Chương 39: Vẫn Ăn
Cơn đau khi nuốt yêu hạch lần đầu đã đủ để khiến hắn nôn mửa. Lần này, nỗi đau sẽ còn gấp đôi.
Cả cơ thể hắn run lên, một cơn đau buốt xé toạc mọi giác quan. Nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn ném viên yêu hạch vào miệng, nuốt xuống, và hô lớn một tiếng đầy đau đớn.
Cơn đau buốt từ viên yêu hạch thứ hai lan tỏa khắp cơ thể, nhưng Y Thiên gắng sức chịu đựng.
Mắt hắn mở to, rực lên một ngọn lửa điên cuồng, không phải của sự tức giận, mà là của sự sống còn, của khao khát chiến thắng.
"Cố gắng mà giết ta đi tiểu súc sinh! Nếu không, kẻ chết chỉ có thể là ngươi thôi! "Miệng hắn cười, ánh mắt tỏ ra sự điên cuồng và tức giận đan xen
Hắn lại lao tới, sẵn sàng cho một trận chiến sống còn. Hỏa Sư Thú, con quái vật đã quá quen với việc áp đảo kẻ thù, không ngờ rằng con người nhỏ bé trước mặt lại có thể chịu đựng được cú đánh kinh hoàng của nó.
Nó cảm thấy sự sỉ nhục. Nó gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng, như một lời tuyên bố rằng nó sẽ kết liễu trận chiến này.
Hỏa Sư Thú cũng hiểu những lời Y Thiên nói có ý nghĩa như thế nào, và nó cũng biết rằng nó không thể duy trì mãi thế này được, cả thân thể nó cũng đang trở nên run rẩy vì mệt nhoài.
Nó dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn tấn công cuối cùng. Ngọn lửa trên thân nó trở nên nóng hơn bao giờ hết, tỏa ra những luồng hơi nóng có thể làm tan chảy cả đá.
Hỏa diễm từ trên đỉnh đầu nó bắn ra, bao phủ cả cơ thể, biến nó thành một viên đạn lửa khổng lồ, một khối năng lượng tinh túy của lửa và sức mạnh.
Đó là chiêu thức mạnh nhất của nó.
"Hỏa Bạo Thiên Sư! "
Toàn thân nó biến thành một khối lửa khổng lồ, sức nóng thiêu rụi mọi thứ. Không khí xung quanh như bị hút cạn, tạo thành một vùng chân không bao bọc lấy nó. Gió ngừng thổi, tiếng chim hót tắt lịm. Chỉ còn lại sự yên lặng đến rợn người, trước khi một cơn bão lửa thực sự bùng nổ.
Y Thiên đứng đó, đôi chân cắm sâu vào lớp đất mềm, cơ thể căng cứng như một sợi dây đàn. Hắn dùng tất cả linh lực của mình cường hóa lên toàn thân và Thiên Bình Kiếm chuẩn bị cho đòn tiếp theo, cùng lúc hắn lập tức chạy nhanh đi rút ngắn khoảng cách với nó.
Hắn vừa chạy hết sức bình sinh vừa nhìn luồng năng lượng khổng lồ đó đang lao đến. Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Một lần nữa, hắn lại đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên yêu hạch nhất phẩm cuối cùng, viên yêu hạch nhất phẩm thứ ba. Hắn không chần chừ, nuốt xuống. Cơn đau dữ dội gấp ba lần lần trước bao trùm lấy hắn, nhưng hắn không rên rỉ, không gục ngã.
Hắn dùng toàn bộ linh lực còn sót lại của mình, cùng với linh khí từ viên yêu hạch cuối cùng đang không ngừng chuyển hóa và chảy vào linh hải của hắn để tạo ra một đòn tấn công kết hợp cuối cùng để liều mạng với Hỏa Sư Thú.
"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa! "
Y Thiên hét lên, giọng nói lạc đi vì sự đau đớn, nhưng đầy cuồng loạn. Ngay lập tức, hai thanh kiếm khí vô hình xuất hiện, bao bọc lấy hắn.
"Nhị Kiếm Khai Thiên Địa"tỏa ra ánh sáng trắng bạc, tạo thành một lớp lá chắn vững chắc. Hắn vắt kiếm vào sau lưng, vừa chạy vừa kết ấn, kết xong ấn quyết hắn rút thanh Thiên Bình Kiếm ra cắm xuống dưới nền đất và kéo lê nó đi theo bản thân.
"Thiên Địa Âm Dương Đạo! "
Từ trong lòng đất nhiều dòng khí khác màu nhau lập tức theo dọc thân kiếm mà truyền lên bao lấy cả người Y Thiên ở phía trong, hắn đưa kiếm lên, hô to:
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới! "
Cùng lúc đó, Y Thiên dồn tất cả linh lực còn lại vào Thiên Bình Kiếm, một đường kiếm khí cực kì uy lực và mạnh mẽ phóng nhanh cực độ về phía trước. Không chờ nó chạm vào Hỏa Bạo Thiên Sư, Y Thiên nhanh chóng kết xong ấn quyết, tiếp tục hô to:
"Âm Dương Hợp Thể! "
Luồng khí âm dương bao bọc Y Thiên như có sinh mệnh mà liên tục dao động phóng tới hai thanh kiếm khí tấn công và phòng thủ, cùng lúc bay đến bao bọc lấy đường kiếm khí vừa chém ra và vào trong nó kéo hết tất cả lại cùng nhau hợp thể thành một đường kiếm mang hai màu trắng đen huyền bí.
Thấy đã đến lúc, Y Thiên gầm to lên một tiếng, ánh mắt tròng đen của hắn phát ra ánh sáng chói từ đồng tử xanh dương phóng ra một nguồn năng lượng kì lạ, rồi kéo chúng lại trước mặt. Y Thiên đứng lại, cắm kiếm xuống đất, đôi bàn tay rỉ máu của hắn nắm lấy đường kiếm khí đó.
Gương mặt hắn nhăn nhó cực độ, vì đau đớn từ đường kiếm khí đen trắng ấy truyền tới. Hắn mở to miệng lên, gầm thét một tiếng như sấm rền vang cả trời:
"Âm Dương Lưỡng Đoạn! "
"Trảm! "
Y Thiên dùng tất cả sức lực bình sinh, ném đường kiếm khí đó về phía Hỏa Bạo Thiên Sư đang gần ngay trước mắt.
OÀNH OÀNH OÀNH!
Tiếng nổ rầm trời phát ra từ đường kiếm khí đó, nó không chỉ là một đòn tấn công, mà là sự bùng nổ của sức mạnh, là một đường kiếm có thể xuyên thủng cả không gian. Nó lao thẳng về phía Hỏa Bạo Thiên Sư, tạo ra một vệt sáng đen chói lòa, nuốt chửng cả ánh sáng.
Trận chiến lên đến đỉnh điểm. Hỏa Bạo Thiên Sư và đường kiếm khí"Âm Dương"va chạm.
BÙM BÙM BÙM!
Nhiều tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một luồng ánh sáng chói lòa bùng nổ, thay đổi cả địa hình. Cây cối bị bật gốc, đá vụn văng khắp nơi.
Cả không gian như bị xé toạc, mọi thứ tan chảy và biến thành hư không. Tiếng gầm của Hỏa Sư Thú, tiếng hét của Y Thiên, tất cả đều bị nuốt chửng trong vụ nổ. Bụi đất và khói cuộn xoáy lên trời, tạo thành một cột khói và ánh sáng khổng lồ cao đến mức như thể nó muốn xuyên qua các con mắt, rồi đâm thủng bầu trời.
Khi khói tan, mọi thứ trở lại với sự tĩnh lặng đáng sợ.
Hỏa Sư Thú, dù vẫn đứng vững, nhưng trên ngực nó là một vết thương chí mạng, một vết nứt sâu hoắm, rỉ ra một dòng máu vàng rực. Và Y Thiên, hắn nằm bất động dưới chân Hỏa Sư Thú, cơ thể đầy máu.
Hỏa Sư Thú, với ánh mắt đầy thù hằn, dậm chân lên ngực hắn, như một lời tuyên bố rằng trận chiến đã kết thúc. Nhưng nó cũng biết, vết thương này là đủ để kết liễu nó. Nó nhìn Y Thiên, rồi từ từ gục xuống.
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi ư? Hahahaa"Y Thiên đau đớn bò dậy, cười lên những nụ cười sảng khoái nhất.
Nhưng Y Thiên nào có muốn nó chết dễ dàng như vậy, hắn đã từng nói hắn muốn băm Hỏa Sư Thú thành hàng vạn mảnh.
Bây giờ hắn lại không muốn như thế nữa, hắn muốn còn nhiều hơn. Hắn muốn ăn sống cả thân xác của Hỏa Sư Thú nhân lúc nó còn nóng hổi.
"Quao. .là thịt nướng! "Y Thiên vui mừng hét toáng cả lên.
Đúng rồi, là một yêu thú hệ lửa thuần túy và có ngọn lửa cực kì nóng. Sau khi Hỏa Sư Thú ngừng thở, thì ngọn lửa trên người nó vẫn chưa hề mất đi, nó tiếp tục cháy và tự nướng cháy cả thịt của bản thân.
Vừa hay chiêu đãi Y Thiên một bữa thịt sư tử khổng lồ nướng ra trò, hắn ngấu nghiến ăn hết từng miếng da miếng thịt trên thân nó.
Sau một khoảng thời gian dài, khi cái bụng của hắn đã được lấp đầy, hắn vẫn không thể ăn hết được tất cả thân thể Hỏa Sư Thú.
Không thể ăn hết được nó, cơn tức giận của hắn vẫn chưa thể nguôi giận bèn lấy kiếm chém liên hồi ý định băm xác nó thành vạn mảnh, trong lúc từng kiếm chém xuống lại vô tình chém vỡ tinh thể tinh thần.
Y Thiên có chết cũng không ngờ tinh thể tinh thần khi vỡ tan ra, nó bừng bừng linh khí dồn tỏa gây ra một tiếng nổ nho nhỏ, từ trong viên tinh thể ấy một tia linh hồn bay ra rồi hóa hình thành linh hồn Hỏa Sư Thú.
"Đây chẳng lẽ là lúc để sử dụng thuật bắt hồn trong Âm Dương Nhãn sao? "Y Thiên lúc này lại vô tình nhớ lại một bí pháp được truyền thừa ở tâm trí hắn thông qua các kí tự cổ mà sách Âm Dương Nhãn để lại.
Hắn bắt đầu kết ấn, đôi Âm Dương Nhãn kích hoạt. Vừa kết ấn xong, hắn hô lên một tiếng:
"Âm Dương Tỏa Hồn Xích! Thu! "
Đôi Âm Dương Nhãn của hắn tạo ra một vòng lưỡng nghi trước mặt, lần lượt trong đó phóng ra hai sợi xích: một sợi xích đen, mang hàn khí cực âm, quấn lấy thân xác, gân cốt của linh hồn Hỏa Sư Thú.
Một sợi xích trắng, mang dương khí cực nóng, khóa chặt linh lực và kinh mạch, triệt tiêu khả năng phản kháng.
Khi hai sợi xích siết chặt, chúng tạo thành một vòng xoáy Âm Dương thu nhỏ, khiến nó bị vô hiệu hóa hoàn toàn, vừa mất khả năng di chuyển vừa mất khả năng vận công.
Nó chỉ biết gầm gừ lên vài tiếng bất lực rồi bị Y Thiên dùng sợi xích thu về vòng tròn lưỡng nghi và hấp thụ vào trong người.
"Chết ngươi! Cuối cùng linh hồn ngươi cũng bị ta thu phục, mãi mãi sẽ bị ta đày đọa mà thôi. Ngươi cũng không ngờ có ngày ngươi trở thành thú cưng của người khác đúng chứ, Hỏa Sư Thú? "
Nói xong Y Thiên phấn kích vô cùng, hắn nhanh chóng lục lọi xác của Hỏa Sư Thú để tìm được yêu hạch tứ phẩm.
Lần này dễ dàng hơn so với Ngân Xà Tí Hống, chỉ mất một lúc là hắn đã có thể tìm thấy rồi. Cầm viên yêu hạch tứ phẩm thuần hỏa trên tay, hắn thấy mừng rỡ vô cùng vì cuối cùng mình cũng đã chiến thắng được Hỏa Sư Thú, thu phục được linh hồn của nó, càng là trả thù được cánh tay trái của mình.
Hắn mang tâm trạng vui vẻ mà tiến bước về phía trước, đi đến lúc nào thấy cánh cửa thông qua tầng khác mới thôi.
💬 BÌNH LUẬN TRUYỆN