Chương 55: Lạc Vô Vọng
#TNL:CK#LTU:
Y Thiên bước chân qua một vết nứt không gian đang không ngừng hỗn loạn, xoay chuyển, giãn nở và mở rộng. Cảm giác đầu tiên là một sự đứt gãy đột ngột khỏi mọi quy luật vật lý.
Hắn như một chiếc lá khô bị gió cuốn vào một cơn lốc xoáy vô hình, mất đi phương hướng, mất đi điểm tựa. Toàn bộ cơ thể lơ lửng trong trạng thái nhẹ bẫng của vô trọng lực giữa hư vô.
Nơi đây, ánh sáng không tồn tại. Mắt mở to nhưng chỉ thu nhận một màu đen tuyệt đối, sâu thẳm hơn bất kỳ màn đêm nào từng biết. Đó không phải là bóng tối của một căn phòng kín, mà là sự vắng mặt hoàn toàn của cái thứ gọi là ánh sáng.
Âm thanh cũng không có. Dù đã cố gắng thở thật mạnh, lồng ngực phập phồng, nhưng không một tiếng động nào phát ra. Nơi đây như một cái chết của mọi giác quan, nơi mọi rung động của tần số đều bị nuốt chửng.
Sự bất ngờ lướt qua nét mặt, nhưng không phải là hoảng sợ. Y Thiên đã đối mặt với những hiểm nguy còn tột cùng hơn thế.
Ngược lại, một sự lạnh lùng, tĩnh tại hơn bao giờ hết trỗi dậy trong hắn. Hắn không tin vào sự trống rỗng này. Nó quá hoàn hảo, quá tĩnh lặng, đến mức phi lý. Như một tấm màn che giấu thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
"Đáng ngờ thật, chả lẽ đưa thân vào là chết ngay? "
Hắn thò tay vào trữ vật, rút ra một mảnh kim loại nhỏ. Bằng một lực đẩy nhẹ, hắn ném nó ra khỏi tay. Thay vì trôi nổi trong không gian như một mảnh vụn vũ trụ, mảnh kim loại đột ngột biến mất.
Sự biến mất đó, tuy thật đơn giản nhưng lại ghê hơn cả một tiếng gầm, như một hồi chuông cảnh báo Y Thiên phải dừng lại trước những hiểm nguy vô hình mà hắn chưa từng được nghe qua.
Hắn ôm mặt cười trừ:
"Thật sự được như vậy luôn hả? Có quá đáng quá không vậy? "
Lấy ra một viên đá tiếp tục ném vào khoảng không. Viên đá cũng biến mất, ánh mắt hắn nhấp nháp, dường như hắn đã đoán đúng điều gì. Sau đó, một giọt huyết châu nhỏ tạo ra bằng Huyết Ma Khí chảy từ hình xăm được hắn ép ra từ đầu ngón tay trỏ.
Giọt máu lấp lánh như một ngôi sao nhỏ, nhưng ngay lập tức bị một lực lượng vô hình kéo đi và nuốt chửng, để lại một vết rách vô hình trên nền không gian.
Chính lúc này, Y Thiên đã hiểu.
"Ta hình như không phải ở trong một không gian mà là ở trong cơ thể của một sinh vật, một thực thể sống. Và nó chỉ phản ứng lại với'Khí'mà thôi. "
Hắn nhìn lên trên, khẽ nhắm mắt:
"Âm Dương Nhãn - Kích Hoạt! "
Cảm giác như hai dòng sông cuộn trào trong đầu, rồi bùng nổ. Đôi Âm Dương Nhãn đã lâu chưa được khai mở đã lần nữa được kích hoạt. Khi mắt mở ra, thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Hắn cười thầm:
"Quả nhiên là vậy. "
Bức màn đen kịt đã bị xé toạc, không gian không hề trống rỗng. Trước mắt hắn là một mạng nhện khổng lồ được dệt bằng chính không gian và thời gian.
Mỗi sợi tơ là một dòng chảy năng lượng vô hình, chuyển động không ngừng, va chạm và hòa vào nhau. Chúng uốn lượn, xoắn xuýt, kết nối vô số những điểm nút, tạo nên một bản đồ phức tạp mà mắt thường không thể thấy.
Nó không giống một cấu trúc tĩnh, mà giống như một hệ thống thần kinh khổng lồ của một sinh vật nào đó. Đang không ngừng lan rộng, khi lan rộng ra không tránh khỏi những va chạm giữa chúng với nhau.
Mỗi va chạm, mỗi sự mở rộng của nó đều tạo ra những vết nứt mới. Như một hạt bụi mắc kẹt trong một trận lũ lụt năng lượng, cơ thể hắn thầm run lên theo luồng linh lực cùng với hỗn độn các khí trong cơ thể hắn tràn ra bên ngoài.
Cảm giác bị nuốt chửng trỗi dậy. Hắn có thể cảm nhận được những"sợi tơ"vô hình đang thăm dò, chạm vào da thịt, cố gắng thẩm thấu vào linh lực và tâm trí hắn. Như thể một loại kí sinh đang trực chờ một lối vào.
Nhìn kĩ vào trong mạng lưới đó, hắn thấy nhìn điều bất ngờ hơn:
"Đó chẳng phải là các linh hồn sao? Nó đang dao động! Hình như nó đang muốn thoát ra khỏi các khối đa diện kia! "
Lúc này hắn mới thầm kinh hãi, nhìn vào trong đó như là hắn đang nhìn vào kết cục của chính bản thân hắn khi hắn không kịp thoát khỏi mà bị sự lan rộng ấy bao vây tới.
Khí đó, linh hồn hắn sẽ tan rã, hòa tan vào dòng chảy hỗn độn, và hắn sẽ không còn là Y Thiên nữa.
Mạng lưới này như thể là dạ dày của thực thể này vậy, nó ngăn sự xâm nhập của virut vào trong cơ thể. Vì vậy, bắt buộc Y Thiên phải nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi nơi đây. Nếu không muốn bản thân mình cùng với các khối đa diện vô dạng kia là một.
Sự tĩnh lặng của hắn tan biến. Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Dù không hoảng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên Y Thiên phải đối mặt với một mối nguy hiểm phi vật chất, một thứ không thể dùng kiếm để chém, dùng linh lực để công phá.
"Không thể lao vào trực tiếp chiến đấu mà qua sao? "Hắn chép miệng:
"Phiền phức thật! "
Y Thiên đứng giữa tấm màn đen vô tận, ánh mắt hắn sáng rực, đôi đồng tử ánh lên thanh quang chói lóa. Ngay lập tức các tia linh khí trong mạng nhện được tách ra một cách tỉ mỉ theo ánh nhìn của hắn, rõ dần.
Đến cuối, một hình ảnh hình lên, nó tựa như một mạng lưới ẩn hiện như hệ thống tĩnh mạch của vũ trụ. Mỗi luồng năng lượng, mỗi vết nứt li ti đều là một dòng chảy riêng biệt.
Nhưng chúng quá nhỏ, quá mong manh, do đó Y Thiên cũng phải khó khăn lắm mới có thể bóc tách chúng ra một cánh triệt để như vậy.
Nhưng chạm vào đó chắc chắn là bị xé nát. Bởi vậy bây giờ chỉ còn một cách:
"Phải tự mở ra một lối đi thôi. Ẩn bên trong các vết nứt li ti đó đều là một dòng chảy nếu định vị được và liên kết các vết nứt từ nhỏ tới lớn lại với nhau ắt sẽ tự chúng tạo ra một con đường thôi! "Hắn ngừng lại một chút để suy nghĩ:
"Đúng. .chỉ còn cách như vậy thôi, phải khéo léo chút đừng rơi vào không gian tịch mịch, hay vào các vết nứt đó chắc đều ổn thôi. "
Mục tiêu đã rõ ràng. Y Thiên như một vị nhạc trưởng trong một dàn nhạc hỗn loạn, lắng nghe từng nốt nhạc riêng lẻ.
Những dòng năng lượng vô hình, những vết nứt không gian đang rung động ở những tần số khác nhau. Y Thiên phải tìm ra những điểm có tần số tương đồng, những vết nứt có thể cộng hưởng và liên kết với nhau.
Đó là một công việc tinh vi hơn cả việc tạo ra một bức tranh từ những hạt bụi. Hắn cảm nhận thấy có hàng ngàn điểm, nhưng chỉ một vài trong số đó là có thể kết nối.
Đặc biệt, các điểm đó chưa tự kết nối với điểm nào không thể liên kết với điểm mà hắn cần liên kết.
Chính xác điểm khó khăn nhất là đây, khi này bắt buộc hắn cần phải tỉ mỉ cực kì để tìm ra một chuỗi các điểm liên kết với nhau hoàn toàn và trong một khoảng thời gian nhất định ít nhất là trước khi sự giãn nở của các tầng khối đa diện xoay tròn theo mạng lưới đẩy ra bên ngoài đồng hóa lấy hắn.
Đôi mắt Y Thiên từ từ mở ra, linh quang lóe lên, soi rọi qua màn đêm vô tận. Hắn dồn toàn bộ tâm trí, biến đổi luồng linh lực trong cơ thể thành những sợi chỉ vô hình, mỏng manh như tơ tằm.
Tiếc thay ở đây không hề có Âm Khí hay Dương Khí để hắn tiện hấp thụ để sử dụng, Huyết Ma Khí sau quá trình hắn bị nhốt ở trận pháp đến đây đã vô cùng hỗn loạn, thêm việc mất đi Bạch Linh Ngọc phù trợ hắn càng khó khăn trong việc điều khiển nó.
Nên bây giờ chỉ có thể sử dụng các sợi linh lực ổn định này, những sợi chỉ này nhẹ nhàng chạm vào những vết nứt không gian. Dưới sự dẫn dắt của hắn, những sợi chỉ này tìm thấy nhau, kéo lấy các điểm đầu của vết nứt không gian để giao thoa và quấn lấy nhau.
Công việc này không cho phép một sai sót nhỏ nhất, chỉ cần một chút run rẩy, một chút sơ sài, toàn bộ mạng lưới hắn đang xây dựng sẽ sụp đổ, và Y Thiên hắn có thể sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
"Mẹ nó, phản phệ của thế giới vẫn còn à? !"Hắn cắn răng khó chịu:
"Cũng may là lần này sử dụng lượng linh lực nhỏ tí teo, nên ảnh hưởng không quá lớn. "
Quả nhiên phản phệ của thế giới vẫn còn, hắn chỉ mới sử dụng lượng nhỏ linh lực toàn thể tâm can của hắn đã trực trào. Không sao, đây là chuyện bình thường ở huyện.
Y Thiên hoàn toàn bỏ qua nó, tiến đến bước tiếp theo hắn rót linh lực vào Thiên Bình Kiếm. Thanh kiếm không hề phát sáng rực rỡ, mà chỉ tỏa ra một luồng năng lượng nhỏ, thuần khiết.
Giờ đây nó hoàn toàn lệch đi khỏi chức năng ban đầu của nó, không còn là một thanh vũ khí sắc bén trên chiến trường, mà là một câu dao mổ của nghệ nhân với tài điều dao điêu luyện.
Hắn dùng nó để tạo ra một luồng năng lượng dẫn đường, kết nối các điểm mà hắn đã định vị. Mỗi khi luồng năng lượng chạm vào một vết nứt, không gian xung quanh lại phản ứng.
"Chậm lại. .chậm lại thôi. Từ từ. ."Hắn lẩm bẩm theo đường kiếm. Cố trấn tĩnh bản thân.
Những luồng năng lượng hỗn loạn từ khắp nơi đột nhiên cuộn trào, như một cơn sóng thần vô hình, lao đến tấn công, cố gắng nuốt chửng linh lực của hắn.
Có lẽ nó đã dần phát hiện ra sự xuất hiện của kẻ lạ mặt này rồi. Lạ thay, cảm giác xé rách linh hồn như vạn kim châm sâu vào da thịt này, hắn vốn đã quá quen thuộc. Cho nên, nó không hề gây thêm khó khăn gì cho hắn cả.
Ngược lại, nó còn giúp Y Thiên dựa vào cơn đau mà trấn tĩnh tâm trí, hạ sự căng thẳng xuống. Hắn siết chặt lấy Thiên Bình Kiếm, ánh mắt kiên định.
"Đúng rồi. Hay lắm! Chỉ còn chút ít nữa thôi! "
Hắn càng nắm chặt Thiên Bình Kiếm hơn, cánh tay của hắn không có dù chỉ là một chút run lên. Theo sự khéo léo tài năng của hắn.
Từng điểm, từng điểm một dần được kết nối. Khi điểm cuối cùng được nối, một luồng sáng nhỏ đột nhiên xuất hiện, như một ngôi sao nhỏ trong màn đêm vô tận.
"Đây rồi! "Hắn gia trì thêm linh lực vào Thiên Bình Kiếm kéo một đường cuối cùng sâu chuỗi tất cả các điểm lại với nhau
Luồng sáng đó lớn dần, xoay tròn, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ, xé toạc tấm màn đen. Cuối cùng, nó trở thành một cánh cổng không gian nhỏ. Nó không hùng vĩ như những cánh cổng trong truyện cổ, mà chỉ đơn giản như một vòng tròn lấp lánh ánh sáng.
"Cuối cùng, cũng qua rồi! "Hắn khẽ đưa tay lên lau đi vầng trán nhem nhuốc đầy mồ hôi.
==============
*QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ THỂ ỦNG HỘ EM QUA:
*SACOMBANK: 049429032000 ( NGUYEN VAN TU )
*CHO EM CHÂN THÀNH CẢM ƠN SỰ ỦNG HỘ VÔ CÙNG TUYỆT VỜI TỪ CÁC ANH ĐẾN VỚI EM TÀI!
-18/9: + NUOI Y THIEN: 50. 000 VNĐ
+ HVC: 500. 000 VNĐ
+ TRẦN NGUYỄN SINH HÙNG: 50. 000 VNĐ
+ TO DUY KHANG: 50. 000 VNĐ
-19/9: + HOÀNG LÃO TÀ: 669. 420 VNĐ
*DƯỚI SỰ ỦNG HỘ NHIỆT TÌNH CỦA MỌI NGƯỜI ĐẾN VỚI EM THÌ EM ĐÃ QUYẾT ĐỊNH LÀ NGOÀI LỊCH CỐ ĐỊNH 2, 4, 6, CN SẼ ĐĂNG ÍT NHẤT 1 CHAP RA THÌ CÁC NGÀY CÒN LẠI NẾU VIẾT XONG THÌ SẼ ĐĂNG LUÔN!
*TRI ÂN CÁC ANH ĐÃ TƯƠNG TÁC RẤT NHIỀU VÀ THEO DÕI TRUYỆN EM MỖI NGÀY:
-Nguyễn Kaein
-VÔ HỐI
-Đạt Trần
-Đỗ Trường Sơn
-TRÍCH TINH LÃO QUỶ
-Muôn Thái Tạo Hóa
-KHANH NGUYEN
*VÀ EM XIN THÔNG BÁO LÀ VÀI NGÀY NAY NHÀ EM VÀ TRƯỜNG EM CÓ VIỆC NÊN EM KHÁ BẬN, VIỆC LÊN CHAP SẼ NGỪNG VÀI NHỊP CHẬM LẠI NHÉ!
*SAU KHI NHẬN GÓP Ý CỦA NHIỀU NGƯỜI THÌ EM SẼ SỬA LẠI MỘT CHÚT Ở TRUYỆN CỦA EM NHỮNG CHAP VỀ TRƯỚC, SẼ KHÔNG SỬA NHIỀU VÀ KHÔNG SỬA NỘI DUNG DÙ CHỈ MỘT CHÚT. CHỈ SỬA VĂN PHONG, VÀ CÁCH HÀNH VĂN ĐA DẠNG THÊM TÍ, KHÔNG CÒN QUÁ CHĂM CHĂM VÀO NỘI TÂM LÀM MẤT NHỊP ĐỌC CỦA MỌI NGƯỜI! ( KHI CHỈNH SỬA XONG SẼ CÓ THÔNG BÁO! !! )
*VÀ CHO EM THÔNG BÁO LÀ EM ĐANG THỬ LÀM AUDIO ĐỂ CÓ THỂ TRI ÂN MỌI NGƯỜI, CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ ỦNG HỘ EM VÀ ĐẾN NGÀY SINH NHẬT EM EM SẼ ĐĂNG LÊN. ĐỒNG THỜI EM THẤY CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN CỦA QUÁ DÀI ĐI NÊN EM XIN PHÉP DEMO BẢN AUDIO CỦA CHƯƠNG ĐÓ CHO MỌI NGƯƠI NGHE CHO NÓ DỄ VÀ TRÔI!
===============
*CUỐI CÙNG THÌ CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT BUỔI TRƯA VUI VẺ, ĂN CƠM NGON VÀ TRÀN ĐẦY NĂNG LƯỢNG ĐỂ LÀM VIỆC CHIỀU NAY.
*CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN