàng Luật:

- À… thưa Bệ Hạ, còn một điều… thảo dân muốn xin thêm.

​- Hửm? - Hoàng Luật nhíu mày, tỏ vẻ đã hết kiên nhẫn:

- Còn cái gì nữa?

​Thấy vậy, Minh Long liền nở một nụ cười nịnh nọt, hai bàn tay xoa xoa vào nhau liên tục, bộ dạng hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh, thâm sâu khó lường lúc trước:

​- Cái này… không biết Bệ Hạ có thể cho thảo dân xin một chút linh thạch… để làm lộ phí được không ạ?

​Nghe thấy lời đề nghị không biết xấu hổ này, Hoàng Luật sững người một lúc, rồi không nhịn được mà nhếch môi cười, sự nghiêm nghị hoàn toàn biến mất:

- Cần bao nhiêu?

​Minh Long cười hì hì:

- Dạ, Bệ Hạ cho càng nhiều thì càng tốt ạ.

. ..

Trở về gian phòng lộng lẫy, được bố trí riêng cho mình trong hoàng cung, Minh Long ngồi xuống, tự rót một ly trà nguội để bình ổn lại tâm trí. Ba người Liệt Khang, Tiểu Mễ và Thượng Quan Yên Nhi đã sớm quay trở lại Hằng Thiên Tông theo lệnh của trưởng lão, giờ đây trong căn phòng rộng lớn, xa hoa này chỉ còn lại một mình hắn.

​Hắn cầm chiếc nhẫn trữ vật màu đen tuyền mà Hoàng Luật vừa ban cho trong tay, cảm nhận được sự tinh xảo của nó, không khỏi cảm thán:

- Thế này cũng nhiều phết rồi.

​Bên trong nhẫn trữ vật, không có công pháp hay vũ khí gì khác, chỉ toàn là linh thạch. Minh Long dùng thần thức quét qua một lượt. Một không gian rộng lớn hiện ra, bên trong là một ngọn núi nhỏ lấp lánh đủ màu sắc. Hắn cẩn thận kiểm kê"tài sản"mới của mình: 1000 viên linh thạch thượng phẩm, mỗi viên đều trong suốt như pha lê, tỏa ra linh khí tinh thuần và đậm đặc, 2000 viên trung phẩm và 5000 viên hạ phẩm, tất cả đều chất chồng lên nhau.

​Nhìn thấy cảnh tượng này, Minh Long không nhịn được mà cười liên tục, miệng không khép lại được, niềm vui sướng hiện rõ trên mặt:

- Lão tử lại là đại gia rồi! Ha ha ha…

​- Hừ. - Ngọc Nhi trong thức hải bĩu môi khinh bỉ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:

- Miệng thì nói không cần ban thưởng, tay thì vẫn nhận linh thạch nhanh như chớp. Đồ đạo đức giả.

​Minh Long nghe vậy thì ho khan một tiếng, mặt hơi đỏ lên, cố gắng chống chế:

- Khụ… kệ ta! Đây là do Bệ Hạ ép ta nhận đó chứ!

​Rồi không chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn liền đứng dậy. Hắn lấy cùng lúc 1000 viên linh thạch trung phẩm ra, trải đều chúng ra khắp sàn nhà lát đá cẩm thạch, tạo thành một tiểu trận pháp tụ linh đơn giản. Hắn ngồi khoanh chân lên chính giữa đống linh thạch, nhắm mắt lại, động ý niệm.

​Ngay lập tức, cơ thể hắn như một cái hố đen không đáy, điên cuồng hút lấy linh lực tinh thuần từ đống linh thạch. Từng luồng linh khí mắt thường có thể thấy được, như những dòng suối nhỏ, từ những viên linh thạch dung nạp vào cơ thể hắn. Những viên linh thạch cũng nhanh chóng ảm đạm đi rồi vỡ nát thành bột phấn.

​Không sai, mục đích chính của việc Minh Long mặt dày xin xỏ linh thạch, không phải là cho bản thân hắn, mà chính là để cho Khởi Linh Phong, đang trong trạng thái suy yếu, có thể nhanh chóng hồi phục lại trạng thái đỉnh cao của nó.

"Vù! Vù! Vù! "

​Một luồng hấp lực kinh người tỏa ra từ cơ thể Minh Long. Qua một khoảng thời gian ngắn, 1000 viên linh thạch trung phẩm trên sàn nhà nhanh chóng mất đi ánh sáng, ảm đạm đi rồi vỡ nát thành một lớp bột phấn trắng xóa. Toàn bộ linh lực bên trong đã bị cơ thể Minh Long hấp thụ hết.

​Minh Long động ý niệm, dùng thần thức quan sát phía đan điền. Chiếc khăn lụa trắng Khởi Linh Phong lúc này đã có sức sống trở lại, không còn vẻ ảm đạm như trước, nó đang tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ. Tuy nhiên, hắn vẫn có thể cảm nhận được nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được trạng thái toàn thịnh.

​Minh Long tặc lưỡi:

- Thôi đành chịu vậy, xem ra chỉ 1000 viên trung phẩm là không đủ.

​Không chút do dự, hắn tiếp tục lôi ra thêm 1000 viên linh thạch trung phẩm nữa, lại một lần nữa trải ra sàn rồi tiến hành hấp thụ.

​Lại thêm một khoảng thời gian dài trôi qua. Bên ngoài cửa sổ, trời đã ngả sang màu tối, màn đêm tĩnh mịch buông xuống. Minh Long lúc này mới từ từ hé mở đôi đồng tử. Một luồng Phong linh lực tinh thuần như đang thoắt ẩn thoắt hiện bên trong đôi mắt hắn rồi mới biến mất.

​Bên trong đan điền, Khởi Linh Phong đã hoàn toàn được phục hồi. Nó mừng rỡ hò reo, bay lượn một vòng rồi lại vui vẻ quấn quanh cổ Tiểu Lang. Chú cún nhỏ cũng nhận thấy người bạn của mình đã khỏe lại, nó cũng mừng rỡ sủa lên vài tiếng, vẫy đuôi chạy loanh quanh bên trong đan điền rộng lớn của hắn, tạo nên một cảnh tượng vô cùng sống động.

​Minh Long thở phào một hơi, cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Khởi Linh Phong đã hồi phục, hắn mới có thể thật sự yên tâm. Minh Long liền lôi tấm thiệp vàng mà Hoàng Luật đã ban cho ra, ngắm nghía nó một lần nữa dưới ánh đèn.

​Ngọc Nhi hiện ra bên cạnh, hỏi:

- Tiếp đến định thế nào đây?

​Minh Long nhún nhún vai, cất tấm thiệp đi, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ:

- Còn thế nào nữa? Trước mắt cứ trở lại Hằng Thiên Tông đã. Sau đó, ta sẽ đến A Tốc Cát Bộ tham gia đấu giá hội.

​Hắn mỉm cười:

- Nếu có cơ hội đạt được thêm nhiều cơ duyên, ngại gì mà không thử chứ.

​Ngọc Nhi cũng mỉm cười hài lòng trước thái độ này của hắn:

​- Tốt!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...