Chương 85: KHÙNG ĐIÊN CÁI GÌ?


#DMCR#VP:

Doanh trại Tây Kỳ Quân, phía tây Thủy Vân Quốc. Bên trong đại trướng của Tổng Đốc.

​"RẦM! "

​Một tiếng đập bàn vang dội, khiến cả chiếc bàn bằng gỗ lim cứng rắn cũng phải nứt ra, những cuộn giấy tờ quân sự trên bàn văng tung tóe. Một giọng nói giận dữ, đầy sát khí vang lên, mang theo uy áp của một vị tướng quân đã quen với việc ra lệnh và giết chóc, khiến không khí trong lều cũng phải ngưng đọng lại:

​- Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại cho ta nghe!

​Một nam tử trung niên, diện mục dữ dằn, khoác trên mình bộ tướng phục uy nghiêm. Hông hắn đeo một tấm lệnh bài khắc hai chữ Tây Kỳ. Hắn chính là Thái Vĩnh, Tổng Đốc Tây Kỳ Quân, một cường giả Hóa Thần sơ kỳ, và cũng là phụ thân của Thái Đống. Vẻ mặt hắn lúc này đầy giận dữ, ánh mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang đứng trước mặt.

​Người này diện y phục của đệ tử Hàn Nguyệt Môn, toàn thân run rẩy dưới cơn thịnh nộ của Thái Vĩnh. Hắn đứng chắp tay, giọng nói cũng run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để bẩm báo:

- Thưa Thái tướng quân, Thái Đống sư huynh… huynh ấy… đã không còn.

​- Sao… sao có thể? Ai? ! Rốt cuộc là kẻ nào đã làm chuyện đó? - Thái Vĩnh gầm lên. Khí tức Hóa Thần sơ kỳ không còn kìm nén, bùng nổ ra như một cơn bão, mang theo sát khí nồng nặc của chiến trường, khiến cả đại trướng rung chuyển:

​- LÀ KẺ NÀOOOOO? ?? ??

​Hai tên thuộc hạ đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng quỳ một chân xuống, đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào cơn thịnh nộ của chủ soái:

- Thái tướng quân, mong ngài kìm nén đau xót!

​Tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn giọng điệu cũng đầy sự an ủi, cố gắng giải thích:

- Thái Đống sư huynh trong lần tham gia Nội Phong Bí Địa lần này đã không may… bị một kẻ giết chết.

​Thái Vĩnh thở hắt ra một hơi, cố gắng kìm nén lại cảm xúc đang như núi lửa phun trào của một người cha mất con. Hắn ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên. Giọng nói của hắn trở nên khàn đặc và lạnh lẽo đến đáng sợ:

- Là ai?

​Tên đệ tử đáp, giọng nói có chút do dự, như thể sợ rằng cái tên này sẽ lại một lần nữa châm lên ngọn lửa giận:

- Là một tên đệ tử của Hằng Thiên Tông. Hắn tên là… MINH LONG.

​Thái Vĩnh gằn giọng, lặp lại cái tên này. Từng chữ một được thốt ra từ kẽ răng, như muốn khắc sâu nó vào trong xương tủy, vào trong linh hồn. Ánh mắt hắn lúc này không còn sự tức giận bộc phát, mà chỉ còn lại một sự thù hận lạnh lẽo, không đội trời chung:

​- Minh… Long…

. ..

- Khụ… khụ… khụ…

​Một cơn ho khan, đau rát kéo Minh Long ra khỏi một bóng tối sâu thẳm, vô tận. Ý thức của hắn, vốn đã chìm trong một giấc ngủ dài không mộng mị, bắt đầu từ từ quay trở lại. Nhưng thứ đầu tiên chào đón hắn không phải là ánh sáng, mà là một cơn đau nhức dữ dội. Cơn đau không đến từ da thịt bên ngoài, mà âm ỉ từ sâu trong xương tủy, ê ẩm trong từng kinh mạch, như thể toàn bộ cơ thể hắn đã bị nghiền nát rồi ráp lại một cách vụng về.

​Minh Long lờ mờ hé mở đôi mắt nặng trĩu như chì. Ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng khiến hắn phải nheo lại, mất một lúc lâu mới có thể thích ứng:

​-"Phản phệ của Khởi Linh Dẫn Đạo… đau đến như vậy sao? "- Hắn thầm nghĩ, cố gắng cử động một ngón tay nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Ký ức cuối cùng của hắn là cảnh tượng trong Cần Chính Điện, rồi sau đó là một cơn đau ập đến:

-"Rốt cuộc… ta đã bất tỉnh bao lâu rồi? :

​Giọng nói của Ngọc Nhi, vẫn bình thản như thường lệ, vang lên bên trong thức hải đang hỗn loạn của hắn:

- Cũng không lâu lắm. Mới khoảng ba năm thôi.

​Minh Long gật gù trong vô thức, não bộ vẫn còn đang xử lý thông tin một cách chậm chạp:

- À, ba năm…

​Rồi đột nhiên, hai chữ"ba năm"như một tiếng sét đánh thẳng vào đại não hắn. Toàn bộ sự mơ màng lập tức bị thổi bay. Hắn trợn trừng mắt:

​- CÁI QUỶ GÌ? ! BA NĂM?

​Ngay lúc hắn còn đang gào thét trong nội tâm vì cú sốc thời gian, một giọng nói dịu dàng, quen thuộc bất chợt vang lên bên tai:

- Ngươi tỉnh rồi.

​Minh Long giật mình, khó khăn đảo mắt về phía vừa phát ra âm thanh. Chỉ thấy Thượng Quan Yên Nhi đang ngồi cạnh một bàn trà gần đó. Thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng của nàng lập tức rạng rỡ lên vì vui mừng và nhẹ nhõm.

​Minh Long gắng gượng chống tay, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại, cố gắng ngồi dậy để nắm rõ tình hình:

​- Ngươi vừa mới tỉnh dậy, đừng cử động nhiều. - Yên Nhi thấy vậy vội vàng chạy đến, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng ngăn lại.

​Minh Long vẻ mặt ngơ ngác, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, giọng nói của hắn khàn đặc như đã quá lâu không sử dụng:

​- Yên Nhi sư muội… sao muội lại ở đây? Mà… đây là đâu?

Thượng Quan Yên Nhi dịu dàng đáp:

- Đây là hoàng cung. Ngươi bị thương rất nặng sau khi thi triển bí pháp, đã được Bệ Hạ cho người đưa về đây chăm sóc.

Nàng nói tiếp, giọng điệu vẫn đầy quan tâm:

- Ngươi ở yên đây nghỉ ngơi nhé, ta đi gọi người.

​- Gọi người? - Minh Long nhíu mày, càng thêm khó hiểu. Thấy Yên Nhi định chạy ra ngoài, hắn vội vàng gọi với theo, giọng nói có chút gấp gáp:

- Khoan đã… Yên Nhi sư muội!

​- Hửm? - Yên Nhi ngoái đầu lại, mái tóc dài của nàng khẽ lay động.

​Minh Long nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt vô cùng gấp gáp, hỏi một câu mà hắn cho là quan trọng nhất lúc này:

- Ta… ta đã hôn mê bao lâu rồi?

​Thượng Quan Yên Nhi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì có chút kỳ quái, nhưng vẫn bình thản đáp:

- À! Ngươi đã bất tỉnh ba ngày rồi.

​"Phốc! "

​Nghe thấy con số"ba ngày", hoàn toàn khác xa với"ba năm"kinh hoàng kia, Minh Long gần như phun ra một ngụm máu uất ức. Hắn không cần nghĩ cũng biết mình đã bị lừa một vố đau điếng. Hắn gầm lên trong thức hải, mắng chửi Ngọc Nhi:

​- Hừ, được lắm! Ngươi dám lừa lão tử!

​Đáp lại hắn, là một tràng cười khoái chí, không chút kiêng dè của Ngọc Nhi, vang vọng khắp thức hải:

​- Há há há…

Trong lúc chờ đợi, Minh Long đảo mắt, không khỏi cảm thán trước cách bày trí của căn phòng. Căn phòng vô cùng rộng rãi, mọi vật dụng từ bàn ghế, giường tủ đều được làm từ những loại gỗ quý hiếm, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Trên bàn còn đặt một lư hương bằng đồng, khói trắng lượn lờ, mang theo mùi thuốc an thần.

​Hắn chép miệng một cái:

- Chậc, không hổ là hoàng thất. Nơi nghỉ ngơi thôi mà cũng quá hoành tráng rồi.

Minh Long động ý niệm, dùng thần thức quan sát phía đan điền của mình. Hắn thấy Khởi Linh Phong, vốn là một chiếc khăn lụa trắng thuần khiết, tràn đầy sinh cơ, giờ đây lại ở trong tình trạng vô cùng ảm đạm. Nó nằm yên bất động ở một góc, ánh sáng gần như đã tắt ngấm, trông như đang ngủ say sau khi đã dốc cạn toàn bộ sức lực.

​Thấy vậy, Minh Long liền lo lắng hỏi trong thức hải:

- Ngọc Nhi, làm thế nào để khôi phục Khởi Linh Phong trở lại bình thường?

​Ngọc Nhi lười biếng đáp:

- Thật ra thì ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng, rồi từ từ hấp thụ linh khí trời đất là được. Khởi Linh Phong sẽ tự động hấp thụ một phần linh lực đó để hồi phục.

Nàng dừng lại:

- Nhưng, việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian đấy. Có thể là vài tháng, cũng có thể là cả năm.

​- Lâu như vậy sao? - Minh Long nhíu mày:

- Còn có cách nào khác dễ hơn không?

​- Có chứ. - Ngọc Nhi đáp.

​- Mau nói! - Minh Long giục.

​Ngọc Nhi liền nói:

- Hấp thụ linh lực trực tiếp từ linh thạch. Linh thạch là thứ chứa đựng linh lực tinh thuần và dồi dào nhất, có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục của Khởi Linh Phong lên gấp nhiều lần.

​Minh Long nghe vậy thì vui vẻ ra mặt:

- Tuyệt quá! Vậy cần khoảng bao nhiêu linh thạch?

​Ngọc Nhi bình thản đáp một câu khiến nụ cười của Minh Long cứng lại:

​- Rất, rất nhiều.

. ..

​Chừng vài phút sau, vài tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài, đang tiến thẳng về phía căn phòng. Minh Long đảo mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy Thượng Quan Yên Nhi bước vào trước. Theo sau nàng là một lão nhân gia râu tóc bạc phơ, diện quan phục của thái y, trên thân đeo một chiếc túi gấm chứa đầy dược liệu, vừa đi vừa toát ra mùi thuốc bắc nồng đậm:

​Yên Nhi nói:

- Phiền Tô thái y xem qua giúp hắn.

​Tô thái y gật nhẹ đầu rồi tiến lại phía giường. Lão đặt nhẹ bàn tay khô gầy của mình lên cổ tay Minh Long, bắt đầu bắt mạch. Một luồng linh lực ôn hòa, mang theo dược tính, từ đầu ngón tay của lão từ từ quét qua toàn bộ cơ thể hắn, kiểm tra tình hình kinh mạch và nội tạng.

​Qua một khoảng thời gian ngắn, Tô thái y mới thu tay lại, đứng dậy, vẻ mặt đã có phần nhẹ nhõm hơn. Lão móc từ trong túi ra một viên đan dược màu xanh biếc, tỏa ra mùi thuốc thơm ngát, rồi đưa cho Minh Long:

​- Tình hình của công tử không còn đáng lo ngại. Lão phu đã kê cho công tử một đơn thuốc bồi bổ cơ thể, giúp phục hồi linh lực nhanh hơn. Chỉ cần uống điều độ trong vòng một tháng, sẽ hoàn toàn bình phục.

​Minh Long nhận lấy viên đan dược, gật đầu:

- Tạ ơn Tô thái y.

​Tô thái y gật đầu, rồi nói thêm với Thượng Quan Yên Nhi:

- Trong thời gian này, nên hạn chế để Minh công tử cử động nhiều, tránh vận động linh lực. Vừa mới tỉnh lại sau khi bị phản phệ, cử động nhiều tuyệt đối không phải chuyện tốt.

​Yên Nhi nhún chân hành lễ một cách đoan trang:

- Đa tạ Tô thái y đã chỉ dẫn.

Tô thái y gật đầu rồi không nói thêm lời nào, lặng lẽ tiến ra ngoài. Thượng Quan Yên Nhi cẩn thận đóng cửa lại, rồi tiến đến, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường Minh Long. Nàng ân cần hỏi, giọng nói dịu dàng hơn hẳn thường ngày:

- Ngươi bây giờ thấy trong người sao rồi? Còn đau nhiều không?

​Minh Long đáp, cố gắng cử động một chút:

- À… cũng không sao, toàn thân chỉ hơi ê ẩm một chút thôi.

​- Không sao là tốt rồi. - Yên Nhi gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm.

​Minh Long liền hỏi, trong lòng đầy thắc mắc:

- Mà này… sao muội lại ở đây? Ta nhớ đệ tử không được phép tự ý rời khỏi sơn môn cơ mà?

​Yên Nhi mặt bình thản, dường như đây là một chuyện không đáng để nhắc tới:

- Thân phận của ta khác các ngươi. Gia gia ta chỉ cần chuyển lời một câu là tông chủ đã đồng ý ngay thôi mà. Mấy ngày không dò hỏi được chút tin tức nào của ngươi, tông chủ cũng rất lo lắng, nên chúng ta mới đến đây tìm ngươi.

​Minh Long chép miệng:

- Haizzz… cũng đúng, đúng là con cháu thế gia có khác. - Nhưng rồi hắn chợt khựng lại, bắt được một điểm mấu chốt. Hắn nhíu mày:

- Khoan đã… muội vừa nói"chúng ta"là sao?

​Thượng Quan Yên Nhi nhún nhún vai:

- Thì là chúng ta đó.

​"RẦM! "

​Nàng vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy tung ra một cách thô bạo. Liền thấy Liệt Khang, với vẻ mặt đầy lo lắng, chạy thẳng vào trong. Theo sau hắn là Tiểu Mễ, đang cẩn thận bưng một chén thuốc còn đang bốc hơi nóng trên tay.

​Minh Long giật mình, kinh ngạc nhìn hai người vừa xuất hiện:

- Ơ…

​- Ơ cái gì mà ơ! - Liệt Khang chạy lại cạnh giường, giọng điệu vừa lo lắng vừa trách móc:

- Lão tử lo cho ngươi muốn chết nên mới xin đi tìm ngươi đây! Nào ngờ vừa đến hoàng cung đã nghe tin ngươi bất tỉnh nhân sự rồi!

​Minh Long đưa mắt nhìn về phía Tiểu Mễ vẫn đang đứng ở cửa, sự kinh ngạc càng lớn hơn:

- Cả Mễ tỷ nữa sao?

​Liệt Khang nói:

- À, Tiểu Mễ sư muội cũng rất lo lắng cho đệ, nằng nặc muốn đi theo bằng được nên chúng ta mới đưa muội ấy đi cùng luôn.

​Tiểu Mễ lúc này mới tiến lại gần, ân cần hỏi han:

- Minh Long, đệ thấy trong người thế nào rồi?

​Minh Long nhìn sự quan tâm của mọi người, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn đáp:

- Ta không sao, nghỉ ngơi chút là khỏe ngay ấy mà. - Rồi hắn nói tiếp:

- Đa tạ mọi người đã quan tâm đến ta.

​Con hàng Liệt Khang không biết xấu hổ, nghe vậy liền chạy đến nắm lấy tay Minh Long, giọng điệu đột nhiên trở nên ẻo lả, sướt mướt:

​- Oaaa. .. Minh Long hảo đệ đệ, ta đã rất là lo lắng cho ngươi đó.

​Nhìn cái biểu hiện này của hắn, Minh Long vẻ mặt đầy ghét bỏ, không chút do dự đưa chân lên đạp một cái:

​- Tránh ra, ghê quá!

Bất chợt!

​Giọng một vị thái giám từ bên ngoài vọng vào bên trong, cắt ngang màn trêu đùa của Liệt Khang:

- Đại công chúa giá đáo!

​Tất cả những người trong phòng, kể cả Minh Long, đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa. Minh Long vẻ mặt mộng bức, trong lòng thầm nghĩ:

-"Đại công chúa sao? "

​Một thân ảnh nữ tử từ từ bước từ bên ngoài vào. Theo sau nàng là một thị nữ, nhưng người này chỉ kính cẩn đứng ở phía cửa ra vào. Nữ tử này khoác trên mình một bộ cung trang màu lam nhạt, trên áo thêu những hoa văn đám mây bằng chỉ bạc vô cùng tinh xảo. Mỗi bước đi của nàng đều nhẹ nhàng, thanh thoát, không gây ra một tiếng động, toàn thân toát lên một vẻ cao quý, thanh tao như một đóa sen trong tuyết, khiến người khác tự sinh ra cảm giác tự ti, không dám nhìn thẳng.

​Ba người Liệt Khang, Yên Nhi và Tiểu Mễ đồng loạt cúi người hành lễ:

- Chúng đệ tử tham kiến Đại công chúa.

​Minh Long thì lại không làm vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc của nữ tử trước mặt, ánh mắt dần trở nên căng ra hết cỡ, dường như đang không tin vào mắt mình:

​- Ơ… ơ… ơ…

​Liệt Khang đứng bên cạnh, thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn thì vội kéo kéo ống quần, truyền âm:

- Ơ cái gì mà lắm thế? Uống lộn thuốc à? Mau hành lễ đi, là Đại công chúa đó.

​Nhưng Minh Long vẫn là trợn mắt há hốc mồm, ngón trỏ run run đưa lên, chỉ vào người vừa đến:

​- Ngọc… Ngọc Linh!

​Ngọc Linh gật đầu, ra hiệu cho ba người kia bình thân. Nàng tiến đến trước giường của Minh Long, giọng điệu mang theo sự ân cần và nhẹ nhõm chân thành:

- Ngươi thấy trong người thế nào rồi? Bổn cung vừa hay tin ngươi tỉnh lại đã lập tức đến đây.

​Minh Long lúc này mới hoàn hồn. Hắn đưa hai tay lên day day thái dương, cố gắng tiếp nhận sự thật khó tin này:

- Không ngờ… Ngọc Linh cô nương lại là Đại công chúa. Trước đó tại hạ nếu có gì thất lễ, mong công chúa bỏ qua.

Ba người Liệt Khang, Thượng Quan Yên Nhi và Tiểu Mễ đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại, đồng loạt tỏ ra vô cùng bất ngờ:

- Công chúa? Minh Long quen biết cả Đại công chúa sao?

​Thấy vẻ mặt của bọn họ, Ngọc Linh nở một nụ cười, rồi quay sang giải thích:

- Không những có quen biết, mà Minh Long công tử đây còn là ân nhân của bổn cung.

​- Hả? Ân nhân?

​Nghe vậy, cả ba lại một lần nữa đồng loạt trố mắt há hốc mồm, nhìn Minh Long với ánh mắt không thể tin nổi.

​Ngọc Linh mỉm cười, bắt đầu kể lại một cách ngắn gọn câu chuyện nàng đã gặp phải nguy hiểm bên trong Nội Phong Bí Địa và đã được Minh Long ra tay cứu giúp như thế nào cho mọi người nghe.

​Minh Long nghe nàng kể lại, chỉ cười cười gãi đầu:

- Việc nên làm thôi, không đáng để nhắc tới.

​- Sao lại không đáng nhắc tới cơ chứ? - Ngọc Linh cười dịu dàng, ánh mắt nhìn hắn đầy sự cảm kích:

- Nay Minh Long công tử còn vì tiểu muội của ta mà bị phản phệ nặng đến thế này…

​Nói đến đây, Ngọc Linh, người vẫn luôn giữ phong thái của một bậc công chúa cao quý, đột nhiên đứng thẳng dậy rồi thực hiện một lễ nghi vô cùng trang trọng. Nàng cúi đầu, nhún chân một cách duyên dáng:

​- Thật tâm đa tạ Minh Long công tử. Ân tình này, Ngọc Linh ta xin ghi lòng tạc dạ.

​Minh Long thấy một vị công chúa đường đường lại hành lễ với mình thì hoảng hốt, vội vàng xua xua tay:

​- Ấy đừng, đừng… Công chúa, người đừng làm vậy! Tại hạ mất đầu như chơi mất!

​Tất cả mọi người nghe thấy câu nói đầy luống cuống của hắn, lại nhìn thấy bộ dạng trang trọng của công chúa, đều không nhịn được mà đồng loạt cười khúc khích, bầu không khí trở nên vô cùng hòa hợp và vui vẻ.

Giọng nói dịu dàng của Tiểu Mễ vang lên từ phía sau, thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Tay nàng cẩn thận bưng một chén thuốc còn đang nóng hổi, mùi thuốc bắc thơm dịu lan tỏa khắp phòng, mang theo một sự quan tâm không lời:

​- Đây là thuốc do Tô thái y đích thân căn dặn phải cho đệ uống. Nhân lúc còn nóng, mau uống đi.

​Tiểu Mễ lại gần phía giường Minh Long, ánh mắt chỉ tập trung vào hắn, hoàn toàn phớt lờ những người khác. Nàng chuẩn bị ngồi xuống mép giường, một tay đảo nhẹ chén thuốc cho nguội bớt, một khung cảnh chăm sóc đầy tự nhiên và thân thuộc.

​Nhưng nàng còn chưa kịp ngồi, Thượng Quan Yên Nhi đã vội đưa tay ra, một động tác nhanh và dứt khoát, tỏ ý muốn nhận lấy:

- Để ta đút thuốc cho. - Thấy Tiểu Mễ có chút ngạc nhiên, nàng giải thích thêm, giọng điệu tuy hợp lý nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tiểu Mễ đầy ẩn ý:

- Tô thái y đã căn dặn Minh Long vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn yếu, không nên cử động nhiều. Như vậy sẽ không tốt cho việc hồi phục.

​Ánh mắt Tiểu Mễ khẽ lóe lên một tia không dễ nhận thấy. Nàng nở một nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt. Nàng khéo léo nghiêng người, tránh đi bàn tay của Yên Nhi, nhưng lại không hề có ý đưa chén thuốc:

- Không cần phiền đến Yên Nhi sư muội đâu. Ta là tỷ tỷ, chăm sóc Minh Long đệ đệ cũng là việc nên làm.

​Ngay lúc không khí giữa hai người bắt đầu trở nên căng thẳng, giọng của Ngọc Linh vội chen vào, mang theo sự cao quý tự nhiên. Nàng cũng bước tới, một tay đưa ra, định đón lấy chén thuốc từ tay Tiểu Mễ, như thể việc này vốn dĩ thuộc về nàng:

​- Để ta đi. Minh Long công tử có ơn với ta, lại vì chuyện của tiểu muội ta mà bị phản phệ nặng đến thế này. Vẫn là nên để ta làm việc này mới phải đạo.

​Không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái. Minh Long nằm trên giường, ngơ ngác nhìn ba nữ tử vốn đang quan tâm mình nay lại vì một chén thuốc mà đối đầu nảy lửa, hoàn toàn không biết phải làm gì hay nói gì cho phải.

​Thượng Quan Yên Nhi híp mắt lại, nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên khi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nàng nhìn Đại công chúa, lựa lời nói:

- Người đường đường là Đại công chúa, thân phận kim chi ngọc diệp, sao có thể làm việc hầu hạ người khác như vậy, có phần không hợp quy củ. Vẫn nên để huynh muội đồng môn chúng ta chăm sóc lẫn nhau thì hơn.

Lời nói này rõ ràng là đang cố tình gạt công chúa ra ngoài. Nói rồi, nàng cũng đưa tay lên, định giành lấy chén thuốc:

​- Thuốc này là ta mang đến. - Tiểu Mễ liền thay đổi ánh mắt, không còn vẻ dịu dàng nữa. Giọng điệu nàng có phần chua ngoa, tay giữ chặt chén thuốc:

- Không cần phiền đến sư muội phải nhọc công.

​- Nhưng tỷ đến được đây là nhờ có ta. - Yên Nhi lập tức nói lại, giọng điệu cũng trở nên sắc bén.

​Thấy hai người không ai chịu nhường ai, Ngọc Linh vẫn tiến đến. Nàng không tranh cãi nữa, mà dùng đến thân phận của mình. Vẻ mặt dịu dàng của nàng biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm của một vị công chúa. Giọng nói của nàng mang theo một mệnh lệnh không cho phép từ chối:

​- Bổn cung, lấy danh nghĩa công chúa, ra lệnh cho các ngươi mau đưa chén thuốc này cho bổn cung.

Thấy tình huống trước mắt có phần khó hiểu và ngày càng căng thẳng, Liệt Khang, người từ nãy đến giờ vẫn đứng im quan sát, gãi gãi đầu. Hắn nghĩ rằng mình có thể giải quyết được mớ bòng bong này, liền tiến đến, đưa hai tay ra với một nụ cười hòa giải:

​- À… hay là để ta đi? Mấy việc đút thuốc này có gì đâu mà phải tranh nhau.

​Nghe vậy, cả ba nữ tử, vốn đang lườm nhau tóe lửa, đồng loạt dừng lại. Cả ba hung dữ quay ngoắt sang nhìn Liệt Khang với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ba giọng nói, dù khác nhau, nhưng lại hòa thành một, đồng thanh hét lên, vang dội cả căn phòng:

​- ĐI CHỖ KHÁC! !! !! !

​Liệt Khang giật nảy mình, nụ cười trên môi cứng lại. Hắn chưa bao giờ thấy ba nữ tử hiền thục lại có thể tỏa ra sát khí đáng sợ đến vậy. Hắn sợ hãi, giọng điệu run rẩy, lắp bắp:

- Dạ. .. vâng! !!

​Nói rồi, Liệt Khang không dám ở lại thêm một giây nào nữa, chạy tót ra ngoài, đóng cửa lại.

​Minh Long nằm trên giường, vỗ vỗ trán khi thấy cảnh tượng dở khóc dở cười này. Hắn tặc lưỡi một cái, quyết định tự mình giải quyết. Nhân lúc cả ba nữ tử vẫn còn đang lườm nhau, không chú ý đến hắn, Minh Long liền bật người, chống tay ngồi dậy, nhanh như cắt giành lấy chén thuốc trong sự ngỡ ngàng của cả ba.

​Hắn không nói lời nào, một hơi uống cạn sạch chén thuốc đắng ngắt:

​- Đó, ta tự uống. Có gì đâu mà.

​Thấy vậy, ba nữ tử không hẹn mà cùng quay sang, ánh mắt sắc như dao găm, hình viên đạn nhìn hắn. Rồi cả ba lại quay sang nhìn nhau, không khí im lặng đến đáng sợ. Cuối cùng, cả ba đồng loạt hừ lạnh một tiếng thật kêu rồi cùng lúc quay mặt đi chỗ khác:

​- HỪ! !! !

​Minh Long nhìn ba chiếc gáy xinh đẹp đang quay về phía mình, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì:

​-"Ba người này… khùng điên cái gì vậy? "

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...