Chương 84: KHỞI LINH DẪN ĐẠO - BÁCH ĐỘC CHI THỂ
#DMCR#VP:
Hoàng Luật nhíu mày, hoàn toàn không hiểu được thái độ của Minh Long:
- Không có gì to tát? Chuyện này ý ngươi là sao?
Minh Long cười cười, thản nhiên đáp:
- Đích thị là không có gì to tát.
Lúc này, Hoàng Nam mới lên tiếng, giọng nói đầy nghiêm trọng:
- Tách Dị thuộc tính ra khỏi cơ thể là chuyện liên quan đến tính mạng, không thể xem nhẹ. Sao ngươi lại có thể nói như vậy?
- Minh Long ca ca! - Ngọc Mai ở bên cạnh giọng đầy cầu khẩn, nước mắt lại chực trào ra:
- Huynh đừng vì muội mà chấp nhận lời của phụ hoàng! Huynh không cần phải làm vậy!
Minh Long tiến lên một bước, ánh mắt quét qua ba người trong hoàng tộc:
- Ai nói là thảo dân chấp nhận tách Khởi Linh Phong ra khỏi cơ thể?
Thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó hiểu, hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- À, cái này… có lẽ là do mọi người vẫn chưa thực sự hiểu biết hết về khả năng của Khởi Linh Phong, nên mới xảy ra nhầm lẫn đáng tiếc này.
Minh Long dường như cũng lười giải thích thêm:
- Phiền mọi người tránh ra một bên.
Nghe vậy, dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng cả ba người Hoàng Nam, Hoàng Luật và Thẩm Yên đều đồng loạt đứng sang một bên, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Long, muốn xem rốt cuộc hắn định làm gì.
Minh Long tiến đến trước mặt Ngọc Mai, người vẫn đang bị Thẩm Yên khống chế. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của nàng:
- Nhị công chúa, ơn cứu mạng của người lúc trước, hôm nay tại hạ đã có thể trả rồi.
- Không! - Ngọc Mai hốt hoảng, tưởng rằng hắn sắp làm điều dại dột:
- Huynh định làm cái gì? Đừng!
Minh Long ánh mắt trở nên vô cùng nhu hòa. Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho nàng hãy bình tĩnh, một ánh mắt đầy sự tự tin và chắc chắn:
- Hãy tin ta.
Thấy thái độ và ánh mắt đầy tự tin của Minh Long, sự hoảng loạn trong lòng Ngọc Mai bỗng dưng tan biến. Một dòng nước ấm áp, một cảm giác an toàn khó tả mà nàng chưa từng cảm nhận được trước đây, như vừa lan tỏa khắp cơ thể, xua tan đi sự lạnh lẽo của bệnh tật. Nàng ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, không còn giãy giụa nữa, đôi mắt trong veo nhìn hắn, đặt trọn vẹn sự tin tưởng của mình vào người thiếu niên trước mặt.
Minh Long quay sang Hoàng Luật, chắp tay một cách trang trọng, giọng nói thể hiện sự nghiêm túc của việc sắp diễn ra:
- Phiền Bệ Hạ.
Hoàng Luật lập tức hiểu ý. Ông không hỏi thêm một lời nào, chỉ phất mạnh tay áo.
"RẦM! "
Toàn bộ cánh cửa nặng nề của Cần Chính Điện lập tức đóng sầm lại, âm thanh vang dội. Cùng lúc đó.
"Vù! Vù! "
Một kết giới vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ được tạo ra, bao bọc xung quanh toàn bộ đại điện. Mọi âm thanh từ bên ngoài đều bị ngăn cách, tạo thành một không gian tuyệt đối tĩnh lặng và riêng tư, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Minh Long gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi quay về phía Ngọc Mai. Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm ghiền lại, toàn bộ tâm thần chìm vào trong đan điền, nơi Khởi Linh Phong đang yên tĩnh tồn tại. Hắn dùng ý niệm, truyền đến nó một mệnh lệnh chân thành và đầy sự tôn trọng:
- Khởi Linh Phong, người trước mặt chính là ân nhân lúc trước của ta. Ta và nàng có nhân quả chưa trả. Nhân danh chủ nhân của ngươi, hãy trao quyền năng của ngươi cho ta.
"Vù! Vù! Vù! "
Ba người Hoàng Nam, Hoàng Luật và Thẩm Yên đứng bên cạnh quan sát, nín thở chờ đợi. Cả ba chỉ thấy một luồng sáng trắng thuần khiết từ trên người Minh Long tỏa ra. Một chiếc khăn lụa trắng, không nhiễm một hạt bụi trần, như được dệt từ ánh trăng, xuất hiện từ hư không, nhẹ nhàng quấn quanh cổ Minh Long. Ngay lập tức, một luồng Phong linh lực tinh thuần và ôn hòa, mang theo sinh cơ dồi dào, lan tỏa khắp Cần Chính Điện, khiến cho bầu không khí ngưng trọng cũng trở nên dễ chịu và thanh khiết hơn:
- Chính là nó!
Hoàng Nam ánh mắt sáng ngời, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp. Năm đó, trong trận chiến sinh tử với Phong Điền, chính ông đã từng được kinh qua một phần sức mạnh cuồng bạo và hủy diệt của Khởi Linh Phong khi nó bị cưỡng ép hấp thụ. Rốt cuộc hôm nay, sau bao nhiêu năm, lại được tận mắt chứng kiến Dị phong này trong trạng thái nguyên bản, ôn hòa và tràn đầy sự sống nhất của nó. Cảnh tượng này không khỏi khiến ông hoài niệm về quá khứ.
Minh Long liền chắp hai tay trước ngực, thực hiện một ấn quyết phức tạp và cổ xưa. Khi hắn mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên sáng ngời như hai vì sao, không còn vẻ lười biếng thường ngày, mà thay vào đó là một sự nghiêm túc và trang trọng tuyệt đối. Hắn hô lớn, giọng nói vang vọng khắp đại điện, như một lời hiệu triệu đến một sức mạnh thần thánh:
- Khởi Linh Dẫn Đạo!
"Ong! Ong! Ong! "
Trong ánh mắt khó tin và đầy mong chờ của tất cả mọi người, chiếc khăn lụa trắng trên cổ Minh Long rung lên bần bật. Một luồng Phong lực thuần khiết, mang theo sinh cơ vô tận, từ trong đó cuồn cuộn bạo phát ra như một cơn giông tố. Nhưng đây không phải là cơn giông tố của sự hủy diệt, mà là một cơn bão của sự sống, khiến cho linh khí trong toàn bộ Cần Chính Điện trở nên vô cùng dồi dào và tinh khiết. Cơn bão năng lượng đó dần dần hội tụ lại trước mặt hắn.
"Vù! Vù! Vù! "
Minh Long giơ bàn tay phải của mình lên. Toàn bộ Phong lực hội tụ vào lòng bàn tay hắn, bị một sức mạnh vô hình nén lại đến cực điểm, rồi dần dần hình thành nên một quả cầu năng lượng trong suốt như pha lê. Bên trong quả cầu, có vô số những luồng sáng li ti như những vì sao, đang lưu chuyển theo một quỹ đạo huyền ảo.
Minh Long nhìn Ngọc Mai, nở một nụ cười ấm áp để trấn an nàng.
- Nén đau một chút nhé.
Ngọc Mai chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt tin tưởng và tràn đầy lòng dũng cảm:
- Ừm.
Minh Long không do dự nữa. Hắn vung tay, ấn mạnh quả cầu pha lê đó về phía vùng đan điền của Ngọc Mai một cách chậm rãi nhưng vô cùng kiên định.
"VÙ! VÙ! VÙ! "
Ngay khi quả cầu chạm vào cơ thể, nó lập tức tan ra, biến thành một luồng năng lượng cuồng bạo tràn vào. Ngọc Mai đau đớn kêu lên một tiếng thất thanh, thân thể nhỏ bé run lên bần bật:
- Aaaaaa…. .!
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng từng luồng linh lực cuồng bạo và tinh thuần đang điên cuồng xâm nhập vào cơ thể phàm nhân yếu ớt của mình. Chúng không phá hoại, mà là đang khai phá. Chúng len lỏi vào từng mạch máu, từng thớ cơ, phá vỡ rồi lại tái tạo, khai mở những kinh mạch vốn đang bế tắc. Quá trình khởi tạo và khai mở khí hải đang diễn ra, khiến nàng phải chịu một cơn đau đớn khôn xiết, như thể toàn thân đang bị xé ra làm trăm mảnh rồi lại được ghép lại. Ngọc Mai cắn chặt hàm răng đến mức bật máu, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng vẫn kiên cường chống lại cơn đau kinh hoàng này.
Sắc mặt của ba người Hoàng Nam, Hoàng Luật và Thẩm Yên đứng quan sát càng là chấn kinh hơn bao giờ hết. Họ đang được tận mắt chứng kiến một quá trình nghịch thiên cải mệnh, một kỳ tích mà họ đã tìm kiếm trong vô vọng suốt mười mấy năm qua:
- Cái này…! !!
Qua một khoảng thời gian ngắn nhưng dường như dài bằng cả thế kỷ, khi quả cầu đã được cơ thể Ngọc Mai hấp thụ gần hết, Minh Long gầm lên một tiếng cuối cùng, như một lời phán quyết cuối cùng của tạo hóa:
- KHAI!
"Ong! Ong! Ong! "
Toàn bộ quả cầu năng lượng được Ngọc Mai hấp thụ thành công. Cơn đau dữ dội cũng đột ngột biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, khoan khoái chưa từng có.
Thẩm Yên, người từ nãy đến giờ vẫn luôn nín thở, hai tay nắm chặt lại vì lo lắng, lúc này mới đưa tay lên che miệng. Vành mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt hạnh phúc mà nàng đã kìm nén suốt mười lăm năm qua không kìm được mà tuôn rơi. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, cơ thể vốn không có chút linh lực nào của Ngọc Mai, giờ đây đã ngập tràn linh khí. Đan điền đã được khai mở, một tu vi Luyện Khí sơ kỳ chân chính đang hiện hữu trước mắt:
- Thành… thành công rồi? - Nàng thì thầm trong nước mắt.
Minh Long thở ra một hơi dài, lảo đảo lùi lại một bước. Gương mặt hắn có chút tái đi vì đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực để điều khiển một nguồn năng lượng vĩ đại như vậy. Nhưng đôi mắt hắn lại ánh lên vẻ hài lòng và nhẹ nhõm:
- Phù… thành công rồi.
Cả ba người Hoàng Nam, Hoàng Luật và Thẩm Yên, những bậc đế vương, hoàng hậu cao cao tại thượng, lúc này đây không còn giữ được vẻ uy nghiêm thường ngày nữa. Cả ba đồng loạt chạy đến, ôm chầm lấy Ngọc Mai vẫn còn đang yếu ớt vào lòng. Ánh mắt họ ngập tràn hạnh phúc và những giọt nước mắt vui sướng mà họ đã không thể có được suốt mười lăm năm qua:
- Thật sự thành công rồi! Mai nhi của ta, con cảm thấy trong người thế nào? - Thẩm Yên nức nở, bàn tay run run vuốt ve gương mặt nhi nữ.
Ngọc Mai mỉm cười yếu ớt, nhưng nụ cười lại rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào hết. Nàng thoát ra khỏi vòng tay của người thân, ánh mắt trong veo nhìn về phía Minh Long, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại vô cùng chân thành:
- Đa tạ huynh, Minh Long ca ca.
Cả ba người trong hoàng tộc cũng đồng loạt quay sang, nhìn Minh Long với một ánh mắt hoàn toàn khác trước. Ánh mắt Hoàng Nam lúc này chứa đầy sự cảm kích sâu sắc. Trong lòng ông thầm cảm thán.
Đúng là ông trời có mắt, luật nhân quả trên đời luôn luôn hiện hữu. Khi đó, bản thân ông chỉ thuận tay cứu tiểu tử này một mạng, không ngờ rằng, để rồi giờ đây, chính tiểu tử này đã quay trở lại báo đáp một ân tình lớn đến như vậy, giải quyết được nỗi đau lớn nhất của cả hoàng tộc.
Hoàng Luật cũng cất giọng, sự uy nghiêm của đế vương đã được thay thế hoàn toàn bằng sự cảm kích chân thành của một người cha:
- Đa tạ ngươi.
Minh Long xua tay, cố gắng đứng thẳng người dậy, khiêm tốn đáp:
- Nhị công chúa có ơn cứu mạng với thảo dân, đây là chuyện đương nhiên thảo dân phải làm, mọi người đừng khách khí.
Hoàng Nam lúc này mới nói ra sự kinh ngạc và nghi vấn lớn nhất trong lòng mình:
- Trẫm thật sự không ngờ Khởi Linh Phong lại có khả năng kỳ diệu đến thế này. Trước giờ, chúng ta vẫn luôn suy nghĩ rằng, Khởi Linh Phong chỉ thực sự có tác dụng khi được chính Ngọc Mai thu nạp và luyện hóa. Nào ngờ thực tế là không cần như vậy.
Minh Long cười đáp, giọng điệu đã có phần tự tin hơn khi nói về Dị phong của mình:
- Có lẽ là vì Khởi Linh Phong từ trước đến nay chưa từng thật sự nhận ai làm chủ, nên còn nhiều điều mà thế gian chưa biết rõ về nó.
Hắn giải thích thêm, làm sáng tỏ mọi thắc mắc của tất cả:
- Khả năng mà thảo dân vừa sử dụng có tên là Khởi Linh Dẫn Đạo. Năng lực cốt lõi này không phải là để chuyển dời Dị phong, mà nó khiến cho chủ nhân của Khởi Linh Phong có thể dẫn dắt một luồng bản nguyên lực, giúp một phàm nhân khai mở linh căn và chính thức trở thành một tu sĩ. Chứ không phải như mọi người suy nghĩ trước đó, là bắt buộc phải hấp thụ toàn bộ Khởi Linh Phong thì Nhị công chúa mới có thể khai mở đan điền.
Thẩm Yên kinh ngạc thốt lên, trong lòng vẫn còn chưa hết chấn động:
- Không ngờ Khởi Linh Phong lại còn có khả năng kỳ diệu, nghịch thiên đến thế này!
Ngay lúc đó, một luồng truyền âm đầy uy nghiêm nhưng cũng xen lẫn sự trách móc của Hoàng Nam vang lên trong đầu nàng:
- Hừ, không phải khi đó trẫm kịp thời can thiệp, thì ngươi đã vì sự thiển cận của mình mà lạm sát người vô tội rồi sao?
Thẩm Yên nghe vậy thì mím môi, trong lòng có chút xấu hổ và hối hận. Nàng vội vàng truyền âm lại, giọng điệu đầy thành khẩn:
- Là nhi thần thiển cận, phụ hoàng nói phải.
Hoàng Luật lúc này đang vô cùng vui mừng, nỗi lo canh cánh trong lòng suốt mười mấy năm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Ông tiến lên, không còn giữ khoảng cách của một bậc đế vương mà vỗ vai Minh Long một cách thân thiết, giọng nói đầy sảng khoái và chân thành:
- Minh Long, ngươi thật sự đã giúp hoàng thất chúng ta gỡ bỏ được một nỗi phiền muộn lớn nhất bấy lâu nay. Đây chính là đại công lao không gì sánh được! Nói đi, ngươi muốn gì, chỉ cần trong khả năng của Thủy Vân Quốc, trẫm đều sẽ đáp ứng! Ha ha ha…
Minh Long chắp tay, khiêm tốn đáp, thái độ không hề thay đổi:
- Tạ ơn Bệ Hạ, nhưng đây hoàn toàn là việc thảo dân tự nguyện, chỉ muốn trả ơn cứu mạng trước đó của Nhị công chúa, hoàn toàn không mưu cầu lợi ích gì.
Minh Long dừng lại một nhịp, ánh mắt trở nên sâu xa và khó lường:
- Chỉ có điều…
- Có điều sao? Mau nói! - Hoàng Luật đang vui vẻ, nghe vậy cũng nhíu mày, trở nên nghiêm túc.
Minh Long nói tiếp, một câu nói khiến tất cả mọi người, kể cả Hoàng Nam, đều sững sờ:
- Chỉ có điều, việc độc tố tự sản sinh ra trong cơ thể của Nhị công chúa, theo thảo dân thấy, đó không phải là bệnh tật hay lời nguyền rủa, mà chính là một món quà trời ban.
- Sao lại nói như vậy? - Hoàng Nam thắc mắc, sự vui mừng trên mặt cũng được thay thế bằng vẻ tò mò sâu sắc.
…
Thật ra, trước đó, khi nghe xong tình huống của Ngọc Mai, Minh Long không khỏi thắc mắc. Hắn đã hỏi Ngọc Nhi trong thức hải, giọng điệu đầy hoang mang:
- Ngọc Nhi, tại sao cơ thể của Ngọc Mai lại có thể tự sinh ra độc tính quái lạ như vậy? Kinh mạch bế tắc, không có linh căn đã là một bất hạnh, lại còn thêm căn bệnh này, chẳng phải là bị trời đất nguyền rủa hay sao?
Ngọc Nhi trong thức hải lúc này đang ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế tựa không biết lấy từ đâu ra. Nàng lười biếng lật một cuốn trục da thú, vừa ung dung đung đưa chân vừa đọc, hoàn toàn không để tâm đến sự lo lắng của Minh Long. Giọng nói lười biếng của nàng vang lên, mang theo vẻ coi thường sâu sắc đối với sự hiểu biết của thế gian:
- Nguyền rủa cái gì mà nguyền rủa. Đó là do tầm hiểu biết của tất cả các ngươi, kể cả lão già Luyện Hư kỳ và Hóa Thần kỳ ngoài kia, còn quá nông cạn mà thôi.
Ngọc Nhi tiếp tục giải thích, giọng điệu vẫn đầy vẻ lười biếng nhưng lại mang theo một sự uyên bác không thể che giấu:
- Tiểu nha đầu này, từ lúc sinh ra đã được ông trời ban cho một loại thể chất cực kỳ hiếm thấy và đặc biệt, có tên là Bách Độc Chi Thể.
Minh Long tò mò, lẩm nhẩm lại cái tên đầy lạ lẫm:
- Bách Độc Chi Thể?
Ngọc Nhi gật đầu:
- Đúng vậy. Bách Độc Chi Thể khiến cơ thể người mang thể chất này có thể tự sản sinh ra hàng trăm, thậm chí hàng ngàn loại độc tố khác nhau tùy vào từng thời điểm. Có ngày là hàn độc, có ngày lại là hỏa độc, có ngày lại là một loại độc ăn mòn kinh mạch. Nói một cách khác, người mang thể chất này sẽ liên tục bị trúng độc bởi chính cơ thể của mình, đó là lý do tại sao không một thái y hay cường giả nào có thể chẩn đoán được bệnh của nàng.
Nàng dừng lại, lấy hơi, giọng điệu chuyển sang một hướng khác, đầy huyền ảo:
- Tuy nhiên… đây là một con dao hai lưỡi. Nếu người mang Bách Độc Chi Thể biết cách, thì có thể tự điều khiển toàn bộ độc tố trong cơ thể mình. Mọi loại độc tố do cơ thể sinh ra đều sẽ bị miễn nhiễm, ngược lại còn có thể biến chúng thành một công cụ chiến đấu hoàn hảo, một kho vũ khí độc dược vô tận, khiến kẻ địch chết trong vô hình.
- Mà tiểu nha đầu này cũng thật đen đủi quá đi. - Ngọc Nhi tặc lưỡi, trong giọng nói có một chút thương cảm hiếm thấy:
- Ngặt một nỗi, nàng ta sinh ra lại là phàm nhân, không có linh căn, kinh mạch bế tắc. Vì vậy, nàng không thể tu luyện, không thể học được cách khống chế nguồn sức mạnh trời cho đó. Cho nên, một món quà của tạo hóa, cuối cùng lại biến thành một lời nguyền rủa, thành ra Bách Độc Chi Thể cũng không thể sử dụng được luôn, chỉ có thể ngày ngày chịu đựng sự dày vò của nó.
Nói đến đây, ánh mắt lười biếng của Ngọc Nhi chợt sáng lên, nàng nhìn thẳng vào Minh Long trong thức hải:
- Mà giờ thì có ngươi rồi. Khởi Linh Phong chính là chiếc chìa khóa duy nhất, nó sẽ giúp tiểu nha đầu này khai mở linh căn, chính thức trở thành một tu sĩ. Trong tương lai, nếu nàng có thể tận dụng tốt thể chất trời ban này, được chỉ dạy đúng cách, chắc chắn sẽ trở thành một độc tu cường giả đáng gờm, danh chấn thiên hạ đấy.
Nghe xong toàn bộ lời giải thích, thế giới quan của Minh Long như được mở ra một lần nữa. Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ tới, trên đời này lại có một loại thể chất vừa là lời nguyền, lại vừa là một loại cơ duyên kỳ lạ và mạnh mẽ đến như vậy.
. ..
Minh Long hít một hơi thật sâu, rồi đem những gì trước đó Ngọc Nhi giải thích, từ bản chất của Bách Độc Chi Thể cho đến tiềm năng tương lai, nói lại một cách rành mạch cho cả bốn người trong hoàng tộc nghe.
Ngọc Mai nghe xong, đưa hai tay lên che miệng, đôi mắt mở to, nàng không thể ngờ cơ thể mình từ nhỏ đến lớn phải chịu đựng đau khổ lại ẩn chứa một thể chất hiếm có và mạnh mẽ đến như vậy.
Hoàng Luật thì há hốc mồm, lần đầu tiên đánh mất hết dáng vẻ của một Luyện Hư kỳ cường giả:
- Bách Độc Chi Thể? Trẫm… trẫm chưa từng nghe qua bao giờ!
Trái lại, Hoàng Nam vẻ mặt lại càng trở nên mừng rỡ. Ông cười lớn, trong tiếng cười chứa đựng sự nhẹ nhõm và hy vọng:
- Lời ngươi nói là thật sao? Tốt quá rồi! Mai nhi, ông trời thật sự có mắt!
Ông nghĩ đến việc hoàng thất có một người mang thể chất hiếm có, tương lai Thủy Vân Quốc sẽ có một cường giả độc tu tọa trấn, điều này khiến tất cả mọi người, sau khi hết kinh ngạc, đều trở nên vui mừng khôn xiết. Niềm vui nối tiếp niềm vui.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, ánh mắt Hoàng Luật chợt khựng lại. Nụ cười trên mặt ông tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ dò xét sâu sắc. Ông quay sang nhìn Minh Long:
- Khoan đã. Tại sao ngươi lại biết đến những chuyện này? Một Kim Đan sơ kỳ như ngươi, sao lại có được kiến thức mà ngay cả Luyện Hư kỳ như trẫm cũng không hề hay biết?
Minh Long chắp tay, tự tin đáp, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước:
- Không giấu gì Bệ Hạ, thật ra thảo dân biết được loại thể chất này là do trước đây đã từng được sư phụ chỉ dạy.
- Lão già Hằng Dương? - Hoàng Luật nhíu mày:
- Sao có thể?
Minh Long lắc đầu:
- Hằng Dương tông chủ là sư phụ thứ hai của thảo dân. Trước đó, thảo dân đã bái một người khác làm sư phụ, chính người này đã dẫn dắt thảo dân bước đầu đặt chân vào con đường tu luyện.
- Vậy người đó là ai? - Hoàng Luật liền tò mò hỏi, ánh mắt của tất cả mọi người cũng trở nên tò mò, đổ dồn về phía Minh Long:
- Có tiện nói ra cho trẫm biết không? Rốt cuộc là cao nhân phương nào?
- Người này là…
"PHỤT! "
Ngay khi Minh Long vừa định nói ra một cái tên, một ngụm máu tươi đỏ thẫm bất chợt phun ra từ miệng hắn. Cơ thể hắn mềm nhũn, gục xuống đất, hai tay ôm lấy lồng ngực, điên cuồng ho ra máu:
- Khụ… khụ… khụ…
- Minh Long ca ca! - Ngọc Mai hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn:
- Huynh làm sao thế này?
Minh Long hơi thở gấp gáp, cảm thấy kinh mạch trong người như có lửa đốt, đau đớn vô cùng:
- Sao… ta sao thế này?
- Nó đến rồi. - Giọng nói bình thản của Ngọc Nhi vang lên trong đầu hắn.
Minh Long gấp gáp hỏi trong thức hải:
- Cái gì đến?
- Phản phệ từ việc sử dụng Khởi Linh Dẫn Đạo đó.
Minh Long giật mình:
- Cái gì?
Hắn nhanh chóng dùng thần thức quan sát nơi đan điền. Khởi Linh Phong, vốn đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, lúc này đã trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, nằm yên một góc không còn động đậy.
Cơn đau dữ dội từ kinh mạch bị phản phệ, cùng với sự trống rỗng đột ngột sau khi tiêu hao một lượng lớn bản nguyên lực để thi triển"Khởi Linh Dẫn Đạo", khiến ý thức của Minh Long dần dần mất đi. Hình ảnh Ngọc Mai và những người trong hoàng tộc trước mắt hắn trở nên mờ ảo, xoay tròn rồi chìm vào bóng tối.
Đôi mắt hắn nặng trĩu, từ từ nhắm ghiền lại, và cả người hoàn toàn đổ gục xuống, bất tỉnh.
Thấy hắn đột ngột ngất đi, Hoàng Luật và Hoàng Nam đồng loạt phất tay, không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
"RẦM! "
Cánh cửa nặng nề của Cần Chính Điện bị một luồng sức mạnh vô hình đánh cho mở toang ra, va vào vách tường tạo nên một tiếng động kinh thiên. Giọng nói đầy uy nghiêm và gấp gáp của hai vị đế vương cùng lúc vang vọng, chấn động cả hoàng cung:
- NGƯỜI ĐÂU! MAU TRUYỀN THÁI Y!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND
- 19/9: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 6. 666. 666 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Đầu tư là phải từ lúc này mới đúng nè