Chương 83: KHÔNG CÓ GÌ TO TÁT


#DMCR#VP:

Nghe thấy cách xưng hô đầy xa cách và trang trọng của Minh Long, Ngọc Mai liền giậm chân một cái. Tiếng đế giày thêu của nàng gõ xuống nền điện cẩm thạch vang lên một tiếng"cộp"rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, thể hiện sự bất mãn. Đôi má phúng phính của nàng có chút hờn dỗi, vẻ mặt hiện lên vẻ không vui:

​- Minh Long ca ca, huynh nói gì xa cách vậy? Huynh xem, muội vẫn là muội mà. Nàng chỉ vào mình:

- Là Ngọc Mai thôi mà.

​Minh Long khẽ lùi lại một bước, một hành động nhỏ nhưng lại tạo ra một khoảng cách đầy lễ nghĩa và không thể vượt qua. Hắn nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kính cẩn, không dám có chút thất thố trong Cần Chính Điện:

​- Nhưng ngoài ra, muội còn là Nhị công chúa tôn quý của Thủy Vân Quốc. Tại hạ không thể vô lễ.

​Thấy sự kiên quyết trong ánh mắt và hành động của Minh Long, Ngọc Mai biết rằng mình không thể thay đổi được gì. Nàng cắn cắn bờ môi xinh của mình, sự hờn dỗi trên mặt dần biến mất, thay vào đó là giọng nói có chút lí nhí, xen lẫn vẻ áy náy:

​- Lúc đó… lúc đó ta và hoàng gia gia không tiện cho người khác biết thân phận thật. Bọn ta không cố ý giấu huynh đâu. Huynh đừng để bụng nha.

​Minh Long lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp, tỏ ý rằng mình không hề bận tâm:

- Ta hiểu mà.

​Rồi Minh Long không tiếp tục cuộc trò chuyện riêng tư có phần trẻ con này nữa. Hắn biết rõ mục đích chính của mình khi được triệu kiến đến đây. Hắn quay sang Hoàng Nam, người vẫn đang im lặng quan sát hai người từ nãy đến giờ với một nụ cười hiền từ trên môi. Ánh mắt Minh Long lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc:

​- Thái Thượng Hoàng, vừa rồi người nói lý do mà người cần Khởi Linh Phong… là vì Nhị công chúa. Điều này là sao?

​Ngọc Mai đứng bên cạnh, nghe thấy Minh Long hỏi một câu trực diện như vậy, liền định mở miệng nói gì đó, dường như muốn tự mình giải thích. Nhưng Thẩm Yên đã nhẹ nhàng đưa tay lên ra hiệu:

​- Mai nhi, con lui ra ngoài một chút. Hoàng gia gia và chúng ta còn có chuyện quan trọng cần nói riêng với Minh Long.

​Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến Ngọc Mai lập tức im lặng. Ánh mắt của tiểu công chúa như nhận ra điều gì đó, gương mặt đang vui vẻ khi gặp lại bạn cũ chợt thoáng qua một tia buồn bã và phức tạp. Nàng nhìn Minh Long, rồi lại nhìn mẫu hậu, ngập ngừng:

- Nhưng… mà…

​Hoàng Luật cũng gật đầu, giọng nói vừa nghiêm khắc vừa yêu thương của một người cha:

- Nghe lời mẫu hậu con đi. Ra ngoài chờ một lát.

​Thấy cả phụ hoàng và mẫu hậu đều đã nói vậy, Ngọc Mai không thể bướng bỉnh thêm. Nàng nhún chân, thực hiện một lễ nghi hoàn hảo của hoàng gia:

- Vậy… con xin phép ra ngoài trước.

​Nói rồi, nàng lưu luyến nhìn Minh Long một cái cuối cùng rồi mới quay người, lủi thủi tiến ra bên ngoài. Cánh cửa nặng nề của Cần Chính Điện lại một lần nữa được hai thái giám đóng lại, tạo ra một tiếng"rầm"trầm đục, trả lại sự im lặng tuyệt đối và không khí ngưng trọng cho căn phòng.

​Lúc này, Hoàng Nam mới nhìn Minh Long, ánh mắt trở nên xa xăm, ông hỏi một câu dường như không liên quan:

- Tiểu tử, ngươi có biết vì sao trẫm và Mai nhi khi đó lại phải che giấu thân phận và sinh sống trên núi như một người bình thường không?

​Minh Long suy nghĩ một lát, rồi đáp, nói ra suy đoán hợp lý nhất mà hắn có thể nghĩ ra:

- Thảo dân đoán rằng, có lẽ người và Nhị công chúa muốn tạm thời rời xa cuộc sống hoàng cung đầy quy tắc và gánh nặng, đi du ngoạn khắp thiên hạ, sống một cuộc đời phiêu diêu tự tại, vô lo vô nghĩ.

​Hoàng Nam chậm rãi lắc đầu, một nét buồn thoáng qua trên gương mặt hiền từ của ông, nụ cười cũng mang theo một sự cay đắng:

- Không phải như vậy.

​Sự phủ nhận dứt khoát của ông khiến Minh Long cảm thấy chuyện này còn phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn chắp tay, giọng điệu càng thêm cung kính:

​- Vậy… mong Thái Thượng Hoàng chỉ rõ.

Hoàng Nam liền nói, giọng nói của ông không còn vẻ uy nghiêm của một đế vương, mà chỉ còn lại sự trăn trở và nỗi lòng của một người tổ phụ đang hết mực lo lắng cho cháu gái của mình:

​- Mục đích trẫm và Mai nhi đi ngao du khắp thiên hạ trong những năm qua, một phần là để tìm kiếm những loại kỳ trân dị thảo, những phương thuốc có thể chữa bệnh. Phần còn lại, cũng là phần vô vọng nhất, chính là để tìm kiếm một cơ duyên, hy vọng có thể giúp con bé trở thành một tu sĩ, khai mở linh căn.

​Minh Long nhíu mày, trong lòng dâng lên nhiều nghi vấn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết Ngọc Mai bản thân không phải là một tu sĩ, trên người không có chút dao động linh lực nào. Nhưng tìm thuốc là sao? Với thân phận của một công chúa, được bảo vệ trong hoàng cung, làm sao có thể dễ dàng bị bệnh đến mức cần Thái Thượng Hoàng phải đích thân ra tay? Hắn hỏi lại:

- Tìm thuốc?

​Hoàng Nam gật đầu, vẻ mặt trở nên nặng nề hơn:

- Đúng hơn là thuốc trị độc cho Mai nhi.

​- Nhị công chúa đã trúng loại độc gì? - Minh Long hỏi:

- Mà lại khiến người, một Thái Thượng Hoàng phải đích thân đi khắp thiên hạ để tìm ra phương thuốc như vậy?

​Hoàng Nam chậm rãi lắc đầu, một nét bất lực hiếm thấy hiện lên trên gương mặt vốn luôn hiền từ của ông:

- Độc mà Mai nhi trúng… không hề cố định một loại.

​Minh Long càng nghe càng không hiểu mô tê gì.

​Thấy vẻ mặt của hắn, Hoàng Nam hiểu rằng những lời nói của mình quá mức khó tin. Ông giải thích một cách chậm rãi:

- Trẫm hiểu những thắc mắc mà ngươi đang suy nghĩ. Ngươi nghe cho kỹ đây. Trời sinh Ngọc Mai không có linh căn, kinh mạch bế tắc, không thể tu luyện được. Nếu chỉ có vậy, đó cũng không phải là một vấn đề gì to tát. Dù con bé không thể tu luyện, tất cả chúng ta vẫn sẽ thương yêu nó hết mực, cho nó một cuộc đời vinh hoa phú quý, an yên vui vẻ. Chỉ có điều… nếu mọi chuyện chỉ đơn giản dừng ở đó thì đã không có gì để bàn.

​Hoàng Nam dừng lại, lấy một hơi rồi nói tiếp, giọng nói của một vị cường giả Hóa Thần kỳ lúc này lại mang theo một nỗi bi thương và bất lực sâu sắc:

- Nhưng ngoài việc định sẵn rằng con bé chỉ là một phàm nhân, thì ông trời còn nhẫn tâm gieo lên người nó một căn bệnh quái ác. Một căn bệnh khiến cho bất kỳ ai trong chúng ta, dù là những vị Thái y giỏi nhất của cả một quốc gia, hay trẫm cũng không thể nhận biết được nó rốt cuộc là loại bệnh gì, không thể tìm ra được nguồn gốc của nó.

​Minh Long nghe vậy, ánh mắt càng trở nên chăm chú hơn, hắn nín thở lắng nghe, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Hoàng Nam vẻ mặt sầu não, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại vô số những ngày tháng đầy đau khổ và bất lực. Ánh sáng trong đôi mắt của vị cường giả Hóa Thần kỳ dường như cũng ảm đạm đi vài phần:

​- Căn bệnh này. - Ông nói, giọng nói run run một cách khó nhận ra:

- Khiến cho cơ thể của Mai nhi tự sinh ra độc tố. Đáng nói ở chỗ, là nó không chỉ là một loại độc. Nó có thể tự biến đổi, tự tiến hóa thành một loại độc khác tùy vào từng thời điểm. Có khi là hàn độc khiến con bé lạnh buốt đến tận xương tủy, có khi là hỏa độc khiến nó nóng rực như bị thiêu đốt, có khi lại là một loại độc ăn mòn kinh mạch, một loại độc làm suy kiệt sinh cơ…

​Ông kể lại một cách đầy cay đắng:

- Hôm trước, các thái y vừa mừng rỡ tìm ra được phương thuốc giải cho một loại độc tố trong người nó, vừa cho nó uống thuốc giải chưa được bao lâu, thì ngày hôm sau, loại độc đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại độc khác còn quái ác và hiếm thấy hơn. Ngay cả phụ hoàng nó, đương kim Bệ Hạ.

Hoàng Nam nói, sự bất lực hiện rõ trong giọng:

- Cũng đã từng dùng tu vi Luyện Hư kỳ của mình để cưỡng ép thải toàn bộ độc tố ra khỏi cơ thể nó. Nhưng chỉ vài canh giờ sau, khi chúng ta còn chưa kịp vui mừng, nó lại tự sinh ra một loại độc khác, còn mạnh hơn cả lần trước:

​- Vòng tuần hoàn cứ vậy tiếp diễn, không có điểm dừng, không bao giờ kết thúc, ngày ngày hành hạ con bé, bào mòn đi sinh mệnh của nó.

​Minh Long nghe xong thì hốt hoảng, toàn thân chấn động, trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh. Hắn là người tu luyện, hắn hiểu được các quy tắc của thiên địa đã định, nhưng căn bệnh này đã hoàn toàn phá vỡ mọi lẽ thường:

​- Cái này… làm sao có thể được? Tự sinh ra độc tố, lại còn có thể tự biến đổi không ngừng? Đây… đây đâu còn là bệnh tật, đây là một lời nguyền rủa!

​Hoàng Nam ngẩng mặt lên, cười một nụ cười chua chát và đầy bất lực, nụ cười của một vị cường giả đứng trên đỉnh cao nhưng lại không thể bảo vệ được cháu gái của mình:

​- Có lẽ là ông trời đang trừng phạt trẫm vì những tội nghiệt mà trẫm đã gây ra trong quá trình lập quốc năm xưa. Nhưng tại sao… tại sao lại là Mai nhi của trẫm cơ chứ? Con bé có tội tình gì?

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Minh Long hoàn toàn mộng bức. Mọi mảnh ghép rời rạc cuối cùng cũng đã được nối lại với nhau. Hắn lẩm bẩm, giọng nói có chút không chắc chắn, như đang tự mình xâu chuỗi lại tất cả:

​- Vậy nên… người và Nhị công chúa mới phải che giấu thân phận, đi khắp thiên hạ, mục đích chính là để tìm ra một phương thuốc có thể trị dứt điểm căn bệnh quái ác này?

Minh Long nhìn về phía Hoàng Nam:

- Và… cần đến Khởi Linh Phong là để… - Hắn hít một hơi thật sâu:

- …để giúp Nhị công chúa trở thành một tu sĩ, khai mở linh căn, từ đó có thể dựa vào việc hấp thụ linh khí trời đất để chống lại độc tố, kéo dài thọ nguyên?

​Hoàng Nam gật đầu, trong mắt ánh lên một tia hy vọng:

- Đích thị là như vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta lại cần Khởi Linh Phong đến thế. Kể từ lần trẫm giao đấu với…

​- …Phong Điền. - Giọng Minh Long đột nhiên vang lên, cắt ngang lời của Hoàng Nam.

​Hoàng Nam sững người, nhíu mày nhìn hắn:

- Ngươi biết cả Phong Điền?

​Minh Long vuốt mũi, cung kính đáp:

- Đều là do ký ức của Khởi Linh Phong truyền lại cho thảo dân nên cũng biết được chút ít về trận chiến năm đó.

​Hoàng Nam mỉm cười, một nụ cười có chút phức tạp:

- Cũng phải. Nhưng lúc đó, sau trận chiến đó, chúng ta cũng chưa thật sự cần đến Khởi Linh Phong một cách cấp bách. Cho đến khi Ngọc Mai ra đời, mang trong mình căn bệnh quái ác này, lúc này đây, chúng ta mới đang thật sự cần nó.

Hoàng Luật lên tiếng, giọng nói có chút cảm thán và phức tạp:

- Chỉ có điều, chúng ta vạn lần cũng không ngờ tới việc, Khởi Linh Phong lại chọn Minh Long ngươi trở thành chủ nhân của nó.

​Ông thở dài một hơi nặng nề, dường như đang phải đối mặt với một quyết định vô cùng khó khăn:

- Tất cả chúng ta đều biết rằng, việc tách một Dị thuộc tính đã nhận chủ ra khỏi cơ thể sẽ khiến chủ nhân của nó phải chết. Đây cũng là một lựa chọn vô cùng khó khăn và áy náy đối với chúng ta.

​Hoàng Luật nhìn Minh Long, ánh mắt thành thật:

- Theo như trẫm đã cho người tìm hiểu, thì bản thân ngươi không hề có gia đình, phụ mẫu, từ nhỏ đã chỉ có một mình. Nếu ngươi chết, chúng ta cũng không biết phải báo đáp ân tình này của ngươi như thế nào. Điều đó khiến chúng ta càng thêm khó xử.

​Minh Long nghe vậy, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén:

- Cho nên, Bệ Hạ mới đang chờ đợi thảo dân đưa ra một điều kiện, đúng không?

​Hoàng Luật đứng dậy. Ông không còn ngồi trên bảo tọa nữa mà bước xuống, vẻ mặt chứa đựng đầy phức tạp, giữa sự uy nghiêm của đế vương và sự khẩn cầu của một người cha:

​- Đúng vậy. - Ông nói:

- Bất kể là điều kiện gì, chỉ cần ngươi đưa ra, trong khả năng của Thủy Vân Quốc, chúng ta đều sẽ chấp thuận.

​Giọng ông trầm xuống, mang theo một nỗi niềm sâu sắc:

- Mong ngươi hiểu cho tấm lòng của bậc làm phụ mẫu như chúng ta.

"Rầm! "

​Cánh cửa nặng nề của Cần Chính Điện, vốn vừa mới được khép lại để đảm bảo sự riêng tư, đột nhiên bị đẩy toang ra một cách thô bạo, va vào vách tường tạo ra một tiếng động vang trời. Giọng của Lý công công hốt hoảng, đầy bất lực vang lên từ bên ngoài:

- Công… công chúa… người không được vào! Bệ hạ đang bàn việc trọng đại!

​Nhưng đã quá muộn. Ngọc Mai, với vẻ mặt đầy gấp gáp và nước mắt lưng tròng, đã chạy từ bên ngoài vào. Nàng không thèm để ý đến quy tắc lễ nghi, cũng không nhìn bất cứ ai khác, mà nhìn thẳng vào Hoàng Luật, người đang đứng trước mặt Minh Long, giọng nói đầy sự phản đối:

​- Không… phụ hoàng, con không đồng ý với việc này! Con tuyệt đối không thể vì bản thân con mà chấp nhận hy sinh một người vô tội như vậy!

​Thẩm Yên thấy con gái mình đột ngột xông vào, vẻ mặt hiền từ của nàng lập tức lộ ra sự lo lắng. Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Ngọc Mai, cố gắng trấn an, giọng nói dịu dàng:

- Không, Ngọc Mai ngoan, không phải như vậy đâu con. Chuyện này rất phức tạp. Ra ngoài đi, ngoan, nghe lời mẫu hậu, phụ hoàng con sẽ tự biết sắp xếp ổn thỏa.

​- Không được! - Ngọc Mai giọng như hét lên. Nàng gạt tay mẫu hậu ra:

- Con không đi đâu hết!

​Rồi nàng quay sang, không chút do dự chạy đến níu chặt lấy cánh tay của Minh Long, ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn một cách đầy khẩn khoản và chân thành:

​- Minh Long ca ca, huynh tuyệt đối không được đồng ý chuyện này! Muội không sao cả, thật đó! Mạng sống của huynh quan trọng hơn nhiều!

Hoàng Luật cũng lại cố gắng trấn an nhi nữ của mình, giọng nói dịu đi vài phần:

- Mai nhi ngoan, nghe lời phụ hoàng đi. Sẽ không có việc gì xảy ra với ân nhân của con đâu. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.

​Nhưng Ngọc Mai vẫn kiên quyết lắc đầu, nước mắt lưng tròng, tỏ rõ thái độ không thỏa hiệp:

- Không! Con sẽ ở đây cho đến khi nào con tận mắt thấy Minh Long ca ca bình yên rời khỏi hoàng cung!

​Thấy điệu bộ ngang bướng của nhi nữ, sự kiên nhẫn của Hoàng Luật cuối cùng cũng cạn kiệt. Ông không giữ nổi bình tĩnh nữa, gầm lên một tiếng đầy uy nghiêm của bậc đế vương, gọi cả tên húy của nàng:

- HOÀNG NGỌC MAI!

​Tiếng quát lớn khiến Ngọc Mai giật mình, rồi bật khóc nức nở. Nàng càng níu chặt tay Minh Long hơn, gào lên trong nước mắt:

- Hu hu, mọi người đừng bắt Minh Long ca ca phải chết vì con mà! Con không cần nữa! Con không cần Khởi Linh Phong nữa!

​Thẩm Yên thấy vậy, không thể để con gái tiếp tục náo loạn. Nàng vội tiến đến, kéo tay Ngọc Mai ra khỏi người Minh Long. Một luồng linh lực ôn hòa nhưng không thể chống cự của một cường giả Hóa Thần hậu kỳ như nàng dễ dàng khống chế Ngọc Mai, giữ nàng ở yên một chỗ mặc cho nàng đang gào khóc và giãy giụa.

​Minh Long từ nãy đến giờ vẫn đang ngẩn người, đôi mắt có chút vô định như đang suy nghĩ một điều gì đó rất sâu xa, lúc này mới nhanh chóng trở lại thực tại. Hắn nhìn cảnh tượng ồn ào phía trước, nhìn Ngọc Mai đang khóc nức nở, nhìn vẻ mặt khó xử của Hoàng Luật và Thẩm Yên. Hắn cất giọng, âm thanh bình thản nhưng lại cắt ngang tiếng khóc của công chúa và sự căng thẳng trong đại điện:

​- Ta đồng ý.

​Hai chữ này vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức im bặt. Hoàng Nam, người vẫn luôn ngồi trên ngai vàng, đột nhiên bật người ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Minh Long đầy kinh ngạc. Hoàng Luật càng là gấp gáp hơn, vội hỏi, giọng điệu không thể tin nổi:

​- Thật chứ? Ngươi suy nghĩ kỹ rồi sao?

​Minh Long vuốt mũi, cười cười một cách đầy bí hiểm, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người sắp phải hy sinh:

​- À… thật ra thì, việc này cũng không có gì to tát.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...