Chương 81: HOÀNG... LÃO... TÀ


#DMCR#VP:

Hằng Vương mở lời trước, giọng điệu vẫn bình thản, không nhanh không chậm:

- Không biết Lý công công hôm nay đến Hằng Thiên Tông chúng ta có việc gì?

​Lý công công nhấp một ngụm trà, từ tốn nói, thái độ vô cùng cung kính:

- Không giấu gì ngài, hôm nay lão nô đến đây là bởi Bệ Hạ có chỉ dụ.

​- Ồ? - Hằng Vương hỏi lại:

- Không biết Bệ Hạ có chỉ dụ gì cho Hằng Thiên Tông chúng ta?

​Lý công công cười, nụ cười khiến người khác không thể đoán được ý tứ:

- Thật ra cũng không hẳn là chỉ dụ cho Hằng Thiên Tông các ngài, mà đúng ra là chỉ dụ cho một vị đệ tử của Hằng Thiên Tông mà thôi.

​Nghe vậy, Hằng Dương, người vẫn đang đứng bên cạnh, không kìm được sự gấp gáp. Lão chắp tay hỏi:

- Không biết là vị đệ tử nào đã lọt được vào mắt xanh của Bệ Hạ, mà hôm nay lại phải phiền đến Lý công công nhọc công đi một chuyến xa xôi đến tận đây?

​Lý công công đáp, từng chữ rõ ràng:

- Bệ Hạ đã chỉ đích danh Bạch y đệ tử của Hằng Thiên Tông, tên là Minh Long.

​- Cái này…! - Hằng Dương ngập ngừng, đưa mắt nhìn về phía Minh Long, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

​Lý công công thấy vẻ mặt của Hằng Dương, khẽ nhíu mày:

- Không biết rằng vị đệ tử đó hiện có đang ở trong tông môn không?

​Nghe đến đây, Minh Long biết mình không thể trốn tránh được nữa. Ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị. Hắn tiến lên một bước, chắp tay, không hề tỏ ra sợ hãi:

​- Bạch y đệ tử Hằng Thiên Tông ra mắt Lý công công.

​Lý công công nhìn thấy Minh Long, ánh mắt loé lên một tia sáng kỳ lạ. Lão từ từ đặt ly trà xuống:

- Ngươi chính là Minh Long?

​Minh Long gật đầu:

- Đúng vậy. Xin hỏi Lý công công, không biết Bệ Hạ có chỉ dụ gì dành cho ta?

​Lý công công liền đứng dậy, nhìn thẳng vào Minh Long, giọng nói không còn vẻ khách sáo nữa mà mang theo một mệnh lệnh không thể chối từ:

​- Bệ Hạ rất muốn gặp ngươi.

​Minh Long nhíu mày hỏi:

- Không biết Bệ Hạ muốn gặp ta là vì việc gì?

​Lý công công cười đáp, nụ cười vẫn đầy bí ẩn:

- Cái này thì lão nô cũng không rõ. Bệ Hạ chỉ hạ lệnh, lão nô chỉ tuân theo. Lần này, Minh Long tiểu hữu phải đi với lão nô một chuyến rồi.

Thấy Lý công công muốn đưa người đi ngay, Hằng Vương liền lên tiếng, giọng nói tuy hiền hòa nhưng lại mang theo một sức nặng không cho phép người khác xem nhẹ:

- À, cái này có phải là hơi gấp rồi không? Minh Long cũng là đệ tử của Hằng Thiên Tông chúng ta, vừa mới trở về sau một tháng trời ròng rã trong Nội Phong Bí Địa, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, còn chưa kịp nghỉ ngơi. Lý công công có thể thư thư một vài ngày tại đây, tiện thể tham quan Hằng Thiên Sơn một chuyến rồi trở về phụng mệnh Bệ Hạ cũng chưa muộn.

​Lý công công đưa tay lên, nhẹ nhàng lắc đầu, thái độ vẫn cung kính nhưng lời nói lại vô cùng kiên quyết:

- Thứ cho lão nô không thể làm trái thánh lệnh. Bệ Hạ đã ra lệnh, nếu thấy Minh Long đệ tử, phải lập tức hộ tống tiến kinh, không được chậm trễ.

​- Cái này…! - Hằng Dương không kìm được, ngập ngừng lên tiếng. Lão nhìn thẳng vào Lý công công, cất giọng:

- Minh Long là đệ tử chân truyền của ta. Theo lý, ta nên được biết Bệ Hạ đang muốn gì ở nó?

​Lý công công đáp, không chút sơ hở:

- Hằng Dương Tông chủ, lão nô thật sự không dám tự tiện suy đoán thánh ý, chỉ biết tuân mệnh hành sự.

​Rồi lão quay sang Minh Long, đưa tay ra hiệu mời:

- Minh Long tiểu hữu, thời gian không còn sớm, nhanh chóng thu xếp rồi cùng lão nô lên đường tiến kinh thôi.

​- Khoan đã… - Hằng Vương lập tức đứng dậy, khí thế trên người bắt đầu dâng lên.

​Thấy vậy, Lý công công vội chen lời, dường như đã lường trước được phản ứng này:

- Lão nô hiểu các ngài đang có suy nghĩ gì ở trong đầu. Vì vậy, để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có, Thái Thượng Hoàng cũng đã trực tiếp đưa ra một khẩu dụ riêng cho hai vị.

​Đến đây, Lý công công nhắm mắt lại, dùng thần thức để truyền âm, truyền đạt lại khẩu dụ bí mật của Thái Thượng Hoàng cho cả Hằng Dương lẫn Hằng Vương.

​Cả hai nghe xong khẩu dụ, sắc mặt đều trở nên vô cùng phức tạp. Hai người nhìn nhau, ánh mắt có phần ngập ngừng và bất đắc dĩ, rồi cùng lúc thở dài một hơi, gật đầu:

​- Thôi được rồi, nếu Thái Thượng Hoàng đã nói vậy thì…

​Cả hai chắp tay về phía Lý công công, tỏ ý chấp thuận.

- Lão phu tuân chỉ.

Minh Long đưa mắt nhìn Hằng Dương, trong lòng đầy nghi vấn. Hằng Dương cũng nhìn lại hắn, ánh mắt vô cùng kiên định, khẽ gật đầu một cái, dường như đang ra hiệu cho hắn cứ yên tâm làm theo.

​Minh Long cũng hiểu ý. Hắn liền quay sang Lý công công, chắp tay một cách bình thản:

- Không biết bao giờ chúng ta sẽ khởi hành?

​Lý công công cười đáp, nụ cười hiền hòa nhưng không cho phép người khác từ chối:

- Càng sớm càng tốt.

​Minh Long gật đầu. Hắn quay sang, chắp tay cúi đầu thật sâu trước hai vị tông chủ:

- Đệ tử xin phép cáo lui, chuẩn bị lên đường.

​Hằng Dương gật đầu, giọng nói có chút phức tạp:

- Các ngươi lui đi.

​Minh Long cùng hai người Lãnh và Liệt Khang tiến ra ngoài Tông Chủ Điện. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến chóng mặt, từ lúc bị gọi vào cho đến lúc nhận được thánh chỉ tiến kinh, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một canh giờ khiến Liệt Khang vẫn còn có chút lảo đảo.

​Hắn nắm lấy vai Minh Long, vẻ mặt đầy lo lắng:

- Minh Long, ta thấy chuyến đi này của đệ không ổn một chút nào.

​Minh Long nhún vai, vẻ mặt lại vô cùng bình thản:

- Hoàng Đế đã ra lệnh, ta có thể trái lệnh được sao?

​- Hừ! - Liệt Khang cắn răng, có chút tức giận:

- Ở bình thường không muốn, tự nhiên đi thu ba cái Khởi Linh Phong làm gì để rước họa vào thân chứ?

​Minh Long vuốt mũi cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

- Ý trời đã định là như vậy rồi, trách sao được. - Rồi giọng hắn lại trở nên nghiêm túc hơn:

- Với lại, ta tin vào ánh mắt vừa rồi của sư phụ.

​Liệt Khang thở dài một hơi, biết không thể thay đổi được gì:

- Thôi được rồi. Để ta liên hệ với phụ thân, xem có nghe ngóng được tình hình gì trong triều không.

​- Không cần phải vậy đâu. - Minh Long xua tay cười:

- Ta đi rồi sẽ về thôi.

​- À… - Như nhớ ra điều gì đó, Minh Long hỏi Liệt Khang:

- Huynh có biết gì về vị Thái Thượng Hoàng kia không?

​Liệt Khang đáp:

- Đương nhiên là biết. Phụ thân ta ở trong triều, ngày nào cũng nhắc đến người suốt mà.

​- Kể ta nghe đi. - Minh Long tò mò.

​Liệt Khang tặc lưỡi:

- Thôi được…

. ..

Chừng hai khắc sau, Minh Long quay trở lại Tông Chủ Điện. Hắn đã quay về phòng của mình, thu xếp một vài thứ đồ cần thiết vào trong nhẫn trữ vật. Vẻ mặt hắn lúc này đã vô cùng bình tĩnh và sẵn sàng. Minh Long tiến đến trước mặt Lý công công, chắp tay.

​- Chúng ta khởi hành được rồi.

​Lý công công đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra, mỉm cười hài lòng:

- Tốt lắm. Xa giá đã chờ sẵn bên ngoài, chúng ta đi.

​Bên ngoài cổng chính của Hằng Thiên Tông, ngũ vị trưởng lão, đứng đầu là Hằng Dương Tông chủ, đang đứng chờ sẵn để tiễn Lý công công. Minh Long tiến đến, cúi đầu thật sâu, cáo từ các vị trưởng lão.

​Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua hàng ngũ các đệ tử đang đứng tiễn ở phía sau, cuối cùng dừng lại ở vị trí của Tiểu Mễ. Hắn thấy ánh mắt nàng đang dán chặt vào mình, trong đó không giấu được sự lo lắng và dường như đang không nỡ rời xa hắn thêm một lần nữa.

​Minh Long khẽ mỉm cười, truyền âm một cách dịu dàng:

- Ta sẽ sớm trở về, tỷ đợi ta.

​Tiểu Mễ nghe thấy, vành mắt hơi đỏ lên. Nàng khẽ gật đầu.

- Ừm.

​Rồi Minh Long không lưu luyến nữa, xoay người tiến vào trong xa giá lộng lẫy được kéo bởi một con Đại Bàng to lớn. Toàn thân con yêu thú này phủ một lớp lông vũ màu đen tuyền, đôi mắt sắc như dao, trên người tỏa ra khí tức Tứ giai sơ kỳ hùng hậu, khiến những con yêu thú cấp thấp ở Hằng Thiên Sơn cũng phải run rẩy.

​Lý công công phất cây phất trần trong tay:

- Khởi hành!

​Hai hàng thị vệ nghe lệnh, mỗi người lập tức nhảy lên lưng một con bạch hạc đang chờ sẵn, bay vút lên trời, tạo thành hai hàng hộ tống trang nghiêm phía sau xa giá. Đoàn người cuối cùng cũng bay đi, nhỏ dần rồi mất hút phía chân trời.

Bên trong xa giá lộng lẫy, không gian vô cùng yên tĩnh và rộng rãi, bài trí cũng cực kỳ xa hoa. Minh Long và Lý công công ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn trà nhỏ bằng bạch ngọc. Cỗ xe di chuyển vô cùng êm ái, gần như không cảm nhận được sự rung lắc nào.

​Minh Long mở lời, phá vỡ sự im lặng:

- Lý công công, không biết từ Hằng Thiên Tông đến kinh thành đi mất bao lâu ạ?

​Lý công công, người từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới từ từ mở mắt ra, mỉm cười đáp:

- Xa giá này được Đại Bàng Tứ giai kéo, tốc độ không phải tầm thường. Với tốc độ thế này thì cũng nhanh thôi, chừng một ngày trời là đến nơi rồi.

​Minh Long gật gù, rồi lại không nhịn được mà dò hỏi, cố gắng tìm kiếm thêm thông tin:

- Công công thật sự không biết lý do Bệ Hạ muốn gặp ta là gì sao?

​Nghe câu hỏi này, Lý công công không trả lời ngay. Lão nhắm hờ đôi mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đầy thâm ý:

​- Minh Long tiểu hữu, có những thứ mà kẻ làm nô tài như chúng ta không thể và cũng không dám tùy tiện làm. Phỏng đoán thánh ý chính là một trong những điều đại kỵ đó.

​Minh Long nghe vậy liền hiểu ra. Lời nói của Lý công công tuy khách sáo, nhưng đã chặn đứng mọi con đường hỏi han của hắn. Hắn gật đầu:

- Ta hiểu rồi.

​Sau câu nói đó, không ai nói thêm lời nào nữa. Cỗ xa giá vẫn đang di chuyển với một tốc độ cực nhanh, im lặng lướt đi trên bầu trời, hướng về kinh thành xa xôi.

. ..

​Một ngày trôi qua trong sự yên tĩnh. Cỗ xa giá di chuyển vô cùng êm ái và nhanh chóng. Bỗng nhiên, Lý công công, người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng:

- Đã tới kinh thành rồi.

​Minh Long tò mò, vén một bên rèm qua, ngó đầu đưa mắt nhìn xuống. Ngay lập tức, một cảnh tượng hùng vĩ đến nghẹt thở đập vào mắt hắn.

​Phía dưới là một tòa thành khổng lồ, trải dài đến tận cuối chân trời, rộng lớn và tráng lệ hơn bất cứ thành trì nào hắn từng thấy. Hoàng Đô được quy hoạch vô cùng ngay ngắn như một bàn cờ, với những đại lộ thênh thang đủ cho mười cỗ xe ngựa chạy song song. Những con sông nhỏ trong xanh uốn lượn quanh thành như những dải lụa mềm mại, trên đó bắc những chiếc cầu vòm bằng đá trắng được chạm trổ tinh xảo. Vô số những tòa lầu các nguy nga với mái ngói lưu ly màu xanh ngọc nối liền nhau, san sát không một kẽ hở. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy dòng người đông như kiến cỏ, tấp nập qua lại, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống và sự phồn hoa. Hắn hoàn toàn bị choáng ngợp trước độ sầm uất và hùng vĩ của nơi đây.

​Lý công công thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn thì mỉm cười:

- Lần đầu đặt chân tới đây sao?

​Minh Long gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh phía dưới:

- Vâng, lần đầu. Nơi này… đẹp quá.

​- Ha ha… - Lý công công cười sảng khoái.

​Đi hết kinh thành, trước mắt là một ngọn núi ngọc bích khổng lồ, sừng sững, thẳng đứng như một bức tường của trời đất, đỉnh núi chìm trong mây mù. Con Đại Bàng khổng lồ không hề giảm tốc độ, vút cánh bay thẳng lên trên đỉnh núi, xuyên qua những tầng mây.

​Khi vượt qua tầng mây, một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, toát ra khí thế đế vương ngạo nghễ, dần dần hiện ra. Cung điện được xây dựng hoàn toàn bằng bạch ngọc, mái ngói được lợp bằng một loại ngói vàng đặc biệt, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những cây cột trụ khổng lồ được chạm khắc hình ảnh Kỳ Lân đạp mây, mái hiên cong vút được trang trí bằng tượng Phượng Hoàng đang sải cánh. Từng chi tiết đều toát lên vẻ quyền quý và uy nghiêm tuyệt đối.

​Hai thị vệ gác cổng, thân mặc kim giáp, khí tức hùng hậu, thấy xa giá tiến tới liền ngay lập tức nhận ra. Một người ra hiệu, cánh cổng hoàng cung khổng lồ, nặng nề bằng đồng thau, từ từ mở toang. Cỗ xa giá nhẹ nhàng bay vào bên trong, đáp xuống giữa một sân chính rộng lớn.

​Lý công công ra hiệu với Minh Long:

- Đến nơi rồi. Tiểu hữu vui lòng chờ ở đây, lão nô phải vào trong bẩm báo với Bệ hạ.

Minh Long bước xuống từ xa giá. Hai bên là hai hàng thị vệ đứng ngay ngắn, bất động như những pho tượng đá, khí thế nghiêm nghị, sát khí lạnh lẽo tỏa ra khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh đại điện và sân trong của hoàng cung, từ những cây cột trụ khổng lồ được chạm trổ tinh xảo đến những mái hiên cong vút lợp ngói lưu ly, không khỏi cảm thán trong lòng:

-"Đúng là nơi ở của hoàng gia, khí thế này thật sự kinh người. "

​Lý công công sau một hồi tiến vào bẩm báo liền đi ra, đứng trước cửa điện, cất giọng lanh lảnh, âm thanh vang vọng khắp sân chính:

- Truyền Bạch y đệ tử Hằng Thiên Tông Minh Long yết kiến!

​Minh Long nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi cất bước tiến vào. Vừa bước qua ngưỡng cửa cao của Cần Chính Điện, một luồng uy áp hoàng gia đè nặng lên vai hắn. Phía trước Minh Long là một chiếc ngai vàng to lớn, được khắc họa tiết phượng hoàng vô cùng tinh xảo và uy nghi. Bên trên, một người đang đứng đó, quay lưng về phía hắn. Nhìn qua dáng người có vẻ như đây là một lão nhân gia.

​Lý công công thấy Minh Long chỉ đứng đó, liền lớn giọng quát, giọng nói the thé đầy vẻ tức giận:

- Thấy Thái Thượng Hoàng, tại sao còn không quỳ?

​Minh Long không hề hoảng sợ trước uy thế của lão, chỉ chắp tay, cúi đầu một cách bình thản:

- Bạch y đệ tử Hằng Thiên Tông Minh Long, tham kiến Thái Thượng Hoàng.

​- Lão nô nói là quỳ chứ không phải cúi người! - Lý công công mất kiên nhẫn, gần như hét lên.

​Minh Long đáp, giọng nói không chút e dè, vang vọng trong đại điện tĩnh lặng:

- Thứ lỗi cho tại hạ. Thiên địa không quỳ, chỉ quỳ trước phụ mẫu.

​- Ngươi…! Ngươi to gan! - Lý công công tức đến đổ mồ hôi hột, định nói thêm gì đó.

​- Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm! - Một tiếng cười sang sảng, quen thuộc đột ngột vang lên từ phía ngai vàng, cắt ngang lời của Lý công công.

- Không ngờ lâu ngày không gặp, tiểu tử ngươi vẫn giữ được cái tính kiên định như vậy!

​Minh Long ngẩng phắt mặt lên:

-"Giọng nói này…"

​Lão nhân gia đứng trên ngai vàng từ từ quay người lại. Dáng vẻ hiền từ, nụ cười quen thuộc:

- Đã lâu không gặp, tiểu tử.

​Minh Long trừng mắt, không tin vào mắt mình. Toàn thân hắn cứng đờ, trong đầu như có hàng vạn tiếng sấm nổ vang. Hắn lắp ba lắp bắp, giọng nói lạc đi:

- Hoàng… Hoàng lão tiền bối?

​- Khoan đã, tiền bối… Thái Thượng Hoàng… sao có thể…

​Lúc này, từng dòng ký ức trong cuộc trò chuyện với Liệt Khang trước đó ùa về trong đầu hắn, xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.

​Liệt Khang lúc đó đã nói:

- Thái Thượng Hoàng đã một tay gây dựng lên giang sơn Thủy Vân Quốc, người đã đặt nền móng vững chắc cho con dân thiên hạ về sau này… À, có một điều về người mà ngươi nên biết, một bí mật mà không nhiều người dám nhắc đến.

​Minh Long nhíu mày:

- Điều gì?

​Giọng Liệt Khang trầm xuống, đầy vẻ kiêng dè:

- Dù cho Thái Thượng Hoàng bây giờ nổi tiếng là một vị Hoàng Đế đức độ, yêu thương con dân, nhưng trước đó, trong quá trình lập quốc đẫm máu, người cũng nổi tiếng là một kẻ sát phạt quyết đoán. Bàn tay người không ngại nhuốm máu, không biết đã tự tay giết chết bao nhiêu kẻ ngáng đường, từ kẻ thù cho đến cả những công thần có ý khác. Chính vì sự ra tay tàn nhẫn và quyết đoán như vậy, nên ngoài tên thật là Hoàng Nam ra, thiên hạ còn biết đến người với một cái tên khác…

​Liệt Khang lúc đó đã từ từ nói ra ba chữ, giọng điệu đầy kiêng dè và sợ hãi:

​- HOÀNG… LÃO… TÀ…

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Loading...