Chương 86: ĐIỀU THẢO DÂN MUỐN


#DMCR#VP:

Phía cực Đông biên giới lãnh thổ Thủy Vân Quốc, có một con sông lớn uốn lượn chảy dài, cắt ngang qua đất liền như một dải lụa bạc khổng lồ được trời đất ban tặng. Đây không phải là một con sông bình thường. Dòng nước của nó trong vắt đến lạ thường, và nếu nhìn kỹ dưới ánh trăng, người ta có thể thấy nó tỏa ra một thứ linh quang mờ ảo, huyền diệu. Đó là bởi vì, trong mỗi một giọt nước đều chảy mang từng dòng linh lực thuần túy.

​Dòng nước mang theo linh khí này, sau khi chảy qua hàng ngàn dặm, lại thẩm thấu sâu vào trong lòng đất, như dòng sữa mẹ hiền hòa, không ngừng nghỉ nuôi dưỡng đại địa. Trải qua hàng ngàn vạn năm tích tụ, những linh lực đó dần dần kết tinh, ngưng tụ lại, từ đó hình thành nên vô số những mỏ linh thạch quý giá nằm sâu dưới từng lớp đất đá.

​Kể từ xa xưa, người dân Thủy Vân Quốc đã dựa vào việc khai thác những mỏ linh thạch trời ban này. Chính nguồn tài nguyên gần như vô tận đó đã trở thành nền móng vững chắc, giúp Thủy Vân Quốc từng bước phát triển rực rỡ, trở thành một cường quốc hùng mạnh như ngày hôm nay.

​Con sông vĩ đại này có tên gọi là Thủy Vân Hà.

​Sở dĩ có tên gọi này, là vì nó bắt nguồn từ một nơi còn hùng vĩ và thiêng liêng hơn. Dòng sông được chảy ra từ trên đỉnh cao nhất của Thủy Vân Sơn, một ngọn núi thiêng sừng sững ở phía chân trời, đỉnh núi quanh năm chìm trong những đám mây trắng bồng bềnh.

​Tương truyền, từ trước cả khi lập quốc, Thủy Vân Sơn đã đứng sừng sững tại đó như một người khổng lồ canh giữ đất trời. Nó như một cây cột chống trời, ngày đêm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tạo ra nguồn nước chứa đựng sinh cơ dồi dào. Dòng lưu thủy từ trên núi chảy xuống, mang theo sự sống, khiến cho cỏ cây nơi nó chảy qua luôn đâm chồi nảy lộc, vạn vật sinh sôi.

​Vì ngọn núi sinh ra sông, và dòng sông lại nuôi dưỡng cả một vùng đất, nên các bậc tiền nhân từ thời lập quốc đã lấy chính tên của ngọn núi và dòng sông để đặt tên cho quốc gia của mình.

"Thủy Vân Quốc. "

. ..

Doanh trại Đông Kỳ Quân - Thủy Vân Quốc.

"Lộc! Cộc! Lộc! Cộc! "

​Tiếng móng guốc của một con chiến mã vang lên đều đặn trên con đường đất, âm thanh nặng nề và đầy uy lực. Một con Xích Thố, toàn thân phủ một lớp lông màu đỏ rực như lửa, cơ bắp cuồn cuộn, đang tiến đến. Trên người nó tỏa ra khí tức của một yêu thú Tứ giai sơ kỳ hùng hậu, mỗi một hơi thở của nó đều phả ra một luồng nhiệt khí nóng rực. Theo sau là hai hàng binh sĩ Thủy Vân Quốc, bước đi chỉnh tề, im lặng tuyệt đối, gươm giáo đầy đủ, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người, cho thấy đây là một đội quân tinh nhuệ đã trải qua tôi luyện.

​Trên lưng con Xích Thố là một nam tử trung niên, diện mục bất phàm. Dù đã ở tuổi trung niên, gương mặt ông vẫn góc cạnh, cương nghị, lưng thẳng tắp như một cây thương, trên thân diện bộ tướng phục của Thủy Vân Quốc vô cùng oai vệ. Ánh mắt ông kiên định, sâu thẳm, như một con chim ưng đang quan sát lãnh địa của mình. Lưng đeo một thanh trường kích, toàn thân ông toát ra một luồng khí thế của bậc quyền uy, một sự hòa quyện giữa sát khí của chiến trường và sự trầm ổn của một vị đại quan trong triều.

​Cả đoàn người đang dần tiến về phía doanh trại đóng quân của Đông Kỳ Quân Thủy Vân Quốc, một pháo đài quân sự hùng vĩ tọa trấn tại vị trí chiến lược sát bờ Thủy Vân Hà.

​Một người lính gác trên vọng lâu nhìn thấy đoàn người đang tiến đến, hắn cảnh giác nheo mắt lại. Nhưng chỉ vài giây sau, khi nhận ra con Xích Thố độc nhất vô nhị và cờ hiệu đang tung bay, hắn lập tức giật mình, vội vàng phất mạnh lá cờ trong tay, ra hiệu mở cổng doanh trại trong sự khẩn trương.

​"Hí. .. !! !! "

​Con Xích Thố hí lên một tiếng dài rồi dừng lại ngay ngắn trước cổng doanh. Từ bên trong, một đoàn người cũng nhanh chóng tiến ra bên ngoài. Tất cả đều là binh sĩ mặc giáp trụ sáng loáng, khí thế nghiêm trang, dẫn đầu là Thượng Quan Hàn Thương.

​Ông tiến đến trước con Xích Thố, cúi đầu, cung kính chắp tay, một cái lễ nghi tiêu chuẩn của quân đội:

- Tổng Đốc Đông Kỳ Quân Thượng Quan Hàn Thương, tham kiến Hữu Thừa Tướng.

​Nam tử ngồi trên lưng Xích Thố không ai khác chính là Hữu Thừa Tướng đương triều của Thủy Vân Quốc, và cũng là phụ thân của Liệt Khang - Liệt Nghĩa.

​Liệt Nghĩa đảo mắt nhìn Hàn Thương, ánh mắt sắc bén của ông khẽ dịu đi một chút. Ông nhảy từ trên lưng Xích Thố xuống một cách nhẹ nhàng nhưng vững chãi, rồi tiến lại, đưa tay đỡ Hàn Thương:

- Thượng Quan tướng quân không cần đa lễ.

​Thượng Quan Hàn Thương đứng thẳng người, phất tay, hướng vào trong doanh trại:

- Liệt Thừa Tướng, mời!

​Liệt Nghĩa gật đầu. Đoàn người đồng loạt tiến vào trong.

Đoàn người vừa tiến vào trong đại trướng chính, không gian mang đậm mùi da thuộc và kim loại của quân đội. Thượng Quan Hàn Thương lập tức đảo mắt, ra hiệu cho một người binh sĩ bên cạnh đi chuẩn bị trà nước để tiếp đãi Thừa Tướng. Người binh sĩ liền lập tức hiểu ý, gật nhẹ đầu rồi định quay người rời đi.

​Nhưng Liệt Nghĩa đã thấy vậy, liền dứt khoát xua tay:

- Trà nước thì khỏi đi. - Ông nói, giọng điệu không cho phép từ chối, cho thấy sự nghiêm túc và khẩn trương trong chuyến đi này:

- Sự việc đang cấp bách, mau dẫn ta đi xem tình hình.

​- Mạt tướng tuân lệnh. - Hàn Thương chắp tay, rồi đích thân dẫn đường, đưa Liệt Nghĩa tiến về phía sau đại trướng.

​Cả hai tiến đến phía trên một đài quan sát cao được xây dựng ở điểm cao nhất của doanh trại, gió trên này thổi lồng lộng. Từ đây, có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh biên giới phía đông. Dòng Thủy Vân Hà hùng vĩ chảy qua như một dải lụa bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một bên bờ, thuộc lãnh thổ Thủy Vân Quốc, là vô số dân phu đang cần mẫn làm việc, những khu mỏ linh thạch lộ thiên hoạt động vô cùng tấp nập, thể hiện sự trù phú của quốc gia. Nhưng bên kia bờ, là một cánh rừng rậm rạp, âm u, không một bóng người, mang lại một cảm giác đầy đe dọa và bí ẩn.

​Liệt Nghĩa trầm giọng hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bờ sông đối diện:

- Sự việc là thế nào? Bọn Lam Ba Quốc vẫn còn cố ý xâm lấn à?

​Hàn Thương chắp tay, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng:

- Bẩm Thừa Tướng, mạt tướng đã cho một vài huynh đệ tâm phúc dưới trướng cải trang điều tra, xác nhận, đích thị là như vậy. - Ông lại chỉ tay về phía bên kia bờ sông, nơi cánh rừng rậm:

- Bọn chúng thường cho binh lính tinh nhuệ cải trang thành thường dân, lợi dụng đêm tối để đồng loạt vượt sông. Sau đó, chúng giả dạng làm dân phu khai thác mỏ, trà trộn vào đám dân phu của chúng ta, thực chất là muốn trộm vơ vét một phần linh thạch khai thác được mang về.

​- Không những thế… - Hàn Thương ngập ngừng, dường như lời sắp nói ra vô cùng nặng nề và đáng phẫn nộ:

- …bọn chúng còn…

​- Bọn chúng làm sao? - Liệt Nghĩa truy hỏi, mày kiếm nhíu lại.

​Hàn Thương liền đáp, giọng nói đã nhuốm màu tức giận không thể che giấu:

- Bọn chúng còn ngang nhiên cho các tàu thủy chiến lớn được trang bị vũ khí đầy đủ tuần tra trên sông. Hễ thấy tàu đánh cá của ngư dân chúng ta thì lập tức tiến lại chèn ép, quấy nhiễu. Thậm chí, chúng còn nhiều lần ngang ngược tuyên bố với ngư dân rằng, dòng Thủy Vân Hà này vốn thuộc sở hữu của Lam Ba Quốc bọn chúng!

​Giọng Hàn Thương trở nên nghiêm túc và nặng nề hơn bao giờ hết:

- Thưa Thừa Tướng, chuyện này rất hệ trọng. Nó đã không còn là hành vi trộm cắp thông thường, mà là sự khiêu khích trắng trợn, liên quan đến chủ quyền quốc gia. Mạt tướng vẫn chưa dám tự ý hành sự, vì nếu có xảy ra xung đột vũ trang, thì bá tánh ở các vùng Cực Đông này ắt sẽ là người chịu thiệt thòi đầu tiên. Vậy nên, mạt tướng mới lập tức bẩm báo lên ngài, xin ngài định đoạt.

Liệt Nghĩa thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía cánh rừng rậm của Lam Ba Quốc trở nên vô cùng sâu thẳm:

- Quả nhiên… bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi. Chỉ có điều, ta không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

​Ông quay sang Hàn Thương, tiết lộ một tin tức tình báo kinh thiên động địa:

- Mật thám của chúng ta vừa báo về. Lão Hoàng Đế của Lam Ba Quốc, Lam Hiệp, vừa đột phá thành công Luyện Hư kỳ rồi.

​Hàn Thương, một vị tướng quân luôn giữ vẻ mặt sắt đá, nghe vậy cũng không khỏi chấn động:

- Ngài vừa nói gì? Lão ta… lão ta đã đột phá Luyện Hư rồi sao?

​Liệt Nghĩa gật đầu xác nhận một cách nặng nề.

​Hàn Thương hoàn toàn mộng bức:

- Chẳng trách… chẳng trách lần này bọn chúng lại dám ngang nhiên, chủ động khiêu khích chúng ta như vậy.

​Hoàng Đế hiện tại của Lam Ba Quốc, Lam Đình, vốn đã là một cường giả Luyện Hư sơ kỳ, khiến Lam Ba Quốc cũng nghiễm nhiên trở thành một Lục cấp thế lực tại Nam Tinh Đại Lục này, sánh ngang với Thủy Vân Quốc về thực lực. Hai quốc gia mặc dù có biên giới liền kề nhưng từ trước đến nay vẫn luôn âm thầm xảy ra xung đột ngầm. Nguyên nhân cũng chỉ là do Lam Ba Quốc luôn thèm muốn lợi ích khổng lồ từ dòng Thủy Vân Hà. Chỉ là vì thực lực cân bằng nên chưa có cơ hội để chiến tranh bùng phát.

​Nay, Thái Thượng Hoàng của Lam Ba Quốc - Lam Hiệp, cũng vừa chính thức đột phá Luyện Hư. Điều này có nghĩa là thực lực tổng thể của Lam Ba Quốc đã đại tăng, vượt xa so với Thủy Vân Quốc. Đây chính là thời điểm hoàn hảo để Lam Ba Quốc kích động chiến tranh, mượn cớ để đoạt lấy Thủy Vân Hà.

​Liệt Nghĩa vỗ vai Hàn Thương, ánh mắt đầy tán thưởng:

- Thượng Quan tướng quân đã làm rất đúng. Ngài đã giữ được cái đầu lạnh. Nếu ngài chủ động tấn công trước, Lam Ba Quốc sẽ viện ngay vào cái cớ này để toàn lực khai chiến với chúng ta.

​Hàn Thương chắp tay, vẻ mặt ngưng trọng:

- Vậy theo Thừa Tướng, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

​Liệt Nghĩa liền nói, giọng điệu đầy quyết đoán của một nhà cầm quân:

- Trước mắt, ta sẽ cho tăng cường viện binh tinh nhuệ đến ven bờ Thủy Vân Hà để phòng thủ. Chừng ba ngày sau cũng sẽ có một hạm đội thủy chiến đến đây để đối trọng với bọn chúng. Tạm thời cứ như vậy, tuyệt đối không được manh động.

​Ông nhìn sâu vào mắt Hàn Thương, nhấn mạnh:

- Việc này vô cùng hệ trọng, ta phải lập tức hồi kinh bẩm báo lên Bệ Hạ. Thượng Quan tướng quân, hãy sẵn sàng chờ lệnh.

​Thượng Quan Hàn Thương chắp tay cúi đầu, giọng nói đanh thép, không một chút do dự:

​- Mạt tướng tuân lệnh!

. ..

Vài ngày trôi qua.

​Minh Long lúc này lại một lần nữa đứng trong Cần Chính Điện, nhưng không khí đã hoàn toàn khác. Phía trên ngai vàng, Hoàng Luật ngồi đó, ánh mắt nhìn xuống hắn không còn vẻ dò xét và uy áp như trước, mà mang theo sự quan tâm chân thành của một bậc trưởng bối.

​Hoàng Luật lên tiếng, giọng nói ôn hòa, phá vỡ sự im lặng trong đại điện:

- Thế nào rồi? Sau vài ngày được thái y chăm sóc, ngươi giờ cảm thấy khá hơn chưa?

​Minh Long liền đáp, giọng điệu vẫn đầy kính cẩn:

- Nhờ sự quan tâm của Bệ Hạ và sự chăm sóc tận tình của các thái y nên thảo dân đã đỡ hơn nhiều rồi, linh lực cũng đã hồi phục được năm, sáu phần. Chỉ có điều, Khởi Linh Phong vì tiêu hao quá nhiều bản nguyên lực, hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục lại ngay.

​- Không sao là tốt rồi. - Hoàng Luật gật đầu:

- Mà nghe nói, trước đó bên trong Nội Phong Bí Địa, ngươi cũng đã ra tay cứu nha đầu Ngọc Linh một mạng hả?

​Minh Long gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng khi được chính Bệ Hạ hỏi đến chuyện này:

- À, khi đó tình thế cấp bách, thảo dân cũng không suy nghĩ được gì nhiều. Mạng người là quan trọng nhất mà.

​Hoàng Luật nghe thấy câu trả lời chân thật của hắn thì không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười sảng khoái, hào hùng vang vọng khắp đại điện, cho thấy tâm trạng của ông lúc này đang vô cùng tốt:

- Ha ha ha… thật không ngờ tiểu tử ngươi lại có duyên với hoàng thất chúng ta đến vậy. Cả hai tiểu công chúa của trẫm, một đứa thì được ngươi cứu mạng, một đứa thì được ngươi ban cho cơ hội tu luyện. Món ân tình này thật không hề nhỏ.

​Minh Long cũng cười, vội xua tay:

- Chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi ạ.

​Hắn hỏi thêm, tỏ vẻ quan tâm chân thành đến tình hình của Ngọc Mai:

- Không biết Nhị công chúa hiện tại thế nào rồi thưa Bệ Hạ?

​Hoàng Luật cười đáp, giọng nói không giấu được niềm vui và hy vọng:

- Nha đầu Ngọc Mai hiện tại đang tiến hành bế quan trong mật thất của hoàng cung, dưới sự chỉ dẫn trực tiếp của Thái Thượng Hoàng. Trẫm tin rằng, với sự giúp đỡ của cơ duyên mà ngươi mang lại, tiểu nha đầu sớm muộn gì cũng sẽ thành công khống chế được Bách Độc Chi Thể.

​- Vậy thì tốt quá rồi. - Minh Long cũng cảm thấy phấn khởi thay cho nàng.

​- Thôi, trẫm không muốn dài dòng nữa. - Hoàng Luật sảng khoái nói, phất tay một cách đầy hào phóng:

- Ngươi đã lập đại công cho hoàng thất, lại còn khiêm tốn không màng danh lợi. Nói đi, trẫm nên ban thưởng gì cho công lao to lớn của ngươi bây giờ?

​Minh Long chắp tay, một lần nữa từ chối:

- Bẩm Bệ Hạ, thảo dân làm việc này hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, chỉ muốn trả ơn cứu mạng trước đó của Nhị công chúa, hoàn toàn không mưu cầu lợi ích. Bệ Hạ đừng khách khí như vậy.

​Hoàng Luật tặc lưỡi, ra vẻ bất đắc dĩ:

- Thì trẫm biết là như vậy, nhưng việc này không thể không ban thưởng. Ân oán phải phân minh, đó là đạo lý làm người, cũng là quy tắc của bậc đế vương. Nếu trẫm không thưởng cho đại ân nhân của hoàng tộc, lỡ tin này đồn ra ngoài thì chẳng phải thiên hạ sẽ cười chê trẫm là một tên hôn quân keo kiệt hay sao?

​Ánh mắt Hoàng Luật sáng lên, ông nhìn thẳng vào Minh Long, giọng điệu không cho phép từ chối:

- Thôi được rồi, mau nói đi. Ít nhất cũng phải có thứ gì đó ngươi cần chứ.

Minh Long nghe thấy lời nói đầy thành ý của Hoàng Luật, ánh mắt hắn trở nên đăm chiêu. Hắn biết đây là một cơ hội lớn, không thể tùy tiện bỏ qua.

- Nếu vậy, xin Bệ Hạ cho thảo dân chút thời gian để suy nghĩ.

​- Ngươi cứ thoải mái, suy nghĩ cho kỹ.

Hoàng Luật phất tay, tỏ vẻ vô cùng kiên nhẫn.

​Minh Long vuốt vuốt cằm, bề ngoài ra vẻ đăm chiêu, nhưng thực chất là đang vội vàng hỏi Ngọc Nhi trong thức hải:

- Ngọc Nhi, ta nên chọn ban thưởng thứ gì bây giờ? Cơ hội tốt thế này, không thể lãng phí được.

​Giọng nói lười biếng của Ngọc Nhi vang lên:

- Cái này thì có gì mà phải suy nghĩ. Ngươi trực tiếp nói với lão già trước mặt, xin cưới cùng lúc cả hai nàng công chúa của lão ta, trở thành phò mã gia. Sau đó sống một cuộc sống sung sướng, hưởng hết vinh hoa phú quý đến hết đời. Quá hoàn hảo!

​"PHỐC! "

​Minh Long nghe xong câu này liền không nhịn được mà phun thẳng ra ngoài.

​- Ngươi sao vậy? - Hoàng Luật thấy hành động kỳ quặc của hắn thì nhíu mày.

​Minh Long vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

- Thảo dân không sao, không sao thưa Bệ Hạ. Vừa rồi có chút thất thố, thật ngại quá.

​Rồi hắn nghiến răng, mắng chửi Ngọc Nhi trong thức hải:

- Nha đầu nhà ngươi còn dám ăn nói linh tinh nữa, coi chừng lão tử đánh vào mông ngươi!

​- Ha ha ha… - Ngọc Nhi cười lớn một cách khoái trá:

- Thôi được rồi, không đùa nữa, ngốc tử. Tại sao không dựa vào hoàng thất mà tìm hiểu thông tin về một loại Dị thuộc tính vô chủ nào đó? Mạng lưới tình báo của hoàng thất rộng khắp cả Thủy Vân Quốc, chắc chắn sẽ có ích cho ngươi.

​Minh Long nghe vậy thì bừng tỉnh:

- Ờ ha! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?

​Đến đây, Minh Long liền chắp tay, cung kính nói với Hoàng Luật:

- Bẩm Bệ Hạ, thảo dân đã nghĩ ra mình muốn được ban thưởng điều gì rồi.

​- Ngươi cứ nói. - Hoàng Luật đáp.

​Minh Long liền nói:

- Thảo dân muốn nhờ vào mạng lưới tình báo của hoàng thất để tìm hiểu thêm thông tin về các loại Dị thuộc tính vô chủ khác.

​"Oành! "

​Hoàng Luật nghe vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng chấn kinh:

- Ngươi cần thêm Dị thuộc tính?

​Minh Long gật đầu:

- Đúng vậy, thưa Bệ Hạ.

​- Nhưng để làm gì? - Ánh mắt Hoàng Luật đầy ngờ vực:

- Bản thân ngươi hiện tại đã mang trong mình một Dị thuộc tính rồi mà. Theo như quy luật của trời đất, mỗi tu sĩ trên thế gian này chỉ có thể hấp thụ một loại Dị thuộc tính mà thôi. Ngươi cần thêm làm gì?

​Minh Long cười cười một cách bí ẩn, không giải thích:

- À… việc này, thứ lỗi cho thảo dân không thể nói được. Chỉ có điều, nếu Bệ Hạ thật sự muốn ban thưởng cho thảo dân, thì đây chính là điều mà thảo dân đang cần nhất lúc này.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...