Chương 40: Nỗi Đau Là Bạn Tâm Giao
Sau một thời gian di chuyển liên tục thì cuối cùng Y Thiên cũng đã đến được với chiếc cổng đá khổng lồ.
Có lẽ nó chính là cái cổng giúp thông qua tầng khác, chỉ là Y Thiên chưa biết phải làm thế nào để có thể mở nó ra thôi. Hắn tiến sát lại gần để xem thử, đó là một cái cổng đá với hai cánh cửa cao chót vót gần như chạm tới cả bầu trời.
Hắn phát hiện ra một điều rất lạ ở trên đó, một cánh cổng đá gồ ghề từ trên xuống dưới không hề có một vết xước nào, ấy vậy mà ở ngay trước mặt hắn đang đứng bây giờ lại có một vết lõm có hình thù là một bàn chân của sư tử.
Hắn càng lại gần để xem xét, linh hồn của Hỏa Sư Thú mà Y Thiên thu phục vào trong người không ngừng dao động liên tục, dường như nó đang cộng hưởng với vết lõm trước mặt vậy.
"Hỏa Sư Thú? Ngươi định làm gì? "Y Thiên ánh mắt kinh ngạc nhìn vào đan điền của mình, nơi chứa Hỏa Sư Thú.
Chắc nó không nghe thấy lời của hắn, nó chỉ đang không ngừng tấn công vào đan điền như muốn thoát ra. Thấy vậy, Y Thiên tức giận quát lớn:
"Là ông đây đã quá nhân nhượng với ngươi rồi sao? Muốn thần hồn câu diệt không? Còn biết sợ, thì không mau dừng lại! "
Những lời đe dọa của Y Thiên vang lên, nhưng linh hồn Hỏa Sư Thú ở trong vẫn liên tục phát ra những ánh lửa. Đột nhiên, nó tấn công một đòn mạnh. Ánh lửa nhập nhòe phóng thích ra từ đan điền của Y Thiên. Pháp tướng linh hồn của Hỏa Sư Thú hiện hữu sau lưng của hắn rồi dần hòa nhập vào người hắn.
May thay, đó chủ yếu là một dạng cộng sinh chứ Hỏa Sư Thú không hề có ý gây hại cho Y Thiên.
Sau khi được pháp tướng của Hỏa Sư Thú dung nhập vào người, ngọn lửa linh hồn cháy rực liên hồi của nó lại đang giúp Y Thiên gia tăng chiến lực.
"Oa. .Ta sai rồi, ngươi đây là đang giúp ta sao? "Y Thiên kinh ngạc nhìn một thân đang không ngừng mạnh mẽ lên.
Mang tính hiếu kì trong người, Y Thiên liền vận chuyển nó từ bao bọc khắp toàn chân thân truyền hết về Thiên Bình Kiếm. Có một thứ ngoài dự đoán của Y Thiên, hắn vậy mà lại dễ dàng điều khiển dòng lửa của linh hồn Hỏa Sư Thú ban cho, tựa như là linh lực trong chính bản thân hắn vậy.
Thanh Thiên Bình Kiếm phát sáng óng ánh ngay lập tức liền được bọc lấy một ngọn lửa thiêng rực rỡ, chiến lực của nó dường như tăng lên không ít.
Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nâng thanh Thiên Bình Kiếm lên, hắn rống lên một tiếng thật to:
"ARGHHH! "
Hắn dùng toàn lực chém ra một đòn đầy sức công phá và hủy diệt.
Một cơn chấn động truyền đến mặt đất, yếu ớt ban đầu, rồi mạnh dần lên. Tường đá nứt toác, những đường rạn đen ngòm ngoằn ngoèo như mạng nhện bò khắp bề mặt. Bụi đá li ti rơi xuống, một làn khói mờ ảo bắt đầu cuộn lên từ chân tường.
Một tiếng"rắc"khô khốc vang lên, dứt khoát như tiếng xương gãy. Đó là âm thanh của một viên đá lớn bật khỏi cấu trúc, kéo theo hàng loạt những tiếng lạo xạo, ken két của các viên đá khác đang mất đi liên kết. Cả bức tường như đang thở dốc, run rẩy và nấc lên từng tiếng nặng nề.
Tiếp theo đó, tiếng sụp đổ ập đến, một tiếng"ầm"vang dội, bùng nổ, không phải là một mà là hàng trăm âm thanh va đập hòa quyện lại. Những khối đá khổng lồ rơi xuống, nện vào nhau, nghiền nát gạch vụn và gỗ mục, tạo ra một bản giao hưởng của sự hủy hoại.
Không khí đặc quánh lại bởi bụi. Một đám mây bụi khổng lồ cuồn cuộn vút lên trời cao, che khuất ánh sáng. Sau tiếng sụp đổ long trời lở đất, chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng"cộp. .. cộp. .. "của những viên đá cuối cùng đang lăn xuống nền đất, như tiếng vọng của một cái chết đã được định đoạt.
Ở trong đó, một luồng xoáy năng lượng khổng lồ bùng nổ, nuốt chửng hoàn toàn bóng dáng Mạc Y Thiên.
Không gian xung quanh hắn vặn vẹo như một tấm vải bị xé nát, các luồng linh khí hỗn loạn va đập vào nhau, tạo thành những cơn sóng xung kích vô hình xuyên thấu cơ thể hắn.
Cảm giác đau đớn từ những vết thương cũ trên vai, trên ngực, dường như bị lấn át bởi sự choáng váng tột độ.
Đầu óc hắn quay cuồng, mọi giác quan bị bóp méo, thời gian và không gian trở nên không còn ý nghĩa.
Hắn như một con thuyền nhỏ bé bị cuốn vào giữa cơn bão táp của vũ trụ, không phương hướng, không điểm tựa.
Linh lực trong đan điền đã khô cạn hoàn toàn, linh hải trống rỗng đến đáng sợ, nhưng ý chí sắt đá, ý niệm"sống còn"vẫn bùng cháy mãnh liệt, chống đỡ hắn khỏi sự sụp đổ.
"Ư. .Ưm. .cố chút nữa thôi. Nhất định không được nhắm mắt. "Hắn nghiến răng, một dòng máu nhỏ trào ra từ khóe miệng, nhưng đôi mắt hắn vẫn mở trừng trừng, không chịu nhắm lại dù chỉ một giây.
Khi cơn hỗn loạn dịch chuyển dần lắng xuống, hắn cảm nhận được hai chân mình chạm đất. Đó không phải là nền đá cứng cỏi hay lớp bụi tro tàn của chiến trường cũ, mà là một lớp đất ẩm mục, mềm mại, đầy rêu phong.
Hắn mở choàng đôi mắt Âm Dương Nhãn, ánh sáng của chúng lóe lên trong màn đêm đặc quánh. Cảnh tượng hiện ra trước mắt không phải là một hang động sâu hun hút hay một khu rừng quen thuộc, mà là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Đây. .đây là tầng hai? Thật sự là qua được tầng hai rồi? "Hắn mở mắt kinh ngạc nhìn quanh.
Hắn đang đứng giữa một khu rừng cổ thụ, nhưng không phải những cây đại thụ sum suê lá biếc, mà là những thân cây khô cằn, mục ruỗng. Từng cành cây bị vặn xoắn thành những hình thù quái dị, gầy guộc như những ngón tay xương xẩu vươn lên giữa màn sương trắng đục, dày đặc.
Sương lạnh buốt, thấm sâu vào da thịt, mang theo một cảm giác âm hàn đáng sợ. Nơi đây không có lấy một tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng rỉ rả, chỉ có một sự tĩnh lặng đến rợn người, nặng nề đến nghẹt thở.
Bầu trời phía trên bị che phủ bởi một màu xám xịt vô định, không rõ mây hay khói. Chỉ có một thứ ánh sáng xanh lam nhợt nhạt và kỳ quái từ trên cao xuyên qua tán lá mục ruỗng, rọi xuống những tia sáng ma mị, tạo ra những bóng đổ đổ dài, ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Mỗi bước chân của Y Thiên đều tạo ra âm thanh khô khốc trên lớp lá mục, nhưng tiếng bước chân đó dường như bị nuốt chửng ngay lập tức bởi sự tĩnh mịch vô tận. Mùi vị của máu tanh, lưu huỳnh và thịt cháy từ cuộc chiến đấu sinh tử đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một mùi ẩm mốc, mục ruỗng đặc trưng của những nơi bị cô lập bởi tử khí và oán khí.
Cảm giác này khiến dạ dày hắn quặn thắt, hắn nuốt khan, rồi khẽ lẩm bẩm:
"Đúng là tầng mới rồi, mau đi tìm tới chỗ đi qua tầng khác thôi, qua được tầng này là chỉ còn 3 tầng nữa là được về gặp Linh Nhi rồi! "Hắn không hề che giấu sự phấn khích, dù giọng nói vẫn còn khản đặc vì kiệt sức.
Năng lượng tràn ngập trong không khí ở đây không phải là linh khí ngũ hành mà Y Thiên vẫn thường hấp thụ.
Đó là một luồng khí oán hận đặc quánh, nặng nề, như một tấm chăn dày không ngừng đè ép lên lồng ngực hắn, gây ra cảm giác khó chịu và bức bối. Nó mang theo hơi thở của sự tuyệt vọng, của những đau khổ đã tích tụ qua hàng thế kỷ. Bất kỳ tu sĩ nào bước vào đây cũng sẽ cảm thấy linh lực bị suy yếu, tinh thần bị bào mòn.
Nhưng Y Thiên thì khác. Hắn không hề sợ hãi hay suy sụp trước luồng oán khí này. Ngược lại, bản năng trong hắn, thứ đã được tôi luyện qua những đau đớn tột cùng và những cuộc chiến sinh tử, lại kích hoạt mạnh mẽ.
Đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn lập tức sáng lên, một bên sâu thẳm như vực thẳm, một bên rực sáng như ngọn lửa xanh lạnh lẽo, quét qua không gian u ám, dò xét từng ngóc ngách, từng cái bóng đổ dài.
Hắn cảnh giác tột độ, mỗi sợi thần kinh căng như dây đàn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối nguy hiểm nào đang ẩn chứa trong màn sương mù này.
"Chỉ là làn sương thôi, muốn ngăn cản người khác thì được. Ngăn ta? Miễn đi. "Hắn thì thầm, giọng nói khản đặc, nhưng chứa đầy ý chí kiên cường.
"Nhưng bây giờ quan trọng hơn cả là phải phục hồi linh lực trong người đã. "Hắn đau đớn tìm nơi an toàn.
Bóng tối của những thân cây mục ruỗng bao phủ lấy Y Thiên, che khuất thân ảnh hắn giữa màn sương lạnh buốt.
Hắn lảo đảo tiến sâu hơn vào một khe đá hẹp, nơi những rễ cây cổ thụ khổng lồ vặn xoắn tạo thành một bức tường tự nhiên, chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Hắn gục xuống, lưng chạm vào vách đá ẩm ướt, thở dốc từng hơi nặng nhọc. Toàn thân hắn đau nhức, những vết thương từ trận chiến với Hỏa Sư Thú vẫn còn rỉ máu, thấm ướt một mảng áo choàng.
Linh lực trong đan điền cạn kiệt, linh hải như một giếng cạn khô. Hắn với tay vào túi áo, ngón tay thon dài chạm vào viên yêu hạch tứ phẩm vẫn còn ấm nóng.
Ngươi cứ ở yên đó, "hắn khẽ nói, giọng khàn đặc, nhưng ánh mắt kiên định. "Chưa đến lúc ngươi phát huy tác dụng đâu. "
Hắn cất viên yêu hạch trở lại, giữ nó như một át chủ bài, một nguồn sức mạnh dự trữ cho thời điểm quan trọng hơn. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là hồi phục nhưng vẫn là không cần đến linh khí trong yêu hạch tứ phẩm này.
Sau khi đột phá đến Luyện Khí Kỳ Thập Nhị Tầng Thiên Phẩm này, hắn cảm thấy mình cảm nhận linh khí thật sự khá hơn trước rất nhiều, đặc biệt là có thể vận dụng tốt các linh lực trong cơ thể để cường hóa hay hồi phục cho bản thân.
Nên bây giờ hắn chỉ cần thời gian để phục hồi thôi, không cần nguồn linh khí quý giá mà hắn đã lãng phí vô số trong yêu hạch nữa rồi.
Y Thiên ngồi xếp bằng, đôi mắt Âm Dương Nhãn nhắm nghiền lại. Hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, điều khiển linh lực còn sót lại trong cơ thể và cảm nhận môi trường xung quanh.
Ngay lập tức, hắn nhận ra sự khác biệt lớn của linh khí ở đây. Nó không thuần khiết, mà vô cùng hỗn tạp, là sự hòa trộn của nhiều loại năng lượng khác nhau.
"Ồ, linh khí ở đây thật sự rất thú vị. "Hắn lẩm bẩm, một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi:
"Vừa có chút tinh hoa của thiên địa, lại vừa có sự ăn mòn của khí oán hận. Có lẽ cả hai đều hòa vào làm một rồi? "
Luồng oán khí này không phải là một làn sương vô hại. Mỗi khi hắn cố gắng hấp thụ, nó lại như những mũi kim châm vào kinh mạch, gây ra cảm giác bỏng rát và nhức nhối thấu xương.
Từng tia khí lạnh thấu xương len lỏi vào từng tế bào, cố gắng phá hoại và biến chất linh lực trong cơ thể hắn. Đồng thời, nó còn cố gắng kéo tinh thần hắn vào vòng xoáy của sự phẫn uất và tuyệt vọng.
"Muốn biến chất ta ư? Ngươi đánh giá thấp ta rồi! "
Hắn gầm gừ, đôi mắt Âm Dương Nhãn lóe lên tia sáng xanh lạnh lẽo, xuyên thấu qua màn sương mù bao phủ xung quanh. Hắn không hề cố gắng sàng lọc hay thanh tẩy luồng oán khí.
Với tinh thần đã sớm chai lì, hắn trực tiếp hấp thụ toàn bộ linh khí hỗn tạp trong không khí, bao gồm cả luồng oán khí ăn mòn. Cơn đau không ngừng ập đến, dữ dội hơn bất kỳ vết thương vật lý nào.
Hắn cảm thấy từng kinh mạch như bị xé toạc, linh hải bị khuấy đảo dữ dội bởi sự xung đột giữa linh khí tinh thuần và oán khí tàn độc. Toàn thân hắn run lên bần bật, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng đôi môi hắn vẫn mím chặt, không một tiếng rên rỉ nào thoát ra.
Hắn đã quen với những nỗi đau dai dẳng hơn nhiều, những cảm giác bị cắn xé, bị xé toạc linh hồn còn hơn cả lũ sâu bọ hay kiến cắn.
"Đau sao? Hahaha! Nhiêu đây có là gì! ?"
Hắn bật cười khằng khặc, tiếng cười khô khốc vang vọng giữa khu rừng tĩnh mịch, nghe như tiếng cú đêm.
"Dưới sự'phản phệ'tàn khốc của thế giới này, nỗi đau đã sớm trở thành người bạn tâm giao của ta rồi. Còn các ngươi? Một chút cũng không bằng. "Hắn nói, giọng điệu đầy khinh thường và sự chai lì.
Hắn đã trải qua quá nhiều sự tuyệt vọng, quá nhiều sự hành hạ, đến nỗi cơ thể và tinh thần hắn đã trở nên chai lì, không còn dễ dàng bị lay động. Hắn không còn để ý đến những nỗi đau nhỏ nhặt này nữa.
Hắn tập trung hoàn toàn vào việc hấp thụ, mặc cho luồng oán khí xâm nhập và quấy phá.
"Cứ đến đây đi, ta sẽ nuốt chửng tất cả! "Hắn gầm lên một tiếng nhỏ, dùng ý chí sắt đá của mình, ép buộc kinh mạch phải tiếp nhận linh khí, mặc kệ những phản ứng tiêu cực.
Dòng chảy linh khí hỗn tạp cuồn cuộn đổ vào cơ thể hắn, như một con sông lớn mang theo cả phù sa và rác rưởi.
Quá trình hồi phục diễn ra chậm chạp nhưng hiệu quả đến bất ngờ. Mỗi khi một tia linh khí được hấp thụ, luồng oán khí lại bị đồng hóa một phần nhỏ, biến thành một dạng năng lượng khác trong linh hải của hắn.
Dù không sàng lọc hoàn toàn, nhưng cơ thể hắn, với khả năng tự điều chỉnh của Âm Dương Nhãn kết hợp với khả năng cảm ứng linh khí mạnh mẽ của hắn bây giờ, vẫn có thể biến đổi và hấp thu những linh khí hỗn tạp này.
Linh hải của hắn dần được lấp đầy, không phải bằng một loại linh khí duy nhất, mà là một sự pha trộn đa dạng, tạo nên một nền tảng vững chắc và mạnh mẽ hơn.
Hắn cảm thấy từng thớ thịt, từng kinh mạch của mình như được tái tạo, không chỉ hồi phục mà còn trở nên dẻo dai và mạnh mẽ hơn trước.
Hắn cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt trong khả năng kiểm soát linh lực, một bước trưởng thành quan trọng có được nhờ việc đối mặt trực diện với nguồn năng lượng đầy độc tính này.
"Không tồi! Linh lực ngũ hành thì sao chứ, chỉ cần càng thêm cường đại! Thì chẳng phải là càng nhiều hơn so với lũ ít linh căn hơn ta sao? "Hắn nói lớn, giọng điệu chứa đầy sự hài lòng, vang vọng trong khe đá hẹp.
Đôi mắt Âm Dương Nhãn của hắn mở ra, ánh sáng xanh rực rỡ chiếu sáng cả không gian nhỏ hẹp.
Hắn đưa tay ra, một luồng linh lực hỗn tạp xoay tròn trên lòng bàn tay hắn, mang theo cả ánh sáng tinh khiết và một chút sắc đen u ám.
Hắn đã thành công trong việc biến nguy hiểm thành cơ hội, biến nỗi đau thành sức mạnh. Hắn đứng dậy, gân cốt kêu răng rắc.
Dù chưa hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng linh lực đã được bổ sung đáng kể, đủ để hắn tiếp tục cuộc hành trình.
"Thật không uổng công ta chấp nhận đau đớn. Trưởng thành trong hiểm nguy, quả thực không thứ gì sánh bằng so với việc cận kề cái chết mà. .Thuốc đắng giã tật. Quả không sai"
Hắn nói thêm, bước ra khỏi khe đá, tiến vào màn sương mù dày đặc.
Tiến sâu vào trong. Khi Y Thiên gần như đã hồi phục hoàn toàn, màn sương mù xung quanh hắn bỗng trở nên đặc quánh hơn.
Những tiếng thì thầm, rên rỉ bắt đầu vang vọng rõ ràng hơn trong không gian tĩnh mịch, như hàng ngàn giọng nói đang than khóc. Hắn đứng thẳng người, Thiên Bình Kiếm nhẹ nhàng rút ra từ bọc vải sau lưng, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên chia sẻ suy nghĩ!