Chương 82: NHỊ CÔNG CHÚA
#DMCR#VP:
Nhìn người trước mặt, Minh Long phải liên tục dụi mắt, cố gắng xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không, hay đây chỉ là một ảo giác. Toàn thân hắn như bị một luồng điện giật chạy qua, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Hắn không còn tin vào mắt mình nữa. Hoàng lão tiền bối, vị ân nhân hiền từ, người đã từng cứu mạng hắn, lại chính là Thái Thượng Hoàng uy nghi của một nước. Và người đó, cũng chính là kẻ bạo chúa sát phạt quyết đoán trong lời kể của Liệt Khang…
Hắn lẩm bẩm trong vô thức, giọng nói lạc đi, kết nối ba danh xưng không thể nào liên quan đến nhau lại làm một:
- Hoàng lão tiền bối… lại là Thái Thượng Hoàng… Hoàng… Lão Tà?
Nghe thấy ba chữ cấm kỵ cuối cùng được thốt ra một cách rõ ràng từ miệng Minh Long, Lý công công đang đứng bên cạnh đổ một tràng mồ hôi hột vì sợ hãi, mặt mày vốn đang nghiêm nghị lập tức tái mét như xác chết. Lão run rẩy chỉ tay vào Minh Long, giọng nói the thé, lắp bắp:
- To… to gan! Ngươi… ngươi dám gọi thẳng danh húy đó ra ngay tại Cần Chính Điện!
Nhưng Hoàng Nam nghe vậy thì lại không hề có chút tức giận nào. Trái lại, ông ngẩng mặt lên, một tay vuốt bộ râu bạc trắng dài của mình, rồi cất lên một tràng cười lớn sảng khoái. Tiếng cười của ông hào sảng, vang vọng khắp Cần Chính Điện, mang theo một sự hoài niệm về những năm tháng đã qua:
- Ha ha ha! Hay cho một cái danh Hoàng Lão Tà! Cái danh xưng này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức trẫm cũng sắp quên mất, chưa có ai dám gọi trước mặt trẫm. - Ông nhìn Minh Long, trong mắt ánh lên một tia tán thưởng:
- Nay lại được nghe từ miệng của tiểu tử ngươi, thật đúng là khiến người ta hoài niệm.
Minh Long lúc này mới hoàn hồn sau cú sốc kinh thiên động địa. Hắn hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trí đang quay cuồng. Hắn vội vàng chắp tay, cúi đầu thật sâu một lần nữa. Lần này, không còn là sự kính cẩn của một đệ tử đối với bề trên, mà là sự kính trọng chân thành đối với một vị tiền bối, một vị ân nhân đã cứu mạng mình:
- Vãn bối mắt mờ không nhận ra, không ngờ rằng Hoàng lão tiền bối lại chính là Thái Thượng Hoàng. Ơn cứu mạng của người lúc trước, vãn bối vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
Hoàng Nam phất tay một cách tùy tiện, nụ cười trên mặt cho thấy ông không hề để tâm đến chuyện nhỏ này:
- Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Đứng lên cả đi.
Lúc này, chợt có một giọng nói trầm ổn, đầy uy lực nhưng lại mang theo một tia kinh ngạc, vang lên từ bên ngoài cửa điện:
- Phụ hoàng, không ngờ người lại có quen biết với vị tiểu hữu này.
Minh Long giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nam tử trung niên, diện mục vô cùng uy nghiêm, đầu đội tử kim quan, đang chậm rãi bước vào trong. Ông thân khoác hoàng bào màu xanh thẫm, trên đó là hình ảnh một con cửu vĩ phượng hoàng bằng chỉ vàng đang sải cánh bay lượn giữa những đám mây, toát lên vẻ cao quý và độc tôn. Từng bước đi của ông đều vững chãi, toàn thân tỏa ra một khí chất đế vương lắng đọng và sâu thẳm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đi bên cạnh ông là một mỹ phụ nhân, dung mạo hiền từ, đoan trang, khí chất mẫu nghi thiên hạ. Nàng thân khoác phượng y màu đỏ thẫm, trên áo cũng thêu hình một cặp phượng hoàng đang quấn quýt bên nhau, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ duyên dáng, cao sang. Nụ cười của nàng dịu dàng như gió xuân, khiến cho không khí uy nghiêm, có phần áp bức trong đại điện cũng trở nên mềm mại hơn vài phần.
Giọng một vị thái giám vang lên theo sau, lanh lảnh và trang trọng, kéo dài ra:
- Bệ Hạ, Hoàng Hậu nương nương giá đáo!
Minh Long giật mình lần nữa, trong đầu ong lên một tiếng. Hoàng Đế? Hoàng Hậu? Toàn bộ những nhân vật quyền lực nhất, đứng trên đỉnh cao của Thủy Vân Quốc hôm nay đều tề tựu ở đây, và trung tâm của mọi chuyện, trớ trêu thay, lại chính là hắn, một tên đệ tử Kim Đan sơ kỳ.
Hoàng Luật và Thẩm Yên cùng bước vào trong. Ngay lập tức, toàn bộ thái giám và cung nữ ở hai bên, kể cả Lý công công đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Trán họ chạm vào nền đá lạnh lẽo, không dám thở mạnh, không dám ngẩng đầu:
- Nô tài tham kiến Bệ Hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Luật và Thẩm Yên tiến đến phía trước ngai vàng, không hề ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh, cung kính hành lễ với Hoàng Nam:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
Minh Long cũng rất nhanh phản ứng lại. Hắn lập tức chắp tay, cúi đầu thật sâu, giọng nói không nhanh không chậm:
- Bạch y đệ tử Hằng Thiên Tông Minh Long, tham kiến Bệ Hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Luật lúc này mới chính thức đưa mắt nhìn lấy Minh Long. Thấy hắn chỉ cúi người chứ không quỳ, ông khẽ nhíu mày:
- Hửm? - Một luồng uy áp nhẹ nhàng nhưng không cho phép kháng cự tỏa ra.
Hoàng Nam trên ngai vàng thấy vậy thì bật cười. Ông hiểu rõ thâm ý trong ánh mắt của nhi tử mình, liền lên tiếng giải vây cho Minh Long:
- Không cần phải quỳ, trẫm cho phép ngươi.
Nghe vậy, Hoàng Luật có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng cười lớn:
- Ha ha, thôi được. Phụ hoàng đã mở lời như vậy thì nhi thần nào dám có ý kiến gì.
Ông quay hẳn người sang, ánh mắt sắc bén của một bậc đế vương bắt đầu đánh giá Minh Long từ đầu đến chân:
- Ngươi là Minh Long?
Minh Long đáp:
- Hồi bẩm Bệ Hạ, thảo dân chính là Minh Long. Không biết… Bệ Hạ nhận biết thảo dân?
Hoàng Luật không trả lời ngay. Ông chắp tay sau lưng, bước đi bước lại quanh người Minh Long, ánh mắt đánh giá ngày càng sâu sắc. Một luồng thần thức mạnh mẽ, vượt xa những gì Minh Long từng cảm nhận, đột ngột phóng xuất ra, bao trùm lấy toàn thân hắn, muốn dò xét tất cả mọi bí mật.
Minh Long cũng thả lỏng toàn thân, không hề có ý định che giấu tu vi Kim Đan sơ kỳ của mình. Nhưng hắn vẫn giữ lại một tia cảnh giác, che giấu đi sự tồn tại của Thiểm Tật Kim Lang và Khởi Linh Phong trong đan điền, khiến cho thần thức của Hoàng Luật không thể nào dò xét được đến tầng sâu nhất.
Hoàng Luật vừa dò xét, vừa gật gù, miệng lẩm bẩm như đang liệt kê lại chiến tích của Minh Long:
- Để xem nào… Một đòn đánh tan Nhân Sư nổi danh của Thượng Quan gia tại đại hội tỷ thí.
- Chiến đấu vượt cấp, một mình cùng lúc đối đầu với ba người của Hàn Nguyệt Môn.
- Đã vậy gần đây, còn dễ dàng hạ sát Thái Đống, đệ tử chân truyền của Hàn Nguyệt Chưởng Môn.
Ông dừng lại ngay trước mặt Minh Long, ánh mắt sắc như dao:
- Còn gì thiếu, trẫm chưa nói nữa không?
Nghe những lời vừa rồi của Hoàng Luật, liệt kê ra từng chiến tích kinh người của mình một cách rõ ràng như thể chính ông đã ở đó chứng kiến, ánh mắt Minh Long chỉ lóe lên một tia bất ngờ trong thoáng chốc rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn hiểu rằng, mạng lưới tình báo của hoàng gia còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn chắp tay, giọng điệu vẫn bình thản, không một chút dao động:
- Thảo dân không ngờ lại có diễm phúc được Bệ Hạ chú ý đến như vậy.
Hoàng Luật nhíu mày, rồi bật cười, trong mắt hiện lên một tia hứng thú trước sự bình tĩnh đến lạ thường của hắn:
- Ngươi không hề bất ngờ sao? Trẫm đã kể ra hết được những chuyện ngươi đã thể hiện.
Minh Long lắc đầu, một nụ cười nhẹ, khiêm tốn nhưng không hề tự ti, hiện lên trên môi. Hắn đáp, một câu trả lời vừa thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối, vừa vô cùng khôn khéo:
- Thiên hạ Thủy Vân Quốc bốn bề đều là của Bệ Hạ, vạn vật trong cõi đều nằm dưới sự cai quản của người. Có chuyện gì xảy ra trong Thủy Vân Quốc mà Bệ Hạ lại không thể nắm rõ trong lòng bàn tay được?
- Ha ha ha…!
Hoàng Luật nghe thấy câu trả lời này thì không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười sảng khoái, hào hùng vang vọng khắp đại điện. Ánh mắt ông nhìn Minh Long lúc này đã không còn sự dò xét, mà thay vào đó là sự tán thưởng chân thành:
- Giỏi! Rất giỏi! Đối đáp khôn khéo thế này thì trẫm không còn gì để nói. Ngươi rất giỏi.
- Bệ Hạ chê cười rồi. - Minh Long chắp tay, khiêm tốn đáp lại.
Hoàng Luật và Thẩm Yên lúc này mới tiến lên, khoan thai ngồi xuống hai chiếc bảo tọa nhỏ hơn được đặt cạnh ngai vàng của Hoàng Nam. Hoàng Luật sảng khoái phất tay, giọng nói đầy uy lực.
- Người đâu, ban tọa.
Ngay lập tức, một chiếc ghế được làm hoàn toàn bằng bạch ngọc, chạm trổ tinh xảo, được hai thái giám cẩn thận khiêng ra, đặt ở vị trí đối diện ba người trong hoàng tộc. Đây là một vinh dự cực lớn mà không phải ai cũng có được.
Minh Long chắp tay một lần nữa, giọng nói vẫn bình thản:
- Tạ Bệ Hạ.
Nói rồi, hắn cũng không khách sáo mà đi đến, ung dung ngồi xuống.
Minh Long lúc này cũng không muốn vòng vo nữa. Hắn ngồi thẳng người, nhìn về phía Hoàng Nam trên ngai vàng, chắp tay rồi hỏi trực tiếp:
- Hoàng lão tiề…, à không… Thái Thượng Hoàng, không biết người cần gì ở thảo dân mà lại cho triệu kiến gấp gáp đến như vậy?
Hoàng Nam nghe hắn suýt nữa thì gọi sai danh xưng, liền bật cười. Ông xua tay:
- Không vội, không vội. Thưởng trà trước đi đã, rồi trẫm và ngươi sẽ cùng nói chuyện.
Vừa dứt lời, hai cung nữ xinh đẹp, dáng vẻ yểu điệu, đồng loạt tiến đến. Một người bưng một bộ ấm trà bằng tử sa còn đang bốc hơi nóng, người còn lại thì cẩn thận rót một ly trà màu vàng óng vào chiếc chén bạch ngọc trước mặt Minh Long. Hắn gật đầu ra hiệu:
- Đa tạ!
Cầm ly trà trên tay, Minh Long cảm nhận được một mùi hương thanh khiết, một luồng linh khí dịu nhẹ tỏa ra từ trong chén. Hắn nhìn chằm chằm vào nó không rời, trong lòng có chút cảnh giác.
Ngọc Nhi trong thức hải hiểu ý, liền cười khúc khích:
- Uống đi, trà của hoàng cung không có độc gì đâu mà sợ. Đây còn là một loại linh trà hiếm có đấy.
Minh Long nghe vậy thì cũng không còn do dự. Hắn đưa chén trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Ngay lập tức, một cảm giác khoan khoái, ngọt dịu từ đầu lưỡi lan tỏa khắp cơ thể, khiến tinh thần đang căng thẳng của hắn cũng được thả lỏng vài phần. Hắn từ từ đặt chiếc ly xuống bàn:
- Trà ngon.
Hoàng Nam thấy vậy cũng nhấp một ngụm trà, rồi từ tốn hỏi, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can của Minh Long:
- Tiểu tử ngươi, có đoán được hôm nay trẫm triệu kiến ngươi là có việc gì không?
Minh Long bình thản đáp, giọng điệu không chút e dè:
- Thái Thượng Hoàng ắt hẳn sẽ không vì lý do đơn thuần là muốn gặp lại thảo dân sau lần người ra tay cứu giúp. Và cũng không phải chỉ là muốn ngồi thưởng trà cùng một tiểu bối như thảo dân.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng Nam:
- Thảo dân to gan tự đoán rằng, trên người thảo dân hiện tại, đang có một thứ mà người rất cần.
Hoàng Nam gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng chân thành trước sự thông minh và thái độ bình tĩnh của Minh Long. Ánh mắt ông liếc qua Hoàng Luật, một cái liếc mắt ngắn gọn nhưng đầy ý tứ.
Hoàng Luật lập tức hiểu ý của phụ hoàng. Ông liền phất tay một cách nhẹ nhàng. Lý công công đứng bên cạnh, người đã hầu hạ hoàng tộc cả đời, cũng ngay lập tức hiểu ra. Lão không nói một lời, chỉ lặng lẽ xua tay, ra hiệu cho tất cả cung nữ và thái giám đang hầu cận bên trong đại điện lui hết ra ngoài.
Trong chốc lát, tất cả người hầu đều đã im lặng rút lui. Cánh cửa bằng gỗ lim nặng nề của Cần Chính Điện từ từ khép lại, tạo ra một tiếng"rầm"trầm đục, ngăn cách hoàn toàn không gian bên trong với thế giới bên ngoài. Bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên ngưng trọng và có phần áp lực hơn hẳn.
Lúc này, Hoàng Nam mới chậm rãi nói, nụ cười trên mặt đã thu lại, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc của một vị Thái Thượng Hoàng:
- Ngươi đã sảng khoái như vậy, đoán được ý của trẫm, vậy thì trẫm cũng sẽ nói thẳng luôn.
Minh Long chắp tay, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn biết cuộc nói chuyện thật sự đã bắt đầu:
- Xin người cứ nói.
Hoàng Nam nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ thốt ra đều mang theo một sức nặng không thể chối từ:
- Trẫm đang cần thứ mà ngươi vừa đạt được ở trong Nội Phong Bí Địa.
Dù đã đoán trước, nhưng khi nghe chính miệng Hoàng Nam nói ra, tim Minh Long vẫn không khỏi đập thịch một cái. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lúc này cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, không một chút né tránh. Hắn nói, vừa là để xác nhận, vừa là để cho thấy mình không phải là một tiểu bối ngây thơ không biết gì:
- Thứ mà Thái Thượng Hoàng đang nhắc đến… chính là Khởi Linh Phong.
Hoàng Nam gật đầu, giọng nói không một chút do dự, khẳng định một cách chắc nịch:
- Đúng vậy. Trẫm cần nó.
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Thái Thượng Hoàng, Minh Long lại không hề có chút hoảng sợ nào. Hắn chỉ mỉm cười, bình thản nâng chén trà lên, tiếp tục nhấp một ngụm, dường như chuyện vừa nghe không hề liên quan đến mình:
- Cái này thì thảo dân cũng đã đoán được từ đầu.
Hoàng Luật nhíu mày, sự bình tĩnh của Minh Long khiến ông cảm thấy có chút bất ngờ và khó chịu:
- Ngươi không sợ sao?
Minh Long nhún vai một cách thản nhiên, đặt chén trà xuống:
- Thật ra, thảo dân chỉ có chút bất ngờ là tại sao Bệ Hạ lại biết chuyện này mà thôi. Còn sợ thì thú thật là thảo dân không sợ.
- Sao lại không sợ? - Hoàng Luật truy hỏi, giọng điệu có chút áp lực:
- Việc này có thể liên quan đến tính mạng của ngươi đó.
Minh Long ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bậc đế vương, giọng điệu vẫn vô cùng kính cẩn nhưng lời nói lại sắc bén:
- Bệ Hạ, người đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, lại là một cường giả Luyện Hư kỳ. Nếu Bệ Hạ muốn, thì ngay từ đầu đã có thể bóp nát thảo dân như một con kiến hôi, dễ dàng có được Khởi Linh Phong rồi.
Hắn nói tiếp, lập luận vô cùng rõ ràng:
- Chẳng phải tốn công sai người đến tận Hằng Thiên Tông hộ tống thảo dân tới đây một cách khách khí như vậy làm gì.
Minh Long dừng lại một nhịp, rồi kết luận một cách đầy khôn khéo:
- Điều này chứng tỏ người là một bậc chính nhân quân tử, sẵn sàng ra giá để có được thứ mình cần chứ không phải dựa vào cường thế mà cưỡng đoạt. Nói cách khác thì, Bệ Hạ đang chờ thảo dân đưa ra một cái giá thích đáng.
Hắn cúi đầu, giọng nói đầy sự chân thành:
- Chỉ riêng điều này thôi đã khiến thảo dân vô cùng kính trọng người.
Hoàng Luật nghe xong lời phân tích của Minh Long thì quay sang nhìn Hoàng Nam, chờ đợi quyết định của phụ hoàng. Hoàng Nam thở dài một hơi, một cái thở dài mang theo sự mệt mỏi và gánh nặng của năm tháng:
- Thật ra. .. - Ông chậm rãi nói:
- Để đưa ra quyết định này cũng thật sự rất khó khăn với trẫm.
Ánh mắt ông nhìn Minh Long mang theo một tia phức tạp:
- Nhưng trẫm đang rất cần Khởi Linh Phong. Không phải bởi vì trẫm ham muốn sức mạnh của nó, mà bởi vì một chuyện khác, một lý do khiến trẫm không thể chối từ.
Minh Long chắp tay, thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh:
- Xin người cứ nói thẳng, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Thay vì trả lời, Hoàng Nam lại nhìn thẳng vào mắt Minh Long, rồi cất giọng, lớn tiếng truyền lệnh ra bên ngoài:
- Người đâu, cho triệu kiến Nhị công chúa.
Giọng nói của ông đầy uy lực, vang vọng khắp đại điện. Ngay lập tức, tiếng của Lý công công vọng từ bên ngoài vào:
- Nô tài tuân chỉ!
. ..
Bên trong đại điện, không khí trở nên im lặng đến lạ thường. Một lát sau, cánh cửa nặng nề của Cần Chính Điện từ từ được đẩy ra, tạo ra những tiếng kẽo kẹt kéo dài.
Hoàng Nam nhìn Minh Long, cất giọng trầm thấp, đúng lúc một bóng người yểu điệu đang bước vào:
- Lý do trẫm cần Khởi Linh Phong… là vì nó.
Minh Long đưa mắt nhìn về phía cửa điện đang từ từ mở ra. Một tiểu cô nương chừng mười lăm tuổi, mặc một bộ cung trang màu hồng phấn tinh xảo, dáng vẻ lanh lợi, đáng yêu như một đóa hoa vừa chớm nở, không chút e dè mà chạy thẳng vào trong. Sự xuất hiện của nàng như một luồng gió xuân, thổi tan đi bầu không khí ngưng trọng và áp bức bên trong Cần Chính Điện.
Nàng không để ý đến Minh Long, mà chạy ngay đến trước ngai vàng, cúi đầu một cách lễ phép, giọng nói trong trẻo như chuông bạc:
- Nhi thần tham kiến Hoàng gia gia, tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu.
Hoàng Nam vuốt râu, gật đầu một cách đầy cưng chiều, ánh mắt hiền từ nhìn cháu gái mình:
- Ừm.
Trong lúc đó, Minh Long, người vẫn đang ngồi trên ghế, khi nhìn rõ gương mặt của nàng thì hoàn toàn sững người. Hắn như bị sét đánh ngang tai, tâm trí trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một tiếng:
- Ơ…! !!
Tiểu cô nương sau khi hành lễ xong, mới tò mò đảo mắt nhìn người khách lạ duy nhất đang ngồi trong điện. Khi ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Minh Long, nàng khẽ nheo mắt lại, nghiêng đầu, dường như cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng lại dụi dụi mắt mấy cái như không tin, rồi đột nhiên, sự nhận ra và vui sướng tột độ bùng lên trong đôi mắt trong veo của nàng:
- A! Minh Long ca ca! Sao huynh lại ở đây?
Sự kinh ngạc và vui sướng hiện rõ trên mặt nàng. Hoàn toàn quên mất quy tắc lễ nghi của hoàng cung, nàng không còn giữ vẻ đoan trang của một công chúa, mà chạy tới trước mặt hắn, giọng điệu nhí nhảnh, đầy vẻ mừng rỡ như một đứa trẻ gặp lại bạn thân:
- Đã lâu không gặp! Minh Long ca ca vẫn khỏe chứ?
Minh Long lúc này mới hoàn hồn sau cú sốc kinh thiên động địa. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc kia, lắp ba lắp bắp gọi tên nàng, giọng nói có chút không chắc chắn:
- Ngọc… Ngọc Mai?
Rồi hắn nhanh chóng định thần lại, nhận ra mình đang ở đâu và người trước mặt là ai. Đây là Cần Chính Điện, nơi bàn việc quốc gia đại sự, và người này là Nhị công chúa của một nước. Hắn vội vàng đứng bật dậy, chắp tay, cúi đầu một cách trang trọng và cung kính nhất có thể:
- Tham kiến Nhị công chúa điện hạ. Tại hạ vẫn khỏe. Ơn cứu mạng của người khi đó, tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Đọc chỗ này đầu óc bần đạo cứ nghĩ hai cung nữ xinh đẹp bưng “bộ ấm của Minh Long đang bốc hơi nóng lên” húp lấy húp để chứ
Thiện tai thiện tai 🙏🙏🙏 😭😭😭